Chương 552: Đừng khách khí
Khiêu Vũ
30/03/2013
- A…
Cổ họng Đỗ Duy không cách nào ngừng phát ra tiếng kêu gào. Hình như còn có tiếng vọng lại! Hắn cảm giác được thân thể mình đang rơi thẳng xuống một đường. Thật giống như cảm giác rơi xuống từ sườn núi xuống một vực sâu không đáy!
Bên tai tiếng gió ào ào, lại còn xộc vào mũi một mùi tanh tanh. Khiến cho cả người hắn có cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Cuối cùng, bịch một tiếng, Đỗ Duy đã rơi xuống đất, chuẩn xác mà nói, là rơi vào một vũng nước âm ấm.
Vừa rơi xuống vũng nước, Đỗ Duy liền khẩn trương đứng lên, thấy trên người không có tổn thương gì, khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều loại nước này thật đúng là mềm mềm ấm ấm, tựa như một dạng đặc dính. Đỗ Duy liền có cảm giác nhờn nhợn buồn nôn.
Trời ạ, mình đang ở trong bụng của quái vật! Thứ nước âm ấp dinh dính này là dịch thể trong bụng nó hay là cái thứ gớm giếc gì khác đây?
Hắn liền gấp rút thoát ly khỏi vũng nước. Đứng lên một vùng cứng rắng ở bên cạnh.
Xung quanh tối đen như mực. Đỗ Duy đưa một ngón tay lên. Đầu ngón tay rất nhanh xuất hiện một chùm hỏa quang. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt đó, hắn quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh.
“Ách… chỗ này, chắc hẳn là bụng của quái vật kia? Không thể không nói, trong bụng của quái vật so với tưởng tượng của ta thì hình như hơi bị sạch sẽ một chút.”
Quần áo trên người hắn đều đã ướt nhẹt. Có trời mới biết cái thứ nước ấm ấm dính dính kia là cái thứ quỷ gì! Đỗ Duy vội vội vàng vàng tính thi triển ma pháp, đem quần áo hong khô. Chỉ là sau một giây suy nghĩ, hắn dứt khoát từ giới chỉ tồn trữ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.
Chỗ hắn đang đứng trông giống như một cái sơn động. Dưới chân là một khối tròn cứng rắn và khô ráo. Chẳng lẽ đây là một cái nội tạng nào đó trong bụng quái vật? Nhưng mà giẫm lên đi, lại cứng giống như là đi trên một mặt đá.
Mà chung quanh, có những cái bóng mờ mờ đen đen, dưới ánh lửa yếu ớt chập chờn, trông giống nhưng những tảng đá, chỉ là hình như mỗi tảng đều bao phủ bởi rất nhiều đường vân nổi.
Đỗ Duy lại gần quan sát, lại phát hiện ra điều kì lạ. Trên những thứ giống như vách đá kia (cái này chắc có lẽ là vách thịt trong bụng quái vật a), dưới ánh lửa chiếu vào, mơ hồ thấy hiện lên những đường vân, họa ảnh kì dị, phân bố rất rõ ràng. Lại giống như một bức thư viết bằng văn gì kì dị nào đó lên vách tường, trông cứ ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo như nòng nọc uốn khúc, Đỗ Duy xem một chữ cũng không hiểu.
Đỗ Duy cả một bụng đầy học vấn. Chí ít trên đại lục Roland, hắn cũng có thể coi là một người học rộng tài cao, có bản sự xem qua một lần là nhớ, như trước đây hắn đã gặm nhấm không biết là bao nhiêu sách vở, chỉ là loại văn tự trên vách này, Đỗ Duy có thể chắc chắn, chưa bao giờ thấy qua.
“Rất giống … như một loại ma văn?” Đỗ Duy nhíu mày.
Đúng lúc đó, đột nhiên, từ nơi sâu bên trong, truyền đến một tiếng rít ảo não, nghe lại hệt như tiếng gió, trong tiếng gió đó, dường như còn có một loại gầm gào như sấm rền.
Ách, hình như là tiếng người ngáy ngủ.
Đỗ Duy cảm thấy ý tưởng này đúng là kỳ quái. Chẳng qua là đích xác rất giống tiếng lẩm bẩm được phóng đại vô số lần.
“Tốt rồi, chí ít là ta còn sống a.”
Đỗ Duy nhẹ nhàng an ủi chính mình, hắn cố làm cho mình lạc quan lên.
“Hiện tại, nên suy nghĩ, tiếp theo nên làm như thế nào” Hắn quan sát xung quanh.
Kỳ thực tình cảnh bây giờ cũng không quá phức tạp, hắn đang đứng ở một địa điểm giống như một loại nham thạch, đối diện và sau lưng đều là vách đá cứng rắn, dưới chân bên cạnh toàn là thứ dịch thể nhờn nhờn dính dính không biết tên kia – giống như một dạng dòng sông.
Đỗ Duy xác định cẩn thận một lần nữa..Ân, bên trái hình như là nơi ta tiến đến.. Cũng có thể nói, đi hướng đó là tới miệng của quái vật.
Mà như vậy thì, muốn một mực tiến vào bên trong, hình như là đi bên phải…
Gặp quỷ, cái chỗ này chẳng lẽ không có con đường nào khô ráo ư?
Đỗ Duy nhìn vào dịch thể khả nghi phía dưới.
Dịch thể đó tựa hồ như chậm rãi lưu động về một phía, chẳng lẽ phải thuận theo dịch thể này hướng vào bên trong?
Tuy rằng trước đây, Đỗ Duy đã từng tiến vào bụng quái vật này một lần. Tại nơi này gặp qua lão Chris kia một lần.
Chẳng qua là lúc đó. Khi cái lão gia hỏa kia đem mình vào, chính mình cũng đang hôn mê, đến khi tỉnh lại cũng đã ở bên trong rồi.
“Xem ra, cũng chỉ có thể đi vào bên trong…” Trong tâm Đỗ Duy có chút tiếc nuối, hắn rất rõ ràng, thực sự trong thân thể mình, có lẽ biết đường đi như thế nào, trong cái huy chương kia còn phong ấn hai cái linh hồn, một trong đó là Aragon.
Tên gia hỏa kia đã từng tới đây.
Đáng tiếc Đỗ Duy không cách nào cùng hắn liên lạc. Trừ phi chính mình dẫn phát lực lượng lĩnh vực. Chỉ là đối với hắn hiện tại mà nói, dẫn phát lĩnh vực lực lượng, chính là tự sát.
Lúc này đây, tiếng gió rít bên trong càng lúc càng vang. Đỗ Duy đã lờ mờ đoán ra, tiếng này là tiếng con quái vật kia hô hấp, hắn đang định thi triển ma pháp, men theo hướng dòng sông dịch thể khả nghi kia đi vào, thì lại phát hiện ra một sự thật khó có thể chấp nhận!
Càng vào bên trong tiếng gió rít càng vang, dòng sông đặc dính phía dưới, tựa hồ mực nước cũng ngày một tăng cao!
Chình mình hiện tại đang ở huyệt động bên trong con quái vật, chỉ có thể quan sát được bốn năm thước trái phái trên dưới, mà mực nước dòng sông kia không ngừng tăng cao, rất nhanh đã muốn ngập đến hai chân.
Chẳng lẽ …
Đỗ Duy bi phẫn nhìn một cái lên bộ quần áo vừa thay xong.
Không còn cách nào khác, Đỗ Duy hạ quyết tâm, nhún người nhảy vào trong dòng dịch thể một lần nữa. Trong lòng lầu bà lầu bầu: Thôi thôi, Đừng đem nó ra tưởng tượng thành dịch thể trong bụng quái vật, tưởng tượng thành suối nước nóng đi…Đúng, chính là suối nước nóng a …
Dòng nước chậm rãi một đường chảy xuôi xuống dưới, càng lúc mặt nước càng cao. Sau cùng toàn bộ hành lang hai bên đều bị che phủ hết. Đỗ Duy chỉ còn có thể nén chặt mọt ngụm khí, kiệt lực không chế hô hấp, sau đó xuôi theo dòng chảy, thẳng một đường vào bên trong…
Lúc đầu, dòng chảy dịch thể tựa hồ rất chậm chạp. Nhưng càng về sau, dần dần trở nên chảy xiết!
Dọc theo hành lang một đường đi xuống, sau hai lần chuyển hướng bất ngờ, đột nhiên xuất hiện một cái dốc đứng!
Cả người ngập trong nước, Đỗ Duy không cách nào kêu lên, đã cảm giác thân thể mình như bị ném lên không trung, cao cao bay lên, trùng trùng rơi xuống!
Cảm giác này quả thật là giống bị say xe!
“Sớm biết thế này… Hẳn là nên mang theo Tỵ Thủy châu” Đỗ Duy thật hối hận đã đem Tỵ Thủy châu giao cho JoJo – Là sau khi hai người xác định quan hệ, vì để kỷ niềm khoảng thời gian ám muội trong đầm lầy, JoJo đã từ trong tay Đỗ Duy đoạt lấy Tỵ Thủy châu.
Thật đáng chết! Cái đầm lầy kia mặc dù hôi hơn chỗ này, nhưng chí ít khi đó còn có mỹ nữ làm bạn a!
Đỗ Duy cảm giác như chính mình bị ném vào trong một thác nước. Nước chảy mạnh như chồm cả lên. Sóng nước mạnh mẽ vỗ lên từng đợt từng đợt, hắn không ngừng rơi dọc xuống theo hành lang. Nước chảy rất xiết. Mấy lần chuyển hướng, thân thể hắn bị va vào vách đá cứng rắn, đập mạnh đến đầu váng mắt hoa, nếu như không phải đang liều mạng nín thở, chỉ sợ là hắn đã kêu cha khóc mẹ mấy lần.
Sau một hồi lâu cố gắng chịu đừng hành xác. Cuối cùng Đỗ Duy cũng cảm giác được dòng nước xung quanh dần dần chuyển chậm lại, mà thân thể hắn, cũng rất từ từ nổi lên…
“Sống rồi!!!”
Lúc đầu Đỗ Duy vươn lên khỏi mặt nước, hắn gấp gáp hô lên, liều mạng hô hấp.
Vùng nước trước mặt được mở rộng ra, ngẩng đầu nhìn lại, đoạn “Sơn động” này trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, phía trên đỉnh đầu cũng thống thoáng hơn nhiều. Đại khái chỗ này phải chăng là dạ dày bên trong bụng quái vật?
Chỉ khác là bức vách phía trên sơn động vẫn mang màu đá, còn ẩn hiện từng dòng từng dòng đường vân kỳ dị.
“Chẳng lẽ con quái vật này thích hình xăm? Cũng chưa thấy ai đem hình xăm xăm vào phía trong thân thể a.” Đỗ Duy gắng hết sức từ trong nước ngoi lên, hung hăng nhổ ra mấy ngụm, hắn cảm giác có chút dịch thể từ khoang mũi hắn chảy ra! Cảm giác dính dính nhờn nhờn làm cho hắn nghĩ tới một thứ tởm lợm…Ông trời ơi, cái thứ này, giống như là nước mũi!
Ấy da không không không. Đỗ Duy đuổi gấp tự cảnh cáo chính mình không nên suy nghĩ về cái hướng ghê rợn đó.
Trong chỗ này không những nước chảy ôn hòa, mà còn cạn dần. Đỗ Duy nhìn thấy bên cạnh mà một mảng bờ khô ráo bằng phẳng, thế là liền luống cuống tay chân leo lên, ngửa mặt nằm tại chỗ không ráo đó, hắn mở rộng tay chân, mở to miệng hô hấp.
- Ta thề, lần sau nếu có quay lại đây, ta nhất định chết tạo một bộ đồ lặn nước.
Đỗ Duy hung hăng lầu bầu một câu.
Ở đây rất trông trãi, Đỗ Duy nhìn một lát, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng rống lên.
- Chris! Chris! Cái lão gia hỏa nhà người ở nơi nào? Ta đến tìm người đây!!Chris.
Đỗ Duy lớn tiếng kêu gào mấy lần, Cuối cùng, hắn chợt có phát hiện!
Trên vách tường trước mặt cách khoảng vài chục bước chân, Đỗ Duy nhìn thấy một hàng chữ to, lần này là loại chữ Đỗ Duy có thể hiểu được. Hiển nhiên, đây là văn tự của nhân loại, mà còn là Roland văn tự!
Tuy nhiên từ cách sử dụng ngữ pháp mà xem, văn tự này có lẽ là Roland văn tự cổ đại, chẳng qua đối với người đã đọc qua rất nhiều cổ tịch như Đỗ Duy mà nói, hiểu được không quá khó khắn.
“Nhà của Chris – men theo dòng sông trước mặt hai trăm thước. Cửa thông đạo thứ tư quẹo phải đi xuống dưới.”
Đỗ Duy sửng sốt.
Tự nhiên có một cái biển chỉ đường???
Cái lão gia hỏa này đã bị cầm tù ở đây, lại còn làm ra một cái biển chỉ đường tiếp đãi tân khách tại nơi này?
Vậy thì cũng khoa trương quá đi!
Khỏe rồi, Đỗ Duy cứ vậy án chiếu theo biển chi đường kia mà đi xuống.
Sau khi đi vào bên trong, hắn đến được nơi mà biển chỉ đường kia dẫn tới, trên vách tường tại nơi này, lại xuất hiện một hàng văn tự: “Chào mừng tới nhà của Chris, nếu ngươi là người thờ phụng thần linh. Xin thông cảm, chủ nhân không tiếp đón”
Đỗ Duy cảm giác buồn cười vì một lẽ rất hoang đường. Hắn làm như nơi này hắn có nhiều khách lắm ấy!
Đây là một địa động hình tròn, Đỗ Duy không chút phí sức khom lưng tiến vào. Chỉ là động này hình như hơi thấp một chút, khiến cho Đỗ Duy phải cong đầu gối vừa bò vừa leo mới có thể tiến vào. Hắn leo đến mấy trăm bước trái phải, mới cuối cùng leo đến đầu hang…
Trước mặt đột nhiên rộng mở lên, xuất hiện một cái sơn động khổng lồ! Huyện động này nhìn lên phía trên, cao phải đến gần trăm thước! Mà không gian dạng địa hình vòm tròn chung quanh, dường như giống như một dạng cung điện!
Trên mái vòm đá hình tròn, lấp lánh ánh sáng rực rỡ đủ màu! Đỗ Duy sau khi đứng lên, lắc lư hoạt động đôi đầu gối cứng nhắc, rồi kinh ngạc phát hiện, vách tường lấp lánh rực rõ kia, toàn bộ đều là…
Khảm nạm chi chít trên mặt đá, từ hạt từng hạt lớn nhỏ không đều, toàn bộ là bảo thạch a!
Toàn bộ đều là bảo thạch! Mà hơn nữa, theo đôi tặc nhãn chuyên nghiệp của Đỗ Duy, toàn bộ đều là cực phẩm hiếm thấy, ma lực bảo thạch thượng đẳng!
Viên màu đỏ đằng kia phi thường hữu dụng với hỏa hệ ma pháp là Xích Diễm thạch! Viên màu xanh kia, là cực phẩm chuyên dùng cho thủy hệ ma pháp Thủy Lan Toản… vân vân và vân vân! Cho dù Đỗ Duy có thể coi là giàu có, nhưng trước này cũng chưa từng gặp qua nhiều cao cấp bảo thạch rực rỡ như vậy! Thêm nữa, lại dùng đôi tặc nhãn của Đỗ Duy mà đánh giá, mỗi một viên, đều tuyệt đối là thượng đẳng đẳng cấp!
Giả như từ trên vách tường tùy tiện móc xuống một khối, ném tới đại lục. Sợ rằng có thể khiền cho hai trung cấp ma pháp sư vì cướp đoạt nó mà quyết đấu đến bể đầu!
Đỗ Duy hai mắt lập tức sáng lên! Trên vòm đá tròn cao lớn vài trăm thước kia, chi chi chít chít toàn là bảo thạch! Kiểu này … kiểu này … Chỉ sợ nếu Ma Pháp công hội đem toàn bộ đại lục đào tung cả lên, cũng tuyệt đối không có nhiều bảo thạch thượng đẳng như vậy!
Đỗ Duy vốn tham lam! Nhìn thấy một bảo tàng khổng lồ đến chảy nước miếng như vậy, Đỗ Duy tất nhiên sẽ không bỏ qua!
Không một chút do dự! Hắn lấy ngay từ ngực ra một thanh chủy thủ sắc bén, bay đến vách tường. Hung hăng cạy ra một khối thượng phẩm Thủy Lan toản. Cầm trong tay áng chừng phân lượng, lại nhìn qua màu sắc một chút – Nếu như chuẩn bị thêm một cây gỗ hồ đào thượng đẵng nữa, như vậy đủ để làm ra ma trượng cho một vị đại ma pháp sư thủy hệ a!
Đỗ Duy động tác rất nhanh. Mới chỉ hít một hơi đã từ trên tường móc ra bảy tám khối bảo thạch. Toàn bộ nhét vào trong tồn trữ giới chỉ!
Hắn đang thậm thà thậm thụt đục khoét. Đột nhiên nghe thấy phía sau tiếng cười nói nhàn nhạt có chút giễu cợt:
- Như thế nào? Thích những thứ này ư?
- Đương nhiên.
Đỗ Duy bâng quơ trả lời một câu, sau đó hắn đột nhiên bừng tỉnh. Nhanh chóng quay người lại, liền thấy một thân hình gầy gò da bọc xương. Một lão già trông như bộ xương khô đứng ở đó, khuôn mặt xám xịt u ám, cảm giác như lão có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Lão gia hỏa cúi gằm xuông đất, chẳng qua chỉ hơn được bộ xương ở chỗ còn thở mà thôi. Chỉ là đôi mắt tinh tường, vẫn giống như phát sáng dọa người y nguyên như lần trước!
- Đã lâu không gặp a, Đỗ Duy Rolling. Vị khách nhỏ của ta.
Chris thanh âm mang theo một tia hứng thú:
- Xem ra, lần này ta cuối cùng đã tìm đúng người để giao dịch – ngươi đã trở lại.
Vừa nói, trên khuôn mặt nhìn giống như một khô lâu dọa người của lão gia hỏa vừa chen ra một nụ cười khủng bố:
- Hoan nghênh ngươi lần nữa tới nhà của ta.
Đỗ Duy ho khan hai tiếng, miễn cương buôn đôi tay xuống, có chút lúng túng, hắn không tự chủ đem cả tay phải cầm chủy thủ và tay trái đang nắm lấy hai viên bảo thạch đưa về sau lưng.
Nói gì thì nói, chính mình đang ở trong “Nhà” của người khác. Thừa dịp chủ nhân không có nhà, đục khoét đồ trên vách tường của người ta. Có vẻ không tốt lắm a – Xem ra, vị công tước đại nhân thiếu niên thiên tài của chùng ta, da mặt còn chưa có dày đến mức vô phương cứu chữa.
- Ấy không không không!
Chris lắc lắc đầu điểm nhiên như không. Trong ánh mắt hắn mang theo ý cười. Nhìn vào động tác bỏ tay sau lưng của Đỗ Duy, tùy ý nhún nhún bả vai nói:
Ngươi không cần phải làm như vậy, thích thì cứ tiện tay mà móc thoái mái, kỳ thực chúng cũng không phải là của ta. Ngươi không cần phải xin lỗi ta, thích thì cứ tùy tiện lấy. Còn lấy nhiều hay lấy ít, ngươi không cần phải khách khí.
- Ách? Không phải của ngươi?
Đỗ Duy giật mình một cái.
- Không sai, Chúng không phải của ta.
Chris lắc đầu, thong dong đi đến bên Đỗ Duy:
- Những đồ vật này, cũng là cùng cảnh ngộ với ta, bị nhốt tại nơi này. Chuẩn xác mà nói, những đồ bật này đều thuộc về kẻ trông giữ nơi này, cũng chính là con quái vật kia.
Đỗ Duy có chút theo không kịp lời nói của Chris. Hắn mờ mịt nhìn bốn phía. Đều là thuộc về quái vật kia? Cái con vật đen sì sì đó, làm thế nào lại có được một bảo tàng như vậy? Rất nhiều thượng phẩm ma pháp bảo thạch a! Nếu như quả thật đem hết ra, sợ rằng sẽ khiến cho hết thảy ma pháp sư ở đại lục vì chúng mà điên cuồng đó!
- Được rồi. Ta nghĩ chúng ta vẫn còn dư dả thời gian, nếu như người muốn lấy bảo thạch, vậy thì cứ tận tình là đục khoét đi. Chúng ta vẫn còn thời gian tán gẫu… Ta có thể đợi ngươi, chờ ngươi lấy đủ rồi. Chúng ta lại tiếp tục đàm thoại.
Nói xong, Chris tùy ý đi qua một bên. Hắn tùy ý nhấc tay, nhát mắt, từ dưới tay hắn, biến hóa ra một bộ bàn ghế đá. Lão gia hỏa thích ý ngồi lên, thoải mái ngồi xếp quắp trên ghế. Híp tròng mắt lại, nhìn Đỗ Duy nói:
- Tiếp tục lấy đi, đừng khách khí.
Đỗ Duy suy nghĩ một giây, thu lại chủy thủ, đi tới bên cạnh Chris, cười nói:
- Nếu như thời gian đã rất nhiều, như vậy thì móc lấy bảo thạch cũng không cần phải gấp gáp. Chúng ta trước tiên bàn chính sự đã… Ta hôm nay đến đây, là muốn cùng người tiếp tục đàm phán giao dịch… Ta tính cùng ngươi tiến hành giai đoạn tiếp theo của nội dung giao dịch.
- Tiếp tục giao dịch?
Lão Chris cười đến không ngậm miệng lại được:
- Được, quá tốt! Một ngàn năm rồi. Cuối cùng cũng có tin tức tốt.
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.