Chương 16: CON THƯƠNG MUỘI MUỘI LÀ ĐƯƠNG NHIÊN!
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
26/11/2014
“Muội muội thoạt nhìn rất tức giận, con đi xem em ấy.” Tạ Thư Dật giả vẻ như muốn đứng dậy.
“Đừng, dì đi cho.” Mẹ Hải Nhạc lên tiếng ngăn, bà đứng lên, cũng đẩy ghế ra, “Trường Viên, em đi lên xem Hải Nhạc một chút, đứa nhỏ này đang bị làm sao đây?”
“A di, có thể muội muội là đang cáu kỉnh với con thôi, ngày hôm qua lúc con đón em đi học về, thấy một nam sinh thổ lộ tình cảm với nó, con nói với nó vài câu, nó liền phát cáu với con, nói không cần con quản nó, dì xem, đây là thư tình của đứa nam sinh kia viết cho nó.” Tạ Thư Dật lấy lá thư tình của Phác Thế Nhân từ trong ví ra, đưa cho mẹ Hải Nhạc.
Hoàn hảo không quăng phong thư tình này vào thùng rác, vừa vặn đúng lúc phát huy công dụng.
Mẹ Hải Nhạc nhìn nhìn, đưa cho Tạ ba ba, nói: “Đứa nhỏ này, thật không ngờ vẫn có người thích a, bất quá, nó còn quá nhỏ, dì cảm thấy sự học quan trọng hơn, không thể phí thời gian vào vài thứ cảm tình hời hợt này được.”
“Đúng vậy a, con cũng nói với nó chính xác như vậy, nhưng mà, nó rất tức giận, mười lăm tuổi, đúng vào thời kì nổi loạn của thiếu niên, cũng có khả năng muội muội đang ở trong giai đoạn này.” Tạ Thư Dật đóng một bộ “hết cách”.
“Thư Dật, con làm như vậy là đúng, cha mẹ không thể thời thời khắc khắc cùng các con một chỗ, con là ca ca, muội muội đúng là cần con chăm sóc nhiều một chút, con đối với muội muội tẫn trách như vậy, dì thật sự cảm kích, thật sự, con nói rất đúng, nó hẳn nên đi Năm Châu, đi Năm Châu có con trông nó, dì yên tâm a.” Mẹ Hải Nhạc nói.
Tạ ba ba cũng đồng ý gật đầu: “Nó còn nhỏ, phải có người trông coi, vạn nhất không cẩn thận một cái, còn bé đã bị đứa nam sinh nào bắt cóc rồi, thế này không được, để cho nó vào Năm Châu, nó không muốn đi cũng phải bắt nó vào Năm Châu, ngẫm lại, ta ở hội chủ tịch trường Năm Châu còn có một ghế, chẳng sợ nó thi không đậu, ta cũng có thể giúp nó vào Năm Châu, Tư Nguyên em yên tâm đi, con gái em sinh, ở trong lòng anh, cũng là bảo bối với tiểu công chúa của anh.”
“Trường Viên, cám ơn anh.” Hải Nhạc mụ mụ nghe hắn nói như vậy, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Tạ Thư Dật trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn nói với Hải Nhạc mụ mụ: “A di, dì nên nói chuyện với em ấy thật tốt, không cần trách cứ nó, nó còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nó còn không biết là đúng hay sai, kỳ thật nó rất ngoan, dì đối với nó không cần quá mức quá nghiêm khắc.”
Nghe hắn bảo vệ Hải Nhạc như vậy, Hải Nhạc mụ mụ thật sự vô cùng cảm động: “Thư Dật, con thật sự trưởng thành, con vì Hải Nhạc mà suy nghĩ như vậy, a di thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ.”
“A di, chúng ta là người một nhà, con thương muội muội là đương nhiên.” Tạ Thư Dật nói.
Hừ hừ, nữ nhi bảo bối của bà, chỉ là đồ chơi của ta mà thôi, cho tới bây giờ ta chưa từng cho rằng các ngươi là người một nhà của ta!
Hải Nhạc mụ mụ vừa nghe hắn nói như thế, cảm động đến rơi nước mắt, nàng chùi chùi nước mắt, nói với Tạ ba ba: “Trường Viên, Thư Dật của chúng ta, thật sự đã trưởng thành rồi.”
Tạ ba ba hài lòng nhìn con trai, cười nói: “Ngọc bất trác bất thành khí (1), cũng là chúng ta làm cha mẹ thế này, dạy dỗ nó tốt như vậy, tốt lắm, đi xem Hải Nhạc đi, đứa bé kia chắc chắn đang bò ra giường khóc đó.”
Hải Nhạc mụ mụ nghe lão công nói vậy, cũng không tiếp tục lề mề, bà chạy lên lầu gõ nhẹ cửa phòng Hải Nhạc.
“Nhạc Nhạc, là mẹ, mở cửa ra, mẹ muốn nói suy nghĩ của mình.”
Hải Nhạc mang đôi mắt sưng đỏ mở cửa.
Nhìn thấy mẹ, nàng ủy khuất mếu máo, đôi mắt lại đỏ lên.
“Mẹ, con không vào Năm Châu.”
(1)
Ngọc bất trác bất thành khí,
Nhân bất học bất tri đạo.
(Tam tự kinh)
Ngọc không mài không thành món đồ quý,
Người không học không hiểu biết đạo lý.
“Đừng, dì đi cho.” Mẹ Hải Nhạc lên tiếng ngăn, bà đứng lên, cũng đẩy ghế ra, “Trường Viên, em đi lên xem Hải Nhạc một chút, đứa nhỏ này đang bị làm sao đây?”
“A di, có thể muội muội là đang cáu kỉnh với con thôi, ngày hôm qua lúc con đón em đi học về, thấy một nam sinh thổ lộ tình cảm với nó, con nói với nó vài câu, nó liền phát cáu với con, nói không cần con quản nó, dì xem, đây là thư tình của đứa nam sinh kia viết cho nó.” Tạ Thư Dật lấy lá thư tình của Phác Thế Nhân từ trong ví ra, đưa cho mẹ Hải Nhạc.
Hoàn hảo không quăng phong thư tình này vào thùng rác, vừa vặn đúng lúc phát huy công dụng.
Mẹ Hải Nhạc nhìn nhìn, đưa cho Tạ ba ba, nói: “Đứa nhỏ này, thật không ngờ vẫn có người thích a, bất quá, nó còn quá nhỏ, dì cảm thấy sự học quan trọng hơn, không thể phí thời gian vào vài thứ cảm tình hời hợt này được.”
“Đúng vậy a, con cũng nói với nó chính xác như vậy, nhưng mà, nó rất tức giận, mười lăm tuổi, đúng vào thời kì nổi loạn của thiếu niên, cũng có khả năng muội muội đang ở trong giai đoạn này.” Tạ Thư Dật đóng một bộ “hết cách”.
“Thư Dật, con làm như vậy là đúng, cha mẹ không thể thời thời khắc khắc cùng các con một chỗ, con là ca ca, muội muội đúng là cần con chăm sóc nhiều một chút, con đối với muội muội tẫn trách như vậy, dì thật sự cảm kích, thật sự, con nói rất đúng, nó hẳn nên đi Năm Châu, đi Năm Châu có con trông nó, dì yên tâm a.” Mẹ Hải Nhạc nói.
Tạ ba ba cũng đồng ý gật đầu: “Nó còn nhỏ, phải có người trông coi, vạn nhất không cẩn thận một cái, còn bé đã bị đứa nam sinh nào bắt cóc rồi, thế này không được, để cho nó vào Năm Châu, nó không muốn đi cũng phải bắt nó vào Năm Châu, ngẫm lại, ta ở hội chủ tịch trường Năm Châu còn có một ghế, chẳng sợ nó thi không đậu, ta cũng có thể giúp nó vào Năm Châu, Tư Nguyên em yên tâm đi, con gái em sinh, ở trong lòng anh, cũng là bảo bối với tiểu công chúa của anh.”
“Trường Viên, cám ơn anh.” Hải Nhạc mụ mụ nghe hắn nói như vậy, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Tạ Thư Dật trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn nói với Hải Nhạc mụ mụ: “A di, dì nên nói chuyện với em ấy thật tốt, không cần trách cứ nó, nó còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nó còn không biết là đúng hay sai, kỳ thật nó rất ngoan, dì đối với nó không cần quá mức quá nghiêm khắc.”
Nghe hắn bảo vệ Hải Nhạc như vậy, Hải Nhạc mụ mụ thật sự vô cùng cảm động: “Thư Dật, con thật sự trưởng thành, con vì Hải Nhạc mà suy nghĩ như vậy, a di thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ.”
“A di, chúng ta là người một nhà, con thương muội muội là đương nhiên.” Tạ Thư Dật nói.
Hừ hừ, nữ nhi bảo bối của bà, chỉ là đồ chơi của ta mà thôi, cho tới bây giờ ta chưa từng cho rằng các ngươi là người một nhà của ta!
Hải Nhạc mụ mụ vừa nghe hắn nói như thế, cảm động đến rơi nước mắt, nàng chùi chùi nước mắt, nói với Tạ ba ba: “Trường Viên, Thư Dật của chúng ta, thật sự đã trưởng thành rồi.”
Tạ ba ba hài lòng nhìn con trai, cười nói: “Ngọc bất trác bất thành khí (1), cũng là chúng ta làm cha mẹ thế này, dạy dỗ nó tốt như vậy, tốt lắm, đi xem Hải Nhạc đi, đứa bé kia chắc chắn đang bò ra giường khóc đó.”
Hải Nhạc mụ mụ nghe lão công nói vậy, cũng không tiếp tục lề mề, bà chạy lên lầu gõ nhẹ cửa phòng Hải Nhạc.
“Nhạc Nhạc, là mẹ, mở cửa ra, mẹ muốn nói suy nghĩ của mình.”
Hải Nhạc mang đôi mắt sưng đỏ mở cửa.
Nhìn thấy mẹ, nàng ủy khuất mếu máo, đôi mắt lại đỏ lên.
“Mẹ, con không vào Năm Châu.”
(1)
Ngọc bất trác bất thành khí,
Nhân bất học bất tri đạo.
(Tam tự kinh)
Ngọc không mài không thành món đồ quý,
Người không học không hiểu biết đạo lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.