Chương 129: THẬT XIN LỖI, TÔI YÊU EM!
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
26/11/2014
Hải Nhạc nhìn ảnh chụp trắng đen trên bia mộ mẹ Thư Dật, nụ cười vương chút sầu lo, xem
ra, bà vẫn có tâm sự a, kỳ thật, mẹ Thư Dật cũng là một mỹ nhân hiếm có, Thư Dật và mẹ có sáu phần tương tự.
“Mẹ, con tới thăm người.” Tạ Thư Dật đột nhiên mở miệng, “Lần này, con còn mang một người tới thăm mẹ, trước kia, cô ấy cũng đã tới một lần, không biết mẹ còn nhớ rõ không? Có điều, khi đó cô ấy còn nhỏ.”
Hải Nhạc hồi hộp nhìn hắn, cảm thấy dáng vẻ của hắn thật là trang trọng.
Tạ Thư Dật xoay người, nói với Hải Nhạc: “Em nói cho mẹ tôi biết, em có yêu tôi không? Sau này em có tổn thương tôi không?”
Hải Nhạc thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, mơ hồ hơi hơi hiểu được, hắn mang nàng đến đây, là muốn cho mẹ hắn nhìn thấy nàng, đồng thời để cho nàng biết, hắn đối với nàng, là thật tâm thật tình, bởi vì, nàng luôn biết rõ vị trí của mẹ Thư Dật ở trong lòng hắn quan trọng đến nhường nào! Nói cách khác, về sau, hắn chỉ nhận định nàng, còn muốn làm cho mẹ hắn cũng nhận định nàng!
Trong lòng Hải Nhạc ngọt ngào và chua xót quyện chung một chỗ, nước mắt không nhịn được ứa ra, nàng không khỏi tới gần Tạ Thư Dật, ôm hông của hắn thật chặt, sau đó mỉm cười nhìn ảnh chụp mẹ Thư Dật nói: “Dì ơi, cháu là Hải Nhạc, thật vui khi Thư Dật dẫn cháu tới gặp dì, thật vui khi được gặp lại dì, cháu có thể nói cho dì biết chắc chắn, cháu yêu Thư Dật, cháu yêu anh ấy, rất yêu rất thương anh ấy! Cháu tuyệt đối sẽ không tổn thương anh ấy! Dì có thể yên tâm, cho dù có một ngày anh ấy sẽ tổn thương cháu, cháu cũng sẽ không làm chuyện tổn thương anh ấy! Cháu có thể thề với dì, kiếp này cháu chỉ thương một mình anh ấy! Dì ơi, xin dì chúc phúc cho cháu và Thư Dật! Cháu sẽ tuyệt đối không làm cho dì thất vọng!”
Tạ Thư Dật vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn Hải Nhạc, hắn ôm lấy Hải Nhạc thật chặt, kích động đến không thể tự chủ chính mình, hắn hôn lên trán Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc của tôi! Thật sự cám ơn em! Cám ơn em! Cám ơn em đã yêu tôi đến vậy!”
Cổ họng của hắn đã trở nên nghẹn ngào, thì ra, nàng yêu hắn đến như vậy! Như vậy, sao hắn có thể không hồi báo cho nàng tình yêu ngang thế?
Hắn nhìn về phía ảnh chụp trên bia mộ mẹ mình, nghẹn ngào nói: “Mẹ, cô ấy yêu con đến như vậy! Yêu con của người đến như vậy! Người hẳn nên yên tâm con trai sẽ không bị tình yêu tổn thương nữa rồi! Mẹ, con cũng từng luôn nghĩ rằng, con sẽ không bao giờ thích ai, không ai có thể làm cho con nói ra ba chữ kia, con cũng từng nghĩ rằng, yêu không phải điều gì tốt, nó sẽ mang đến tổn thương cho con, tựa như con yêu mẹ đến vậy, mà mẹ lại sớm rời bỏ con đi! Mẹ, con đã hứa với mẹ, không nói với bất cứ kẻ nào ba chữ kia, nhưng mà mẹ ơi, Nhạc Nhạc cô ấy nói cô ấy yêu con, đời này chỉ yêu một mình con! Hiện tại sao con có thể không nói ra tình yêu của con chứ? Mẹ cũng không nhẫn tâm con của mẹ sống trong nỗi đau khổ không thể nói yêu phải không? Không thể nói với cô ấy, trong lòng con càng đau khổ hơn! Mẹ, mẹ liền cho phép con nói ra ba chữ kia với cô ấy đi!”
Nước mắt Hải Nhạc lập tức chảy xuống, thì ra, thì ra trước kia hắn vẫn không chịu nói, không phải hắn không thương nàng, mà là hắn đã hứa với mẹ hắn, không thể nói với người khác ba chữ đó! Thì ra, hắn mang nàng đến, chính là vì hy vọng có thể cầu được sự đồng ý của mẹ mình, có thể nói ra ba chữ kia với nàng!
“Thư Dật! Thư Dật! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Em không nên hiểu lầm anh! Em không đúng! Là lỗi của em! Trước kia có lẽ anh muốn nói với em, nhưng là dì không cho anh nói! Không phải anh không yêu em! Thư Dật! Thật xin lỗi!” Nàng ôm hắn, khóc nức nở, nếu, nếu như không có khúc mắc về mẹ hắn, không phải hắn đã nói ra hắn yêu nàng từ lâu rồi sa! Có phải cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy không? Không có nhiều đau khổ đến thế?
Nước mắt Tạ Thư Dật cũng lăn ra khỏi hốc mắt, hắn kêu to với ảnh chụp mẹ mình: “Mẹ, con yêu Nhạc Nhạc! Con yêu cô ấy! Xin mẹ nhất định phải chúc phúc cho chúng con! Xin mẹ nhất định phải phù hộ cho chúng ta sẽ không gặp chướng ngại gì, phù hộ chúng con nhất định có thể đi đến với nhau! Mẹ! Con trai van người! Con trai và Hải Nhạc nhất định sẽ không để cho người thất vọng! Sẽ không dẫm vào bước chân của mẹ và cha, chúng con nhất định sẽ rất hạnh phúc rất vui vẻ! Mẹ, mẹ nhất định phải chúc phúc cho con và Nhạc Nhạc! Chúng con sẽ kết hôn, chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều thật nhiều cục cưng! Mẹ sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái! Đến lúc đó bọn chúng đều sẽ tới quỳ lạy dâng hương cho mẹ! Mẹ, mẹ nhất định phải chúc phúc cho con và Nhạc Nhạc vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”
“Thư Dật! Thư Dật!” Hải Nhạc cảm động đến òa khóc lớn lên, nàng chỉ biết kêu tên hắn lên, “Thư Dật! Thư Dật! Thư Dật!” Tạ Thư Dật hôn lấy lệ trên mặt nàng, nói với nàng: “Cho tới tận nay, tôi đều muốn nói với em, nhưng mà, tôi vẫn nói không nên lời, thật xin lỗi, Nhạc Nhạc, thật xin lỗi! Hôm nay, tôi muốn ở trước mặt mẹ tôi, nói ra ba chữ tôi vẫn hằng muốn nói với em kia, thật xin lỗi! Trước kia chỉ làm cho em đau khổ, cho em thương tâm, thật xin lỗi! Thật xin lỗi, về sau sẽ không như thế nữa, về sau tôi sẽ chỉ yêu em gấp bội! Nhạc Nhạc, tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi…” Cảm động đến vô cùng, Hải Nhạc khóc dùng làn môi chặn miệng của hắn, nuốt chữ “yêu em” còn chưa nói hết kia của hắn vào trong bờ môi của nàng, Tạ Thư Dật gắt gao ôm nàng vào trong ngực của mình, nhận lấy nụ hôn ngây ngô của nàng, hai người nóng bỏng cuốn hút nhiệt tình của đối phương, không ngừng có mắt nước mắt chảy vào miệng, không biết là nước mắt của hắn, hay là của nàng. Nụ hôn này, hai người đều hoàn toàn giao ra sâu thẳm đáy tim, đều thầm hi vọng hai người sẽ vĩnh viễn ngọt ngào và hạnh phúc, Tạ Thư Dật buông Hải Nhạc ra, nhìn Hải Nhạc nồng nàn, giống như không nhìn đủ nàng vậy, mà Hải Nhạc cũng rơi nước mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người quện cùng một chỗ, đều có thể từ trong ánh mắt đối phương thấy được tình yêu say đắm của người kia đối với chính mình.
“Nhạc Nhạc, tôi thật sự nói không nên lời tôi yêu em đến bao nhiêu!” Tạ Thư Dật lại ôm nàng vào trong ngực nói.
“Em cũng yêu anh! Em sẽ yêu anh còn nhiều hơn anh yêu em!” Hải Nhạc hạnh phúc nói.
“Không! Tôi nhất định sẽ yêu em nhiều hơn em yêu tôi! Tình yêu tôi dành cho em, nhất định sẽ là người nhiều nhất trên thế giới này!” Tạ Thư Dật nói.
Hắn vui mừng nhìn ảnh chụp của mẹ, “Mẹ, mẹ có thấy được không? Mẹ thấy không? Chúng con yêu nhau! Chúng ta yêu nhau như thế! Mẹ nhất định phải làm cho chúng con vĩnh viễn ở cùng nhau đó!”
“Mẹ, con tới thăm người.” Tạ Thư Dật đột nhiên mở miệng, “Lần này, con còn mang một người tới thăm mẹ, trước kia, cô ấy cũng đã tới một lần, không biết mẹ còn nhớ rõ không? Có điều, khi đó cô ấy còn nhỏ.”
Hải Nhạc hồi hộp nhìn hắn, cảm thấy dáng vẻ của hắn thật là trang trọng.
Tạ Thư Dật xoay người, nói với Hải Nhạc: “Em nói cho mẹ tôi biết, em có yêu tôi không? Sau này em có tổn thương tôi không?”
Hải Nhạc thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, mơ hồ hơi hơi hiểu được, hắn mang nàng đến đây, là muốn cho mẹ hắn nhìn thấy nàng, đồng thời để cho nàng biết, hắn đối với nàng, là thật tâm thật tình, bởi vì, nàng luôn biết rõ vị trí của mẹ Thư Dật ở trong lòng hắn quan trọng đến nhường nào! Nói cách khác, về sau, hắn chỉ nhận định nàng, còn muốn làm cho mẹ hắn cũng nhận định nàng!
Trong lòng Hải Nhạc ngọt ngào và chua xót quyện chung một chỗ, nước mắt không nhịn được ứa ra, nàng không khỏi tới gần Tạ Thư Dật, ôm hông của hắn thật chặt, sau đó mỉm cười nhìn ảnh chụp mẹ Thư Dật nói: “Dì ơi, cháu là Hải Nhạc, thật vui khi Thư Dật dẫn cháu tới gặp dì, thật vui khi được gặp lại dì, cháu có thể nói cho dì biết chắc chắn, cháu yêu Thư Dật, cháu yêu anh ấy, rất yêu rất thương anh ấy! Cháu tuyệt đối sẽ không tổn thương anh ấy! Dì có thể yên tâm, cho dù có một ngày anh ấy sẽ tổn thương cháu, cháu cũng sẽ không làm chuyện tổn thương anh ấy! Cháu có thể thề với dì, kiếp này cháu chỉ thương một mình anh ấy! Dì ơi, xin dì chúc phúc cho cháu và Thư Dật! Cháu sẽ tuyệt đối không làm cho dì thất vọng!”
Tạ Thư Dật vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn Hải Nhạc, hắn ôm lấy Hải Nhạc thật chặt, kích động đến không thể tự chủ chính mình, hắn hôn lên trán Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc của tôi! Thật sự cám ơn em! Cám ơn em! Cám ơn em đã yêu tôi đến vậy!”
Cổ họng của hắn đã trở nên nghẹn ngào, thì ra, nàng yêu hắn đến như vậy! Như vậy, sao hắn có thể không hồi báo cho nàng tình yêu ngang thế?
Hắn nhìn về phía ảnh chụp trên bia mộ mẹ mình, nghẹn ngào nói: “Mẹ, cô ấy yêu con đến như vậy! Yêu con của người đến như vậy! Người hẳn nên yên tâm con trai sẽ không bị tình yêu tổn thương nữa rồi! Mẹ, con cũng từng luôn nghĩ rằng, con sẽ không bao giờ thích ai, không ai có thể làm cho con nói ra ba chữ kia, con cũng từng nghĩ rằng, yêu không phải điều gì tốt, nó sẽ mang đến tổn thương cho con, tựa như con yêu mẹ đến vậy, mà mẹ lại sớm rời bỏ con đi! Mẹ, con đã hứa với mẹ, không nói với bất cứ kẻ nào ba chữ kia, nhưng mà mẹ ơi, Nhạc Nhạc cô ấy nói cô ấy yêu con, đời này chỉ yêu một mình con! Hiện tại sao con có thể không nói ra tình yêu của con chứ? Mẹ cũng không nhẫn tâm con của mẹ sống trong nỗi đau khổ không thể nói yêu phải không? Không thể nói với cô ấy, trong lòng con càng đau khổ hơn! Mẹ, mẹ liền cho phép con nói ra ba chữ kia với cô ấy đi!”
Nước mắt Hải Nhạc lập tức chảy xuống, thì ra, thì ra trước kia hắn vẫn không chịu nói, không phải hắn không thương nàng, mà là hắn đã hứa với mẹ hắn, không thể nói với người khác ba chữ đó! Thì ra, hắn mang nàng đến, chính là vì hy vọng có thể cầu được sự đồng ý của mẹ mình, có thể nói ra ba chữ kia với nàng!
“Thư Dật! Thư Dật! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Em không nên hiểu lầm anh! Em không đúng! Là lỗi của em! Trước kia có lẽ anh muốn nói với em, nhưng là dì không cho anh nói! Không phải anh không yêu em! Thư Dật! Thật xin lỗi!” Nàng ôm hắn, khóc nức nở, nếu, nếu như không có khúc mắc về mẹ hắn, không phải hắn đã nói ra hắn yêu nàng từ lâu rồi sa! Có phải cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy không? Không có nhiều đau khổ đến thế?
Nước mắt Tạ Thư Dật cũng lăn ra khỏi hốc mắt, hắn kêu to với ảnh chụp mẹ mình: “Mẹ, con yêu Nhạc Nhạc! Con yêu cô ấy! Xin mẹ nhất định phải chúc phúc cho chúng con! Xin mẹ nhất định phải phù hộ cho chúng ta sẽ không gặp chướng ngại gì, phù hộ chúng con nhất định có thể đi đến với nhau! Mẹ! Con trai van người! Con trai và Hải Nhạc nhất định sẽ không để cho người thất vọng! Sẽ không dẫm vào bước chân của mẹ và cha, chúng con nhất định sẽ rất hạnh phúc rất vui vẻ! Mẹ, mẹ nhất định phải chúc phúc cho con và Nhạc Nhạc! Chúng con sẽ kết hôn, chúng ta sẽ sinh ra thật nhiều thật nhiều cục cưng! Mẹ sẽ có rất nhiều cháu trai cháu gái! Đến lúc đó bọn chúng đều sẽ tới quỳ lạy dâng hương cho mẹ! Mẹ, mẹ nhất định phải chúc phúc cho con và Nhạc Nhạc vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”
“Thư Dật! Thư Dật!” Hải Nhạc cảm động đến òa khóc lớn lên, nàng chỉ biết kêu tên hắn lên, “Thư Dật! Thư Dật! Thư Dật!” Tạ Thư Dật hôn lấy lệ trên mặt nàng, nói với nàng: “Cho tới tận nay, tôi đều muốn nói với em, nhưng mà, tôi vẫn nói không nên lời, thật xin lỗi, Nhạc Nhạc, thật xin lỗi! Hôm nay, tôi muốn ở trước mặt mẹ tôi, nói ra ba chữ tôi vẫn hằng muốn nói với em kia, thật xin lỗi! Trước kia chỉ làm cho em đau khổ, cho em thương tâm, thật xin lỗi! Thật xin lỗi, về sau sẽ không như thế nữa, về sau tôi sẽ chỉ yêu em gấp bội! Nhạc Nhạc, tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi…” Cảm động đến vô cùng, Hải Nhạc khóc dùng làn môi chặn miệng của hắn, nuốt chữ “yêu em” còn chưa nói hết kia của hắn vào trong bờ môi của nàng, Tạ Thư Dật gắt gao ôm nàng vào trong ngực của mình, nhận lấy nụ hôn ngây ngô của nàng, hai người nóng bỏng cuốn hút nhiệt tình của đối phương, không ngừng có mắt nước mắt chảy vào miệng, không biết là nước mắt của hắn, hay là của nàng. Nụ hôn này, hai người đều hoàn toàn giao ra sâu thẳm đáy tim, đều thầm hi vọng hai người sẽ vĩnh viễn ngọt ngào và hạnh phúc, Tạ Thư Dật buông Hải Nhạc ra, nhìn Hải Nhạc nồng nàn, giống như không nhìn đủ nàng vậy, mà Hải Nhạc cũng rơi nước mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người quện cùng một chỗ, đều có thể từ trong ánh mắt đối phương thấy được tình yêu say đắm của người kia đối với chính mình.
“Nhạc Nhạc, tôi thật sự nói không nên lời tôi yêu em đến bao nhiêu!” Tạ Thư Dật lại ôm nàng vào trong ngực nói.
“Em cũng yêu anh! Em sẽ yêu anh còn nhiều hơn anh yêu em!” Hải Nhạc hạnh phúc nói.
“Không! Tôi nhất định sẽ yêu em nhiều hơn em yêu tôi! Tình yêu tôi dành cho em, nhất định sẽ là người nhiều nhất trên thế giới này!” Tạ Thư Dật nói.
Hắn vui mừng nhìn ảnh chụp của mẹ, “Mẹ, mẹ có thấy được không? Mẹ thấy không? Chúng con yêu nhau! Chúng ta yêu nhau như thế! Mẹ nhất định phải làm cho chúng con vĩnh viễn ở cùng nhau đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.