Ác Ma Pháp Tắc

Chương 575: Đồ Tây Á

Khiêu Vũ

30/03/2013



- Chúng ta gọi nó là Sư thứu, là 1 loại ma thú.

Đỗ Duy nói:

- Ngươi nhận biết nó?

- Đương nhiên!

Sắc mặt Chris lộ ra 1 tia cao ngạo:

- Lúc đầu … chủng tộc chúng ta, cùng nhân loại các ngươi có 1 điểm giống nhau, đều có kỵ sĩ! Bất quá kỵ sĩ tinh nhuệ ma tộc không cưỡi ngựa! Đồ Tây Á chính là thú cưỡi của kỵ sĩ tinh nhuệ ma tộc! Hừ, chẳng qua các chủng tộc khác đều không cách nào thuần phục được chủng mãnh thú này, bởi vì trong đó có 1 bí mật chỉ ma tộc mới biết.

Chris nói tới đây, nhíu mày nhìn Đỗ Duy, sắc mặt nghi hoặc:

- Chỉ là, biện pháp đó rất giống như ngươi nuôi mấy con thú non này.

Đỗ Duy có chút đắc ý:

- Đương nhiên, mặc kệ biện pháp gì cũng có thể nghĩ ra được.

- Hừ, đáng tiếc, ngươi cho thế này đã là thành công? Ngươi tính sai rồi.

Chris tự mình đi tới 1 cái ổ, vươn tay nhấc 1 con thú non lên. Thú non không ngừng giãy dụa kêu thảm khiến ánh mắt nhân viên chăn nuôi rất bất mãn. Bất kể là kỵ sĩ gì cũng cực kỳ thương tiếc vật cưỡi của mình, huống hồ những con Sư thứu này, ngày thường Đỗ Duy ra nghiêm lệnh phải chăm sóc cẩn thận, nhân viên cũng rất có cảm tình với chúng.

Chỉ là cái lão già này rõ ràng là bằng hữu công tước đại nhân, hắn cũng không dám nói gì.

Chris nhìn con thú non rồi cười, ngoác miệng ra mà cười:

- Đỗ Duy, ta đoán ngươi nhất định đã biết, loại thú non này chỉ ăn máu tươi của thú mẹ mới còn sống được, đúng không? Đáng tiếc, ngươi biết quá nông cạn, ngươi cho rằng cứ thế nuôi lớn chúng, có thể đem chúng thuần phục thành vật cưỡi sao? Thú Đồ Tây Á tính tình hoang dã khó thuần, càng lớn sẽ càng lợi hại. Tuy phương pháp của ngươi không sai, nhưng ngươi không phát hiện 1 vấn đề rất khó giải quyết.

Chris chỉ tay vào con thú non:

- Nó đối với nhân viên chăn nuôi rất thân cận, nhưng với bất cứ ai khác cũng bài xích! Đây là thiên tính của nó, rất khó giải quyết. Cứ thế, sau này ngươi nuôi ngàn vạn con, làm sao tổ chức thành quân đội được? Chúng nó không thể tập trung 1 chỗ được. Bởi nếu đậu 1 chỗ, chúng sẽ không công kích kỵ sĩ của mình, nhưng lập tức công kích các kỵ sĩ khác!

Đỗ Duy ngần ngừ, hắn cũng đã nghĩ tới điểm này, chẳng qua là cho rằng chậm rãi nuôi lớn là có thể thay đổi được vấn đề đó.

Chẳng qua hiện tại…

Đỗ Duy lập tức coi chừng Chris:

- Ngươi đã biết tên nó. Ma tộc cũng từng thuần phục nó, như vậy ngươi hẳn là biết cách giải quyết chứ?

Chris cười hắc hắc:

- Giao dịch, giao dịch!

Đỗ Duy thở dài, nhìn hắn 1 cái:

- Ngươi muốn gì?

Biểu tình của Chris rất kỳ quái, ánh mắt hắn lộ ra 1 tia thương cảm, chậm rãi đứng lên:

- Ngươi nhất định muốn dùng thứ này lập thành 1 chi không kỵ sĩ đoàn đúng không? Yêu cầu của ta cũng không phức tạp, ta chỉ muốn cầu ngươi sau này, khi thành lập chi quân đội đó, ta muốn đặt tên cho nó.



Đỗ Duy sững ngươi, nhưng cũng mỉm cười:

- Việc này rất dễ. Ta đáp ứng ngươi, ngươi muốn nó tên gì?

Chris dùng ngôn ngữ ma tộc nói ra 1 từ ngữ kỳ quái, phát âm đại khái là “Sterling”

Nhìn biểu tình mờ mịt của Đỗ Duy, Chris chậm rãi giải thích:

- Nếu dùng ngôn ngữ nhân loại các ngươi, ý nghĩa của nó là…

***

Roland đang xem sách.

Như Lạc Tuyết đã nói, hắn lấy từ trong nhân loại rất nhiều sách. Những sách này đều bị hắn đặt trong phòng lớn.

Mà Roland, thân là tù nhân, hắn ở trong trướng bồng cũng có tự do nhất định, cho nên nhàn rỗi vô vị, bắt đầu đọc sách.

Hắn làm thế có 2 nguyên nhân, thứ nhất, đằng nào cũng là chờ chết, nhàn rỗi thì làm.

Thứ hai… hắn rất hổ thẹn, mỗi ngày cùng tinh linh nói chuyện, khi nhắc tới văn hóa của chủng tộc mình, mình chỉ có thể chịu ê mặt nhìn đối phương.

Cho nên Roland quyết định đọc sách, cho dù là trước khi chết, chí ít mỗi khi cùng tinh linh đàm luận văn hóa nhân loại mình cũng có thể nói được vài câu, không đến nỗi cứ im lặng từ đầu chí cuối.

Đối với hành vi của tên tù này, Lạc Tuyết toàn bộ đều biết, chẳng qua nó không can thiệp vào đó. Chỉ cần hắn đi vào trướng bồng, thậm chí còn dùng cả bàn của Lạc Tuyết.

- Hôm nay lại đọc gì?

Lạc Tuyết đi vào trướng bồng 1 lúc, Roland nhíu mày đang đọc 1 quyển sử. Đây không phải sử đầy đủ của đại lục, mà ước chừng 20 năm trước, 1 vị sử quan của đế quốc biên soạn 1 bộ sử thời đại Roland.

Bản sử này chủ yếu miêu tả vương triều Augustine hơn 200 năm, từ 1 gia tộc trở thành hoàng tộc, mỗi thế hệ trị quốc, chính sách, biến đối, hưng thịnh.

Bản sử này tại đế quốc là sách cấm, vì tác giả dùng 1 lập trường khách quan miêu tả các tệ nạn của gia tộc Augustine trong hơn 200 năm. Hiển nhiên là có chút bất kính với hoàng quyền. Cho nên, bản sử này chỉ có 1 ít học giả lưu truyền cho nhau mà thôi. May mắn, hoàng đế Augustine VI tại vị nhiều năm, tuy thích mừng công lớn, nhưng về mặt văn hóa không để ý lắm. Bản sử này tuy bị cấm, nhưng qua không ít con đường truyền bá ra ngoài.

- Gia tộc Rowling quật khởi.

Roland trả lời ngắn gọn.

Thân là người Rowling, hắn đương nhiên rất hứng thú với việc gia tộc Rowling quật khởi. Mà bản sử này miêu tả các thời kỳ thịnh suy của vương triều Augustine, trong đó gia tộc Rowling cũng chiếm 1 phần quan trọng.

Lạc Tuyết cười, nó đến gần Roland, tùy ý ngồi trước mặt tù nhân nói:

- Ta cũng xem cái này rồi. Nói thật, ta với hoàng đế đầu tiên của vương triều Augustine rất khâm phục, hắn thực sự có tài. Thậm chí ta còn cho là, từ 1 góc độ nào khác mà nói, hắn tuyệt không dưới khai quốc hoàng đế Aragorn của các ngươi. Tuy hắn không phải ma pháp sư siêu cường hay võ sĩ mạnh mẽ, nhưng biểu hiện thông minh nhất của hắn là biết ủy quyền, đem việc khó giao cho người thạo việc. Ví như hắn không thạo đánh nhau, nên rất quyết đoán đem quân quyền giao cho nguyên soái gia chủ gia tộc Rowling, kết quả là nhờ vị nguyên soái thiện chiến ấy mà gia tộc Augustine chiếm tới được nửa giang sơn, có thể nói, nếu không có 2 người kia xuất hiện, đế quốc của các ngươi đã không phải 1 đế quốc hoàn chỉnh, mà là vô số quốc gia nhỏ phân tán.

- Đương nhiên!

Roland kiêu ngạo trả lời:

- Mỗi người Rowling đều lấy thân phận đó mà kiêu ngạo.

- Chẳng qua, ta tuyệt không cho rằng vị nguyên soái đó là người kiệt xuất nhất gia tộc Rowling. Ta cảm giác được, gia tộc hoa Tulip, Đỗ Duy đã thừa hưởng năng lực của tổ tiên hắn. Tuy rằng … à, tuy rằng hắn đã đổi họ.

Roland cũng không lạnh lùng như trước. Dù sao nói chuyện cùng Lạc Tuyết cũng là chủ đề mà hắn ưa thích nhất.



Hơn nữa, thực tế mấy ngày nay, Roland phát hiện mình càng lúc càng không thể bảo trì thái độ lạnh lùng với tinh linh vương.

Tên tinh linh này có khí chất đặc thù, rất thông minh thông tuệ, khiến trong lòng Roland chấn động. Mà mị lực của Lạc Tuyết, luôn khiến người ta bất tri bất giác chìm trong đó.

Đặc biệt là mấy ngày gần đầy Roland bắt đầu đọc sách, Lạc Tuyết chẳng những không ngăn trở, thậm chí nếu nó có thời gian, đều ngồi trong trướng bồng cùng Roland. Bình thường mỗi khi Roland đọc sách gặp chuyện gì khó hiểu, không cần mở miệng Lạc Tuyết sẽ rất nhanh, chuẩn xác đưa ra vấn đề đang làm khó Roland.

Trí tuệ như vậy, trong ký ức Roland, chỉ có lúc tại Tây Bắc khi công tước đại nhân tự mình giảng dạy mới có cảm giác trôi chảy mạch lạc thế này!

Cho dù Roland không nguyện ý thừa nhận, nhưng qua 2 ngày, Lạc Tuyết đã dần dần biến thành lão sư.

Nghe lời Lạc Tuyết, Roland trầm tư 1 lúc gật đầu:

- Ta thừa nhận, công tước đại nhân là nhân tài kiệt xuất nhất mấy trăm năm nay của gia tộc Rowling, dù là đại nhân Gabri cũng không bằng. Chỉ là công tước đại nhân đã đổi họ, sợ là…

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Lạc Tuyết cười cười:

- Từ tu vi mà nói, công tước của các ngươi đã là cường giả nổi danh đại lục. Tuy hắn không có chiến công hiển hách như tổ tiên, chẳng qua là bây giờ đang thái bình. Nhưng ta vẫn coi hắn là thiên tài. So với tổ tiên, hắn chỉ thiếu vũ đài thi triển mà thôi. 1 ví dụ rõ ràng nhất, chính là ngươi, Roland!

- Ta?

Roland sửng sốt.

- Đúng, là ngươi! Hoặc nói rõ hơn, là không kỵ sĩ đoàn!

Lạc Tuyết thở dài:

- Đây là 1 sáng kiến vượt thời đại! Ta nhìn lịch sử các ngươi, không có loại không quân này! Cho dù là khai quốc hoàng đế vĩ đại nhất, thống soái vô địch Aragorn cũng không làm ra! Nhưng Đỗ Duy lại làm ra được! Hơn nữa, thậm chí còn làm ra lúc các ngươi đang thời kỳ hòa bình! Hắn có trí tưởng tượng thiên tài! Có thể nói, nếu không có những chủng tộc bọn ta xâm nhập, như vậy không kỵ sĩ đoàn của các ngươi tuyệt đối sẽ trở thành quân đội vô địch của nhân loại! Đây là một bước tiến vĩ đại!

Đối với sự tán thưởng của Lạc Tuyết, Roland vẫn im lặng. Tuy là địch nhân, nhưng đối phương ca tụng thống soái của mình tự đáy lòng, cũng không tiện phản bác.

- Kỳ thật… Roland, chỗ vĩ đại của Đỗ Duy, nhân loại các ngươi thậm chí còn không rõ hết! Ta thậm chí có thể nói, chi không kỵ sĩ đoàn này, nếu không được Đỗ Duy phát minh ra, sợ rằng trong chiến tranh, nhân loại các ngươi sẽ rất thảm.

- Không sai, vì các ngươi có không quân.

Roland cũng phải thừa nhận điểm này.

- Đây là 1 cái biến số trong chiến tranh. Có lẽ ngươi không biết, trong vạn năm lịch sử, xét toàn bộ các chủng tộc, có khả năng tác chiến trên không ngoài Long tộc không tính, chỉ có ba chi quân đội mà thôi! Một, chính là tinh linh tộc, chẳng qua rất hổ thẹn là, bản lĩnh tác chiến trên không của chúng ta không phải phát minh ra, vì trời sinh chúng ta có 2 cánh. Chúng ta chỉ lợi dụng thiên phú chứ chả có cái sáng chế vĩ đại nào cả. Mà chi quân đội thứ hai, chính là do công tước hoa tulip các ngươi sáng tạo ra! Cho nên, ta mới cực kỳ tôn kính hắn! Nghĩ xem, qua hơn vạn năm của lịch sử, chỉ có 3 chi không quân, công tước hoa tulip đã sáng tạo ra 1.

Roland cũng có chút đắc ý, nhưng hắn vẫn hỏi:

- Thế thứ 3 là gì?

Nghe đến chuyện này, sắc mặt Lạc Tuyết hơi biến đổi, ngưng trọng hẳn lên, nhỏ giọng, thậm chí thanh âm có tia kinh sợ.

- Đó là 1 chi quân đội từng vô địch thiên hạ. Ít nhất lúc đó, nó là vô địch. Nếu không phải số lượng chúng quá ít, sợ rằng lịch sử đã phải thay đổi. Chi quân đội này không phải nhân loại, không phải tinh linh, không phải thú nhân, không phải người lùn, không phải Long tộc… mà là 1 chủng tộc ngươi chắc chưa từng nghe qua… Ma tộc!

Lạc Tuyết tựa hồ vô ý thức nhỏ giọng, thanh âm giống như từ xa xưa truyền lại:

- Chi quân đội đó đi như gió xoáy, có bản năng giết chóc kinh hoàng, có tiếng thét đáng sợ… tên chúng … là Sterling... À, đây là phát âm của ma tộc. Nếu dùng tiếng của nhân loại các ngươi, tên nó sẽ là…

Nói tới đây, Lạc Tuyết nghĩ 1 chút, chậm rãi nói ra 1 tên:

- Lửa địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook