Chương 408: Chốn tị nạn xú khí xung thiên
Khiêu Vũ
30/03/2013
Jo Jo chỉ thấy tay chân mềm nhũn vô lực, cơ thể đã ngả vào lòng Đỗ Duy, trọng lượng cả người đều dựa hết lên vai Đỗ Duy.
Con gái vốn tính ưa sạch sẽ, nếu như thật sự phải đâm đầu vào cái đầm lầy thối nực này thì chỉ e Jojo sẽ gặp ác mộng cả đời mất.
Lúc này Jojo cảm thấy Đỗ Duy đang níu chặt tay mình, ngẩng đầu lên trông thấy khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của Đỗ Duy đang nháy mắt tựa như muốn nói: hãy tin ta!
Liền đó Đỗ Duy không ngờ lại khẽ đẩy Jojo ra, sau đó hít sâu một hơi một mình cắm đầu xuống cái đầm xú khí xung thiên đó!
Thấy lớp lá khô mục dày ken bị Đỗ Duy tách ra, lớp bùn đen ngòm bên dưới nổi lên mấy cái bong bóng, thân hình Đỗ Duy chìm nghỉm xuống dưới.
Lúc này cảnh đêm xung quanh yên tĩnh, bốn phía ngoại trừ đại thụ ra thì chỉ có đại thụ, tiếng gió phía xa truyền đến đem theo tiếng chim đêm hót giữa sâm lâm.
Tim Jojo đập thình thịch, cô nàng vốn là một nữ bạo lực tính tình hung hãn nhưng hôm nay trước mặt Đỗ Duy không biết tại sao sau khi hắn vừa mới thoáng tỏ tâm ý thì lại thành ra ngại ngùng e ấp, như thể cả trái tim đã trao hết cho Đỗ Duy vậy.
Cô nàng Jojo trước kia đứng trước mặt cường giả thánh giai như Lạc Tuyết còn dám chống eo mắng đối phương là đồ pê đê ẻo lả chết tiệt, lúc này bị Đỗ Duy bỏ rơi lại một mình nhảy xuống đầm lầy, Jojo nhìn rừng rậm im ắng xung quanh, bỗng dưng lại thấy hoảng sợ.
Một lúc nữa trôi qua mà Đỗ Duy vẫn chưa ngoi lên, cũng không thấy có bất kì động tĩnh nào, Jojo lo sốt vó ---- hắn, hắn sẽ không chết ngạt dưới đó chứ?!
Jojo vừa lo cuống lên là lập tức sinh ra bao nhiêu liên tưởng không hay. Lúc này cũng chẳng để ý đến bẩn nữa, cúi người nhúng hai tay xuống bùn khua loạn, trong miệng thầm kêu:
- Đỗ Duy! Đỗ Duy! Anh, anh không sao chứ ….. anh ….cái tên khốn này, đừng có dọa tôi!!
Đột nhiên cảm thấy tay trơn tuột như thể bắt phải vật gì, cô nàng rụt tay lại rướn người nhìn thì lập tức biến sắc. Giữa bóng tối, tiếng hét chói tai của Jojo vang lên. “ÁAAAAAAAA” một tiếng liền vứt thật mạnh cái thứ trong tay ra xa. Thì ra đó là một con chuột bị chết trong đầm đã thối rữa một nửa.
Jojo cảm thấy gai ốc toàn thân dựng đứng, cái đầm lầy trước mặt vừa ghê tởm vừa khủng bố, Đỗ Duy đáng ghét không ngờ đột nhiên lại chui xuống trước không thèm để ý đến mình ….
Hắn … ài, hắn chắc sẽ không chết ngạt thật đâu nhỉ.
Jojo thấy mình sắp khóc đến nơi rồi. Lớn ngần này chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô nàng khóc! Trước đây lúc nào cũng chê cười Vivian yếu đuối vô dụng, động một tí là chảy nước mắt, hôm nay sao mình lại cũng yếu đuối thế chứ……
Rốt cuộc lúc ấy một bàn tay bất chợt nhô lên giữa cái đầm lầy lội trước mặt Jojo, một tay nắm lấy cánh tay cô khiến Jojo sợ điếng người, có điều ngay sau đó mới nhìn rõ dưới lớp bùn nhơ đen sì, một chiếc nhẫn thoáng ẩn hiện trên ngón tay, chính là bàn tay Đỗ Duy.
Bàn tay đó bất thính lình kéo mạnh Jojo, Jojo chưa kịp kêu lên đã bị khí lực mạnh mẽ đó kéo tọt xuống đầm …..
Bùn lầy nhầy nhụa ghê người tràn qua đỉnh đầu, toàn thân bọc trong đầm lầy vừa trơn vừa lạnh, tuy đã liều mạng ngậm miệng nhưng mùi thối rợn người đó vẫn như thấm qua lỗ chân lông vào khắp cơ thể.
Mà bị Đỗ Duy kéo xuống bất ngờ, trong tai trong mũi không biết đã chảy vào bao nhiêu bùn khiến Jojo sợ đến hồn phi phách lạc, một thân bản lĩnh lập tức biến đi đâu mất hết, Jojo biến thành một cô gái yếu đuối để mặc cho cánh tay khỏe khoắn của Đỗ Duy kéo xuống…..
Cuối cùng, cũng không biết đã chìm xuống sâu bao nhiêu, trong bóng tối Jojo không thể mở mắt, chỉ cảm thấy mình được một đôi tay khỏe khoắn ôm lấy nép vào lòng một người. Dựa vào giác quan thứ sáu, Jojo nhận định đó là Đỗ Duy .
Lúc ấy cô mới thực sự yên tâm, thả lỏng cơ thể để mặc cho đối phương ôm mình một mạch thám thính xuống thẳng đáy hố lầy…..
Rốt cuộc, tựa như một thoáng, lại cũng phảng phất như đã qua rất lâu, Jojo liền cảm thấy tay Đỗ Duy đẩy mạnh lên người mình …..
Soạt!!
Jojo thấy khắp người bỗng dưng nhẹ bẫng, thứ bùn lầy trơn trượt vốn đang bao vây ép chặt lấy mình thoáng chốc biến mất hoàn toàn!
Thân người cô vừa được buông lỏng lập tức đưa tay lau mặt một cách vô thức, sau khi điên cuồng lau mặt và hai mắt, mở mắt ra nhìn xung quanh thì liền ngây ngốc …..
Thì ra chỗ này là ở phía dưới đầm lầy, cũng không rõ ra ở độ sâu mười mấy mét hay còn hơn nữa, tóm lại, nơi đây chắc là đáy đầm. Lúc này bản thân cô và Đỗ Duy đang đứng trên một tảng đá lớn dưới đáy đầm, mà trên một cành cây nhọn hoắt cắm trong kẽ đá có đặt một viên ngọc hình tròn to cỡ quả trứng gà. Chính hòn ngọc đó tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng ấy tuy ảm đạm nhưng vẫn miễn cưỡng giúp Jojo nhìn rõ xung quanh.
Hơn nữa phạm vi ánh sáng của viên ngọc được khoảng hai mét vuông, khiến người ta kinh ngạc chính là ánh sáng từ viên ngọc ấy phát ra như có một sức mạnh thần kì nào đó, giống như hình thành nên một tầng bảo hộ hình cầu! Hai người tuy đứng dưới đáy đầm lầy nhưng bùn nhão xung quanh lại bị đẩy hết ở ngoài, không cách nào thấm qua tầng ánh sáng bảo hộ tiến vào được.
Kết quả khiến cho tại nơi thâm sâu dưới đáy đầm lại tách ra một không gian hình cầu bán kính cỡ hai mét.!!
Jojo đang ngây ngốc thì nghe thấy Đỗ Duy cười nói:
- Sao? Đây là viên ngọc tránh nước lần trước tên long tộc vương tử đó tặng cho ta, chỉ cần ở dưới nước là có thể tách ra một không gian tránh nước, khi nãy ta đã thử qua, không ngờ ở trong bùn lầy vẫn có thể dùng.”
Khắp người Đỗ Duy lúc này toàn là bùn đen, cả khuôn mặt cũng đen sì sì, thối không phải nói. Bản thân Đỗ Duy lại tựa như không để ý chút nào, giọng nói ngập tràn hưng phấn và đắc ý.
Jojo nhìn mà không khỏi bật cười, nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ nấp ở đây?
Đỗ Duy có vẻ rất đắc ý:
- Đương nhiên, cứ trốn ở đây đi. Cô nói xem, chủ ý này của ta có phải rất tuyệt diệu không? Viên tị thủy châu này, lúc nãy ta đã thử rồi, dẫn phát sóng ma lực cực nhỏ, hơn nữa chỗ này lại nằm sâu dưới nước, cho dù có một chút ma lực ba động yếu ớt cũng đều bị lớp bùn dày đặc bên trên ngăn trở, sẽ không truyền được đến bên ngoài. Tuyệt đối sẽ không để lạc Tuyết phát giác ra!
Nói rồi Đỗ Duy ngồi luôn xuống, hắn lau mạnh đám bùn đen trên mặt:
- Cái không hay duy nhất chính là ở đây thực sự có hơi bẩn một chút.
- Đâu chỉ có bẩn! Thật đúng là địa ngục, ác mộng! Thối không ngửi được! Jojo như thể đột nhiên lên cơn thần kinh, cố nén nỗi ghê tởm.
Hai người lúc này đều bùn đất đầy mình, khuôn mặt ban đầu đã bị bùn trát kín. Khắp người toàn bùn lầy hôi hám lạnh lẽo thực sự rất khó chịu, có điều Đỗ Duy lại tỏ ra khoái trá cười nói:
- Thối một chút còn hơn là bị thằng pê đê ẻo lả đó bắt được.
Nói xong lại liếc nhìn Jojo, thở dài:
- Có điều ta là đàn ông, thối một chút cũng không ngại, nhưng cô chỉ sợ từ bé đến lớn chưa phải chịu khổ thế này bao giờ.
Jojo tức khắc kêu lên:
-Anh không sợ, chẳng lẽ tôi lại thua anh!
Bỗng dưng cô nàng lại thở dài một hơi, có vẻ rất băn khoăn, sau đó mới hạ quyết tâm nói nhỏ:
- Hơn nữa … có anh ở bên tôi, cho dù nơi đây có thối một chút … cũng … cũng….
Đỗ Duy ngượng ngập ho khan một tiếng, cố ý nói:
- Cũng làm sao?
Jojo nhìn cái vẻ đó của Đỗ Duy mà tức điên lên, gằn giọng:
- Bùn tuy thối nhưng nào có thối bằng anh!! Anh… Anh đúng là thối chết đi được!
Nói xong bực quá đẩy Đỗ Duy ra. Đỗ Duy dù sao cũng không phải võ sỹ, lực khí cũng không được lớn như Jojo, bị cô nàng đẩy một cái liền ngã lăn kềnh ra sau. Không gian do tị thủy châu tách ra tuy không lớn, hai người đứng đối diện còn được, một cú đẩy này tức khắc đẩy bay Đỗ Duy khỏi phạm vi tránh nước, phốc một tiếng thân hình Đỗ Duy đã ngã nhào vào trong đám bùn lầy…..
Mắt thấy Đỗ Duy bị ngã vào bùn, Jojo sợ quá vội đưa tay ra nắm lấy hắn nhưng lại bắt hụt. Đỗ Duy giãy giụa mãi mới quay trở về được, tức giận nói:
- Cô làm việc sao không biết nặng nhẹ chút nào thế?
Dứt lời hắn phì một tiếng, há miệng nôn ra một ngụm bùn đen, chau mày khổ não:
- Cô … cô là đồ con gái ác độc, hại ta không biết đã nuốt phải thứ gì vào bụng rồi đây…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.