Ác Ma Pháp Tắc

Chương 264: Điều kiện như thế!

Khiêu Vũ

30/03/2013



Vào buổi tối, Đỗ Duy bảo Marde bố trí một phòng tiệc nhỏ , lại cho phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn ngon. Hắn ở trong đại sảnh từ rất sớm chờ hầu tước phu nhân tới.

Khi người hầu mở cửa ra mời phu nhân Listeria vào, nhìn thấy người phụ nữ này đi tới, Đỗ Duy nhịn không được phải ngây người trong chốc lát.

Vẻ mặt phu nhân Listeria xinh đẹp tươi cười, trên người là một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, khiến cả thân hình nàng giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp đang hé nở. Kiểu dáng được cắt may khéo léo, càng làm cho kích thước vòng eo mảnh khảnh của nàng hiện rõ ra hoàn toàn, loại dáng vẻ ưu nhã này của nàng cộng thêm hai gò má đầy đặn còn hơn cả thiếu nữ đang lộ ra dường như càng thanh khiết lại không kém phần thành thục. Hai sự quyến rũ hoàn toàn bất đồng này, vừa phức tạp mà vừa hoàn mỹ, đồng thời phối hợp lại trên người nàng. Một thân thể đầy ma lực, thêm một đôi gò má đầy đặn đi cùng với phong thái mê người như thế kia khiến trong nháy mắt Đỗ Duy có chút mất hồn.

Lúc đó, sóng mắt lưu chuyển, phu nhân Listeria nhìn Đỗ Duy mỉm cười, thân thể của nàng uyển chuyển cúi chào rồi nhẹ nhàng nói:

-Ngài công tước! Ta đã tới chậm sao?

Đỗ Duy ho khan một tiếng rồi đứng dậy, tự mình kéo ghế ra cho nàng, cười nói:

-Không có, không có. Chỉ là vừa rồi ta thấy phong thái mê hoặc lòng người của phu nhân nên nhất thời có một chút thất lễ thôi.

Phu nhân Listeria liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cách sâu kín, trong mắt tràn đầy một loại tình cảm khiến người ta nhìn vào liền thấy não nề, thấp giọng nói:

-Sợ rằng ngài công tước là nói một đằng nghĩ một nẻo rồi. Ta đi đến miền tây bắc lâu như vậy rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên ngài mời mình ta cùng ăn tối.

Đỗ Duy nghiêng người giả vờ đi lấy bình rượu trên bàn để tránh đi ánh mắt của phu nhân Listeria, sau đó phất tay để cho kẻ hầu trong phòng đi ra ngoài.

Đợi cho cửa phòng đóng lại. Đỗ Duy thong dong đứng bên cạnh phu nhân Listeria, tự tay rót cho nàng một chén rượu đầy sau đó cười nói:

-Phu nhân đúng là lại trách ta thất lễ với khách quý rồi. Nếu việc này lan truyền ra bên ngoài khiến cho các quý tộc đế đô biết ta dám cả gan thất lễ với đệ nhất mỹ nhân của đế quốc Roland chúng ta, chỉ sợ rằng ta sẽ bị nước bọt của mọi người làm chết đuối mất.

Sau đó Đỗ Duy quay về chỗ ngồi của mình, nâng chén lên nói:

-Trước tiên ta mời phu nhân một ly, chỉ là vì ta thất lễ với người đẹp, bày tỏ trước một chút thành ý xin lỗi vậy.

Phu nhân Listeria mỉm cười kín đáo, hai người cùng nâng chén. Đỗ Duy uống cạn trong một ngụm. Phu nhân Listeria chỉ nếm thoáng qua.

Đỗ Duy lập tức rót cho mình chén rượu thứ hai rồi lại cười nói:

-Chén thứ hai này, à, là chúc phu nhân vĩnh viễn xinh đẹp. Chúc gia tộc Tulip của ta và gia tộc Listeria vĩnh viễn quan hệ thân thiết.

Hầu tước phu nhân cười khúc khích. Chén thứ hai này cũng uống nhiều hơn một chút.

Hết hai chén, Đỗ Duy lại thêm rượu, nâng chén nói:

-Chén thứ ba ư, là ta bày tỏ sự cảm ơn đối với nàng….. Dardanelle đã nói với ta rồi ……

Không đợi Đỗ Duy nói xong, phu nhân Listeriateria đã mở miệng chặn lời hắn, vị mỹ nữ này nhẹ nhàng che che miệng, liếc mắt nhìn Đỗ Duy nửa hờn nửa giận. Ánh mắt đung đưa mê hoặc lòng người. Âm thanh càng mềm mại giống như một giọt nước:

-Ngài công tước, ngài liên tục làm vậy không phải là muốn ta say ư.

-Đâu phải!

Đỗ Duy không thay đổi sắc mặt, dường như không bị sự xinh đẹp rạng rỡ ở chỗ đối phương mê hoặc:

-Chén thứ ba là vì bày tỏ lòng biết ơn của ta đối với nàng vì đã cho ta một ý kiến hay. Ừm. Một ly này nàng không cần uống, ta tự mình uống là được rồi.

Uống liên tiếp ba chén nên trong giọng nói của Đỗ Duy đã không tránh được hơi hổn hển, lập tức buông chén rượu xuống rồi nhìn hầu tước phu nhân mà nói:

-Thực ra ngoại trừ cảm tạ nàng ra thì ta đối với tài năng của phu nhân cũng rất là khâm phục đấy. Nếu không phải nàng đưa ra biện pháp này thì không biết ta phải đau đầu bao lâu nữa.

Hầu tước phu nhân hé miệng cười rồi ngay lập tức thản nhiên nói:

-Ngài công tước thông minh như thế thì có chuyện gì có thể làm khó được ngài đây? Chỉ sợ là ta đưa ra biện pháp lung tung làm trò cười cho thiên hạ thôi. Chỉ mong ngài đừng trách ta lắm miệng là tốt rồi. Bản thân ta hiểu được là một người đàn bà như ta có thể có bao nhiêu kiến thức, cho nên một chút lời nói bừa cũng không tiện nói thẳng ra mà chỉ có thể nhờ ngài Dardanelle làm thay thôi.

-Tấm lòng của phu nhân, ta khắc sâu trong lòng.

Đỗ Duy trả lời một cách nghiêm nghị.

Bỗng nhiên hầu tước phu nhân quay nhìn chăm chú về phía Đỗ Duy, ánh mắt đung đưa xoay chuyển trong mông lung chứa đầy thâm ý làm cho trong lòng Đỗ Duy không khỏi có chút chịu không nổi, chỉ là lần này không đợi hắn mở lời, hầu tước phu nhân đã cười trước rồi nói:

-Không lẽ đêm nay ngài công tước mời ta cùng ăn tối chính là vì chuyện này ư? Chẳng lẽ nếu không có chuyện này thì ngài không thèm để ý tới ta sao?

Đỗ Duy ho khan một tiếng rồi cười cười, vừa muốn trả lời ……

-Làm sao vậy công tước đại nhân.



Phu nhân Listeria nghiêng đầu suy nghĩ - không thể không thừa nhận động tác này của nàng thật sự rất là mê hoặc lòng người, Đỗ Duy mất rất nhiều nghị lực mới có thể nhìn đi chỗ khác.

-Ngài công tước, nếu ngài còn muốn mở miệng nói lời cám ơn vậy thì có thể không cần nữa, nếu giả sử ngài thật sự muốn bày tỏ lòng biết ơn vậy thì ta yêu cầu ngài một việc, không biết ngài có thể đáp ứng hay không đây?

Trong lòng Đỗ Duy khẽ động… sẽ không phải là muốn cầu hôn chứ? Chà, mong là không phải!

-Chỉ cần là việc trong khả năng của ta.

Đỗ Duy thở dài rồi lại nói trước điểm trọng yếu.

Hầu tước phu nhân cười hì hì, vẻ mặt quyến rũ liếc mắt nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt có vài tia đùa cợt xâu xa, dường như có ý:

-Sớm biết rằng ngươi muốn nói như vậy rồi.

Ngài yên tâm là sự việc ta cầu cũng không khó và tuyệt đối là ngài có thể làm được.

Đỗ Duy trong lòng không yên, lúc này bỗng nhiên có vài phần hối hận: Đang yên đang lành, tự nhiên sao lại muốn bản thân mang phiền toái mà mời cô nàng này ăn cơm? Quả nhiên là lúc ban ngày đầu óc bị ngu rồi.

Một mình ở cùng nữ nhân này mới càng cảm nhận được cái nét diễm lệ kinh người cùng sức quyến rũ làm rung động lòng người tỏa ra từ nàng.

-Có lẽ ngài cũng biết gia tộc Listeria là thương nhân thế gia, mặc dù ta… Ôi! Mặc dù số mệnh ta khổ. Chồng ta chết sớm nên bệ hạ thương tiếc mà cho ta một cái danh hiệu hầu tước phu nhân. Nhưng cái này cũng chỉ là chế độ tước vị một đời mà không được thừa kế.

Hầu tước phu nhân uyển chuyển tiếp tục:

-Gia tộc Listeria của ta không phải lãnh chúa quý tộc nên cũng không có lãnh địa của mình. Trước kia, tính tình ta không thích náo nhiệt nên cũng không hứng thú vì những chuyện ở đế đô làm cho người ta đau đầu, liền ở suốt trong gia tộc ta tại phương bắc. Gia tộc Listeria của ta mặc dù không có lãnh địa nhưng mà những năm gần đây cũng có chút căn cơ, ở phương bắc cũng có một tòa thành, ngoài ra còn có hai cái trang trại. Ngày thường, để che đậy tai mắt người ta, mấy trang trại kia được để cho đoàn kị sĩ Bạch Vũ đến đóng quân và dùng luyện tập binh lính thôi.

Đỗ Duy nghe nàng bỗng nhiên nhắc tới chuyện của gia tộc nàng. Hắn không nhịn được nhẹ nhàng thở ra nhưng mà trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.

-…Ngài công tước! Ngài chắc biết rõ. Gia tộc Listeria của ta lấy buôn bán trên biển để lập nghiệp nhưng mà mấy năm gần đây, chi phí quân sự của đế quốc bị cắt giảm, hơn nữa cuộc viễn chinh ở vùng biển phía nam đã vài năm không có tiến hành rồi. Ta quan sát các chính sách Thần Hoàng tử đang thi hành, chỉ sợ sẽ còn có ý giảm bớt chi phí quân sự, sợ rằng trong một thời gian tới đế quốc sẽ không đem quân đi đánh vùng biển nam. Trên vùng biển nam này, việc buôn bán trước mắt đã không có bao nhiêu tiềm lực có thể khai thác rồi. Nếu đế quốc không duy trì quân đội viễn chinh nữa thì sợ rằng vài năm tới càng là không có lợi đáng làm. Việc buôn bán trên biển này ta đã quyết tâm dần dần giảm bớt rồi.

Nói tới đây nàng ngừng lại một chút rồi lại chăm chú nhìn Đỗ Duy. Chậm rãi cầm lấy chén rượu rồi nhẹ nhàng uống nửa ngụm. Hai gò má đầy đặn của nàng vốn trắng như ngọc bị rượu bốc lên, lập tức giống như nhuộm thêm một lớp son, ánh mắt đong đưa càng mê ly say đắm lòng người.

Có lẽ cái người ta gọi là yên thị mị hành (đi trong mây mù?)- chính là như thế này thôi.

Đỗ Duy ổn định lại giọng nói, chậm rãi nói:

-Phu nhân quyết định như vậy thật làm cho người ta bội phục. Buôn bán ở vùng biển phía nam rộng lớn, nhưng mà phu nhân có thể quan sát tương lai. Thấy có chuyển biến liền ngừng lại đã là ánh mắt mà người thường không có cách nào đạt được rồi.

Hầu tước phu nhân cười khúc khích rồi lập tức lại liếc mắt nhìn ngang vào Đỗ Duy :

-Ngài công tước. Ngài cũng đừng đem lời khen ngợi ta nói ra sớm. Nếu ta nói ra câu kế tiếp chỉ sợ ngài lại muốn cau mày thôi.

Đỗ Duy trầm ngâm trong chốc lát rồi cầm chén rượu lên uống một ngụm:

-Phu nhân. Nàng vừa rồi nói là có chuyện muốn ta làm… lời nàng nói cùng với việc làm ăn của gia tộc có quan hệ sao?

-Đúng là như thế!

Phu nhân Listeriateria cố ý thở dài sâu kín:

-Ta là một người phụ nữ. Mặc dù bản thân là gia chủ. Rốt cuộc những năm gần đây cũng không có phụ lòng của cha ta giao phó năm đó. Chỉ có điều cuộc sống dần dần trôi qua. Trong lòng cũng là cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Em trai và em gái ta tuổi lại nhỏ, những năm gần đây một mình ta chống đở. Cũng có vài người hiểu nỗi khổ trong lòng của ta… Ôi. Chỉ là dù như thế nào thì ta cũng không thể bỏ mặc gia tộc Listeria suy bại dần, cũng không đành lòng nhìn thấy cơ nghiệp của cha lưu lại suy tàn, chỉ có thể nỗ lực làm từng bước từng bước mà thôi.

Đỗ Duy không nói chen vào, hắn ý thức được đằng sau lời nói của nàng chính là một vở kịch!

-Buôn bán trên biển ngày một khó khăn. Ta trái lo phải nghĩ về sau….lần này đi đến Tây bắc, chính mắt nhìn thấy tỉnh Desa dưới sự thống trị của ngài từ thế bất lợi mà phát triển lên, bây giờ ngày càng thịnh vượng. Mà quan hệ cùng với người thảo nguyên mặc dù còn có một chút căng thẳng nhưng mà vẫn trong vòng ổn định, mà ngài trấn giữ biên ải nên toàn bộ việc buôn bán đối với người trên thảo nguyên đều phải đi qua tỉnh Desa. Nơi này cũng xem ra có nhiều cơ hội buôn bán hơn. Ồ…. Sở dĩ như vậy nên ta suy nghĩ thật lâu mới làm ra quyết định này, chỉ trông mong ngài có thể ủng hộ.

Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình, mơ hồ đoán được mưu đồ của vị phu nhân này, nhịn không được bật thốt lên:

-Nguyện vọng của nàng chẳng lẽ là…….

Ta định đem gia tộc Listeria di chuyển đến Tây bắc!

Nghe vị hầu tước phu nhân này dùng giọng nói nghiêm túc nói ra những lời này, Đỗ Duy không tránh khỏi ngẩn ngơ.

Hầu tước phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Duy, bỗng nhiên phì cười:

-Nhìn xem, ta nói cũng không sai, quả nhiên ngài vừa nghe đã nhíu mày rồi.

Đỗ Duy không tránh khỏi có chút xấu hổ, cũng may hầu tước phu nhân lại không có ý định truy cứu, chỉ nhẹ nhàng cười rồi tiếp tục nói:

-Trong tương lai cơ hội buôn bán ở vùng Tây bắc này có nhiều hơn….hơn nữa, thứ lỗi ta nói ra một câu cực kì vô lễ. Cho dù tương lai đế quốc sẽ có chiến tranh với thảo nguyên thì hai tỉnh Desa và Norin chính là nơi trận địa trọng yếu, bất kể là vũ khí quân đội hay lều vải lương thảo đều cần, gia tộc Listeria của ta đều có lien quan đến mấy cái cơ hội làm ăn này. Không bằng sớm quyết định là ngay lúc này cắm cơ sở tới đây thì tương lai mới có thể chiếm trước được thời cơ.



Đỗ Duy trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lý do đúng là vậy. Nhưng mà phu nhân Listeria đưa ra loại yêu cầu này sợ rằng không chỉ là đơn thuần là vì làm ăn buôn bán đâu!

Ngài công tước, tỉnh Desa là ngài một mình làm chủ nên ta đã quyết định đem gia tộc di chuyển đến đây và cần dựa vào sức mạnh của ngài ủng hộ rồi.

-Việc này là tất nhiên.

Đỗ Duy hoàn toàn đáp ứng, hắn đã không thể cự tuyệt loại tình huống này.

-Tốt lắm, ta tin vào lời vàng miệng ngọc của ngài công tước. Chỉ là có một chuyện vẫn còn muốn làm phiền ngài chút nữa rồi.

Hầu tước phu nhân nghĩ một lúc rồi cười nói:

-Ta có mấy cái thỉnh cầu nho nhỏ còn mong ngài có thể đáp ứng.

Đỗ Duy thở dài: "Xin cứ nói!"

Việc thứ nhất. Ta yêu cầu tại trong thành Roland thành lập một nơi ở dùng làm chỗ ở của gia tộc ta. Gia tộc Listeria của ta mặt dù không tính là quá lớn, nhưng mà trong gia tộc có một đám nhân viên quản lý, đày tớ, người hầu và người coi ngựa….cũng phải có đến ba trăm năm mươi người. Ừm, tốt nhất thì ở gần phủ công tước, nơi này là ngã tư đường rộng lớn mà an ninh trật tự lại tốt. Ta có thể dựa vào phủ thành chủ để ra giá mua sắm đất đai. Còn giá tiền thì sẽ lấy giá nhà nước quy định là tốt nhất.

Việc thứ hai. Ta đã đưa ra việc di chuyển gia tộc đến đây nên tất nhiên là đoàn kị sĩ Bạch Vũ của gia tộc ta cũng đi theo. Đoàn kị sĩ Bạch Vũ mặc dù bảo là năm trăm người, nhưng thực ra ta và ngài đều biết đó chỉ là vì tránh đi pháp luật đế quốc và che đậy tai mắt người ta. Hơn nữa nhóm kị sĩ “hỗ trợ” này tổng cộng cũng khoảng chừng có nhiều hơn hai ngàn kị binh. Tất cả không thể đóng quân tại trong thành……hơn nữa….

Nói tới đây. Phu nhân Listeria mỉm cười:

-Ta đã nguyện ý cùng ngài công tước hợp tác. Tất nhiên ta tuyệt đối tín nhiệm đại nhân. Từ trước đây ta ở phương bắc. Tất nhiên là phải có một ít sức mạnh quân sự bảo vệ mình. Chỉ là sau này, dựa vào sự quản lý của ngài công tước, đoàn kị sĩ này của gia tộc ta đã không nhất thiết phải tồn tại nữa. Dù là như thế, ta nghĩ một khi có chuyện thì tất nhiên là ngài công tước sẽ bảo vệ cho gia tộc chúng ta. Cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại là đoàn hai ngàn kị sĩ Bạch Vũ này sẽ không cần đóng quân tại trong thành rồi. Vì vậy xin ngài công tước thiết lập một doanh trại khác trong doanh trại quân đội ở ngoài thành. Ta để cho mấy kị sĩ bạch vũ này sau này cũng mặc áo giáp gia tộc Hoa Tulip thôi. Bên cạnh ta lưu lại ba đến năm mươi người đã là đủ rồi. Cuộc sống của bọn họ sau này đều nghe theo ngài công tước điều phối đi. Về phần chi chí quân sự thì….sau này chi phí quân sự của đoàn kị sĩ Bạch Vũ Thì gia tộc Listeria của ta vẫn gánh chịu một nửa so với trước đây là được rồi.

Còn có việc thứ ba ư….ta biết bây giờ vũ khí áo giáp của tư quân Hoa Tulip do ngài công tước chỉ huy đều là mua bán cùng tên ma thú Dranma kia. Trên phương diện buôn bán vũ khí, gia tộc Listeria của ta mặc dù không có làm ăn lớn như tên mập mạp kia nhưng mà cũng xem như có chút quy mô. Sau này ư. Coi như ta lấy một món lợi của ngài. Từ nay về sau buôn bán vũ khí của gia tộc Tulip để cho chúng ta đi. Nghĩ đến tên Dransa kia quan hệ cùng ta cũng không tệ. Hẳn là sẽ không hận ta đoạt mối buôn bán của hắn. Cho nên giá cả ư. Gía cả sẽ thấp hơn nửa giá so với tên mập kia là được rồi.

Còn có việc thứ tư…..

Đỗ Duy càng nghe càng kinh ngạc, trên mặt đã không nhịn được mà hiển lộ ra rồi!

Này…. Cô gái này!

Nàng nào có van cầu ta chứ? Rõ ràng chính là làm một vụ buôn bán cực kỳ lỗ vốn…..không! Quả thực chính là biếu tặng một vụ lỗ lớn đấy!!!

Một việc tiếp theo này. Mặc dù trên danh nghĩa là đem nhà nàng di chuyển đến tỉnh Desa, nhưng đối với mình lại là biếu tiền (một gia tộc buôn bán như vậy đã đến đây tất nhiên kích thích làm ăn buôn bán, thuế thu được tăng thêm) , vừa tặng người (một đoàn kị sĩ Bạch Vũ cũng tặng mình) Cuối cùng còn cung cấp vũ khí cho quân đội giá thấp!!!

Chuyện tốt như vậy sợ rằng một viên quan địa phương hay lãnh chúa nào đó của đế quốc chỉ cần không phải ngu ngốc cũng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt rồi!!!

Phu nhân Listeria nàyn gược lại rất hăng hái đàn một ván bài, quyết tâm đem gia tộc Listeria gắn cùng một chỗ với mình sao?

-Phu nhân.

Không đợi hầu tước phu nhân nói đến điều thứ tư, Đỗ Duy đã phất phất tay, dường như cười mà không phải cười nhìn đối phương:

-Mấy cái điều kiện nàng nói …… ta nghĩ chỉ cần không phải kẻ điên, tự nhiên đều là cầu mong mà không được. Chỉ có điều, cứ như vậy thì ta cũng không tránh khỏi quá mức chiếm tiện nghi đấy. Trong lòng có chút bất an.

-Sinh ý mà thôi.

Phu nhân Listeriateria mỉm cười:

-Ta mặc dù nhìn như nỗ lực không ít nhưng mà ta tin tưởng rằng công tước đại nhân tài trí mưu lược kiệt xuất. Mấy cái cố gắng này của ta cũng chỉ xem là đầu tư thôi. Có cây đại thụ như ngài thế này thì ta nghĩ gia tộc Listeriateria tất nhiên sẽ nảy mầm mọc rễ tại tây bắc. Tương lai tự nhiên có chỗ báo đáp lại.

-Nếu như vậy…..

Đỗ Duy trầm ngâm một lát rồi nói:

-Ta cũng không có thể tiếp thu toàn bộ, nếu không mà nói chỉ sợ rằng người khác muốn chửi ta quá mức tham lam rồi. Phu nhân nếu đưa gia tộc đến tây bắc thì trong vòng một năm, tất cả chuyện làm ăn của gia tộc Listeria đều miễn thuế. Trong vòng ba năm, thuế phải chịu giảm một nửa! Sau ba năm thì tất cả chỉ lấy tám phần!

Lời này nói ra thì trái lại hầu tước phu nhân sắc mặt buồn bã, bình tĩnh nhìn chăm chú Đỗ Duy một lát rồi sau đó nhẹ nhàng thở dài:

-Ngài… có phải là không muốn tiếp thu ý tốt của ta, phải không?

Đêm dài như thế, rượu ngon trước mặt, người đẹp u sầu, trong lòng Đỗ Duy đã không tránh khỏi bắt đầu dao động, nhìn dung nhan và ánh mắt u oán của phu nhân Listeria rồi thì hắn đã nhịn không được lén uống một ngụm rượu lời mới không thoát ra, rồi đổi chủ đề cười nói:

-Ta chính là chủ nhà bữa ăn đêm nay nên cố ý bảo Marde đặc biệt mời tới đầu bếp tốt nhất trong thành, tí nữa cần phải mời phu nhân bình phẩm một chút.

Ánh mắt phu nhân Listeria không thay đổi, lại cúi xuống. Sau một lúc thì ngẩng mặt nâng chén lên uống một hơi cạn sạch rồi lại liếc mắt nhìn Đỗ Duy, bỗng chợt nói:

-Ta… ở nơi này cảm thấy hơi buồn bực, ngài theo ta đi dạo trong vườn hoa nhé.

Quan hệ cùng gia tộc Listeria thay đổi như thế nào chính là ở đêm nay, bà chị xinh đẹp này, lấy hay là không lấy đây? Ừm, La Lệ ta cũng muốn, bà chị này ta cũng muốn… tiếp tục quan sát đi, nếu đã chơi trò mập mờ thì cần phải chơi đùa đến phút cuối!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook