Ác Ma Pháp Tắc

Chương 227: Đơn kị sấm doanh (Mình một một ngựa xông vào doanh trại)

Khiêu Vũ

30/03/2013



Cưỡi ngựa trên đường một ngày một đêm, Đỗ Duy hạ lệnh toàn quân không được nghỉ ngơi, mệnh lệnh như vậy đối với đám lính vừa trải qua một trận chiến quy mô nhỏ mà nói thì hơi thiếu tình người, tuy nhiên kị binh nhà Hoa Tulip vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của ngài công tước.

- Ta biết các ngươi rất mệt! Ta còn mệt hơn!

Đỗ Duy nói to không chút khách khí:

- Các ngươi là kị sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, còn ta là một ma pháp sư thân thể yếu ớt. Không nói dối các ngươi, bây giờ ông đây ngồi trên ngựa mà hai đùi đều cũng đau đến phát khùng lên rồi. Tuy thế, các dũng sĩ của ta…phía trước là hai vạn lang sói đang chuẩn bị ngấu nghiến anh em chúng ta, chà đạp người dân của chúng ta! Chúng ta phải kiên trì! Tiếp tục kiên trì!

Giọng nói sung mãn của Đỗ Duy truyền tới từng lỗ tai đám kị binh hoa Tulip, không thể không nói mấy câu này của Đỗ Duy có tính lừa gạt rất lớn, thân thể Đỗ Duy sau khi luyện tinh không đấu khí còn lâu mới được tính là “yếu ớt”. Hơn nữa, thân là ma pháp sư, hắn âm thầm sử dụng một cái ma pháp hệ gió khiến cho thân thể mình nhẹ đi rất nhiều..

Chính thức khổ cực mới là Mose, hắn cảm thấy toàn thân mình đã sớm rã rời ra rồi. Nhưng hắn biết chỉ cần mình chỉ cần hơi lộ ra bộ dáng không kiên trì được thì tên công tước nhẫn tâm này nhất định sẽ không chút do dự đem mình ném trên đường bỏ mặc-có lẽ hắn đã sớm muốn như vậy rồi!

-Thưa ngài!

Một kị binh trinh sát chạy phía trước ghìm ngựa dừng lại nói:

- Vượt qua sườn núi phía trước là có thể nhìn thấy thành Gilear rồi!

- Hạ lệnh toàn quân đi chậm lại!

Đỗ Duy lau mồ hôi trên trán.

Thật là mệt, mặc dù đã giảm tối đa lắc lư trên lưng ngựa nhưng phía đùi bên trong ma sát với yên ngựa vẫn rất đau đớn.

Trên đường đi không thể không nói nói Đỗ Duy cũng rất may mắn! Tên “vệ tướng Đầu Sói Vàng” trên thảo nguyên dẫn người đến tấn công thành Gilear kia có đội quân hai vạn người, khẳng định sẽ có trinh sát được bố trí xung quanh, nhưng đoàn người của Đỗ Duy lại không bị bất cứ người thảo nguyên nào bắt gặp..

Không thể không nói hắn cũng có không ít may mắn.

Đỗ Duy cũng cùng thời gian đi tới! Kết quả lí tưởng nhất là chạy tới thành Gilear trước người thảo nguyên! Nếu không được, bét ra cũng phải đến kịp trước khi người thảo nguyên phát động tấn công.

Đây là một sườn núi nhỏ mà thôi, nói chính xác thì chỉ là một ngọn đồi, Đỗ Duy để người ngựa ở phía dưới, tự mình dẫn theo vài người lên trên đồi, từ xa nhìn lại, thành Gilear ở ngay trước mặt.

Trên trời đã đầy sao, sau khi Đỗ Duy đem nơi này biến thành căn cứ sản xuất của mình thì tường thành cũ nát của thành Gilear cũng đã trải qua tu sửa đơn giản nhưng tác dụng cũng không nhiều, quá nửa là phòng ngừa người bên ngoài nhòm ngó cùng với đề phòng nô lệ ở bên trong chạy trốn.

Nói một cách khó nghe, từ góc độ quân sự mà nói…Ron Barton đã từng đưa ra một bình luận không chút khách sao:

- Nếu là ta cầm quân, chỉ một lần đột kích là có thể đánh lên trên tường thành!

Đỗ Duy cùng mấy người vừa leo lên sườn núi, nhìn về phương xa, phản ứng đầu tiên của hắn là hít vào một hơi khí lạnh.

Lưng thành Gilear dựa vào núi Kilimanjaro, mà dưới thành tường là khu đất trống trải! Đây là một cánh đồng hoang rộng khoảng mười dặm vuông, trên thảo nguyên ngoài cát sỏi ra cũng chỉ có cây bụi quanh năm chỉ có một màu vàng khô khốc.

Có thể nói, cũng không có chỗ nào thích hợp hơn chỗ này làm chiến trường của kị binh! Trên hoang nguyên bằng phẳng khi kị binh đột kích không có một chút trở ngại!

Mà lúc này, cánh đồng hoang của thành Gilear dưới tầm mắt của Đỗ Duy đã bị người thảo nguyên chiếm cứ!

Quân đội của người thảo nguyên so với quân đội của đế quốc hoàn toàn khác nhau. Bọn họ cũng không có thói quen dựng trại, thậm chí cũng không dựng lên mấy thứ vô ích như hàng rào xung quanh để phòng ngự.

Có lẽ là vì lần này là vì vào phía trong biên giới của đế quốc đánh lén nên cũng không mang theo đội xe chở lương thực.

Thế nhưng, nhìn qua trên cánh đồng hoang từng cái từng cái lều trại giống như một đám nấm bỗng nhiên mọc lên trên mặt đất.

Người hô ngựa hí, ồn ồn ào ào, mà chung quanh trướng bồng, đám người dã man mặc áo da trên thảo nguyên đang bận rộn, sinh hoạt, chăm sóc ngựa, có vô số bó đuốc cháy lớn bằng cành tùng được đặt ở đó, chiếu sáng giống như ban ngày.

Từng đám từng đám lều trại, từng đám từng đán sói thảo nguyên đang giơ loan đao, đằng đằng sát khí.

Điều làm cho Đỗ Duy thở phào chính là…trên thành tường thành Gilear vẫn treo cờ Hoa Tulip ở trên cao!

Thành vẫn còn, Robert vẫn chưa đánh mất tòa thành này!

Trong mắt Đỗ Duy lóe sáng, quay lại nhìn mấy thủ hạ, cười khổ:

- Xem ra chúng ta phải sớm nghĩ biện pháp xuyên qua lều trại của đối phương.

Người thảo nguyên cũng không có ý định nghỉ ngơi, dường như bọn họ đã sớm biết binh lực trong thành Gilear không nhiều, dù sao trước đây chỉ là một cái thành thị của thủ phủ, quy mô cũng không nhỏ. Một tòa thành thị lớn như vậy nếu muốn hoàn toàn phòng thủ, binh sĩ dưới tay kị sĩ Robert thật sự có chút giật gấu vá vai.

Đối với thành tường rất dài mà nói, bốn nghìn người thực sự quá ít ỏi!



Robert đứng trên tường thành, nhìn thấy đám người thảo nguyên bên dưới đang diễu võ dương oai, khua khoắng loan đao, khuôn mặt kiên nghị của hắn tràn đầy vẻ lo lắng.

Đám người trên thảo nguyên này tới vào lúc chập tối hôm nay, đối phương hình như đã có âm mưu từ trước muốn một lần đoạt được thành Gilear, liền tổ chức một hồi đánh bất ngờ rất mạnh.

Nếu thay vào tướng lĩnh khác sợ rằng đã bị đám kì binh người thảo nguyên từ trên trời rơi xuống này đánh bất ngờ, sớm đã mất thành rồi. Tuy nhiên kị sĩ Robert làm việc trầm ổn vẫn luôn nhớ kĩ lời Đỗ Duy dặn dò khi giao thành trì này cho hắn.

Lúc đó Đỗ Duy bắt tay Robert, thấp giọng nói:

- Nhà xưởng trong thành này là toàn bộ gia sản của ta, những thứ kia không thể có một chút ngoài ý muốn, càng không thể để người ngoài thấy hoặc biết! Ta đem tính mạng của cả nhà ta giao cho ngươi!!

Robert trung thành cẩn trọng đã cảm nhận được áp lực trên vai, hắn làm ra một quy định phòng ngự cực kì nghiêm khắc, đem binh lực có hạn chia ra trực ban luân phiên trên tường thành, bất cứ thời điểm nào cũng không được buông lỏng.

May mắn là trong tòa thành bỏ đi này cái gì cũng không có nhưng đá tảng thì lại không thiếu. Đám lính không hề bận tâm giỡ xuống rất nhiều phòng, đem đá chuyển lên trên đầu thành. Đây cũng là mệnh lệnh của Robert, hắn yêu cầu bất cứ lúc nào cũng phải làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Từng có một tên lính ngủ gật vào thời điểm trị ban bị Robert hung hăng đánh hai mươi roi, nằm ba ngày trên giường. Yêu cầu ngặt nghèo như vậy khiến cho rất nhiều binh lính sinh ra bất mãn- bọn họ cho rằng, canh gác một tòa thành vắng vẻ, đã đổ nát thật sự không cần nghiêm ngặt như vậy.

Trong thành chẳng qua chỉ có một đám đám nô lệ lao động mà thôi, cũng không có vàng bạc châu báu gì, chỉ có vài cái vài cái xưởng thôi, ai sẽ đến nơi này tìm phiền toái chứ?

Mà hành động như vậy cuối cùng cũng nhận được kết quả.

Lần đầu tiên đánh bất ngờ của người thảo nguyên rất nhanh đã bị binh lính thủ thành phát hiện, Robert cũng là ở trên tường thành ngay đầu tiên.

Lần đầu tiên vào buổi chiều, kế hoạch đánh lén dưới thành Gilear của người thảo nguyên thất bại. Sau khi để lại ba trăm thi thể, bọn chúng tạm thời lui về.

Mà Robert tổn thất mất hai trăm người, ngoài ra còn có hơn ba trăm binh lính bị thương mất đi lực chiến đấu.

Dưới tình huống binh lực không đủ, Robert quyết định rất nhanh, hắn phát ra một đống vũ khí, tập hợp một nghìn nô lệ khỏe mạnh lên thủ thành.

Hắn đối với mấy tên nô lệ này cũng không kì vọng nhiều, chỉ chỉ vào đám người thảo nguyên đang ngồi trên ngựa quơ loan đao, lạnh lùng nói:

- Các ngươi thấy đấy, bọn người kia là sói trên thảo nguyên! Nếu bọn chúng tiến tới, vậy thì toàn bộ các ngươi sẽ bị giết! Những kẻ này sẽ không nương tay đâu! Ta không yêu cầu các ngươi giúp ta thủ thành, mà là cho các ngươi chiến đấu để bảo vệ chính mình.

Cũng may là Đỗ Duy coi như đối xử tử tế với đám nô lệ này, không phải lo ăn uống, còn hứa tương lai cho bọn họ tự do. Đại bộ phận nô lệ đều tự giác tham gia chiến đấu.

Lúc buổi chiều, người thảo nguyên tổng cộng phát ra ba đợt tiến công, mỗi lần đều bị quân thủ thành phối hợp với nô lệ đánh lui.

Tuy thế vấn đề trước mắt của Robert là: quân chính quy trong tay hắn tổn thất mất khoảng tám trăm người, gần như mất bốn phần lực chiến đấu. Mà đám nô lệ bởi vì thiếu thốn trang bị cũng chết và bị thương gần một nghìn. Nhất là cung tên của người thảo nguyên đối với đám nô lệ không có áo giáp và lá chắn đúng là thực sự trí mạng.

Thừa dịp địch nhân một lần nữa tạm thời lui bước, Robert hạ lệnh tháo dỡ rất nhiều cánh cửa hỏng mang lên tường thành để làm lá chắn.

Người thảo nguyên hình như không để cho Robert cơ hội hít thở, mặc dù bọn chúng dựng lều trại ngoài trướng bồng nhưng cũng không nghỉ ngơi mà phân ra hai đội một nghìn người mỗi thời khắc đều quấy rầy người trên tường thành, từng vòng từng vòng mưa tên là người trên thành tường mỗi thời khắc đều không dám buông lỏng.

Robert nhìn vào bóng đêm, thấy khuôn mặt dữ tợn của kẻ địch dưới tường thành, kị sĩ này trong lòng rầu rầu lo lắng.

- Cổng thành đã chặn tốt chưa?

Robert nhìn một thủ hạ bên người.

- Đã ổn rồi, thưa ngài.

Đây là một quan quân đeo quân hàm thống lĩnh:

- Chúng ta đã dùng đá tảng chặn cổng thành lại rồi!

Robert thở dài, trên mặt không lộ ra một chút vui mừng.

Chặn cổng thành là một cách làm bất đắc dĩ.

Phương pháp công thành của người thảo nguyên vào buổi chiều khiến cho kị sĩ Robert vốn đến từ bên trong đế quốc nhíu mày.

Bởi vì Tây Bắc là vùng đất khô hạn, xung quanh thành trị đều không có sông hộ thành cho nên người thảo nguyên có thể không kiêng nể gì chạy tới dưới thành, hình thành uy hiếp trực tiếp đối với cổng thành.

Mấy tên người thảo nguyên này có thể phái ra hơn trăm kị binh cảm tử, liều mạng với đá tảng cùng cung tên ở trên thành, một hơi vọt tới một khoảng cách hiệu quả nhất, sau đó bọn chúng sẽ dùng một loại công cụ đặc thù mang theo bên người: một loại tên bằng sắt, đầu mũi tên mang theo móc câu sắc nhọn, trên thân tên buộc dây thừng cực kì chắc chắn. Hơn mười tên kị binh được đặc biệt tuyển chọn có lực cánh tay mạnh mẽ được đồng thời bắn tên từ xa hướng về cổng thành, mũi tên cắm trên cổng thành, móc câu cắm chặt vào cổng thành, sau đó hơn trăm tên kị binh này liền đem một đầu dây thừng buộc vào ngựa rồi chạy nhanh về phía sau.

Trận đầu tiên vào buổi chiều đối phương liền dùng cách này, lực lượng của hơn mười con ngựa một lần đã kéo đổ cổng thành!

Lúc đó Robert tự mình mang theo một đội trọng bộ binh che kín bởi áo giáp liều chết trụ lại cổng thành, lúc này mới chặn được đám kị binh thảo nguyên đang muốn một hơi chạy vào thành, tuy thế một đội bộ binh trọng khải giáp duy nhất của mình đã tổn thất hết trong lần đó rồi.



Cuối cùng đã hình thành một trường hợp khiến người ta khóc không ra nước mắt: cổng thành bị chính thi thể của binh lính bên mình cùng với thi thể ngựa của kị binh thảo nguyên làm tắc nghẽn, lúc này mới hóa giải nguy hiểm.

Sau đó Robert bất chấp bản thân bị hai vết thương do loan đao chém, lập tức hạ lệnh để người của mình chặn cổng thành lại.

Như vậy có vẻ an toàn, nhưng thực ra đã đoạn tuyệt hi vọng!

Nếu viện quân bên mình đến… vậy nếu muốn viện quân vào thành, cũng…

Quyết định thật nhanh, nếu không chặn cổng thành lại, sợ rằng không đợi đến trời tối đã mất thành rồi!

Dưới bầu trời sao, trong lều trại của người thảo nguyên bỗng nhiên truyền đến một tiếng kèn kì dị, âm thanh kia lờ mờ như là truyền lệnh. Tất cả người thảo nguyên cưỡi ngựa, hướng trên thành tường bắn tên nghe thấy tiếng kèn này đồng thời ghìm cương ngựa quay lại.

- Bọn chúng làm gì vậy?

Robert nhíu mày.

Tên thống lĩnh bên người kia là người Tây Bắc, hắn suy nghĩ một chút, nhìn trời đêm rồi nói:

- Thưa ngài, có thể là tập tục lúc nửa đêm của người thảo nguyên, lúc nửa đêm là thời điểm siêu độ vong linh. Bọn họ tin rằng lúc nửa đêm là thời điểm tốt nhất để linh hồn bay lên trời, sau đó bọn họ sẽ đem thi thể của những người chết lúc ban ngày cùng hỏa táng, cũng chỉ có lúc này bọn họ mới có thể dừng tất cả công việc…chắc sẽ mất khoảng một giờ.

- Một giờ.

Robert nhẹ nhàng thở phào:

- Nói như vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi một giờ.

- Tôi không cho rằng như vậy, thưa ngài.

Sắc mặt tên thống lĩnh dưới tay này cũng rất khó coi:

- Tôi nghĩ chúng ta có rắc rối…thưa ngài!

- Tại sao?

Tên thống lĩnh này nhỏ giọng nói:

- Tôi đã đi qua thảo nguyên, cha tôi còn từng tham gia chiến tranh với người Tây Bắc hơn hai mươi năm trước. Nếu trong chiến tranh mà người thảo nguyên còn có thể đình chỉ chiến đấu mà tiến hành siêu độ…vậy thì chỉ có một nguyên nhân!

Ồ?

Sắc mặt tên thống lĩnh này rất khó nhìn:

- Trong quân đội của bọn họ còn có vu sư Shaman đi theo. Chỉ có vu sư Shaman mới có tư cách trấn an linh hồn dũng sĩ chết trận. Đây là tập tục của bọn họ…thưa ngài, vu sư Shaman tương đương với ma pháp sư của đế quốc chúng ta! Đó là một đám người có bản lĩnh đáng sợ.

Robert trầm mặc trong chốc lát, hắn nhìn về lều trại của người thảo nguyên phía xa, sau đó không khỏi cười khổ:

- Ma pháp sư… vu sư Shaman …gặp quỷ rồi! Nếu bản lĩnh của vu sư Shaman có thể so sánh với ma pháp sư, vì sao bọn chúng không cho vu sư Shaman tấn công chúng ta lúc buổi chiều?

Tên thống lĩnh này lắc đầu:

- Thưa ngài, tôi cũng không biết rõ ràng lắm. Nhưng hình như ta nghe nói quy củ của người thảo nguyên khác với chúng ta. Vu sư Shaman của họ bình thường sẽ không dễ dàng ra tay, nhất là trong chiến tranh. Chỉ có sau khi bên mình đã chảy máu Shaman vu sư mới ra tay. Nghe nói là hình như vu sư Shaman có một cái quy củ cổ quái khác, nếu là vu sư Shaman ra tay giết chóc trước đối với bọn họ là tội nghiệt. Nếu người của bọn họ đã chết trước, vu sư Shaman sẽ ra tay báo thù, vậy thì không tính là phạm luật!

- Quy củ cổ quái.

Robert nắm chặt kiếm trong tay.

- Thưa ngài.

Tên thống lĩnh này bỗng nhiên cười cười, tướng mạo của hắn cũng không xuất chúng, lúc này ánh mắt lại hiện ra một vẻ kiên định:

- Tôi nghĩ đến lúc trời sáng, vu sư Shaman của bọn chúng sẽ xuất thủ…chúng ta không thể còn sống mà ngắm mặt trời lặn ngày mai, còn không biết...Dù thế nào đi nữa, có thể cùng ngài tác chiến là vinh hạnh của tôi, có thể chết dưới lá cờ Hoa Tulip đã là vinh quang của tôi rồi!

Robert trầm mặc trong chốc lát, nhìn thủ hạ ngày thường không thích nói chuyện, hắn hít vào một hơi thật sâu, nâng kiếm lên, trầm giọng nói:

- Tất cả vì gia tộc!

- Vì gia tộc!

Thống lĩnh này đã rút kiếm, cùng kiếm của Robert chạm nhẹ một chút, sau đó làm một lễ tiết của kị sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook