Chương 17: Ác ma đại nhân gặp tai nạn xe cộ
Lililicat
11/10/2016
Thông tấn xã lá cải.
Theo nguồn tin đồn nhảm chưa qua kiểm duyệt.
Gã trai co rúm người che đi thân dưới, thế nhưng vẫn không thoát khỏi vận số đen đủi, bị Quân Tư Vũ túm lấy, quăng đi như quăng bịch rác ra khỏi cửa. Ác ma đại nhân sau đó liền cầm điện thoại gọi cho Liêu Thần.
“Quân Tư Vũ, có chuyện gì ?” Liêu Thần có chút chột dạ.
“Liêu tổng, ngài đang muốn khiêu chiến tôi đến cực hạn sao ? Ngài cho rằng phái một đám vô dụng đến là có thể chế phục được tôi ? Vậy, chúng ta thử xem.” Quân Tư Vũ lạnh lùng nói.
Đang ngồi ăn bánh chẻo ở nhà dì, Liêu Thần đột nhiên cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo như hầm băng. Y buông đũa, quay sang nói với người dì, “Dì, công ty có việc gấp, giờ cháu phải có mặt ở đó, Xuyến Xuyến đêm nay ngủ tạm ở đây đi !” Nói xong vội vã lao xuống lầu, đánh xe thắng hướng về nhà.
Tâm tư của y rất loạn, không biết những lời Quân Tư Vũ nói là có ý gì, ngay từ đầu, y cho thám tử gài gã MB kia đến dụ dỗ Quân Tư Vũ, sau đó chụp ảnh lại, vậy mà kết quả xôi hỏng bỏng không !! Liêu Thần càng nghĩ càng rối, vò đầu bứt tai, không thể chuyên chú lái xe, rốt cuộc về tới chung cư, vội vàng chạy vào thang máy.
Lúc y run rẩy dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện Quân Tư Vũ đang vắt chân ngồi trong phòng khách, trong nhà ngoại trừ hắn chẳng còn ai khác, ánh mắt Quân Tư Vũ nhìn y mang theo lãnh khốc khiến cho Liêu Thần không rét mà run.
“Tôi tìm thấy cái này trong phòng khách.” Quân Tư Vũ chỉa chỉa vào đống camera nằm chỏng chơ trên bàn, không biết bằng cách nào mà hắn tìm ra được.
“Tôi tin chắc mấy thứ này trong nhà không chỉ có một cái, quả nhiên là như vậy. Liêu tổng, tôi chỉ yêu cầu ngài tăng lương, ngài lại keo kiệt đến mức bất chấp như vậy.” Thanh âm Quân Tư Vũ càng lúc càng lạnh.
“Anh ……Anh ……” Liêu Thần cảm giác như máu trong người đều đông cứng, không nói lên lời, mặt tái xanh tái xám.
“Nói cho ngài biết, kỳ thực chuyện xảy ra ở suối nước nóng hôm đó, cái camera kia không có chụp được tấm hình nào, ngay cả chức năng ghi hình cũng không có luôn. Nhưng hiện tại thì khác rồi, khắp nhà đều được lắp camera, một khi đã vậy có phải hay không tôi cũng không cần do dự ? Liêu Thần, ta* đã cho ngươi vô số cơ hội, vậy mà bản tính ích kỷ của ngươi một chút cũng không thay đổi.” Ác ma đại nhân đứng lên, đột ngột nắm lấy cà-vạt của y kéo lại. Liêu Thần còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra đã bị hắn hung hăng ôm lấy, lại một nụ hôn thật sâu phủ xuống. Quân Tư Vũ mạnh mẽ đem Liêu Thần ôm xốc lên, đi vào phòng ngủ, ném y xuống giường.
“Không ! Không cần làm vậy !” Liêu Thần bị Quân Tư Vũ áp đảo trên giường, không động đậy được, chỉ có thể bất lực gọi to, nước mắt của sự sợ hãi cùng tuyệt vọng rơi xuống, không thể làm gì ngoài việc vô lực nhìn Quân Tư Vũ xé mở áo mình, ngay cả quần cũng bị hắn kéo xuống.
“Ngươi thật là một con người ích kỷ ! Nhìn diện mạo xấu xí của ngươi, chỉ xứng làm nô dịch dưới địa ngục ! Loại người xấu xa như ngươi, thật thích hợp thỏa mãn cơn đói khát của ác ma, ha ha, khiến ta có cảm giác muốn hủy hoại ngươi !” Ác ma đại nhân hung tợn ghé vào tai y nhe răng cười, nhìn Liêu Thần vô lực chống đỡ dưới thân mình, bản tính tàn ngược trong hắn bỗng nhiên bị kích thích, móng tay rất nhanh dài ra, nhọn hoắt, ngay lúc này đây hắn hoàn toàn có thể rạch nát yết hầu của Liêu Thần, hoặc ở trên người y phát tiết dục vọng, biến y thành nô dịch cho chính mình …… cuối cùng vẫn là ác ma đại nhân cố gắng đè nén ác tính, bàn tay đưa lên lại chuyển thành vuốt nhẹ trên mặt Liêu Thần, khàn khàn cất tiếng.
“Cảnh vừa rồi hẳn là camera ghi lại đúng hàng thật giá thật rồi a ? Liêu tổng, chúng ta xem như huề nhau.”
Nói xong, hắn xoay người ngồi dậy, nhìn sang Liêu Thần vẫn đang bị dọa đến toàn thân cứng đờ.
“Quân Tư Vũ … Tôi … sẽ giết anh ………” Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Liêu Thần cắn răng nói.
“Là ngài bất nhân trước nên tôi mới bất nghĩa, mọi người ai cũng vậy a.” Quân Tư Vũ từ trong túi áo Âu phục của Liêu Thần rút ra bao thuốc lá cùng bật lửa, ngậm lấy một điếu, châm lửa —– Ác ma đại nhân trông vậy chứ chưa từng hút thuốc, chẳng qua là muốn ra vẻ làm màu, vậy nên rít chưa được ba hơi đã bị sặc khói, lụ khụ ho khan, lập tức dụi tắt điếu thuốc.
“Anh rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi cuộc sống của tôi và Xuyến Xuyến ?!” Liêu Thần rống lên, y không chịu nổi nữa rồi ! Không thể chịu nổi bị Quân Tư Vũ đeo bám bên cạnh !
“Một trăm vạn.” Quân Tư Vũ ngoác mồm ra ngáp dài.
“Được ! Một trăm vạn ! Với điều kiện sau đó anh lập tức biến khỏi công ty ! Rời khỏi thành phố này ! Không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa !” Liêu Thần quyết đoán ra lệnh, “Một tuần sau tôi sẽ đưa tiền cho anh, đến lúc đó anh lập tức cút đi !”
“Hừ.” Ác ma đại nhân nhếch mép, không nói lời nào.
******************************************************
******************************************************
Hôm sau, Liêu Thần tới ngân hàng, không thể không rút hết tài khoản nhiều năm tích cóp của mình ra, cũng chuẩn bị bán đi một phần bất động sản, lần này Quân Tư Vũ đúng là muốn bòn rút của y tới tận xương tủy. Đến khi cầm tiền trong tay, Liêu Thần đột nhiên cảm giác từng trận quặn thắt trong tim, đau đến tâm tê phế liệt, ây, đã nói là y vô cùng keo kiệt rồi mà. Cẩn thậm ngẫm lại mọi chuyện, từ đầu đến cuối toàn là Quân Tư Vũ thừa nước đục thả câu, vì cái gì mình phải đem công sức cả đời tích góp đưa cho hắn a ?!
Liêu Thần lúc sau liền thông suốt, đem tiền trả lại ngân hàng. Nếu mấy trò quay phim chụp hình không đưa được hắn vào tròng thì vẫn còn nhiều phương pháp khác.
Liêu Thần rút ra một điếu thuốc, bắt đầu tính toán.
Hôm sau tới công ty, Liêu Thần thấy Quân Tư Vũ đang thơ thẩn quét dọn ngoài hành lang, vì thế liền bước tới, mỉm cười thân thiện vỗ vai hắn, “Quân tổ trưởng, hôm nay cũng bận rộn ghê ?”
“Ờ.” Ác ma đại nhân ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt giả lả cười nói của Liêu Thần liền biết y đang toan tính điều gì.
“Sau giờ tan tầm, anh có rảnh không, cùng tôi đi ăn tối.” Liêu Thần tiếp tục giả mù sa mưa.
“Liêu tổng đã có lời mời, sao tôi dám từ chối.” Quân Tư Vũ buông cây lau nhà, rửa tay, sẵn sàng lên đường.
Hai người một trước một sau bước tới gara, Quân Tư Vũ vẫn thản nhiên như trước nhảy vào ghế ngồi bên cạnh tay lái. Liêu Thần nói, “Chỗ ngã sáu đường vào thành phố có một nhà hàng mới mở, tôi đã đặt chỗ trước, mình tới đó đi. Nhà hàng đó cũng khá yên tĩnh, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện tiền lương.”
“Hết thảy nhờ Liêu tổng sắp xếp.” Quân Tư Vũ cười nhạt nói.
Liêu Thần khởi động xe, hướng đường quốc lộ thẳng tiến.
Dọc đường đi hai người đều cố gắng kiệm lời đến hết mức có thể, chỉ có Liêu Thần thỉnh thoảng cùng Quân Tư Vũ trò chuyện vài ba câu nhàm chán không đầu không cuối, cứ như vậy rất nhanh đã đến đường cao tốc. Có điều xe chạy càng lúc càng nhanh, Liêu Thần ngồi bên cạnh cũng đã toát mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy ?” Quân Tư Vũ phát hiện ra có điểm bất thường.
“Phanh không ăn !! Xe phanh không được !!” Liêu Thần rốt cuộc kêu lên.
Lúc này xe của Liêu Thần đang phóng như bay trên đường quốc lộ, hai bên đều là container vun vút vọt qua, nguy hiểm vô cùng !!
Liêu Thần gấp gáp liều chết nhấn phanh, thế nhưng chẳng thấm tháp vào đâu, ngay lúc đó lốp xe phía sau đột nhiên xảy ra sự cố, ôtô vẫn đang phóng đi ở tốc độ cao bị xóc nảy kịch liệt.
Chiếc xe bất ngờ mất thăng bằng, lộn nhào trên đường lớn.
Rõ ràng, xe của Liêu Thần đã bị ai đó âm thầm giở trò gài đặt.
Hết chương 17
=================
* Tớ thay đổi cách xưng hô của anh Vũ để có thể một phần nào cứu vãn được cái khí chất ác ma vốn đã không nhiều nhặn gì trong anh. Nghe cũng oai, nhỉ
~Khuyến cáo :Chống chỉ định với những người mắc hội chứng ám-ảnh-hình-tượng-anh-hùng, những người mẫn cảm với các thể loại xuyên tạc, bóp méo, bôi bác … Khuyến cáo này áp dụng cho tất cả các chương về sau.
Tất cả những câu thoại (in nghiêng trong ngoặc) là của tác giả, ê-đít-tờ không có cửa chêm mồm vào.
Theo nguồn tin đồn nhảm chưa qua kiểm duyệt.
Gã trai co rúm người che đi thân dưới, thế nhưng vẫn không thoát khỏi vận số đen đủi, bị Quân Tư Vũ túm lấy, quăng đi như quăng bịch rác ra khỏi cửa. Ác ma đại nhân sau đó liền cầm điện thoại gọi cho Liêu Thần.
“Quân Tư Vũ, có chuyện gì ?” Liêu Thần có chút chột dạ.
“Liêu tổng, ngài đang muốn khiêu chiến tôi đến cực hạn sao ? Ngài cho rằng phái một đám vô dụng đến là có thể chế phục được tôi ? Vậy, chúng ta thử xem.” Quân Tư Vũ lạnh lùng nói.
Đang ngồi ăn bánh chẻo ở nhà dì, Liêu Thần đột nhiên cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh lẽo như hầm băng. Y buông đũa, quay sang nói với người dì, “Dì, công ty có việc gấp, giờ cháu phải có mặt ở đó, Xuyến Xuyến đêm nay ngủ tạm ở đây đi !” Nói xong vội vã lao xuống lầu, đánh xe thắng hướng về nhà.
Tâm tư của y rất loạn, không biết những lời Quân Tư Vũ nói là có ý gì, ngay từ đầu, y cho thám tử gài gã MB kia đến dụ dỗ Quân Tư Vũ, sau đó chụp ảnh lại, vậy mà kết quả xôi hỏng bỏng không !! Liêu Thần càng nghĩ càng rối, vò đầu bứt tai, không thể chuyên chú lái xe, rốt cuộc về tới chung cư, vội vàng chạy vào thang máy.
Lúc y run rẩy dùng chìa khóa mở cửa, phát hiện Quân Tư Vũ đang vắt chân ngồi trong phòng khách, trong nhà ngoại trừ hắn chẳng còn ai khác, ánh mắt Quân Tư Vũ nhìn y mang theo lãnh khốc khiến cho Liêu Thần không rét mà run.
“Tôi tìm thấy cái này trong phòng khách.” Quân Tư Vũ chỉa chỉa vào đống camera nằm chỏng chơ trên bàn, không biết bằng cách nào mà hắn tìm ra được.
“Tôi tin chắc mấy thứ này trong nhà không chỉ có một cái, quả nhiên là như vậy. Liêu tổng, tôi chỉ yêu cầu ngài tăng lương, ngài lại keo kiệt đến mức bất chấp như vậy.” Thanh âm Quân Tư Vũ càng lúc càng lạnh.
“Anh ……Anh ……” Liêu Thần cảm giác như máu trong người đều đông cứng, không nói lên lời, mặt tái xanh tái xám.
“Nói cho ngài biết, kỳ thực chuyện xảy ra ở suối nước nóng hôm đó, cái camera kia không có chụp được tấm hình nào, ngay cả chức năng ghi hình cũng không có luôn. Nhưng hiện tại thì khác rồi, khắp nhà đều được lắp camera, một khi đã vậy có phải hay không tôi cũng không cần do dự ? Liêu Thần, ta* đã cho ngươi vô số cơ hội, vậy mà bản tính ích kỷ của ngươi một chút cũng không thay đổi.” Ác ma đại nhân đứng lên, đột ngột nắm lấy cà-vạt của y kéo lại. Liêu Thần còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra đã bị hắn hung hăng ôm lấy, lại một nụ hôn thật sâu phủ xuống. Quân Tư Vũ mạnh mẽ đem Liêu Thần ôm xốc lên, đi vào phòng ngủ, ném y xuống giường.
“Không ! Không cần làm vậy !” Liêu Thần bị Quân Tư Vũ áp đảo trên giường, không động đậy được, chỉ có thể bất lực gọi to, nước mắt của sự sợ hãi cùng tuyệt vọng rơi xuống, không thể làm gì ngoài việc vô lực nhìn Quân Tư Vũ xé mở áo mình, ngay cả quần cũng bị hắn kéo xuống.
“Ngươi thật là một con người ích kỷ ! Nhìn diện mạo xấu xí của ngươi, chỉ xứng làm nô dịch dưới địa ngục ! Loại người xấu xa như ngươi, thật thích hợp thỏa mãn cơn đói khát của ác ma, ha ha, khiến ta có cảm giác muốn hủy hoại ngươi !” Ác ma đại nhân hung tợn ghé vào tai y nhe răng cười, nhìn Liêu Thần vô lực chống đỡ dưới thân mình, bản tính tàn ngược trong hắn bỗng nhiên bị kích thích, móng tay rất nhanh dài ra, nhọn hoắt, ngay lúc này đây hắn hoàn toàn có thể rạch nát yết hầu của Liêu Thần, hoặc ở trên người y phát tiết dục vọng, biến y thành nô dịch cho chính mình …… cuối cùng vẫn là ác ma đại nhân cố gắng đè nén ác tính, bàn tay đưa lên lại chuyển thành vuốt nhẹ trên mặt Liêu Thần, khàn khàn cất tiếng.
“Cảnh vừa rồi hẳn là camera ghi lại đúng hàng thật giá thật rồi a ? Liêu tổng, chúng ta xem như huề nhau.”
Nói xong, hắn xoay người ngồi dậy, nhìn sang Liêu Thần vẫn đang bị dọa đến toàn thân cứng đờ.
“Quân Tư Vũ … Tôi … sẽ giết anh ………” Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Liêu Thần cắn răng nói.
“Là ngài bất nhân trước nên tôi mới bất nghĩa, mọi người ai cũng vậy a.” Quân Tư Vũ từ trong túi áo Âu phục của Liêu Thần rút ra bao thuốc lá cùng bật lửa, ngậm lấy một điếu, châm lửa —– Ác ma đại nhân trông vậy chứ chưa từng hút thuốc, chẳng qua là muốn ra vẻ làm màu, vậy nên rít chưa được ba hơi đã bị sặc khói, lụ khụ ho khan, lập tức dụi tắt điếu thuốc.
“Anh rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi cuộc sống của tôi và Xuyến Xuyến ?!” Liêu Thần rống lên, y không chịu nổi nữa rồi ! Không thể chịu nổi bị Quân Tư Vũ đeo bám bên cạnh !
“Một trăm vạn.” Quân Tư Vũ ngoác mồm ra ngáp dài.
“Được ! Một trăm vạn ! Với điều kiện sau đó anh lập tức biến khỏi công ty ! Rời khỏi thành phố này ! Không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa !” Liêu Thần quyết đoán ra lệnh, “Một tuần sau tôi sẽ đưa tiền cho anh, đến lúc đó anh lập tức cút đi !”
“Hừ.” Ác ma đại nhân nhếch mép, không nói lời nào.
******************************************************
******************************************************
Hôm sau, Liêu Thần tới ngân hàng, không thể không rút hết tài khoản nhiều năm tích cóp của mình ra, cũng chuẩn bị bán đi một phần bất động sản, lần này Quân Tư Vũ đúng là muốn bòn rút của y tới tận xương tủy. Đến khi cầm tiền trong tay, Liêu Thần đột nhiên cảm giác từng trận quặn thắt trong tim, đau đến tâm tê phế liệt, ây, đã nói là y vô cùng keo kiệt rồi mà. Cẩn thậm ngẫm lại mọi chuyện, từ đầu đến cuối toàn là Quân Tư Vũ thừa nước đục thả câu, vì cái gì mình phải đem công sức cả đời tích góp đưa cho hắn a ?!
Liêu Thần lúc sau liền thông suốt, đem tiền trả lại ngân hàng. Nếu mấy trò quay phim chụp hình không đưa được hắn vào tròng thì vẫn còn nhiều phương pháp khác.
Liêu Thần rút ra một điếu thuốc, bắt đầu tính toán.
Hôm sau tới công ty, Liêu Thần thấy Quân Tư Vũ đang thơ thẩn quét dọn ngoài hành lang, vì thế liền bước tới, mỉm cười thân thiện vỗ vai hắn, “Quân tổ trưởng, hôm nay cũng bận rộn ghê ?”
“Ờ.” Ác ma đại nhân ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt giả lả cười nói của Liêu Thần liền biết y đang toan tính điều gì.
“Sau giờ tan tầm, anh có rảnh không, cùng tôi đi ăn tối.” Liêu Thần tiếp tục giả mù sa mưa.
“Liêu tổng đã có lời mời, sao tôi dám từ chối.” Quân Tư Vũ buông cây lau nhà, rửa tay, sẵn sàng lên đường.
Hai người một trước một sau bước tới gara, Quân Tư Vũ vẫn thản nhiên như trước nhảy vào ghế ngồi bên cạnh tay lái. Liêu Thần nói, “Chỗ ngã sáu đường vào thành phố có một nhà hàng mới mở, tôi đã đặt chỗ trước, mình tới đó đi. Nhà hàng đó cũng khá yên tĩnh, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện tiền lương.”
“Hết thảy nhờ Liêu tổng sắp xếp.” Quân Tư Vũ cười nhạt nói.
Liêu Thần khởi động xe, hướng đường quốc lộ thẳng tiến.
Dọc đường đi hai người đều cố gắng kiệm lời đến hết mức có thể, chỉ có Liêu Thần thỉnh thoảng cùng Quân Tư Vũ trò chuyện vài ba câu nhàm chán không đầu không cuối, cứ như vậy rất nhanh đã đến đường cao tốc. Có điều xe chạy càng lúc càng nhanh, Liêu Thần ngồi bên cạnh cũng đã toát mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy ?” Quân Tư Vũ phát hiện ra có điểm bất thường.
“Phanh không ăn !! Xe phanh không được !!” Liêu Thần rốt cuộc kêu lên.
Lúc này xe của Liêu Thần đang phóng như bay trên đường quốc lộ, hai bên đều là container vun vút vọt qua, nguy hiểm vô cùng !!
Liêu Thần gấp gáp liều chết nhấn phanh, thế nhưng chẳng thấm tháp vào đâu, ngay lúc đó lốp xe phía sau đột nhiên xảy ra sự cố, ôtô vẫn đang phóng đi ở tốc độ cao bị xóc nảy kịch liệt.
Chiếc xe bất ngờ mất thăng bằng, lộn nhào trên đường lớn.
Rõ ràng, xe của Liêu Thần đã bị ai đó âm thầm giở trò gài đặt.
Hết chương 17
=================
* Tớ thay đổi cách xưng hô của anh Vũ để có thể một phần nào cứu vãn được cái khí chất ác ma vốn đã không nhiều nhặn gì trong anh. Nghe cũng oai, nhỉ
~Khuyến cáo :Chống chỉ định với những người mắc hội chứng ám-ảnh-hình-tượng-anh-hùng, những người mẫn cảm với các thể loại xuyên tạc, bóp méo, bôi bác … Khuyến cáo này áp dụng cho tất cả các chương về sau.
Tất cả những câu thoại (in nghiêng trong ngoặc) là của tác giả, ê-đít-tờ không có cửa chêm mồm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.