Chương 60: PHỎNG VẤN
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
26/11/2014
“Các bạn, những thứ
quà tặng này, mấy thứ kẹo và chocolate đó, nếu các bạn thích cứ lại đây
lấy đi đi, còn có những bó hoa tươi kia, nếu các bạn thích, cũng tặng
cho các bạn đó.”
“Nga! Hải Nhạc thật tốt!” Các học sinh ùa lên, càn quét sạch sẽ quà tặng và đồ ăn trên bàn nàng, trong phòng học đã tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, tất cả mọi người đều đang vui trộm, xem ra, cứ y vậy mà làm, về sau các nàng có thể có ăn dài dài.
Hứa Nhã Nghiên suy nghĩ sâu xa nhìn Tạ Hải Nhạc, xem ra, bạn ấy đúng là một người con gái rất đặc biệt, khó trách ca ca sẽ thích bạn ấy, còn luôn xin nàng giúp anh ta lấy số điện thoại của Hải Nhạc.
“Hải Nhạc, buổi tối hôm đó bạn không chịu đợi đến cuối cùng, tiết mục của bạn lại được bầu thành tiết mục được chào đón nhất nữa chứ, thật không ngờ, bạn lại vô thanh vô tức về trước, hại thầy Thích tìm bạn khắp nơi, còn nữa a, phóng viên báo trường cũng muốn phỏng vấn bạn, kết quả bạn vẫn biến mất, mà cũng không có ai biết số điện thoại của bạn, ai, thật đáng tiếc a.” Nhã Nghiên tiếc hận nói.
“Mấy thứ đó cũng đâu có gì đâu, kỳ thật mình thật không thích mấy vụ náo nhiệt như vậy.” Hải Nhạc nói.
“Vậy… Hải Nhạc, cho mình số điện thoại của bạn đi, vạn nhất về sau có chuyện gì, mình cũng có thể báo trước cho bạn.” Nhã Nghiên thừa cơ nói.
“Được rồi, mình cho bạn.” Hải Nhạc thẳng thắn đọc số điện thoại của mình cho Nhã Nghiên.
Không lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người ngồi vào chỗ, Thích Hán Lương đi đến, hắn quét mắt một vòng lớp học, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt Hải Nhạc, nhưng cũng chỉ có vài giây, hắn lại dời tầm mắt đến một đống lớn hoa tươi sau lớp, không nhịn được nhíu nhíu mày.
“Chào các em!” “Chào thầy ạ!” Cả lớp đều đứng nghiêm.
“Mời các em ngồi xuống, mở sách ra trang ** chương **, chúng ta bắt đầu vào học.” Thích Hán Lương nói.
Không thể phủ nhận, Thích Hán Lương thật là một người thầy vĩ đại, phương pháp dạy học của hắn thoải mái, ngôn ngữ lại rất khôi hài, hơn nữa còn thật bình dị gần gũi, khuôn mặt lại đẹp trai, bọn học sinh thích hắn muốn chết, còn sùng bái hắn muốn chết nữa.
Sau khi tan học, Thích Hán Lương gọi Hải Nhạc lại: “Tạ Hải Nhạc, thầy có chuyện muốn nói với em.”
Hải Nhạc ngạc nhiên: “Thưa thầy, chuyện gì vậy ạ?”
“Tòa soạn báo và ban phát thanh của trường chuẩn bị một buổi phỏng vấn với em, đã hẹn thời gian với thầy lúc xế chiều sau khi tan học hôm nay đến phỏng vấn em rồi, em chuẩn bị một chút.”
Hải Nhạc lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, thầy ơi, có thể từ chối không ạ? Chỉ múa một điệu vũ mà thôi, không có gì hay ho mà phỏng vấn, thật đó, xin thầy từ chối giúp em với.”
Thích Hán Lương không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này là vinh dự, sao em lại không nhận?”
“Không, em không cần mấy thứ vinh dự gì đó, em không cần hào quang này nọ bao quanh mình, xin thầy từ chối giúp em.” Hải Nhạc kiên quyết nói.
“Nhưng… cũng đã nhận lời rồi, sao có thể từ chối được?” Thích Hán Lương khó xử, “Lần này, coi như em nể mặt người thầy này, nhận lần phỏng vấn này, sau này không bao giờ tìm em được không?”
Dù sao Hải Nhạc cũng là da mặt mỏng, thấy Thích Hán Lương mang ra mặt mũi của mình, trầm ngâm một chút, đành phải khẽ gật đầu một cái: “Được rồi, chỉ lần này thôi.”
Đến xế chiều tan học, quả nhiên người của tòa soạn và ban phát thanh đi vào phòng làm việc của Thích Hán Lương, đến từ sớm chờ Tạ Hải Nhạc, bọn họ cũng rất hưng phấn có thể nhìn lại vị tinh linh mỹ lệ này.
Khi Hải Nhạc xuất hiện ở trước mắt hai người phóng viên, hai tên nam sinh đều ngây người, thật không ngờ, Hải Nhạc khi không trang điểm cũng sẽ đẹp như vậy, hàng mi lá liễu thon dài, đôi mắt to đen kia, phảng phất như làn nước hồ thu gợn sóng, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, bờ hồng nhuận phiếm một chút sáng bóng tươi nộn, tựa như một quả anh đào căng mọng đang đợi người đến hái, thứ duy nhất không được hoàn mỹ là trên môi lại có một điểm đen nho nhỏ, nhìn kỹ như là một vết thương gì đó, thật sự là phá hư mỹ cảm a, nhưng cũng không có chút hư hao sự xinh đẹp như phù dung trong trẻo.
“Quả thật là mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ a!” Một trong hai nam sinh nhịn không được thốt ra lời thán phục.
“Quá khen.” Hải Nhạc có chút ngượng ngùng trả lời.
“Bạn tên là Tạ Hải Nhạc phải không? Được biết bạn thật sự rất hân hạnh, lần này chủ yếu là bọn này muốn phỏng vấn bạn, tại sao bạn lại muốn múa bài múa cổ đại “《 Ái liên thuyết 》” này?”
Hải Nhạc mỉm cười nói: “Nga, từ nhỏ tôi đã yêu thích những điệu múa cổ đại Trung Quốc chúng ta, nó có một loại mỹ cảm không gì sánh kịp, đó là một loại mỹ cảm mà ballet và múa hiện đại đều không thể biểu đạt được, lúc nhỏ, khi tôi mới sáu tuổi được xem một đoạn múa cổ đại “Đôn Hoàng Phi Thiên“, từ đó về sau tôi liền say mê, lúc ấy tôi đang học múa ballet, mẹ tôi nói con gái học ballet có thể tạo cho mình khí chất rất tốt, sau khi tôi xem “Phi Thiên”, nói cho mẹ tôi biết tôi không muốn học ballet, tôi muốn học những điệu múa cổ đại xinh đẹp tinh túy của chính nước chúng ta, nó đệp hơn ballet, càng có thể thể hiện vẻ đẹp và khí chất của một người con gái.”
Tạ Thư Dật với Hứa Chí Ngạn mãi không thấy Hải Nhạc Nhã Nghiên đi ra, lập tức chạy tới bên khoa dự bị đại học, chỉ thấy một mình Nhã Nghiên đang buồn chán nhẫn nại đứng trên hành lang bứt hoa chơi.
“Di, Hải Nhạc đâu?” Hứa Chí Ngạn khó hiểu hỏi.
“Nga, Hải Nhạc đến văn phòng của thầy Thích, hình như tòa soạn báo và ban phát thanh muốn tới phỏng vấn bạn ấy.” Trong giọng Nhã Nghiên có một chút hơi chua nói.
Tạ Thư Dật nghe nàng nói như vậy, lập tức trầm mặt xuống.
“Nói cho anh biết, phòng làm việc của hắn ở đâu!” Tạ Thư Dật hỏi Nhã Nghiên.
“Nga, ở trung tâm hành chính khoa dự bị đại học, lầu 3 văn phòng số 307 thì phải.” Nhã Nghiên nói.
“Các ngươi cứ chờ ở chỗ này, ta đi đón nó về.” Tạ Thư Dật ném huynh muội họ Hứa lại bước nhanh về phía trung tâm hành chính khoa dự bị đại học.
Khi hắn đi lên lầu 3 trung tâm hành chính, đi đến trước cửa văn phòng số 307, bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng cười giòn của Hải Nhạc, hắn ngây người, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe thấy tiếng cười của nàng, càng đừng nói thanh thúy như vậy, hắn còn luôn cho rằng nàng không biết cười nữa kìa.
Vì sao nàng lại cười đến vui vẻ như vậy? Hắn nhịn không được xuất hiện ở trước cánh cửa phòng 307 đang mở rộng, thấy rõ Hải Nhạc và Thích Hán Lương đang sóng vai đứng chung đưa lưng về phía hắn, mà Thích Hán Lương đang ôm bả vai Hải Nhạc. Đây là cái gì?
“Tạ Hải Nhạc!” Hai tay của hắn nắm thành quyền bỗng nhiên hét lớn một tiếng!
“Nga! Hải Nhạc thật tốt!” Các học sinh ùa lên, càn quét sạch sẽ quà tặng và đồ ăn trên bàn nàng, trong phòng học đã tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, tất cả mọi người đều đang vui trộm, xem ra, cứ y vậy mà làm, về sau các nàng có thể có ăn dài dài.
Hứa Nhã Nghiên suy nghĩ sâu xa nhìn Tạ Hải Nhạc, xem ra, bạn ấy đúng là một người con gái rất đặc biệt, khó trách ca ca sẽ thích bạn ấy, còn luôn xin nàng giúp anh ta lấy số điện thoại của Hải Nhạc.
“Hải Nhạc, buổi tối hôm đó bạn không chịu đợi đến cuối cùng, tiết mục của bạn lại được bầu thành tiết mục được chào đón nhất nữa chứ, thật không ngờ, bạn lại vô thanh vô tức về trước, hại thầy Thích tìm bạn khắp nơi, còn nữa a, phóng viên báo trường cũng muốn phỏng vấn bạn, kết quả bạn vẫn biến mất, mà cũng không có ai biết số điện thoại của bạn, ai, thật đáng tiếc a.” Nhã Nghiên tiếc hận nói.
“Mấy thứ đó cũng đâu có gì đâu, kỳ thật mình thật không thích mấy vụ náo nhiệt như vậy.” Hải Nhạc nói.
“Vậy… Hải Nhạc, cho mình số điện thoại của bạn đi, vạn nhất về sau có chuyện gì, mình cũng có thể báo trước cho bạn.” Nhã Nghiên thừa cơ nói.
“Được rồi, mình cho bạn.” Hải Nhạc thẳng thắn đọc số điện thoại của mình cho Nhã Nghiên.
Không lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người ngồi vào chỗ, Thích Hán Lương đi đến, hắn quét mắt một vòng lớp học, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên mặt Hải Nhạc, nhưng cũng chỉ có vài giây, hắn lại dời tầm mắt đến một đống lớn hoa tươi sau lớp, không nhịn được nhíu nhíu mày.
“Chào các em!” “Chào thầy ạ!” Cả lớp đều đứng nghiêm.
“Mời các em ngồi xuống, mở sách ra trang ** chương **, chúng ta bắt đầu vào học.” Thích Hán Lương nói.
Không thể phủ nhận, Thích Hán Lương thật là một người thầy vĩ đại, phương pháp dạy học của hắn thoải mái, ngôn ngữ lại rất khôi hài, hơn nữa còn thật bình dị gần gũi, khuôn mặt lại đẹp trai, bọn học sinh thích hắn muốn chết, còn sùng bái hắn muốn chết nữa.
Sau khi tan học, Thích Hán Lương gọi Hải Nhạc lại: “Tạ Hải Nhạc, thầy có chuyện muốn nói với em.”
Hải Nhạc ngạc nhiên: “Thưa thầy, chuyện gì vậy ạ?”
“Tòa soạn báo và ban phát thanh của trường chuẩn bị một buổi phỏng vấn với em, đã hẹn thời gian với thầy lúc xế chiều sau khi tan học hôm nay đến phỏng vấn em rồi, em chuẩn bị một chút.”
Hải Nhạc lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, thầy ơi, có thể từ chối không ạ? Chỉ múa một điệu vũ mà thôi, không có gì hay ho mà phỏng vấn, thật đó, xin thầy từ chối giúp em với.”
Thích Hán Lương không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này là vinh dự, sao em lại không nhận?”
“Không, em không cần mấy thứ vinh dự gì đó, em không cần hào quang này nọ bao quanh mình, xin thầy từ chối giúp em.” Hải Nhạc kiên quyết nói.
“Nhưng… cũng đã nhận lời rồi, sao có thể từ chối được?” Thích Hán Lương khó xử, “Lần này, coi như em nể mặt người thầy này, nhận lần phỏng vấn này, sau này không bao giờ tìm em được không?”
Dù sao Hải Nhạc cũng là da mặt mỏng, thấy Thích Hán Lương mang ra mặt mũi của mình, trầm ngâm một chút, đành phải khẽ gật đầu một cái: “Được rồi, chỉ lần này thôi.”
Đến xế chiều tan học, quả nhiên người của tòa soạn và ban phát thanh đi vào phòng làm việc của Thích Hán Lương, đến từ sớm chờ Tạ Hải Nhạc, bọn họ cũng rất hưng phấn có thể nhìn lại vị tinh linh mỹ lệ này.
Khi Hải Nhạc xuất hiện ở trước mắt hai người phóng viên, hai tên nam sinh đều ngây người, thật không ngờ, Hải Nhạc khi không trang điểm cũng sẽ đẹp như vậy, hàng mi lá liễu thon dài, đôi mắt to đen kia, phảng phất như làn nước hồ thu gợn sóng, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, bờ hồng nhuận phiếm một chút sáng bóng tươi nộn, tựa như một quả anh đào căng mọng đang đợi người đến hái, thứ duy nhất không được hoàn mỹ là trên môi lại có một điểm đen nho nhỏ, nhìn kỹ như là một vết thương gì đó, thật sự là phá hư mỹ cảm a, nhưng cũng không có chút hư hao sự xinh đẹp như phù dung trong trẻo.
“Quả thật là mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ a!” Một trong hai nam sinh nhịn không được thốt ra lời thán phục.
“Quá khen.” Hải Nhạc có chút ngượng ngùng trả lời.
“Bạn tên là Tạ Hải Nhạc phải không? Được biết bạn thật sự rất hân hạnh, lần này chủ yếu là bọn này muốn phỏng vấn bạn, tại sao bạn lại muốn múa bài múa cổ đại “《 Ái liên thuyết 》” này?”
Hải Nhạc mỉm cười nói: “Nga, từ nhỏ tôi đã yêu thích những điệu múa cổ đại Trung Quốc chúng ta, nó có một loại mỹ cảm không gì sánh kịp, đó là một loại mỹ cảm mà ballet và múa hiện đại đều không thể biểu đạt được, lúc nhỏ, khi tôi mới sáu tuổi được xem một đoạn múa cổ đại “Đôn Hoàng Phi Thiên“, từ đó về sau tôi liền say mê, lúc ấy tôi đang học múa ballet, mẹ tôi nói con gái học ballet có thể tạo cho mình khí chất rất tốt, sau khi tôi xem “Phi Thiên”, nói cho mẹ tôi biết tôi không muốn học ballet, tôi muốn học những điệu múa cổ đại xinh đẹp tinh túy của chính nước chúng ta, nó đệp hơn ballet, càng có thể thể hiện vẻ đẹp và khí chất của một người con gái.”
Tạ Thư Dật với Hứa Chí Ngạn mãi không thấy Hải Nhạc Nhã Nghiên đi ra, lập tức chạy tới bên khoa dự bị đại học, chỉ thấy một mình Nhã Nghiên đang buồn chán nhẫn nại đứng trên hành lang bứt hoa chơi.
“Di, Hải Nhạc đâu?” Hứa Chí Ngạn khó hiểu hỏi.
“Nga, Hải Nhạc đến văn phòng của thầy Thích, hình như tòa soạn báo và ban phát thanh muốn tới phỏng vấn bạn ấy.” Trong giọng Nhã Nghiên có một chút hơi chua nói.
Tạ Thư Dật nghe nàng nói như vậy, lập tức trầm mặt xuống.
“Nói cho anh biết, phòng làm việc của hắn ở đâu!” Tạ Thư Dật hỏi Nhã Nghiên.
“Nga, ở trung tâm hành chính khoa dự bị đại học, lầu 3 văn phòng số 307 thì phải.” Nhã Nghiên nói.
“Các ngươi cứ chờ ở chỗ này, ta đi đón nó về.” Tạ Thư Dật ném huynh muội họ Hứa lại bước nhanh về phía trung tâm hành chính khoa dự bị đại học.
Khi hắn đi lên lầu 3 trung tâm hành chính, đi đến trước cửa văn phòng số 307, bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng cười giòn của Hải Nhạc, hắn ngây người, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe thấy tiếng cười của nàng, càng đừng nói thanh thúy như vậy, hắn còn luôn cho rằng nàng không biết cười nữa kìa.
Vì sao nàng lại cười đến vui vẻ như vậy? Hắn nhịn không được xuất hiện ở trước cánh cửa phòng 307 đang mở rộng, thấy rõ Hải Nhạc và Thích Hán Lương đang sóng vai đứng chung đưa lưng về phía hắn, mà Thích Hán Lương đang ôm bả vai Hải Nhạc. Đây là cái gì?
“Tạ Hải Nhạc!” Hai tay của hắn nắm thành quyền bỗng nhiên hét lớn một tiếng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.