Chương 27: Ác ma đại nhân đụng độ thiên sứ trưởng
Lililicat
11/10/2016
“Cái này không phải hàng của tôi a.” Ác ma đại nhân vội vàng giải thích với Liêu Thần.
“Anh thật là ham tiền đến phát điên rồi !” Liêu Thần chỉ thẳng vào mặt ác ma đại nhân mà mắng, “Tóm lại là anh lập tức dọn sạch đống đồ này ra khỏi đây ngay ! Nhà tôi không phải là nơi chứa chấp mấy thứ đồi bại này ! Nếu anh không dọn, tôi sẽ trừ sạch tiền lương tháng sau của anh vì tội làm ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục !”
“Rồi rồi, để ngày mai gọi người đến xử lý là được chứ gì !” Ác ma đại nhân rầu rĩ nói.
Vì vậy, hai người mặt nặng mày nhẹ, dọn dẹp xong xuôi liền đi về phòng mình.
Nửa đêm, Liêu Thần lọ mọ tỉnh dậy đi nhà cầu, chợt cảm thấy bầu không khí nặng nề khó chịu, một thứ mùi là lạ nồng đậm len lỏi khắp phòng. Y bỗng nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt nhận ra, “Là khí gas !!”
Khí gas bị rò !!!
Liêu Thần vội vàng chạy tới đập cửa phòng Xuyến Xuyến, kêu to, “Khí gas bị rò rồi !! Xuyến Xuyến, chạy mau !!”
Sau đó chạy vội xuống trước phòng ác ma đại nhân ở lầu dưới, “Mở cửa mau ! Rò rỉ khí gas rồi !!”
Lúc này, Liêu Xuyến Xuyến còn đang mặc quần áo ngủ, vội vã chạy xuống hét lớn, “Anh hai ! Đừng gọi nữa ! Chúng ta chạy mau !!”
“Xuyến Xuyến, em chạy trước đi ! Anh phải dìu anh ấy ! Nhớ không được bật đèn ! Sẽ gây nổ !” Liêu Thần đầu đầy mồ hôi. Lúc này, khí gas đã tràn tới làm người ta hít thở không thông, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể gây ra một vụ nổ mạnh !
“Anh hai, không cần lo cho anh ấy ! Chúng ta chạy mau !” Liêu Xuyến Xuyến liều mạng kéo tay y, “Anh ấy là ác ma, sẽ không chết được đâu !”
“Mở cửa !! Mau mở cửa ra !!” Liêu Thần một chút cũng không nghe thấy lời của Xuyến Xuyến, chỉ vội vàng đẩy con bé ra, bảo nó mau chạy trước, sau đó dồn sức đạp bay cửa phòng, vọt tới bên giường ôm lấy Quân Tư Vũ.
“Chuyện gì vậy ?” Quân Tư Vũ hỏi.
“Bị rò khí gas !!” Liêu Thần vội vàng ôm lấy hắn dìu ra phía cửa.
Lúc y chật vật dìu Quân Tư Vũ ra lối thoát hiểm ở cửa sau, trên nóc toà nhà đối diện có một người mặc áo đen đang chĩa súng ngắm về phía phòng của Liêu Thần——-đúng vậy, kia chính là tên thợ sửa đường ống đã từng tới nhà Liêu Thần, thân phận thật của hắn là sát thủ do anh trai y thuê tới. Lần trước giả danh trà trộn vào nhà Liêu Thần, hắn đã sớm động tay động chân với đường ống dẫn khí gas, định tạo ra vụ rò rỉ khí đốt rồi sau đó cho nổ chết một nhà Liêu Thần.
“Chết tiệt ! Xuống địa ngục đi !!” Tên sát thủ bóp cò. Tiếng súng nổ vang lên, viên đạn mang theo thiết bị gây nổ hẹn giờ bắn thẳng vào căn phòng hiện đang tràn ngập khí gas. [Píp] một tiếng, tia lửa xoẹt ra, lập tức —————————————————————
[BÙM —————————————————————————]
Từ cửa sổ của căn phòng, ánh lửa lóe lên thổi tung mọi thứ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Liêu Thần bị vây trong luồng lửa nóng rực, cố gắng mở to mắt, chỉ thấy một đôi cánh đen cực lớn đang bao bọc lấy mình, cùng với gương mặt tuấn mỹ mang theo đôi mắt u lam trầm lãnh, trông quen thuộc mà lại xa lạ. Y nhịn không được khẽ đưa tay chạm lên khuôn mặt hắn, “Đây là mơ sao ?”
Còn chưa dứt lời đã rơi vào hôn mê.
Liêu Thần đương nhiên không chết, kỳ diệu hơn nữa, vụ nổ mạnh như vậy lại không mảy may tổn thương tới một sợi tóc của y, chỉ là do hoảng sợ quá độ mà ngất đi. Mà Liêu Xuyến Xuyến trước đó cũng đã chạy thoát vào thang máy. Kế hoạch ám sát lần thứ ba tuyên bố thất bại.
Đến khi tỉnh lại, Liêu Thần thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bình tĩnh suy ngẫm sắp xếp lại sự việc, tai nạn xe cộ, rồi đến đường ống rò gas gây nổ, mấy chuyện ngoài ý muốn này thực sự là trùng hợp sao ? Rõ ràng là có người đang đứng trong bóng tối bày mưu hãm hại, nhưng y và Xuyến Xuyến không thể cứ như vậy mà làm bia ngắm tới cho bọn chúng được ! Bằng không chỉ thêm liên lụy tới nhiều người !
Y chống người ngồi dậy, xoay mặt nói với Quân Tư Vũ vẫn đang túc trực bên cạnh giường từ nãy giờ, “Quân Tư Vũ, tốt nhất anh không nên dây dưa cùng một chỗ với tôi nữa. Có người muốn hại tôi, chắc sẽ liên lụy tới anh.”
“Vậy ngài muốn tôi đi đâu chứ ? Tôi bây giờ đâu có thể tự gánh vác cuộc sống cho được ?” Quân Tư Vũ nhìn xuống xe lăn, nói.
“Chẳng lẽ anh muốn cùng tôi chịu chết sao !” Liêu Thần ôm đầu, giọng nói có chút hoang mang hỗn loạn, rồi lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Xuyến Xuyến đâu ? Sao tôi không thấy con bé ?”
“Chắc là chạy đi WC rồi.” Quân Tư Vũ nói.
Thế nhưng, mấy tiếng sau, đám đồng nghiệp tới thăm bệnh hết đến rồi đi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Liêu Xuyến Xuyến đâu, Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ rốt cuộc nhận ra, có chuyện rồi !
Thực ra, ngay lúc con bé vừa ra khỏi WC, có một người mặc quần áo bác sĩ bỗng nhiên xông tới giữ lấy nó, chụp thuốc mê rồi đưa đi —– Liêu Xuyến Xuyến đã bị người ta bắt cóc !!
********************************************
Liêu Thần vừa nhận được một cuộc điện thoại, không rõ là ai gọi tới, chỉ nói 3 giờ chiều nay y đến kho hàng bỏ hoang ngoài ngoại ô thành phố gặp Xuyến Xuyến, phải đi một mình, tuyệt đối không được báo cảnh sát, nếu không bọn chúng sẽ không đảm bảo an toàn cho con bé. Tên kia vừa nói vừa cố ý cho y nghe thấy tiếng Xuyến Xuyến khóc ở bên cạnh.
Liêu Thần cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch. Y nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, rốt cục kiên quyết đứng lên.
“Ngài định đi đâu ?” Quân Tư Vũ đẩy xe lăn theo sau y.
“Không có gì, có chút việc riêng. Chuyện gia đình thôi, anh không cần lo lắng, cứ an tâm tập luyện cho hồi phục thân thể đi. Chân của anh mà không tập luyện sẽ bị phế thật đó.” Vẻ mặt Liêu Thần lúc này lại tỉnh táo khác thường.
“Có phải Xuyến Xuyến xảy ra chuyện rồi không ?” Quân Tư Vũ rất nhanh đã đoán ra.
“Không có việc gì, cũng không liên quan đến anh. Đừng xen vào chuyện của người khác !” Liêu Thần đã mặc xong quần áo, đang bước về hướng cầu thang.
Quân Tư Vũ vẫn theo sau hắn, tiếp tục truy vấn, “Ngài cho rằng một mình có thể gánh vác hết mọi việc sao ? Liêu Thần, ngài quá tự đại rồi !”
Liêu Thần vẫn không quay đầu lại, từng bước từng bước xuống cầu thang, lạnh lùng nói, “Nếu anh có bản lĩnh thì đi xuống thử xem.”
Xe lăn đã tới bên mép bậc thang, nhưng với một người tàn tật đương nhiên không có khả năng đi xuống cầu thang rồi.
“Được rồi, cậu sống hay chết, tôi cũng không quan tâm nữa.” Quân Tư Vũ đành phải cho xe lăn lùi lại phía sau. Lại nghe thấy Liêu Thần cười mệt mỏi, “Cố gắng tập luyện, không chừng sau này còn có cơ hội hồi phục.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Liêu Thần ngày càng khuất xa, Quân Tư Vũ ngồi bên cầu thang im lặng không nói gì.
.
.
.
Lúc này.
Một bóng người lặng yên xuất hiện phía sau hắn, khóe miệng nhếch lên nói, “Vũ Uyên đại nhân, thật không ngờ ngài lại nặng tình với một tên nhân loại hèn mọn như vậy, nếu để kẻ thù của ngài biết được, không chừng sẽ là nhược điểm chí mạng a. Ha ha. Nếu không phải vì ta đã thề sẽ thuần phục Thiên quy, ta thực nhịn không được mà muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ nhất của Ma tộc để đi trừng trị ngươi, kẻ thù số 1 Thiên giới này !”
Người nói lời này là một bác sĩ khoác áo blouse trắng, gương mặt tuấn mỹ, nhã nhặn ẩn dưới gọng kính màu vàng kim làm cho người ta có cảm giác, người này mang một vẻ thanh lệ đến siêu phàm thoát tục.
Thật dễ nhận ra rằng, vị bác sĩ này, có lẽ cũng chỉ là vỏ bề ngoài cải trang, giống như tiểu thiên sứ Ngải Địch hiện đang ở dưới trần gian vậy ! Nhưng có thể lập tức nhìn ra thân phận thật của Vũ Uyên, có lẽ cấp bậc của người này cũng không tệ ! Phỏng chừng cũng phải là cấp Thiên sứ trưởng đi !
“Anh là ai ?! Anh nói cái gì vậy ??” Để tránh bớt mấy chuyện phiền toái, ác ma đại nhân quyết định giả ngu. Hắn quay xe lăn, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị bác sĩ kia.
“A ? Còn muốn giả vờ qua mắt ta sao ? Vũ Uyên đại nhân, thật khác với tác phong mọi khi của ngươi nha !” Vị bác sĩ đưa tay giữ chặt lấy tay vịn xe lăn, nhìn xuống cầu thang thấy không có bong người qua lại, cười nói, “Giả vờ cũng vô ích. Tuy rằng hiện giờ hai giới đang ký kết hiệp ước hòa bình, không cho phép khai chiến, thế nhưng, ta tuyệt đối không tin là ngươi đang ngụy trang. Hiện nguyên hình đi ! Ác ma sát Thần !!” Đột nhiên đẩy mạnh một cái, Quân Tư Vũ theo đã ngã lộn xuống cầu thang.
“A !!” Hắn kinh hô một tiếng, cả người lẫn xe nằm một đống trên nền nhà.
Vị bác sĩ bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, cứ tưởng ác ma đại nhân sẽ nhảy bật lên, lộn vài vòng rồi hiện nguyên hình chứ.
Mắt thấy Quân Tư Vũ suy yếu nằm rạp ra trên mặt đất, Thiên sứ bán tín bán nghi túm lấy cổ áo hắn. Quân Tư Vũ đau đớn mở to mắt, yếu ớt nói, “Anh … rốt cục là ai …”
Thiên sứ trưởng cắn răng nói, “Không thể nào ! Mau hiện nguyên hình đi !” Vừa dứt lời, trong tay liền hiện lên một dải lông vũ màu sáng bạc, đột nhiên đánh thắng về phía ngực Quân Tư Vũ.
Quân Tư Vũ kêu lên một tiếng, ngất lịm.
Thiên sứ trưởng cởi bỏ lớp áo blouse, để lộ ra ra đôi cánh lớn sau lưng, ôm lấy Quân Tư Vũ bay ra ngoài cửa sổ, tư thế giống như hoàng tử bế công chúa trong truyện cổ tích.
Hắn đưa Quân Tư Vũ lên tới sân thượng của bệnh viện, đặt ác ma đại nhân nằm xuống rồi xoa cằm tự vấn. Nếu như Vũ Uyên thật sự bị phong ấn ma lực, xóa bỏ trí nhớ thì hiện tại hắn không khác nào một phàm nhân yếu đuối, mà dựa theo Thiên quy, tuyệt đối không được có hành động thương tổn đến nhân loại, thay vào đó, chỉ có thể quản chế giám sát hắn mà thôi. Nhưng Vũ Uyên không phải là một ác ma bình thường, hắn quá nguy hiểm ! Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để giết hắn !
Thiên sứ đưa tay đặt lên cổ Quân Tư Vũ. Hắn vẫn đang hôn mê, so với đám người trần thật chẳng khác là bao. Thiên sứ khẽ siết chặt tay, nghĩ muốn giết hắn. Đột nhiên, từ túi áo của ác ma đại nhân rơi ra một tấm hình. Trong ảnh, Quân Tư Vũ, Liêu Xuyến Xuyến và Liêu Thần đều cùng nhau dí mặt vào ống kính, cả ba đều đang ngoác miệng ra cười, nhìn qua giống như một gia đình hạnh phúc.
Thiên sứ miết nhẹ lên tấm hình, dần dần mềm lòng, khẽ vung tay làm phép cho Quân Tư Vũ tỉnh lại, sau đó lại túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng hỏi, “Mặc kệ ngươi có nhớ được thân phận trước kia hay không, nói cho ta biết, người trong tấm hình này là ai ?”
Quân Tư Vũ mơ hồ nói, “Là … là người thân của ta … van cầu ngài … đừng … ta muốn được sống chung với bọn họ …”
“Người thân ?!!” Thiên sứ thật sự bị dọa cho phát hoảng rồi ! Đại ác ma lãnh huyết vô tình này lại nhận đám người phàm mắt thịt làm người thân !! Chẳng lẽ hắn thật sự chuyển thế thành người trần luôn rồi sao ?!!
“Ác ma ! Ngươi hiểu được tình thân là thế nào sao ?” Thiên sứ kiên trì hỏi lại.
“Ngài là ai … khụ khụ … cứu … cứu mạng …” Quân Tư Vũ ý thức mơ hồ, thều thào kêu cứu.
“Ta là Thiên sứ Mặt trăng – Thiên sứ trưởng Farrell ! Thật đáng tiếc, ác ma, tuy rằng không biết nguyên nhân từ đâu mà ngươi lại lĩnh hội được nhân tình quý giá nơi nhân gian. Nhưng dựa vào chút giác ngộ này, ta sẽ tha chết cho ngươi !!“ Mái tóc nâu ưu nhã nhẹ trôi theo gió, thiên sứ trưởng uy nghiêm cao giọng tuyên bố, sau đó dùng thánh lực điểm nhẹ lên trán ác ma đại nhân một dấu ấn nho nhỏ, nói, “Đây là dấu ấn bảo hộ của ta dành cho ngươi, ác ma, hi vọng ngươi sẽ biết trân trọng thứ tình cảm cao quý đó. Đừng quên những hồi ức về tình thân quý giá này, ta sẽ luôn giám sát ngươi !”
Nói xong liền dang cánh bay vút về phía chân trời.
Ác ma đại nhân bây giờ mới đứng dậy, búng nhẹ lên trán xóa đi dấu ấn của thiên sứ trưởng, phủi phủi quần áo. Nếu không phải tránh để thiên sứ kia kéo đàn kéo lũ đến phá hỏng cuộc sống hiện tại, thì hắn cũng chẳng muốn cùng một đám dài cánh to mồm này diễn kịch làm gì.
Mà vị thiên sứ đang sải cánh bay đi kia, thực ra chỉ mới bay được lên không trung khoảng 3 ngàn mét rồi lại phải quay về chỗ ở của mình dưới nhân gian. Bởi vì tầng không trung gian giữa Thiên giới và nhân gian đang xuất hiện một cơn bão linh lực cực lớn, vạn năm mới gặp một lần, tất cả mọi liên lạc với Thiên giới đều bị gián đoạn, chỉ có thể đợi chừng 10 năm nữa để cơn bão này qua đi mới có thể trở về.
Kỳ thực, thiên sứ trưởng không biết là chính ác ma đại nhân đã dùng sức mạnh khủng bố của mình tạo nên cơn bão này, nhằm ngăn cách sự giám sát của Thiên giới và Ma giới với nhân gian, để đảm bảo cuộc sống hàng ngày của hắn không bị ai dòm ngó nhiễu loạn.
Hết chương 27
“Anh thật là ham tiền đến phát điên rồi !” Liêu Thần chỉ thẳng vào mặt ác ma đại nhân mà mắng, “Tóm lại là anh lập tức dọn sạch đống đồ này ra khỏi đây ngay ! Nhà tôi không phải là nơi chứa chấp mấy thứ đồi bại này ! Nếu anh không dọn, tôi sẽ trừ sạch tiền lương tháng sau của anh vì tội làm ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục !”
“Rồi rồi, để ngày mai gọi người đến xử lý là được chứ gì !” Ác ma đại nhân rầu rĩ nói.
Vì vậy, hai người mặt nặng mày nhẹ, dọn dẹp xong xuôi liền đi về phòng mình.
Nửa đêm, Liêu Thần lọ mọ tỉnh dậy đi nhà cầu, chợt cảm thấy bầu không khí nặng nề khó chịu, một thứ mùi là lạ nồng đậm len lỏi khắp phòng. Y bỗng nhiên bừng tỉnh, hoảng hốt nhận ra, “Là khí gas !!”
Khí gas bị rò !!!
Liêu Thần vội vàng chạy tới đập cửa phòng Xuyến Xuyến, kêu to, “Khí gas bị rò rồi !! Xuyến Xuyến, chạy mau !!”
Sau đó chạy vội xuống trước phòng ác ma đại nhân ở lầu dưới, “Mở cửa mau ! Rò rỉ khí gas rồi !!”
Lúc này, Liêu Xuyến Xuyến còn đang mặc quần áo ngủ, vội vã chạy xuống hét lớn, “Anh hai ! Đừng gọi nữa ! Chúng ta chạy mau !!”
“Xuyến Xuyến, em chạy trước đi ! Anh phải dìu anh ấy ! Nhớ không được bật đèn ! Sẽ gây nổ !” Liêu Thần đầu đầy mồ hôi. Lúc này, khí gas đã tràn tới làm người ta hít thở không thông, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể gây ra một vụ nổ mạnh !
“Anh hai, không cần lo cho anh ấy ! Chúng ta chạy mau !” Liêu Xuyến Xuyến liều mạng kéo tay y, “Anh ấy là ác ma, sẽ không chết được đâu !”
“Mở cửa !! Mau mở cửa ra !!” Liêu Thần một chút cũng không nghe thấy lời của Xuyến Xuyến, chỉ vội vàng đẩy con bé ra, bảo nó mau chạy trước, sau đó dồn sức đạp bay cửa phòng, vọt tới bên giường ôm lấy Quân Tư Vũ.
“Chuyện gì vậy ?” Quân Tư Vũ hỏi.
“Bị rò khí gas !!” Liêu Thần vội vàng ôm lấy hắn dìu ra phía cửa.
Lúc y chật vật dìu Quân Tư Vũ ra lối thoát hiểm ở cửa sau, trên nóc toà nhà đối diện có một người mặc áo đen đang chĩa súng ngắm về phía phòng của Liêu Thần——-đúng vậy, kia chính là tên thợ sửa đường ống đã từng tới nhà Liêu Thần, thân phận thật của hắn là sát thủ do anh trai y thuê tới. Lần trước giả danh trà trộn vào nhà Liêu Thần, hắn đã sớm động tay động chân với đường ống dẫn khí gas, định tạo ra vụ rò rỉ khí đốt rồi sau đó cho nổ chết một nhà Liêu Thần.
“Chết tiệt ! Xuống địa ngục đi !!” Tên sát thủ bóp cò. Tiếng súng nổ vang lên, viên đạn mang theo thiết bị gây nổ hẹn giờ bắn thẳng vào căn phòng hiện đang tràn ngập khí gas. [Píp] một tiếng, tia lửa xoẹt ra, lập tức —————————————————————
[BÙM —————————————————————————]
Từ cửa sổ của căn phòng, ánh lửa lóe lên thổi tung mọi thứ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Liêu Thần bị vây trong luồng lửa nóng rực, cố gắng mở to mắt, chỉ thấy một đôi cánh đen cực lớn đang bao bọc lấy mình, cùng với gương mặt tuấn mỹ mang theo đôi mắt u lam trầm lãnh, trông quen thuộc mà lại xa lạ. Y nhịn không được khẽ đưa tay chạm lên khuôn mặt hắn, “Đây là mơ sao ?”
Còn chưa dứt lời đã rơi vào hôn mê.
Liêu Thần đương nhiên không chết, kỳ diệu hơn nữa, vụ nổ mạnh như vậy lại không mảy may tổn thương tới một sợi tóc của y, chỉ là do hoảng sợ quá độ mà ngất đi. Mà Liêu Xuyến Xuyến trước đó cũng đã chạy thoát vào thang máy. Kế hoạch ám sát lần thứ ba tuyên bố thất bại.
Đến khi tỉnh lại, Liêu Thần thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bình tĩnh suy ngẫm sắp xếp lại sự việc, tai nạn xe cộ, rồi đến đường ống rò gas gây nổ, mấy chuyện ngoài ý muốn này thực sự là trùng hợp sao ? Rõ ràng là có người đang đứng trong bóng tối bày mưu hãm hại, nhưng y và Xuyến Xuyến không thể cứ như vậy mà làm bia ngắm tới cho bọn chúng được ! Bằng không chỉ thêm liên lụy tới nhiều người !
Y chống người ngồi dậy, xoay mặt nói với Quân Tư Vũ vẫn đang túc trực bên cạnh giường từ nãy giờ, “Quân Tư Vũ, tốt nhất anh không nên dây dưa cùng một chỗ với tôi nữa. Có người muốn hại tôi, chắc sẽ liên lụy tới anh.”
“Vậy ngài muốn tôi đi đâu chứ ? Tôi bây giờ đâu có thể tự gánh vác cuộc sống cho được ?” Quân Tư Vũ nhìn xuống xe lăn, nói.
“Chẳng lẽ anh muốn cùng tôi chịu chết sao !” Liêu Thần ôm đầu, giọng nói có chút hoang mang hỗn loạn, rồi lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Xuyến Xuyến đâu ? Sao tôi không thấy con bé ?”
“Chắc là chạy đi WC rồi.” Quân Tư Vũ nói.
Thế nhưng, mấy tiếng sau, đám đồng nghiệp tới thăm bệnh hết đến rồi đi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng Liêu Xuyến Xuyến đâu, Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ rốt cuộc nhận ra, có chuyện rồi !
Thực ra, ngay lúc con bé vừa ra khỏi WC, có một người mặc quần áo bác sĩ bỗng nhiên xông tới giữ lấy nó, chụp thuốc mê rồi đưa đi —– Liêu Xuyến Xuyến đã bị người ta bắt cóc !!
********************************************
Liêu Thần vừa nhận được một cuộc điện thoại, không rõ là ai gọi tới, chỉ nói 3 giờ chiều nay y đến kho hàng bỏ hoang ngoài ngoại ô thành phố gặp Xuyến Xuyến, phải đi một mình, tuyệt đối không được báo cảnh sát, nếu không bọn chúng sẽ không đảm bảo an toàn cho con bé. Tên kia vừa nói vừa cố ý cho y nghe thấy tiếng Xuyến Xuyến khóc ở bên cạnh.
Liêu Thần cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch. Y nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, rốt cục kiên quyết đứng lên.
“Ngài định đi đâu ?” Quân Tư Vũ đẩy xe lăn theo sau y.
“Không có gì, có chút việc riêng. Chuyện gia đình thôi, anh không cần lo lắng, cứ an tâm tập luyện cho hồi phục thân thể đi. Chân của anh mà không tập luyện sẽ bị phế thật đó.” Vẻ mặt Liêu Thần lúc này lại tỉnh táo khác thường.
“Có phải Xuyến Xuyến xảy ra chuyện rồi không ?” Quân Tư Vũ rất nhanh đã đoán ra.
“Không có việc gì, cũng không liên quan đến anh. Đừng xen vào chuyện của người khác !” Liêu Thần đã mặc xong quần áo, đang bước về hướng cầu thang.
Quân Tư Vũ vẫn theo sau hắn, tiếp tục truy vấn, “Ngài cho rằng một mình có thể gánh vác hết mọi việc sao ? Liêu Thần, ngài quá tự đại rồi !”
Liêu Thần vẫn không quay đầu lại, từng bước từng bước xuống cầu thang, lạnh lùng nói, “Nếu anh có bản lĩnh thì đi xuống thử xem.”
Xe lăn đã tới bên mép bậc thang, nhưng với một người tàn tật đương nhiên không có khả năng đi xuống cầu thang rồi.
“Được rồi, cậu sống hay chết, tôi cũng không quan tâm nữa.” Quân Tư Vũ đành phải cho xe lăn lùi lại phía sau. Lại nghe thấy Liêu Thần cười mệt mỏi, “Cố gắng tập luyện, không chừng sau này còn có cơ hội hồi phục.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Liêu Thần ngày càng khuất xa, Quân Tư Vũ ngồi bên cầu thang im lặng không nói gì.
.
.
.
Lúc này.
Một bóng người lặng yên xuất hiện phía sau hắn, khóe miệng nhếch lên nói, “Vũ Uyên đại nhân, thật không ngờ ngài lại nặng tình với một tên nhân loại hèn mọn như vậy, nếu để kẻ thù của ngài biết được, không chừng sẽ là nhược điểm chí mạng a. Ha ha. Nếu không phải vì ta đã thề sẽ thuần phục Thiên quy, ta thực nhịn không được mà muốn dùng những thủ đoạn hèn hạ nhất của Ma tộc để đi trừng trị ngươi, kẻ thù số 1 Thiên giới này !”
Người nói lời này là một bác sĩ khoác áo blouse trắng, gương mặt tuấn mỹ, nhã nhặn ẩn dưới gọng kính màu vàng kim làm cho người ta có cảm giác, người này mang một vẻ thanh lệ đến siêu phàm thoát tục.
Thật dễ nhận ra rằng, vị bác sĩ này, có lẽ cũng chỉ là vỏ bề ngoài cải trang, giống như tiểu thiên sứ Ngải Địch hiện đang ở dưới trần gian vậy ! Nhưng có thể lập tức nhìn ra thân phận thật của Vũ Uyên, có lẽ cấp bậc của người này cũng không tệ ! Phỏng chừng cũng phải là cấp Thiên sứ trưởng đi !
“Anh là ai ?! Anh nói cái gì vậy ??” Để tránh bớt mấy chuyện phiền toái, ác ma đại nhân quyết định giả ngu. Hắn quay xe lăn, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị bác sĩ kia.
“A ? Còn muốn giả vờ qua mắt ta sao ? Vũ Uyên đại nhân, thật khác với tác phong mọi khi của ngươi nha !” Vị bác sĩ đưa tay giữ chặt lấy tay vịn xe lăn, nhìn xuống cầu thang thấy không có bong người qua lại, cười nói, “Giả vờ cũng vô ích. Tuy rằng hiện giờ hai giới đang ký kết hiệp ước hòa bình, không cho phép khai chiến, thế nhưng, ta tuyệt đối không tin là ngươi đang ngụy trang. Hiện nguyên hình đi ! Ác ma sát Thần !!” Đột nhiên đẩy mạnh một cái, Quân Tư Vũ theo đã ngã lộn xuống cầu thang.
“A !!” Hắn kinh hô một tiếng, cả người lẫn xe nằm một đống trên nền nhà.
Vị bác sĩ bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, cứ tưởng ác ma đại nhân sẽ nhảy bật lên, lộn vài vòng rồi hiện nguyên hình chứ.
Mắt thấy Quân Tư Vũ suy yếu nằm rạp ra trên mặt đất, Thiên sứ bán tín bán nghi túm lấy cổ áo hắn. Quân Tư Vũ đau đớn mở to mắt, yếu ớt nói, “Anh … rốt cục là ai …”
Thiên sứ trưởng cắn răng nói, “Không thể nào ! Mau hiện nguyên hình đi !” Vừa dứt lời, trong tay liền hiện lên một dải lông vũ màu sáng bạc, đột nhiên đánh thắng về phía ngực Quân Tư Vũ.
Quân Tư Vũ kêu lên một tiếng, ngất lịm.
Thiên sứ trưởng cởi bỏ lớp áo blouse, để lộ ra ra đôi cánh lớn sau lưng, ôm lấy Quân Tư Vũ bay ra ngoài cửa sổ, tư thế giống như hoàng tử bế công chúa trong truyện cổ tích.
Hắn đưa Quân Tư Vũ lên tới sân thượng của bệnh viện, đặt ác ma đại nhân nằm xuống rồi xoa cằm tự vấn. Nếu như Vũ Uyên thật sự bị phong ấn ma lực, xóa bỏ trí nhớ thì hiện tại hắn không khác nào một phàm nhân yếu đuối, mà dựa theo Thiên quy, tuyệt đối không được có hành động thương tổn đến nhân loại, thay vào đó, chỉ có thể quản chế giám sát hắn mà thôi. Nhưng Vũ Uyên không phải là một ác ma bình thường, hắn quá nguy hiểm ! Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để giết hắn !
Thiên sứ đưa tay đặt lên cổ Quân Tư Vũ. Hắn vẫn đang hôn mê, so với đám người trần thật chẳng khác là bao. Thiên sứ khẽ siết chặt tay, nghĩ muốn giết hắn. Đột nhiên, từ túi áo của ác ma đại nhân rơi ra một tấm hình. Trong ảnh, Quân Tư Vũ, Liêu Xuyến Xuyến và Liêu Thần đều cùng nhau dí mặt vào ống kính, cả ba đều đang ngoác miệng ra cười, nhìn qua giống như một gia đình hạnh phúc.
Thiên sứ miết nhẹ lên tấm hình, dần dần mềm lòng, khẽ vung tay làm phép cho Quân Tư Vũ tỉnh lại, sau đó lại túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng hỏi, “Mặc kệ ngươi có nhớ được thân phận trước kia hay không, nói cho ta biết, người trong tấm hình này là ai ?”
Quân Tư Vũ mơ hồ nói, “Là … là người thân của ta … van cầu ngài … đừng … ta muốn được sống chung với bọn họ …”
“Người thân ?!!” Thiên sứ thật sự bị dọa cho phát hoảng rồi ! Đại ác ma lãnh huyết vô tình này lại nhận đám người phàm mắt thịt làm người thân !! Chẳng lẽ hắn thật sự chuyển thế thành người trần luôn rồi sao ?!!
“Ác ma ! Ngươi hiểu được tình thân là thế nào sao ?” Thiên sứ kiên trì hỏi lại.
“Ngài là ai … khụ khụ … cứu … cứu mạng …” Quân Tư Vũ ý thức mơ hồ, thều thào kêu cứu.
“Ta là Thiên sứ Mặt trăng – Thiên sứ trưởng Farrell ! Thật đáng tiếc, ác ma, tuy rằng không biết nguyên nhân từ đâu mà ngươi lại lĩnh hội được nhân tình quý giá nơi nhân gian. Nhưng dựa vào chút giác ngộ này, ta sẽ tha chết cho ngươi !!“ Mái tóc nâu ưu nhã nhẹ trôi theo gió, thiên sứ trưởng uy nghiêm cao giọng tuyên bố, sau đó dùng thánh lực điểm nhẹ lên trán ác ma đại nhân một dấu ấn nho nhỏ, nói, “Đây là dấu ấn bảo hộ của ta dành cho ngươi, ác ma, hi vọng ngươi sẽ biết trân trọng thứ tình cảm cao quý đó. Đừng quên những hồi ức về tình thân quý giá này, ta sẽ luôn giám sát ngươi !”
Nói xong liền dang cánh bay vút về phía chân trời.
Ác ma đại nhân bây giờ mới đứng dậy, búng nhẹ lên trán xóa đi dấu ấn của thiên sứ trưởng, phủi phủi quần áo. Nếu không phải tránh để thiên sứ kia kéo đàn kéo lũ đến phá hỏng cuộc sống hiện tại, thì hắn cũng chẳng muốn cùng một đám dài cánh to mồm này diễn kịch làm gì.
Mà vị thiên sứ đang sải cánh bay đi kia, thực ra chỉ mới bay được lên không trung khoảng 3 ngàn mét rồi lại phải quay về chỗ ở của mình dưới nhân gian. Bởi vì tầng không trung gian giữa Thiên giới và nhân gian đang xuất hiện một cơn bão linh lực cực lớn, vạn năm mới gặp một lần, tất cả mọi liên lạc với Thiên giới đều bị gián đoạn, chỉ có thể đợi chừng 10 năm nữa để cơn bão này qua đi mới có thể trở về.
Kỳ thực, thiên sứ trưởng không biết là chính ác ma đại nhân đã dùng sức mạnh khủng bố của mình tạo nên cơn bão này, nhằm ngăn cách sự giám sát của Thiên giới và Ma giới với nhân gian, để đảm bảo cuộc sống hàng ngày của hắn không bị ai dòm ngó nhiễu loạn.
Hết chương 27
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.