Ác Ma Pháp Tắc

Chương 339: Đường Cùng

Khiêu Vũ

30/03/2013



Từ xưa đến nay, màu vàng được coi là sắc màu kiêu hãnh của Long tộc. Màu vàng của Hoàng kim long trong lòng Long tộc còn huy hoàng sáng chói hơn cả ánh thái dương. Nhưng giờ đây trong phút chốc, từng điểm từng điểm hòang kim đấu khí phủ đầy trời đang bị phá nát. Giữa trời cao, đang từng đợt lan ra một dáng người đỏ thẫm như máu tươi và một tấm thân hòang kim ngạo nghễ khổng lồ kia lại gầm một tiếng gầm rống phẫn nộ không cam lòng cuối cùng. Không gì có thể chặn lại màu đỏ kiêu ngạo kia được! Như muôn vàn mũi châm bé nhỏ sắc bén, đâm sâu vào trong vùng đấu khí màu vàng, thôn phệ sắc vàng từng chút từng chút một. Màu vàng càng ảm đạm thì sắc đỏ lại càng thêm đỏ.

Thân hình khổng lồ kia rơi từ trên trời xuống “Ầm!” một tiếng, nện thẳng người lên cánh đồng băng chính là Hoàng kim long. Toàn thân lão hiện ra trước mắt mọi người với vô số vết thương chằng chịt, lớp vảy vàng vốn cực kỳ kiên cố đã bị vỡ rạn, thậm chí đã bị một sức mạnh kinh khiếp phá bung ra từng mảng. Lãnh tụ vĩ đại của Long tộc toàn thân đầy máu, thân thể khổng lồ kia gần như đã mất hết toàn bộ sức lực, yếu ớt gục trên mặt đất, thở hồng hộc, kiệt quệ trông thấy.

Trên bầu trời, bóng dáng nhỏ nhắn mong manh kia lại ngạo nghễ đứng giữa không trung, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ giờ lại cực kỳ lạnh lẽo. Tuy đã kịch chiến ba ngày ba đêm nhưng hắn không có thương thế gì đáng kể. Trên khóe miệng diễm lệ còn vương lại một vệt máu, y phục trắng vốn như tuyết giờ đã chuyển sang sắc đỏ. Nhưng bất luận trông ra sao thì hắn vẫn cứ như cao cao tại thượng, khí thế ấy dường như đã có từ lúc mới sinh ra đến giờ.

Vũ khí trong tay Tinh linh Vương là một sợi dây bạc dài và tinh xảo. Sợi dây bạc đó quấn quanh tay hắn uốn khúc thành vô vàn hình dạng.

- Tộc trưởng Long tộc tôn kính, Ngươi đã thua !

Một tiếng lạnh băng này từ trên trời giáng xuống, tất cả Long tộc kiêu ngạo đều cúi gục đầu! Trong ánh mắt từng con rồng đều lộ vẻ tuyệt vọng… Không có phẫn nộ mà chỉ còn lại tuyệt vọng!

Qua ba ngày ba đêm chiến đấu, lãnh tụ của họ đã thể hiện hết thực lực cường hãn tuyệt luân. Loại thực lực này chỉ Long tộc mới có, ngoài ra không còn giống loài nào có thể đạt đến cảnh giới này. Vậy thực lực cường đại như vậy ắt phải là vô song rồi chứ?

Vâng, ắt hẳn chỉ là ắt hẳn! Vẫn có một tên Tinh linh nhỏ bé yếu ớt, nhưng lực lượng xuất phát từ thân thể nhỏ bé yếu ớt kia lại thắng được tộc trưởng Long tộc. Kịch chiến ba ngày ba đêm, xét về long ngữ ma pháp hay võ kỹ của Long tộc đều được phát huy đến đỉnh điểm, như sóng gào gió giật. Thế nhưng tên Tinh linh nho nhỏ kia lại cứ từng chút từng chút một chống trả lại, từng chút từng chút một hóa giải hết, không hề lộ ra nửa điểm hạ phong!

Trong lòng lão rồng đi từ kinh khiếp đến tuyệt vọng. Ba ngày ba đêm đã qua, giờ đây tộc trưởng Long tộc phủ phục trên mặt đất, thở dốc vô lực. Thế nhưng trong lòng Long tộc bọn họ ngoại trừ sự tuyệt vọng thì chẳng hề có mảy may sự phẫn nộ. Bởi vì chúng đã minh bạch, vô cùng minh bạch rằng: “Tên Tinh linh nhỏ bé kia không phải là người mà mình có thể chống lại được!”

- Bây giờ xin mời ngươi thực hiện lời hứa của mình!

Tinh linh vương từ trên trời hạ xuống, đôi cánh phía sau rung nhè nhẹ. Khuôn mặt Lạc Tuyết ánh lên vẻ cô đơn, nhìn tộc trưởng Long tộc nằm trên đất, ánh mắt chợt thoáng hiện một tia kỳ dị rồi thấp giọng nói:

- Đáng tiếc! Vì sao ngươi không sử dụng “Long thần thủ hộ” hoặc “Long thần chiến giáp”? Nếu như ngươi thi triển hai loại tuyệt chiêu cường đại mà long thần ban tặng cho các ngươi thì ta chắc gì đã có thể chiến thắng ngươi được.

Tộc trưởng Long tộc dường như đã không còn nói nổi nữa, chỉ yếu ớt thở dốc. Một lúc lâu sau, một loạt thanh âm như sấm dậy mới vọt ra khỏi miệng lão, nhưng vẫn không thể che dấu được sự hư nhược:

- Tinh linh, thực lực của ngươi đúng là cường đại! Đúng là ta đã thua, nhưng…

Giãy dụa một chút, tấm thân to lớn cuối cùng cũng đứng lên được, đáng tiếc là động tác này lại có vẻ vụng về và chậm chạp. Tộc trưởng Long tộc ngẩng đầu lên nhìn Tinh linh vương phía trên rồi đột nhiên cười rộ :

- Cả đời ta cho đến giờ không nuốt lời. Ngay cả năm đó đối với tên Aragon mà ta ghét cay ghét đắng, nhưng khi thua hắn thì ta vẫn tuân thủ lời hứa với hắn. Cho dù một ngàn năm đã qua vẫn chưa hề thất tín !

Trong mắt tộc trưởng Long tộc bỗng nhiên lệ ứa.

- Nhưng hôm nay… Thật xin lỗi, thưa Tinh linh vương tôn kính! Ngươi quả đúng là một đối thủ cường đại của ta! Nhưng hôm nay, ta phải nuốt lời! Đây là lần đầu tiên trong đời ta mà cũng là lần cuối cùng.

Tinh linh Vương Lạc Tuyết đứng giữa không trung, nghe xong chẳng vui chẳng buồn, chỉ gật gật đầu và nói nhỏ:



- Tốt thôi… Nếu đây là sự lựa chọn của ngươi thì ta không thể không cố giết sạch Long tộc!

Sợi dây bạc trong tay hắn chầm chậm bay lên . Trong đám rồng, Đại vương tử đã bay vọt ra, thân hình màu vàng của y che chắn cho tộc nhân. Mặc dù trong lòng đã tuyệt vọng, đã sợ hãi, nhưng vào thời khắc tối hậu đó hắn vẫn thể hiện vẹn nguyên khí chất vương tử của mình.

Phía dưới sợi dây bạc của Lạc Tuyết, trong không gian nhè nhẹ lan ra chấn động vặn vẹo kỳ dị, mang theo hơi thở cuồng bạo. Hắn cúi xuống nhìn thoáng qua tộc trưởng Long tộc :

- Ta hỏi ngươi lần cuối, chắc ngươi cũng biết chỉ cần ta xuống tay thì Long tộc sẽ tuyệt diệt!

Tộc trưởng Long tộc còn chưa trả lời thì Đại vương tử đã thét dài một tiếng, tiếng rồng gầm vang động cả bầu trời. Trong tiếng ngâm xướng long ngữ, long ngữ ma pháp đã dậy lên… Ngay cả không chống nỗi nhưng cuối cùng hắn cũng quyết định liều mạng thử xem. Nhưng…

“Phập !!”

Một âm thanh xé ngang không gian, thân thể Đại vương tử Long tộc đột nhiên chấn động. Mắt miệng hắn trợn tròn ngây ngốc nhìn xuống ngực mình. Một đoạn trường mâu màu vàng lòi ra, mũi mâu nhọn hoắc đã đâm thủng ngực hắn. Hắn còn chưa kịp cảm thấy đau nhức đã phẫn nộ gầm lên một tiếng, bừng lửa giận quay đầu lại, quét mắt nhìn tới kẻ đánh lén mình.

- Ngươi !! Ngươi !!

Phía sau, một bóng người màu vàng, một thân thể lóe sáng hòang kim đấu khí, cây long thương màu hòang kim kia đang nằm trong tay hắn.

- Ông anh thân mến, nếu anh muốn chết ta sẽ không ngăn cản, nhưng ta không thể để cho cả Long tộc chết sạch theo anh và cha!

Bóng người ánh lên màu vàng kim, lạnh lẽo cười. Long thương màu vàng lại phóng mạnh về phía trước, đấu khí cuồng bạo của Long tộc nổ tung trước ngực Đại vương tử, máu phun tung tóe. Vị Đại vương tử này không cam lòng giận dữ gầm lên, rơi từ trên trời xuống. Bóng người màu vàng kia trút bỏ hình người, huyễn hóa thành thân rồng, cũng là một con hoàng kim long. Nhưng nó lại hướng về phía Tinh Linh vương ngoài xa, cúi đầu thật sâu:

- Thưa Tinh Linh vương tôn kính, tôi là con trai thứ ba của tộc trưởng Long tộc. Cha tôi đã chiến bại, huynh trưởng lỗ mãng của tôi cũng đã bị tôi đâm cho bị thương rồi. Bây giờ ta chính là thủ lĩnh mới của Long tộc. Tôi nguyện ý dẫn tộc nhân của tôi đầu hàng ngài!

Lạc Tuyết nhếch miệng nhìn tên Hoàng kim long kia đang cung kính cúi đầu trước mình, hắn chưa thèm mở miệ ng thì Đại vương tử Long tộc đã phẫn nộ thét lên:

- Ngươi sỉ nhục Long tộc! Ngươi vừa quăng đi tôn nghiêm và kiêu hãnh của Long tộc!

- Hừ!_ Tam vương tử cười lạnh_ Ông anh tôn kính, sống sót quan trọng hơn là kiêu ngạo! Ta chỉ muốn bảo tồn Long tộc mà thôi!

Hắn quay đầu lại nhìn Long tộc ở phía sau. Toàn bộ đám rồng dưới mắt hắn đều cúi gục đầu.

Tinh Linh vương cười cười khinh miệt:

- Đây là Long tộc ư? Đây là Long tộc cản trở chúng ta ngàn vạn năm nay ư? Chủng tộc cường đại nhất thế gian…

Hắn nhẹ nhàng hạ mình xuống đất, ngay phía trên thân lão rồng đạp nhẹ lão một cái khiến lão long vừa mới gắng gượng đứng lên lại đổ sụp cả người xuống đất. Hơn một trăm con rồng đồng thời khẽ kêu lên ai oán vì sợ, đúng hơn là rét lạnh cả người! Tộc trưởng vô địch một thời nay đối diện với kẻ địch mạnh hơn đã đành chịu thua, giờ tính mạng của mình còn hay mất chỉ còn trông theo ý muốn của đối phương. Lúc này, đối với mỗi người tính mạng mới là quý giá nhất! Mà vị Tam vương tử kia ánh mắt không hề dao động, hắn thậm chí hờ hững nhìn Tinh linh vương đạp lên đầu cha mình rồi bước từng bước xuống đất.



- Quyết định của ngươi có thể đại diện cho Long tộc ư?

Tam vương tử của Long tộc xoay người liếc lại, mỗi con rồng khi gặp ánh mắt hắn quét qua đều không nhịn được nghiêng đầu ngó chỗ khác, ngay cả vài con rồng trong mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ không cam lòng nhưng trước ánh mắt của vị vương tử Long tộc này đều né tránh không dám nhìn lại.

- Tôi nghĩ là có thể!

Tinh Linh vương cười cười quay sang tộc trưởng Long tộc nhỏ nhẹ bảo:

- Tộc trưởng Long tộc tôn kính, nhìn thấy hành động kiểu này của con ngài thì hiện tại trong lòng ngài ra sao?

Tộc trưởng Long tộc không cam lòng mà gầm lên giận dữ, nhưng thanh âm đó đã không thể thể hiện được ý muốn của lão nữa rồi. Đó chỉ còn là sự giãy chết của lão.

Đằng xa, Đại vương tử vừa bị Tam vương tử ám toán không cam lòng cố gượng đứng lên. Lúc ấy hắn cảm nhận được cái nhìn của cha hắn. Lão rồng dù đang quỳ trên đất nhưng ánh mắt của lão lại hướng về người con trai cả của mình. Lúc này ánh mắt đó như muốn nói lên vô vàn ước muốn, uớc muốn kia gồm cả ngàn câu chữ nhưng gom lại thốt ra vỏn vẹn một câu:

- … Trốn…Trốn…Trốn đi!

Tiếng rống bi tráng ấy đã lấy đi toàn bộ sức lực cuối cùng của tộc trưởng Long tộc. Ngay lúc đó, thân hình của Đại vương tử Long tộc phóng về hướng tộc nhân của mình. Tinh linh vương cười lạnh một cái, sợi dây bạc trong tay thoáng động chuẩn bị ra tay. Phía sau tộc trưởng Long tộc cũng há miệng ra hướng về phía Tinh Linh vương phun ra một ngụm long tức cuối cùng. Long tức của hoàng kim long thì ngay đến Tinh linh vương cũng không dám trực tiếp dùng thân mình đón đỡ. Hắn né sang một bên, sợi dây bạc uốn cong lại hình thành một vùng xoáy xoay trong không trung. Thân thể khổng lồ của tộc trưởng Long tộc đã lướt đến, tiếng ngâm xướng long ngữ phát ra rất nhanh khiến không khí xung quanh Tinh linh vương sụp đổ trong chớp mắt, đây chính là đòn liều mạng cuối cùng của tộc trưởng Long tộc. Ánh mắt Tinh linh vương lóe lên một tia khác lạ:

- Hừm, thì ra ngươi vẫn còn sức!

Sợi dây bạc chĩa tới, như xuyên qua một bức rào không gian, đột phá chú ngữ cuối cùng mà tộc trưởng Long tộc vừa giận dữ ngâm lên. “ Phù , phù , phù phù… ” _ Vô số âm thanh nho nhỏ vang lên, sợi dây bạc kia đã đâm xuyên dầy đặc trên thân tộc trưởng Long tộc làm thân thể khổng lồ của lão bị rách thành từng vệt nhỏ nhiều vô kể. Sợi dây bạc quét xuống làm thân thể lão rồng run lên nhè nhẹ, máu phun ra từ vô số vết thương. Tộc trưởng Long tộc dùng hết chút sức lực còn lại quay mình về phía con trai hét lớn:

- Trốn! Trốn đi!

Đó là tiếng nói cuối cùng của lão, toàn thân hòang kim ngạo nghễ bất ngờ bùng sáng lần nữa, cuồng bạo mãnh liệt hơn hẳn trước đó. Ngay cả Tinh linh vương cũng không khỏi đôi chút biến sắc.

“ Ầm! ”

Một luồng lửa màu vàng rực cháy bùng lên như một phản ứng dây chuyền, màu hòang kim ngạo nghễ quanh mình tộc trưởng Long tộc thoáng chốc đã bị thiêu cháy. Thân thể khổng lồ của lão đã hóa thành một trận lửa hòang kim vô cùng lớn. Giây phút này, ánh mặt trời trên cao cũng trở nên mờ nhạt.

Sợi dây bạc, vũ khí kỳ dị của Tinh linh vương từng chút từng chút ngăn chặn và dung hòa sự thiêu đốt của ngọn lửa vàng ngạo nghễ kia . Tộc trưởng Long tộc hướng về Tinh linh vương gào thét lần cuối.

- Ôi…!_ Một tiếng thở dài sâu kín. Tinh linh vương không hề né tránh mà quay lại đối diện với trận lửa hòang kim cực lớn kia, bàn tay vươn ra.

Đại vương tử nghe thấy tiếng rống cuồng nộ cuối cùng của cha mình, lập tức phóng ra phía sau, ngay khi hắn vừa đụng vào đám tộc nhân thì những con rồng đứng vòng ngoài trông thấy hắn đều vô thức vội né ra. Đại vương tử lập tức bay nhanh về hướng nửa trên đã bị đổ sụp của Thần sơn, sau đó bay nhanh vào trong sào huyệt của Long tộc, ôm ra hai quả trứng rồng cuối cùng.

Đằng sau, một cây long thương màu hòang kim đã phóng tới!

- Ông anh, rõ ràng là ngươi đang bức tử tất cả tộc nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook