Ác Ma Khuynh Thành

Chương 73: Bây giờ không sợ nghèo

Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu

18/03/2017

Editor: Ngansieunhan

Beta-or: Lạc Huyên

••• === ====== === •••

DIỆP GIA QUÁN

“Đúng rồi!” Ngân Nhiếp đột nhiên nhớ tới điều gì, kinh hãi nhìn Băng Huyết: “Tiểu chủ. . . . . . Ta là Đế Vương trong loài rắn, mới vừa tiến đến cấp sơ kỳ, cho dù ở trong sơn cốc này, tối thiểu cũng phải tu luyện thêm vài năm mới có thể tấn cấp đến trung kỳ. Thế nhưng không ngờ lần này lập tức tiến vào cấp trung kỳ. Tiểu chủ. . . . . . Người thật sự là quá biến thái, khế ước cũng có thể để cho ma thú lên cấp. Không đúng. . . . . . Không đúng, biến thái đã không thể nào hình dung được tiểu chủ, mà chính là yêu nghiệt a!”

Băng Huyết bị âm thanh vừa phát ra làm giật mình, rống đến đầu cũng bắt đầu hôn mê, bất lực thở dài. Nàng có thể ghét bỏ cái đồ này à. . . . . . Có thể sao. . . . . . Có thể sao.

Được rồi. . . . . . Không thể, vậy đành phải: “Ngân Nhiếp, thân thể ta có rất nhiều bí mật ta không biết, cho nên không biết trả lời ngươi như thế nào. Hay là đợi sau này, chúng ta gặp được phụ thân ta, tự ngươi đi hỏi ông ấy có được không?”

“Như vậy. . . . . . Được rồi. Phụ thân của tiểu chủ nhất định là một Đại Yêu nghiệt.” Vẻ mặt Ngân Nhiếp nghiêm túc suy tính, xoa đầu nhỏ.

“Ặc. . . . . ” Mồ hôi. . . . . .Càng ngày càng nhiều. . . . . Cái tên này. . . . . Làm người ta không thể nói lời nào. Vì sao ma thú của mình luôn khiến mình bất lực im lặng như vậy! Vì không nên thảo luận lại đề tài yêu nghiệt biến thái này, Băng Huyết không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài, đột nhiên Băng Huyết một mắt nhìn Ngân Nhiếp từ trên xuống, nghi ngờ hỏi: “Ngân Nhiếp, rõ ràng mới vừa rồi ta có hạ độc ngươi, vì sao ngươi không có dấu hiệu trúng độc nào.”

“Khà khà.” Vẻ mặt Ngân Nhiếp cười hả hê, hất đầu nói: “Bởi vì ta bách độc bất xâm!”

“Khó trách, xem ra có chút độc cũng không phải là vạn năng.” Băng Huyết như có điều suy nghĩ nói: “Đây cũng là một trong những năng lực thượng cổ mà ngươi được truyền thừa?”

“Đúng vậy. Tiểu chủ. Chỉ là tiểu chủ, cho dù ta bách độc bất xâm, đối với loại thủy ngân có tính độc ăn mòn cực mạnh giống như của ta thì ta cũng không hoàn toàn được miễn dịch.” Ngân Nhiếp nhẹ nhàng nhắc nhở.

Trong mắt Băng Huyết sáng lên, nhìn về phía Ngân Nhiếp: “Ta hiểu, cám ơn ngươi Ngân Nhiếp. Ta cũng giống như vậy, đối với độc của ngươi, vẫn là hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể nghĩ biện pháp giảm tổn thương mà thôi.”



Ngân Nhiếp gật đầu một cái, trong lòng nó đối với chủ nhân mới có đầu óc thông tuệ linh hoạt này, tương đối thỏa mãn, quan trọng hơn là, nàng và nó giống nhau, cũng yêu thích độc.

Lúc này Ngân Nhiếp mới phản ứng, hình như tiểu chủ vừa mới gọi nó là. . . . . . “Lại nói. . . . . . Lại nói. . . . . . Tiểu chủ, tại sao gọi ta là ‘Ngân Sắc’ (màu bạc), bởi vì cả mình ta đều là màu bạc à. . . . . . Nhưng thật là khó nghe nha. Giống như. . . . . ‘Dâm sắc’ nha.” Mặt Ngân Nhiếp đầy vẻ chê bai nhìn Băng Huyết. (DIỆP GIA QUÁN)

“Ặc. . . . . . Ta nói con rắn nhà ngươi này, làm sao biết nhiều như vậy.” Băng Huyết hít một hơi thật sâu, tránh làm mình xúc động mà ném nó ra ngoài. Phải giải thích rõ, nếu không để cho người ngoài biết, còn không mắc cỡ chết người à: “Ngân Nhiếp. . . . .. Bạc Ngân, khắp nơi kinh sợ. Ta cảm thấy chữ này cùng thân phận Đế Vương của ngươi rất tương xứng.”

“Thật sao. . . . . . khè khè. . . . . . Tứ phương kinh sợ. Ngân Nhiếp thích. . . . . . Ngân Nhiếp tạ tiểu chủ ban tên cho.” Ngân Nhiếp hưng phấn kích động vỗ cánh nho nhỏ, vòng quanh đầu Băng Huyết, không ngừng bay nhảy.

“Ngừng. . . . . .” Băng Huyết không chút khách khí nắm lấy Ngân Nhiếp, tránh cho mình càng ngày càng choáng váng, bất lực nói: “Ngân Nhiếp, ngươi cũng đi vào trong ma lam chi giới tu luyện củng cố đi thôi. Ở trong đó so với sơn cốc này đúng là dư thừa tinh lực.”

“Tiểu chủ đã để con Tiểu Miêu kia đi vào, nếu như Ngân Nhiếp cũng đi vào, tiểu chủ gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào.” Sau khi Ngân Nhiếp công kích Tiểu Quai, nghe Băng Huyết và Tiểu Quai nói chuyện, thấy Băng Huyết không để ý đến an toàn của bản thân mà cứu Tiểu Quai thì nó cũng đã rất hâm mộ rồi. Chỉ là chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi. Bây giờ chính nó cũng có tư cách hưởng thụ sự yêu mến bảo vệ của tiểu chủ, trong lòng vui mừng, ngay cả nó đều nói không rõ. Cho nên nó nhất định sẽ bảo vệ thật tốt hạnh phúc này, tiểu chủ nhất định không bị làm sao. Thân là mãnh thú thượng cổ đời sau – Đế Vương Thủy Ngân, sao có thể khiến người khác khinh thường.

Aiii. . . . . . Đồng bạn bên cạnh mình đều là đáng yêu như thế, để cho mình bất kể như thế nào cũng sẽ không buông tay, từng người đều là đáng yêu như thế.

Băng Huyết nhìn vẻ mặt kiên định của Ngân Nhiếp, tròng mắt màu bạc nho nhỏ kia đã nói cho mình ý nghĩ của nó, kiếp trước trở thành sát thủ vô tình lâu như vậy, kiếp này. . . . . . Sẽ thật hạnh phúc đấy.

Huyền. . . . . . Ngươi thấy không. Huyết nhi học được hạnh phúc, cũng nhận được hạnh phúc đấy. Còn ngươi. . . . . .

Huyền. . . . . . Huyết nhi vẫn luôn đợi ngươi. Ngươi cũng phải chờ Huyết nhi nha.

“Tiểu chủ.” Ngân Nhiếp nghiêng đầu, nhìn Băng Huyết. Không hiểu vì sao tiểu chủ đột nhiên cười dịu dàng, nhìn nó nhưng không nói lời nào.

“Ngân Nhiếp, ngươi yên tâm đi tu luyện. Gặp nguy hiểm thì ta sẽ gọi ngươi, ngươi cũng không phải hoàn toàn ngủ say, yên tâm đi.” Băng Huyết nhẹ nhàng vỗ một cái đầu nhỏ màu bạc kia.

Ngân Nhiếp trầm tư một chút, rốt cuộc gật đầu một cái: “Được rồi. Tiểu chủ phải cẩn thận. Đúng rồi tiểu chủ. . . . . . Trước mặt có rất nhiều thảo dược cùng linh quả mà bên ngoài không có nha. Lúc người đi nhớ lấy.” Nói xong, Ngân Nhiếp trước nụ cười tươi của Băng Huyết tiến vào bên trong ma lam chi giới.

Băng Huyết cười hít một hơi thật sâu, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Một cột ánh sáng màu tím thoáng qua, nhanh chóng tiến đến trong Thủy Sinh Sâm Lâm phía trước.



Nhìn thác nước lớn trước mắt cùng thảo dược trân quý và các loại kỳ trân dị bảo (của báu vật lạ) đầy đất, Băng Huyết nhíu mày, vận khí này. . . . . . Chính nàng cũng bắt đầu hâm mộ mình. Nơi này mặc dù không có được dị quả cấp bậc cao như ở vườn cây thảo dược của mình trong ma lam chi giới, nhưng cũng là cực kỳ khó có được, tùy tiện nhặt một thứ cũng đủ để những người bên ngoài kia tranh nhau đến bể đầu.

“Cái thác nước này tốt vô cùng, ta thích. Hơn nữa những sinh vật thủy sinh này đều nhờ thác nước mà nuôi dưỡng cơ thể.” Ngón tay Băng Huyết xoa cằm, tự hỏi.

“Bên trong ma lam chi giới là tự động thăng cấp, những thứ đồ này chỉ có thể để vào không gian dự trữ, cũng không lãng phí.”

“Tiểu chủ, người còn có một Không Gian Giới Chỉ” Thanh âm của Ngân nhiếp đột nhiên vang lên trong đầu.

“Hắc tinh giới.” Băng Huyết kinh ngạc nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn Hắc Tinh Thạch tầm thường kia.

(Nói qua cho bạn nào không nhớ, Băng Huyết có 2 chiếc nhẫn, 1 chiếc là Hắc tinh giới do Mặc Kình Thiên là nghĩa vụ cho, 1 chiếc còn lại là Ma lam chi giới do cha mẹ để lại vào thời điểm gặp Tử Minh )

“Ta truyền năng lực vào bên trong, có một loại năng lực nhạy bén là cảm ứng Kỳ Trân Dị Bảo. Ở trên thân tiểu chủ, chiếc nhẫn hắc tinh này chính là báu vật khó có được. Mặc dù là thánh huyễn khí, chính là thánh huyễn khí cực phẩm trong cực phẩm. Bên trong có hai lĩnh vực, nhưng chỉ mới mở ra được một.” Ngân nhiếp cẩn thận giảng giải.

“Oa. . . . . . Ngân nhiếp ngươi thật lợi hại, lần này không cần lo lắng chúng ta về sau sẽ nghèo nàn chết đói.” Băng Huyết mang dáng vẻ tham tiền cười nói. (DIỆP GIA QUÁN)

Sau đó sờ chiếc nhẫn trên ngón tay phải nói: “Đây là chiếc nhẫn hắc tinh đặc biệt trực hệ Mặc đảo. Ta chỉ biết không gian giới chỉ này là tượng trưng cho thân phận Thất thiếu chủ Mặc đảo mà thôi, không ngờ không gian giới chỉ trong truyền thuyết lại còn có lĩnh vực.”

“Truyền thuyết. . . . . . Tiểu chủ. Cái từ này người dùng không thích hợp. . . . . .” Ngân nhiếp nhìn quanh nơi nó đang ở, bất lực nói.

“A. . . . . . Được rồi.” Băng Huyết sờ mũi một cái, lúng túng nói. Nhìn ma lam giới chỉ trên tay phải một chút. . . . . . Quả thật không thích hợp.

“Tiểu chủ, vận dụng Tinh Thần lực ở trong nhẫn hắc tinh kia dẹp bỏ bụi đất đi mở ra một vùng đất trống, sau đó dùng Ma Pháp Hệ Thổ phối hợp với Không Gian Ma Pháp đưa nơi này đi vào.” Ngân Nhiếp càng nói giọng càng mơ hồ, chậm rãi nói.

“Ta hiểu, Ngân Nhiếp mau tu luyện đi.” Băng Huyết khẽ nói, cho dù biết mình nói lớn đến đâu, cũng không làm Ngân Nhiếp lay động, nhưng lại không tự chủ được mà nhẹ giọng nói, cảm nhận được Ngân Nhiếp chính thức tiến vào ngủ say, mới bắt đầu thực hiện việc lớn, biến đổi không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook