Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma
Chương 48: Khù khờ hay giả bộ?
Nhĩ Nhã
29/05/2015
Trở về khu nhà kia, Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên tiến về phía cửa, thấy Lâm Viễn còn nấn ná cho tới khi cửa phòng bên đã mở, Hạ Vũ Thiên liền thắc mắc, “Chìa khoá mới đưa mà đâu rồi?”
Mắt Lâm Viễn chớp chớp – quên ở bệnh viện rồi còn đâu, bèn đáp, “Tôi quay về lấy vậy.”
“Chà.” Hạ Vũ Thiên giữ anh lại. “Để tôi bảo thuộc hạ đi lấy cho, cậu vào ngồi một lát đã.”
Lâm Viễn bị kéo đến sô pha, Hạ Vũ Thiên gọi điện nói vài câu rồi mang nước ấm ra cho anh uống thuốc.
Lâm Viễn nói, “Phải ăn xong mới uống được.”
Hạ Vũ Thiên ngây người. “Cũng đúng, để tôi đi lấy thực đơn.”
Lâm Viễn cười cười nhìn Hạ Vũ Thiên. “Tôi muốn ăn đồ Trung.”
“Đồ Trung, món nào?” Hạ Vũ Thiên lật mấy tờ thực đơn.
“Sao có hay vậy?” Lâm Viễn cầm lấy xem. Tiện thật, dày cả tấc, xem ra đủ hết tất cả những quán có dịch vụ đưa đồ ăn tới tận nhà trong thành phố.
“Tôi đã nhờ người tìm cho.” Hạ Vũ Thiên nói. “Nếu cậu ở đây, tôi thì không nấu ăn, tiện thể thì sẽ cùng kêu đồ ăn ngoài.”
Lâm Viễn đăm chiêu ngó Hạ Vũ Thiên, lật lật hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
Hạ Vũ Thiên ngồi ngay bên Lâm Viễn đáp, “Ừm… bị cảm không thể ăn đồ chua cay nhỉ?”
Lâm Viễn gật đầu. “Ăn vịt tần đi, bảo họ để còn hườm máu, bổ lắm đó.”
“Ừ.” Hạ Vũ Thiên đồng tình. “Muốn ăn cá không?”
“Anh muốn?” Lâm Viễn hỏi.
“Ờ, canh đầu cá quả.”
Lâm Viễn gật gù, lấy bút đánh dấu. “Chỗ anh có gạo chứ? Tự nấu cơm thôi.”
“Sao không kêu cùng luôn?” Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đi tìm gạo liền cầm tờ thực đơn lại.
“Cơm ngoài nấu tôi nuốt không trôi.” Lâm Viễn lấy nồi cơm, sung sướng phát hiện còn có máy vo gạo, cười nói, “Anh có hàng xịn ha?”
“Là công ty trang bị cho.” Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai, thấy Lâm Viễn múc gạo ra vo bèn hỏi, “Hai món ăn đủ không? Kêu nữa chứ? Có ăn tráng miệng nhỉ, không phải cậu thích đồ ngọt nhất sao?”
“Ờ…” Lâm Viễn lập tức tỉnh táo. “Tôi muốn ăn bánh mã thầy nướng.”
Hạ Vũ Thiên lật tiếp, thấy một nhà hàng bánh có bán bánh mã thầy và bánh trái các loại, nghĩ nghĩ, anh cầm lên đi gọi đồ.
Lâm Viễn đem gạo bỏ vào nồi xong trở về sô pha bật TV lên, trên đó đang chiếu tin tức. Trong phòng chỉ có tiếng TV vọng lại, không gian bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, hai người chẳng hiểu sao lại thấy gượng gạo.
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, người này bình thường toàn mồm năm miệng mười, sao bệnh khỏi là lại ngoan ngoãn như vậy? Đầu chập mạch rồi chăng? Hình như hơi… bất bình thường?
Lâm Viễn xem tin tức, nhăn mặt, “Gần đây động đất nhiều thật.”
Hạ Vũ Thiên gật. “Ừ, Peru là nơi có trữ lượng đồng lớn, giá đồng chắc sẽ biến động mạnh.”
Lâm Viễn khinh miệt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Anh có còn là người không hả?!”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên. “Hơ?”
Lâm Viễn phớt lờ anh ta, ngẫm lại, con buôn không phải đều như vậy sao, chính anh đã sớm nhận ra bản chất tư bản của Hạ Vũ Thiên, hết trông chờ ở anh ta rồi, sao lại kích động vậy chứ, đúng là khùng quá mà!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đã im ắng còn hậm hực, chả hiểu mình đã đắc tội gì liền hỏi, “Cậu sao thế?”
“Người thân của họ đã không còn, nhà cũng mất, anh không thấy đáng thương sao!” mắt Lâm Viễn trừng lên.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. ”Thì bọn họ đáng thương… Mà tôi nói đến giá đồng lên thì có quan hệ gì?”
Lâm Viễn méo cả miệng. ”Không phả anh mua cổ phiếu mỏ đồng nào đấy chứ?”
“Ờ, nhập quặng đồng, xuất chế phẩm từ đồng, nếu giá thành mà cao quá sẽ lỗ.” gật gật nói.
Lâm Viễn hung dữ trợn mắt. ”Vô nhân tính!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu, đáp, ”Không bảo tôi phải quyên tiền sao?”
Lâm Viễn nhìn lại. ”Anh cũng biết quyên?”
“Khi có thiên tai tôi đều quyên góp.”
“Xã hội đen cũng biết ủng hộ?” Lâm Viễn bụng đầy hồ nghi hỏi.
Hạ Vũ Thiên tỏ vẻ thất vọng. “Thế nào mà cậu coi tôi là xã hội đen?”
“Anh có Men in Black đi theo.” Lâm Viễn nói. “Còn có súng.”
“Chỉ là vệ sĩ thôi.” Hạ Vũ Thiên lườm. “Tôi làm ăn lương thiện nha.”
Lâm Viễn dẩu môi – lừa trẻ con lên ba chắc, lại hỏi, “Vậy góp nhiều không?”
Hạ Vũ Thiên ngẫm nghĩ, đáp, “Bảy chữ số, thường thường như vậy, nếu là trong nước thì sẽ thêm một số không.”
Lửa giận trong lòng Lâm Viễn tiêu đi chút chút, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp, “Sắp tới tôi định gây quỹ từ thiện.”
Tai Lâm Viễn dựng thẳng lên, anh tò mò, “Tẩy tiền hả? Vô nhân tính!”
Hạ Vũ Thiên chán ngán thở ra, nhéo nhéo tai Lâm Viễn. “Muốn chửi tôi vô nhân tính thì cứ nói huỵch toẹt ra, hà cớ phải chuyện nọ xọ chuyện kia?”
Lâm Viễn quay mặt, căm giận xoa tai.
“Này.” Hạ Vũ Thiên chọc chọc anh. “Cậu có biết mỗi lần khủng hoảng tài chính là có bao nhiêu người phải nhảy lầu hay táng gia bại sản không?”
Lâm Viễn nhướn mày. “Đầy, thất nghiệp hàng đàn, đều do nền kinh tế tư bản tàn bạo gây ra.”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Mỗi lần khủng hoảng tài chính chẳng khác nào một lần tráo bài, một nhóm người bị đạp xuống thì cả đống người khác lên đời, làm tài chính cũng không phải tham ô phạm pháp gì, phất lên trong khi đất nước gặp khó khăn cũng chưa chắc là trục lợi từ đó!”
Lâm Viễn bĩu môi. “Giá đất chính là do các anh thổi lên.”
Hạ Vũ Thiên cười méo xệch. “Lĩnh vực của bọn tôi không liên quan đến đất đai, đất đai chỉ là lĩnh vực tay trái của Hạ gia.”
Lâm Viễn xoay người sang. “Vậy anh chủ yếu làm về gì?”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Có hứng thú sao?”
Lâm Viễn nhìn nhìn. “Không muốn nói thì quên đi.”
Hạ Vũ Thiên nhéo nhẹ tai Lâm Viễn. “Là hoàng – đổ – độc.”
“Quả nhiên.” Lâm Viễn trừng mắt giận dữ. “Vô nhân tính!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói, “Hạ thị làm về lĩnh vực đầu tư, cũng có bất động sản nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lượng.”
Lâm Viễn khẽ chau mày. “Giống mấy trùm tài phiệt bán dầu mỏ ở Trung Đông? Nguyên nhân của cuộc chiến Iraq cũng là vì nó, năng lượng là khởi nguồn của mọi tội ác!”
Hạ Vũ Thiên không đáp lòng vấn trời xanh, anh đè Lâm Viễn xuống. “Không thể nghĩ về tôi tích cực hơn được sao?”
Lâm Viễn phản kích, đạp trúng hai chân Hạ Vũ Thiên xong tâm trạng liền khoan khoái hẳn, nét mặt thoáng giãn ra, có lẽ bởi vì đã được trút giận.
Vừa ngồi xuống, bỗng nghe tiếng nồi cơm điện “bíp bíp” cuốn theo mùi cơm thoang thoảng, Lâm Viễn ôm gối lăn lăn trên sô pha. “Sao còn chưa đến, đừng nói mấy hàng cơm bị kẹt xe, tàu điện ngầm ngừng hoạt động nha!”
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn khôi phục điệu bộ như cũ, biết là anh không để bụng, bèn dựa gần anh, khẽ rỉ tai, “Lâm Viễn.”
“Ờ?” Lâm Viễn đưa mắt sang nhìn.
“…” Hạ Vũ Thiên mới mở miệng, còn chưa kịp thốt lên tiếng nào thì chuông cửa “đinh đoong” cắt ngang.
“A, đến đây!” Lâm Viễn tức khắc đứng bật dậy chạy ra mở cửa. Mang đồ ăn đến là A Thường, người đưa hàng đã bị chặn lại dưới lầu, A Thường thanh toán xong thì đem lên, là canh đầu cá quả.
“Thơm quá!” Lâm Viễn hỏi A Thường. “Anh Thường có cùng ăn luôn không?”
A Thường cười cười. “Tôi ăn với anh em bên ngoài rồi.”
“Dà.” Lâm Viễn gật đầu cầm canh cá vào nhà, nhảy đến bàn, nghĩ, lại vọt tới trên mặt bàn trà, lấy điều khiển mở kênh thể thao xem đá bóng.
Hạ Vũ Thiên tựa trên sô pha, thấy Lâm Viễn chuẩn bị các thứ, đây là thói quen của người thích nằm nhà à? Lâm Viễn loảng xoảng một trận, đem tất cả những thứ muốn dùng ra, đồ ăn vặt, đĩa CD, truyện tranh… Sau đó ngồi ì cùng đống đồ trước TV và máy tính, xong xuôi cũng đã quá buổi, người thường thấy thật nhàm chán nhưng anh lại ngây ngô cười chuyện đâu đâu.
Lâm Viễn chạy tới nồi cơm, bưng hai bát cơm nóng hổi lại, đưa cho Hạ Vũ Thiên một bát. Lâm Viễn không ngồi trên sô pha mà ngồi trên thảm lông êm ái dưới bàn trà, uống một ngụm canh bằng thìa rồi trầm trồ, “Oa… mỹ vị!”
Hạ Vũ Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, Lâm Viễn liếc liếc. “Anh vừa định nói gì?”
“À…” Hạ Vũ Thiên muốn mở miệng, thế nhưng, lại “đinh đoong” lần nữa…
“Há há.” Lâm Viễn đứng lên đi mở cửa, vẫn là A Thường, anh đưa tới vịt tần, sợ Lâm Viễn bỏng nên đã để trên bàn trà. Bắt gặp ánh mắt giận dữ của Hạ Vũ Thiên, A Thường có phần cực chẳng đã… Ai bảo hai người gọi mấy nhà hàng lận, dĩ nhiên là từng nhà đưa đến rồi.
Đoạn A Thường lẩn như trạch. Lâm Viễn gắp vịt, Hạ Vũ Thiên ngồi thẳng người mở lời, “Lâm Viễn.”
“Ừ,” Lâm Viễn vừa gặm vịt vừa hỏi, “Sao?”
“Thì…” chưa nói tiếp đã bị tiếng “đinh đoong” chặn lại…
Hạ Vũ Thiên mất hứng lấy đũa và cơm.
Lâm Viễn buồn cười, vừa mở cửa đã thấy ba bốn Men in Black xách theo hơn mười túi bánh.
Lâm Viễn chớp mắt lia lịa. “Mấy túi này là sao vậy?”
A Thường thở dài, “Thiếu gia, cậu gọi hàng bánh kia mỗi kiểu một phần nên mới đưa đến nhiều như thế.” giải thích xong đám người nối đuôi nhau bước vào bày bánh đầy một bàn, để cả trên mặt đất, đến cuối chẳng xếp nổi nữa, thế là mấy gói to phần nhóm Men in Black làm đồ ăn khuya.
Lâm Viễn há hốc mồm nhìn bàn toàn bánh.
Hạ Vũ Thiên lại gần cười. “Tôi còn tưởng cậu sẽ mắng tôi phung phí.”
Lâm Viễn mở một hộp sủi cảo hấp lên nhét vào miệng nhai nhóp nhép rồi nói, “Ưm… phung phí như này cũng là một thói quen tốt.”
Hạ Vũ Thiên thấy anh vừa có ăn là mặt mày hớn hở cũng cười nói thêm, “Cậu vui vẻ vẫn hay hơn.”
Lâm Viễn ngớ người, nhìn Hạ Vũ Thiên một cái rồi tiếp tục ăn.
Hai người vừa xem bóng vừa ăn, Hạ Vũ Thiên còn mở một chai rượu sake cùng Lâm Viễn thưởng thức. Mới được vài chén, Lâm Viễn đã lộ nguyên hình nhảy lên chỉ vào TV la hét, “Hay lắm! Sút! Cho bọn nó biết mặt!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu ngoày ngoạy, bỗng nghe “đinh đoong” nữa.
Lâm Viễn cắn cắn đũa hỏi Hạ Vũ Thiên, “Còn gọi nữa sao? Ăn không vô.”
Hạ Vũ Thiên cười xoà, thoáng trông đồng hồ trên tường. “Cũng tầm này đây.”
Lâm Viễn đứng lên định đi mở, lại bị Hạ Vũ Thiên giữ lại. “Cậu cứ ăn tiếp, để tôi, lần này không phải đồ đặt.”
“Ờ.” Lâm Viễn gật gật, chắc là công việc, anh không hỏi nhiều lại cắm cúi ăn, chợt nhớ tới, sáng khi anh vừa tỉnh lại, Hạ Vũ Thiên hình như bảo sẽ có gì cho mình.
Đang mải suy nghĩ, Hạ Vũ Thiên đã gọi, “Lâm Viễn.”
Lâm Viễn quay đầu, Hạ Vũ Thiên đóng cửa, trên tay là một cái dây xích kéo theo một con chó nhỡ nhỡ toàn thân màu vàng lông dày mượt.
Lâm Viễn mở to hai mắt. “A! Kim mao([27])!”
Hạ Vũ Thiên kéo con kim mao lại, Lâm Viễn ném đũa sang một bên chạy đi sờ con chó kia, lông vàng mượt lại dày, nhìn là biết đây đích thị giống thuần chủng!
“Tôi thấy trên máy tính của cậu có hình nó.” Hạ Vũ Thiên ngồi bên Lâm Viễn cười nói. “Đoán cậu sẽ thích.”
“Y chang con trên máy tôi!” Lâm Viễn hưng phấn, kim mao là loại bạo dạn dễ thân người nhất. Lâm Viễn bắt đầu hết sờ sờ lại lắc lắc cái đuôi, sờ riết cũng không kêu mà chỉ quẫy quẫy đuôi, mặt coi ngô ngố mà lại khôn ngoan.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười tít cả mắt đùa với con chó liền áp sát lại. “Có thích không?”
Lâm Viễn cười ngốc ngếch, gật nhoay nhoáy. Gặp Lâm Viễn vui vẻ như vậy, Hạ Vũ Thiên thoáng giật mình, nhưng điều làm anh càng giật mình hơn lại chính là bản thân. Vì muốn nịnh nọt tìm được thứ hợp ý Lâm Viễn, anh suýt nữa đem hết những thứ riêng tư của Lâm Viễn lật tung lên. Tìm thấy cái gì đó gọi là truyện tranh, tiểu thuyết, đĩa game, cả ảnh chụp mẹ cậu ta, toàn là những vật trừu tượng. Cuối cùng nhìn thấy con chó nhỏ này trên màn hình, anh quyết định mua một con giống y chang về. Vì thế, còn bằng lòng để người ta cầm hình lặn lội đến tận đất nước quê hương của loài đó để mua, giờ thấy Lâm Viễn hạnh phúc đến mức này, xem ra không phí công, đương nhiên… ý đồ lúc đầu là muốn Lâm Viễn cảm động. Nhưng, Hạ Vũ Thiên không rõ chính anh hiện giờ sao lại có cảm giác mãn nguyện, hạnh phúc như thế.
“Đặt tên chưa?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười. “Kêu Kim Mao đi.”
“Bình thường thế à?” Hạ Vũ Thiên hơi rầu rĩ nói, “Tôi còn tưởng cậu sẽ gọi là Hạ Vũ Thiên gì đó cơ.”
Lâm Viễn cười sái quai hàm ôm chầm lấy con chó cho nó ăn, Hạ Vũ Thiên ngồi một bên nhìn thấy liền nói, “A Thường mới bảo, không thấy chìa khoá.”
Lâm Viễn nghe xong hốt hoảng xoay sang. “Đừng nói là bị lấy đi chứ, không thì đổi khoá đi, bên trong có… cái gì quý không? Cẩn thận kẻo mất.”
Hạ Vũ Thiên cười đáp, “Thứ quý giá không phải còn chưa ở đấy sao?”
Lâm Viễn kinh ngạc, lòng run lên – Trời đất! Hạ Vũ Thiên, sến súa ghê chưa!
Hạ Vũ Thiên cũng thoáng rùng mình vì câu vừa bật ra khỏi miệng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Lâm Viễn.”
“Hở?” Lâm Viễn quay sang. Nghĩ bụng, “Anh hai, đừng có kêu thân thiết thế. Kêu thế tôi lại nghĩ mình là người yêu của anh không bằng.”
Hạ Vũ Thiên theo bản năng nhìn ra phía cửa, sau khi đã xác định rõ lần này chuông cửa sẽ không vang lên nữa mới khẽ thở hắt, đoạn anh nói với Lâm Viễn, “Đừng đi… Hãy tiếp tục sống với tôi, nửa năm cũng được, mà càng lâu càng tốt.”
Mắt Lâm Viễn chớp chớp – quên ở bệnh viện rồi còn đâu, bèn đáp, “Tôi quay về lấy vậy.”
“Chà.” Hạ Vũ Thiên giữ anh lại. “Để tôi bảo thuộc hạ đi lấy cho, cậu vào ngồi một lát đã.”
Lâm Viễn bị kéo đến sô pha, Hạ Vũ Thiên gọi điện nói vài câu rồi mang nước ấm ra cho anh uống thuốc.
Lâm Viễn nói, “Phải ăn xong mới uống được.”
Hạ Vũ Thiên ngây người. “Cũng đúng, để tôi đi lấy thực đơn.”
Lâm Viễn cười cười nhìn Hạ Vũ Thiên. “Tôi muốn ăn đồ Trung.”
“Đồ Trung, món nào?” Hạ Vũ Thiên lật mấy tờ thực đơn.
“Sao có hay vậy?” Lâm Viễn cầm lấy xem. Tiện thật, dày cả tấc, xem ra đủ hết tất cả những quán có dịch vụ đưa đồ ăn tới tận nhà trong thành phố.
“Tôi đã nhờ người tìm cho.” Hạ Vũ Thiên nói. “Nếu cậu ở đây, tôi thì không nấu ăn, tiện thể thì sẽ cùng kêu đồ ăn ngoài.”
Lâm Viễn đăm chiêu ngó Hạ Vũ Thiên, lật lật hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
Hạ Vũ Thiên ngồi ngay bên Lâm Viễn đáp, “Ừm… bị cảm không thể ăn đồ chua cay nhỉ?”
Lâm Viễn gật đầu. “Ăn vịt tần đi, bảo họ để còn hườm máu, bổ lắm đó.”
“Ừ.” Hạ Vũ Thiên đồng tình. “Muốn ăn cá không?”
“Anh muốn?” Lâm Viễn hỏi.
“Ờ, canh đầu cá quả.”
Lâm Viễn gật gù, lấy bút đánh dấu. “Chỗ anh có gạo chứ? Tự nấu cơm thôi.”
“Sao không kêu cùng luôn?” Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đi tìm gạo liền cầm tờ thực đơn lại.
“Cơm ngoài nấu tôi nuốt không trôi.” Lâm Viễn lấy nồi cơm, sung sướng phát hiện còn có máy vo gạo, cười nói, “Anh có hàng xịn ha?”
“Là công ty trang bị cho.” Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai, thấy Lâm Viễn múc gạo ra vo bèn hỏi, “Hai món ăn đủ không? Kêu nữa chứ? Có ăn tráng miệng nhỉ, không phải cậu thích đồ ngọt nhất sao?”
“Ờ…” Lâm Viễn lập tức tỉnh táo. “Tôi muốn ăn bánh mã thầy nướng.”
Hạ Vũ Thiên lật tiếp, thấy một nhà hàng bánh có bán bánh mã thầy và bánh trái các loại, nghĩ nghĩ, anh cầm lên đi gọi đồ.
Lâm Viễn đem gạo bỏ vào nồi xong trở về sô pha bật TV lên, trên đó đang chiếu tin tức. Trong phòng chỉ có tiếng TV vọng lại, không gian bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, hai người chẳng hiểu sao lại thấy gượng gạo.
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, người này bình thường toàn mồm năm miệng mười, sao bệnh khỏi là lại ngoan ngoãn như vậy? Đầu chập mạch rồi chăng? Hình như hơi… bất bình thường?
Lâm Viễn xem tin tức, nhăn mặt, “Gần đây động đất nhiều thật.”
Hạ Vũ Thiên gật. “Ừ, Peru là nơi có trữ lượng đồng lớn, giá đồng chắc sẽ biến động mạnh.”
Lâm Viễn khinh miệt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Anh có còn là người không hả?!”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên. “Hơ?”
Lâm Viễn phớt lờ anh ta, ngẫm lại, con buôn không phải đều như vậy sao, chính anh đã sớm nhận ra bản chất tư bản của Hạ Vũ Thiên, hết trông chờ ở anh ta rồi, sao lại kích động vậy chứ, đúng là khùng quá mà!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đã im ắng còn hậm hực, chả hiểu mình đã đắc tội gì liền hỏi, “Cậu sao thế?”
“Người thân của họ đã không còn, nhà cũng mất, anh không thấy đáng thương sao!” mắt Lâm Viễn trừng lên.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày. ”Thì bọn họ đáng thương… Mà tôi nói đến giá đồng lên thì có quan hệ gì?”
Lâm Viễn méo cả miệng. ”Không phả anh mua cổ phiếu mỏ đồng nào đấy chứ?”
“Ờ, nhập quặng đồng, xuất chế phẩm từ đồng, nếu giá thành mà cao quá sẽ lỗ.” gật gật nói.
Lâm Viễn hung dữ trợn mắt. ”Vô nhân tính!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu, đáp, ”Không bảo tôi phải quyên tiền sao?”
Lâm Viễn nhìn lại. ”Anh cũng biết quyên?”
“Khi có thiên tai tôi đều quyên góp.”
“Xã hội đen cũng biết ủng hộ?” Lâm Viễn bụng đầy hồ nghi hỏi.
Hạ Vũ Thiên tỏ vẻ thất vọng. “Thế nào mà cậu coi tôi là xã hội đen?”
“Anh có Men in Black đi theo.” Lâm Viễn nói. “Còn có súng.”
“Chỉ là vệ sĩ thôi.” Hạ Vũ Thiên lườm. “Tôi làm ăn lương thiện nha.”
Lâm Viễn dẩu môi – lừa trẻ con lên ba chắc, lại hỏi, “Vậy góp nhiều không?”
Hạ Vũ Thiên ngẫm nghĩ, đáp, “Bảy chữ số, thường thường như vậy, nếu là trong nước thì sẽ thêm một số không.”
Lửa giận trong lòng Lâm Viễn tiêu đi chút chút, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói tiếp, “Sắp tới tôi định gây quỹ từ thiện.”
Tai Lâm Viễn dựng thẳng lên, anh tò mò, “Tẩy tiền hả? Vô nhân tính!”
Hạ Vũ Thiên chán ngán thở ra, nhéo nhéo tai Lâm Viễn. “Muốn chửi tôi vô nhân tính thì cứ nói huỵch toẹt ra, hà cớ phải chuyện nọ xọ chuyện kia?”
Lâm Viễn quay mặt, căm giận xoa tai.
“Này.” Hạ Vũ Thiên chọc chọc anh. “Cậu có biết mỗi lần khủng hoảng tài chính là có bao nhiêu người phải nhảy lầu hay táng gia bại sản không?”
Lâm Viễn nhướn mày. “Đầy, thất nghiệp hàng đàn, đều do nền kinh tế tư bản tàn bạo gây ra.”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Mỗi lần khủng hoảng tài chính chẳng khác nào một lần tráo bài, một nhóm người bị đạp xuống thì cả đống người khác lên đời, làm tài chính cũng không phải tham ô phạm pháp gì, phất lên trong khi đất nước gặp khó khăn cũng chưa chắc là trục lợi từ đó!”
Lâm Viễn bĩu môi. “Giá đất chính là do các anh thổi lên.”
Hạ Vũ Thiên cười méo xệch. “Lĩnh vực của bọn tôi không liên quan đến đất đai, đất đai chỉ là lĩnh vực tay trái của Hạ gia.”
Lâm Viễn xoay người sang. “Vậy anh chủ yếu làm về gì?”
Hạ Vũ Thiên mỉm cười. “Có hứng thú sao?”
Lâm Viễn nhìn nhìn. “Không muốn nói thì quên đi.”
Hạ Vũ Thiên nhéo nhẹ tai Lâm Viễn. “Là hoàng – đổ – độc.”
“Quả nhiên.” Lâm Viễn trừng mắt giận dữ. “Vô nhân tính!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói, “Hạ thị làm về lĩnh vực đầu tư, cũng có bất động sản nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lượng.”
Lâm Viễn khẽ chau mày. “Giống mấy trùm tài phiệt bán dầu mỏ ở Trung Đông? Nguyên nhân của cuộc chiến Iraq cũng là vì nó, năng lượng là khởi nguồn của mọi tội ác!”
Hạ Vũ Thiên không đáp lòng vấn trời xanh, anh đè Lâm Viễn xuống. “Không thể nghĩ về tôi tích cực hơn được sao?”
Lâm Viễn phản kích, đạp trúng hai chân Hạ Vũ Thiên xong tâm trạng liền khoan khoái hẳn, nét mặt thoáng giãn ra, có lẽ bởi vì đã được trút giận.
Vừa ngồi xuống, bỗng nghe tiếng nồi cơm điện “bíp bíp” cuốn theo mùi cơm thoang thoảng, Lâm Viễn ôm gối lăn lăn trên sô pha. “Sao còn chưa đến, đừng nói mấy hàng cơm bị kẹt xe, tàu điện ngầm ngừng hoạt động nha!”
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn khôi phục điệu bộ như cũ, biết là anh không để bụng, bèn dựa gần anh, khẽ rỉ tai, “Lâm Viễn.”
“Ờ?” Lâm Viễn đưa mắt sang nhìn.
“…” Hạ Vũ Thiên mới mở miệng, còn chưa kịp thốt lên tiếng nào thì chuông cửa “đinh đoong” cắt ngang.
“A, đến đây!” Lâm Viễn tức khắc đứng bật dậy chạy ra mở cửa. Mang đồ ăn đến là A Thường, người đưa hàng đã bị chặn lại dưới lầu, A Thường thanh toán xong thì đem lên, là canh đầu cá quả.
“Thơm quá!” Lâm Viễn hỏi A Thường. “Anh Thường có cùng ăn luôn không?”
A Thường cười cười. “Tôi ăn với anh em bên ngoài rồi.”
“Dà.” Lâm Viễn gật đầu cầm canh cá vào nhà, nhảy đến bàn, nghĩ, lại vọt tới trên mặt bàn trà, lấy điều khiển mở kênh thể thao xem đá bóng.
Hạ Vũ Thiên tựa trên sô pha, thấy Lâm Viễn chuẩn bị các thứ, đây là thói quen của người thích nằm nhà à? Lâm Viễn loảng xoảng một trận, đem tất cả những thứ muốn dùng ra, đồ ăn vặt, đĩa CD, truyện tranh… Sau đó ngồi ì cùng đống đồ trước TV và máy tính, xong xuôi cũng đã quá buổi, người thường thấy thật nhàm chán nhưng anh lại ngây ngô cười chuyện đâu đâu.
Lâm Viễn chạy tới nồi cơm, bưng hai bát cơm nóng hổi lại, đưa cho Hạ Vũ Thiên một bát. Lâm Viễn không ngồi trên sô pha mà ngồi trên thảm lông êm ái dưới bàn trà, uống một ngụm canh bằng thìa rồi trầm trồ, “Oa… mỹ vị!”
Hạ Vũ Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, Lâm Viễn liếc liếc. “Anh vừa định nói gì?”
“À…” Hạ Vũ Thiên muốn mở miệng, thế nhưng, lại “đinh đoong” lần nữa…
“Há há.” Lâm Viễn đứng lên đi mở cửa, vẫn là A Thường, anh đưa tới vịt tần, sợ Lâm Viễn bỏng nên đã để trên bàn trà. Bắt gặp ánh mắt giận dữ của Hạ Vũ Thiên, A Thường có phần cực chẳng đã… Ai bảo hai người gọi mấy nhà hàng lận, dĩ nhiên là từng nhà đưa đến rồi.
Đoạn A Thường lẩn như trạch. Lâm Viễn gắp vịt, Hạ Vũ Thiên ngồi thẳng người mở lời, “Lâm Viễn.”
“Ừ,” Lâm Viễn vừa gặm vịt vừa hỏi, “Sao?”
“Thì…” chưa nói tiếp đã bị tiếng “đinh đoong” chặn lại…
Hạ Vũ Thiên mất hứng lấy đũa và cơm.
Lâm Viễn buồn cười, vừa mở cửa đã thấy ba bốn Men in Black xách theo hơn mười túi bánh.
Lâm Viễn chớp mắt lia lịa. “Mấy túi này là sao vậy?”
A Thường thở dài, “Thiếu gia, cậu gọi hàng bánh kia mỗi kiểu một phần nên mới đưa đến nhiều như thế.” giải thích xong đám người nối đuôi nhau bước vào bày bánh đầy một bàn, để cả trên mặt đất, đến cuối chẳng xếp nổi nữa, thế là mấy gói to phần nhóm Men in Black làm đồ ăn khuya.
Lâm Viễn há hốc mồm nhìn bàn toàn bánh.
Hạ Vũ Thiên lại gần cười. “Tôi còn tưởng cậu sẽ mắng tôi phung phí.”
Lâm Viễn mở một hộp sủi cảo hấp lên nhét vào miệng nhai nhóp nhép rồi nói, “Ưm… phung phí như này cũng là một thói quen tốt.”
Hạ Vũ Thiên thấy anh vừa có ăn là mặt mày hớn hở cũng cười nói thêm, “Cậu vui vẻ vẫn hay hơn.”
Lâm Viễn ngớ người, nhìn Hạ Vũ Thiên một cái rồi tiếp tục ăn.
Hai người vừa xem bóng vừa ăn, Hạ Vũ Thiên còn mở một chai rượu sake cùng Lâm Viễn thưởng thức. Mới được vài chén, Lâm Viễn đã lộ nguyên hình nhảy lên chỉ vào TV la hét, “Hay lắm! Sút! Cho bọn nó biết mặt!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu ngoày ngoạy, bỗng nghe “đinh đoong” nữa.
Lâm Viễn cắn cắn đũa hỏi Hạ Vũ Thiên, “Còn gọi nữa sao? Ăn không vô.”
Hạ Vũ Thiên cười xoà, thoáng trông đồng hồ trên tường. “Cũng tầm này đây.”
Lâm Viễn đứng lên định đi mở, lại bị Hạ Vũ Thiên giữ lại. “Cậu cứ ăn tiếp, để tôi, lần này không phải đồ đặt.”
“Ờ.” Lâm Viễn gật gật, chắc là công việc, anh không hỏi nhiều lại cắm cúi ăn, chợt nhớ tới, sáng khi anh vừa tỉnh lại, Hạ Vũ Thiên hình như bảo sẽ có gì cho mình.
Đang mải suy nghĩ, Hạ Vũ Thiên đã gọi, “Lâm Viễn.”
Lâm Viễn quay đầu, Hạ Vũ Thiên đóng cửa, trên tay là một cái dây xích kéo theo một con chó nhỡ nhỡ toàn thân màu vàng lông dày mượt.
Lâm Viễn mở to hai mắt. “A! Kim mao([27])!”
Hạ Vũ Thiên kéo con kim mao lại, Lâm Viễn ném đũa sang một bên chạy đi sờ con chó kia, lông vàng mượt lại dày, nhìn là biết đây đích thị giống thuần chủng!
“Tôi thấy trên máy tính của cậu có hình nó.” Hạ Vũ Thiên ngồi bên Lâm Viễn cười nói. “Đoán cậu sẽ thích.”
“Y chang con trên máy tôi!” Lâm Viễn hưng phấn, kim mao là loại bạo dạn dễ thân người nhất. Lâm Viễn bắt đầu hết sờ sờ lại lắc lắc cái đuôi, sờ riết cũng không kêu mà chỉ quẫy quẫy đuôi, mặt coi ngô ngố mà lại khôn ngoan.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười tít cả mắt đùa với con chó liền áp sát lại. “Có thích không?”
Lâm Viễn cười ngốc ngếch, gật nhoay nhoáy. Gặp Lâm Viễn vui vẻ như vậy, Hạ Vũ Thiên thoáng giật mình, nhưng điều làm anh càng giật mình hơn lại chính là bản thân. Vì muốn nịnh nọt tìm được thứ hợp ý Lâm Viễn, anh suýt nữa đem hết những thứ riêng tư của Lâm Viễn lật tung lên. Tìm thấy cái gì đó gọi là truyện tranh, tiểu thuyết, đĩa game, cả ảnh chụp mẹ cậu ta, toàn là những vật trừu tượng. Cuối cùng nhìn thấy con chó nhỏ này trên màn hình, anh quyết định mua một con giống y chang về. Vì thế, còn bằng lòng để người ta cầm hình lặn lội đến tận đất nước quê hương của loài đó để mua, giờ thấy Lâm Viễn hạnh phúc đến mức này, xem ra không phí công, đương nhiên… ý đồ lúc đầu là muốn Lâm Viễn cảm động. Nhưng, Hạ Vũ Thiên không rõ chính anh hiện giờ sao lại có cảm giác mãn nguyện, hạnh phúc như thế.
“Đặt tên chưa?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười. “Kêu Kim Mao đi.”
“Bình thường thế à?” Hạ Vũ Thiên hơi rầu rĩ nói, “Tôi còn tưởng cậu sẽ gọi là Hạ Vũ Thiên gì đó cơ.”
Lâm Viễn cười sái quai hàm ôm chầm lấy con chó cho nó ăn, Hạ Vũ Thiên ngồi một bên nhìn thấy liền nói, “A Thường mới bảo, không thấy chìa khoá.”
Lâm Viễn nghe xong hốt hoảng xoay sang. “Đừng nói là bị lấy đi chứ, không thì đổi khoá đi, bên trong có… cái gì quý không? Cẩn thận kẻo mất.”
Hạ Vũ Thiên cười đáp, “Thứ quý giá không phải còn chưa ở đấy sao?”
Lâm Viễn kinh ngạc, lòng run lên – Trời đất! Hạ Vũ Thiên, sến súa ghê chưa!
Hạ Vũ Thiên cũng thoáng rùng mình vì câu vừa bật ra khỏi miệng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Lâm Viễn.”
“Hở?” Lâm Viễn quay sang. Nghĩ bụng, “Anh hai, đừng có kêu thân thiết thế. Kêu thế tôi lại nghĩ mình là người yêu của anh không bằng.”
Hạ Vũ Thiên theo bản năng nhìn ra phía cửa, sau khi đã xác định rõ lần này chuông cửa sẽ không vang lên nữa mới khẽ thở hắt, đoạn anh nói với Lâm Viễn, “Đừng đi… Hãy tiếp tục sống với tôi, nửa năm cũng được, mà càng lâu càng tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.