Chương 200: Thật sự không cam tâm!
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
08/08/2017
Về đến nhà, Hải Nhạc liền mở máy tính ra, mở ra email, mở trang tiểu thuyết của mình, sau đó lên MSN. Hộp thư tràn lan tin nhắn, sắp đầy rồi. Hải Nhạc mở tin nhắn ra, không phải là của fan bình luận về tác phẩm của cô nữa mà là thư của Nhà Xuất Bản Tác Hiệp. Họ yêu cầu thông tin của Hải Chi Lệ, họ muốn mời Hải Chi Lệ gia nhập Tác Hiệp, trở thành tân Tác gia tham gia Hội đàm Tác Gia của Tác Hiệp vào tháng 7 này.
Hải Nhạc vui mừng đến muốn khóc, thật là chuyện vui liên tiếp a, cứ tưởng rằng không chuyện gì vui bằng việc Tạ Thư Dật nhận Tiểu Bảo Tiểu Bối làm con nuôi, nào nghĩ đến Tác Hiệp lại muốn tuyển cô làm thành viên. Chuyện này đối với một nhà văn mà nói, chính là một ước mơ tha thiết. Hải Nhạc vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một nhà văn trên Internet, sẽ không khiến cho Tác Hiệp để ý, thật không ngờ họ lại chọn cô, Hải Nhạc quả thật là mừng rỡ như điên rồi!!
Nhưng mà trước kia cô vẫn luôn để cho Tiểu Tĩnh thế thân mình, lần này chỉ sợ là không thể để Tiểu Tĩnh thay cô chống đỡ được, dù sao Tác Hiệp là một công ty lớn, quy định nghiêm khắc, Tiểu Tĩnh khó có thể qua được, phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ, chỉ có cách tự mình xuất hiện sao? Nhưng bộ dạng cô như thế này sao có thể đi gặp người ta? Không lẽ đành từ bỏ sao? Trời ạ, làm sao có thể từ bỏ được? Đây chính là con đường mà mỗi nhà văn đều hướng tới, muốn được mà không được, cô sao có thể từ bỏ? Thật là khó xử!
Hải Nhạc từ vui sướng tột cùng rơi xuống, lại lâm vào khổ não.
Hải Nhạc đang phiền não suy nghĩ, thì ngoài cửa có tiếng gõ dồn dập.
“Viễn Chi! Viễn Chi! Mau ra mở cửa a! Không xong rồi!” Tiểu Tĩnh ở bên ngoài lo lắng nói.
Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng mở cửa, Tiểu Tĩnh nói như súng tiểu liên: “ Chị vừa mới nhận được điện thoại của cô Nhã Nghiên, cô ấy nói mời chị, a không, không, mời em, mời em á…., cô ấy nói chuẩn bị tới Hoa Liên, còn đi cùng rất nhiều nhà báo tới studio ở đây phỏng vấn, thuận tiện muốn mời em đi cùng đến studio muốn phỏng vấn em lên TV a!”
Hải Nhạc nghe xong lại càng hoảng sợ, không hề nghĩ tới Nhã Nghiên sẽ đến nơi này, cô ấy thật sự rất tâm huyết, biết cô ở Hoa Liên nên muốn mời cô đến studio, nhưng phải làm sao bây giờ? Có nên để cho Tiểu Tĩnh đi không? Nhưng mà còn có ký giả đi cùng, nói Tiểu Tĩnh là tác giả Hải Chi Lệ, vậy bên Tác Hiệp phải làm sao? Đến lúc vỡ lở, không phải là cô lừa dối họ sao?
Hải Nhạc cũng gấp đến độ không biết phải làm sao rồi. Tại sao mọi chuyện lại đổ dồn đến cùng một lúc như vậy chứ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Viễn Chi, nếu như có ký giả ở đó, chị không dám đi thay em rồi, chị từng đi làm ở Đài Bắc, mọi người đều biết chị chỉ là một nha đầu giúp việc, không phải nhà văn gì cả, đến lúc đó bị người ta phát hiện ra thì thật thảm a. Lần này, em đành phải ra mặt rồi…” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc thật sự khổ não.
“ Cô ấy nói khi nào tới đây?” Hải Nhạc hỏi.
“ Cô ấy nói là bốn ngày sau, hình như là đúng ngày sinh nhật của Tiểu Bảo Tiểu Bối đấy!” Tiểu Tĩnh nói.
Hả? Thế nào lại vào trúng ngày đó đây?
Hải Nhạc một mình ngồi trên ghế.
“Lần này, chị không phải dám đi làm đồ giả mạo rồi, Viễn Chi, hay là chúng ta nói thật với Nhã Nghiên nhé, lúc đó chị làm phiên dịch là được mà.” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc khoát khoát tay, nói: “Em muốn suy nghĩ một chút.”
“Được rồi, vậy em suy nghĩ cho kỹ, lần này, có đánh chết chị cũng không dám, chị lại không biết gì về văn chương, họ mà nói chị viết văn, chị liền thảm rồi… Tóm lại, lần này em không thể tìm chị.” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc như đưa đám lấy tay che đầu.
Hải Nhạc không muốn Nhã Nghiên đến nơi này nhìn thấy cô như vậy, nhưng một mặt nghe tin cô ấy sắp tới, Hải Nhạc lại rất muốn gặp cô ấy, cô rất nhớ cô ấy, cũng muốn biết bây giờ cô ấy và Thường Hàn có ở bên nhau hay không?
Tại sao cô lại trở nên xấu xí? Tại sao cô lại bị huỷ dung? Tại sao cô và Nhã Nghiên bây giờ đến quen biết nhau cũng không thể? Tại sao?
Cô rất nhớ, cô rất nhớ Nhã Nghiên, muốn ôm lấy cô ấy mà khóc một trận, nói cho cô ấy biết, mấy năm này Hải Nhạc vẫn luôn nhớ thương cô ấy!
Trong lòng Hải Nhạc vô cùng phiền não, bi thương.
Cô không cam lòng, cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng, tại sao Trì Hải Hoan lại được sống vui vẻ dưới cái tên của cô? Tại sao lại để cô ta vô sỉ mà chiếm đoạt tình yêu mà vốn là củaTạ Hải Nhạc với Tạ Thư Dật? Rốt cuộc tại sao lại là cô ta?
Hải Nhạc muốn là Phương Viễn Chi an phận, nhưng cô không bỏ được quá khứ của Tạ Hải Nhạc, không bỏ được Nhã Nghiên, không bỏ được Tạ Thư Dật, cô càng không thể quên được ba mẹ. Họ vẫn luôn cho rằng người chết đi là Trì Hải Hoan, không phải Hải Nhạc, cho nên sẽ càng yêu thương Hải Nhạc giả phải không?
Tại sao ông trời lại để Trì Hải Hoan hưởng thụ tất cả mà đáng lẽ đều thuộc về cô, Tạ Hải Nhạc? Tại sao? Tại sao?
Tiểu Bảo Tiểu Bối, rõ ràng là kết tinh tình yêu của cô và Tạ Thư Dật, thế nhưng lại bị mọi người mắng chửi là con hoang, đây là công bằng với Tiểu Bảo Tiểu Bối sao? Công bằng sao? Tại sao có thể vì mình trở nên xấu xí không muốn lại gần Tạ Thư Dật mà lại khiến con mình mất đi tình thương của cha chứ? Cô, có phải đã quá ích kỷ rồi không? Là cô quá ích kỷ, chưa từng vì Tiểu Bảo Tiểu Bối mà cân nhắc chuyện đó?
Nước mắt nóng hổi lại trào ra từng giọt, lăn xuống hai gò má trắng nõn của Hải Nhạc.
Cam tâm sao? Cam tâm sao? Thật sự rất không cam tâm a!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a!
Thượng Đế, ông tại sao muốn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy đây? Ông để cho Tạ Hải Nhạc biến thành Phương Viễn Chi, được rồi, ông đối xử với tôi như thế nào cũng được, nhưng tại sao lại bắt con tôi đi theo chịu khổ đây?
Hải Nhạc không tiếng động khóc, cô thật muốn điên rồi, cô rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Hải Nhạc vui mừng đến muốn khóc, thật là chuyện vui liên tiếp a, cứ tưởng rằng không chuyện gì vui bằng việc Tạ Thư Dật nhận Tiểu Bảo Tiểu Bối làm con nuôi, nào nghĩ đến Tác Hiệp lại muốn tuyển cô làm thành viên. Chuyện này đối với một nhà văn mà nói, chính là một ước mơ tha thiết. Hải Nhạc vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một nhà văn trên Internet, sẽ không khiến cho Tác Hiệp để ý, thật không ngờ họ lại chọn cô, Hải Nhạc quả thật là mừng rỡ như điên rồi!!
Nhưng mà trước kia cô vẫn luôn để cho Tiểu Tĩnh thế thân mình, lần này chỉ sợ là không thể để Tiểu Tĩnh thay cô chống đỡ được, dù sao Tác Hiệp là một công ty lớn, quy định nghiêm khắc, Tiểu Tĩnh khó có thể qua được, phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ, chỉ có cách tự mình xuất hiện sao? Nhưng bộ dạng cô như thế này sao có thể đi gặp người ta? Không lẽ đành từ bỏ sao? Trời ạ, làm sao có thể từ bỏ được? Đây chính là con đường mà mỗi nhà văn đều hướng tới, muốn được mà không được, cô sao có thể từ bỏ? Thật là khó xử!
Hải Nhạc từ vui sướng tột cùng rơi xuống, lại lâm vào khổ não.
Hải Nhạc đang phiền não suy nghĩ, thì ngoài cửa có tiếng gõ dồn dập.
“Viễn Chi! Viễn Chi! Mau ra mở cửa a! Không xong rồi!” Tiểu Tĩnh ở bên ngoài lo lắng nói.
Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng mở cửa, Tiểu Tĩnh nói như súng tiểu liên: “ Chị vừa mới nhận được điện thoại của cô Nhã Nghiên, cô ấy nói mời chị, a không, không, mời em, mời em á…., cô ấy nói chuẩn bị tới Hoa Liên, còn đi cùng rất nhiều nhà báo tới studio ở đây phỏng vấn, thuận tiện muốn mời em đi cùng đến studio muốn phỏng vấn em lên TV a!”
Hải Nhạc nghe xong lại càng hoảng sợ, không hề nghĩ tới Nhã Nghiên sẽ đến nơi này, cô ấy thật sự rất tâm huyết, biết cô ở Hoa Liên nên muốn mời cô đến studio, nhưng phải làm sao bây giờ? Có nên để cho Tiểu Tĩnh đi không? Nhưng mà còn có ký giả đi cùng, nói Tiểu Tĩnh là tác giả Hải Chi Lệ, vậy bên Tác Hiệp phải làm sao? Đến lúc vỡ lở, không phải là cô lừa dối họ sao?
Hải Nhạc cũng gấp đến độ không biết phải làm sao rồi. Tại sao mọi chuyện lại đổ dồn đến cùng một lúc như vậy chứ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Viễn Chi, nếu như có ký giả ở đó, chị không dám đi thay em rồi, chị từng đi làm ở Đài Bắc, mọi người đều biết chị chỉ là một nha đầu giúp việc, không phải nhà văn gì cả, đến lúc đó bị người ta phát hiện ra thì thật thảm a. Lần này, em đành phải ra mặt rồi…” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc thật sự khổ não.
“ Cô ấy nói khi nào tới đây?” Hải Nhạc hỏi.
“ Cô ấy nói là bốn ngày sau, hình như là đúng ngày sinh nhật của Tiểu Bảo Tiểu Bối đấy!” Tiểu Tĩnh nói.
Hả? Thế nào lại vào trúng ngày đó đây?
Hải Nhạc một mình ngồi trên ghế.
“Lần này, chị không phải dám đi làm đồ giả mạo rồi, Viễn Chi, hay là chúng ta nói thật với Nhã Nghiên nhé, lúc đó chị làm phiên dịch là được mà.” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc khoát khoát tay, nói: “Em muốn suy nghĩ một chút.”
“Được rồi, vậy em suy nghĩ cho kỹ, lần này, có đánh chết chị cũng không dám, chị lại không biết gì về văn chương, họ mà nói chị viết văn, chị liền thảm rồi… Tóm lại, lần này em không thể tìm chị.” Tiểu Tĩnh nói.
Hải Nhạc như đưa đám lấy tay che đầu.
Hải Nhạc không muốn Nhã Nghiên đến nơi này nhìn thấy cô như vậy, nhưng một mặt nghe tin cô ấy sắp tới, Hải Nhạc lại rất muốn gặp cô ấy, cô rất nhớ cô ấy, cũng muốn biết bây giờ cô ấy và Thường Hàn có ở bên nhau hay không?
Tại sao cô lại trở nên xấu xí? Tại sao cô lại bị huỷ dung? Tại sao cô và Nhã Nghiên bây giờ đến quen biết nhau cũng không thể? Tại sao?
Cô rất nhớ, cô rất nhớ Nhã Nghiên, muốn ôm lấy cô ấy mà khóc một trận, nói cho cô ấy biết, mấy năm này Hải Nhạc vẫn luôn nhớ thương cô ấy!
Trong lòng Hải Nhạc vô cùng phiền não, bi thương.
Cô không cam lòng, cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng, tại sao Trì Hải Hoan lại được sống vui vẻ dưới cái tên của cô? Tại sao lại để cô ta vô sỉ mà chiếm đoạt tình yêu mà vốn là củaTạ Hải Nhạc với Tạ Thư Dật? Rốt cuộc tại sao lại là cô ta?
Hải Nhạc muốn là Phương Viễn Chi an phận, nhưng cô không bỏ được quá khứ của Tạ Hải Nhạc, không bỏ được Nhã Nghiên, không bỏ được Tạ Thư Dật, cô càng không thể quên được ba mẹ. Họ vẫn luôn cho rằng người chết đi là Trì Hải Hoan, không phải Hải Nhạc, cho nên sẽ càng yêu thương Hải Nhạc giả phải không?
Tại sao ông trời lại để Trì Hải Hoan hưởng thụ tất cả mà đáng lẽ đều thuộc về cô, Tạ Hải Nhạc? Tại sao? Tại sao?
Tiểu Bảo Tiểu Bối, rõ ràng là kết tinh tình yêu của cô và Tạ Thư Dật, thế nhưng lại bị mọi người mắng chửi là con hoang, đây là công bằng với Tiểu Bảo Tiểu Bối sao? Công bằng sao? Tại sao có thể vì mình trở nên xấu xí không muốn lại gần Tạ Thư Dật mà lại khiến con mình mất đi tình thương của cha chứ? Cô, có phải đã quá ích kỷ rồi không? Là cô quá ích kỷ, chưa từng vì Tiểu Bảo Tiểu Bối mà cân nhắc chuyện đó?
Nước mắt nóng hổi lại trào ra từng giọt, lăn xuống hai gò má trắng nõn của Hải Nhạc.
Cam tâm sao? Cam tâm sao? Thật sự rất không cam tâm a!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a!
Thượng Đế, ông tại sao muốn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy đây? Ông để cho Tạ Hải Nhạc biến thành Phương Viễn Chi, được rồi, ông đối xử với tôi như thế nào cũng được, nhưng tại sao lại bắt con tôi đi theo chịu khổ đây?
Hải Nhạc không tiếng động khóc, cô thật muốn điên rồi, cô rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.