Chương 472: Có được có mất.
Khiêu Vũ
30/03/2013
- Rồng ngớ ngẩn á? Ý ông là nó đã biến thành một con rồng ngớ ngẩn ư?
Đỗ Duy khựng lại:
- Trời ơi! Giấc mộng Long Kỵ Sỹ của ta tan tành mây khói rồi!
Đỗ Duy chỉ lên con Hoàng Kim Long đang ngáy khò khò phía trên, dáng vẻ cực kì ức chế:
- Gandalf, ông có biết không, cái đồ to xác này ta vốn có chỗ dùng đến đấy!
- Nhưng bây giờ chúng ta đã có hai nhóc con kia rồi còn gì? Lấy một đổi hai, ta thấy cũng đáng lắm.
Lão Gandalf áo xanh vẫn khăng khăng rằng mình đúng.
- Nhưng mà đoàn kị sỹ không trung Decepticon cần một vị lãnh tụ vĩ đại.
Đỗ Duy tỏ thái độ giống hệt như một đứa con nít bị tranh mất cây kẹo mút:
- Con thằn lằn to xác này là hy vọng của ta! Nếu ta có thể cưỡi nó lên không trung chiến đấu … trời ơi, Long Kỵ Sỹ đấy! Long Kỵ Sỹ --- hơn nữa còn là Hoàng Kim Long Kỵ Sỹ cơ!!
Nhìn vẻ mặt Đỗ DUy, Gandalf áo xanh bắt đầu thấy hơi nghi ngờ tên nhóc khốn này rốt cuộc có phải là đang ăn vạ không. Vì thế lão già đáp với giọng rất chi là coi thường:
- Hoàng Kim Long Kị Sỹ …ta nghĩ nếu mà cái lão già chủ tịch Ma Pháp Công Hội Jacobin Dougan biết được giấc mộng của ngươi, thế nào lão ấy cũng tức cành hông. Còn cả ma pháp học hội, ma pháp học viện nữa! Bởi vì thiếu niên thiên tài ma pháp của chúng ta không ngờ lại biến thành kị sỹ! Ngươi đã phản bội lại nguyên tắc của ma pháp sư! Đệ tử thân ái của ta ạ!
Rất đáng tiếc là khi hai tên khốn kiếp một già một trẻ này đang thừa hơi dửng mỡ lảm nhảm cái mớ lời lẽ thiếu dinh dưỡng này thì hai anh em rồng kia lại đang tháo dỡ phòng thí nghiệm của lão Gandalf một cách không thương tiếc.
Con rồng ma pháp hình như sau khi bị em mình bắt nạt cho thê thảm quá đã tìm ra lỗi thoát. Nhóc con này sau khi bị con em đánh cho quay cuồng, cuống quá đến nỗi tự nhiên biến mất tại chỗ!
- Di động trong nháy mắt!
Đỗ Duy và Gandalf cũng lúc thốt lên đầy ngạc nhiên vui sướng. Một tíc tắc sau rồng ma pháp đã bay đến bên cạnh con Hoàng Kim Long đang ngủ say, lấy mũi hích nhẹ vào gã to xác đó, ư ử mấy tiếng như là đứa con nít sau khi bị bắt nạt thì chạy về nhà mách mẹ.
Đấy là ý nghĩ duy nhất trong đầu Đỗ Duy lúc này!
Tiếc là còn Hoàng Kim Long đã biến thành ngớ ngẩn kia không mảy may phản ứng. Lúc này, nhóc con khỏe như Hercules kia bay vút một cái lên.
Rồng ma pháp có vẻ như biết rằng ma pháp của nó hoàn toàn vô hiệu với cái con cuồng bạo lực này, đành tiếp tục dùng phép thuấn di liều mạng né tránh. Còn nhóc con không biết ma pháp kia hình như cũng hết cách với đối phương – tuy nó rất mạnh nhưng phải bay bằng cánh, tốc độ làm sao mà bì được với thuấn di chứ.
Phòng thí nghiệm của Gandalf áo xanh đã biến thành một bãi chiến trường bị giày xéo, mấy chục cái tủ lớn gần như đã vỡ tan, các loại ma pháp dược tề đủ mọi màu sắc bị đánh vỡ, sau khi chai lọ vỡ hết, các loại ma pháp dược tề khác nhau pha trộn lại nổ tanh bành như pháo hoa, đủ mọi màu quái dị, đủ mọi mùi khó ngửi.
Hai đứa nhóc kia chơi đã đời, nhưng mà đến khi lão gandalf áo xanh tỉnh ra --- đây là phòng thí nghiệm ma pháp của lão thì …..
- Ngăn bọn chúng lại!
Vẻ mặt lão cực kì xót ruột tiếc của.
Đỗ Duy thì lại lén cười.
Hai tên nhóc kia nhanh chóng ngoan ngoãn hẳn – Đỗ Duy sớm đã đề phòng, trước khi tiến hành thí nghiệm tối nay hắn đã thực hiện kí khế ước linh hồn bằng ma pháp với hai nhóc con kia, trở thành chủ nhân của chúng.
Vì thế nên bây giờ Đỗ Duy đang cười trộm rất là sung sướng: hắn giờ đã có hai con sủng vật ma pháp mạnh mẽ rồi!
Có điều khi ánh mắt Đỗ Duy nhìn lên con Hoàng Kim long đang ngủ say trên đỉnh đầu, hắn vẫn cảm thấy không hài lòng:
- Gandalf! Trước đây ông có nói là sau khi truyền thừa nó sẽ biến thành ngớ ngẩn đâu! Chẳng lẽ sau khi linh hồn ấn kí của long tộc truyền thừa, con rồng nào cũng ngớ ngẩn hết à?
- Đương nhiên là không phải!
Lão Gandalf lắc đầu:
- Nếu mà như thế thì tộc trưởng Long Tộc mà ngươi gặp đã thành ngớ ngẩn từ lâu rồi --- đừng có quên, nó có tới ba đứa con!
Đỗ Duy trợn tròn mắt. Lão Gandalf lúc này mới nói:
- Ngươi đừng quên, ta là nhân loại! Ta có phải rồng đâu! Ta chỉ dựa vào vài mảnh ghi chép cổ rồi mày mò ra cách này --- ta đã nói từ đầu còn gì! Ta không nắm chắc hoàn toàn, có thể sẽ xuất hiện tác dụng phụ. Vì thế, làm một phép so sánh cho chính xác: nếu nói truyền thừa linh hồn ấn kí đích thực của Long tộc là một dạng sao chép, thì cái cách mò mẫm ra này của ta thực ra chính là cắt hết toàn bộ trí tuệ và kĩ xảo chiến đấu của con Hoàng Kim Long này!
Sao chép …. Cắt ….
Đỗ Duy lườm một cái, nhìn cái con to xác phía trên, đầu óc nhanh chóng suy tính: dù gì thì cũng là một con Hoàng Kim Long cơ mà! Chẳng lẽ lại lãng phí thế này!? Cho dù …. Lột hết vảy của nó xuống cũng phải chế ra được cả đống vũ khí khôi giáp cực tốt.
Có điều … làm thế này thì hơi phí của giời!
- Thực ra, con Hoàng Kim Long này … nếu như ngươi không kì vọng về nó cao lắm, nó cũng không thể nói là chẳng được tích sự gì.
Lão Gandalf áo xanh thức thời an ủi tên học trò ngốc nghếch của mình – hết cách rồi, giờ phòng thí nghiệm của lão đã bị hủy, nếu như muốn xây lại thì không thể không thuyết phục đứa học trò này nhả tí máu ra.
Đỗ Duy sáng mắt lên:
- Mau nói xem.
- Nếu như ngươi chỉ muốn làm kị sỹ rồng, ta đảm bảo nó sẽ trở thành một tọa kị ưu tú – ít nhất thì sau một chút huấn luyện là được. Công bằng mà nói, giờ nó chỉ là từ một con rồng cao cấp có trí tuệ biến thành một con dã thú ngu si – chỉ thế mà thôi. Vì thế, nó vẫn có thể dùng ma pháp bằng bản năng, dùng mỏng vuốt sắc bén của nó vồ người, cắn người … gì cũng được. Chẳng qua là đừng có mong nó tiếp tục làm tay đánh thuê thánh giai Hoàng Kim Long cho ngươi nữa thôi, nó đã không còn sức mạnh thánh giai nữa rồi, vì ý thức của nó đã trống rỗng.
- Giống như đám ma thú trong rừng rậm đóng băng á? Ma thú không có tí trí tuệ nào?
Đỗ Duy hỏi:
- Đúng thế, chính là như vậy. Có điều mạnh hơn đám ma thú đó.
Đỗ Duy nguýt:
- Được rồi, vậy thì giờ chúng ta cần một tuần thú sư, có thẻ thuần phục được rồng, ta thấy chuyện này chỉ có thầy mới đảm đương nổi.
Lão Gandalf đanh định phản đối thì Đỗ Duy đã mỉm cười ra điều kiện:
- Ta sẽ nghĩ cách xây dựng lại phòng thí nghiệm cho thầy, nhưng thầy nhất định phải hiểu, có rất nhiều thứ tài liệu ma pháp quý báu, giá cả đắt đỏ lắm đấy. Hơn nữa lại cực kì khó tìm, thầy cũng có thể đi cướp, nhưng theo như ta biết, rất nhiều thứ chỉ có ở trong ma pháp công hội ở đế đô. Đương nhiên, Thầy có thực lực Ma Đạo Sư kia mà, đơn thương độc mã đánh đến tận ma pháp công hội, một mình khiêu chiến tất cả ma pháp sư trên đại lục … ta nghĩ thầy chắc không ngại gì.
Còn làm sao được nữa? Gandalf áo xanh chỉ còn biết thở dài đáp ứng, giờ lão đã không còn là Thánh Giai nữa rồi.
Đỗ Duy thấy vô cùng bất lực chính là, hắn đã làm một vài kiểm tra cơ bản với hai con sủng vật mới của mình, kết quả quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn: con rồng ma pháp lớn, ma pháp đích thực rất mạnh, nó đã có trình độ ma pháp của một con rồng năm mươi tuổi, hơn nữa năng lực còn đanh phát triển nhanh chóng. Chỉ là so ra thì sức mạnh thân thể của nó đúng là thẹn với cái danh xưng “rồng” đầy kiêu hãnh.
Theo như kiểm tra, sức mạnh thân thể của nó chẳng hơn một con bò là bao. Nói cách khác, nếu như khóa năng lực ma pháp của nó lại để nó đi khiêu chiến một con bò rừng, có khi sẽ thành ra scandal tai tiếng nhất cả vạn năm cho long tộc: rồng bị bò đá cho bẹp dí!
May mà ma lực của nó còn tăng trưởng nhanh chóng, theo như giới thiệu của Gandalf, khi một con rồng khoảng một trăm tuổi, ma lực sẽ đạt đến đỉnh điểm.
- Chỉ cần ngươi mớm cho nó một ít nước suối thời gian trôi nữa là được. Hơn nữa chắc là trong thời gian ngắn nó sẽ tự động thăng cấp lên Thánh Giai – Một con rồng ma pháp thánh giai.
Lão Gandalf nói như vậy.
Còn cái con tiểu quái vật kia lại khiến Đỗ Duy đau cả đầu --- sức của nó thực sự là rất khỏe!
Cái thân thể nhìn thì chỉ bé bằng con chó con thế mà lại ẩn chứa sức phá hoại khiến người ta không biết phải làm gì! Bây giờ không có thứ gì nhốt nổi nó! Nó chỉ cần khẽ động bộ vuốt là có thể biến lồng sắt kiên cố thành một đống sắt vụn.
Hơn nữa … càng khiến Đỗ Duy thấy quái dị chính là, sau khi mớm cho nó mấy giọt nước suối thời gian trôi với hi vọng thân thể nhóc con này xảy ra biến dị thì thân hình nó lại không hề lớn lên!! Vẫn bé bằng con chó con.
Hiện tượng này khiến Đỗ Duy rất bất ngờ, bởi đây là lần đầu tiên nước suối thời gian trôi mất tác dụng.
- Chắc là do thứ sức mạnh ma pháp nào đó ẩn chứa trong nước suối thời gian trôi khiến cho sinh vật lớn lên nhanh chóng --- chỉ có điều trong nước suối này có ẩn chứa nguyên tố ma pháp nào cho đến giờ chúng ta vẫn chưa nghiên cứu ra. Nhưng nhóc con này lại miễn dịch với mọi ma pháp, thế nên nước suối thời gian trôi mới vô hiệu.
Lão Gandalf suy đoán như vậy, Đỗ Duy thì khẳng định suy đoán đó luôn.
Mặc dù thân thể chả lớn lên tí nào nhưng con rồng nhí này đã đủ mạnh lắm rồi! Theo như sức phá hoại của nó, ít nhất nó đã tương đương với một võ giả cường đại! Hơn nữa sau khi kế thừa ý thức chiến đấu của Hoàng Kim Long, nó còn có thể sử dụng một vài kĩ năng bác đấu cao cấp của long tộc.
Tất cả chỉ cần thời gian, đợi nó từ từ lớn lên.
- Ngươi sẽ có được một con rồng chiến đấu Thánh Giai thuần túy võ hệ.
Lão Gandalf cười âm hiểm:
- Có điều vấn đề là chúng ta không thể dùng nước suối thời gian trôi để nó lớn lên nhanh chóng, vì thế theo như tốc độ trưởng thành bình thường của long tộc, chắc khoảng chừng một trăm tuổi nó sẽ đột phá Thánh Giai.
- Một trăm … năm .. sau
Đỗ Duy nguýt dài, nhưng hắn lại khôi phục tự tin ngay tức khắc:
- Ta tin sẽ không phái đợi lâu thế đâu! Dù gì thì chúng nó cũng không phải là Long tộc thông thường! Mỗi một con đều tương đương với một phần hai Thần Thánh Cự Long kia mà.
Khi Đỗ Duy và Gandalf ở trong phòng thí nghiệm thì Louise đang ngồi đợi ngoài sân.
Công chúa cả đêm không ngủ, tiếng nổ từ phòng thí nghiệm tối qua quá dọa người rồi.
Nhìn hai tên quái vật một già một trẻ như vừa chui ra từ lò than, công chúa Louise thở phào một hơi, sau đó nàng bước lên:
- Anh ấy … tỉnh rồi.
Đỗ Duy lập tức xông vào phòng Hussein.
Thương thế của thánh kị sỹ đang hồi phục rất lạc quan, sau khi Gandalf áo xanh thi triển ma pháp trị liệu làm lành cao cấp cho hắn, Thánh kỵ sĩ đã có thể xuống giường đi lại. Có điều Gandalf áo xanh vẫn cảnh cáo Hussein: trong thời gian ngắn không được dùng sức mạnh thánh giai.
Đỗ Duy bình tĩnh để công chúa Louise ra ngoài đợi trước, sau đó thì nhốt mình và Hussein trong phòng.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Đỗ Duy còn chưa mở miệng, thật bất ngờ Hussein lại mở miềng trước!
- Ngươi … ngươi định xử lí cô ta thế nào?
Ánh mắt Thánh Kị sỹ lấp lánh nhìn chăm chăm Đỗ Duy.
Đỗ Duy đương nhiên biết “cô ta” là chỉ ai, nhìn vẻ mặt Thánh Kị sỹ, cả ánh mắt ôn nhu khác hẳn vẻ lạnh lùng trước kia nữa, Đỗ Duy bật cười, từ tốn nói:
- Hình như ngươi rất lo cho cô ta?
- Cô ta là công chúa.
Hussein thản nhiên đáp, có điều Đỗ Duy lại nhận ra Thánh Kị sỹ đang giấu diếm – không thể không nói về mặt này Hussein quá là non kém, không giấu nổi tên giảo hoạt như Đỗ Duy.
- Không sai, nàng là công chúa.
Đỗ Duy hình như muốn khích Hussein, vì thế cố ý lạnh giọng:
- Nhưng vì cô ta mà ta tổn hại mất bốn trăm ba mươi tư thuộc hạ!
Hussein im lặng, rồi hắn nói:
- Đó là do người của Thần Điện làm.
Đỗ Duy gật đầu, sau đó hắn kéo Hussein đứng dậy:
- Ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi đi gặp vài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.