Chương 23: Đảo Ngược
VCT
12/01/2021
Dưới lực công kích của Phẩm Cách Thân Sĩ đã được BUFF 20%, mỗi lần có thể đánh ra lực công kích tương đương với 120%. Mỗi lần công kích có thể làm giảm 5% lượng HP của A Hoa tỷ. Mà hiện tại trạng thái Phẩm Cách Thân Sĩ bị hủy bỏ, lực công kích lại là 100%. Mỗi lần công kích có thể làm giảm của A Hoa tỷ 4% lượng HP. Hiện tại lượng HP của A Hoa tỷ còn lại 5%, không thể giết chết được chỉ trong một kích. Mà hiện tại vị trí của mình lại ở cách A Hoa tỷ một khoảng hơn nửa cánh tay, phạm vị không kích không đủ để đánh vào đầu A Hoa tỷ. Không thể liều nhân phẩm mà dùng búa công kích đối phương. Khi lần công kích này đánh vào người A Hoa tỷ cũng là lúc A Hoa tỷ còn 1% lượng HP phản công lại. Mất đi tốc độ di chuyền cùng BUFF tăng lực công kích, mình chỉ còn 2% lượng HP không thể trốn được một kích cuối cùng của A Hoa tỷ, chắc chắc là phải chết…
Chênh lệch 1%, đúng là đáng giận!
Khi nhận được tin dùng hết giá trị mị lực từ hệ thống cũng là lúc đầu Tiêu Phàm như có dòng điện chạy qua. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi dùng toàn bộ số liệu bắt đầu suy nghĩ về diễn biến cuộc chiến. Sau khi suy diễn xong đầu óc bắt đầu trống rỗng. Thôi rồi, đi đời chắc rồi…
Ầy, hắn không ngờ rằng chỉ mở khóa Điệu Waltz Phong Vũ hai lần nhanh như chớp mà cũng tiêu hao hết 18 điểm giá trị mị lực. Chỉ còn lại 7 điểm giá trị mị lực cũng tức là 3,5 giây BUFF Phẩm Cách Thân Sĩ lại nhanh chóng trôi qua trong trận chiến như vậy…
Nếu như được hồi sinh lại thì hắn phải bắt đầu lại từ đâu sao? Ngày hôm nay thật mệt.
Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, không còn để để nuối tiếc nữa…
“Vì sao? Vì sao anh không giết tôi!” A Hoa tỷ nhìn người đang đứng trước mặt mình, nói.
Khi một quyền kia của Tiêu Phàm sượt qua A Hoa tỷ, A Hoa tỷ nghĩ rằng bản thân mình chết chắc rồi. Bởi vì mỗi lần công kích cô sẽ bị đánh tụt 5% lượng HP. Mà hiện tại lượng HP của mình chỉ còn lại đúng 5%.
Nhưng công kích trong dự đoán lại không hề rơi xuống bản thân mình. Mà người đang đứng trước mình, thằng nhóc vô liêm sỉ đáng ghét trước mắt mình lại nhắm hai mắt lại, bày ra bộ dạng giải thoát.
Chẳng lẽ, thực sự là do mình nhầm sao? Lần đầu tiên trong lòng A Hoa tỷ có nghi vấn như vậy.
Hả?
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng nói ồm ồm của người kia, nghi hoặc mở hai mắt ra. Hai người Hổ Nữu và Xà Yêu Cơ cùng với hai anh em A Phát A Quý đang đứng từ xa nhìn về phía bản thân mình cùng A Hoa tỷ không chớp mắt.
Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp…
Tốt quá rồi. Mình vẫn còn sống. Mình vẫn đang là cấp tám, mình vẫn chưa đi đời. Hắn nghĩ đến việc những khổ sở khi luyện đến cấp tám trong trận doanh Ác Ma, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy vui sướng. Thậm chí là có chút cảm động đến muốn khóc.
A Hoa tỷ nhìn Tiêu Phàm đứng trước mặt mình chưa đang được giải thoát. Trong lòng cô càng cảm thấy nghi hoặc: “Tôi đang hỏi anh đó. Vì sao lại từ bỏ chiến thắng?”
Đúng rồi, bọn họ không biết trạng thái của mình đang bị giải trừ. Cô ấy vẫn nghĩ rằng một búa cuối cùng kia của mình có thể lấy mạng được A Hoa tỷ, cho rằng mình cố tình từ bỏ thắng lợi. May là cuối cùng mình lại không đánh cú đó, đánh xong A Hoa tỷ không chết thì mình cũng không có đất diễn.
“Hoa Hoa, cô vẫn không biết sao? Tôi thật sự không thể hạ thủ được. Tôi làm sao nỡ để cô chết được chứ?” Tiêu Phàm tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Nếu như để cô chết thì thà rằng tôi tự mình chết. Có thể chết ở trên tay cô cũng là phúc của tôi.”
Giọng nói này, âm điệu này, tư thế này, biểu cảm này, không hổ là ảnh đế.
Mà vài vị vừa mới hồi sức lại đã không nôn ra được cái gì nữa rồi, chỉ có thể đứng ở đó nôn ra nước.
A, hóa ra là mình thật sự nhầm lẫn rồi. Một thân sĩ như anh ấy sao lại có thể làm ra chuyện ác độc đáng khinh như thế ở trên tieba được chứ? Hơn nữa thái độ của anh ấy không tranh không giành. Hẳn là ngay cả bị mọi người hiểu nhầm cũng sẽ không để ý nhỉ? Không ngờ rằng, mình lại động thủ với một người đàn ông xuất sắc đến vậy.
Ôi trời, dáng vẻ thô lỗ bạo lực của mình đều bị anh ấy nhìn thấy mất rồi. Hình tượng thục nữ của mình liệu có giảm mạnh trong mắt anh ấy không nhỉ? Mình nên làm gì bây giờ…
“À… Tôi…Tôi nghĩ cô đã bị forum… kia làm hiểu nhầm rồi. Chúng ta không đánh nữa. Đi thôi!” Lời nói của hắn đứt quãng, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Một thân hình tráng kiện lấy tư thái của một cô gái xoay người rời đi.
“Hai người còn đứng ở bên đó làm gì? Còn không mau qua đây. Sao lại thế nào? Em đi xuống PK một trận mà còn có tinh thần hơn hai người các anh. Làm sao mà các anh lại như bị hư thoát thế này?” A Hoa tỷ nhìn thấy hai người A Phát ca, A Quý ca đang tập tễnh đi đến từ xa mà thốt lên.
Tiêu Phàm vô cùng nghi hoặc. Sao tự nhiên con tinh tinh cái này lại nói chuyện ấp a ấp úng, nũng nũng nịu nịu càng nói càng nhỏ thế này?
Kệ đi. Tự nhiên không hiểu làm sao phải chiến đấu một mình. Hiện tại lại không đánh nữa. Dù sao không đánh cũng là tốt nhất. Cứ nghĩ đến rớt cấp là mình thấy hoảng rồi.
Tiêu Phàm nhìn thấy giá trị mị lực vừa tới này, hầm hừ. Lúc cần đến thì không đến, lúc không đánh nữa thì mày lại xuất hiện ra để gây rối.
Lúc này Tiêu Phàm hoàn toàn không biết. Đôi chân thô của A Hoa tỷ khẽ di chuyển, trong lòng bắt đầu dông dài. Oan gia, anh giữ em lại đi. Chỉ cần nghe được tiếng nói của anh, em sẽ xoay người vì anh.
Đáng tiếc, A Hoa tỷ không hề nghe được bất kì một câu nói nào của Tiêu Phàm. Cô thiếu thiện chí quay đầu lại, mang theo sự u oán đi cùng với A Phát ca A Quý ca đi xa dần về phía thành phố ngầm.
“Phàm muội muội, anh PK cùng quái vật kia không phân cao thấp. Lợi hại quá đi mất. Tôi có hơi bội phục anh rồi đó. Có điều, sao bây giờ anh lại bất động luôn thế?” Lúc này Hổ Nữu cùng Xà Cơ đã đi về phía Tiêu Phàm.
“Hổ Nữu, Xà Cơ, mau tới đây đỡ anh một chút.” Bộ dạng Tiêu Phàm tinh thần mệt mỏi.
“PK có một trận mà mệt đến vậy sao? Thật vô dụng!” Hổ Nữu cười nhạo.
“Đội trưởng ca ca cũng rất vất vả rồi. Anh ấy đọ sức với một đối thủ mạnh lâu như vậy.” Xà Cơ nhìn sắc mặt tiều tụy của Tiêu Phàm, có chút đau lòng.
“Không phải, là một nguyên nhân khác. Đây là di chứng mà anh phải trả giá của sức mạnh mà anh thu hoạch được trong lúc chiến đấu.” Tiêu Phàm chính khí nghiêm nghị nói.
Hổ Nữu vừa mới nắm được tay của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lập tức vô lực mà ngã xuống. Thân thể hắn đổ về phía trước. Ọe…
Trên bình nguyên nào đó ở một Tân thủ thôn tại trận doanh Ác Ma. Dưới ánh mặt trời, bên cạnh một thác nước có báy sắc cầu vồng đang xé rách không trung mà xuất hiện…
“Anh buồn nôn thật đó! Tôi vẫn còn tưởng anh không có tiết tháo, da mặt lại dày lên lấp hết lương tâm. Có thể nói ra mấy lời nịnh nọt thế này mà không càm thấy buồn nôn. Ha ha. Tôi nói, anh như thế này là tự tìm đường chết, tự tay làm bậy không thể sống sót!” Tiếng cười của Hổ Nữu quanh quẩn khắp bình nguyên.
Một trận PK kịch liệt qua đi, Tiêu Phàm ăn thuốc, khôi phục lượng HP trở lại mức an toàn, sau đó dẫn theo một đoàn người hướng tới con đường đến chỗ ác ma thành Abaddon.
"Ban nãy con quái vật nữ kia có nói qua, phía Tây mới diệt xong một đám quái. tôi cảm thấy có thể là bởi vì sau khi chúng ta qua được phó bản duy nhất của Tân Thủ thôn, hệ thống ở bên ngoài Tân Thủ thôn mới xuất ra những con quái vật này, hơn nữa nếu bây giờ giờ chúng ta muốn đến chỗ con ác ma thành Abaddon cũng cần phải đi về phía Tây, vậy nên dự định tại đó sẽ nâng cấp đến cấp 10."
"Tôi không có ý kiến, nhưng Phàm muội muội vừa nôn nghén xong, hiện giờ đã cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa mà đã muốn chém giết điên cuồng rồi?"
"Đúng vậy, đội trưởng, em nhìn anh sắc mặt nhợt nhạt, có chút lo lắng nha." Xà Cơ cũng lên tiếng hỏi han.
Chênh lệch 1%, đúng là đáng giận!
Khi nhận được tin dùng hết giá trị mị lực từ hệ thống cũng là lúc đầu Tiêu Phàm như có dòng điện chạy qua. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi dùng toàn bộ số liệu bắt đầu suy nghĩ về diễn biến cuộc chiến. Sau khi suy diễn xong đầu óc bắt đầu trống rỗng. Thôi rồi, đi đời chắc rồi…
Ầy, hắn không ngờ rằng chỉ mở khóa Điệu Waltz Phong Vũ hai lần nhanh như chớp mà cũng tiêu hao hết 18 điểm giá trị mị lực. Chỉ còn lại 7 điểm giá trị mị lực cũng tức là 3,5 giây BUFF Phẩm Cách Thân Sĩ lại nhanh chóng trôi qua trong trận chiến như vậy…
Nếu như được hồi sinh lại thì hắn phải bắt đầu lại từ đâu sao? Ngày hôm nay thật mệt.
Tiêu Phàm nhắm hai mắt lại, không còn để để nuối tiếc nữa…
“Vì sao? Vì sao anh không giết tôi!” A Hoa tỷ nhìn người đang đứng trước mặt mình, nói.
Khi một quyền kia của Tiêu Phàm sượt qua A Hoa tỷ, A Hoa tỷ nghĩ rằng bản thân mình chết chắc rồi. Bởi vì mỗi lần công kích cô sẽ bị đánh tụt 5% lượng HP. Mà hiện tại lượng HP của mình chỉ còn lại đúng 5%.
Nhưng công kích trong dự đoán lại không hề rơi xuống bản thân mình. Mà người đang đứng trước mình, thằng nhóc vô liêm sỉ đáng ghét trước mắt mình lại nhắm hai mắt lại, bày ra bộ dạng giải thoát.
Chẳng lẽ, thực sự là do mình nhầm sao? Lần đầu tiên trong lòng A Hoa tỷ có nghi vấn như vậy.
Hả?
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng nói ồm ồm của người kia, nghi hoặc mở hai mắt ra. Hai người Hổ Nữu và Xà Yêu Cơ cùng với hai anh em A Phát A Quý đang đứng từ xa nhìn về phía bản thân mình cùng A Hoa tỷ không chớp mắt.
Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp…
Tốt quá rồi. Mình vẫn còn sống. Mình vẫn đang là cấp tám, mình vẫn chưa đi đời. Hắn nghĩ đến việc những khổ sở khi luyện đến cấp tám trong trận doanh Ác Ma, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy vui sướng. Thậm chí là có chút cảm động đến muốn khóc.
A Hoa tỷ nhìn Tiêu Phàm đứng trước mặt mình chưa đang được giải thoát. Trong lòng cô càng cảm thấy nghi hoặc: “Tôi đang hỏi anh đó. Vì sao lại từ bỏ chiến thắng?”
Đúng rồi, bọn họ không biết trạng thái của mình đang bị giải trừ. Cô ấy vẫn nghĩ rằng một búa cuối cùng kia của mình có thể lấy mạng được A Hoa tỷ, cho rằng mình cố tình từ bỏ thắng lợi. May là cuối cùng mình lại không đánh cú đó, đánh xong A Hoa tỷ không chết thì mình cũng không có đất diễn.
“Hoa Hoa, cô vẫn không biết sao? Tôi thật sự không thể hạ thủ được. Tôi làm sao nỡ để cô chết được chứ?” Tiêu Phàm tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Nếu như để cô chết thì thà rằng tôi tự mình chết. Có thể chết ở trên tay cô cũng là phúc của tôi.”
Giọng nói này, âm điệu này, tư thế này, biểu cảm này, không hổ là ảnh đế.
Mà vài vị vừa mới hồi sức lại đã không nôn ra được cái gì nữa rồi, chỉ có thể đứng ở đó nôn ra nước.
A, hóa ra là mình thật sự nhầm lẫn rồi. Một thân sĩ như anh ấy sao lại có thể làm ra chuyện ác độc đáng khinh như thế ở trên tieba được chứ? Hơn nữa thái độ của anh ấy không tranh không giành. Hẳn là ngay cả bị mọi người hiểu nhầm cũng sẽ không để ý nhỉ? Không ngờ rằng, mình lại động thủ với một người đàn ông xuất sắc đến vậy.
Ôi trời, dáng vẻ thô lỗ bạo lực của mình đều bị anh ấy nhìn thấy mất rồi. Hình tượng thục nữ của mình liệu có giảm mạnh trong mắt anh ấy không nhỉ? Mình nên làm gì bây giờ…
“À… Tôi…Tôi nghĩ cô đã bị forum… kia làm hiểu nhầm rồi. Chúng ta không đánh nữa. Đi thôi!” Lời nói của hắn đứt quãng, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Một thân hình tráng kiện lấy tư thái của một cô gái xoay người rời đi.
“Hai người còn đứng ở bên đó làm gì? Còn không mau qua đây. Sao lại thế nào? Em đi xuống PK một trận mà còn có tinh thần hơn hai người các anh. Làm sao mà các anh lại như bị hư thoát thế này?” A Hoa tỷ nhìn thấy hai người A Phát ca, A Quý ca đang tập tễnh đi đến từ xa mà thốt lên.
Tiêu Phàm vô cùng nghi hoặc. Sao tự nhiên con tinh tinh cái này lại nói chuyện ấp a ấp úng, nũng nũng nịu nịu càng nói càng nhỏ thế này?
Kệ đi. Tự nhiên không hiểu làm sao phải chiến đấu một mình. Hiện tại lại không đánh nữa. Dù sao không đánh cũng là tốt nhất. Cứ nghĩ đến rớt cấp là mình thấy hoảng rồi.
Tiêu Phàm nhìn thấy giá trị mị lực vừa tới này, hầm hừ. Lúc cần đến thì không đến, lúc không đánh nữa thì mày lại xuất hiện ra để gây rối.
Lúc này Tiêu Phàm hoàn toàn không biết. Đôi chân thô của A Hoa tỷ khẽ di chuyển, trong lòng bắt đầu dông dài. Oan gia, anh giữ em lại đi. Chỉ cần nghe được tiếng nói của anh, em sẽ xoay người vì anh.
Đáng tiếc, A Hoa tỷ không hề nghe được bất kì một câu nói nào của Tiêu Phàm. Cô thiếu thiện chí quay đầu lại, mang theo sự u oán đi cùng với A Phát ca A Quý ca đi xa dần về phía thành phố ngầm.
“Phàm muội muội, anh PK cùng quái vật kia không phân cao thấp. Lợi hại quá đi mất. Tôi có hơi bội phục anh rồi đó. Có điều, sao bây giờ anh lại bất động luôn thế?” Lúc này Hổ Nữu cùng Xà Cơ đã đi về phía Tiêu Phàm.
“Hổ Nữu, Xà Cơ, mau tới đây đỡ anh một chút.” Bộ dạng Tiêu Phàm tinh thần mệt mỏi.
“PK có một trận mà mệt đến vậy sao? Thật vô dụng!” Hổ Nữu cười nhạo.
“Đội trưởng ca ca cũng rất vất vả rồi. Anh ấy đọ sức với một đối thủ mạnh lâu như vậy.” Xà Cơ nhìn sắc mặt tiều tụy của Tiêu Phàm, có chút đau lòng.
“Không phải, là một nguyên nhân khác. Đây là di chứng mà anh phải trả giá của sức mạnh mà anh thu hoạch được trong lúc chiến đấu.” Tiêu Phàm chính khí nghiêm nghị nói.
Hổ Nữu vừa mới nắm được tay của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lập tức vô lực mà ngã xuống. Thân thể hắn đổ về phía trước. Ọe…
Trên bình nguyên nào đó ở một Tân thủ thôn tại trận doanh Ác Ma. Dưới ánh mặt trời, bên cạnh một thác nước có báy sắc cầu vồng đang xé rách không trung mà xuất hiện…
“Anh buồn nôn thật đó! Tôi vẫn còn tưởng anh không có tiết tháo, da mặt lại dày lên lấp hết lương tâm. Có thể nói ra mấy lời nịnh nọt thế này mà không càm thấy buồn nôn. Ha ha. Tôi nói, anh như thế này là tự tìm đường chết, tự tay làm bậy không thể sống sót!” Tiếng cười của Hổ Nữu quanh quẩn khắp bình nguyên.
Một trận PK kịch liệt qua đi, Tiêu Phàm ăn thuốc, khôi phục lượng HP trở lại mức an toàn, sau đó dẫn theo một đoàn người hướng tới con đường đến chỗ ác ma thành Abaddon.
"Ban nãy con quái vật nữ kia có nói qua, phía Tây mới diệt xong một đám quái. tôi cảm thấy có thể là bởi vì sau khi chúng ta qua được phó bản duy nhất của Tân Thủ thôn, hệ thống ở bên ngoài Tân Thủ thôn mới xuất ra những con quái vật này, hơn nữa nếu bây giờ giờ chúng ta muốn đến chỗ con ác ma thành Abaddon cũng cần phải đi về phía Tây, vậy nên dự định tại đó sẽ nâng cấp đến cấp 10."
"Tôi không có ý kiến, nhưng Phàm muội muội vừa nôn nghén xong, hiện giờ đã cảm thấy thoải mái hơn chút nào chưa mà đã muốn chém giết điên cuồng rồi?"
"Đúng vậy, đội trưởng, em nhìn anh sắc mặt nhợt nhạt, có chút lo lắng nha." Xà Cơ cũng lên tiếng hỏi han.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.