Chương 45: PHÁT SỐT
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
26/11/2014
Tạ Hải Nhạc cùng mọi
người ăn một bữa ăn cơm dã ngoại thật vui vẻ, rõ ràng đồ ăn này nọ cũng
không ngon bằng ở nhà làm, nhưng mà, cái loại cảm giác này rất khác
biệt, mọi người cũng ăn thật cao hứng, nhất là sở Lâm Phong cùng Minh Hi Ca, hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm, sau đó, đồ ăn mà ngon ngon một
chút, mọi người sẽ liên tục tranh nhau đánh đũa vào gắp, cái loại cảm
giác này, thật sự vô cùng ấm áp.
Tạ Hải Nhạc vốn không thế nào có khẩu vị, nhưng mà, vừa nhìn thấy tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, nàng cũng bị lây luôn, ăn nhiều một chút, ăn xong, cảm giác khí lực có chút chống đỡ hết nổi, liền trở lại trong lều ngủ.
Đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã tối đen, nàng giật giật, mới phát hiện cả người mình thật nóng, hơn nữa toàn thân vô lực, lại hơn nữa, cảm thấy miệng rất khát, nàng biết mình chắc là vì bị nhiễm lạnh, phát sốt rồi.
Bên ngoài lửa trại hắt vào trên lều, lúc sáng lúc tối, thi thoảng truyền đến tiếng bọn họ nói cười.
Tạ Hải Nhạc cố hết sức nhấc tay lên, nhìn nhìn đồng hồ dạ quang trên tay, phát hiện đã là mười giờ tối rồi, đầu đau quá, miệng khát quá, làm sao bây giờ?
Nhưng mà, lại không nên vô ý mở miệng hô to, sợ quấy rầy nhã hứng của mọi người.
Bỗng nhiên, có người xốc lều lên, Hải Nhạc vừa nhắm mắt lại, lại mở, mắt nàng đã quen bóng tối, nhìn ra người nọ là Tạ Thư Dật, nàng cuống quít lại nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nhưng Tạ Thư Dật từ bên ngoài xoay người đến thăm, cũng không biết Hải Nhạc giả bộ ngủ, hắn đi đến trước mặt Hải Nhạc, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.
Chỉ nghe hắn thở dài một hơi, Hải Nhạc cảm thấy hắn thở dài than thở không đầu không đuôi, ở trong lòng rất ngạc nhiên.
Tạ Thư Dật đưa tay dò trên trán nàng, la thất thanh: “Sao lại nóng như vậy?”
Hắn lập tức đưa tay lắc lắc nàng: “Này, tỉnh! Tỉnh!”
Hải Nhạc bất đắc dĩ mở to mắt.
“Cô phát sốt rồi! Cái đứa ngu ngốc này!” Tạ Thư Dật nói.
“Không có chuyện gì, qua ngày mai sẽ không có việc gì.” Hải Nhạc suy yếu nói.
“Cô chắc chắn cô có thể chống đỡ?” Tạ Thư Dật lớn tiếng nói, “Biết trước đã không mang cô theo, ai biết cô đi đâu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, cô thật đúng là một ngôi sao chổi!”
Cơn tức của hắn làm cho Hải Nhạc vốn đang yếu ớt lại thêm khó chịu, một trận hơi nóng xông lên hốc mắt, giọng nói không khỏi mang theo tiếng khóc: “Tôi cũng không muốn thế.”
Tạ Thư Dật lớn tiếng đã kinh động đến tất cả mọi người, bọn họ đều tới đủ, ở phía ngoài lều nhất liên tục hỏi Hải Nhạc làm sao vậy.
“Chết tiệt, nó phát sốt rồi, vậy mà cũng không lên tiếng!” Tạ Thư Dật phát hỏa.
Cái gì? Phát sốt?!
Tất cả mọi người giật mình.
“Vậy… làm sao bây giờ?” Hứa Chí Ngạn lo lắng cũng xoay người đi vào trong lều, làm cho cái lều vốn đã nhỏ lại có vẻ càng thêm chật chội.
Tạ Hải Nhạc vốn không thế nào có khẩu vị, nhưng mà, vừa nhìn thấy tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, nàng cũng bị lây luôn, ăn nhiều một chút, ăn xong, cảm giác khí lực có chút chống đỡ hết nổi, liền trở lại trong lều ngủ.
Đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã tối đen, nàng giật giật, mới phát hiện cả người mình thật nóng, hơn nữa toàn thân vô lực, lại hơn nữa, cảm thấy miệng rất khát, nàng biết mình chắc là vì bị nhiễm lạnh, phát sốt rồi.
Bên ngoài lửa trại hắt vào trên lều, lúc sáng lúc tối, thi thoảng truyền đến tiếng bọn họ nói cười.
Tạ Hải Nhạc cố hết sức nhấc tay lên, nhìn nhìn đồng hồ dạ quang trên tay, phát hiện đã là mười giờ tối rồi, đầu đau quá, miệng khát quá, làm sao bây giờ?
Nhưng mà, lại không nên vô ý mở miệng hô to, sợ quấy rầy nhã hứng của mọi người.
Bỗng nhiên, có người xốc lều lên, Hải Nhạc vừa nhắm mắt lại, lại mở, mắt nàng đã quen bóng tối, nhìn ra người nọ là Tạ Thư Dật, nàng cuống quít lại nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nhưng Tạ Thư Dật từ bên ngoài xoay người đến thăm, cũng không biết Hải Nhạc giả bộ ngủ, hắn đi đến trước mặt Hải Nhạc, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.
Chỉ nghe hắn thở dài một hơi, Hải Nhạc cảm thấy hắn thở dài than thở không đầu không đuôi, ở trong lòng rất ngạc nhiên.
Tạ Thư Dật đưa tay dò trên trán nàng, la thất thanh: “Sao lại nóng như vậy?”
Hắn lập tức đưa tay lắc lắc nàng: “Này, tỉnh! Tỉnh!”
Hải Nhạc bất đắc dĩ mở to mắt.
“Cô phát sốt rồi! Cái đứa ngu ngốc này!” Tạ Thư Dật nói.
“Không có chuyện gì, qua ngày mai sẽ không có việc gì.” Hải Nhạc suy yếu nói.
“Cô chắc chắn cô có thể chống đỡ?” Tạ Thư Dật lớn tiếng nói, “Biết trước đã không mang cô theo, ai biết cô đi đâu cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, cô thật đúng là một ngôi sao chổi!”
Cơn tức của hắn làm cho Hải Nhạc vốn đang yếu ớt lại thêm khó chịu, một trận hơi nóng xông lên hốc mắt, giọng nói không khỏi mang theo tiếng khóc: “Tôi cũng không muốn thế.”
Tạ Thư Dật lớn tiếng đã kinh động đến tất cả mọi người, bọn họ đều tới đủ, ở phía ngoài lều nhất liên tục hỏi Hải Nhạc làm sao vậy.
“Chết tiệt, nó phát sốt rồi, vậy mà cũng không lên tiếng!” Tạ Thư Dật phát hỏa.
Cái gì? Phát sốt?!
Tất cả mọi người giật mình.
“Vậy… làm sao bây giờ?” Hứa Chí Ngạn lo lắng cũng xoay người đi vào trong lều, làm cho cái lều vốn đã nhỏ lại có vẻ càng thêm chật chội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.