Chương 212: Thoát hiểm
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
29/04/2017
Hải Nhạc đi theo Long Đế Uy ra khỏi trung tín đường, ngồi vào xe của Đế Uy, cô vẫn còn ở nức nở.
Đế Uy thở dài một cái, nói: "Hải Nhạc, em lấy lại được giọng nói là tốt rồi! Anh thật sự không nghĩ đến còn có thể được gặp lại em, Thư Dật vẫn luôn đang tìm em. Ban đầu anh còn nghĩ Phương Viễn Chi không phải là em, hóa là lại là thật. Thư Dật cuối cùng cũng vạch ra mây mờ sáng tỏ mọi chuyện rồi, cuối cùng cũng tìm ra em!”
Hải Nhạc trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn Đế Uy: "Đế Uy, anh có thể đi cứu anh ấy không? Có thể không?”
“Em yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bao giờ bỏ mặc cậu ta, anh với cậu ta không chỉ là bạn tốt mà còn là anh em.” Long Đế Uy gật đầu nói, “Thư Dật cũng đã nói rồi, bây giờ em không nên để lộ thân phận, anh sẽ đưa em đến nơi an toàn trước, em yên tâm, sắp được gặp Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi.
“Đế Uy, cám ơn anh.” Hải Nhạc cảm kích nói.
“Nói cám ơn với anh là quá khách sáo rồi. Nhưng mà em cũng lợi hại thật đấy, lại sinh ra một cặp song sinh đáng yêu như thế, lại còn trốn lâu như vậy. Thư Dật thật sự rất yêu thương hai đứa bé.” Đế Uy như không xảy ra chuyện gì mà tán gẫu với Hải Nhạc.
Hải Nhạc có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Anh thật sự rất hâm mộ Thư Dật.” Long Đế uy thở dài một cái, “Hải Nhạc, em không có yêu lầm người, Thư Dật là người đàn ông tốt nhất mà anh từng gặp, các em nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Em biết, em biết anh ấy là người đàn ông tốt nhất, chẳng qua là, bây giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm a! Đế Uy, anh có thể đi cứu anh ấy không? Đế Uy, em xin anh! Em không thể không có anh ấy! Thật đấy, em thật sự không thể không có anh ấy!” Nhắc đến Tạ Thư Dật, Hải Nhạc lại khóc nữa.
“Hải Nhạc, em cứ yên tâm 100%, trước mắt cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu, khi mà Lưu Kim Miểu chưa lấy được thứ mà hắn muốn, hắn sẽ không làm gì đến cậu ta đâu, Thư Dật sẽ hoàn mĩ mà đi tới trước mặt em.” Long Đế uy an ủi cô, “Thư Dật sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc trong tay, Thư Dật tuyệt đối đã tính toán trước, anh tin cậu ta.”
“Thật không? Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Hải Nhạc không xác định hỏi.
“Thật, cậu ta sẽ không sao, hãy tin tưởng cậu ta, cũng tin tưởng anh.” Long Đế uy nói.
Thật ra thì trong lòng Long Đế Uy cũng tâm thần bất định bất an, Lưu kim Miểu này, cực kỳ âm hiểm xảo trá, hi vọng Thư Dật sẽ không có chuyện gì. Cũng chỉ là hi vọng, hiện tại trung tín đường đã đóng kín, hắn hiện tại chỉ có thể ở bên ngoài hỗ trợ, bên trong hoàn toàn dựa vào bản thân Thư Dật!
“Tạ lão đệ a, những gì mày yêu cầu tao đều đã đáp ứng rồi, mày đã biết Tạ Hải Nhạc an toàn, bây giờ chúng ta nên nói chuyện một chút.” Lưu Kim Miểu cười nói với Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật ngồi trên ghế, nhàn nhạt nhìn Lưu Kim Miểu một cái: "Nói đi, yêu cầu của mày là gì?”
Lưu Kim Miểu vô cùng giảo hoạt, dồn hắn vào một một, hơn nữa, điện thoại di động của hắn cũng bị Lưu Kim Miểu đoạt lấy.
“Ha ha ha, vậy thì tao cũng nói rõ, mày nói rằng tao muốn gì mày cũng đồng ý. Tạ lão đệ, tao muốn An Thác! Cả An Thác!” Lưu Kim Miểu cười lên ha hả.
Tạ Thư Dật nhíu mày, nói: "Cả An Thác? Đó là không thể nào! Mày cũng không phải không biết, An Thác là một tập đoàn, không phải là một mình Tạ gia, tất cả quyết nghị đều phải thông qua Hội Đồng Quản Trị. Mày muốn có An Thác, các cổ đông khác sẽ không đời nào đồng ý, trừ phi, mày có thực lực, mua lại toàn bộ cổ phần mà họ đang nắm giữ! An Thác mới có thể cả thuộc về mày!”
Lưu Kim Miểu bị nghẹn ngã, nhưng hắn chớp mắt một cái, nói: “Cũng tốt, vậy tao muốn có cổ phần mà Tạ gia của mày nắm giữ trong An Thác! Hãy đem tất cả cổ phần của Tạ gia chuyển sang cho Lưu Kim Miểu tao! Về sau, Lưu Kim Miểu tao và Tạ gia tất nhiên sẽ nước sông không phạm nước giếng!"
Tạ Thư Dật trầm ngâm một chút, nói: “Mày muốn có cổ phần Tạ gia ở An Thác? Chuyện này nhất định phải thông qua ý kiến của ông già nhà tao, quyền nắm giữ cổ phần hoàn toàn ở trong tay ông ấy.”
“Được, vậy mày mau gọi điện thoại cho lão, nói cho lão biết, mày đã đáp ứng điều kiện của Lưu Kim Miểu, muốn chuyển hết cổ phần của Tạ gia cho tao!” Lưu Kim Miểu cười lớn nói.
“Đưa điện thoại cho tao, tao gọi cho ông già.” Tạ Thư Dật bình tĩnh nói.
“Được.” Lưu Kim Miểu lường trước hiện tại Tạ Thư Dật cũng không thể bày ra trò gì, sảng khoái lấy điện thoại di động trả cho Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật đưa tay nhận lấy, hắn đứng dậy gọi điện thoại, gọi vô số lần, cũng không có ai nghe máy.
“Không ai nghe máy.” Tạ Thư Dật buông tay ra.
Lưu Kim Miểu không khỏi bộc lộ bộ mặt hung ác, ác ngoan nói với Tạ Thư Dật: “Họ Tạ, đừng hù dọa tao! Phải biết rằng bây giờ mày như con kiến nằm trong tay tao, tao cho mày sống thì mày sẽ sống, bắt mày chết thì mày phải chết! Nếu mày dám ở trước mặt tao giở trò, tao sẽ để cho mày chết không có chỗ chôn!”
“Mày không tin? Vậy thì tự mình gọi xem.” Tạ Thư Dật nói.
Lưu Kim Miểu bán tín bán nghi nhìn Tạ Thư Dật, vươn tay muốn nắm lấy điện thoại di động trên bàn tay phải của Tạ Thư Dật thì đã bị hắn tóm lấy.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tạ Thư Dật đột nhiên đưa tay trái nắm lấy cánh tay còn lại của Lưu Kim Miểu, dùng sức kéo, Lưu Kim Miểu cũng không hề phòng bị, Tạ Thư Dật lại đột nhiên ra tay, hắn bị Tạ Thư Dật kéo đến lảo đảo một cái. Tạ Thư Dật nhanh chóng nhảy một bước dài, tay phải hướng cổ của Lưu Kim Miểu đánh một đòn nhanh như chớp, chiếc điện thoại trên tay đâm thẳng vào động mạch cổ của hắn, Lưu Kim Miểu giãy giụa, trên cổ đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn.
“Lưu bang chủ, chớ lộn xộn, đây chính là ám khí tẩm độc do Tứ Đại Gia Tộc chúng tao nghiên cứu ra, chưa bao giờ lộ ra bên ngoài, chỉ có thành viên trong gia tộc mới được sử dụng để làm vũ khí tự vệ! Trong điện thoại di động có dấu hai dạng ám khí, một là lưỡi dao sắc bén nhất trên thế giới, so với Gillette còn bén hơn, chỉ cần tao nhẹ nhàng vẽ một đường ở trên cổ của mày, mày sẽ nằm trên máu tươi ngay lập tức. Còn có một kim châm nho nhỏ, trong kim châm là potassium cyanide (Kali Xyanua KCN), chỉ cần tao vèo một cái, nó sẽ ghim vào động mạch chủ của mày, không đến năm giây, mày sẽ mang theo nụ cười mà từ giã cõi đời này. Xin hỏi Lưu bang chủ, có muốn thử một chút không?” Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi.
Lưu Kim Miểu nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, nhất thời tê dại da đầu, hắn nghĩ như thế nào cũng không có nghĩ đến trong di động Tạ Thư Dật lại có ám khí!
“Mày muốn gì?” Lưu Kim Miểu nhắm mắt hỏi.
“Tao? Mày nói thử xem? Tao muốn đi khỏi đây, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của mày rồi!” Tạ Thư Dật mỉm cười nói, “Bọn mày, đem súng trong tay ném hết xuống đất, lùi ra xa một chút! Nếu như tao sơ ý một chút làm bang chủ của bọn mày người bị thương, đây chính là tội của bọn mày!”
Những tưởng rằng Tạ Thư Dật đã là cá trong chậu rồi, Lưu Kim Miểu lại không ngờ rằng lại bị Tạ Thư Dật áp đảo, ép buộc hắn! Lưu Kim Miểu trên mặt có chút nghi ngờ, nhưng trên cổ đau nhói khiến cho hắn thà tin còn hơn là không.
Trên mặt của Lưu Kim Miểu không ngừng toát ra mồ hôi hột, hắn nói với Tạ Thư Dật: “Tạ lão đệ, có lời gì từ từ nói, từ từ nói ha.”
“Với mày, hình như chẳng có chuyện gì để nói cả, tao chỉ lấy đạo của người hoàn trả lại cho người mà thôi! Lưu Kim Miểu, chỉ sợ là mày không nghĩ tới Tạ Thư Dật tao dám một mình xông tới đây, tao chỉ đành phải một thân một mình đi tới đây? Tạ Thư Dật tao lại dễ dàng để cho Lưu Kim Miểu mày khống chế sao? Cho dù là ở đâu, tao cũng có thể tùy chỗ mà thay đổi cục diện, như bây giờ, mày cũng đang ở trong tay tao!” Tạ Thư Dật nói. “Phải, phải, phải, là Lưu Kim Miểu tôi có mắt không tròng, có mắt không tròng, đụng phải Tạ thiếu, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt chuyện này!” Lưu kim miểu chỉ sợ Tạ Thư Dật sẽ động thủ với mình, khí thế phách lối lúc trước như bóng xì hơi, hắn liền xuống nước, chỉ muốn giữ được cái mạng của mình mà thôi, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
“Để súng xuống! Để súng xuống! Lùi ra xa một chút, cút xa một chút!”!" Lưu Kim Miểu cũng tức giận lớn tiếng kêu.
Tạ Thư Dật kéo Lưu Kim Miểu đi ra ngoài cửa, rống to với tay chân của Lưu Kim Miểu: “Các người tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở đây, nếu như ai dám động thủ, bang chủ của các người sẽ nhanh chóng trở thành một xác chết!”
“Ngoan ngoãn ở chỗ này! Ở chỗ này!" Lưu Kim Miểu vừa bực vừa hận.
Tạ Thư Dật kep cổ Lưu Kim Miểu, lấy Lưu Kim Miểu làm bia đỡ đạn đi ra khỏi cửa, đám người của trường Trúc bang không thể làm gì hắn, Tạ Thư Dật rất nhanh kéo Lưu Kim Miểu cẩn thận đi tới đại sảnh trung tín đường.
Tạ Thư Dật trầm thấp cười cười, nhìn chung quanh bốn phía một cái, thủ hạ của Lưu Kim Miểu nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, Tạ Thư Dật sảng khoái cười nói: “Nếu không muốn bang chủ của bọ mày bị thương, thì nhanh chóng lùi ra xa! Bằng không đừng trách tao đối với bang chủ của bọn mày không khách khí!”
“Lui ra, lui ra!" Lưu Kim Miểu chỉ sợ Tạ Thư Dật động thủ với mình, mắt trừng to nhìn chằm chằm bọn thủ hạ, kêu to.
Tạ Thư Dật kéo theo hắn từ từ lui về phía sau, đi từ từ ra khỏi trung tín đường.
Long Đế Uy vẫn luôn khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào cửa chính, khi thấy Tạ Thư Dật ép buộc Lưu Kim Miểu đi ra, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thư Dật, cậu được lắm, quả thật là cậu đã làm được! Long Đế Uy trong lòng âm thầm bội phục Tạ Thư Dật.
Long Đế Uy khởi động xe, lái đến gần Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thấy Đế Uy tới đón, trong lòng cũng bớt căng thẳng.
“Lưu Kim Miểu, bảo vệ tiền đồ của mình cho tốt là được rồi, không cần phải tham muốn những thứ thuộc về người khác! Lần này tao tha cho mày một cái mạng! Nhưng hãy nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Tạ Thư Dật cáu kỉnh nói.
“Vâng, vâng, vâng, không bao giờ tham muốn nữa, không bao giờ!" Lưu Kim Miểu như con gà mổ thóc gật đầu.
“Thư Dật, nhanh lên xe!" Long Đế Uy ở trên xe kêu to.
“Được, tới đây!” Tạ Thư Dật hắng giọng trả lời.
Hắn từ từ kéo Lưu Kim Miểu đi tới bên cạnh xe của Long Đế Uy, sau đó, nhẹ nhàng nói bên tai Lưu Kim Miểu: “Lưu Kim Miểu, mày bị lừa rồi, trong điện thoại của tao, không có lưỡi dao, cũng không có kim châm độc nào cả, chỉ là điện thoại di động bình thường! Có điều là, móng tay của tao tương đối bén nhọn! Xin lỗi nhé!”
Lưu Kim Miểu nhất thời mặt đỏ tía tai, mắt trợn trừng, ghê tởm, hắn lại bị Tạ Thư Dật lừa!
Tạ Thư Dật cười ha ha đẩy Lưu Kim Miểu ra, Lưu Kim Miểu đứng trên bậc thang tức giận gào lên: “Trong di động của nó không có ám khí, nổ súng cho tao! Nổ súng!”
Nghe bang chủ la như vậy, tất cả mọi người giơ súng trên tay lên, nhắm thẳng vào Tạ Thư Dật, “đoàng” “đoàng” “đoàng” đạn bắn vào xe của Long Đế Uy.
Lưu Kim Miểu chạy trối chết, Long Đế Uy vội vàng mở cửa xe, Tạ Thư Dật tay mắt lanh lẹ nhảy vào bên trong xe. Tạ Thư Dật vốn là muốn tha cho Lưu Kim Miểu, nhưng ở trên xe hắn lại thay đổi chủ ý, hô to với Long Đế Uy: “Đế Uy! Súng!”
Long Đế uy vội vàng đem súng lục ném cho Tạ Thư Dật: "Lưu Kim Miểu lần này chưa trừ diệt, lần sau sẽ khó khăn! Tốt nhất là nên diệt trừ hậu họa!”
“Vốn là muốn tha cho hắn, nhưng hắn quá không trân trọng rồi! Mau hạ kính xuống!" Tạ Thư Dật lạnh lùng cười một tiếng, ở trên xe nhắm ngay cái ót Lưu Kim Miểu, Long Đế Uy mở cửa kính xuống, Tạ Thư Dật nắm lấy thời cơ bóp cò, đạn vụt bay ra khỏi nòng súng, thẳng tắp bắn về phía Lưu Kim Miểu, rất nhanh Lưu Kim Miểu đứng khựng lại, Tạ Thư Dật nhìn thấy rõ ràng máu từ cái ót hắn chảy xuống cổ, quay sang nói với Long Đế Uy: " Lái xe!”
Lưu Kim Miểu trợn trừng mắt không tin quay đầu oán độc nhìn về xe Long Đế Uy, sau đó cả người thẳng tắp ngã sấp mặt xuống đất!
Long Đế Uy lái xe giống như mũi tên xông ra ngoài, mà trung tín đường lúc này một mảnh hỗn loạn, bang chủ chết rồi, thế nhưng cũng không có ai suy nghĩ tới việc đuổi theo Tạ Thư Dật và Long Đế Uy để báo thù!
Tạ Thư Dật thổi thổi nòng súng, đem súng ném cho Long Đế uy, nói: "Hắn chết vẫn chưa hết tội! Ác giả ác báo! Là chính hắn tự mình dâng tới thôi! Tôi vốn không muốn giết hắn, nhưng hắn lại khắp nơi sai hạ thủ ám sát tôi! Lần này nếu không loại trừ hắn, chúng ta sau này thực sự sẽ không có ngày nào được yên tĩnh! Lưu Kim Miểu chết đi, Trúc bang chắc chắn phải tan rã rồi!”
Long Đế uy nghiêm túc nói: "Không, còn có Kim Cương, Kim Cương chưa trừ diệt, chúng ta vẫn còn có ẩn hoạ, mặc dù hắn không có bản lãnh như Lưu Kim Miểu, nhưng nếu hắn ở đây, hắn nhất định sẽ báo thù cho Lưu Kim Miểu!”
Nguy hiểm đã qua, Tạ Thư Dật toàn thân lỏng, hắn thoải mái nằm trên ghế, không thèm bận tâm nói: “Kim Cương? Kim Cương đã bị hết thời rồi, hắn ở Trúc bang không có bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ lo cánh tay phải của Lưu Kim Miểu – Kim Long, hắn là một kẻ rất ác độc!”
“Cậu nói Kim Long?” Long Đế uy cười lên ha hả, “Chỉ sợ là Kim Long còn muốn đến cảm tạ cậu đã giúp hắn diệt trừ đi Lưu Kim Miểu ấy chứ. Cái tên Kim Long đó, Thư Dật, tôi nói cho cậu biết, tôi và hắn đã chạm trán qua một lần, hắn sớm đã có ý đồ tạo phản, chẳng qua là vẫn chưa đủ năng lực mà thôi! Bất quá, lần này cũng coi như là chúng ta thay hắn giải quyết! Thư Dật, cậu chờ xem, quyền quyết định nằm ở trong tay chúng ta, chỉ cần chúng ta cho phép Trúc Bang tồn tại, không giải tán Trúc bang, thì Kim Long sẽ cảm động rơi nước mắt đấy! Hòa bình cũng sẽ bắt đầu!”
Tạ Thư Dật cũng cười, thoát ra khỏi nguy hiểm, bây giờ người hắn muốn nhìn thấy nhất chính là Nhạc Nhạc, vừa nghĩ tới bộ dạng lo lắng của cô ở trong đó, hắn không khỏi thúc giục Long Đế Uy: “Cậu đi nhanh một chút, nhanh một chút! Mau đưa tôi đi gặp Nhạc Nhạc!”
“Tuân lệnh!" Long Đế uy mỉm cười, tốc độ cũng nhanh hơn.
((((((((((((((Bợn Sam Mạc Anh: Ahihi, chào mọi người! Sam xin lỗi vì đã mất tích trong thời gian qua,đã khiến cho các bạn phải chờ đợi. Mình xin nhận lỗi ạ! @-@
Mong các bạn lượng thứ cho Sam nhé, thiệt tình là mị cũng không muốn chậm trễ như vậy đâu ạ...huhuhu. Mị sẽ cố gắng hết sức mình!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có một dịp lễ sắp tới thật vui vẻ nhoa. Sau lễ sẽ có truyện để xem nha, mị sẽ để dành ngày lễ cho Dật ca và Nhạc Nhạc...
Thân ái, chào mọi người!!!)))))))))))))
Đế Uy thở dài một cái, nói: "Hải Nhạc, em lấy lại được giọng nói là tốt rồi! Anh thật sự không nghĩ đến còn có thể được gặp lại em, Thư Dật vẫn luôn đang tìm em. Ban đầu anh còn nghĩ Phương Viễn Chi không phải là em, hóa là lại là thật. Thư Dật cuối cùng cũng vạch ra mây mờ sáng tỏ mọi chuyện rồi, cuối cùng cũng tìm ra em!”
Hải Nhạc trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn Đế Uy: "Đế Uy, anh có thể đi cứu anh ấy không? Có thể không?”
“Em yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bao giờ bỏ mặc cậu ta, anh với cậu ta không chỉ là bạn tốt mà còn là anh em.” Long Đế Uy gật đầu nói, “Thư Dật cũng đã nói rồi, bây giờ em không nên để lộ thân phận, anh sẽ đưa em đến nơi an toàn trước, em yên tâm, sắp được gặp Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi.
“Đế Uy, cám ơn anh.” Hải Nhạc cảm kích nói.
“Nói cám ơn với anh là quá khách sáo rồi. Nhưng mà em cũng lợi hại thật đấy, lại sinh ra một cặp song sinh đáng yêu như thế, lại còn trốn lâu như vậy. Thư Dật thật sự rất yêu thương hai đứa bé.” Đế Uy như không xảy ra chuyện gì mà tán gẫu với Hải Nhạc.
Hải Nhạc có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Anh thật sự rất hâm mộ Thư Dật.” Long Đế uy thở dài một cái, “Hải Nhạc, em không có yêu lầm người, Thư Dật là người đàn ông tốt nhất mà anh từng gặp, các em nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Em biết, em biết anh ấy là người đàn ông tốt nhất, chẳng qua là, bây giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm a! Đế Uy, anh có thể đi cứu anh ấy không? Đế Uy, em xin anh! Em không thể không có anh ấy! Thật đấy, em thật sự không thể không có anh ấy!” Nhắc đến Tạ Thư Dật, Hải Nhạc lại khóc nữa.
“Hải Nhạc, em cứ yên tâm 100%, trước mắt cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu, khi mà Lưu Kim Miểu chưa lấy được thứ mà hắn muốn, hắn sẽ không làm gì đến cậu ta đâu, Thư Dật sẽ hoàn mĩ mà đi tới trước mặt em.” Long Đế uy an ủi cô, “Thư Dật sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc trong tay, Thư Dật tuyệt đối đã tính toán trước, anh tin cậu ta.”
“Thật không? Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Hải Nhạc không xác định hỏi.
“Thật, cậu ta sẽ không sao, hãy tin tưởng cậu ta, cũng tin tưởng anh.” Long Đế uy nói.
Thật ra thì trong lòng Long Đế Uy cũng tâm thần bất định bất an, Lưu kim Miểu này, cực kỳ âm hiểm xảo trá, hi vọng Thư Dật sẽ không có chuyện gì. Cũng chỉ là hi vọng, hiện tại trung tín đường đã đóng kín, hắn hiện tại chỉ có thể ở bên ngoài hỗ trợ, bên trong hoàn toàn dựa vào bản thân Thư Dật!
“Tạ lão đệ a, những gì mày yêu cầu tao đều đã đáp ứng rồi, mày đã biết Tạ Hải Nhạc an toàn, bây giờ chúng ta nên nói chuyện một chút.” Lưu Kim Miểu cười nói với Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật ngồi trên ghế, nhàn nhạt nhìn Lưu Kim Miểu một cái: "Nói đi, yêu cầu của mày là gì?”
Lưu Kim Miểu vô cùng giảo hoạt, dồn hắn vào một một, hơn nữa, điện thoại di động của hắn cũng bị Lưu Kim Miểu đoạt lấy.
“Ha ha ha, vậy thì tao cũng nói rõ, mày nói rằng tao muốn gì mày cũng đồng ý. Tạ lão đệ, tao muốn An Thác! Cả An Thác!” Lưu Kim Miểu cười lên ha hả.
Tạ Thư Dật nhíu mày, nói: "Cả An Thác? Đó là không thể nào! Mày cũng không phải không biết, An Thác là một tập đoàn, không phải là một mình Tạ gia, tất cả quyết nghị đều phải thông qua Hội Đồng Quản Trị. Mày muốn có An Thác, các cổ đông khác sẽ không đời nào đồng ý, trừ phi, mày có thực lực, mua lại toàn bộ cổ phần mà họ đang nắm giữ! An Thác mới có thể cả thuộc về mày!”
Lưu Kim Miểu bị nghẹn ngã, nhưng hắn chớp mắt một cái, nói: “Cũng tốt, vậy tao muốn có cổ phần mà Tạ gia của mày nắm giữ trong An Thác! Hãy đem tất cả cổ phần của Tạ gia chuyển sang cho Lưu Kim Miểu tao! Về sau, Lưu Kim Miểu tao và Tạ gia tất nhiên sẽ nước sông không phạm nước giếng!"
Tạ Thư Dật trầm ngâm một chút, nói: “Mày muốn có cổ phần Tạ gia ở An Thác? Chuyện này nhất định phải thông qua ý kiến của ông già nhà tao, quyền nắm giữ cổ phần hoàn toàn ở trong tay ông ấy.”
“Được, vậy mày mau gọi điện thoại cho lão, nói cho lão biết, mày đã đáp ứng điều kiện của Lưu Kim Miểu, muốn chuyển hết cổ phần của Tạ gia cho tao!” Lưu Kim Miểu cười lớn nói.
“Đưa điện thoại cho tao, tao gọi cho ông già.” Tạ Thư Dật bình tĩnh nói.
“Được.” Lưu Kim Miểu lường trước hiện tại Tạ Thư Dật cũng không thể bày ra trò gì, sảng khoái lấy điện thoại di động trả cho Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật đưa tay nhận lấy, hắn đứng dậy gọi điện thoại, gọi vô số lần, cũng không có ai nghe máy.
“Không ai nghe máy.” Tạ Thư Dật buông tay ra.
Lưu Kim Miểu không khỏi bộc lộ bộ mặt hung ác, ác ngoan nói với Tạ Thư Dật: “Họ Tạ, đừng hù dọa tao! Phải biết rằng bây giờ mày như con kiến nằm trong tay tao, tao cho mày sống thì mày sẽ sống, bắt mày chết thì mày phải chết! Nếu mày dám ở trước mặt tao giở trò, tao sẽ để cho mày chết không có chỗ chôn!”
“Mày không tin? Vậy thì tự mình gọi xem.” Tạ Thư Dật nói.
Lưu Kim Miểu bán tín bán nghi nhìn Tạ Thư Dật, vươn tay muốn nắm lấy điện thoại di động trên bàn tay phải của Tạ Thư Dật thì đã bị hắn tóm lấy.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tạ Thư Dật đột nhiên đưa tay trái nắm lấy cánh tay còn lại của Lưu Kim Miểu, dùng sức kéo, Lưu Kim Miểu cũng không hề phòng bị, Tạ Thư Dật lại đột nhiên ra tay, hắn bị Tạ Thư Dật kéo đến lảo đảo một cái. Tạ Thư Dật nhanh chóng nhảy một bước dài, tay phải hướng cổ của Lưu Kim Miểu đánh một đòn nhanh như chớp, chiếc điện thoại trên tay đâm thẳng vào động mạch cổ của hắn, Lưu Kim Miểu giãy giụa, trên cổ đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn.
“Lưu bang chủ, chớ lộn xộn, đây chính là ám khí tẩm độc do Tứ Đại Gia Tộc chúng tao nghiên cứu ra, chưa bao giờ lộ ra bên ngoài, chỉ có thành viên trong gia tộc mới được sử dụng để làm vũ khí tự vệ! Trong điện thoại di động có dấu hai dạng ám khí, một là lưỡi dao sắc bén nhất trên thế giới, so với Gillette còn bén hơn, chỉ cần tao nhẹ nhàng vẽ một đường ở trên cổ của mày, mày sẽ nằm trên máu tươi ngay lập tức. Còn có một kim châm nho nhỏ, trong kim châm là potassium cyanide (Kali Xyanua KCN), chỉ cần tao vèo một cái, nó sẽ ghim vào động mạch chủ của mày, không đến năm giây, mày sẽ mang theo nụ cười mà từ giã cõi đời này. Xin hỏi Lưu bang chủ, có muốn thử một chút không?” Tạ Thư Dật trầm giọng hỏi.
Lưu Kim Miểu nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, nhất thời tê dại da đầu, hắn nghĩ như thế nào cũng không có nghĩ đến trong di động Tạ Thư Dật lại có ám khí!
“Mày muốn gì?” Lưu Kim Miểu nhắm mắt hỏi.
“Tao? Mày nói thử xem? Tao muốn đi khỏi đây, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của mày rồi!” Tạ Thư Dật mỉm cười nói, “Bọn mày, đem súng trong tay ném hết xuống đất, lùi ra xa một chút! Nếu như tao sơ ý một chút làm bang chủ của bọn mày người bị thương, đây chính là tội của bọn mày!”
Những tưởng rằng Tạ Thư Dật đã là cá trong chậu rồi, Lưu Kim Miểu lại không ngờ rằng lại bị Tạ Thư Dật áp đảo, ép buộc hắn! Lưu Kim Miểu trên mặt có chút nghi ngờ, nhưng trên cổ đau nhói khiến cho hắn thà tin còn hơn là không.
Trên mặt của Lưu Kim Miểu không ngừng toát ra mồ hôi hột, hắn nói với Tạ Thư Dật: “Tạ lão đệ, có lời gì từ từ nói, từ từ nói ha.”
“Với mày, hình như chẳng có chuyện gì để nói cả, tao chỉ lấy đạo của người hoàn trả lại cho người mà thôi! Lưu Kim Miểu, chỉ sợ là mày không nghĩ tới Tạ Thư Dật tao dám một mình xông tới đây, tao chỉ đành phải một thân một mình đi tới đây? Tạ Thư Dật tao lại dễ dàng để cho Lưu Kim Miểu mày khống chế sao? Cho dù là ở đâu, tao cũng có thể tùy chỗ mà thay đổi cục diện, như bây giờ, mày cũng đang ở trong tay tao!” Tạ Thư Dật nói. “Phải, phải, phải, là Lưu Kim Miểu tôi có mắt không tròng, có mắt không tròng, đụng phải Tạ thiếu, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt chuyện này!” Lưu kim miểu chỉ sợ Tạ Thư Dật sẽ động thủ với mình, khí thế phách lối lúc trước như bóng xì hơi, hắn liền xuống nước, chỉ muốn giữ được cái mạng của mình mà thôi, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
“Để súng xuống! Để súng xuống! Lùi ra xa một chút, cút xa một chút!”!" Lưu Kim Miểu cũng tức giận lớn tiếng kêu.
Tạ Thư Dật kéo Lưu Kim Miểu đi ra ngoài cửa, rống to với tay chân của Lưu Kim Miểu: “Các người tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở đây, nếu như ai dám động thủ, bang chủ của các người sẽ nhanh chóng trở thành một xác chết!”
“Ngoan ngoãn ở chỗ này! Ở chỗ này!" Lưu Kim Miểu vừa bực vừa hận.
Tạ Thư Dật kep cổ Lưu Kim Miểu, lấy Lưu Kim Miểu làm bia đỡ đạn đi ra khỏi cửa, đám người của trường Trúc bang không thể làm gì hắn, Tạ Thư Dật rất nhanh kéo Lưu Kim Miểu cẩn thận đi tới đại sảnh trung tín đường.
Tạ Thư Dật trầm thấp cười cười, nhìn chung quanh bốn phía một cái, thủ hạ của Lưu Kim Miểu nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn, Tạ Thư Dật sảng khoái cười nói: “Nếu không muốn bang chủ của bọ mày bị thương, thì nhanh chóng lùi ra xa! Bằng không đừng trách tao đối với bang chủ của bọn mày không khách khí!”
“Lui ra, lui ra!" Lưu Kim Miểu chỉ sợ Tạ Thư Dật động thủ với mình, mắt trừng to nhìn chằm chằm bọn thủ hạ, kêu to.
Tạ Thư Dật kéo theo hắn từ từ lui về phía sau, đi từ từ ra khỏi trung tín đường.
Long Đế Uy vẫn luôn khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào cửa chính, khi thấy Tạ Thư Dật ép buộc Lưu Kim Miểu đi ra, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thư Dật, cậu được lắm, quả thật là cậu đã làm được! Long Đế Uy trong lòng âm thầm bội phục Tạ Thư Dật.
Long Đế Uy khởi động xe, lái đến gần Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật thấy Đế Uy tới đón, trong lòng cũng bớt căng thẳng.
“Lưu Kim Miểu, bảo vệ tiền đồ của mình cho tốt là được rồi, không cần phải tham muốn những thứ thuộc về người khác! Lần này tao tha cho mày một cái mạng! Nhưng hãy nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Tạ Thư Dật cáu kỉnh nói.
“Vâng, vâng, vâng, không bao giờ tham muốn nữa, không bao giờ!" Lưu Kim Miểu như con gà mổ thóc gật đầu.
“Thư Dật, nhanh lên xe!" Long Đế Uy ở trên xe kêu to.
“Được, tới đây!” Tạ Thư Dật hắng giọng trả lời.
Hắn từ từ kéo Lưu Kim Miểu đi tới bên cạnh xe của Long Đế Uy, sau đó, nhẹ nhàng nói bên tai Lưu Kim Miểu: “Lưu Kim Miểu, mày bị lừa rồi, trong điện thoại của tao, không có lưỡi dao, cũng không có kim châm độc nào cả, chỉ là điện thoại di động bình thường! Có điều là, móng tay của tao tương đối bén nhọn! Xin lỗi nhé!”
Lưu Kim Miểu nhất thời mặt đỏ tía tai, mắt trợn trừng, ghê tởm, hắn lại bị Tạ Thư Dật lừa!
Tạ Thư Dật cười ha ha đẩy Lưu Kim Miểu ra, Lưu Kim Miểu đứng trên bậc thang tức giận gào lên: “Trong di động của nó không có ám khí, nổ súng cho tao! Nổ súng!”
Nghe bang chủ la như vậy, tất cả mọi người giơ súng trên tay lên, nhắm thẳng vào Tạ Thư Dật, “đoàng” “đoàng” “đoàng” đạn bắn vào xe của Long Đế Uy.
Lưu Kim Miểu chạy trối chết, Long Đế Uy vội vàng mở cửa xe, Tạ Thư Dật tay mắt lanh lẹ nhảy vào bên trong xe. Tạ Thư Dật vốn là muốn tha cho Lưu Kim Miểu, nhưng ở trên xe hắn lại thay đổi chủ ý, hô to với Long Đế Uy: “Đế Uy! Súng!”
Long Đế uy vội vàng đem súng lục ném cho Tạ Thư Dật: "Lưu Kim Miểu lần này chưa trừ diệt, lần sau sẽ khó khăn! Tốt nhất là nên diệt trừ hậu họa!”
“Vốn là muốn tha cho hắn, nhưng hắn quá không trân trọng rồi! Mau hạ kính xuống!" Tạ Thư Dật lạnh lùng cười một tiếng, ở trên xe nhắm ngay cái ót Lưu Kim Miểu, Long Đế Uy mở cửa kính xuống, Tạ Thư Dật nắm lấy thời cơ bóp cò, đạn vụt bay ra khỏi nòng súng, thẳng tắp bắn về phía Lưu Kim Miểu, rất nhanh Lưu Kim Miểu đứng khựng lại, Tạ Thư Dật nhìn thấy rõ ràng máu từ cái ót hắn chảy xuống cổ, quay sang nói với Long Đế Uy: " Lái xe!”
Lưu Kim Miểu trợn trừng mắt không tin quay đầu oán độc nhìn về xe Long Đế Uy, sau đó cả người thẳng tắp ngã sấp mặt xuống đất!
Long Đế Uy lái xe giống như mũi tên xông ra ngoài, mà trung tín đường lúc này một mảnh hỗn loạn, bang chủ chết rồi, thế nhưng cũng không có ai suy nghĩ tới việc đuổi theo Tạ Thư Dật và Long Đế Uy để báo thù!
Tạ Thư Dật thổi thổi nòng súng, đem súng ném cho Long Đế uy, nói: "Hắn chết vẫn chưa hết tội! Ác giả ác báo! Là chính hắn tự mình dâng tới thôi! Tôi vốn không muốn giết hắn, nhưng hắn lại khắp nơi sai hạ thủ ám sát tôi! Lần này nếu không loại trừ hắn, chúng ta sau này thực sự sẽ không có ngày nào được yên tĩnh! Lưu Kim Miểu chết đi, Trúc bang chắc chắn phải tan rã rồi!”
Long Đế uy nghiêm túc nói: "Không, còn có Kim Cương, Kim Cương chưa trừ diệt, chúng ta vẫn còn có ẩn hoạ, mặc dù hắn không có bản lãnh như Lưu Kim Miểu, nhưng nếu hắn ở đây, hắn nhất định sẽ báo thù cho Lưu Kim Miểu!”
Nguy hiểm đã qua, Tạ Thư Dật toàn thân lỏng, hắn thoải mái nằm trên ghế, không thèm bận tâm nói: “Kim Cương? Kim Cương đã bị hết thời rồi, hắn ở Trúc bang không có bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ lo cánh tay phải của Lưu Kim Miểu – Kim Long, hắn là một kẻ rất ác độc!”
“Cậu nói Kim Long?” Long Đế uy cười lên ha hả, “Chỉ sợ là Kim Long còn muốn đến cảm tạ cậu đã giúp hắn diệt trừ đi Lưu Kim Miểu ấy chứ. Cái tên Kim Long đó, Thư Dật, tôi nói cho cậu biết, tôi và hắn đã chạm trán qua một lần, hắn sớm đã có ý đồ tạo phản, chẳng qua là vẫn chưa đủ năng lực mà thôi! Bất quá, lần này cũng coi như là chúng ta thay hắn giải quyết! Thư Dật, cậu chờ xem, quyền quyết định nằm ở trong tay chúng ta, chỉ cần chúng ta cho phép Trúc Bang tồn tại, không giải tán Trúc bang, thì Kim Long sẽ cảm động rơi nước mắt đấy! Hòa bình cũng sẽ bắt đầu!”
Tạ Thư Dật cũng cười, thoát ra khỏi nguy hiểm, bây giờ người hắn muốn nhìn thấy nhất chính là Nhạc Nhạc, vừa nghĩ tới bộ dạng lo lắng của cô ở trong đó, hắn không khỏi thúc giục Long Đế Uy: “Cậu đi nhanh một chút, nhanh một chút! Mau đưa tôi đi gặp Nhạc Nhạc!”
“Tuân lệnh!" Long Đế uy mỉm cười, tốc độ cũng nhanh hơn.
((((((((((((((Bợn Sam Mạc Anh: Ahihi, chào mọi người! Sam xin lỗi vì đã mất tích trong thời gian qua,đã khiến cho các bạn phải chờ đợi. Mình xin nhận lỗi ạ! @-@
Mong các bạn lượng thứ cho Sam nhé, thiệt tình là mị cũng không muốn chậm trễ như vậy đâu ạ...huhuhu. Mị sẽ cố gắng hết sức mình!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có một dịp lễ sắp tới thật vui vẻ nhoa. Sau lễ sẽ có truyện để xem nha, mị sẽ để dành ngày lễ cho Dật ca và Nhạc Nhạc...
Thân ái, chào mọi người!!!)))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.