Chương 2
Đường Quyên
09/05/2018
Từ trong mộng bừng tỉnh, hai mắt Tâm Đồng mông lung nhìn chằm
chằm vào gian phòng xa lạ, ước chừng giật mình vài giây, mới nhớ tới hiện tại
mình đang ở Đằng gia.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã muốn sáng ngời, nhưng không cách nàolàm cho nội tâm của Tâm Đồng cũng sáng theo.
“Ba ba. . . . . . Mẹ. . . . . .” Tâm Đồng trong miệng thì thào kêu to .
Nàng thấy một cơn ác mộng, trong mộng cha mẹ đều đã chết, mà nàng cô đơn một mình bị người ăn hiếp, cho nên mới đổ mồ hôi đầy người, từ trong mộng bừng tỉnh.
Tâm Đồng thở dài. Cho dù nơi này cũng không có cha mẹ, nhưng lại có một người anh trai ở bên cạnh nàng a!
Anh trai — Đằng Lệ tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng vừa nhìn đã biết hắn không thuộc mẫu anh trai thân thiết cởi mở luôn biết an ủi người khác, nhưng tối hôm qua hắn lại chính miệng hứa hẹn sẽ chăm sóc chính . . . . . .
Nghĩ đến đây, ngọn lửa cảm động lại bắt đầu phát sinh trong lòng nàng.
Không thể phủ nhận một điều, những đường nét lạnh lùng nghiêm khắc trên gương mặt của Đằng Lệ, thật sự làm cho người ta có chút sợ hãi. Nếu có một ngày, hắn phát hiện bản thân bị lừa –
Bất an nảy lên trong lòng lần nữa, nhưng Tâm Đồng không dám tiếp tục nghĩ đến nữa, nói không hối hận chính là gạt người, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không còn có đường lui. . . . . .
Dù chỉ là một người anh trai mà nàng đánh cắp được thì sao, chỉ cần hắn có thể yêu nàng, nàng cũng nhất định có thể có được hạnh phúc!
Lắc đầu, đem những suy nghĩ bất an cố gắng đuổi ra khỏi đầu, cố lấy dũng khí, Tâm Đồng quyết định rời giường đi đối mặt với cuộc sống mới của nàng.
Thay một bộ váy đơn giản mộc mạc, sau đó rửa mặt chải đầu, nàng xuống lầu đi đến cửa phòng ăn, đã thấy Đằng Lệ ngồi sẵn trên bàn ăn bữa sáng.
Vừa nhìn thấy hắn, toàn bộ dũng khí nàng cố gắng lắm mới có được bỗng chốc chạy đi đâu mất, Tâm Đồng nhất thời lại cảm thấy tay chân mình không có một chút sức lực nào, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
”. . . . . . Chào buổi sáng.” Ngần ngừ mãi, Tâm Đồng vẫn là không có dũng khí mở miệng gọi hắn là anh trai, nàng thật sự không phải là một cô gái quen nói dối
”Tối hôm qua ngủ ngon không?” Đằng Lệ thản nhiên hỏi.
Đầu tiên là lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại gật gật đầu, Tâm Đồng có chút khẩn trương, không biết nên trả lời hắn ngủ ngon hay là không ngon đây?
Nhìn thấy bộ dáng bất an của Tâm Đồng, Đằng Lệ không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống.
Tâm Đồng ngồi xuống, Ái Mạn Đạt lập tức đem bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, ân cần đưa đến trước mặt nàng, xếp từng món ăn ở phía trước nàng.
Nhìn thấy bữa sáng trước mắt, Tâm Đồng không khỏi vui vẻ mỉm cười.
Trước kia bọn họ ở cô nhi viện, bữa ăn sáng đều là bánh mì thiện tâm mà các cửa tiệm quyên tặng, loại bánh mì qua đêm, như thế đã là tốt lắm rồi, có đôi khi không có bánh mì, những người trong cô nhi viện còn không có gì để ăn.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn một bữa sáng phong phú đến như vậy, chẳng những có bánh mì nướng, thịt lợn xông khói, dăm bông và trứng, còn có nước cam và café nóng. . . . . .
Tâm Đồng bắt đầu bị bữa ăn sáng thu hút, chăm chú đến mức, ngay cả Đằng Lệ ở một bên nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng đều không để tâm đên.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Ái Mạn Đạt đầu tiên là trả lời điện thoại, sau đó lập tức cung kính đem điện thoại đưa cho Đằng Lệ.
Nghe đối phương ở đầu dây bên kia báo cáo nghiệp vụ, trên mặt Đằng Lệ không có một tia biểu tình, cũng không có nói gì.
”Làm đi, không cần nương tay.” Cuối cùng hắn nghiêm túc nói một câu như vậy, sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Trong miệng còn đang nhai bánh mì nướng, đã bị câu trả lòi lạnh lùng của Đằng Lệ làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa bánh mì nghẹn ở cổ họng, vì thế Tâm Đồng xấu hổ uống mấy hớp nước cam cho cổ họng thông suốt.
Đứng tần ngần trước cánh cửa lớn, Tâm Đồng cố lấy dũng khí, khi chuẩn bị bấm chuông, lại phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có chuông điện hay là bóng dáng chiếc bộ đàm!
Tâm Đồng có chút giật mình, nàng phải kêu cửa như thế nào?
Lúc này cửa đột nhiên tự động mở ra, vẻ mặt Nhu Nhã tràn đầy ý cười dịu dàng, vẫn giống như đêm qua, toàn thân mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, vô cùng thân thiết chào đón Tâm Đồng.
“Tâm Đồng, hoan nghênh em.”
Vẫn còn chưa có kêu cửa, Nhu Nhã làm sao biết được mình sẽ đến đây? Tâm Đồng cảm thấy kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị Nhu Nhã kéo vào nhà.
Lần thứ hai đi qua mấy đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu, bước vào phòng khách mà tối hôm qua đã gặp mặt, Nhu Nhã lôi kéo Tâm Đồng bước đến ngồi trên bộ ghế sô pha trắng.
Tâm Đồng chú ý tới trên bàn có một ít điểm tâm, còn có một ấm hồng trà đang bốc khói, giống như đã chuẩn bị sẵn để đãi khách.
“Uống trà đi! Vừa mới pha xong.” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, rót ra một ly hồng trà đưa cho Tâm Đồng.
“Có phải có khách định đến hay không? Em không quấy rầy nữa, lần sau lại đến.” Tâm Đồng có chút xấu hổ, đứng lên định cáo từ trước.
Nhu Nhã nhanh tay giữ chặt Tâm Đồng, cười nói: “Vị khách mà chị chờ chính là em a!”
“Chờ em? !” Tâm Đồng trợn tròn hai mắt, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng còn hơi hơi hé ra.
Nhìn thấy bộ dáng vừa ngây ngốc vừa đáng yêu của Tâm Đồng, Nhu Nhã không khỏi bật cười.“Chị có năng lực thần giao cáchc ảm, vừa rồi đột nhiên cảm giác được em muốn đến đây gặp chị, cho nên chị đã pha trà sẵn để chờ em.”
“Thần giao cách cảm. . . . . .” Không thể tin được những gì chính mình vừa mới nghe được, chân tay luống cuống, Tâm Đồng không biết nên như thế nào cho phải.
“Nếu không, em thử nghĩ xem, tại sao đêm qua Đằng Lệ lại mang em đến gặp chị trước?” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thông minh bướng bỉnh.
“Hả?” một tiếng, sắc mặt của Tâm Đồng lập tức trắng bệch. Nàng sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, đứng thẳng không xong, liền ngã ngồi trên sô pha.
“Vậy. . . . . . Chị đã biết em không phải, không phải. . . . . .” Tâm Đồng lắp bắp không thể nói tiếp.
Gật gật đầu, Nhu Nhã cầm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Tâm Đồng dường như an ủi, sau đó nói: “Hôm qua chị đã biết rồi, nhưng không định nói cho Đằng Lệ biết.”
“Tại sao chị lại không nói với anh ấy? Nói em không phải là em gái ruột của anh ấy?” Tâm Đồng khó hiểu, hỏi lại Nhu Nhã.
Nhu Nhã cười cười nói: “Bởi vì chị cảm giác được, em là một cô gái tốt. Mặc kệ vì lý do gì mà em muốn giả mạo em gái của anh ấy, nhưng chị tin tưởng em tuyệt đối không có ác ý.”
“Em, em thật sự không phải cố ý muốn gạt người khác, em chỉ là rất cô đơn, rất muốn có được một gia đình, cho nên mới làm như vậy. . . . . .” Nước mắt trong suốt rơi xuống, Tâm Đồng nghẹn ngào nói.
Giơ ống tay áo lên, giúp Tâm Đồng lau đi nước mắt, Nhu Nhã nhẹ nhàng nói: “Chị biết mà. Chị có thể hiểu được ý nghĩ của em. Bởi vì Đằng Lệ cũng là một người rất cô đơn, chị hy vọng có người có thể làm bạn bên cạnh anh ấy, cho nên mới dằn lại, không nói cho anh ấy biết.”
Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã nói tiếp: “Chị cũng là một cô nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, đã mang chị về từ một góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng không được ở cùng một chỗ, nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy anh ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm sự một ngày. Đối với chị mà nói, Đăng Lệ như một người anh trai luôn chăm sóc chị, bởi vậy chị cũng muốn sẽ có một ngày anh ấy tìm được một tình yêu thật sự và sống những tháng ngày hạnh phúc”
“Tình yêu thực sự? Chị đang nói cái gì? Em đối với anh ấy không phải thứ tình cảm này. . . . . .” Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác Tâm Đồng muốn phủ nhận.
“Chuyện tương lai, không ai có thể đoán trước được, em không cần vội vã phủ nhận.” Nhu Nhã thản nhiên nói.
“Nhưng em –”
Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng không cần giải thích nhiều.”Đằng Lệ có nói chuyện Đằng gia cho em biết không?”
“Dạ, sáng nay dường như anh ấy có nhắc tới, nói là khi anh ấy đi du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em gái.” Suy nghĩ một lúc, Tâm Đồng thành thật trả lời.
“Haiz! Sự việc còn phức tạp hơn thế một chút.” Nhu Nhã thở dài, mới tiếp tục nói chuyện.
“Năm ấy anh ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát hiện gia sản đã bị chia cắt không còn, ngay cả đứa em gái duy nhất cũng mất tích. Sau này, anh ấy mới phát hiện, chuyện cha mẹ và em gái anh ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ sói của anh ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của anh ấy còn xuất ra một số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết anh ấy để diệt khẩu…
“A –” Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt hoảng kêu lên.
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là một đứa bé a. . . . . .
Khó trách hắn lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, không dễ tiếp cận như thế, thì ra hắn từng có một quá khứ bi thảm đến như vậy
“Rồi sau này ra sao?” Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
“Hắc đạo phái ra một đám người giết anh ấy, nhưng không thành công, trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia đều chết dưới tay của Đằng Lệ.”
Nhìn bụi hoa tường vi ngoài cửa sổ, Nhu Nhã tiếp tục nói: “Tuy rằng là tự vệ giết người, nhưng cũng vì thế mà Đằng Lệ cũng vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên ba năm. Nhưng dù bị giam anh ấy vẫn không nản chí, sau khi ra tù, dù chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ấy liền tạo dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng thành một đại gia giàu có nổi danh, còn tiện tay tống bọn đã hãm hại anh ấy vào tù. Mà điều tiếc nuối duy nhất của anh ấy, chính là không tìm được đứa em gái ruột, cuối cùng vào tuần trước mới tìm được tung tích của cô ấy, không nghĩ tới. . . . . .”
Những lời tiếp theo Nhu Nhã không cần nói Tâm Đồng cũng đã hiểu được.
Đều là chính mình phá hủy nguyện vọng đi tìm em gái của Đằng Lệ!
“Đều là lỗi của em! Em phải nói với anh ấy, nói em không phải là em gái của anh ấy. . . . . .” Biết được dĩ vãng của Đằng Lệ, lương tâm của Tâm Đồng cắn rứt không yên, nhịn không được muốn đi tìm hắn, nói ra hết tất cả mọi chuyện, cũng cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Đừng đi!” Nhu Nhã ngăn cản nàng.”Bây giờ còn chưa phải lúc, em nói cũng vô dụng. Duyên phận của anh ấy và em gái cò chưa tới a.”
“Nhưng em. . . . . .”
“Bây giờ chuyện em có thể làm chính là cô gắng hết sức chăm sóc cho anh ấy, cho đến khi anh ấy tìm được đứa em gái thật sự trở về.” Nhu Nhã khuyên Tâm Đồng, giọng nói dịu dàng của cô dường như có một ma lực kì lạ.
Lương tâm và bất an không ngừng tranh đấu trong lòng nàng, Tâm Đồng cúi đầu lo lắng, một lát sau, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm.
“Để bù đắp lỗi lầm của em, trước khi em gái anh ấy xuất hiện, em sẽ cố hết sức chăm sóc anh ấy.” Nàng cam đoan với Nhu Nhã.
Đúng vậy, nàng sẽ cô hết sức chăm sóc Đằng Lệ, để bù đắp lại sai lầm nhất thời do ma xui quỷ khiến của mình — Trong lòng của Tâm Đồng cũng đã thầm hứa.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tâm Đồng tò mò hỏi Nhu Nhã.
“Đúng rồi, em muốn biết vì sao người đàn ông tên Lãnh Diệp, tối qua lại nói đùa với em, chúng em phải về ma quật?
“Không phải chị vừa mới nói đó sao?” Nhu Nhã cười thần bí, nhấp một ngụm hồng trà thơm ngát.
“Đương nhiên, một phần là do Lãnh Diệp có sở thích dùng lời nói châm chọc người khác. Ngoài ra lý do còn lại là bởi vì tất cả mọi người biết Đằng Lệ rất đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi anh ấy. Nghi ngờ sự nghiệp làm gì cũng thuận lợi của anh ấy, xem anh ấynhư là hóa thân của ma quỷ, cho nên lén đặt cho anh ấy biệt danh là『 Ác ma 』, mà nơi ở của ác ma, đương nhiên phải gọi là ma quật a!”
Ngoài cửa sổ sắc trời đã muốn sáng ngời, nhưng không cách nàolàm cho nội tâm của Tâm Đồng cũng sáng theo.
“Ba ba. . . . . . Mẹ. . . . . .” Tâm Đồng trong miệng thì thào kêu to .
Nàng thấy một cơn ác mộng, trong mộng cha mẹ đều đã chết, mà nàng cô đơn một mình bị người ăn hiếp, cho nên mới đổ mồ hôi đầy người, từ trong mộng bừng tỉnh.
Tâm Đồng thở dài. Cho dù nơi này cũng không có cha mẹ, nhưng lại có một người anh trai ở bên cạnh nàng a!
Anh trai — Đằng Lệ tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng vừa nhìn đã biết hắn không thuộc mẫu anh trai thân thiết cởi mở luôn biết an ủi người khác, nhưng tối hôm qua hắn lại chính miệng hứa hẹn sẽ chăm sóc chính . . . . . .
Nghĩ đến đây, ngọn lửa cảm động lại bắt đầu phát sinh trong lòng nàng.
Không thể phủ nhận một điều, những đường nét lạnh lùng nghiêm khắc trên gương mặt của Đằng Lệ, thật sự làm cho người ta có chút sợ hãi. Nếu có một ngày, hắn phát hiện bản thân bị lừa –
Bất an nảy lên trong lòng lần nữa, nhưng Tâm Đồng không dám tiếp tục nghĩ đến nữa, nói không hối hận chính là gạt người, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không còn có đường lui. . . . . .
Dù chỉ là một người anh trai mà nàng đánh cắp được thì sao, chỉ cần hắn có thể yêu nàng, nàng cũng nhất định có thể có được hạnh phúc!
Lắc đầu, đem những suy nghĩ bất an cố gắng đuổi ra khỏi đầu, cố lấy dũng khí, Tâm Đồng quyết định rời giường đi đối mặt với cuộc sống mới của nàng.
Thay một bộ váy đơn giản mộc mạc, sau đó rửa mặt chải đầu, nàng xuống lầu đi đến cửa phòng ăn, đã thấy Đằng Lệ ngồi sẵn trên bàn ăn bữa sáng.
Vừa nhìn thấy hắn, toàn bộ dũng khí nàng cố gắng lắm mới có được bỗng chốc chạy đi đâu mất, Tâm Đồng nhất thời lại cảm thấy tay chân mình không có một chút sức lực nào, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
”. . . . . . Chào buổi sáng.” Ngần ngừ mãi, Tâm Đồng vẫn là không có dũng khí mở miệng gọi hắn là anh trai, nàng thật sự không phải là một cô gái quen nói dối
”Tối hôm qua ngủ ngon không?” Đằng Lệ thản nhiên hỏi.
Đầu tiên là lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại gật gật đầu, Tâm Đồng có chút khẩn trương, không biết nên trả lời hắn ngủ ngon hay là không ngon đây?
Nhìn thấy bộ dáng bất an của Tâm Đồng, Đằng Lệ không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống.
Tâm Đồng ngồi xuống, Ái Mạn Đạt lập tức đem bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, ân cần đưa đến trước mặt nàng, xếp từng món ăn ở phía trước nàng.
Nhìn thấy bữa sáng trước mắt, Tâm Đồng không khỏi vui vẻ mỉm cười.
Trước kia bọn họ ở cô nhi viện, bữa ăn sáng đều là bánh mì thiện tâm mà các cửa tiệm quyên tặng, loại bánh mì qua đêm, như thế đã là tốt lắm rồi, có đôi khi không có bánh mì, những người trong cô nhi viện còn không có gì để ăn.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn một bữa sáng phong phú đến như vậy, chẳng những có bánh mì nướng, thịt lợn xông khói, dăm bông và trứng, còn có nước cam và café nóng. . . . . .
Tâm Đồng bắt đầu bị bữa ăn sáng thu hút, chăm chú đến mức, ngay cả Đằng Lệ ở một bên nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng đều không để tâm đên.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Ái Mạn Đạt đầu tiên là trả lời điện thoại, sau đó lập tức cung kính đem điện thoại đưa cho Đằng Lệ.
Nghe đối phương ở đầu dây bên kia báo cáo nghiệp vụ, trên mặt Đằng Lệ không có một tia biểu tình, cũng không có nói gì.
”Làm đi, không cần nương tay.” Cuối cùng hắn nghiêm túc nói một câu như vậy, sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Trong miệng còn đang nhai bánh mì nướng, đã bị câu trả lòi lạnh lùng của Đằng Lệ làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa bánh mì nghẹn ở cổ họng, vì thế Tâm Đồng xấu hổ uống mấy hớp nước cam cho cổ họng thông suốt.
Đứng tần ngần trước cánh cửa lớn, Tâm Đồng cố lấy dũng khí, khi chuẩn bị bấm chuông, lại phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có chuông điện hay là bóng dáng chiếc bộ đàm!
Tâm Đồng có chút giật mình, nàng phải kêu cửa như thế nào?
Lúc này cửa đột nhiên tự động mở ra, vẻ mặt Nhu Nhã tràn đầy ý cười dịu dàng, vẫn giống như đêm qua, toàn thân mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, vô cùng thân thiết chào đón Tâm Đồng.
“Tâm Đồng, hoan nghênh em.”
Vẫn còn chưa có kêu cửa, Nhu Nhã làm sao biết được mình sẽ đến đây? Tâm Đồng cảm thấy kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị Nhu Nhã kéo vào nhà.
Lần thứ hai đi qua mấy đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu, bước vào phòng khách mà tối hôm qua đã gặp mặt, Nhu Nhã lôi kéo Tâm Đồng bước đến ngồi trên bộ ghế sô pha trắng.
Tâm Đồng chú ý tới trên bàn có một ít điểm tâm, còn có một ấm hồng trà đang bốc khói, giống như đã chuẩn bị sẵn để đãi khách.
“Uống trà đi! Vừa mới pha xong.” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, rót ra một ly hồng trà đưa cho Tâm Đồng.
“Có phải có khách định đến hay không? Em không quấy rầy nữa, lần sau lại đến.” Tâm Đồng có chút xấu hổ, đứng lên định cáo từ trước.
Nhu Nhã nhanh tay giữ chặt Tâm Đồng, cười nói: “Vị khách mà chị chờ chính là em a!”
“Chờ em? !” Tâm Đồng trợn tròn hai mắt, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng còn hơi hơi hé ra.
Nhìn thấy bộ dáng vừa ngây ngốc vừa đáng yêu của Tâm Đồng, Nhu Nhã không khỏi bật cười.“Chị có năng lực thần giao cáchc ảm, vừa rồi đột nhiên cảm giác được em muốn đến đây gặp chị, cho nên chị đã pha trà sẵn để chờ em.”
“Thần giao cách cảm. . . . . .” Không thể tin được những gì chính mình vừa mới nghe được, chân tay luống cuống, Tâm Đồng không biết nên như thế nào cho phải.
“Nếu không, em thử nghĩ xem, tại sao đêm qua Đằng Lệ lại mang em đến gặp chị trước?” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thông minh bướng bỉnh.
“Hả?” một tiếng, sắc mặt của Tâm Đồng lập tức trắng bệch. Nàng sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, đứng thẳng không xong, liền ngã ngồi trên sô pha.
“Vậy. . . . . . Chị đã biết em không phải, không phải. . . . . .” Tâm Đồng lắp bắp không thể nói tiếp.
Gật gật đầu, Nhu Nhã cầm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Tâm Đồng dường như an ủi, sau đó nói: “Hôm qua chị đã biết rồi, nhưng không định nói cho Đằng Lệ biết.”
“Tại sao chị lại không nói với anh ấy? Nói em không phải là em gái ruột của anh ấy?” Tâm Đồng khó hiểu, hỏi lại Nhu Nhã.
Nhu Nhã cười cười nói: “Bởi vì chị cảm giác được, em là một cô gái tốt. Mặc kệ vì lý do gì mà em muốn giả mạo em gái của anh ấy, nhưng chị tin tưởng em tuyệt đối không có ác ý.”
“Em, em thật sự không phải cố ý muốn gạt người khác, em chỉ là rất cô đơn, rất muốn có được một gia đình, cho nên mới làm như vậy. . . . . .” Nước mắt trong suốt rơi xuống, Tâm Đồng nghẹn ngào nói.
Giơ ống tay áo lên, giúp Tâm Đồng lau đi nước mắt, Nhu Nhã nhẹ nhàng nói: “Chị biết mà. Chị có thể hiểu được ý nghĩ của em. Bởi vì Đằng Lệ cũng là một người rất cô đơn, chị hy vọng có người có thể làm bạn bên cạnh anh ấy, cho nên mới dằn lại, không nói cho anh ấy biết.”
Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã nói tiếp: “Chị cũng là một cô nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, đã mang chị về từ một góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng không được ở cùng một chỗ, nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy anh ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm sự một ngày. Đối với chị mà nói, Đăng Lệ như một người anh trai luôn chăm sóc chị, bởi vậy chị cũng muốn sẽ có một ngày anh ấy tìm được một tình yêu thật sự và sống những tháng ngày hạnh phúc”
“Tình yêu thực sự? Chị đang nói cái gì? Em đối với anh ấy không phải thứ tình cảm này. . . . . .” Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác Tâm Đồng muốn phủ nhận.
“Chuyện tương lai, không ai có thể đoán trước được, em không cần vội vã phủ nhận.” Nhu Nhã thản nhiên nói.
“Nhưng em –”
Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng không cần giải thích nhiều.”Đằng Lệ có nói chuyện Đằng gia cho em biết không?”
“Dạ, sáng nay dường như anh ấy có nhắc tới, nói là khi anh ấy đi du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em gái.” Suy nghĩ một lúc, Tâm Đồng thành thật trả lời.
“Haiz! Sự việc còn phức tạp hơn thế một chút.” Nhu Nhã thở dài, mới tiếp tục nói chuyện.
“Năm ấy anh ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát hiện gia sản đã bị chia cắt không còn, ngay cả đứa em gái duy nhất cũng mất tích. Sau này, anh ấy mới phát hiện, chuyện cha mẹ và em gái anh ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ sói của anh ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của anh ấy còn xuất ra một số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết anh ấy để diệt khẩu…
“A –” Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt hoảng kêu lên.
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là một đứa bé a. . . . . .
Khó trách hắn lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, không dễ tiếp cận như thế, thì ra hắn từng có một quá khứ bi thảm đến như vậy
“Rồi sau này ra sao?” Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
“Hắc đạo phái ra một đám người giết anh ấy, nhưng không thành công, trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia đều chết dưới tay của Đằng Lệ.”
Nhìn bụi hoa tường vi ngoài cửa sổ, Nhu Nhã tiếp tục nói: “Tuy rằng là tự vệ giết người, nhưng cũng vì thế mà Đằng Lệ cũng vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên ba năm. Nhưng dù bị giam anh ấy vẫn không nản chí, sau khi ra tù, dù chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ấy liền tạo dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng thành một đại gia giàu có nổi danh, còn tiện tay tống bọn đã hãm hại anh ấy vào tù. Mà điều tiếc nuối duy nhất của anh ấy, chính là không tìm được đứa em gái ruột, cuối cùng vào tuần trước mới tìm được tung tích của cô ấy, không nghĩ tới. . . . . .”
Những lời tiếp theo Nhu Nhã không cần nói Tâm Đồng cũng đã hiểu được.
Đều là chính mình phá hủy nguyện vọng đi tìm em gái của Đằng Lệ!
“Đều là lỗi của em! Em phải nói với anh ấy, nói em không phải là em gái của anh ấy. . . . . .” Biết được dĩ vãng của Đằng Lệ, lương tâm của Tâm Đồng cắn rứt không yên, nhịn không được muốn đi tìm hắn, nói ra hết tất cả mọi chuyện, cũng cầu xin sự tha thứ của hắn.
“Đừng đi!” Nhu Nhã ngăn cản nàng.”Bây giờ còn chưa phải lúc, em nói cũng vô dụng. Duyên phận của anh ấy và em gái cò chưa tới a.”
“Nhưng em. . . . . .”
“Bây giờ chuyện em có thể làm chính là cô gắng hết sức chăm sóc cho anh ấy, cho đến khi anh ấy tìm được đứa em gái thật sự trở về.” Nhu Nhã khuyên Tâm Đồng, giọng nói dịu dàng của cô dường như có một ma lực kì lạ.
Lương tâm và bất an không ngừng tranh đấu trong lòng nàng, Tâm Đồng cúi đầu lo lắng, một lát sau, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm.
“Để bù đắp lỗi lầm của em, trước khi em gái anh ấy xuất hiện, em sẽ cố hết sức chăm sóc anh ấy.” Nàng cam đoan với Nhu Nhã.
Đúng vậy, nàng sẽ cô hết sức chăm sóc Đằng Lệ, để bù đắp lại sai lầm nhất thời do ma xui quỷ khiến của mình — Trong lòng của Tâm Đồng cũng đã thầm hứa.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tâm Đồng tò mò hỏi Nhu Nhã.
“Đúng rồi, em muốn biết vì sao người đàn ông tên Lãnh Diệp, tối qua lại nói đùa với em, chúng em phải về ma quật?
“Không phải chị vừa mới nói đó sao?” Nhu Nhã cười thần bí, nhấp một ngụm hồng trà thơm ngát.
“Đương nhiên, một phần là do Lãnh Diệp có sở thích dùng lời nói châm chọc người khác. Ngoài ra lý do còn lại là bởi vì tất cả mọi người biết Đằng Lệ rất đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi anh ấy. Nghi ngờ sự nghiệp làm gì cũng thuận lợi của anh ấy, xem anh ấynhư là hóa thân của ma quỷ, cho nên lén đặt cho anh ấy biệt danh là『 Ác ma 』, mà nơi ở của ác ma, đương nhiên phải gọi là ma quật a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.