Chương 266: Cư Tâm Bất Lương ( phần 1)
Khiêu Vũ
30/03/2013
Vị đệ tử của Lam Hải này, không ngờ lần đầu tiên chủ động đề cập đến chuyện Đại Tuyết Sơn, khiến trong lòng Đỗ Duy khẽ chấn động. Bất quá xem dáng vẻ của Phillip, dường như thần sắc thản nhiên, không một chút nào giống như là có vẻ giấu diếm nội tình gì đó.
Có lẽ… dù Lam Hải là người của Đại Tuyết Sơn, nhưng Phillip chỉ là học trò bình thường, đương nhiên sẽ không biết?
Đỗ Duy suy nghĩ một lát, nói:
-Ý của ngươi là?
-Người thảo nguyên xưa nay luôn xem sự tồn tại của Đại Tuyết Sơn cực cao, dưới ý chỉ của Vu Vương, ngay cả thảo nguyên vương của bọn họ cũng không dám phản kháng.
Phillip chậm rãi nói:
-Ta xem trong đám sứ tiết tùy tùng của Hãn Mục Da đến lần này, dường như không có người của Đại Tuyết Sơn. Đức ngài công tước… chẳng lẽ ngài đã quên, nữ thích khách chúng ta bắt kia, đã đưa ra lời khai về Đại Tuyết Sơn sao?
Trước đây trong pháo đài Watt của quân Tây Bắc, Elune ám sát, rồi đang đêm lẻn vào nơi của Đỗ Duy mà bị bắt, những chuyện này, Phillip đương nhiên đều biết.
Sau đó Elune bị Đỗ Duy bắt về thành Lâu Lan, nhốt lại trong địa lao của phủ công tước, dưới sự bức bách của Đỗ Duy, đã viết ra bản lời khai đó. Phillip thân là người đứng đầu phụ trách văn thư bên cạnh Đỗ Duy hiện tại, những chuyện này, hắn cũng đã xem qua.
Phillip nhắc đến cái này, Đỗ Duy cũng khẽ giật mình, hai người nhìn nhau một lát, không khỏi đều mỉm cười.
Nói đến Đại Tuyết Sơn trên thảo nguyên, đích xác là một sự tồn tại thần bí. Trên thảo nguyên, Đại Tuyết Sơn bồi dưỡng ra Vu sư, được tất cả người thảo nguyên tôn sùng. Mà Đại Tuyết Sơn đối với thảo nguyên, cũng tương tự như thần điện đối với đế quốc Roland. Chỉ có điều, địa vị cực cao, uy tín vô cùng lớn, còn hơn xa địa vị của thần điện ở đế quốc Roland.
Ít nhất, tại đế quốc Roland, hoàng quyền còn có thể ngang với thần điện. Quyền lực của đế quốc còn vững vàng nằm ở trong tay hoàng thất và trung ương đế quốc. Nhưng trên thảo nguyên, uy nghiêm của Đại Tuyết Sơn thì còn hơn xa thảo nguyên vương!
Phần khẩu cung của nữ thích khách Elune đã viết. Đích xác đầy đủ tường tận. Trên Đại Tuyết Sơn, hiển nhiên địa vị Vu vương là cao nhất. Mỗi một Vu vương kế thừa, đều do Vu vương đương nhiệm chỉ định mới có thể có hiệu lực. Đời đời tương truyền, tuyệt không ngoại lệ.
Cho dù là vu vương hiện tại Bạch Hà Sầu. Vì Đỗ Duy tìm được di thư của vu vương đương nhiệm trong mê cung dưới lòng đất ở thành Gilear , biết được Bạch Hà Sầu lấy vũ lực đoạt vị. Nhưng trong lời khai của Elune, lại viết rất rõ ràng. Bạch Hà Sầu trên Đại Tuyết Sơn uy nghiêm cực cao, địa vị cũng rất là chắc chắn.
Chỉ là vì, trong lời khai của Elune, cũng không giấu diếm thủ đoạn Bạch Hà Sầu lên ngôi năm đó. Đã nói rõ ràng, Bạch Hà Sầu năm đó đánh bại sư phụ hắn - Vu vương đương nhiệm lúc đó mà lên ngôi. Vốn loại hành vi bội nghịch này, thì tuyệt đối sẽ không được thừa nhận. Chỉ có điều khiến người ta khó giải thích là, vu vương đương nhiệm Cổ Lan Tu sau khi bị đồ đệ của chính mình đánh bại, cuối cùng lựa chọn rời khỏi Tuyết Sơn, không biết về đâu. Mà Cổ Lan Tu dù bị đánh bại, trước lúc ra đi, đã lưu lại ý chỉ, công nhiên thừa nhận tên nghịch đồ này của mình là tân Vu Vương!
Hành động như vậy, không thể không nói là cực kì quỉ dị. Hết lần này đến lần khác là bởi vì cái này, Bạch Hà Sầu thực lực bản thân siêu phàm. Hơn nữa mặc dù là bội nghịch, nhưng lại được sự thừa nhận của Vu Vương đương nhiệm, lúc này mới ngồi yên ổn vị trí Vu Vương.
Trên Đại Tuyết Sơn, có rất nhiều qui củ cổ quái, trong lời khai Elune đều nhất nhất viết ra. Chỉ có điều nữ thích khách này dựa vào những gì mình biết, nghĩ đến đâu viết đến đó, không khỏi có vẻ lộn xộn. Nhưng như thế này, những qui củ trên Đại Tuyết Sơn, Đỗ Duy xem, cũng khiến cho hắn rất là kinh ngạc!
Trên Đại Tuyết Sơn, thần bí nhất tự nhiên là vu thuật Đại Tuyết Sơn. Không kém gì so với ma pháp đế quốc, há phải tầm thường? Mà trong lời khai Elune viết, trên Đại Tuyết Sơn, nhiều đời vu sư thâm nhập nghiên cứu vu thuật, so với thói quen của ma pháp sư đế quốc hoàn toàn bất đồng: bọn họ rất coi trọng việc giao lưu?
Chẳng hạn như Đỗ Duy năm trước tại đế đô vừa mới sáng kiến ra ma pháp học hội, hiệu triệu “Tinh thần cộng hưởng”, trên Đại Tuyết Sơn đã có từ sớm!
Cao tầng Đại Tuyết Sơn, phân công rất rõ ràng. Hệ thống tổ chức tổng thể chia làm “ba gian”. Tầng thấp nhất là “nhập thế gian”, vu sư trên Đại Tuyết Sơn có khoảng hai trăm người, trong đó quá nửa đều thuộc loại “nhập thế gian” này, gọi là “nhập thế gian”, đại khái vu sư trong gian này, thường đều là phụng mệnh xuống núi, qua lại ngao du trên thảo nguyên, truyền bá tín ngưỡng trên thảo nguyên, dừng lại ở các bộ lạc, bất luận bộ lạc lớn nhỏ, đều đối xử như nhau, đồng thời truyền bá tín ngưỡng, còn giúp các bộ lạc trị liệu bệnh tật, dạy cho một vài bộ lạc lạc hậu làm thế nào chăm sóc gia súc, thậm chí còn có thể hòa giải phân tranh giữa một vài bộ lạc.
Hơn một trăm vu sư nhập thế gian, hằng năm ở trên thảo nguyên hành tẩu khắp nơi, người trên thảo nguyên thấy chẳng ai không quì xuống cúi lạy, mà nghiêm lệnh nhập thế gian, phàm là vu sư dưới núi hành tẩu, không được nhận lấy bất cứ cái gì của mục dân thảo nguyên hay là một đồng một cắc thù lao của tù trưởng bộ lạc. Những nơi đi qua, bất luận là tù trưởng hay là mục dân bình thường, đều đối xử như nhau, không phân sang hèn. Những vu sư nhập thế này, ngoại trừ vu thuật không tầm thường, còn phải hiểu được y thuật, hiểu được thiên văn địa lý toán học…, thậm chí thường còn dạy cho các bộ lạc du mục, dựa vào khí trời như thế nào mà phán đoán mùa mưa đến, làm thế nào theo nước và cỏ mà di chuyển…
Chỉ duy nhất một điểm, vu sư nhập thế, không được can thiệp vào chính trị trên thảo nguyên! Vô luận là thay đổi vương vị, hay là chiến tranh bên ngoài. Những việc lớn thế này, vu sư nhập thế không được nhúng một ngón tay can thiệp vào, đều thuận theo tự nhiên.
Đỗ Duy sau khi biết thân phận của Lam Hải, lập tức không khỏi đem Lam Hải cùng nhóm vu sư “nhập thế gian” liên hệ với nhau! Lam Hải đích xác là một người có vẻ học giả bác học, thiên văn địa lý toán học y thuật, dường như đều rất tinh thông. Có lẽ năm đó Lam Hải cũng là vu sư “nhập thế gian” trên Tuyết Sơn!
Mà trên thực tế, Đỗ Duy đoán cũng không sai. Lam Hải đích xác xuất thân là một người nhập thế gian, hơn nữa đã từng là thủ lĩnh nhập thế gian.
Trên nhập thế gian, còn có “tập kinh gian”. Sự mô tả của “tập kinh gian này càng khiến cho Đỗ Duy kinh ngạc! Vu sư trong “tập kinh gian”, khoảng chừng bảy tám mươi người, những vu sư này hằng năm đều ở trên Đại Tuyết Sơn, thậm chí hơn nửa đời, cũng chưa từng xuống núi một bước! Dựa theo miêu tả trong lời khai, Đỗ Duy xem, cơ hồ là một “tổ chức nghiên cứu” cố định! Chuyên môn phụ trách nghiên cứu lịch sử vu sư lưu lại trên thảo nguyên. Đối với thành quả nghiên cứu vu thuật, dùng lời của Elune mà nói, những người này dường như đều có một chút không bình thường (điên điên), hoặc là một chút si mê. Ngoại trừ mỗi ngày nghiên cứu. Chuyện gì cũng đều mặc kệ không hỏi đến.
Ngoài ra, trên Tuyết Sơn còn có “trù hợp gian”, “trù hợp gian” này phụ trách chính là bồi dưỡng vu sư. Mỗi năm những vu sư “nhập thế gian” hành tẩu trên thảo nguyên, đều sẽ tuyển chọn lấy một vài đứa trẻ có tư chất tốt đưa lên trên núi. “Trù hợp gian” phụ trách tiếp nhận những đứa trẻ này, lựa chọn tư chất đặc biệt ưu tú, tiến hành bồi dưỡng vu sư. Ngoại trừ bồi dưỡng tân vu sư ra, trù hợp gian còn chủ yếu phụ trách mọi việc trên Tuyết Sơn. Theo địa vị mà nói, có vẻ ở trên hai gian kia. Chỉ có điều nhân số của gian này cũng là ít nhất. Hằng năm chỉ duy trì khoảng hai mươi người. Nhưng trên thực lực mà nói. Là gian mạnh nhất trên Tuyết Sơn. Vu sư trong gian, quá nửa đều là áo bào trắng.
Cấp bậc vu sư trên Tuyết Sơn không có phức tạp như ma pháp sư của đế quốc. Chỉ có hai loại áo trắng và áo vải. Bình thường mà nói, vu sư phổ thông đều là áo vải. Đối với màu sắc y phục đều không có yên cầu gì lớn, màu đen có, màu xám tro có. Và thường thì thực lực đến một cấp bậc nhất định. Sau khi được vu vương cho phép, khoác lên áo trắng, liền là biểu tượng vu sư cao cấp.
Trên ba gian này, vu vương là sự tồn tại chí cao vô thượng. Chỉ là sự tồn tại này cũng cực kì thần bí. Theo như lời khai của Elune. Cô ta mặc dù là học trò của Bạch Hà Sầu, nhưng kì thật mỗi năm cũng không gặp được Bạch Hà Sầu mấy lần. Chỉ là quá nửa thời gian ở trong “trù hợp gian” học tập. Bạch Hà Sầu mỗi năm xuất hiện khoảng hơn mười ngày, lúc nhiều nhất cũng chỉ là hơn một tháng. Tự mình ra mặt dạy dỗ đệ tử. Thời gian còn lại, đều ẩn thân trên ngọn Tuyết Phong cao nhất của Tuyết Sơn tiềm tu. Không được chính bản thân vu vương gọi về, thì bất cứ ai cũng không được đến quấy rầy ông ta.
Người trên thảo nguyên xem sự tồn tại của Tuyết Sơn như là thần linh. Thảo nguyên vương thường xuyên phái người đến dưới núi tế bái. Thường khi gặp chuyện trọng đại mà có chút khó giải quyết, thảo nguyên vương cũng tự mình đến dưới núi bái xin chỉ thị của vu vương. Vu vương cũng tuyệt đối không gặp, quá lắm là phái xuất một tên vu sư, cầm huyết sắc khô lâu kì xuống núi truyền đạt ý chỉ.
Nếu vu vương ở trên núi. Có chuyện gì trọng đại muốn phân phó cho thảo nguyên vương đi làm. Cũng sẽ phái người cầm huyết sắc khô lâu kì đến vương đình.
Căn cứ vào miêu tả của Elune, Bạch Hà Sầu mặc dù thân là vu vương. Nhưng dường như chưa từng xuống khỏi Tuyết Sơn.
Đỗ Duy cùng Phillip hai người nhìn nhau cười, Đỗ Duy mới lắc đầu nói:
-Người không phải là muốn giả mạo vu sư Tuyết Sơn, lừa gạt tên thảo nguyên thân vương này chứ?
Phillip cũng cười nói:
-Cái này cũng không thể trách tôi được. Từ phần lời khai này xem ra, liên lạc của vu sư Tuyết Sơn cùng vương đình cơ hồ chỉ là liên lạc một chiều. Loại phương thức liên lạc này sở hở thật quá lớn. Nếu muốn phá rối từ bên trong, chỉ cần thảo nguyên vương không đến Tuyết Sơn chứng thực, thì cũng chẳng lộ ra sơ hở. Chỉ có điều, muốn giả mạo vu sư đi lừa gạt Hãn Mục Da. Chúng ta ở đây chẳng có người nào. Nữ thích khách kia, không biết có chịu nghe lời hay không. Nếu cô ta không chịu nghe lời, cũng không cần phải làm. Tránh lộ ra sơ hở, ngược lại bị người ta nắm lấy nhược điểm.
“Nữ thích khách này….” Đỗ Duy ngẫm nghĩ: “Cô ta sẽ phải nghe lời ta.”
Sau ngày đàm phán thứ hai, tiến hành vui vẻ hơn nhiều, Đỗ Duy đã âm thầm cùng Hãn Mục Da đạt thành giao dịch. Ám chỉ tự mình có thể thuyết phục đế đô rút hết quân đồn trú trên thảo nguyên. Chỉ có điều, tên Hãn Mục Da này đối với điều kiện bồi thường, lại cắn chặt không buông.
-Đức ngài công tước. Ta xem quí quốc thật là có chút công phu sư tử hống! Tám vạn thớt chiến mã ư? Lúc trước trên bản hiệp ước đầu tiên ngài khởi thảo, cũng chỉ viết ba vạn thớt mà thôi!! Là ba vạn, cũng là tuyệt đối không được! Huống chi tám vạn!!
Đỗ Duy lập tức phản bác:
-Nhưng thưa đức ngài Hãn Mục Da. Trong điều khoản lúc trước, cũng không có nói đế quốc chúng tôi rút hết quân đó! Chúng tôi đã nhượng bộ, chẳng lẽ bên ngài không thể nỗ lực đưa ra một cái giá sao?
-Tám vạn thớt… nhiều như vậy!
Hãn Mục Da liên tục lắc đầu:
-Trên thảo nguyên chúng ta ngựa tuy nhiều, nhưng chiến mã dù sao đâu phải là ngựa bình thường. Trong năm con ngựa, vị tất đã lựa chọn ra được một thớt chiến mã! Ta nghĩ, con số bò dê này có thể tiếp nhận. Chiến mã sao. Tuyệt đối không thể chấp nhận con số này!
Đỗ Duy sầm mặt lại, lập tức lắc đầu nói:
-Tuyệt đối không được! Bò dê bình thường đáng giá gì! Một thanh kiếm tốt của đế quốc chúng ta, ở trên thảo nguyên có thể đổi được hai đầu dê! Bò dê bình thường, chúng ta muốn có để làm gì?
Hãn Mục Da hắc hắc cười lạnh hai tiếng:
-Đức ngài công tước… song phương đã hòa đàm. Vậy từ này về sau là huynh đệ bạn bè, quý quốc muốn nhiều chiến mã như vậy. Chẳng lẽ là chuẩn bị chiến tranh sao!
Đỗ Duy lớn tiếng phản kích:
-Vậy, các người tồn trữ nhiều chiến mã như thế, là để đối phó ai!
Song phương tranh luận như thế cả buổi sáng. Cuối cùng số chiến mã dừng ở “ba vạn”.
Hãn Mục Da cuối cùng đáp ứng điều khoản này, Đỗ Duy cũng không biết trong lòng vui mừng hay là bực bội?
Người thảo nguyên dễ dàng có thế bồi thường ba vạn thớt chiến mã…. Vậy tiềm lực của bọn họ còn lớn cỡ nào? Nghe nói một bộ lạc lớn trên thảo nguyên bọn họ, có thể cung ứng mấy vạn! Bộ lạc lớn hơn chút nữa, chỉ cần ra lệnh một tiếng. Có thể tập hợp không dưới mười vạn thiết kị!
Như vậy, thảo nguyên vương có được cả thảo nguyên, nếu một khi bắt đầu động viên chiến tranh, bọn họ có thể động viên được bao nhiêu kị binh đến?!
Sau đó lúc đàm luận về những bồi thường khác. Hãn Mục Da đề xuất bồi thường một vạn đầu bò dê. Đỗ Duy lập tức cười lạnh. Tỏ vẻ, giá trị của chiến mã so với bò dê cao hơn rất nhiều. Chiến mã còn có ba vạn. Chẳng lẽ người thảo nguyên cả bò dê còn muốn so đo sao? Hay là người thảo nguyên nghĩ rằng, bò dê so với chiến mã còn giá trị hơn?
Nói chuyện nửa ngày, cuối cùng ấn định hai vạn đầu bò dê. Đỗ Duy lại đề xuất thêm một vạn tấm da trâu tốt nhất. Hãn Mục Da ngẫm nghĩ, cũng đáp ứng. Đương nhiên, một vạn tấm da trâu tốt nhất. Không phải là vì đế quốc, mà là vì chính bản thân Đỗ Duy.
Hãn Mục Da đối với tập tục của quan trường Roland đế quốc cực kì hiểu biết. Nếu đối phương không muốn chỗ tốt. Ngược lại sẽ cảm thấy kì quái. Mắt thấy Đỗ Duy chủ động muốn lễ vật riêng. Hắn ngược lại trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Một vạn tấm da trâu tốt nhất, đối với người thảo nguyên mà nói thật ra không tính là gì cả.Tính ra Hãn Mục Da chính mình cũng có thể đáp ứng được.
Cuối cùng song phương đều chấp nhận khép lại hai vấn đề trên.
Đỗ Duy muốn năm nghìn tên nô lệ. Hãn Mục Da sống chết cũng không chịu đáp ứng. Dân cư thảo nguyên vốn không nhiều lắm. Mỗi một thanh niên đều cực kì quí giá. Cho dù là nô lệ, cũng không dễ dàng nhường lại. Bởi vì tập quán trên thảo nguyên, một khi khai chiến, thảo nguyên vương đều ban bố mệnh lệnh, để cho những nô lệ này xung quân. Mỗi khi lập được chiến công, thì bản thân liền có thể được tự do. Cho nên những nô lệ này tác chiến thường cực kì dũng cảm. Lực chiến đấu của “nô lệ kị binh” trên thảo nguyên, cũng khiến cho quân đội đế quốc rất là kiêng kị.
Billia bá tước bên cạnh tham dự đàm phán. Đối với vấn đề nô lệ mà Đỗ Duy ôm riết không buông, rất là khó hiểu. Giữa lúc đó tìm một cơ hội, kéo Đỗ Duy ra ngoài, hỏi riêng:
-Đức ngài công tước, đế quốc chúng ta không thiếu người. Năm nghìn nô lệ đó chẳng qua chỉ là con số nhỏ mà thôi. Số lượng nhỏ như vậy, đâu cần phải tất yếu tranh đoạt như thế.
Đỗ Duy lại mỉm cười.
Hắn đương nhiên sẽ không để ý mấy nghìn nô lệ. Lấy giá cả đế quốc mà tính, giá trị năm nghìn nô lệ này, bất quá chỉ khoảng mấy trăm kim tệ mà thôi.
Chỉ có điều, hắn coi trọng chính là nô lệ thảo nguyên! Nô lệ thảo nguyên với nô lệ Nam Dương không giống nhau! Nô lệ Nam Dương bất quá có thể làm việc nặng nhọc một chút. Nhưng nô lệ thảo nguyên lại am hiểu việc chăn thả và nuôi dưỡng ngựa! Quan trọng hơn là, những người này không ai không giỏi cưỡi ngựa!
-Bá tước Billia…. Năm nghìn nô lệ này. Ta vì bản thân mình mà muốn có.
Đỗ Duy mỉm cười, nói:
-Cho nên tác dụng của chúng, ta không tiện nói ra.
Billia có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Đỗ Duy. Thầm nghĩ rằng công tước này thật cổ quái. Nhà của hắn đã cực kì giàu có, nhưng sao lại vì mấy nghìn nô lệ mà dụng tâm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.