Chương 7
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Hàn Di nằm một mình trên phòng, cậu đặt cái lap trên đùi, tay tuỳ tiện lướt đi vài trang, sau đó lấy điện thoại gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
- A lô?
- Chào A Lý, tôi là Hàn Di đây. - Hàn Di vừa nghịch bàn phím vừa nói.
A Lý nghe thấy giọng cậu liền nhíu mày, rất lâu rồi tên thiếu gia này mới gọi điện cho anh, mà chắc cũng chỉ nhờ vả gì đó.
- Cậu chủ có việc gì? - A Lý không vòng vo mà hỏi thẳng.
Hàn Di mỉm cười - Ừm, chuyện là tôi cần nhờ anh điều tra lý lịch người này.
- Vâng, người nào vậy?
- Đình Huy. - Hàn Di buông nhẹ cái tên đó ra rồi bổ sung thêm - Chủ tịch mới của Đình Tôn ấy, tôi cần anh điều tra thật kỹ.
Đình Huy? Cái người mà giám đốc Mã đang rất căm phẫn liệt vào danh sách đen đó sao? Cơ mà...cậu chủ muốn điều tra về người đó làm gì nhỉ?
A Lý bên đây thập phần khó hiểu, anh day day thái dương một chút rồi trả lời - Được, ngày mai tôi mang đến cho cậu.
Dứt lời anh cúp máy, bắt tay vào công việc mới của mình.
Hàn Di dường như cũng thoả mãn, cậu ném điện thoại xuống bên cạnh, tay lướt trên bàn phím mở một bản nhạc ồn ào.
Đình Huy, chú à, tôi chắc chắn sẽ tiếp cận được chú. Hừm, tuy tôi kém chú gần 15 tuổi nhưng mà...tuổi tác thì đâu có quan trọng?
Hàn Di từ lúc gặp mặt Đình Huy hai lần trong tình huống éo le thì cậu đã bắt đầu cảm thấy tràn trề hứng thú với đàn ông. Mà có lẽ hứng thú đó chỉ đối với một mình anh thôi.
Sáng hôm sau, A Lý từ bên ngoài bước vào phòng khách, anh gặp quản gia Bạch đang đứng trong bếp nói chuyện với cô hầu bếp.
- Chào chú Bạch - Anh nhẹ nhàng đi đến
Quản gia Bạch nghe tiếng gọi liền quay người lại, ông thấy A Lý liền nhoẻn cái miệng móm móm cười lên.
- Chào A Lý, cậu đến sớm làm gì thế?
- Tôi đến để đưa một số thứ cho cậu chủ, cậu chủ có ở trên phòng chứ?
Quản gia Bạch nhìn A Lý - Có, hôm nay cậu chủ được nghỉ.
- Được.
Nói rồi A Lý cầm trên tay sấp giấy mỏng xoay người đi lên lầu. Anh đứng trước cửa phòng Hàn Di, gõ lên hai tiếng.
Bên trong vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. A Lý bất đắc dĩ mở cửa đi vào.
Hàn Di lúc này vẫn nằm thoải mái trên giường, trên bàn còn để lung tung thức ăn nước uống. Cái chân đung đưa theo nhịp điệu của nhạc, A Lý nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nhíu mày.
- Cậu chủ!
Hàn Di nghe tiếng gọi, trong lòng khẽ giật mình, tay nhanh chóng tắt đi trang web trên màn hình laptop.
- Vào từ khi nào thế? - Cậu nhấc mi nhìn A Lý.
A Lý đưa sấp giấy mỏng trên tay cho Hàn Di rồi nói - Đây là những điều về Đình Huy.
Hàn Di cầm chúng rồi nhìn lướt qua một chút, khoé môi khẽ cong lên mãn nguyện.
- Tốt lắm, cảm ơn!
- Cậu điều tra về người này là có ý gì? Hmm, giám đốc Mã biết có lẽ không ổn. - A Lý trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc.
- Đừng lo, tôi đã xin phép dì Mã rồi, anh hãy đi làm việc của mình đi. Chuyện này tốt nhất đừng cho người khác biết, nhé! - Hàn Di ngước mặt nhìn A Lý mỉm cười sâu xa.
- Tôi hiểu rồi. - A Lý nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Hàn Di bây giờ mới mở lại màn hình, cậu thật chất đang lượn lờ ở các trang mạng của Gay, có những điều cậu vẫn chưa hiểu lắm về mối quan hệ đồng tính này.
Ví như...chuyện trên giường, kẻ nằm dưới là kẻ bị đau nhất! Hàn Di đọc đến dòng này liền chau mày, hôm bữa chẳng phải mình bị ông chú kia đè sao?
Chết tiệt! Ta đây không cam lòng a!
Lượn lờ thoả thích rồi cậu mới chú ý đến sấp giấy bên cạnh, cầm lên đọc một chút liền cảm thấy ngưỡng mộ.
Một cái lý lịch quá sức hoàn hảo. Hoàn hảo từ ngoài vào trong, từ nhỏ đến lớn, từ trên xuống dưới. Cái con người này còn có thể giỏi hơn mức nào nữa vậy?
Với chú ấy thì còn ai làm lại được chứ? Ngay cả dì Mã còn phải bị bại trận dưới tay chú ấy nữa.
Mình phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới hành động. Phải cực kỳ cẩn thận!!!
Hàn Di mắt dán vào mấy dòng chữ trên giấy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tối hôm ấy, Hàn Di đã nhờ một tên vệ sĩ chở mình đến trước công ty Trương thị. Nếu tính toán không nhầm thì hôm nay chú ấy lại đi ăn cùng với giám đốc Trương.
Người phụ nữ ấy tuổi cũng ngang ngửa Đình Huy, ngày nào cũng viện cớ rủ rê anh đi ăn để bàn công việc. Đình Huy không phải ngốc đến mức không hiểu ý đồ của cô, nhưng anh vẫn giả vờ như một con nai không hay biết gì, nhất mực chiều chuộng theo.
Hàn Di đứng trước công ty, lát sau liền thấy Đình Huy bước ra cùng với Trương May, cậu gác tay lên thành cửa, kéo trễ kính đen xuống, nhấc mi nhìn.
Đúng là một người đàn ông hấp dẫn. Phụ nữ luôn luôn bao vây lấy chú ta. Hàn Di nghĩ rồi nhếch môi cười nhạt.
Hình như hôm nay Đình Huy không đi ăn với Trương May, cậu thấy anh nói gì đó rồi cúi chào tạm biệt với cô. Sau đó liền bước tới xe, nhấn ga vọt đi.
Chiếc xe màu đen nấp trong bóng tối lúc này cũng chạy theo đằng sau. Chạy được một quãng, Đình Huy dừng lại trước một cửa hàng tạp hoá.
Anh xuống xe bước vào trong mua một ít đồ. Hàn Di nhìn thấy cơ hội trước mặt, cậu nhanh chân leo xuống, xoay đầu bảo tài xế về trước đi.
Con xe nhanh chóng chạy đi, Hàn Di lúc này mới đi đến trước cửa hàng, cậu không vào mà đứng dưới mái hiên chờ đợi.
Đình Huy vào trong mua một ít thức ăn nhanh, anh đứng trước quầy tính tiền.
Tiếng tít tít vang lên, người bán hàng dường như bị gương mặt lạnh lùng của anh thu hút, cô cầm lấy đồ ăn nhưng mắt lại len lén nhìn lên.
- Cô có thể tính nhanh giúp tôi không? - Đình Huy nhìn động tác của cô gái có phần chậm chạp, khẽ mỉm cười nói.
Cô gái bị anh nhắc nhở liền giật mình, gương mặt lại có chút hồng hồng ngượng ngùng. Tay cô hoạt động nhanh hơn, cuối cùng đồ ăn cũng được xếp vào một túi nilong.
- Tổng cộng là 50 đồng. - Cô gái đưa anh cho túi đồ ăn rồi nhận lấy tiền.
- Cảm ơn. - Trước khi đi anh còn nhìn cô mỉm cười một cái.
Cái con người này dường như luôn dùng nụ cười để quyến rũ tất cả con gái phụ nữ trên thế giới này ấy.
Hàn Di đứng ngoài lớp kính trong suốt chứng kiến cảnh tượng lúc này, trong đầu lại bắt đầu ong ong. Chú ta hình như không thiếu kinh nghiệm tình trường tí nào. Mặc dù mình cũng từng yêu đương không ít, nhưng so với chú ấy thì có khi lại không bằng.
Vài giây sau, liếc mắt thấy Đình Huy bước ra, cậu vội nhích lên một bước vừa vặn đụng phải người anh, đống thức ăn trên tay rơi xuống đất cái bịch.
Đình Huy nhìn người con trai trước mặt khẽ chau mày, chưa nói gì thì đã thấy cậu cúi xuống luống cuống lượm đồ bỏ vào túi.
- Thật xin lỗi!!! - Hàn Di vẫn còn hơi cúi thấp mặt tỏ vẻ hối lỗi.
Dưới ánh đèn đường, Đình Huy dễ dàng nhận ra được người con trai từng cướp đi nụ hôn đầu của anh một cách trắng trợn, khoé môi lại nhếch lên một chút.
- Không sao. - Dứt lời anh cầm lấy túi nilong xoay người đi về phía trước. Anh đem con người kia ra đằng sau như không quen biết.
Hàn Di bị anh bơ một trận đến ngẩn người, cậu ngước mắt không tin được. Chẳng lẽ chú ấy quên mất mình rồi? Làm sao có thể chứ?
Đúng lúc này, trên trời lại đổ xuống một cơn mưa thật lớn. Nước mưa nhanh chóng làm ướt hết người Hàn Di.
Cậu ngước mắt nhìn lên, bầu trời đen một mảng, gần như chẳng còn có thể thấy được gì phía trên.
- Này, chú!! - Hàn Di bất đắc dĩ gọi lớn tên của anh.
Đình Huy nghe giọng Hàn Di vọng từ đằng sau, anh nhất thời dừng bước, động tác mở cửa xe cũng dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn về hướng bên trái, chỉ vừa vặn thấy một người con trai bị nước mưa làm ướt nhem cả người, trông cậu không khác gì chuột lột.
Hàn Di hít lấy một hơi thật sâu rồi đi đến gần chỗ anh, tay cậu níu lấy tay áo anh - Chú, cho tôi ghé giang về nhà chú nhé.
- Câu không về nhà sao? - Đình Huy thở dài nhìn người trước mặt. Chẳng hiểu sao bây giờ cả hai người lại đứng bên ngoài trời mưa thế này mà nói chuyện nữa.
Người qua đường đều nhìn cả hai với ánh mắt không thể kỳ dị hơn. Đình Huy nghĩ rồi mở cửa xe, đẩy Hàn Di vào trong.
- Nói đi, cậu không về nhà?
Cả hai vẫn còn ngồi yên trong xe, người anh cũng bị ướt nhem hết cả rồi. Hàn Di bị nước mưa làm cho run rẫy một trận, cậu vuốt nước trên gương mặt mình rồi xoay sang nhìn anh.
- Tối nay ở nhà không có ai cả, tôi vừa vặn làm mất chìa khoá nhà. Tôi không vào nhà được. - Hàn Di cố gắng viện một lý do thoả đáng nhất.
- Thế có người sửa khoá để làm gì? - Đình Huy vặn vẹo.
Đúng là sói già!! Hàn Di hừ nhẹ trong lòng.
- Tôi không biết chỗ nào để tìm người sửa khoá, sống bên đây chưa lâu, tôi chưa rành đường đi. Chú, chú không thể để tôi ở lại một đêm được à? Chú không thấy tôi rất đáng thương sao?
Cậu buông một bài ca đáng thương nhất mà mình vừa nghĩ ra, sau đó còn trưng ra cái mặt uỷ khuất tội nghiệp.
Đình Huy nhìn cậu, trong đầu chẳng biết nghĩ gì mà lại mỉm cười, xoay đầu lại, tay giữ chặt vô lăng.
- Được, thế đêm nay tôi cho cậu ở lại một đêm.
Lời vừa dứt, con xe hàng hiệu màu đen của chủ tịch Đình đã nhanh chóng lả lướt trên con đường ướt nhem.
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, Hàn Di không nói thêm lời nào, chỉ tựa đầu vào cửa sổ, khoé môi bí mật cong lên một đường thật mỏng.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
- A lô?
- Chào A Lý, tôi là Hàn Di đây. - Hàn Di vừa nghịch bàn phím vừa nói.
A Lý nghe thấy giọng cậu liền nhíu mày, rất lâu rồi tên thiếu gia này mới gọi điện cho anh, mà chắc cũng chỉ nhờ vả gì đó.
- Cậu chủ có việc gì? - A Lý không vòng vo mà hỏi thẳng.
Hàn Di mỉm cười - Ừm, chuyện là tôi cần nhờ anh điều tra lý lịch người này.
- Vâng, người nào vậy?
- Đình Huy. - Hàn Di buông nhẹ cái tên đó ra rồi bổ sung thêm - Chủ tịch mới của Đình Tôn ấy, tôi cần anh điều tra thật kỹ.
Đình Huy? Cái người mà giám đốc Mã đang rất căm phẫn liệt vào danh sách đen đó sao? Cơ mà...cậu chủ muốn điều tra về người đó làm gì nhỉ?
A Lý bên đây thập phần khó hiểu, anh day day thái dương một chút rồi trả lời - Được, ngày mai tôi mang đến cho cậu.
Dứt lời anh cúp máy, bắt tay vào công việc mới của mình.
Hàn Di dường như cũng thoả mãn, cậu ném điện thoại xuống bên cạnh, tay lướt trên bàn phím mở một bản nhạc ồn ào.
Đình Huy, chú à, tôi chắc chắn sẽ tiếp cận được chú. Hừm, tuy tôi kém chú gần 15 tuổi nhưng mà...tuổi tác thì đâu có quan trọng?
Hàn Di từ lúc gặp mặt Đình Huy hai lần trong tình huống éo le thì cậu đã bắt đầu cảm thấy tràn trề hứng thú với đàn ông. Mà có lẽ hứng thú đó chỉ đối với một mình anh thôi.
Sáng hôm sau, A Lý từ bên ngoài bước vào phòng khách, anh gặp quản gia Bạch đang đứng trong bếp nói chuyện với cô hầu bếp.
- Chào chú Bạch - Anh nhẹ nhàng đi đến
Quản gia Bạch nghe tiếng gọi liền quay người lại, ông thấy A Lý liền nhoẻn cái miệng móm móm cười lên.
- Chào A Lý, cậu đến sớm làm gì thế?
- Tôi đến để đưa một số thứ cho cậu chủ, cậu chủ có ở trên phòng chứ?
Quản gia Bạch nhìn A Lý - Có, hôm nay cậu chủ được nghỉ.
- Được.
Nói rồi A Lý cầm trên tay sấp giấy mỏng xoay người đi lên lầu. Anh đứng trước cửa phòng Hàn Di, gõ lên hai tiếng.
Bên trong vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. A Lý bất đắc dĩ mở cửa đi vào.
Hàn Di lúc này vẫn nằm thoải mái trên giường, trên bàn còn để lung tung thức ăn nước uống. Cái chân đung đưa theo nhịp điệu của nhạc, A Lý nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nhíu mày.
- Cậu chủ!
Hàn Di nghe tiếng gọi, trong lòng khẽ giật mình, tay nhanh chóng tắt đi trang web trên màn hình laptop.
- Vào từ khi nào thế? - Cậu nhấc mi nhìn A Lý.
A Lý đưa sấp giấy mỏng trên tay cho Hàn Di rồi nói - Đây là những điều về Đình Huy.
Hàn Di cầm chúng rồi nhìn lướt qua một chút, khoé môi khẽ cong lên mãn nguyện.
- Tốt lắm, cảm ơn!
- Cậu điều tra về người này là có ý gì? Hmm, giám đốc Mã biết có lẽ không ổn. - A Lý trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc.
- Đừng lo, tôi đã xin phép dì Mã rồi, anh hãy đi làm việc của mình đi. Chuyện này tốt nhất đừng cho người khác biết, nhé! - Hàn Di ngước mặt nhìn A Lý mỉm cười sâu xa.
- Tôi hiểu rồi. - A Lý nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Hàn Di bây giờ mới mở lại màn hình, cậu thật chất đang lượn lờ ở các trang mạng của Gay, có những điều cậu vẫn chưa hiểu lắm về mối quan hệ đồng tính này.
Ví như...chuyện trên giường, kẻ nằm dưới là kẻ bị đau nhất! Hàn Di đọc đến dòng này liền chau mày, hôm bữa chẳng phải mình bị ông chú kia đè sao?
Chết tiệt! Ta đây không cam lòng a!
Lượn lờ thoả thích rồi cậu mới chú ý đến sấp giấy bên cạnh, cầm lên đọc một chút liền cảm thấy ngưỡng mộ.
Một cái lý lịch quá sức hoàn hảo. Hoàn hảo từ ngoài vào trong, từ nhỏ đến lớn, từ trên xuống dưới. Cái con người này còn có thể giỏi hơn mức nào nữa vậy?
Với chú ấy thì còn ai làm lại được chứ? Ngay cả dì Mã còn phải bị bại trận dưới tay chú ấy nữa.
Mình phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới hành động. Phải cực kỳ cẩn thận!!!
Hàn Di mắt dán vào mấy dòng chữ trên giấy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tối hôm ấy, Hàn Di đã nhờ một tên vệ sĩ chở mình đến trước công ty Trương thị. Nếu tính toán không nhầm thì hôm nay chú ấy lại đi ăn cùng với giám đốc Trương.
Người phụ nữ ấy tuổi cũng ngang ngửa Đình Huy, ngày nào cũng viện cớ rủ rê anh đi ăn để bàn công việc. Đình Huy không phải ngốc đến mức không hiểu ý đồ của cô, nhưng anh vẫn giả vờ như một con nai không hay biết gì, nhất mực chiều chuộng theo.
Hàn Di đứng trước công ty, lát sau liền thấy Đình Huy bước ra cùng với Trương May, cậu gác tay lên thành cửa, kéo trễ kính đen xuống, nhấc mi nhìn.
Đúng là một người đàn ông hấp dẫn. Phụ nữ luôn luôn bao vây lấy chú ta. Hàn Di nghĩ rồi nhếch môi cười nhạt.
Hình như hôm nay Đình Huy không đi ăn với Trương May, cậu thấy anh nói gì đó rồi cúi chào tạm biệt với cô. Sau đó liền bước tới xe, nhấn ga vọt đi.
Chiếc xe màu đen nấp trong bóng tối lúc này cũng chạy theo đằng sau. Chạy được một quãng, Đình Huy dừng lại trước một cửa hàng tạp hoá.
Anh xuống xe bước vào trong mua một ít đồ. Hàn Di nhìn thấy cơ hội trước mặt, cậu nhanh chân leo xuống, xoay đầu bảo tài xế về trước đi.
Con xe nhanh chóng chạy đi, Hàn Di lúc này mới đi đến trước cửa hàng, cậu không vào mà đứng dưới mái hiên chờ đợi.
Đình Huy vào trong mua một ít thức ăn nhanh, anh đứng trước quầy tính tiền.
Tiếng tít tít vang lên, người bán hàng dường như bị gương mặt lạnh lùng của anh thu hút, cô cầm lấy đồ ăn nhưng mắt lại len lén nhìn lên.
- Cô có thể tính nhanh giúp tôi không? - Đình Huy nhìn động tác của cô gái có phần chậm chạp, khẽ mỉm cười nói.
Cô gái bị anh nhắc nhở liền giật mình, gương mặt lại có chút hồng hồng ngượng ngùng. Tay cô hoạt động nhanh hơn, cuối cùng đồ ăn cũng được xếp vào một túi nilong.
- Tổng cộng là 50 đồng. - Cô gái đưa anh cho túi đồ ăn rồi nhận lấy tiền.
- Cảm ơn. - Trước khi đi anh còn nhìn cô mỉm cười một cái.
Cái con người này dường như luôn dùng nụ cười để quyến rũ tất cả con gái phụ nữ trên thế giới này ấy.
Hàn Di đứng ngoài lớp kính trong suốt chứng kiến cảnh tượng lúc này, trong đầu lại bắt đầu ong ong. Chú ta hình như không thiếu kinh nghiệm tình trường tí nào. Mặc dù mình cũng từng yêu đương không ít, nhưng so với chú ấy thì có khi lại không bằng.
Vài giây sau, liếc mắt thấy Đình Huy bước ra, cậu vội nhích lên một bước vừa vặn đụng phải người anh, đống thức ăn trên tay rơi xuống đất cái bịch.
Đình Huy nhìn người con trai trước mặt khẽ chau mày, chưa nói gì thì đã thấy cậu cúi xuống luống cuống lượm đồ bỏ vào túi.
- Thật xin lỗi!!! - Hàn Di vẫn còn hơi cúi thấp mặt tỏ vẻ hối lỗi.
Dưới ánh đèn đường, Đình Huy dễ dàng nhận ra được người con trai từng cướp đi nụ hôn đầu của anh một cách trắng trợn, khoé môi lại nhếch lên một chút.
- Không sao. - Dứt lời anh cầm lấy túi nilong xoay người đi về phía trước. Anh đem con người kia ra đằng sau như không quen biết.
Hàn Di bị anh bơ một trận đến ngẩn người, cậu ngước mắt không tin được. Chẳng lẽ chú ấy quên mất mình rồi? Làm sao có thể chứ?
Đúng lúc này, trên trời lại đổ xuống một cơn mưa thật lớn. Nước mưa nhanh chóng làm ướt hết người Hàn Di.
Cậu ngước mắt nhìn lên, bầu trời đen một mảng, gần như chẳng còn có thể thấy được gì phía trên.
- Này, chú!! - Hàn Di bất đắc dĩ gọi lớn tên của anh.
Đình Huy nghe giọng Hàn Di vọng từ đằng sau, anh nhất thời dừng bước, động tác mở cửa xe cũng dừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn về hướng bên trái, chỉ vừa vặn thấy một người con trai bị nước mưa làm ướt nhem cả người, trông cậu không khác gì chuột lột.
Hàn Di hít lấy một hơi thật sâu rồi đi đến gần chỗ anh, tay cậu níu lấy tay áo anh - Chú, cho tôi ghé giang về nhà chú nhé.
- Câu không về nhà sao? - Đình Huy thở dài nhìn người trước mặt. Chẳng hiểu sao bây giờ cả hai người lại đứng bên ngoài trời mưa thế này mà nói chuyện nữa.
Người qua đường đều nhìn cả hai với ánh mắt không thể kỳ dị hơn. Đình Huy nghĩ rồi mở cửa xe, đẩy Hàn Di vào trong.
- Nói đi, cậu không về nhà?
Cả hai vẫn còn ngồi yên trong xe, người anh cũng bị ướt nhem hết cả rồi. Hàn Di bị nước mưa làm cho run rẫy một trận, cậu vuốt nước trên gương mặt mình rồi xoay sang nhìn anh.
- Tối nay ở nhà không có ai cả, tôi vừa vặn làm mất chìa khoá nhà. Tôi không vào nhà được. - Hàn Di cố gắng viện một lý do thoả đáng nhất.
- Thế có người sửa khoá để làm gì? - Đình Huy vặn vẹo.
Đúng là sói già!! Hàn Di hừ nhẹ trong lòng.
- Tôi không biết chỗ nào để tìm người sửa khoá, sống bên đây chưa lâu, tôi chưa rành đường đi. Chú, chú không thể để tôi ở lại một đêm được à? Chú không thấy tôi rất đáng thương sao?
Cậu buông một bài ca đáng thương nhất mà mình vừa nghĩ ra, sau đó còn trưng ra cái mặt uỷ khuất tội nghiệp.
Đình Huy nhìn cậu, trong đầu chẳng biết nghĩ gì mà lại mỉm cười, xoay đầu lại, tay giữ chặt vô lăng.
- Được, thế đêm nay tôi cho cậu ở lại một đêm.
Lời vừa dứt, con xe hàng hiệu màu đen của chủ tịch Đình đã nhanh chóng lả lướt trên con đường ướt nhem.
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, Hàn Di không nói thêm lời nào, chỉ tựa đầu vào cửa sổ, khoé môi bí mật cong lên một đường thật mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.