Chương 55: Tôi Muốn Về Nhà
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương
28/10/2016
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Hải Nhạc trong lòng hiện lên một tia bai rối, nguyên cả cái du thuyền, cũng chỉ có hắn và cô?
“Không, tôi muốn về nhà!” Hải Nhạc kiên trì nói.
Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô, nói: “Cô bây giờ, đã không còn quyền được đứng trước mặt tôi mà nói không rồi! Tạ Hải Nhạc, cô rất không biết tốt xấu, cô cũng không đáng cho tôi vì cô mà hao phí bao nhiêu tâm tư, tôi bỏ cuộc! Cho nên, Tạ Hải Nhạc, cô tốt nhất đừng chọc giận tôi, cô muốn ở cùng với chị cô, thì phải nghe lời tôi!”
Tạ Hải Nhạc một trận đau khổ, trong khoảnh khắc nước mắt lại đảo quanh.
Hắn còn nói hắn tốt với cô, cô không thèm nhìn vào mắt, nhưng mà, hắn ngoại trừ ép cô, bắt buộc cô và uy hiếp cô, cô thật sự không biết hắn tốt với cô ở đâu nữa!
“Đừng có khóc trước mặt tôi, từ đêm nay trở đi, nước mắt của cô ở trước mặt tôi sẽ không thu được hiệu quả cô muốn đâu!” Tạ Thư Dật ghét cay ghét đắng nói với cô.
“Tôi muốn về nhà! Đưa tôi về nhà!” Hải Nhạc ôm mặt khóc lên, hắn đã lâu không đối với cô như vậy, khi cô phát hiện hắn thật sự khôi phục lại thái độ với cô như trước kia, lòng của cô, bị đả kích nghiêm trọng, cũng vỡ nát trên đất, cô nhịn không được muốn khóc.
Tạ Thư Dật quả thực không hề để ý đến cô, thu hồi thang bên mạn thuyền, đến phía trước du thuyền làm thuyền lại khởi động lần nữa, nhanh chóng rời bờ.
Hải Nhạc đứng trên boong thuyền buồn bã khóc, vậy mà Tạ Thư Dật cũng không đi ra nữa, trái tim Hải Nhạc, lại vỡ thêm từng mảnh từng mảnh, hắn, thật sự rất vô tình, giang sơn dễ đổi a, vô tình chính là bản tính của hắn!
Hải Nhạc thấy vô vọng về nhà, đành phải trở vào dùng trong phòng ngủ nữ trên thuyền, cô chạy đến phòng tắm, đổ nước vào trong bồn tắm, trên kệ có tinh dầu hoa hồng, tinh dầu hoa oải hương, cô thuận tay cầm lấy tinh dầu hoa hồng đổ hết cả bình vào trong nước, trong lòng cô cũng có một cỗ lửa giận vô danh, đem tinh dầu trở thành vật để phát tiết.
Cô hận! Cô hận! Cô hận Tạ Thư Dật, tiệc sinh nhật vốn đang tốt đẹp, vậy mà lại lấy việc mọi người cụt hứng bỏ về, những uy hiếp của hắn và nước mắt của cô mà xong việc!
Hải Nhạc từ từ cởi y phục xuống, ngâm cả người vào trong làn nước ấm áp đang tản ra mùi thơm ngát, cô phiền chán nín thở dưới nước vài phút, mới lại ngẩng đầu lên.
Trong miệng cô không hề phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng, nước mắt lại vẫn liên tục chảy xuống, cô cũng không biết vì sao bản thân mình lại có nhiều nước mắt như vậy, cứ chảy không ngừng không ngừng như thế, rơi vào trong bể nước bồn tắm, truyền đến một tiếng lại một tiếng tí tách rất nhỏ.
Cô khóc, là vì phát hiện mình chẳng biết tại sao, chợt bắt đầu chịu không nổi hắn mắng, khi hắn dùng cái loại ánh mắt lạnh như băng đến thấu xương nhìn cô, lòng của cô, vậy mà lại đau đớn thắt tim từng trận từng trận, cô không muốn hắn dùng cái loại ánh mắt đó nhìn cô, cô hi vọng hắn có thể giống như đoạn thời gian lúc trước, trong mắt có mang ý cười với cô, cô không muốn loại ánh mắt lạnh lùng đó của hắn, cô không muốn!
Lòng của cô, thật sự sắp nát, sắp nát, vì sao? Vì sao hắn lại đối với cô như vậy? Rõ ràng sinh nhật đang yên đang lành, hắn lại cố tình làm ra các loại chuyện quấy rối, không cho cô yên, hắn rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, ngày này là thuộc về riêng cô!
Cô khóc, cũng khóc số tớ không tốt, đụng phải một tên khắc tinh như vậy! Hắn đúng là khắc tinh mà Thượng Đế phái tới tra tấn cô a!
Tinh thần của cô trong suốt buổi tối vì phẫn nộ và vội vã, lúc nào cũng căng như dây đàn, cô cảm thấy mình thật mệt mỏi quá, cô muốn đi ngủ, nhưng, lại không muốn rời đi làn nước ấm ngập hương này, ngâm thêm một lát đi, ngâm xong lập tức về phòng lên giường ngủ.
Bất tri bất giác trong lúc đó, cô chống đở không nổi nữa, lại nằm trong bồn tắm ngủ mất, hơn nữa, còn giấc ngủ rất sâu.
Cô trong lúc ngủ say, cũng không biết tự tớ cẩn thận, giữa cơn tức giận lại quên khóa cửa phòng lại, việc không khóa trái cửa phòng này, cũng tạo thành một bi kịch giữa cô và Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật uống xong một ngụm Martini cuối cùng của bình rượu trong tay, đi ra từ trong phòng máy, hắn cảm thấy mình có chút say, hắn chưa từng mạnh tay trút rượu mạnh như lần này, hắn chỉ muốn mượn rượu bình ổn một chút cơn tức trong bụng hắn, cũng tiện tay chỉnh đốn suy nghĩ hỗn loạn của mình một chút.
Hắn không phải không nghe được cô vẫn đứng ở trên boong khóc, hắn buộc chính mình phải xem nhẹ, hắn không thể mềm lòng với cô nữa, hậu quả của việc mềm lòng với cô là khiến cho cô trở nên ngang ngược trước mặt mình, hắn mong cô vẫn là con cừu nhỏ ngoan ngoãn trước kia, không phải là tiểu mèo hoang giương nanh múa vuốt bây giờ!
Mãi đến sau đó không còn nghe được tiếng khóc của cô nữa, hắn đoán rằng chắc là cô đã khuất phục rồi, chắc là trở về phòng đi.
Hắn dùng sức ném bình rượu đang cầm trong tay vào biển, cơn tức cũng không thấy được ngừng lại, mà ngược lại mượn rượu lại càng nổi lên, càng làm cho hắn tâm hoảng ý loạn.
Hắn rốt cuộc là bị sao vậy? Vì sao bây giờ cô có thể thao túng tâm tình của hắn chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao hắn có thể bị cô thao túng?
Hắn tâm phiền ý loạn cào cào tóc, sau đó đi vào bên trong, ngang qua cửa phòng Tạ Hải Nhạc, hắn do dự một chút, hắn cũng chưa tặng quà cho cô, có muốn đưa cho cô bây giờ không?
Hắn thử gõ cửa, bên trong cũng không có tiếng trả lời, hắn thầm rùng mình, chẳng lẽ không có ở bên trong?
Hắn thử vặn nắm cửa, cửa nhẹ nhàng bị hắn mở ra, vọt vào trong phòng, cũng không hề thấy cô ở trên giường.
“Tạ Hải Nhạc!” Hắn gọi một tiếng.
Lúc này, đôi mắt sắc của hắn, lại có thể nhìn thấy có nước tràn ra từ trong phòng tắm, một loại cảm giác xấu làm cho tim hắn nảy lên thình thịch, chẳng lẽ, cô vì tớ quấy nhiễu sinh nhật của cô, vậy mà đã luẩn quẩn trong lòng rồi?
“Không, tôi muốn về nhà!” Hải Nhạc kiên trì nói.
Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô, nói: “Cô bây giờ, đã không còn quyền được đứng trước mặt tôi mà nói không rồi! Tạ Hải Nhạc, cô rất không biết tốt xấu, cô cũng không đáng cho tôi vì cô mà hao phí bao nhiêu tâm tư, tôi bỏ cuộc! Cho nên, Tạ Hải Nhạc, cô tốt nhất đừng chọc giận tôi, cô muốn ở cùng với chị cô, thì phải nghe lời tôi!”
Tạ Hải Nhạc một trận đau khổ, trong khoảnh khắc nước mắt lại đảo quanh.
Hắn còn nói hắn tốt với cô, cô không thèm nhìn vào mắt, nhưng mà, hắn ngoại trừ ép cô, bắt buộc cô và uy hiếp cô, cô thật sự không biết hắn tốt với cô ở đâu nữa!
“Đừng có khóc trước mặt tôi, từ đêm nay trở đi, nước mắt của cô ở trước mặt tôi sẽ không thu được hiệu quả cô muốn đâu!” Tạ Thư Dật ghét cay ghét đắng nói với cô.
“Tôi muốn về nhà! Đưa tôi về nhà!” Hải Nhạc ôm mặt khóc lên, hắn đã lâu không đối với cô như vậy, khi cô phát hiện hắn thật sự khôi phục lại thái độ với cô như trước kia, lòng của cô, bị đả kích nghiêm trọng, cũng vỡ nát trên đất, cô nhịn không được muốn khóc.
Tạ Thư Dật quả thực không hề để ý đến cô, thu hồi thang bên mạn thuyền, đến phía trước du thuyền làm thuyền lại khởi động lần nữa, nhanh chóng rời bờ.
Hải Nhạc đứng trên boong thuyền buồn bã khóc, vậy mà Tạ Thư Dật cũng không đi ra nữa, trái tim Hải Nhạc, lại vỡ thêm từng mảnh từng mảnh, hắn, thật sự rất vô tình, giang sơn dễ đổi a, vô tình chính là bản tính của hắn!
Hải Nhạc thấy vô vọng về nhà, đành phải trở vào dùng trong phòng ngủ nữ trên thuyền, cô chạy đến phòng tắm, đổ nước vào trong bồn tắm, trên kệ có tinh dầu hoa hồng, tinh dầu hoa oải hương, cô thuận tay cầm lấy tinh dầu hoa hồng đổ hết cả bình vào trong nước, trong lòng cô cũng có một cỗ lửa giận vô danh, đem tinh dầu trở thành vật để phát tiết.
Cô hận! Cô hận! Cô hận Tạ Thư Dật, tiệc sinh nhật vốn đang tốt đẹp, vậy mà lại lấy việc mọi người cụt hứng bỏ về, những uy hiếp của hắn và nước mắt của cô mà xong việc!
Hải Nhạc từ từ cởi y phục xuống, ngâm cả người vào trong làn nước ấm áp đang tản ra mùi thơm ngát, cô phiền chán nín thở dưới nước vài phút, mới lại ngẩng đầu lên.
Trong miệng cô không hề phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng, nước mắt lại vẫn liên tục chảy xuống, cô cũng không biết vì sao bản thân mình lại có nhiều nước mắt như vậy, cứ chảy không ngừng không ngừng như thế, rơi vào trong bể nước bồn tắm, truyền đến một tiếng lại một tiếng tí tách rất nhỏ.
Cô khóc, là vì phát hiện mình chẳng biết tại sao, chợt bắt đầu chịu không nổi hắn mắng, khi hắn dùng cái loại ánh mắt lạnh như băng đến thấu xương nhìn cô, lòng của cô, vậy mà lại đau đớn thắt tim từng trận từng trận, cô không muốn hắn dùng cái loại ánh mắt đó nhìn cô, cô hi vọng hắn có thể giống như đoạn thời gian lúc trước, trong mắt có mang ý cười với cô, cô không muốn loại ánh mắt lạnh lùng đó của hắn, cô không muốn!
Lòng của cô, thật sự sắp nát, sắp nát, vì sao? Vì sao hắn lại đối với cô như vậy? Rõ ràng sinh nhật đang yên đang lành, hắn lại cố tình làm ra các loại chuyện quấy rối, không cho cô yên, hắn rõ ràng đã đồng ý với cô rồi, ngày này là thuộc về riêng cô!
Cô khóc, cũng khóc số tớ không tốt, đụng phải một tên khắc tinh như vậy! Hắn đúng là khắc tinh mà Thượng Đế phái tới tra tấn cô a!
Tinh thần của cô trong suốt buổi tối vì phẫn nộ và vội vã, lúc nào cũng căng như dây đàn, cô cảm thấy mình thật mệt mỏi quá, cô muốn đi ngủ, nhưng, lại không muốn rời đi làn nước ấm ngập hương này, ngâm thêm một lát đi, ngâm xong lập tức về phòng lên giường ngủ.
Bất tri bất giác trong lúc đó, cô chống đở không nổi nữa, lại nằm trong bồn tắm ngủ mất, hơn nữa, còn giấc ngủ rất sâu.
Cô trong lúc ngủ say, cũng không biết tự tớ cẩn thận, giữa cơn tức giận lại quên khóa cửa phòng lại, việc không khóa trái cửa phòng này, cũng tạo thành một bi kịch giữa cô và Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật uống xong một ngụm Martini cuối cùng của bình rượu trong tay, đi ra từ trong phòng máy, hắn cảm thấy mình có chút say, hắn chưa từng mạnh tay trút rượu mạnh như lần này, hắn chỉ muốn mượn rượu bình ổn một chút cơn tức trong bụng hắn, cũng tiện tay chỉnh đốn suy nghĩ hỗn loạn của mình một chút.
Hắn không phải không nghe được cô vẫn đứng ở trên boong khóc, hắn buộc chính mình phải xem nhẹ, hắn không thể mềm lòng với cô nữa, hậu quả của việc mềm lòng với cô là khiến cho cô trở nên ngang ngược trước mặt mình, hắn mong cô vẫn là con cừu nhỏ ngoan ngoãn trước kia, không phải là tiểu mèo hoang giương nanh múa vuốt bây giờ!
Mãi đến sau đó không còn nghe được tiếng khóc của cô nữa, hắn đoán rằng chắc là cô đã khuất phục rồi, chắc là trở về phòng đi.
Hắn dùng sức ném bình rượu đang cầm trong tay vào biển, cơn tức cũng không thấy được ngừng lại, mà ngược lại mượn rượu lại càng nổi lên, càng làm cho hắn tâm hoảng ý loạn.
Hắn rốt cuộc là bị sao vậy? Vì sao bây giờ cô có thể thao túng tâm tình của hắn chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao hắn có thể bị cô thao túng?
Hắn tâm phiền ý loạn cào cào tóc, sau đó đi vào bên trong, ngang qua cửa phòng Tạ Hải Nhạc, hắn do dự một chút, hắn cũng chưa tặng quà cho cô, có muốn đưa cho cô bây giờ không?
Hắn thử gõ cửa, bên trong cũng không có tiếng trả lời, hắn thầm rùng mình, chẳng lẽ không có ở bên trong?
Hắn thử vặn nắm cửa, cửa nhẹ nhàng bị hắn mở ra, vọt vào trong phòng, cũng không hề thấy cô ở trên giường.
“Tạ Hải Nhạc!” Hắn gọi một tiếng.
Lúc này, đôi mắt sắc của hắn, lại có thể nhìn thấy có nước tràn ra từ trong phòng tắm, một loại cảm giác xấu làm cho tim hắn nảy lên thình thịch, chẳng lẽ, cô vì tớ quấy nhiễu sinh nhật của cô, vậy mà đã luẩn quẩn trong lòng rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.