Chương 64: Thích Không?
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
28/10/2016
“ Ba với mẹ đâu?” Hải Hoan khó hiểu hỏi.
“Bình thường sáng thứ hai, ba mẹ không kịp ăn sáng ở nhà.” Hải Nhạc nói.
Đột nhiên, Tạ Thư Dật để một cái dĩa tiramisu khác lên trước mặt Hải Nhạc: “Ăn lẹ lên! Sắp nguội rồi!”
“Không ăn!” Hải Nhạc tức giận lại đẩy ra.
Tạ Thư Dật “rầm” một cái đứng lên, tức giận nhìn cô.
Nhìn ánh mắt quật cường của Hải Nhạc, hắn thở dài một hơi, xoay người, nói với Vú La: “Vú La, lấy một cái túi giấy dầu lại đây.”
Vú La lên tiếng đáp lời đi lấy một cái túi giấy dầu.
“Gói cái tiramisu kia lại.” Hắn dặn dò.
Vú La bọc tiramisu lại, Tạ Thư Dật đưa tay nhận lấy.
“Không ăn thì không ăn! Vậy đến trường thôi!” Tạ Thư Dật to tiếng với Hải Nhạc.
Hải Nhạc trừng hắn một cái dữ dằn, đứng lên, cầm lấy túi xách đặt ở trên sô pha, thuận tay cũng nắm lấy Hải Hoan.
“Chị ơi, đi với em đi.” Cô quan tâm Hải Hoan.
Hải Hoan cũng đứng lên, đang muốn đi về phía Hải Nhạc, Tạ Thư Dật nói: “Em ấy không thuận đường với chúng ta, bác Cương sẽ đưa nó!”
Hải Hoan không biết theo ai đứng đó, Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật nói như vậy, biết muốn đi cùng chị là vô vọng, nói với chị: “Nếu vậy, chị ơi, bác Cương đưa chị cũng được, bằng không, chị cứ ăn xong bữa sáng trước đi, em đi trước đây.”
Hải Hoan đành phải ngồi xuống lần nữa, nhìn Hải Nhạc và Tạ Thư Dật cùng nhau rời đi.
Tạ Thư Dật vẫn rất xua đuổi cô! Nhận ra điều này, làm cho Trì Hải Hoan tức sôi máu, cô “rầm” một tiếng quăng cái bát trên bàn xuống đất.
Vú La nghe thấy tiếng vang, hoảng hốt vội vã chạy ra.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Hải Hoan giật tớ, phát hiện mình quá mức kích động, vội vàng nói: “Thật ngại quá, con không cẩn thận làm rơi bát xuống đất rồi.”
“Nga, không sao, tôi đi quét là được.”
“Vú La, không sao đâu, con làm cho.” Cô cười nói.
“Như vậy sao được, cô là tiểu thư, đây chính là chuyện người hầu chúng tôi phải làm.” Vú La ngăn cản cô.
“Con làm cho, bác đi tìm bác Cương giùm con, nhờ ông ấy đưa con đến trường học với.” Hải Hoan nói.
“Vậy được rồi, tôi đi gọi ông ấy.” Vú La cười hiền hậu nói, “Đại tiểu thư, cô với tiểu thư giống nhau thật tốt bụng a.”
“Ha ha, Vú La, ở trong mắt con, bác giống như là bà nội con vậy đó.” Hải Hoan nói.
Vú La nở nụ cười: “Con bé ngốc, sao tôi có thể làm bà nội cô cơ chứ?”
“Vú La, con không có bà nội a, vậy bác làm bà nội con đi, con còn thật sự muốn gọi bác một tiếng bà nội nữa kìa.” Hải Hoan ngọt ngào nói.
“Tiểu thư ngốc, Vú La không nhận nổi, cô có lòng là đủ rồi, vẫn nên gọi tôi là Vú La đi, nếu lão gia với phu nhân phát hiện cô phá hỏng quy củ, lại sẽ mắng cô cho coi.” Vú La cười ha ha.
Tiểu thư Hải Hoan thật sự là rất được lòng người a, phu nhân sinh con gái làm sao có thể ngoan hết như vậy chứ nhỉ?
Vú La cười hiền rời đi.
Bác Cương đã tới, Hải Hoan cười ngọt ngào nói: “Bác Cương, sau này phải phiền bác đưa con đi học, vất vả cho bác.”
“Đây là công việc của tôi, tiểu thư.” Bác Cương nói.
“Con biết, nhưng mà, vẫn muốn cảm ơn bác, đến lúc đó, con sẽ nói với mẹ, mọi người đều làm việc tốt lắm, đối với con rất tốt.”
Bác Cương ngẩn người, mỉm cười, sau đó cúi người: “Vậy xin cám ơn tiểu thư.”
Thấy hai người trước thận trọng xa cách sau biến thành cung kính, Hải Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thu mua lòng người đối với cô mà nói, rất đơn giản.
Muốn thu mua lòng người, cần phải làm từ đám người hầu trước, cô muốn cho mọi người ở Tạ gia từ trên xuống dưới đều thích cô!
Một lần nữa quay về những ngày làm bề trên người khác, tâm tư buồn phiền mới vừa rồi của Hải Hoan, lại bị sự cung kính của đám người hầu với cô hòa tan mất.
Tạ Thư Dật không cho cô mặt mũi, không sao cả, cô sẽ từ từ làm cho hắn thay đổi được!
Cô thầm nói trong lòng.
“Ăn đi, đến lúc đó lại lạnh.” Tạ Thư Dật đưa cái túi giấy dầu cho Hải Nhạc đang ngồi bên cạnh.
Vẫn là xe thể thao tốt nhất, cô cũng sẽ không thể mượn cớ ngồi phía sau, sau này hắn sẽ thường xuyên lái xe thể thao đến trường học.
“Không đói!” Hải Nhạc tức giận nói.
“Em…!” Tạ Thư Dật vốn muốn nổi giận, nhưng hắn nhịn được.
Tạ Thư Dật nghĩ nghĩ, vẫn nên nói cho cô biết đi.
“Vì sao tôi không cho cô ta mặc đồ của em, là bởi vì tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ lẫn lộn em với cô ta loạn xạ, tôi sợ tôi sẽ nhầm cô ta thành em mất.” Tạ Thư Dật hơi bứt rứt vặn tay.
“Không thể nào! Chị tôi mặc quần áo của tôi, anh sợ sẽ nhầm chỉ thành tôi?” Hải Nhạc có chút kinh ngạc, thì ra hắn vì vậy nguyên nhân như vậy, không cho chị mặc quần áo của cô?
Tạ Thư Dật gật gật đầu nói: “Ừ, tôi chưa từng thấy cặp song sinh nào giống nhau hơn các em cả, người ta còn có thể có nốt ruồi hay bớt nổi trên mặt, nhưng mà, hai người các em trên mặt chẳng có gì cả, thật sự rất khó phân biệt.”
Nên nhớ rằng, ngay lần trước hắn đã nhìn nhầm rồi, kết quả là hôn Hải Hoan, hắn không cho phép chính mình sau này lại lặp lại chuyện như vậy nữa.
Hơn nữa, sáng nay vừa nhìn thấy Hải Hoan mặc váy dài màu hồng phấn, hắn còn tưởng rằng là Hải Nhạc nữa chứ, cho nên, hắn không cho Hải Hoan mặc quần áo Hải Nhạc, cũng chính là vì nguyên nhân này.
“Thế nhận nhầm thì cứ nhận nhầm a, có sao đâu? Dù sao tôi với chị cũng giống nhau, không có gì khác biệt cả.” Hải Nhạc ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng, không biết tại sao, lại toát ra một cảm giác vui sướng mơ hồ.
Tạ Thư Dật liếc cô một cái, lái xe chậm lại, sau đó, hắn nói: “Em cũng không ngại tôi nhận nhầm sao? Thế, nếu tôi xem cô ta là em, hôn cô ta thì sao? Em cũng không để ý sao?”
“Ách…” Lưỡi Hải Nhạc đột nhiên co rút, nói không nên lời.
Cô… sẽ để ý không? Sẽ sao? Cô tự hỏi mình trong lòng.
“Bô tôi cần phải để ý sao? Nhiều lắm cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, anh không thể chỉ hôn tôi một cái đúng không?” Hải Nhạc hừ hừ vài tiếng, “Trước tôi, tôi nghĩ anh đã từng hôn không biết bao nhiêu cô gái nữa kìa? Phi phi phi, thật bẩn, thật bẩn.”
Tạ Thư Dật nghe cô khinh thường nụ hôn của hắn như vậy, tức muốn chết, hắn lớn tiếng phản đối: “Tôi chưa từng hôn họ, tôi đều không cho các cô ấy chạm vào môi của tôi!”
“Không thể nào? Nhưng mà… nhưng mà… các người đều đã như vậy như vậy…” Giọng Hải Nhạc càng lúc càng nhỏ.
Cô thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trong lòng tự ảo não vì sự lỗ mãng của mình.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Em không tin sao? Tôi cũng không tin, tôi cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra, có lẽ, tôi thích sự sạch sẽ đi, tôi mới không cho họ chạm vào môi của tôi, nhưng, không biết vì sao, tôi hôn em lại hôn phát nghiện, có phải vì em luôn luôn ở bên cạnh tôi, tôi biết em là sạch sẽ chăng?”
Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như biến thành lầm bầm lầu bầu.
Hải Nhạc nghe được câu nói kia, trong lòng vừa tức vừa thẹn, tên khốn khiếp này, đang nói cái gì a, thật đúng là không biết xấu hổ!
“Anh… Không biết xấu hổ!” Cô ôm gương mặt nóng bừng, nói.
Tạ Thư Dật liếc qua nhìn cô một cái, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười.
“Nhạc Nhạc, nói cho tôi biết, em đang tính sổ tôi từng hôn những cô gái khác sao?” Hỏi cô.
“Để ý cái đầu anh á! Anh hôn họ, đâu có liên quan gì tới tôi a? Tôi mới ước gì anh đi hôn bọn họ đi, đừng đi hôn tôi là tốt rồi!” Hải Nhạc tức giận nói.
Đúng là một tên vừa tự kỷ cuồng vừa tự kiêu cuồng! Cô thầm mắng trong lòng, nhưng mà, khi trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Tạ Thư Dật đang hôn một cô gái khác, trong lòng của cô đột nhiên thắt một cái, đó là một thứ cảm giác rất không thoải mái.
“Em…” Tạ Thư Dật chán nản, “Em đã quên tối hôm qua rồi sao? Chính nụ hôn tối hôm qua kia, em dám nói một chút cảm giác em cũng không có sao? Nếu nói không có cảm giác mà nói, tại sao em lại đáp lại tôi?”
Hải Nhạc bị hắn nói như thế, tay cũng run lên.
“Ai đáp lại anh? Ai đáp lại anh? Tôi nào có!”
Vô lại đến cô cũng dám giỡn, hắn cho là là hắn thì không sao ư?
Tạ Thư Dật đánh tay lái một cái, đỗ xe bên cạnh một cái biển tạm dừng ở trên đường, ánh mắt sáng rỡ nhìn Hải Nhạc.
“Không có sao? Em có muốn tôi giúp em nhớ lại ngày hôm qua em đã đáp lại tôi như thế nào hay không?” Hắn cười hỏi cô.
“Không cần!” Hải Nhạc vội vàng bịt miệng, “Đến lúc đó sẽ muộn mất.”
Tạ Thư Dật nhìn đồng hồ, thở dài một hơi: “Tạm tha cho em.”
Hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ sờ trong túi quần, lấy một thứ gì đó cầm chặt trong tay, nói với Hải Nhạc, “Nhắm mắt lại.”
“Không!” Hải Nhạc mở trừng mắt thật to.
“Đừng đùa nữa, tôi sẽ không hôn em!” Tạ Thư Dật trừng Hải Nhạc một cái.
“Thế… anh muốn làm gì?” Hải Nhạc hỏi.
“Tóm lại là không phải hôn em! Nhắm mắt nhanh lên!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn nói.
Hải Nhạc đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác được đôi tay Tạ Thư Dật phía sau, vòng lên cổ cô, sau đó, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh lên một tí.
“Được rồi, có thể mở mắt ra.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc mở to mắt, sờ sờ cổ, thì ra, hắn đeo lên cho cô một cái dây chuyền, cô kéo ra nhìn một chút, là một chú cá heo bạch kim xíu xiu, hai mắt khảm kim cương trắng, thật tinh xảo, thật đáng yêu, nhất thời cô liền yêu thích không buông tay.
“Đẹp quá, đẹp quá.” Hải Nhạc nhịn không được nhẹ giọng la lên.
“Thích không?” Trong giọng nói của Tạ Thư Dật mang theo một tia gấp gáp.
Hải Nhạc nhìn chú cá nhỏ không chớp mắt, nói: “Thích lắm, đây là một con cá heo, làm sao anh biết tôi thích cá heo a? Tôi thích nhất là cá heo đó, anh biết không? Hồi trước đây tôi đi theo ba với mẹ đến công viên Hải Dương, chỗ tôi thích xem nhất mà cũng thích đi nhất chính là khu cá heo, tôi rất thích xem bọn chúng biểu diễn, chúng nó vừa ngoan vừa đáng yêu, tôi thật sự rất thích!”
“A?” Vậy thì đúng là chó ngáp phải ruồi rồi, lúc trước hắn cũng chỉ là bởi vì trong chữ “tiểu hải đồn” (nghĩa là cá heo) có một chữ trong tên Hải Nhạc mà thôi, thật không ngờ, cô lại thật sự yêu cá heo, món quà này, thật đúng là chính xác!
“Thích là tốt rồi.” Tạ Thư Dật vui vẻ nói.
Hải Nhạc giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh.”
Thật không ngờ, ba chữ đó của cô, lại có thể làm cho Tạ Thư Dật đỏ mặt.
“Con cá heo này, vốn chính là quà sinh nhật tôi muốn tặng cho em, có điều là, vẫn luôn không có cơ hội tặng cho em thôi.” Hắn hồng mặt nói, “Lần trước nói cái kia đại lễ sinh nhật, chỉ là muốn chọc tức em, nói nhảm thôi, con cá heo này, mới đúng là món quà sinh nhật tôi muốn đưa cho em.”
“Thật sao?” Hải Nhạc chấn động nhìn hắn, nhưng, vừa nghĩ tới tối hôm sinh nhật đó, chuyện hắn làm ra với cô, ánh mắt của cô lại u ám xuống.
Có lẽ, hắn chính là đang lừa cô, bây giờ hắn muốn cô tha thứ hắn, cho nên, không tiếc tiêu phí tâm tư muốn dùng con cá heo này làm cho cô vui vẻ, khiến cho cô tha thứ hắn, là như vậy, nhất định là như vậy! Bằng không, vì sao hôm sinh nhật đó không tặng cho cô? Ngược lại phải đợi lâu như vậy mới đưa cho cô chứ?
“Bình thường sáng thứ hai, ba mẹ không kịp ăn sáng ở nhà.” Hải Nhạc nói.
Đột nhiên, Tạ Thư Dật để một cái dĩa tiramisu khác lên trước mặt Hải Nhạc: “Ăn lẹ lên! Sắp nguội rồi!”
“Không ăn!” Hải Nhạc tức giận lại đẩy ra.
Tạ Thư Dật “rầm” một cái đứng lên, tức giận nhìn cô.
Nhìn ánh mắt quật cường của Hải Nhạc, hắn thở dài một hơi, xoay người, nói với Vú La: “Vú La, lấy một cái túi giấy dầu lại đây.”
Vú La lên tiếng đáp lời đi lấy một cái túi giấy dầu.
“Gói cái tiramisu kia lại.” Hắn dặn dò.
Vú La bọc tiramisu lại, Tạ Thư Dật đưa tay nhận lấy.
“Không ăn thì không ăn! Vậy đến trường thôi!” Tạ Thư Dật to tiếng với Hải Nhạc.
Hải Nhạc trừng hắn một cái dữ dằn, đứng lên, cầm lấy túi xách đặt ở trên sô pha, thuận tay cũng nắm lấy Hải Hoan.
“Chị ơi, đi với em đi.” Cô quan tâm Hải Hoan.
Hải Hoan cũng đứng lên, đang muốn đi về phía Hải Nhạc, Tạ Thư Dật nói: “Em ấy không thuận đường với chúng ta, bác Cương sẽ đưa nó!”
Hải Hoan không biết theo ai đứng đó, Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật nói như vậy, biết muốn đi cùng chị là vô vọng, nói với chị: “Nếu vậy, chị ơi, bác Cương đưa chị cũng được, bằng không, chị cứ ăn xong bữa sáng trước đi, em đi trước đây.”
Hải Hoan đành phải ngồi xuống lần nữa, nhìn Hải Nhạc và Tạ Thư Dật cùng nhau rời đi.
Tạ Thư Dật vẫn rất xua đuổi cô! Nhận ra điều này, làm cho Trì Hải Hoan tức sôi máu, cô “rầm” một tiếng quăng cái bát trên bàn xuống đất.
Vú La nghe thấy tiếng vang, hoảng hốt vội vã chạy ra.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Hải Hoan giật tớ, phát hiện mình quá mức kích động, vội vàng nói: “Thật ngại quá, con không cẩn thận làm rơi bát xuống đất rồi.”
“Nga, không sao, tôi đi quét là được.”
“Vú La, không sao đâu, con làm cho.” Cô cười nói.
“Như vậy sao được, cô là tiểu thư, đây chính là chuyện người hầu chúng tôi phải làm.” Vú La ngăn cản cô.
“Con làm cho, bác đi tìm bác Cương giùm con, nhờ ông ấy đưa con đến trường học với.” Hải Hoan nói.
“Vậy được rồi, tôi đi gọi ông ấy.” Vú La cười hiền hậu nói, “Đại tiểu thư, cô với tiểu thư giống nhau thật tốt bụng a.”
“Ha ha, Vú La, ở trong mắt con, bác giống như là bà nội con vậy đó.” Hải Hoan nói.
Vú La nở nụ cười: “Con bé ngốc, sao tôi có thể làm bà nội cô cơ chứ?”
“Vú La, con không có bà nội a, vậy bác làm bà nội con đi, con còn thật sự muốn gọi bác một tiếng bà nội nữa kìa.” Hải Hoan ngọt ngào nói.
“Tiểu thư ngốc, Vú La không nhận nổi, cô có lòng là đủ rồi, vẫn nên gọi tôi là Vú La đi, nếu lão gia với phu nhân phát hiện cô phá hỏng quy củ, lại sẽ mắng cô cho coi.” Vú La cười ha ha.
Tiểu thư Hải Hoan thật sự là rất được lòng người a, phu nhân sinh con gái làm sao có thể ngoan hết như vậy chứ nhỉ?
Vú La cười hiền rời đi.
Bác Cương đã tới, Hải Hoan cười ngọt ngào nói: “Bác Cương, sau này phải phiền bác đưa con đi học, vất vả cho bác.”
“Đây là công việc của tôi, tiểu thư.” Bác Cương nói.
“Con biết, nhưng mà, vẫn muốn cảm ơn bác, đến lúc đó, con sẽ nói với mẹ, mọi người đều làm việc tốt lắm, đối với con rất tốt.”
Bác Cương ngẩn người, mỉm cười, sau đó cúi người: “Vậy xin cám ơn tiểu thư.”
Thấy hai người trước thận trọng xa cách sau biến thành cung kính, Hải Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thu mua lòng người đối với cô mà nói, rất đơn giản.
Muốn thu mua lòng người, cần phải làm từ đám người hầu trước, cô muốn cho mọi người ở Tạ gia từ trên xuống dưới đều thích cô!
Một lần nữa quay về những ngày làm bề trên người khác, tâm tư buồn phiền mới vừa rồi của Hải Hoan, lại bị sự cung kính của đám người hầu với cô hòa tan mất.
Tạ Thư Dật không cho cô mặt mũi, không sao cả, cô sẽ từ từ làm cho hắn thay đổi được!
Cô thầm nói trong lòng.
“Ăn đi, đến lúc đó lại lạnh.” Tạ Thư Dật đưa cái túi giấy dầu cho Hải Nhạc đang ngồi bên cạnh.
Vẫn là xe thể thao tốt nhất, cô cũng sẽ không thể mượn cớ ngồi phía sau, sau này hắn sẽ thường xuyên lái xe thể thao đến trường học.
“Không đói!” Hải Nhạc tức giận nói.
“Em…!” Tạ Thư Dật vốn muốn nổi giận, nhưng hắn nhịn được.
Tạ Thư Dật nghĩ nghĩ, vẫn nên nói cho cô biết đi.
“Vì sao tôi không cho cô ta mặc đồ của em, là bởi vì tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ lẫn lộn em với cô ta loạn xạ, tôi sợ tôi sẽ nhầm cô ta thành em mất.” Tạ Thư Dật hơi bứt rứt vặn tay.
“Không thể nào! Chị tôi mặc quần áo của tôi, anh sợ sẽ nhầm chỉ thành tôi?” Hải Nhạc có chút kinh ngạc, thì ra hắn vì vậy nguyên nhân như vậy, không cho chị mặc quần áo của cô?
Tạ Thư Dật gật gật đầu nói: “Ừ, tôi chưa từng thấy cặp song sinh nào giống nhau hơn các em cả, người ta còn có thể có nốt ruồi hay bớt nổi trên mặt, nhưng mà, hai người các em trên mặt chẳng có gì cả, thật sự rất khó phân biệt.”
Nên nhớ rằng, ngay lần trước hắn đã nhìn nhầm rồi, kết quả là hôn Hải Hoan, hắn không cho phép chính mình sau này lại lặp lại chuyện như vậy nữa.
Hơn nữa, sáng nay vừa nhìn thấy Hải Hoan mặc váy dài màu hồng phấn, hắn còn tưởng rằng là Hải Nhạc nữa chứ, cho nên, hắn không cho Hải Hoan mặc quần áo Hải Nhạc, cũng chính là vì nguyên nhân này.
“Thế nhận nhầm thì cứ nhận nhầm a, có sao đâu? Dù sao tôi với chị cũng giống nhau, không có gì khác biệt cả.” Hải Nhạc ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng, không biết tại sao, lại toát ra một cảm giác vui sướng mơ hồ.
Tạ Thư Dật liếc cô một cái, lái xe chậm lại, sau đó, hắn nói: “Em cũng không ngại tôi nhận nhầm sao? Thế, nếu tôi xem cô ta là em, hôn cô ta thì sao? Em cũng không để ý sao?”
“Ách…” Lưỡi Hải Nhạc đột nhiên co rút, nói không nên lời.
Cô… sẽ để ý không? Sẽ sao? Cô tự hỏi mình trong lòng.
“Bô tôi cần phải để ý sao? Nhiều lắm cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, anh không thể chỉ hôn tôi một cái đúng không?” Hải Nhạc hừ hừ vài tiếng, “Trước tôi, tôi nghĩ anh đã từng hôn không biết bao nhiêu cô gái nữa kìa? Phi phi phi, thật bẩn, thật bẩn.”
Tạ Thư Dật nghe cô khinh thường nụ hôn của hắn như vậy, tức muốn chết, hắn lớn tiếng phản đối: “Tôi chưa từng hôn họ, tôi đều không cho các cô ấy chạm vào môi của tôi!”
“Không thể nào? Nhưng mà… nhưng mà… các người đều đã như vậy như vậy…” Giọng Hải Nhạc càng lúc càng nhỏ.
Cô thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trong lòng tự ảo não vì sự lỗ mãng của mình.
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Em không tin sao? Tôi cũng không tin, tôi cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra, có lẽ, tôi thích sự sạch sẽ đi, tôi mới không cho họ chạm vào môi của tôi, nhưng, không biết vì sao, tôi hôn em lại hôn phát nghiện, có phải vì em luôn luôn ở bên cạnh tôi, tôi biết em là sạch sẽ chăng?”
Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như biến thành lầm bầm lầu bầu.
Hải Nhạc nghe được câu nói kia, trong lòng vừa tức vừa thẹn, tên khốn khiếp này, đang nói cái gì a, thật đúng là không biết xấu hổ!
“Anh… Không biết xấu hổ!” Cô ôm gương mặt nóng bừng, nói.
Tạ Thư Dật liếc qua nhìn cô một cái, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười.
“Nhạc Nhạc, nói cho tôi biết, em đang tính sổ tôi từng hôn những cô gái khác sao?” Hỏi cô.
“Để ý cái đầu anh á! Anh hôn họ, đâu có liên quan gì tới tôi a? Tôi mới ước gì anh đi hôn bọn họ đi, đừng đi hôn tôi là tốt rồi!” Hải Nhạc tức giận nói.
Đúng là một tên vừa tự kỷ cuồng vừa tự kiêu cuồng! Cô thầm mắng trong lòng, nhưng mà, khi trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Tạ Thư Dật đang hôn một cô gái khác, trong lòng của cô đột nhiên thắt một cái, đó là một thứ cảm giác rất không thoải mái.
“Em…” Tạ Thư Dật chán nản, “Em đã quên tối hôm qua rồi sao? Chính nụ hôn tối hôm qua kia, em dám nói một chút cảm giác em cũng không có sao? Nếu nói không có cảm giác mà nói, tại sao em lại đáp lại tôi?”
Hải Nhạc bị hắn nói như thế, tay cũng run lên.
“Ai đáp lại anh? Ai đáp lại anh? Tôi nào có!”
Vô lại đến cô cũng dám giỡn, hắn cho là là hắn thì không sao ư?
Tạ Thư Dật đánh tay lái một cái, đỗ xe bên cạnh một cái biển tạm dừng ở trên đường, ánh mắt sáng rỡ nhìn Hải Nhạc.
“Không có sao? Em có muốn tôi giúp em nhớ lại ngày hôm qua em đã đáp lại tôi như thế nào hay không?” Hắn cười hỏi cô.
“Không cần!” Hải Nhạc vội vàng bịt miệng, “Đến lúc đó sẽ muộn mất.”
Tạ Thư Dật nhìn đồng hồ, thở dài một hơi: “Tạm tha cho em.”
Hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ sờ trong túi quần, lấy một thứ gì đó cầm chặt trong tay, nói với Hải Nhạc, “Nhắm mắt lại.”
“Không!” Hải Nhạc mở trừng mắt thật to.
“Đừng đùa nữa, tôi sẽ không hôn em!” Tạ Thư Dật trừng Hải Nhạc một cái.
“Thế… anh muốn làm gì?” Hải Nhạc hỏi.
“Tóm lại là không phải hôn em! Nhắm mắt nhanh lên!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn nói.
Hải Nhạc đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác được đôi tay Tạ Thư Dật phía sau, vòng lên cổ cô, sau đó, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh lên một tí.
“Được rồi, có thể mở mắt ra.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc mở to mắt, sờ sờ cổ, thì ra, hắn đeo lên cho cô một cái dây chuyền, cô kéo ra nhìn một chút, là một chú cá heo bạch kim xíu xiu, hai mắt khảm kim cương trắng, thật tinh xảo, thật đáng yêu, nhất thời cô liền yêu thích không buông tay.
“Đẹp quá, đẹp quá.” Hải Nhạc nhịn không được nhẹ giọng la lên.
“Thích không?” Trong giọng nói của Tạ Thư Dật mang theo một tia gấp gáp.
Hải Nhạc nhìn chú cá nhỏ không chớp mắt, nói: “Thích lắm, đây là một con cá heo, làm sao anh biết tôi thích cá heo a? Tôi thích nhất là cá heo đó, anh biết không? Hồi trước đây tôi đi theo ba với mẹ đến công viên Hải Dương, chỗ tôi thích xem nhất mà cũng thích đi nhất chính là khu cá heo, tôi rất thích xem bọn chúng biểu diễn, chúng nó vừa ngoan vừa đáng yêu, tôi thật sự rất thích!”
“A?” Vậy thì đúng là chó ngáp phải ruồi rồi, lúc trước hắn cũng chỉ là bởi vì trong chữ “tiểu hải đồn” (nghĩa là cá heo) có một chữ trong tên Hải Nhạc mà thôi, thật không ngờ, cô lại thật sự yêu cá heo, món quà này, thật đúng là chính xác!
“Thích là tốt rồi.” Tạ Thư Dật vui vẻ nói.
Hải Nhạc giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh.”
Thật không ngờ, ba chữ đó của cô, lại có thể làm cho Tạ Thư Dật đỏ mặt.
“Con cá heo này, vốn chính là quà sinh nhật tôi muốn tặng cho em, có điều là, vẫn luôn không có cơ hội tặng cho em thôi.” Hắn hồng mặt nói, “Lần trước nói cái kia đại lễ sinh nhật, chỉ là muốn chọc tức em, nói nhảm thôi, con cá heo này, mới đúng là món quà sinh nhật tôi muốn đưa cho em.”
“Thật sao?” Hải Nhạc chấn động nhìn hắn, nhưng, vừa nghĩ tới tối hôm sinh nhật đó, chuyện hắn làm ra với cô, ánh mắt của cô lại u ám xuống.
Có lẽ, hắn chính là đang lừa cô, bây giờ hắn muốn cô tha thứ hắn, cho nên, không tiếc tiêu phí tâm tư muốn dùng con cá heo này làm cho cô vui vẻ, khiến cho cô tha thứ hắn, là như vậy, nhất định là như vậy! Bằng không, vì sao hôm sinh nhật đó không tặng cho cô? Ngược lại phải đợi lâu như vậy mới đưa cho cô chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.