Chương 61: Thật Xin Lỗi
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
28/10/2016
Không đến 20 phút, đám người Long Đế Uy và Sở Lâm Phong, trong đó đương nhiên cũng có cảnh sát, mang theo ba tên giặc đã bị còng queo xuất hiện ở trước mặt Tạ Thư Dật, đồng thời ném bọn họ xuống dưới chân Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn Đại Hắc Nha, nói: “Mày cho Tạ gia là ngân hàng gửi tiền tiết kiệm của mày chắc? Tiền muốn lấy là lấy à?”
Trì Hải Hoan đã được trả tự do, bước tới đá vào hai chân Đại Hắc Nha: “Mày tên hỗn đản này, vào tù ở tới kiếp sau đi! Ngữ như mày mà cũng dám bắt cóc bản tiểu thư! Mày đi chết đi!”
Cô hung hăng đá một cước cuối cùng vào đũng quần Đại Hắc Nha, Đại Hắc Nha hét thảm lên, đau đến toàn thân đều phát run.
Tất cả mọi người đều nhíu mày trước hành động của cô, nhất là Tạ Thư Dật.
Cô bé này, thật sự có chút độc, một cước này đá xuống, người này không tuyệt tử tuyệt tôn mới lạ.
Tuy rằng bọn cướp có hơi đáng giận, nhưng, một cước vừa mới rồi của Trì Hải Hoan kia, làm cho mọi người đều vô cùng thông cảm với hắn.
“Em có thể đánh vào người hắn, nhưng mà, sao em có thể đá vào chỗ đó của hắn thế?” Long Đế Uy nhịn không được mở miệng nói.
Trì Hải Hoan ngẩn người, hơi xấu hổ nói: “Em chỉ là không cẩn thận, em không phải cố ý đá.”
Cô đã nói vậy, mọi người cũng không nên nói thêm gì nữa.
“Không có việc gì là tốt rồi, mọi người kết thúc mọi việc đi.” Tạ Thư Dật cầm chiếc vali da màu đen mất mà được lại trong tay, thản nhiên nói.
Sau đó, hắn không đợi Trì Hải Hoan mở miệng nói gì, nói với đám Long Đế Uy và Sở Lâm Phong: “Tối nay tôi mời, mọi người cứ ngốc ở Lan Tự này một đêm, ngày mai khởi hành trở về.”
Tất cả mọi người nói tốt, sau đó rời khỏi ngư trường.
Trì Hải Hoan vẫn luôn buồn bực, suốt cả đường đi Tạ Thư Dật lại chỉ có thể nói bảy chữ “Không có việc gì là tốt rồi”, sau đó, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, rõ ràng bộ dạng cô với Hải Nhạc giống nhau, vì sao lại keo kiệt đến ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cô?
“Anh Thư Dật.” Cô tủi thân gọi hắn.
“Chuyện gì?” Tạ Thư Dật nhíu mày.
Trì Hải Hoan thấy hắn một bộ không kiên nhẫn, lời vốn đã muốn nói ra cửa miệng… một câu cũng không nói được.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút em gái của em có sao không, có bị chuyện của em dọa sợ hay không thôi.” Trì Hải Hoan vội vã lắc đầu.
“Nha.” Đôi mày của Tạ Thư Dật giãn ra, “Nó đúng là bị cô làm cho khóc muốn chết.”
“Thật sự ngại quá, làm phiền mọi người.” Cô một câu cũng không nói tớ bị bắt cóc là vì giống Hải Nhạc, trong lòng cô hiểu được kỳ thật lúc Tạ Thư Dật nhìn thấy ba người kia, chắc chắn đã biết rất rõ bọn hắn đã bắt sai người rồi, nhưng, cái gì hắn cũng không nói, cô lại không dám tự tiện nói ra, nhìn đến lúc đó hắn sẽ phản ứng thế nào.
Vừa nghe cô nói như thế, vẻ mặt Tạ Thư Dật cũng nhu hòa lại.
“Trì Hải Hoan, lần này, làm cho cô chịu khổ, oan cho cô.” Tạ Thư Dật nói.
Trì Hải Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu thuận theo nói: “Anh Thư Dật, không sao đâu, may mà là em, nếu đổi lại là Hải Nhạc, lá gan của nó nhỏ hơn em nhiều, khó tránh khỏi nó sẽ bị hù thật, hơn nữa, còn có thể sẽ bị…” Cô một bộ còn vô cùng sợ hãi, “May mà là em, may mà không phải là nó.”
Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn cô một cái, trong ánh mắt phảng phất như đang đánh giá lại Trì Hải Hoan một lần nữa, Trì Hải Hoan mừng thầm trong lòng.
Tạ Thư Dật, mẹ kế của tôi là mẹ kế khó hầu hạ nhất trên đời này, tôi cũng có thể dỗ bà ta ngoan ngoãn, Tạ Thư Dật, anh so với bả, chắc là còn non hơn một chút chứ nhỉ?
Trong lòng cô đã thầm bật cười.
“Anh Thư Dật, em và em gái của em, từ nhỏ em đã rất thương nó, vì nó, bảo em làm cái gì, em cũng bằng lòng.” Trì Hải Nhạc nói.
“Nga?” Ngoài miệng Tạ Thư Dật hiện lên một tia cười nhàn nhạt, “Vậy tôi đây muốn nhìn xem sắp tới cô sẽ thương em gái cô như thế nào, Trì Hải Hoan, hoan nghênh cô tới Tạ gia.”
Có một câu này của hắn, trái tim bị treo lơ lửng lâu nay của Trì Hải Hoan, rốt cuộc đã buông xuống.
Trên mặt Trì Hải Hoan cũng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt: “Anh Thư Dật, cám ơn anh.”
Tạ Thư Dật, tôi thật sự không ngờ, Hải Nhạc lại chính là nhược điểm của anh?!
Vừa nghĩ đến điểm này một cái, trong lòng Trì Hải Hoan, lại đau đớn như bị phỏng nước sôi nóng.
Trì Hải Hoan xuống xe, nhìn biệt thự Tạ gia trước mặt mỉm cười.
Hải Nhạc nhào về phía cô, ôm chặt lấy cô: “Chị, Chị, chị không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, em lo gần chết.” Hải Nhạc khóc muốn lụt nhà.
“Không sao, chị không sao mà, không phải chị còn nguyên xi đấy sao?” Trì Hải Hoan vỗ vỗ lưng em an ủi, sau đó, nhìn về phía Tạ Thư Dật, “Chị còn phải cảm tạ anh Thư Dật nữa kìa, là anh ấy không màng nguy hiểm, đến cứu chị.”
Hải Nhạc nâng đôi mắt đẫm lệ, nhìn Tạ Thư Dật đang đứng bên cạnh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
“Chị, trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi, mẹ cũng lo gần chết.” Hải Nhạc lau lau nước mắt nói.
Mẹ Hải Nhạc nhẹ nhàng ôm hai chị em vào lòng, nói: “Hải Hoan của mẹ, con hù chết mẹ đó, con không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi, về sau chúng ta là người một nhà không bao giờ… xa nhau nữa! Hải Hoan, Hải Nhạc, con gái ngoan của mẹ, mẹ thật sự rất là hạnh phúc a, gia đình chúng ta, rốt cuộc được đoàn tụ.”
Ba người ôm nhau khóc to một trận.
Hai ba con Tạ Trường Viên đứng một bên nhìn, cũng nhịn không được mũi cay cay.
“Được rồi được rồi, ba vị tiểu thư đừng khóc, người một nhà ở cùng một chỗ không phải là chuyện rất tốt sao? Đến, vào nhà đi đã.” Tạ Trường Viên đứng bên cạnh nói.
“Chào bác Tạ ạ.” Trì Hải Hoan chùi chùi nước mắt, kêu.
Tạ Trường Viên vung tay lên, cười ha hả nói: “Không cần xa lạ như vậy, con gọi bác là ba như Hải Nhạc là được rồi!”
“Chào ba dượng.” Trì Hải Hoan ngọt ngào gọi một tiếng.
“Ai, Hải Hoan ngoan a! Tối nay, chúng ta có thể vui vẻ đón gió tẩy trần cho Hải Hoan, từ nay về sau bắt đầu vận may mới!” Tạ Trường Viên thân thiết ôm vai Hải Hoan.
Mà tầm mắt Tạ Thư Dật vẫn thủy chung ở trên người Hải Nhạc đã vài ngày không gặp, không biết vì sao, chỉ có vài ngày như vậy mà thôi, tất cả trong não của hắn đều hiện lên bóng dáng cô, làm thế nào cũng không bỏ đi.
Hôm nay gặp lại cô, hắn vẫn có cái loại cảm giác muốn ôm cô thật chặt vào lòng, hắn cật lực chịu đựng cái xúc động này, muốn nhịn thật sự vô cùng vất vả.
Không phải mình trúng tà rồi chứ? Hắn tự hỏi mình trong lòng.
Khi mọi người dùng bữa tối xong, Hải Nhạc đứng dậy xoay người thì không ngờ Tạ Thư Dật đã đi tới sau lưng cô, sau đó, toàn bộ nước trà trong tay Tạ Thư Dật lại bị hắt hết lên trên người cô.
Tạ Thư Dật nhanh chóng lui về sau vài bước, nói: “Xin lỗi xin lỗi, làm dơ áo em rồi.”
Hải Nhạc nhìn vết trà trên người, nhíu mày, nói: “Không sao, đừng lo.”
Nhưng cô vẫn không thèm liếc nhìn Tạ Thư Dật một cái, sau đó nói với mọi người: “ ba, mẹ, chị hai, mọi người nói chuyện trước đi, con đi lên lầu một chút.”
Sau đó, cô đi lên lầu, mà Tạ Thư Dật cũng mượn cớ trở về phòng ngủ của hắn trên lầu, hắn đi vào ban công phía sau phòng ngủ của hắn, bò lên lan can, sau đó nhẹ nhàng nhảy một phát, liền nhảy tới chiếc ban công cách vách.
Hắn đứng trên ban công một chút, nhẹ nhàng vặn mở cánh cửa ban công đó, vừa khéo thấy được Tạ Hải Nhạc đang cởi quần áo.
Đẹp quá, cô đẹp quá, hầu kết Tạ Thư Dật không tự chủ được chuyển động liên tục. (Hóa ra anh cũng thật háo sắc a)
Mà Hải Nhạc cũng không hề phát hiện trong phòng có thêm một người, cô chỉ mặc một bộ nội y đứng trước tủ quần áo lục tìm đồ mặc.
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, cố nén sự thôi thúc chỗ đặc biệt quan trọng kia (=]]]]]]), đợi cô thay áo xong, hắn đi về phía cô.
“Hải Nhạc.” Đi đến sau lưng của cô, hắn nhịn không được gọi một tiếng.
“A!” Hải Nhạc bị giọng nói đột ngột làm hoảng sợ, xoay người, phát hiện là Tạ Thư Dật, cô mở miệng sắp thét to.
Tạ Thư Dật nhanh nhẹn bụm miệng cô lại, nhẹ nói: “Đừng sợ, tôi chỉ muốn tới thăm em một chút.”
Hải Nhạc lộ ra ánh mắt như con cừu nhỏ đang sợ hãi.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Tôi thật sự chỉ tới thăm em một chút, tôi muốn ở một mình cùng em trong chốc lát.”
Hắn nhẹ nhàng mà kiên định kéo cô vào ngực mình, đầu phủ trên cổ Hải Nhạc, tham lam hít vào mùi hương chỉ riêng cô mới có mang theo hương hoa dành dành thơm ngát.
“Hải Nhạc, tôi nhận ra, mấy ngày nay không thấy em, tôi rất nhớ em, rất nhớ em, nhớ em đến mức cả tim tôi phát đau.” Tạ Thư Dật thầm thì. (awwwwwwwwwwwwwwww)
Hải Nhạc ở trong lòng hắn thoáng run rẩy.
“Hải Nhạc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Trước đây tôi chưa từng phát hiện ra, rời khỏi em tôi sẽ nhớ em nhớ đến quay quắt như vậy.” Trong giọng nói của Tạ Thư Dật, mang theo một tia đau đớn e sợ.
Hơi thở ấm áp phả ra từ miệng hắn, nong nóng phả lên trên cổ của cô, toàn thân Hải Nhạc đều run rẩy một trận.
“Buông đi.” Hải Nhạc nhẹ giọng nói.
“Không, tôi muốn ôm em, để cho tôi ôm em.” Tạ Thư Dật cố chấp ôm cô càng chặt.
“Buông.” Hải Nhạc bình tĩnh nói.
“Không!” Tạ Thư Dật gắt gao ôm cô vào trong ngực, “Nhạc Nhạc, đừng bài xích tôi nữa, tôi biết tôi sai rồi, tôi đã sai rồi, em tha thứ cho tôi có được không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi được không?”
Hắn cố lấy rất nhiều dũng khí, mới có thể nói ra ba chữ “thật xin lỗi” kia với cô a, trời cao phù hộ, cô sẽ nhận lời xin lỗi của hắn.
Thân mình Tạ Hải Nhạc ở trong lòng chấn động một cái, Tạ Thư Dật nín thở yên lặng chờ câu trả lời của cô.
Thật lâu sau, Tạ Hải Nhạc yếu ớt mở miệng: “Tạ Thư Dật, anh cảm thấy nói thật xin lỗi, có thể vãn hồi cái gì sao? Giả như chuyện đã xảy ra, chỉ cần nói ba chữ “thật xin lỗi” có thể vãn hồi lại tất cả, cũng có thể làm cho người ta buông oán hận trong lòng, đã vậy, Tạ Thư Dật, tôi hướng anh nói một tiếng thật xin lỗi, anh có thể tha thứ cho mẹ tôi chứ? Anh có thể tha thứ cho bà sao? Anh có thể không hề hận bà trong lòng nữa sao? Cũng đừng làm những hành động trả thù bà ở trên người tôi được hay không?”
Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, nhìn hắn giễu cợt nói: “Anh không làm được phải không? Anh không làm được, vậy anh lại có cái lý do gì chỉ nói ba chữ có thể khiến tôi tha thứ cho anh?”
Tạ Thư Dật kinh ngạc buông cô ra, lui về sau vài bước.
“Tạ Thư Dật, chuyện mình không làm được, cũng đừng mong người khác làm được.” Tạ Hải Nhạc mang theo một nụ cười buồn, quyết tuyệt nhìn hắn.
Lời của cô, nói rất nhẹ nhàng rất dịu dàng như vậy, nhưng, lại giống một cây chuỳ to, đem viên tâm hèn mọn cầu xin cô tha thứ của Tạ Thư Dật, nện đến đầm đìa máu tươi.
Ý của cô, là sẽ không tha thứ cho hắn? Sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn sao?
“Hải Nhạc!” Cho tới bây giờ Tạ Thư Dật chưa từng thất bại như vậy, trong vài ngày không có cô kia, hắn vất vả lắm mới lấy được dũng khí cầu xin cô, lại bị cô vung đại chuỳ đánh cho tứ phân ngũ liệt. (~ thịt nát xương tan)
“Anh đi ra ngoài đi, tôi cũng muốn đi xuống.” Tạ Hải Nhạc cúi đầu nói với hắn.
“Hải Nhạc!” Tạ Thư Dật cũng là bình sinh lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy.
Cô muốn làm sao mới có thể tha thứ cho hắn? Chúa cũng từng nói, mỗi người đều có cơ hội sám hối, vì sao cô lại không cho hắn?
Vì sao không cho hắn? Vì sao không cho hắn? Hắn đã buông tự tôn của tớ như vậy, cầu xin cô tha thứ, vì sao cô lại không thể tha thứ cho hắn?
“Anh không đi, tôi đi đây!” Tạ Hải Nhạc xoay người.
“Không, không được đi!” Tạ Thư Dật hoảng loạn lại dùng sức kéo cô vào trong ngực mình lần nữa.
Trì Hải Hoan đã được trả tự do, bước tới đá vào hai chân Đại Hắc Nha: “Mày tên hỗn đản này, vào tù ở tới kiếp sau đi! Ngữ như mày mà cũng dám bắt cóc bản tiểu thư! Mày đi chết đi!”
Cô hung hăng đá một cước cuối cùng vào đũng quần Đại Hắc Nha, Đại Hắc Nha hét thảm lên, đau đến toàn thân đều phát run.
Tất cả mọi người đều nhíu mày trước hành động của cô, nhất là Tạ Thư Dật.
Cô bé này, thật sự có chút độc, một cước này đá xuống, người này không tuyệt tử tuyệt tôn mới lạ.
Tuy rằng bọn cướp có hơi đáng giận, nhưng, một cước vừa mới rồi của Trì Hải Hoan kia, làm cho mọi người đều vô cùng thông cảm với hắn.
“Em có thể đánh vào người hắn, nhưng mà, sao em có thể đá vào chỗ đó của hắn thế?” Long Đế Uy nhịn không được mở miệng nói.
Trì Hải Hoan ngẩn người, hơi xấu hổ nói: “Em chỉ là không cẩn thận, em không phải cố ý đá.”
Cô đã nói vậy, mọi người cũng không nên nói thêm gì nữa.
“Không có việc gì là tốt rồi, mọi người kết thúc mọi việc đi.” Tạ Thư Dật cầm chiếc vali da màu đen mất mà được lại trong tay, thản nhiên nói.
Sau đó, hắn không đợi Trì Hải Hoan mở miệng nói gì, nói với đám Long Đế Uy và Sở Lâm Phong: “Tối nay tôi mời, mọi người cứ ngốc ở Lan Tự này một đêm, ngày mai khởi hành trở về.”
Tất cả mọi người nói tốt, sau đó rời khỏi ngư trường.
Trì Hải Hoan vẫn luôn buồn bực, suốt cả đường đi Tạ Thư Dật lại chỉ có thể nói bảy chữ “Không có việc gì là tốt rồi”, sau đó, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, rõ ràng bộ dạng cô với Hải Nhạc giống nhau, vì sao lại keo kiệt đến ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cô?
“Anh Thư Dật.” Cô tủi thân gọi hắn.
“Chuyện gì?” Tạ Thư Dật nhíu mày.
Trì Hải Hoan thấy hắn một bộ không kiên nhẫn, lời vốn đã muốn nói ra cửa miệng… một câu cũng không nói được.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là muốn hỏi một chút em gái của em có sao không, có bị chuyện của em dọa sợ hay không thôi.” Trì Hải Hoan vội vã lắc đầu.
“Nha.” Đôi mày của Tạ Thư Dật giãn ra, “Nó đúng là bị cô làm cho khóc muốn chết.”
“Thật sự ngại quá, làm phiền mọi người.” Cô một câu cũng không nói tớ bị bắt cóc là vì giống Hải Nhạc, trong lòng cô hiểu được kỳ thật lúc Tạ Thư Dật nhìn thấy ba người kia, chắc chắn đã biết rất rõ bọn hắn đã bắt sai người rồi, nhưng, cái gì hắn cũng không nói, cô lại không dám tự tiện nói ra, nhìn đến lúc đó hắn sẽ phản ứng thế nào.
Vừa nghe cô nói như thế, vẻ mặt Tạ Thư Dật cũng nhu hòa lại.
“Trì Hải Hoan, lần này, làm cho cô chịu khổ, oan cho cô.” Tạ Thư Dật nói.
Trì Hải Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu thuận theo nói: “Anh Thư Dật, không sao đâu, may mà là em, nếu đổi lại là Hải Nhạc, lá gan của nó nhỏ hơn em nhiều, khó tránh khỏi nó sẽ bị hù thật, hơn nữa, còn có thể sẽ bị…” Cô một bộ còn vô cùng sợ hãi, “May mà là em, may mà không phải là nó.”
Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn cô một cái, trong ánh mắt phảng phất như đang đánh giá lại Trì Hải Hoan một lần nữa, Trì Hải Hoan mừng thầm trong lòng.
Tạ Thư Dật, mẹ kế của tôi là mẹ kế khó hầu hạ nhất trên đời này, tôi cũng có thể dỗ bà ta ngoan ngoãn, Tạ Thư Dật, anh so với bả, chắc là còn non hơn một chút chứ nhỉ?
Trong lòng cô đã thầm bật cười.
“Anh Thư Dật, em và em gái của em, từ nhỏ em đã rất thương nó, vì nó, bảo em làm cái gì, em cũng bằng lòng.” Trì Hải Nhạc nói.
“Nga?” Ngoài miệng Tạ Thư Dật hiện lên một tia cười nhàn nhạt, “Vậy tôi đây muốn nhìn xem sắp tới cô sẽ thương em gái cô như thế nào, Trì Hải Hoan, hoan nghênh cô tới Tạ gia.”
Có một câu này của hắn, trái tim bị treo lơ lửng lâu nay của Trì Hải Hoan, rốt cuộc đã buông xuống.
Trên mặt Trì Hải Hoan cũng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt: “Anh Thư Dật, cám ơn anh.”
Tạ Thư Dật, tôi thật sự không ngờ, Hải Nhạc lại chính là nhược điểm của anh?!
Vừa nghĩ đến điểm này một cái, trong lòng Trì Hải Hoan, lại đau đớn như bị phỏng nước sôi nóng.
Trì Hải Hoan xuống xe, nhìn biệt thự Tạ gia trước mặt mỉm cười.
Hải Nhạc nhào về phía cô, ôm chặt lấy cô: “Chị, Chị, chị không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, em lo gần chết.” Hải Nhạc khóc muốn lụt nhà.
“Không sao, chị không sao mà, không phải chị còn nguyên xi đấy sao?” Trì Hải Hoan vỗ vỗ lưng em an ủi, sau đó, nhìn về phía Tạ Thư Dật, “Chị còn phải cảm tạ anh Thư Dật nữa kìa, là anh ấy không màng nguy hiểm, đến cứu chị.”
Hải Nhạc nâng đôi mắt đẫm lệ, nhìn Tạ Thư Dật đang đứng bên cạnh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
“Chị, trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi, mẹ cũng lo gần chết.” Hải Nhạc lau lau nước mắt nói.
Mẹ Hải Nhạc nhẹ nhàng ôm hai chị em vào lòng, nói: “Hải Hoan của mẹ, con hù chết mẹ đó, con không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi, về sau chúng ta là người một nhà không bao giờ… xa nhau nữa! Hải Hoan, Hải Nhạc, con gái ngoan của mẹ, mẹ thật sự rất là hạnh phúc a, gia đình chúng ta, rốt cuộc được đoàn tụ.”
Ba người ôm nhau khóc to một trận.
Hai ba con Tạ Trường Viên đứng một bên nhìn, cũng nhịn không được mũi cay cay.
“Được rồi được rồi, ba vị tiểu thư đừng khóc, người một nhà ở cùng một chỗ không phải là chuyện rất tốt sao? Đến, vào nhà đi đã.” Tạ Trường Viên đứng bên cạnh nói.
“Chào bác Tạ ạ.” Trì Hải Hoan chùi chùi nước mắt, kêu.
Tạ Trường Viên vung tay lên, cười ha hả nói: “Không cần xa lạ như vậy, con gọi bác là ba như Hải Nhạc là được rồi!”
“Chào ba dượng.” Trì Hải Hoan ngọt ngào gọi một tiếng.
“Ai, Hải Hoan ngoan a! Tối nay, chúng ta có thể vui vẻ đón gió tẩy trần cho Hải Hoan, từ nay về sau bắt đầu vận may mới!” Tạ Trường Viên thân thiết ôm vai Hải Hoan.
Mà tầm mắt Tạ Thư Dật vẫn thủy chung ở trên người Hải Nhạc đã vài ngày không gặp, không biết vì sao, chỉ có vài ngày như vậy mà thôi, tất cả trong não của hắn đều hiện lên bóng dáng cô, làm thế nào cũng không bỏ đi.
Hôm nay gặp lại cô, hắn vẫn có cái loại cảm giác muốn ôm cô thật chặt vào lòng, hắn cật lực chịu đựng cái xúc động này, muốn nhịn thật sự vô cùng vất vả.
Không phải mình trúng tà rồi chứ? Hắn tự hỏi mình trong lòng.
Khi mọi người dùng bữa tối xong, Hải Nhạc đứng dậy xoay người thì không ngờ Tạ Thư Dật đã đi tới sau lưng cô, sau đó, toàn bộ nước trà trong tay Tạ Thư Dật lại bị hắt hết lên trên người cô.
Tạ Thư Dật nhanh chóng lui về sau vài bước, nói: “Xin lỗi xin lỗi, làm dơ áo em rồi.”
Hải Nhạc nhìn vết trà trên người, nhíu mày, nói: “Không sao, đừng lo.”
Nhưng cô vẫn không thèm liếc nhìn Tạ Thư Dật một cái, sau đó nói với mọi người: “ ba, mẹ, chị hai, mọi người nói chuyện trước đi, con đi lên lầu một chút.”
Sau đó, cô đi lên lầu, mà Tạ Thư Dật cũng mượn cớ trở về phòng ngủ của hắn trên lầu, hắn đi vào ban công phía sau phòng ngủ của hắn, bò lên lan can, sau đó nhẹ nhàng nhảy một phát, liền nhảy tới chiếc ban công cách vách.
Hắn đứng trên ban công một chút, nhẹ nhàng vặn mở cánh cửa ban công đó, vừa khéo thấy được Tạ Hải Nhạc đang cởi quần áo.
Đẹp quá, cô đẹp quá, hầu kết Tạ Thư Dật không tự chủ được chuyển động liên tục. (Hóa ra anh cũng thật háo sắc a)
Mà Hải Nhạc cũng không hề phát hiện trong phòng có thêm một người, cô chỉ mặc một bộ nội y đứng trước tủ quần áo lục tìm đồ mặc.
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, cố nén sự thôi thúc chỗ đặc biệt quan trọng kia (=]]]]]]), đợi cô thay áo xong, hắn đi về phía cô.
“Hải Nhạc.” Đi đến sau lưng của cô, hắn nhịn không được gọi một tiếng.
“A!” Hải Nhạc bị giọng nói đột ngột làm hoảng sợ, xoay người, phát hiện là Tạ Thư Dật, cô mở miệng sắp thét to.
Tạ Thư Dật nhanh nhẹn bụm miệng cô lại, nhẹ nói: “Đừng sợ, tôi chỉ muốn tới thăm em một chút.”
Hải Nhạc lộ ra ánh mắt như con cừu nhỏ đang sợ hãi.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Tôi thật sự chỉ tới thăm em một chút, tôi muốn ở một mình cùng em trong chốc lát.”
Hắn nhẹ nhàng mà kiên định kéo cô vào ngực mình, đầu phủ trên cổ Hải Nhạc, tham lam hít vào mùi hương chỉ riêng cô mới có mang theo hương hoa dành dành thơm ngát.
“Hải Nhạc, tôi nhận ra, mấy ngày nay không thấy em, tôi rất nhớ em, rất nhớ em, nhớ em đến mức cả tim tôi phát đau.” Tạ Thư Dật thầm thì. (awwwwwwwwwwwwwwww)
Hải Nhạc ở trong lòng hắn thoáng run rẩy.
“Hải Nhạc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Trước đây tôi chưa từng phát hiện ra, rời khỏi em tôi sẽ nhớ em nhớ đến quay quắt như vậy.” Trong giọng nói của Tạ Thư Dật, mang theo một tia đau đớn e sợ.
Hơi thở ấm áp phả ra từ miệng hắn, nong nóng phả lên trên cổ của cô, toàn thân Hải Nhạc đều run rẩy một trận.
“Buông đi.” Hải Nhạc nhẹ giọng nói.
“Không, tôi muốn ôm em, để cho tôi ôm em.” Tạ Thư Dật cố chấp ôm cô càng chặt.
“Buông.” Hải Nhạc bình tĩnh nói.
“Không!” Tạ Thư Dật gắt gao ôm cô vào trong ngực, “Nhạc Nhạc, đừng bài xích tôi nữa, tôi biết tôi sai rồi, tôi đã sai rồi, em tha thứ cho tôi có được không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi được không?”
Hắn cố lấy rất nhiều dũng khí, mới có thể nói ra ba chữ “thật xin lỗi” kia với cô a, trời cao phù hộ, cô sẽ nhận lời xin lỗi của hắn.
Thân mình Tạ Hải Nhạc ở trong lòng chấn động một cái, Tạ Thư Dật nín thở yên lặng chờ câu trả lời của cô.
Thật lâu sau, Tạ Hải Nhạc yếu ớt mở miệng: “Tạ Thư Dật, anh cảm thấy nói thật xin lỗi, có thể vãn hồi cái gì sao? Giả như chuyện đã xảy ra, chỉ cần nói ba chữ “thật xin lỗi” có thể vãn hồi lại tất cả, cũng có thể làm cho người ta buông oán hận trong lòng, đã vậy, Tạ Thư Dật, tôi hướng anh nói một tiếng thật xin lỗi, anh có thể tha thứ cho mẹ tôi chứ? Anh có thể tha thứ cho bà sao? Anh có thể không hề hận bà trong lòng nữa sao? Cũng đừng làm những hành động trả thù bà ở trên người tôi được hay không?”
Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, nhìn hắn giễu cợt nói: “Anh không làm được phải không? Anh không làm được, vậy anh lại có cái lý do gì chỉ nói ba chữ có thể khiến tôi tha thứ cho anh?”
Tạ Thư Dật kinh ngạc buông cô ra, lui về sau vài bước.
“Tạ Thư Dật, chuyện mình không làm được, cũng đừng mong người khác làm được.” Tạ Hải Nhạc mang theo một nụ cười buồn, quyết tuyệt nhìn hắn.
Lời của cô, nói rất nhẹ nhàng rất dịu dàng như vậy, nhưng, lại giống một cây chuỳ to, đem viên tâm hèn mọn cầu xin cô tha thứ của Tạ Thư Dật, nện đến đầm đìa máu tươi.
Ý của cô, là sẽ không tha thứ cho hắn? Sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn sao?
“Hải Nhạc!” Cho tới bây giờ Tạ Thư Dật chưa từng thất bại như vậy, trong vài ngày không có cô kia, hắn vất vả lắm mới lấy được dũng khí cầu xin cô, lại bị cô vung đại chuỳ đánh cho tứ phân ngũ liệt. (~ thịt nát xương tan)
“Anh đi ra ngoài đi, tôi cũng muốn đi xuống.” Tạ Hải Nhạc cúi đầu nói với hắn.
“Hải Nhạc!” Tạ Thư Dật cũng là bình sinh lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy.
Cô muốn làm sao mới có thể tha thứ cho hắn? Chúa cũng từng nói, mỗi người đều có cơ hội sám hối, vì sao cô lại không cho hắn?
Vì sao không cho hắn? Vì sao không cho hắn? Hắn đã buông tự tôn của tớ như vậy, cầu xin cô tha thứ, vì sao cô lại không thể tha thứ cho hắn?
“Anh không đi, tôi đi đây!” Tạ Hải Nhạc xoay người.
“Không, không được đi!” Tạ Thư Dật hoảng loạn lại dùng sức kéo cô vào trong ngực mình lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.