Ác Ma Ca Ca

Chương 154: Tất Cả Là Lỗi Của Anh!

Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương

28/10/2016



Khi tạ Thư Dật đưa Trì Hải Hoan tới hộp đêm mà lần trước Phạm Triết đã đưa cô tới, sắc mặt của Trì Hải Hoan lập tức thay đổi.

“Chúng ta, hay là đổi chỗ khác đi được không?” Trì Hải Hoan kì quái nhìn Tạ Thư Dật.

Tạ Thư Dật trong lòng có chút không kiên nhẫn, như vậy đối với Trì Hải Hoan đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng nếu như không làm như vậy, Trì Hải Hoan sao dễ dàng mà nghe lời chứ?

“ Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, tôi cũng là hội viên ở đây, yên tâm đi, chúng ta nói chuyện ở đây sẽ không có ai biết.”

“ Em không lo lắng chuyện đó.” Trì Hải Hoan nói.

Trì Hải Hoan còn ước gì Hải Nhạc biết Tạ Thư Dật hẹn cô ta, chẳng qua là nơi này đối với Trì Hải Hoan là địa ngục, đụng chạm tới nỗi đau sâu kín trong lòng cô!

Khi Tạ Thư Dật đưa Trì Hải Hoan tới trước cửa phòng đã đặt trước, đột nhiên Trì Hải Hoan thét lên rồi quay người bỏ chạy: “Không! Không cần!”

Tạ Thư Dật nhanh chóng giữ cô lại, nói: “ Làmgì đây? Làm gì đây?”

Trì Hải Hoan toàn thân đều phát run, sợ hãi mà nói: “không, không, có thể đổi phòng khác hay không?”

“ Tại sao à?Phòng khác không phải cũng giống như vậy hay sao?” Tạ Thư Dật nói –“Vào thôi, chẳng lẽ, cô sợ tôi sẽ ăn thịt cô hay sao?”

“ Không phải, em không có ý đó.” Trì Hải Hoan chỉ đành phải nhắm mắt đi theo hắn vào căn phòng địa ngục, ám ảnh cô bao lâu nay.



Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy kì quái, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, lại là hộp đêm này, lại là căn phòng này? Không lẽ Tạ Thư Dật đoán ra được rồi?

Không thể nào đâu! Không có khả năng! Hắn cũng không phải là Gia Cát Lượng! Làm sao có thể sẽ biết? Có thể là trùng hợp thôi!

Cô cắn răng, xoay người , đi vào căn phòng.

Tạ Thư Dật nhìn thấy Trì Hải Hoan sắc mặt trắng bệch, đối với cô ta mà nói, nơi này là địa ngục, như vậy chỉ cần mở cửa đi vào là nói thôi.

“Trì Hải Hoan, tìm cô tới đây không phải là để uống rượu, cũng không phải tới để ca hát ngươi , không phải là tới uống rượu cũng không phải là tới ca hát. Tôi cũng không muốn dài dòng nữa.” Tạ Thư Dật lấy trong túi ra ba tấm hình, ném lên trên bàn. – “ Lại gần một chút nhìn xem, cô biết ba người đó chứ?”

Trì Hải Hoan chần chờ cầm hình lên, mới nhìn thoáng qua một cái, cô liền thét lên xé đôi tấm hình, Tạ Thư Dật lạnh lùng đứng nhìn cô xé ba tấm hình thành từng mảnh vụn.

Trì Hải Hoan che lại mặt, ngồi sụp trên ghế sofa khóc nức nở.

Tạ Thư Dật biết, thì ra là hắn biết rồi ! Hắn thế mà còn đưa cho cô xem ba tấm hình đó!

“ Tạ Thư Dật, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh tại sao không để lại cho tôi một chút tôn nghiêm cuối cùng, trở nên đáng thương như vậy trước mặt anh! Tôi hận anh!”

Tạ Thư Dật để cho cô khóc, không hề ngăn cản cô, đợi đến Trì Hải Hoan khóc mệt, hắn nói: : “Trì Hải Hoan, cô cũng không cần quá đau khổ, không có ai nghĩ chuyện đó xảy ra với cô, người biết chuyện này không nhiều. Theo tôi và ba tôi, cô không cần phải cảm thấy không ngóc đầu lên được, cũng không cần cảm thấy người ta coi thường mình , nói thật, con đường của cô vẫn còn rất dài.”

Trì Hải Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lửa hận nhìn Tạ Thư Dật, kích động kêu: “ Tôi không cần anh tới giả mù sa mưa! Tôi không cần anh tới thương hại! Tôi rơi vào hoàn cảnh này tất cả là do anh! Nếu không phải vì anh xa lánh tôi, anh ruồng bỏ tôi, tôi sẽ cùng Phạm Triết đến nơi này để giải sầu sao? Đều tại anh! Đều tại anh!”



Tạ Thư Dật ngớ ngẩn, nói: “Sao cô có thể đổ hết lỗi lên đầu tôi? Ai quy định tôi phải yêu cô sao? Có rất nhiều nữ sinh yêu tôi, không lẽ tôi cũng vậy đáp trả yêu tất cả bọn họ? Giả như có đáp trả yêu lại bọn họ, nhiều người như vậy cũng sẽ không tới lượt cô! Thế nên là cô tự mình nghĩ không ra! Một mực chui rúc vào sừng trâu! Chuyện xảy ra với cô, tôi vạn lần đồng tình với cô, còn cô sao có thể đem nguyên nhân đổ hết lên đầu tôi?”

“Tạ Thư Dật, là lỗi của anh! Là lỗi của anh! Tóm lại, nếu không phải vì anh, tôi cũng sẽ không ra nông nỗi này!” Trì Hải Hoan lại gào lên.

Tạ Thư Dật thở dài một cái, cũng không cùng cô so đo, trực tiếp nói: “ Trì Hải Hoan, đứa bé trong bụng cô không phải là con của tôi, là của bọn chúng, cô phỉa bỏ đứa bé đó.”

“Ai nói không phải là của anh? Nó đúng là của anh! Lần trước chúng ta ngủ với nhau, tôi mang thai, là đứa con của anh!” Trì Hải Hoan hận hận nói.

“Được rồi, nếu như cô nhất định muốn sinh ra, tôi liền để cô toại nguyện. Khoa học bây giờ tân tiến như vậy, nếu kiểm tra ra đứa nhỏ không phải cốt nhục của Tạ gia, Trì Hải Hoan, cô muốn sống ở Tạ gia, tuyệt không có khả năng! Cũng đừng mơ tưởng lấy được một đồng nào của Tạ gia! Cũng đừng mơ mộng tới cuộc sống của một thiên kim tiểu thư! Lúc đó hãy đem con mình đi mà tự mưu sinh, cô cùng Tạ gia cũng không còn quan hệ.” Tạ Thư Dật lạnh lùng nói.

Vốn là hắn đồng tình với cô ta, thế nhưng cô ta lại quá cứng đầu, lại còn đổ lỗi cho hắn, chút đồng tình trong lòng cũng biến mất như bọt biển rồi.

Trì Hải Hoan ngưng khóc thút thít, ngơ ngác nhìn tạ Thư Dật, hắn thật là vô tình a! Cô đáng thương như vậy, cũng rất buồn rồi, hắn lại còn dùng lời nói lạnh băng vô tình như vậy mà uy hiếp cô. Trước kia là cô rất thích hắn, nhưng bây giwof trong lòng Trì Hải Hoan chỉ có hận, cô hận Tạ Thư Dật!

“Tạ Thư Dật! Trì Hải Nhạc rốt cuộc có cái gì tốt? Để cho anh chỉ yêu mỗi mình nó? Tại sao anh không thể đối với tôi tốt một chút? Chỉ cần anh đối xử với tôi tốt một chút! Chỉ cần anh quan tâm tới tôi một chút thôi! Tôi cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này! Tôi cũng sẽ cảm động mà khắc sâu trong lòng! Tại sao? Tại sao? Tại sao anh có thể yêu nó, mà lại không thể yêu tôi?” Cô bi ai nhìn Tạ Thư Dật, gương mặt tuyệt vọng.

Tạ Thư Dật thật sự sắp mất hết kiên nhẫn, hắn kiềm chế nói: “ Trì Hải Hoan, không vì cái gì cả, bởi vì tôi yêu cô ấy, cho nên mới yêu, cả đời này tôi chỉ yêu, chỉ cần cô ấy! Tôi chỉ có thể yêu một mình cô ấy, không thể san sẻ trái tim mình cho người khác! Đối với cô tôi chỉ có thể nói xin lỗi! Còn nữa, ba người kia, tôi đã giúp cô xử lí, sau này cũng không cần sợ sẽ đụng phải hay bị chúng uy hiếp nữa, bọn chúng sẽ mãi mãi biến mất khỏi mắt cô. Đó cũng coi như tôi bù đắp lỗi lầm cho cô. Trì Hải Hoan, cô nên biết điều này, thứ gì của cô tất sẽ là của cô, nếu đã không phải thì có tranh giành thế nào, cũng sẽ không thuộc về cô! Tôi có gì tốt chứ? Tôi chẳng có gì tốt cả, tính khí tôi rất tệ, chính là một tên công tử thích ăn uống vui đùa mà thôi, nam nhân trên đời nhiều như vậy, cô sau này nhất định sẽ tìm được một nam nhân tốt yêu thương cô. Tôi chỉ nói nhiều như vậy thôi! Đứa nhỏ trong bụng, cô muốn giữ thì cứ giữ, tôi không ép buộc cô, nó không uy hiếp được tôi, chỉ sợ là sau khi sinh nó ra cô cũng sẽ không muốn giữ lại, sẽ phải xử lí nó! Càng kéo dài đối với cô sẽ càng tổn hại đến thân thể! Có muốn trở về hay không? Nếu về nhà thì tôi đưa cô về.”

Trì Hải Hoan vẫn đang khóc . Cô cảm thấy số mệnh mình thật là khổ, Hải Nhạc lại luôn gặp may mắn, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, muốn sao cho sao, tại sao? Tại sao a?

Mặc dù trong lòng thù hận, nhưng cũng phải thừa nhận là Tạ Thư Dật nói đúng, đứa bé này sinh ra cũng không thể uy hiếp hắn, nó vốn không phải là con của Tạ Thư Dật, nếu sinh ra, chỉ cần làm xét nghiệm DNA thì chẳng phải sẽ rõ trắng đen sao?

Nhưng Trì Hải Hoan chính là không cam tâm mình lại dễ dàng thua trên tay hắn, không cam tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Ca Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook