Chương 64: Chỉ mong được ở bên anh
Hà Tuyết Nhi
07/07/2019
Thời gian cứ thế trôi qua cho tới ngày bà nội của Thiên Lâm hẹn Đường Hy gặp mặt
" Hôm nay ta hẹn con ra đây chỉ muốn nói với con là tráng xa Thiên Lâm ra"
Đường Hy trước giờ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà nhưng cô không muốn rời xa Thiên Lâm
" Con không hiểu tại sao bà lại muốn con và anh ấy phải xa nhau"
" Sắp tới Thiên Lâm và Nienl phải kết hôn. Gia thế của con bé rất cân xứng với Thiên Lâm vì vậy ta quyết định cho hai đứa cưới nhau. Dù gì chúng nó cũng là thanh mai trúc mã"
Đường Hy cố gắng kìm nén nước mắt
" Hức... Thanh mai trúc mã, con và Thiên Lâm cũng là thanh mai trúc mã cơ mà "
" Ta biết con và Thiên Lâm đã thân nhau từ lúc nhỏ nhưng cho đến khi Thiên Lâm sang Anh để học thì hai đứa cũng không còn thân nhau "
Bà đột nhiên nắm tay Đường Hy vỗ về
" Coi như là ta xin con đó, thật ra Thiên Lâm không phải là ruột thịt của Hàn Gia "
Một câu nói khiến cô không thể nào thốt lên được chữ nào. Không thể, rõ ràng Thiên Lâm là con cháu của Hàn Gia mà
" Thiên Lâm là đứa trẻ rất tội nghiệp, thằng bé là con trai của một đứa con nuôi của ta, Thiên Lâm nó biết nó không có quyền lợi trong Hàn Gia nên từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ để ý đến tài sản của Hàn Gia. Ba mẹ của nó đã mất khi nó vừa tròn 7 tuổi"
Kể đến đây đột nhiên nước mắt của bà lại rơi
" Là do thằng con trai ruột của ta nó đã giết chết ba mẹ của Thiên Lâm, do con trai ta yêu mẹ của nó nên khi con trai ta uống rượu say rồi về nhà ba đứa nó cùng tàn sát lẫn nhau. Ta thương Thiên Lâm hơn cả Lục Thiên, ta sợ khi Thiên Lâm biết được chính Hàn Gia đã giết chết ba mẹ nó thì nó sẽ hận Hàn Gia, nhưng không, Thiên Lâm rất ngoan nó không hận Hàn Gia ngược lại từ khi nó lên chức tổng thống nó còn giúp cho Hàn Gia rất nhiều việc "
Nước mắt cô cũng rơi ra từ khi nào không hay
" Vì vậy ta muốn Thiên Lâm nó có cuộc sống hạnh phúc nhất, ta muốn nó cưới Nienl vì hai đứa nó rất tương xứng. Ta cầu xin con hãy rời xa thằng bé, ta biết con và Thiên Lâm thật lòng yêu nhau. Nhưng Lục Thiên nó cũng yêu con, ta sợ tình cảnh của 9 năm về trước lại sảy ra trong ngôi nhà này. Ta cầu xin con, chỉ cần con rời xa nó con muốn cái gì ta cũng cho con "
" Được, con sẽ rời xa anh ấy, con không cần thứ gì cả. Nhưng nếu như Thiên Lâm mà có bất trắc gì thì con sẽ quay về đưa anh ấy đi"
" Ta cảm ơn con"
" Hôm nay ta hẹn con ra đây chỉ muốn nói với con là tráng xa Thiên Lâm ra"
Đường Hy trước giờ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà nhưng cô không muốn rời xa Thiên Lâm
" Con không hiểu tại sao bà lại muốn con và anh ấy phải xa nhau"
" Sắp tới Thiên Lâm và Nienl phải kết hôn. Gia thế của con bé rất cân xứng với Thiên Lâm vì vậy ta quyết định cho hai đứa cưới nhau. Dù gì chúng nó cũng là thanh mai trúc mã"
Đường Hy cố gắng kìm nén nước mắt
" Hức... Thanh mai trúc mã, con và Thiên Lâm cũng là thanh mai trúc mã cơ mà "
" Ta biết con và Thiên Lâm đã thân nhau từ lúc nhỏ nhưng cho đến khi Thiên Lâm sang Anh để học thì hai đứa cũng không còn thân nhau "
Bà đột nhiên nắm tay Đường Hy vỗ về
" Coi như là ta xin con đó, thật ra Thiên Lâm không phải là ruột thịt của Hàn Gia "
Một câu nói khiến cô không thể nào thốt lên được chữ nào. Không thể, rõ ràng Thiên Lâm là con cháu của Hàn Gia mà
" Thiên Lâm là đứa trẻ rất tội nghiệp, thằng bé là con trai của một đứa con nuôi của ta, Thiên Lâm nó biết nó không có quyền lợi trong Hàn Gia nên từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ để ý đến tài sản của Hàn Gia. Ba mẹ của nó đã mất khi nó vừa tròn 7 tuổi"
Kể đến đây đột nhiên nước mắt của bà lại rơi
" Là do thằng con trai ruột của ta nó đã giết chết ba mẹ của Thiên Lâm, do con trai ta yêu mẹ của nó nên khi con trai ta uống rượu say rồi về nhà ba đứa nó cùng tàn sát lẫn nhau. Ta thương Thiên Lâm hơn cả Lục Thiên, ta sợ khi Thiên Lâm biết được chính Hàn Gia đã giết chết ba mẹ nó thì nó sẽ hận Hàn Gia, nhưng không, Thiên Lâm rất ngoan nó không hận Hàn Gia ngược lại từ khi nó lên chức tổng thống nó còn giúp cho Hàn Gia rất nhiều việc "
Nước mắt cô cũng rơi ra từ khi nào không hay
" Vì vậy ta muốn Thiên Lâm nó có cuộc sống hạnh phúc nhất, ta muốn nó cưới Nienl vì hai đứa nó rất tương xứng. Ta cầu xin con hãy rời xa thằng bé, ta biết con và Thiên Lâm thật lòng yêu nhau. Nhưng Lục Thiên nó cũng yêu con, ta sợ tình cảnh của 9 năm về trước lại sảy ra trong ngôi nhà này. Ta cầu xin con, chỉ cần con rời xa nó con muốn cái gì ta cũng cho con "
" Được, con sẽ rời xa anh ấy, con không cần thứ gì cả. Nhưng nếu như Thiên Lâm mà có bất trắc gì thì con sẽ quay về đưa anh ấy đi"
" Ta cảm ơn con"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.