Ác Ma Pháp Tắc

Chương 527: Đại Tràng Diện (Bức màn lớn)

Khiêu Vũ

30/03/2013



- Cũng là một tên ma pháp sư không trung thành với Ma Pháp công hội.

Jacobin Dougan than thở một câu, hắn chỉ vào cỗ trà trước mặt mình:

- Xin mời, công tước đại nhân.

Đỗ Duy cười.

Từ trong cách xưng hô của chủ tịch tiên sinh, Đỗ Duy chợt nhận ra đối phương có oán niệm thâm sâu với mình, cố ý dùng “công tước đại nhân” để xưng hô, hiển nhiên là không muốn thừa nhận thân phận ma pháp sư của mình.

- Nhưng ta cho rằng … Ma Pháp công hội phải phục vụ cho ma pháp sư, hơn nữa phải tận sứt phát huy sức mạnh của văn minh ma pháp.

Đỗ Duy thản nhiên nói:

- Truyền thống thì phải tôn trọng, nhưng cứ một mặt bảo thủ thì cũng không phải là ý kiến hay ho gì.

Lông mày của Jacobin Dougan nhíu lại:

- A, công tước đại nhân hôm nay đến đây là để tranh luận cùng ta sao?

Nghe được lời chất vấn của chủ tịch tiên sinh, Đỗ Duy lập tức khôi phục gương mặt tươi cười:

- Không, đương nhiên không. Ta hôm nay tới chính là muốn cùng với chủ tịch tiên sinh và Ma Pháp công hội dưới sự lãnh đạo anh minh của ngài mà làm một cuộc… ừ, giao dịch.

- Giao dịch?

Đỗ Duy mỉm cười bộ dáng không hề nghi ngờ rất là vui vẻ, nhưng thế nào Jacobin Dougan cũng sẽ không bị nụ cười này mê hoặc, hắn biết rõ người đang đối mặt với mình chính là một tên tiểu hồ ly giảo hoạt.

- Chủ tịch tiên sinh, có vị vĩ nhân đã từng nói: không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn… Chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi!

Ngữ khí Đỗ Duy kéo dài, dùng giọng điệu chậm rãi nói:

- Mà bây giờ, ta cảm thấy nếu chúng ta có thể giao dịch sẽ thu được một mối lợi ích to lớn cho cả hai.

***

Một canh giờ sau, vẻ mặt chủ tịch Jacobin Dougan mang theo nụ cười ôn hòa, lúc này không hề còn có nửa phần thần sắc tối tăm nào, mà là như một vị trưởng giả hiền lành khoan dung. Hắn thậm chí còn nhẹ nhàng ôm Đỗ Duy một cái, mặc dù áo choàng của hắn rất sạch sẽ, nhưng cái loại mùi cỏ khô ngả đầy áo này vẫn khiến Đỗ Duy có chút nhíu mày.

Công tước đại nhân của chúng ta rất cẩn thận che dấu điểm này.

- Ta nghĩ chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, đúng không?

Đỗ Duy đánh mắt cười nói.

- Đương nhiên, hài tử của ta.

Jacobin Dougan lại một lần nữa thay đổi cách xưng hô với Đỗ Duy:

- Đỗ Duy pháp sư các hạ, thành giao!

Thiên hạ đệ nhất tỷ võ đại hội, trận chung kết sau cùng được an bài vào ngày cuối cùng của tháng hai.



Tuy nhiên, vốn trận đấu này sẽ trở thành tiêu điểm của dư luận, trong thời gian mấy ngày nay lại bị một sự tình khác vượt qua danh tiếng!

Từ trong hoàng cung truyền đến tin tức, Roland đế quốc đương nhiệm hoàng đế: Augustin VI bệ hạ, thân thể tôn quý đã thâm nhiễm bệnh nặng, hơn nữa lần này chỉ sợ… chỉ sợ không cách nào qua khỏi!

Lão hoàng đế sắp chết, như vậy những người Roland biết tin tức đều tạm thời đem chuyện trận đấu bỏ sang một bên, mà đem tất cả chú ý tập trung vào việc ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Đương nhiên, mọi người cũng không hề lo lắng gì cả, bởi vì Nhiếp Chính vương mấy năm qua hành sự đều không tệ. Trừ lần cứu trợ tuyết tai năm ngoái cho vùng phía nam và bình định chiến tranh Tây Bắc, cùng với sự kiện ma thú tàn sát bừa bãi bên ngoài. Mặt khác có thể nói tất cả các khu vực khác ở Roland đại lục đều quốc thái dân an, xu thế của đế quốc ổn định. Nhiếp Chính vương cầm quyền ba năm, chiến tích hiển nhiên rõ rệt.

Mỗi người đều cho rằng, hắn sẽ trở thành một vị hoàng đế anh minh vĩ đại, sau đó dưới tài lãnh đạo của hắn, đế quốc này sẽ tiếp tục kéo dài thêm vài chục năm phồn vinh hưng thịnh.

Lúc này, không ai lo lắng về việc sống chết của Augustin VI hoàng đế, dù sao đại bộ phận người dân đối với lão hoàng đế hiếu chiến này đều không có nhiều hảo cảm. Lúc lão đầu này còn tại vị, vì bổ sung quân phí mà đã không ngừng tăng thuế!

Nội dung đàm luận của mọi người phần lớn đều tập trung vào việc tại nghi thức kế vị của Thần hoàng tử điện hạ sẽ có bao nhiêu long trọng, bộ dáng đội vương miện của hắn có thể hay không cực kỳ mê người… v..v...

Đây là một thời đại hòa bình, cuộc sống nhân dân ấm no, quốc gia ổn định, hoàng đế anh minh … còn có cái gì phải lo lắng đây?

Có thể nói, trong dân gian, Nhiếp Chính vương quả thật là rất được lòng người. Đại bộ phận người đều ra sức ủng hộ tất cả quyết định của Nhiếp Chính vương.

Tỷ như… Nhiếp Chính vương tuyên bố mệnh lệnh: để tỏ lòng nâng đỡ của hoàng thất với Hiệp Hội kỵ sĩ và chấn hưng tinh thần kỵ sĩ của đại lục, phát huy mạnh tinh thần thượng võ của đế quốc, hoàng thất quyết định sau khi đại hội tỷ võ này chấm dứt, trước sân rộng của hoàng cung tại đế đô sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng. Đồng thời Nhiếp Chính vương và hoàng tử Charlie đều sẽ tự mình tham dự, hơn nữa sẽ tự mình hướng về phía năm mươi người xuất sắc chiến thắng trao tặng danh hiệu: Kỵ Sĩ trẻ!

Đồng thời lại đem ấn tính đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn “Thanh kiếm Roland” và dây đeo đích thân trao tận tay cho người vô địch.

Hơn nữa vào ngày đó, cho phép mọi người đến sân rộng trước hoàng cung xem lễ! Đồng thời tuyên bố, tất cả nhà giàu có quý tộc ở đế đô, các bộ quan viên đều sẽ có mặt để tôn lên uy danh của Hiệp Hội kỵ sĩ.

Thậm chí ngay cả Ma Pháp công hội cũng tung ra tin tức, để thể hiện sự tôn trọng của Ma Pháp công hội đối với Hiệp Hội kỵ sĩ (dù sao từ trên danh nghĩa thì bọn họ của là hai hiệp hội được đặt song song nhau trên đại lục). Chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin Dougan tiên sinh sẽ dẫn đầu Ma Pháp công hội đến hiện trường xem lễ, đồng thời đưa tặng cho năm mươi người trúng tuyển xuất sắc nhất của kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland mỗi người một kiện vũ khí có gia trì ma pháp!

Tin tức kia vừa tung ra, quả thực khiến người người kinh ngạc.

Bởi vì Ma Pháp công hội và Hiệp Hội kỵ sĩ mặc dù không thể nói là quan hệ đối đầu. Nhưng ít nhất đều là một mực duy trì ở mức không hề qua lại với nhau, như vậy mà chủ tịch của Ma Pháp công hội lại đích thân quang lâm, thật sự là đã cấp cho Hiệp Hội kỵ sĩ mặt mũi rất lớn!

Ngoài ra… chính lúc đó, cây thương trong truyền thuyết “Longius” cũng sẽ xuất hiện tại đây, những người dân có mặt trong sân rộng đều sẽ có cơ hội được tận mắt thấy được “thánh thương” trong truyền thuyết này!

Từng cái từng cái tin tức làm cho người ta phấn chấn, khiến cho rất nhiều người đối với tràng cảnh tương lai của buổi lễ đều tràn ngập chờ mong… không thể không nói, cái lão Augustin VI mặc dù là một lão đầu ngu ngốc, nhưng sau vài chục năm tại vị đã thành công đem căn bệnh thích khoa trương của mình lây lan cho con dân của hắn.

Mọi người một mặt đối với việc lão hoàng đế không ngừng tăng thuế, phát động chiến tranh Nam Dương, kiến tạo các công trình lớn, đem sức mạnh của một nước phân chia bốn hướng hết sức công kích và phê bình. Nhưng mặt khác mọi người từa hồ cũng dần dần có thói quen đối với các buổi lễ long trọng náo nhiệt khổng lồ xem hoài không biết chán!

Tỷ như một lần hạm đội viễn chinh Nam Dương với quy mô to chiến thắng trở về. Mặc dù ai cũng biết viễn chinh đã trở thành một loại chê cười, nhưng cũng không ai có thể ngăn cản sự háo hức của mọi người đối với nghi thức long trọng chiến thắng trở về … Dù sao, đại bộ phận người sống trên đời đều là thích náo nhiệt.

Ai lại không thích nhìn nghi thức chiến thắng trở về long trọng huy hoàng? Ai không thích nhìn nghi thức long trọng mà uy nghiêm của Ngự Lâm quân hoàng thất? Ai mà không thích nhìn bầu trời đầy náo nhiệt khói lửa?

So sánh với trận chung kết, tựa hồ càng ngày càng không ai thèm để ý tới.

Vốn dĩ, vị mỹ nữ võ sĩ kia còn có chút vốn liếng, nhưng cái tuyển thủ kia của trận chung kết: Kakalot, lại thiếu đi sức hút cần thiết cho phòng bán vé… Trừ phi những tên này là dân cờ bạc, nếu không ai lại đi quan tâm cái tên Kakalot kia là từ cái lỗ nào của đại lục mà chui ra?

Đối với đại bộ phận người được hỏi, bọn họ thà rằng thấy mỹ nữ võ sĩ cùng công tước hoa Tulip quyết đấu - thật đáng tiếc, giá mà công tước Hoa Tulip vào được trận chung kết thì tốt biết mấy.

Một số người còn suy đoán, công tước hoa Tulip định bao giờ thì đem cái vị mỹ nữ võ sĩ kia lấy về nhà đây?

***

Ngày cuối cùng tháng hai.

Hôm nay, đế đô có rất nhiều người, từ rất sớm rất sớm đã ra khỏi giường, chuẩn bị kỹ lưỡng, hướng về cái sân rộng trước hoàng cung mà bước. Mọi người đều tràn ngập chờ mong, ai cũng hy vọng đi sớm một chút để có thể chiếm được một vị trí tốt gần phía trước.

Sở Trị An Đế đô, từ sớm đã phái ra năm nghìn sĩ binh, đem nghi thức hôm nay trở thành một nhiệm vụ trọng đại - mặc dù phần lớn người dân đều hết sức có trật tự. Có thể nói, sở Trị An của đế đô là địa phương duy nhất trong đế quốc không thích vị Công tước hoa Tulip!



Cũng phải thôi! Vốn dĩ mọi người đều rất thanh nhàn, chỉ việc làm những công tác nhẹ nhàng như tuần tra mà thôi.

Nhưng khi công tước hoa Tulip đến đế đô, liền làm ra một đống chuyện lớn. Cái tỷ võ đại hội chết tiệt kia, đã khiến cho sở Trị An từ quan viên cho đến binh lính đều phải trải qua hai tháng liên tục không được nghỉ ngơi!

Hôm nay… tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Từ trên đường cái dẫn đến hoàng cung, lúc mặt trời còn chưa hừng sáng đã có một lượng lớn binh lính của sở Trị An đi dọc theo đường tuần tra, mà tên thống lĩnh sở Trị An mặc dù đối với cái nghi thức long trọng này rất hận, nhưng mệnh lệnh của Nhiếp Chính vương đưa xuống hắn cũng không khỏi không cáo biệt chăn ấm nệm êm, sáng sớm liền phải tự mình suất lĩnh hơn hai ngàn binh lính tinh nhuệ đến trước sân rộng của hoàng cung.

Từ lúc sáng sớm, những con đường dẫn đến hoàng cung ở đế đô đều đầy ấp người dân. Mặc cho bọn lính sở Trị An đầu đầy mồ hôi, cố gắng tạo thành bức tường người khống chế dòng người. Bọn lính đem hết sức lực dành dụm từ hồi bú sữa mẹ ra mạo hiểm ngăn chặn đàn người nguy hiểm liều chết, quan quân đứng trên đài cao dùng các tấm sắt lá cuốn lại thành loa cao giọng thét to về phía đám người.

Tất cả đều hết sức bận rộn.

Mà ở cái sân rộng trước hoàng thành, vốn phải tấp nập người đi, có thể chứa đến mấy vạn người nay cơ hồ đã chật ních.

Tất cả quả thực giống như tế điển mùa hè vậy - không, quả thực còn náo nhiệt hơn so với tế điển mùa hè!

Dưới hoàng thành đã xây dựng một cái lôi đài thật lớn, nơi này chính là nơi sẽ diễn ra trận chung kết. Mà ở phía dưới tường thành của hoàng thành, đã xây thêm một loạt khán đài dành cho quý tộc.

Đối với sự an bài này, Deron kỵ sĩ của chúng ta có chút bất mãn, dù sao nếu như trận đấu này không được tổ chức ở trong Hiệp Hội kỵ sĩ thì doanh thu phòng vé của hắn cũng không còn.

Nhưng Deron cũng vừa lòng. Ít nhất, hôm nay hắn có tư cách cùng Charlie hoàng tử, ngoài ra còn có chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin Dougan tiên sinh, cùng nhau đặt mông ngồi song song phía trên thành lâu của hoàng cung! Đây cũng xem là một phần quang vinh đi.

À, sáng nay trên sân rộng, Nhiếp Chính vương của đế quốc lại không có theo ước định xuất hiện ở trên khán đài của hoàng thành.

Nhiếp Chính vương của chúng ta đã cho đông đúc dân chúng cùng nhau “leo cây” một thể.

Nhưng tại hiện trường liền truyền ra tin tức, nghe nói trong hoàng cung, lão hoàng đế bệ hạ bình tình đột nhiên chuyển nặng, thân là con nên Nhiếp Chính vương chỉ có thể lựa chọn ở lại trong hoàng cung bồi tiếp bên phụ thân. Mà trong lúc đó, chỗ ngồi của hắn được nhường cho hoàng tử Charlie làm đại biểu dự thính.

Lúc đội kèn danh dự thổi lên, tiếng kèn to rõ mà chỉnh tề, lập tức khiến cho đám người đông nghìn nghịt như kiến cỏ sôi trào cả lên.

Tiếng kèn khơi dậy sự hưng phấn của mọi người, vô số người theo tiếng kèn mà hoan hô, mọi người đem nón vứt lên trời, nhìn đám ruy băng tung bay trên lôi đài.

Mà trên hoàng thành cao thấp, những Ngự Lâm quân võ trang hạng nặng với những áo giáp sáng bóng rực rỡ, cũng biến thành một nét sắc trong phong cảnh hiện tại!

Rất hiển nhiên, bởi vì ở kiếp trước của Đỗ Duy, có rất nhiều tổ chức cũng dựa theo mánh lới như vậy mà tổ chức các loại hoạt động.

Trên thành lâu của hoàng thành có một cái giá gỗ làm thành một thông đạo thật dài, khi thời gian đến lúc, ngài hội trưởng của Hiệp Hội kỵ sĩ Deron các hạ, bước trên thảm đỏ và ruy băng, trải dài từ trên hoàng thành thông qua cái thông đạo kia trực tiếp đi lên lôi đài.

Sau đó, ở chung quanh dưới sự trợ giúp của một số ma pháp khuếch đại âm thanh, hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ đại nhân lớn tiếng tuyên bố trận đấu tranh chức vô địch. Trận chung kết chính thức bắt đầu!

Sau đó, Kakalot và Allu đồng thời nhận được vô số những tiếng hoan hô như pháo nổ của đám người bên dưới - đương nhiên, những tiếng hoan hô này phần nhiều là dành cho Allu.

Nhưng cũng có tiếc nuối …

Bởi vì nhìn thấy Allu vẫn mang theo mặt nạ mà xuất tràng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thở dài … mấy vạn người thở dài cùng lúc, tràng diện quả thật có chút đồ sộ!

Trước đó có tin tức rằng vị thần bí mỹ nữ võ sĩ này, có lẽ sẽ gỡ mặt nạ của mình xuống trong trận chung kết. Nhưng cũng có tin nói rằng, trừ phi nàng thắng được chức vô địch mới có thể gỡ mặt nạ xuống.

Mặc dù trước mặt mọi người trong vòng bán kết, lúc công tước hoa Tulip thực hiện nụ hôn kích động lòng người thì đã được nhìn thấy dung nhan mỹ nữ của vị mỹ nữ võ sĩ này.

Nhưng dù sao cũng chỉ là nhìn thoáng quá, quá ngắn đi.

Tiếng cồng gõ vang! Trận đấu bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook