Ác Ma Pháp Tắc

Chương 353: Đề Cử Tộc Trưởng

Khiêu Vũ

30/03/2013



Đầu xuân năm 963 của đế quốc, cờ đen bay khắp cả bình nguyên Rowling. Tất cả các lá cờ tộc Rowling treo các trong thành thị đều đổi thành màu đen để bày tỏ sự thương tiếc cho cái chết của tộc trưởng - bá tước Raymond.

Lễ tang của bá tước Raymond không hề long trọng. Theo truyền thống của tộc Rowling, phía sau thành Rowling có một khe núi, trong khe núi là một nghĩa địa, tộc trưởng các đời sau khi chết đều được chôn ở đây.

Bá tước Raymond qua đời khiến cho bầu không khí vui mừng khi gia tộc khôi phục vinh quang của cả bình nguyên Roland mang theo một chút u ám. Vào ngày cử hành tang lễ, bá tước phu nhân khóc đến nổi ngất đi, nhóc Gabri thì khóc suốt từ đầu đến cuối. Chỉ duy nhất có Đỗ Duy - vị con trai lớn của nhà Rowling, một thân áo đen, ôm theo thanh kiếm mà cha hắn để lại trầm mặc suốt ngày, không chảy một giọt nước mắt nào.

Những người khác nhìn thấy vị Công tước hoa tulip này đều có thái độ sợ hãi.

Vào hai ngày trước tang lễ, vị công tước trẻ tuổi này hạ lệnh dùng thảm đỏ trải từ trong thành đến nghĩa địa sau núi, lại phái mấy trăm người đi thu thập rất nhiều cánh hoa thượng hạng, rải dọc đường. Hắn thậm chí còn điều động đội lính danh dự trong quân đội xếp thành hai hàng, trong ngày tang lễ khi mà quan tài đi đến sẽ thổi lên bài ca chiến thắng dành cho quân đội khi trở về. Mấy thứ này không có chút nào giống tang lễ mà cứ như là tướng quân thắng trận trở về vậy.

Mặc cho có người cảm thấy vị cậu cả này tổ chức tang lễ như thế có chút không ổn, nhưng Đỗ Duy lại không quan tâm. Hắn muốn chút ngông cuồng dùng hành động này để bồi thường cho nổi thương nhớ cha trong lòng hắn.

Lão tể tướng Rabosil ở đế đô, tài chính đại thần Munez, thậm chí những gia tộc như bá tước Billia … đều phái sứ giả đến phúng điếu. Đỗ Duy biểu hiện như một chủ nhà chân chính đối với các sứ giả, đều lần lượt biểu thị sự cảm kích, biểu hiện của hắn rất thành thục thậm chí còn có chút lãnh đạm.

Sau đó vào đêm kết thúc tang lễ, Đỗ Duy lại nhốt mình trong thư phòng của pháo đài lần nữa. Hắn ôm theo thanh kiếm của cha hắn đi vào.

Trong thư phòng, trên tường, nơi treo những bức tranh sơn dầu, ở cuối đã có thêm một bức tranh sơn dầu của bá tước Raymond. Bá tước Raymond trong tranh một thân khôi giáp oai phong lẫm liệt. Đỗ Duy ở trong phòng ngồi lặng im suốt đêm, không ai biết vị công tước trẻ tuổi này đã làm gì trong thư phòng. Cho đến khi trời sáng, Đỗ Duy đi ra thăm mẹ hắn.

Cái chết của bá tước khiến cho thân thể của bá tước phu nhân cũng có chút vấn đề, người mẹ xinh đẹp này vì đau thương mà không màng ăn uống. Đỗ Duy tận tâm tận lực thậm chí là đích thân hầu hạ mẹ hắn, người phụ nữ thiện lương này hình như cũng biết mình bây giờ không thể tăng thêm gánh nặng cho con trai. Mặc dù trong lòng có bi thương, bà cũng cố gắng biểu hiện ra một chút bình tĩnh.

Sáng sớm, sau khi Đỗ Duy đi thăm mẹ xong lập tức gọi lão quản gia Hill tới. Sau đó đưa ra một quyết định: “Mở hội nghị gia tộc Rowling!”

Gia tộc Rowling là một gia tộc thượng võ, ngoài trừ tộc trưởng là bá tước Raymond ra thì cũng có không ít người có địa vị quan trọng trong gia tộc. Một gia tộc tồn tại mấy trăm năm tự nhiên có căn cơ của nó. Ngoài trừ tộc trưởng có tước vị bá tước ra, trong gia tộc còn có vài người vốn cũng đảm nhiệm một chút thân phận quan viên đế quốc. Có người đảm nhiệm bên quân phương, có người đảm nhiệm ở địa phương, ngoài ra còn có năm sáu người có danh hiệu Tử tước, hai Nam tước, còn lại là một vài sĩ quan trong quân đội địa phương…Hình thành một tập đoàn chính trị nhỏ của gia tộc Rowling.



Sau chính biến, tập đoàn chính trị này đã bị Thần hoàng tử giải tán, toàn bộ không giữ lại một người. Đến khi lệnh xá miễn kia được ban xuống, ngoài trừ bá tước Raymond là đầu sỏ phản nghịch trong chính biến là không được miễn tội thì những người khác đều được khôi phục quan chức, tước vị.

Nhưng bên ngoài, Raymond đã không còn là bá tước nhưng trong gia tộc thì ông vẫn còn là tộc trưởng. Bây giờ Raymond chết rồi thì tự nhiên là phải đề cử ra tộc trưởng Rowling mới, đây là truyền thống lâu đời. Cho nên khi trong thành Rowling truyền ra tin mở cuộc họp gia tộc, không có ai cảm thấy kinh ngạc thậm chí còn có vài người đã sớm chuẩn bị sẵn vài người ở lại trong thành sau tang lễ để chờ đợi.

Hội nghị gia tộc được tổ chức ở một đại sảnh, bên trong xếp một cái bàn dài đủ để ngồi mấy chục người. Từ sớm hiện diện đầy đủ các nhân vật đứng đầu khắp các chi của gia tộc Rowling hiện nay.

Khi Đỗ Duy mang theo em trai Gabri đứng ở ngoài cửa sảnh hội nghị, trong đó sớm đã sôi nổi tiếng người nói chuyện. Mọi người đã tranh luận không ngừng, âm thanh gần như muốn đem trần nhà ném đi luôn. Những người này ba hồi tranh cãi lớn tiếng, ba hồi chửi mắng, ba hồi cười lạnh. Có người lòng dạ khó lường, có người thì dã tâm bừng bừng.

Sự thật thì trước khi lão Raymond chết, trong nội bộ của gia tộc Rowling đã có chút không an phận rồi. Vì lệnh xá miễn vừa được ban xuống, mọi người đều được khôi phục tước vị và quan chức nhưng bản thân tộc trưởng Raymond lại không được khôi phục quan chức và tước vị. Có thể nói, từ trên danh nghĩa và thân phận thì vị trí của tộc trưởng Raymond này lại là thấp nhất. Thậm chí có thể nói là “thân trắng”, toàn nhờ vào oai nghiêm năm xưa mới miễn cưỡng chấn áp được những manh động trong tộc.

Gia tộc vừa được khôi phục mà tộc trưởng lại cũng vừa mất, trong tộc có không ít người nhìn thấy cơ hội mà bắt đầu nổi dã tâm.

Sau khi tộc trưởng Raymond chết đi, vốn theo truyền thống thì người kế thừa đầu tiên tất nhiên phải là Đỗ Duy- đứa con trai trưởng. Nhưng Đỗ Duy đã công khai thoát ly gia tộc Rowling, đổi thành họ Hoa Tulip, lại được phong làm công tước cho nên hắn không thể kế thừa tước vị bá tước được nữa. Vậy người kế thừa thứ hai tự nhiên là Gabri, sự thật thì trong hoàng thất đã xác nhận người kế thừa bá tước là Gabri. Nhưng vấn đề là Gabri hiện nay mới mười một tuổi, còn bốn năm nữa mới thành niên, trước khi thành niên thì không thể đảm nhận bất kì quan chức và tước vị nào, mọi thứ đều phải đợi sau khi nó thành niên. Như vậy liền có sơ hở, một đứa nhóc vừa mười một tuổi không thể đảm nhiệm chức trách tộc trưởng. Bá tước Raymond tuy lúc còn sống hy vọng Đỗ Duy có thể gánh vác trách nhiệm này nhưng dù sao Đỗ Duy từ trên danh nghĩa mà nói thì đã là “người ngoài”, là “danh bất chính ngôn bất thuận”.

Vào lúc Đỗ Duy đi vào trong phòng đã nghe thấy trong này nhốn nháo, có người chửi mắng, còn có người đập bàn, những người tranh cãi chia thành hai phái. Một phái vốn trung thành với Raymond, kiên trì để cho cậu hai Gabri đảm nhiệm chức tộc trưởng. Phái kia là những tên có dã tâm chủ trương đề cử tộc trưởng tạm thời để quản lý sự vụ trong gia tộc trước, sau mấy năm đợi đến khi thiếu gia Gabri thành niên thì mới nhường vị lại cho hắn.

Đối với trò tranh cãi trẻ con này, Đỗ Duy sớm đã chuẩn bị xong. Hắn chỉ cười lạnh lẽo dăm tiếng, vỗ vai em trai bên cạnh dịu dàng nói:

- Gabri, em xem! Những tên này đều hận không được một hơi nuốt chửng em đó. Em có sợ không?

Gabri lắc đầu, nhìn vào mắt Đỗ Duy:

- Em không sợ vì có anh ở đây!

Đỗ Duy cười cười… Sau đó…“Bình!!”

Một tiếng vang thật lớn, cửa lớn của sảnh hội nghị đã bị Đỗ Duy một chân đá văng ra. Đám người đang tranh cãi bên trong bị tiếng động này dọa cho nhảy dựng cả lên, nhất thời trở nên im lặng. Đỗ Duy một chân đá văng cửa xong, cứ thế nắm tay em trai ngang nhiên bước vào.



Anh em hai người đều mặc mặc trang phục quý tộc cực kỳ quí phái, áo bào dài, thắt lưng màu vàng kim, cổ áo da lông. Đỗ Duy còn mang găng tay trắng, phần Gabri thì mặc một thân áo bào đen. Một tay nắm lấy tay Đỗ Duy, một tay còn lại cầm một cây trượng- Một đứa con nít mười một tuổi cầm cây trượng thì đúng là có chút tức cười.

Hai người khi đi ngang qua bàn, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy. Hắn lại không hề để ý, đi thẳng đến vị trị trên cùng. Sau đó chỉ vào vị trí của tộc trưởng ở giữa phía trên cùng rồi nói với Gabri:

- Ngồi xuống!

Gabri cứ thế đặt mông ngồi xuống.

Xung quanh lập tức có người nhịn không được nói:

- Cái này…Cậu Gabri, vị trí của cậu hình như không phải ở đó! Mời cậu…

Gabri còn chưa nói gì thì Đỗ Duy đã hung hăng trừng mắt nhìn cái tên đang nói kia. Cái nhìn này, hắn đã cố ý sử dụng tinh thần lực mạnh mẽ của mình hung hăng đâm lên người gã đó.Tinh thần lực cường đại của hắn như là thực thể, làm tên vừa mới nói đó liền cảm thấy cả người đột nhiên lạnh đi, run lên cầm cập, không dám nói tiếp nữa.

Đỗ Duy nhìn đám người câm như hến một hồi, rồi rất tự nhiên kêu một người hầu khiêng một cái ghế qua đặt bên cạnh em trai hắn. Sau khi ngồi xuống rồi hắn mới từ từ mở miệng:

- Bây giờ, đề cử tộc trưởng!

Sau khi hắn mở miệng, rất lâu sau cũng không có ai dám nói gì. Qua một lát mới có người dám mở miệng nói:

- Ngài công tước Hoa Tulip, bây giờ đang là cuộc họp của gia tộc Rowling. Ngài…

- Ta cái gì?_ Sắc mặt Đỗ Duy lãnh đạm hỏi ngược lại.

- Công tước Hoa Tulip, căn cứ theo truyền thống hội nghị trong tộc, người ngoài không thể tham dự!_ Người này do dự một lát rồi nhìn chằm chặp lấy Đỗ Duy mà nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook