Chương 170: Đi mĩ quốc, rời khỏi anh!
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
08/08/2017
Hải Nhạc nhanh chóng ngưng hẳn đoạn ghi âm kia.
“Đây là mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó." Cô bình tĩnh nói.
Cả trong phòng khách yên tĩnh, ngay cả rơi một cây kim trên mặt đất cũng có thể phát ra tiếng vang rồi.
Hải Nhạc thở dài một cái, nói: " Ba, mẹ, xin lỗi, con vốn là không muốn nói ra, sợ các người hiểu biết rõ chân tướng lại thương tâm, nhưng là, con không muốn làm cho các người hiểu lầm con, con không muốn đeo cái nồi đen này."
Trước khi rời đi, cô quay lại nói với Trì Hải Hoan: " Chị, lần này lại để em được lợi rồi, thật xin lỗi, nhưng em cũng không ngờ chị lại ngu xuẩn như vậy, lúc đó em đã tin Thư Dật, chị hẹn em ra ngoài, dĩ nhiên em sẽ có phòng bị. Chị, em cũng không phải ngu ngốc, càng không muốn cùng chị tranh giành cái gì, chị là chị song sinh cùng một bào thai với em, nhưng việc làm của chị thật khiến em quá thất vọng! Nếu như tối nay chị ở trước mặt ba mẹ không quạt gió thổi lửa, em còn không định đem đoạn ghi âm này ra ánh sáng, em sẽ chôn giấu nó ở trong lòng, nhưng chị thật sự khiến em thất vọng! Em càng không muốn nói ra chuyện chị đối với em gái mà ra tay độc ác như vậy, là do chị ép em nói ra sự thật! Đây gọi là gì chị biết không? Là gieo gió gặt bão thôi. Trì Hải Hoan toàn thân cũng phát run, một câu cũng nói không nên lời.
Hồi lâu, Mẹ Hải Nhạc kiên khó khăn lên tiếng: " Nhạc Nhạc…” Bà thực chất nói không ra lời mà khóc rống lên.
“ Đừng khóc, đừng khóc, Nhạc Nhạc không phải là rất tốt sao?" Tạ ba ba vội vàng ôm vợ, an ủi bà.
Sau đó, ông đối với Trì Hải Hoan nói: " Trì Hải Hoan, cô rất để cho tôi thất vọng, Tạ gia đã không hoan nghênh cô.”
Trì Hải Hoan cũng khóc ồ lên: " ba, con sai lầm rồi, con sai lầm rồi! Tha thứ con đây lần thứ nhất! Tha thứ cho con được không? Con lần sau cũng không dám nữa! Thích lão sư ở chung một chỗ, con không có ác ý! Mẹ! Con xin mẹ!”
Tạ Thư Dật lạnh lùng lên tiếng: " Trì Hải Hoan, cô tốt nhất liền ra khỏi đây, đừng ép tôi động thủ đánh phụ nữ! Về sau cấm cô bước vào cửa Tạ gia một bước”.
Trì Hải Hoan thấy mẹ im lặng không lên tiếng liền vọt tới trước mặt Hải Nhạc cho là muốn đánh cô liền lụi về sau hai bước, Ttới Hải Nhạc trước mặt, Hải Nhạc cho là cômuốn đánh cô, không khỏi lui về sau hai bước,Tạ Thư Dật thấy Trì Hải Hoan xông tới, sợ cô ta làm hại Hải Nhạc cũng xông tới, kéo Hải Nhạc vào trong ngực hắn.
“Trì Hải Hoan!Cô còn muốn làm gì? Cô hãm hại phải Nhạc Nhạc còn chưa đủ sao? Cô hành hạ cô ấy còn chưa đủ sao?” Hắn rống giận nói.
Trì Hải Hoan nước mắt lưng tròng nhìn Nhạc Nhạc, cạch oành một tiếng quỳ rạp xuống bên chân của Hải Nhạc, than thở khóc lóc lấy tay đánh vào mặt của mình: " Nhạc Nhạc, em hãy tha thứ cho chị, tha thứ cho chị có được không? Chị là nhất thời hồ đồ, ma xui quỷ khiến nên mới làm như vậy, em hãy tha thứ cho chị, chị lần sau cũng không dám nữa! Nhạc Nhạc! Em hãy tha thứ cho chị! Tha thứ cho chị đi!”
Tạ Thư Dật thấy vậy không nhị được nữa một cước đã Hải Hoan ngã ra, hắn điên cuồng rống lên: " Không cách nào tha thứ! Cũng không đáng được tha thứ! Cô tránh ra! Cô không xứng làm chị của Nhạc Nhạc! Lòng dạ ác độc như cô, thủ đoạn ti tiện như vậy cũng nghĩ ra được! Cô không phải là người! Cô là một con quỷ đội lốt người!”
Trì Hải Hoan hét lên một tiếng ngã xuống, ngẩng đầu lên chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ mọi người, ngay cả mẹ cũng nhìn cô với ánh mắt xa lạ, Hải Hoan ô ô ôm mặt mà khóc lên.
Hải Nhạc trong lòng có chút không nhẫn tâm, cô nói: “ Chị đứng lên đi, đứng lên nói chuyện.”
“Thứ người như thế! Em vẫn để ý cô ta làm cái gì? Em quên cô ta đối xử với em như thế nào rồi sao?” Tạ Thư Dật cơ hồ nổi trận lôi đình.
Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhàn nhạt nói: " Phải, tôi biết rõ không thể nào tha thứ, chị hung hăng đâm tôi một đao, còn anh, anh thì sao? Sự lựa chọn của anh là đang sát muối lên vết thương của tôi, để cho tôi càng thêm đau, đau đến chết đi sống lại. Tôi đã nói với anh, tôi với Thích lão sư cái gì cũng không có, thế nhưng anh lại lựa chọn chia tay, lựa chọn vứt bỏ tôi! Khi đó, tôi cần nhất sự quan tâm của anh, cần nhất là anh yêu tôi, nhưng anh lại khiến tôi tổn thương, chị ta không đáng được tha thứ! Nhưng anh thì sao? Anh cùng chị ta có gì khác nhau? Mặc dù chị ta muốn tổn thương tôi, nhưng không được như ý muốn, mà anh, anh tạo cho tôi một vết thương không cách nào bù đắp được, anh so với chị ta lại càng không đáng được tha thứ” Lời cuối cùng là Hải Nhạc nghẹn ngào nói ra trong nước mắt.
Tạ Thư Dật ngơ ngác đứng ở nơi đó, trên mặt trợt xuống hai hàng nước mắt trong suốt.
Cô nói không có sai, thời điểm đó cô cần nhất là sự quan tâm của hắn, thế nhưng hắn lại hung hăng xát muối vào vết thường lòng của cô! Là hắn sai rồi! Là hắn sai rồi!
Hải Nhạc đến bên mẹ, đưa tay ôm lấy bà mà khóc lên, mẹ Hải Nhạc quay người ôm lấy Hải Nhạc, vừa khóc vừa nói: “ Nhạc Nhạc, tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ, là mẹ không tốt! Là mẹ không bảo vệ tốt cho con! Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con gái!”
“ mẹ, Nhạc Nhạc không phải là đã không sao sao? Không cần tự trách." Hải Nhạc nói.
“Nhạc Nhạc, là ba cũng có lỗi, ba nhận lỗi với con, ba không nên cho là con cùng Thích lão sư có cái gì, thật xin lỗi!" Tạ ba ba cũng đưa tay ôm lấy Hải Nhạc.
“Ba, con không trách ba, là trách bản thân con không có xử lí tốt, hại ba mẹ phải lo lắng, là lỗi của con, con xin lỗi” Hải Nhạc nói.
“Con có thể tha thứ cho ba mẹ không?” Tạ ba ba nói.
“Ba mẹ không có làm sai cái gì, bảo con làm sao tha thứ a!” Hải Nhạc thản nhiên cười.
“Hảo, thật tốt, thật là đứa con gái ngoan của ba!" Tạ ba ba cảm khái mà nói.
“ Chẳng qua là ba mẹ, Nhạc Nhạc có thể muốn rời khỏi nhà một thời gian, con muốn cùng chị Tương Tư đi Mĩ, ba mẹ hai người nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”
“Con đi nước Mĩ? Con thật sự là muốn đi Mĩ? Ba còn cho là con nói chơi? Con đến nơi đó làm cái gì? Không cho đi, không có con, ba sẽ rất nhớ, ba không cho con đi.” Tạ ba ba hoảng loạn.
“Nhưng mà con cũng đã hoàn tất thủ tục rồi, chị Tương Tư hiệu suất rất nhanh, con cỉ nhắc tới chị ấy đã giúp con làm xong hộ chiếu rồi, con bây giờ có thể theo chị ấy rời đi.” Hải Nhạc mỉm cười nói, thật ra thì trong lòng cô cũng có chút chua xót, lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi nhà xa ba mẹ, đột nhiên sẽ phải rời đi, hơn nữa còn là vạn dặm ở tận nước Mĩ, cô thật sự không nỡ.
“Nhạc Nhạc! Con thậm chí còn không thèm nghĩ đến ba mẹ sao? Tại sao lại muốn đi khỏi đây? Người một nhà đoàn tụ ở chung một chỗ không phải rất tốt sao?” Mẹ Hải Nhạc lại khóc nữa.
“ Mẹ, con không thể nào mãi sống bên cạnh ba mẹ, coi như con là chú chim nhỏ, đến lúc đủ lông đủ cánh, con muốn bay xa hơn, mẹ, con cũng không phải là sẽ không trở lại, hơn nữa mẹ cũng có thể đến nước Mĩ để thăm con mà." Hải Nhạc an ủi nói.
“Hải Nhạc, em phải đi Mĩ, tôi ở bên đó có rất nhiều bạn bè họ sẽ giúp đỡ cho em. Đợi qua hết học kì này, tôi sẽ qua đó giúp em.” Thích Hán Lương cơ hồ kích động muốn hoan hô rồi, nếu là Hải Nhạc đi Mĩ, hắn nhất định lập tức từ chức, hắn muốn lập tức đi Mĩ, đến đó không còn sự tồn tại của Tạ Thư Dật, hắn không tin là hắn không thể khiến cho Hải Nhạc yêu hắn.
“ mẹ không thể xa con, không nên đi! Không đi có được không! Con không phải là muốn cùng Thư Dật ở chung một chỗ sao, các con đang ở cùng nhau, ba mẹ sẽ không ngăn cấm con nữa, chỉ cần con ở lại đây bên cạnh mẹ, dù con muốn qua lại với ai mẹ cũng sẽ không ngăn cấm nữa! Nhạc Nhạc, ở lại đây đi con.” Mẹ Hải Nhạc thương tâm khẩn cầu.
Hải Nhạc khổ sở cười cười, lời này của mẹ nói ra đã quá muộn, cô bây giờ cùng Tạ Thư Dật còn có cái gì có thể đây? Cô sẽ không cần một tình yêu mà không có sự tin tưởng.
“ Mẹ, con sẽ quay về thăm mẹ, con với chị Tương Tư đi cùng nhau, con nhất định sẽ sống tốt, tương lại mẹ nhất định sẽ nhìn thấy một Hải Nhạc hoàn hảo, hoàn toàn lột xác." Hải Nhạc vẫn như cũ, không chút nào lung lay ý định.
Liên tiếp mấy ngày, Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba một mực giữ Hải Nhạc ở lại, nhưng Hải Nhạc là kiên định muốn đi Mĩ, bọn họ cuối cùng cũng đành phải từ bỏ ý định thuyết phục cô.
Mà Trì Hải Hoan, cũng đành phải đi khỏi Tạ gia, bất đắc dĩ ngủ tại trường, cô khóc thút thít thỉnh cầu, nhưng Tạ ba ba cứng rắn đuổi cô đến trường, cô gái này, tâm can thật quá độc ác, thủ đoạn làm cho người ta không rét mà run. Xem ra lần trước Thư Dật nói bị cô ta bày trò thật đúng là không lừa bọn họ, tuyệt đối cũng là do cô ta bày trò!
“Haiz, tuổi còn nhỏ thế nhưng lại mang tư tưởng tiêu cực như vậy… rõ ràng là một mẹ sinh, vì sao Nhạc Nhạc thiện lương, mà Trì Hải Hoan lại trở nên như vậy không thể nói lý? Thật là kinh khủng, nhỏ như vậyđã dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó người khác, trưởng thành sẽ làm đến mức nào đây?” Tạ ba ba một mực than thở.
“Haiz, nó từ nhỏ đã hiếu thắng tranh đoạt, hơn nữa em cùng cha nó ly hôn, cha tì ở trong tù, mẹ kế lại là một người đàn bà âm độc, có đủ trò, mưa dầm thấm đất Trì Hải Hoan cứ như vậy mà học được điều xấu. Chỉ sợ là để nó ở trương học cũng không phải biện pháp, em nghĩ nên để nó ra nước ngoài chứ không phải là Nhạc Nhạc.” Mẹ Hải Nhạc lo lắng trùng trùng.
“ Thế này nhé, đợi qua học kỳ này, chúng ta đi Anh quốc giúp nó tìm một nữ tu sĩ nghiêm khắc ở trường dạy bảo nó, đem nó từ từ khuyên bảo?” Tạ ba ba nói.
Mẹ Hải Nhạc gật đầu, thở dài một cái.
“Đây là mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó." Cô bình tĩnh nói.
Cả trong phòng khách yên tĩnh, ngay cả rơi một cây kim trên mặt đất cũng có thể phát ra tiếng vang rồi.
Hải Nhạc thở dài một cái, nói: " Ba, mẹ, xin lỗi, con vốn là không muốn nói ra, sợ các người hiểu biết rõ chân tướng lại thương tâm, nhưng là, con không muốn làm cho các người hiểu lầm con, con không muốn đeo cái nồi đen này."
Trước khi rời đi, cô quay lại nói với Trì Hải Hoan: " Chị, lần này lại để em được lợi rồi, thật xin lỗi, nhưng em cũng không ngờ chị lại ngu xuẩn như vậy, lúc đó em đã tin Thư Dật, chị hẹn em ra ngoài, dĩ nhiên em sẽ có phòng bị. Chị, em cũng không phải ngu ngốc, càng không muốn cùng chị tranh giành cái gì, chị là chị song sinh cùng một bào thai với em, nhưng việc làm của chị thật khiến em quá thất vọng! Nếu như tối nay chị ở trước mặt ba mẹ không quạt gió thổi lửa, em còn không định đem đoạn ghi âm này ra ánh sáng, em sẽ chôn giấu nó ở trong lòng, nhưng chị thật sự khiến em thất vọng! Em càng không muốn nói ra chuyện chị đối với em gái mà ra tay độc ác như vậy, là do chị ép em nói ra sự thật! Đây gọi là gì chị biết không? Là gieo gió gặt bão thôi. Trì Hải Hoan toàn thân cũng phát run, một câu cũng nói không nên lời.
Hồi lâu, Mẹ Hải Nhạc kiên khó khăn lên tiếng: " Nhạc Nhạc…” Bà thực chất nói không ra lời mà khóc rống lên.
“ Đừng khóc, đừng khóc, Nhạc Nhạc không phải là rất tốt sao?" Tạ ba ba vội vàng ôm vợ, an ủi bà.
Sau đó, ông đối với Trì Hải Hoan nói: " Trì Hải Hoan, cô rất để cho tôi thất vọng, Tạ gia đã không hoan nghênh cô.”
Trì Hải Hoan cũng khóc ồ lên: " ba, con sai lầm rồi, con sai lầm rồi! Tha thứ con đây lần thứ nhất! Tha thứ cho con được không? Con lần sau cũng không dám nữa! Thích lão sư ở chung một chỗ, con không có ác ý! Mẹ! Con xin mẹ!”
Tạ Thư Dật lạnh lùng lên tiếng: " Trì Hải Hoan, cô tốt nhất liền ra khỏi đây, đừng ép tôi động thủ đánh phụ nữ! Về sau cấm cô bước vào cửa Tạ gia một bước”.
Trì Hải Hoan thấy mẹ im lặng không lên tiếng liền vọt tới trước mặt Hải Nhạc cho là muốn đánh cô liền lụi về sau hai bước, Ttới Hải Nhạc trước mặt, Hải Nhạc cho là cômuốn đánh cô, không khỏi lui về sau hai bước,Tạ Thư Dật thấy Trì Hải Hoan xông tới, sợ cô ta làm hại Hải Nhạc cũng xông tới, kéo Hải Nhạc vào trong ngực hắn.
“Trì Hải Hoan!Cô còn muốn làm gì? Cô hãm hại phải Nhạc Nhạc còn chưa đủ sao? Cô hành hạ cô ấy còn chưa đủ sao?” Hắn rống giận nói.
Trì Hải Hoan nước mắt lưng tròng nhìn Nhạc Nhạc, cạch oành một tiếng quỳ rạp xuống bên chân của Hải Nhạc, than thở khóc lóc lấy tay đánh vào mặt của mình: " Nhạc Nhạc, em hãy tha thứ cho chị, tha thứ cho chị có được không? Chị là nhất thời hồ đồ, ma xui quỷ khiến nên mới làm như vậy, em hãy tha thứ cho chị, chị lần sau cũng không dám nữa! Nhạc Nhạc! Em hãy tha thứ cho chị! Tha thứ cho chị đi!”
Tạ Thư Dật thấy vậy không nhị được nữa một cước đã Hải Hoan ngã ra, hắn điên cuồng rống lên: " Không cách nào tha thứ! Cũng không đáng được tha thứ! Cô tránh ra! Cô không xứng làm chị của Nhạc Nhạc! Lòng dạ ác độc như cô, thủ đoạn ti tiện như vậy cũng nghĩ ra được! Cô không phải là người! Cô là một con quỷ đội lốt người!”
Trì Hải Hoan hét lên một tiếng ngã xuống, ngẩng đầu lên chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ mọi người, ngay cả mẹ cũng nhìn cô với ánh mắt xa lạ, Hải Hoan ô ô ôm mặt mà khóc lên.
Hải Nhạc trong lòng có chút không nhẫn tâm, cô nói: “ Chị đứng lên đi, đứng lên nói chuyện.”
“Thứ người như thế! Em vẫn để ý cô ta làm cái gì? Em quên cô ta đối xử với em như thế nào rồi sao?” Tạ Thư Dật cơ hồ nổi trận lôi đình.
Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhàn nhạt nói: " Phải, tôi biết rõ không thể nào tha thứ, chị hung hăng đâm tôi một đao, còn anh, anh thì sao? Sự lựa chọn của anh là đang sát muối lên vết thương của tôi, để cho tôi càng thêm đau, đau đến chết đi sống lại. Tôi đã nói với anh, tôi với Thích lão sư cái gì cũng không có, thế nhưng anh lại lựa chọn chia tay, lựa chọn vứt bỏ tôi! Khi đó, tôi cần nhất sự quan tâm của anh, cần nhất là anh yêu tôi, nhưng anh lại khiến tôi tổn thương, chị ta không đáng được tha thứ! Nhưng anh thì sao? Anh cùng chị ta có gì khác nhau? Mặc dù chị ta muốn tổn thương tôi, nhưng không được như ý muốn, mà anh, anh tạo cho tôi một vết thương không cách nào bù đắp được, anh so với chị ta lại càng không đáng được tha thứ” Lời cuối cùng là Hải Nhạc nghẹn ngào nói ra trong nước mắt.
Tạ Thư Dật ngơ ngác đứng ở nơi đó, trên mặt trợt xuống hai hàng nước mắt trong suốt.
Cô nói không có sai, thời điểm đó cô cần nhất là sự quan tâm của hắn, thế nhưng hắn lại hung hăng xát muối vào vết thường lòng của cô! Là hắn sai rồi! Là hắn sai rồi!
Hải Nhạc đến bên mẹ, đưa tay ôm lấy bà mà khóc lên, mẹ Hải Nhạc quay người ôm lấy Hải Nhạc, vừa khóc vừa nói: “ Nhạc Nhạc, tha thứ cho mẹ, tha thứ cho mẹ, là mẹ không tốt! Là mẹ không bảo vệ tốt cho con! Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con gái!”
“ mẹ, Nhạc Nhạc không phải là đã không sao sao? Không cần tự trách." Hải Nhạc nói.
“Nhạc Nhạc, là ba cũng có lỗi, ba nhận lỗi với con, ba không nên cho là con cùng Thích lão sư có cái gì, thật xin lỗi!" Tạ ba ba cũng đưa tay ôm lấy Hải Nhạc.
“Ba, con không trách ba, là trách bản thân con không có xử lí tốt, hại ba mẹ phải lo lắng, là lỗi của con, con xin lỗi” Hải Nhạc nói.
“Con có thể tha thứ cho ba mẹ không?” Tạ ba ba nói.
“Ba mẹ không có làm sai cái gì, bảo con làm sao tha thứ a!” Hải Nhạc thản nhiên cười.
“Hảo, thật tốt, thật là đứa con gái ngoan của ba!" Tạ ba ba cảm khái mà nói.
“ Chẳng qua là ba mẹ, Nhạc Nhạc có thể muốn rời khỏi nhà một thời gian, con muốn cùng chị Tương Tư đi Mĩ, ba mẹ hai người nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”
“Con đi nước Mĩ? Con thật sự là muốn đi Mĩ? Ba còn cho là con nói chơi? Con đến nơi đó làm cái gì? Không cho đi, không có con, ba sẽ rất nhớ, ba không cho con đi.” Tạ ba ba hoảng loạn.
“Nhưng mà con cũng đã hoàn tất thủ tục rồi, chị Tương Tư hiệu suất rất nhanh, con cỉ nhắc tới chị ấy đã giúp con làm xong hộ chiếu rồi, con bây giờ có thể theo chị ấy rời đi.” Hải Nhạc mỉm cười nói, thật ra thì trong lòng cô cũng có chút chua xót, lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi nhà xa ba mẹ, đột nhiên sẽ phải rời đi, hơn nữa còn là vạn dặm ở tận nước Mĩ, cô thật sự không nỡ.
“Nhạc Nhạc! Con thậm chí còn không thèm nghĩ đến ba mẹ sao? Tại sao lại muốn đi khỏi đây? Người một nhà đoàn tụ ở chung một chỗ không phải rất tốt sao?” Mẹ Hải Nhạc lại khóc nữa.
“ Mẹ, con không thể nào mãi sống bên cạnh ba mẹ, coi như con là chú chim nhỏ, đến lúc đủ lông đủ cánh, con muốn bay xa hơn, mẹ, con cũng không phải là sẽ không trở lại, hơn nữa mẹ cũng có thể đến nước Mĩ để thăm con mà." Hải Nhạc an ủi nói.
“Hải Nhạc, em phải đi Mĩ, tôi ở bên đó có rất nhiều bạn bè họ sẽ giúp đỡ cho em. Đợi qua hết học kì này, tôi sẽ qua đó giúp em.” Thích Hán Lương cơ hồ kích động muốn hoan hô rồi, nếu là Hải Nhạc đi Mĩ, hắn nhất định lập tức từ chức, hắn muốn lập tức đi Mĩ, đến đó không còn sự tồn tại của Tạ Thư Dật, hắn không tin là hắn không thể khiến cho Hải Nhạc yêu hắn.
“ mẹ không thể xa con, không nên đi! Không đi có được không! Con không phải là muốn cùng Thư Dật ở chung một chỗ sao, các con đang ở cùng nhau, ba mẹ sẽ không ngăn cấm con nữa, chỉ cần con ở lại đây bên cạnh mẹ, dù con muốn qua lại với ai mẹ cũng sẽ không ngăn cấm nữa! Nhạc Nhạc, ở lại đây đi con.” Mẹ Hải Nhạc thương tâm khẩn cầu.
Hải Nhạc khổ sở cười cười, lời này của mẹ nói ra đã quá muộn, cô bây giờ cùng Tạ Thư Dật còn có cái gì có thể đây? Cô sẽ không cần một tình yêu mà không có sự tin tưởng.
“ Mẹ, con sẽ quay về thăm mẹ, con với chị Tương Tư đi cùng nhau, con nhất định sẽ sống tốt, tương lại mẹ nhất định sẽ nhìn thấy một Hải Nhạc hoàn hảo, hoàn toàn lột xác." Hải Nhạc vẫn như cũ, không chút nào lung lay ý định.
Liên tiếp mấy ngày, Mẹ Hải Nhạc cùng Tạ ba ba một mực giữ Hải Nhạc ở lại, nhưng Hải Nhạc là kiên định muốn đi Mĩ, bọn họ cuối cùng cũng đành phải từ bỏ ý định thuyết phục cô.
Mà Trì Hải Hoan, cũng đành phải đi khỏi Tạ gia, bất đắc dĩ ngủ tại trường, cô khóc thút thít thỉnh cầu, nhưng Tạ ba ba cứng rắn đuổi cô đến trường, cô gái này, tâm can thật quá độc ác, thủ đoạn làm cho người ta không rét mà run. Xem ra lần trước Thư Dật nói bị cô ta bày trò thật đúng là không lừa bọn họ, tuyệt đối cũng là do cô ta bày trò!
“Haiz, tuổi còn nhỏ thế nhưng lại mang tư tưởng tiêu cực như vậy… rõ ràng là một mẹ sinh, vì sao Nhạc Nhạc thiện lương, mà Trì Hải Hoan lại trở nên như vậy không thể nói lý? Thật là kinh khủng, nhỏ như vậyđã dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó người khác, trưởng thành sẽ làm đến mức nào đây?” Tạ ba ba một mực than thở.
“Haiz, nó từ nhỏ đã hiếu thắng tranh đoạt, hơn nữa em cùng cha nó ly hôn, cha tì ở trong tù, mẹ kế lại là một người đàn bà âm độc, có đủ trò, mưa dầm thấm đất Trì Hải Hoan cứ như vậy mà học được điều xấu. Chỉ sợ là để nó ở trương học cũng không phải biện pháp, em nghĩ nên để nó ra nước ngoài chứ không phải là Nhạc Nhạc.” Mẹ Hải Nhạc lo lắng trùng trùng.
“ Thế này nhé, đợi qua học kỳ này, chúng ta đi Anh quốc giúp nó tìm một nữ tu sĩ nghiêm khắc ở trường dạy bảo nó, đem nó từ từ khuyên bảo?” Tạ ba ba nói.
Mẹ Hải Nhạc gật đầu, thở dài một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.