Chương 209: Kinh biến (p2)
Khiêu Vũ
30/03/2013
Nằm một hồi, bỗng hắn thấy ngứa mũi, thì ra là do tóc của Vivian ở phía dưới, nhịn không được liền hắt hơi một cái, tiện tay quơ một cái trúng một vật gì tại đầu giường, thuận tay sờ một cái, một thứ gì đó mềm mại, liền một cái trơn nhẵn, phảng phất còn có mùi hương nhàn nhạt, nhìn lại thì thấy……
Vivian - Đỗ Duy hai người đồng thời trợn tròn mắt.
Cái này là một cái khố trong của phụ nữ, màu phấn hồng thật đáng yêu.
Không cần phải hỏi, cũng biết cái này là của ai rồi. Đỗ Duy sửng sốt một chút - Vivian cũng liều mạng cướp trở về - nhưng mà hắn đã sớm nhét vào trong ngực rồi.
Vivian lúc này khẩn trương vô cùng, đỏ mặt lên:
-Trả, trả lại cho ta.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ta tìm được thì là của ta.
-Trả…trả lại cho ta …. Ta cầu… cầu xin anh. Ta. . ta vừa rồi mới thay ra để tắm……
Trong mắt Vivian đã hiện lên một tầng hơi nước.
Đỗ Duy cười nói:
-Giờ ta nhận cái này trước , chừng nào cô trở thành vợ của ta, ta tặng cô lại muời cái.
Nói xong Đỗ Duy bỗng nhiên nhảy dựng lên, sau đó đột nhiên ôm Vivian một cái rồi dùng sức hôn lên môi nàng một cái, mỉm cười rồi chạy đi.
Sáng hôm sau, hắn cảm thấy tâm tình thỏai mái hơn nhiều.
Chà, Đỗ Duy ta là người như thế nào! Hầu tước phu nhân Listeria, nàng nghĩ như vậy là dễ dàng câu dẫn được ta sao? Muốn chơi đùa với ta, ta sẽ chơi cho nàng không dậy nổi!
Đỗ Duy đã quyết định, chủ ý của gia tộc Listeria rõ ràng là cự tuyệt không được, biện pháp tốt nhất là kéo dài thời gian. Dù sao chính mình cũng còn trẻ , gấp gáp kết hôn như vậy làm gì?
Mặc dù Listeria sắc đẹp đích xác làm cho người ta động tâm không thôi, sắc đẹp quả là nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua…. . Chỉ là đàn bà thôi, làm sao có thể mê hoặc đầu óc tiểu ác ma này được chứ.
Hai ngày nghỉ ngơi, mấy tên nhóc Hogwarts đã có cuộc sống tốt hơn. Đỗ Duy sớm đã đến gặp, lần này dẫn bọn học sinh đến gặp hai vị thầy giáo của Ma pháp học viện Tây Bắc: Học trò của đại sư Arike. Tất cả mọi người đều đã quen biết từ trước, Đỗ Duy nói chuyện cũng không cần che giấu, đối phương cũng đã tỏ vẻ muốn đi đến Tây Bắc, đều nghe theo an bài của Đỗ Duy.
-Đã như vậy, ta liền không khách khí nữa.
Đỗ Duy cuời nói:
-Ta an bài rất đơn giản, hai vị cứ ở phủ công tước nghỉ ngơi, nếu có hứng thú thì có thể đi xem xung quanh, mấy tên nhóc này ta sẽ mang đi, chờ mấy ngày nữa, ta sẽ đem bọn chúng trở về nguyên vẹn.
Cách làm của Đỗ Duy mặc dù có chút độc đóan, thế nhưng hai tên đệ tử của Arike này cũng có chút không được bình thường cho lắm, đã vui vẻ vung tay đồng ý.
Đỗ Duy lập tức phái người gọi tướng quân Ron Barton đến, sau đó đem hai mươi tám tên đệ tử này theo Ron Barton vào ở trong doanh trại ngoài thành Lâu Lan vài dặm.
Đỗ Duy cho người thu thập một ít hành trang, chính mình cũng đã chuẩn bị một ít ma pháp trang bị, trước khi đi còn muốn đến cám ơn chị em nhà Listeria đã tiếp đãi. Chỉ là khi hắn đến nơi lại được báo là hầu tước phu nhân và Angele thân thể không thỏai mái, nhưng lại gặp thằng nhóc Mose chạy ra vẻ mặt và hình dáng không vui :
-Ngươi tới làm gì ? Các chị ta tối hôm qua vì ngươi đã khóc một hồi, hai người bọn họ còn ầm ĩ một trận! Đều là bởi vì ngươi, ta cho tới bây giờ còn chưa thấy hai người như vậy!
Đỗ Duy nghe xong liền thấy đau đầu. Chị em nhà Listeria này, một người là thiếu nữ hoài xuân đem mình làm đối tượng sùng bái, một người là một nữ nhân mạnh mẽ dám đem mình thành đối tượng kết hôn. Để giải quyết vấn đề của hai người bọn họ lúc này mình không thể nào nhúng tay vào được.
Không gặp càng tốt, đỡ rắc rối.
Đỗ Duy liền nói mình có chuyện khẩn cấp phải rời thành Lâu Lan, cũng không biết phải mất mấy ngày, có lẽ không thể trở về tiễn hầu tước phu nhân được liền cáo lỗi. Nói xong liền rời đi, nhưng Mose từ sau lại bất ngờ chạy lên gọi :
-Từ từ!
Đỗ Duy nhíu mày, xoay người lại nhìn hắn.
-Ngươi muốn đi ra ngòai phải không?
Mose cười nói, con mắt màu lam xoay một vòng:
-Đúng lúc qúa, các chị ta đang ầm ĩ, ta cũng không biết nói vào như thế nào, dù sao mục đích đến Tây Bắc lần này là theo ngươi học tập, ngay mai ngươi đi, ta dù sao cũng rảnh…. không bằng theo ngươi một chuyến!
Đỗ Duy cười cười:
-Nhưng lần này ta làm một chút sự việc, có thể có nguy hiểm, e rằng phải cưỡi ngựa một quãng đường dài, ta sợ ngươi ăn không được lọai đau khổ này.
Mose tức giận nói:
-Ngươi là sao biết ta ăn không tiêu! Nói cho ngươi biết, ta tám tuổi biết sử dụng kiếm, mười tuổi biết cưỡi ngựa. Người đừng coi thường ta, nói về cưỡi ngựa, ngươi chưa chắc lại ta đâu!”
Đỗ Duy thở dài, nhìn thoáng qua tên nhóc này:
-Được rồi, dù sao việc ngươi đi theo cũng không phải là chuyện lớn gì. Mà nếu ngươi nữa đường bỏ cuộc, bị đá trở về cũng đừng trách ta.
Nói xong hắn nhìn thóang qua trên lầu:
-Ngươi đi chuẩn bị một vài thứ đi, có lẽ không mười ngày , nửa tháng cũng chưa về được.
-Ừm!Ngươi nhìn người cũng không tệ lắm, cũng là người dễ thông cảm. Còn việc thu nhập hành trang, ta chỉ cần một thân quần áo này, một thanh trường kiếm , một con ngựa, nơi nào mà đi không được chứ. Ngươi không cần đem ta trở thành lọai công tử nhu nhược nào đó!
Nói rồi, Mose dùng sức vỗ vào thanh trường kiếm tinh xảo ở thắt lưng mình.
Đỗ Duy nghĩ thầm ngươi lúc này nói thì hay lắm, trên đường nếu chịu không được, cùng lắm thì phái người đem tống trở về vậy. Đợi hắn nói xong thì liền lôi hắn đi ra ngòai.
Mười mấy tên cận vệ - do Ron Barton lúc trước tại chợ nô lệ mua về - cùng với thủ lĩnh của mình Raoen đã chuẩn bị sẵn sang hành trang để đi xa, Đỗ Duy xoay người lên ngựa , đang muốn tuyên bố xuất phát thì Mose đã giục ngựa chạy trước ra ngòai.
-Hừ, tên nhóc khá lắm.
Đỗ Duy bĩu môi.
Hắn không biết rằng, khi hắn cưỡi ngựa rời đi, thời điểm ấy trên một cửa sổ trên lầu ở trong thành có hai ánh mắt đang dõi theo lưng hắn.
Angel sắc mặt tái nhợt, ánh mắt pha lẫn bi thương, đến lúc không thể nhìn thấy Đỗ Duy được nữa mới chuyển thân, căng thẳng cắn môi. Kế bên nàng là hầu tước phu nhân Listeria.
Hầu tước phu nhân sắc mặt cũng rất mỏi mệt, nhìn em gái mình thở dài:
-Angel, em đang nghĩ quẫn trong lòng sao?
-Chị!Angele bỗng nhiên lớn tiếng:
-Em thật không hiểu!
Nàng ta nâng tay lên chỉ vào hầu tước phu nhân:
=Chị rõ ràng biết ta thích chàng! Chính là chị…. vì cái gì…. vì cái gì còn muốn, còn muốn làm vậy! Vì cái gì chị còn ngang nhiên còn hướng chàng cầu hôn!!!!!
-Angel.
Hầu tước phu nhân lẳng lặng đứng lên nhìn em gái mỹ lệ của mình, trong mắt hiện lên một tia quyết đóan:
-Em cho là ta cướp người yêu của em sao? Em gái của chị! Vốn là chị đã hy vọng em với hắn có thể cùng với nhau…. . gia tộc chúng ta lúc này nhìn giống như đang hưng thịnh, nhưng khó khăn lớn nhất trong đó là như thế nào, em còn không biết rõ sao? Mà hắn là người như thế nào, tương lai tồn vong của gia tộc nằm trong tay hắn đó ! Cũng vì thế mà chị không ngại gian khó, tự mình đưa các em đến Tây Bắc! Nhưng…. Em gái, em phải hiểu được, đàn ông mặc dù đều yêu cái đẹp, nhưng cũng không phải tất cả nam nhân đều bị sắc đẹp mê hoặc!
Angel trầm mặc, nhưng vẫn oán hận nhìn gương mặt chị mình.
-Angel….
Hầu tước phu nhân thở dài rồi đi đến nhẹ nhàng ôm lấy em mình, ôn nhu nói :
-Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chị có thể khẳng định, trái tim người đó tuyệt đối ngươi không thể nào khống chế được! Em hiểu không ? Em phải tin tưởng chị, chị nhìn người tới giờ không bao giờ sai, chị vẫn thường nói với em, làm sao học biết được trong lòng đàn ông rốt cuộc nghĩ gì. Có đàn ông say mê mỹ sắc, có đàn ông ham quyền thế. Mà người đó…. Chị cũng không hiểu hắn yêu cái gì. Người này không thích hợp với em…. từ trong những lời hắn nói, chị có thể nhận ra, hắn tuyệt đối sẽ không phải lòng với lọai phụ nữ mềm yếu như em…. .
Dừng một chút, nàng nói tiếp, giọng thì thầm :
-Em biết không? Ta nghe nói Dransa và bá tước Billia tặng cho tên này bốn trăm vạn đồng vàng cùng bốn mỹ nữ được huấn luyện nhiều năm, nhưng chính gã đàn ông này đã đem các nàng đến cửa hàng ở đế đô và mặc kệ không them đoái hoàii tới…. Hơn nữa nghe nói mấy cô gái kia bởi vì vi phạm quy định của hắn, liền bị hắn hạ lệnh dùng roi trừng phạt! Em gái của chị, gã đàn ông này rất nguy hiểm…. . Chị nguyên là đã nghĩ sai…. . Chị muốn bảo vệ em!
-Chị chỉ nghĩ về gia tộc! Vĩnh viễn là gia tộc!
Angele bỗng nhiên lớn tiếng khóc.
Chát !
…. . Một tiếng vang lên, một dấu tay hiện lên trên khuôn mặt mềm mại của Angel, khuôn mặt của hầu tước phu nhân trầm lặng như nuớc, nàng nhìn Angele chậm rãi nói :
-Đừng quên, chị và em đều là phần tử của gia tộc! Có lẽ em bây giờ rất hận chị, nhưng chị hỏi em……. em đã không có biện pháp làm cho hắn thích em, vậy chị còn cách nào khác ngọai trừ hy sinh chính mình. Em có biện pháp khác sao ?
Dừng lại một chút, hầu tước phu nhân thấp giọng nói :
-Đừng quên! Mose đã mười lăm tuổi, sự tình còn có thể giấu giếm được bao lâu? Em không phải không biết, Gia tộc Listeria ta có bao nhiêu tên thèm thuồng chiếm lấy đang chăm chú nhìn vào chúng ta? Bao nhiêu người muốn đem chúng ta cả xương cũng nuốt vào? . . . . . Chúng ta đã không còn nhiều thời gian lắm rồi!
Lúc này, sau khi Đỗ Duy đang dẫn một đám ma pháp đệ tử đi vào doanh trại kỵ binh ở ngòai thành Lâu Lan, tại cửa nam thành Lâu Lan, một con ngựa chậm chạp đi vào trước cổng thành, kỵ sĩ phía trên mặc một áo giáp bằng da, người mang đầy vết thương chằng chịt , phảng phất kỵ sĩ này vừa mới trải qua một trận chém giết cuồng bạo khó mà tưởng tượng nổi, thậm chí binh lính thủ thành cách thật xa mà còn nghe thấy mùi máu.
Bọn lính hạ ý thức cảnh giác, kỵ sĩ này tóc màu lam, trên mặt có một miếng bảo vệ mắt, vẻ mặt kiên nghị cũng không che giấu được ánh mắt mỏi mệt và suy yếu. Mặc dù ngồi trên lưng ngựa nhưng dường như cả thân thể đều có chút không ổn.
Bọn lính đang muốn ngăn lại thì kỵ sĩ đã kéo trong người ra một cái huy chương làm thủ thành binh lính vừa thấy đã giật mình! Là của phủ công tước!
Họ cũng không dám ngăn cản, để mặc cho người đó đi qua đồng thời phái người đi vào truyền tin.
Người ky sĩ đó là người đã đi đến Rừng rậm Đóng băng - Hussein!
Chỉ là không biết hắn đã gặp sự tình gì chậm trễ mà lâu như vậy mới trở về. Hơn nữa giờ phút này, áo giáp trên người hắn đầy vết đâm chém , bị tàn phá nặng nề, trên ngừơi còn có nhiều chỗ băng bó, nếu không phải dọc đường dùng đấu khí thánh kỵ sĩ mạnh mẽ bịt miệng vết thương thì có lẽ Hussein đã ngã gục giữa đừơng rồi!
Trong đó nghiêm trọng nhất chính là vết thương trên vai phải bị xuyên thủng! Vũ khí địch nhân trực tiếp đâm thủng đầu vai Hussein, bị lực lượng cuồng bạo xé rách xương vai thánh kỵ sĩ ! Thánh kỵ sĩ có thể dùng đấu khí của mình khép lại vết thương, nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy cũng không thể dựa vào đấu khí của chính mình khép lại được. Hơn nữa lực lượng đối phương cũng cực kỳ cường đại, đem đấu khí thâm nhập vào thân thể Hussein làm cho hắn không thể nào hòan tòan khu trừ được, lúc này mới khiến cho chính mình không thể tự chữa trị được.
Ngựa của hắn cũng đã kiệt sức, một đường chạy đến Thành Lâu Lan, Hussein lúc này mới nhẹ nhành thở ra, sau khi vào thành liền dùng hết sức lực đi đến phủ công tước. Thời điểm này Hussein rốt cục cũng trụ không nổi, thân thể lệch sang một bên rồi ngã xuống. Lính thủ thành nhận ra Hussein, vị này là võ sĩ bên cạnh ngài công tước liền lập tức chạy đến, thấy Hussein bị thương khắp người, vết thương trên vai vì bị té mà nứt ra làm máu tươi thấm ướt ra ngòai miếng băng.
Hộ vệ xung quanh lúc đầu tưởng là có địch nhân lập tức đề phòng, sau khi phát hiện hết thảy đều bình thường mới luống cuống tay chân nâng Hussein trở về.
Hussein từng giúp Đỗ Duy huấn luyện binh lính, mà những người này giờ là hộ vệ của công tước phủ đều biết thực lực của vị huấn luyện viên lai lịch thần bí này, trước đó vài ngày ra ngòai làm một vài sự tình giúp ngài công tước không nghĩ rằng khi trở về thì lại ra thế này.
Hussein được đưa vào trong thành, ngài công tước vắng mặt, Marde được mời tới, vừa nhìn thấy Hussein liền la lên :
-Thần ạ! Sao hắn lại bị thương nghiêm trọng thế này! Mau ! Mau phái người ra doanh trại kỵ binh ngòai thành, dùng khoái mã mau chạy đi tìm ngài công tước …. Còn nữa, phái người đi đến Thánh điện trong thành , mời hai vị thần chức nhân viên đến đây! Chúng ta cần thuật trị liệu của Thần điện !
Vốn đã hôn mê lúc này Hussein đột nhiên tỉnh lại, ôm chầm lấy Marde, âm thanh đứt quãng nói :
-Không…. không được tìm thần điện!
Marde sửng người, bất quá hắn thường bên cạnh Đỗ Duy, biết ngài công tước cùng tâm phúc của hắn nhiều ít đều có chút bí mật cổ quái, liền nhanh chóng đáp ứng.
-Người đâu…. mang ta đến nhà kính trồng hoa! Mau lên !
Hussein thở dốc, trên trán gân xanh nhảy lọan xạ.
Marde chạy nhanh gọi người hầu đến, tự mình mang Hussein nâng tới nhà kính ở phía sau. Hussein gắng gượng để cho Marde đem mình đặt trong nhà kính, sau đó sai người thủ hộ bên ngoài không cho bất cứ ai đi vào.
Nhà kính của Đỗ Duy có một chỗ bí ẩn đựng thuốc ma pháp, trong đó có băng tương quả. Lọai này mặc dù không ít quý tộc dùng làm mê huyễn duợc, nhưng lại không biết rằng nó là lọai duy nhất trên đại lục thích hợp dùng giảm đau nhanh nhất.
Hussein miễn cưỡng ăn vào một ít băng tương quả, sau đó lại tìm một chút thuốc ma pháp uống vào, sau đó hắn một lần nữa tóat ra đấu khí hòang kim, liền thấy Hussein thần tình đau đớn bỗng nhiên đem tay mình đặt lên trên vai cánh tay phải đã gãy, đem xương cốt chấn đọan, sau đó đem đấu khí màu vàng thiêu đốt làm xương cốt kêu lên canh cách, một lần nữa khiến tay phải tái tạo trở lại. Lọai đau nhức này cũng không phải bất kỳ người bình thường nào có thể chịu được, may mắn là có băng tương quả mới làm Hussein nhẹ nhàng hơn nhiều.
Giờ phút này, thánh kỵ sĩ càng thêm chật vật , vốn bên hông có mang theo một thanh trường kiếm, giờ chỉ còn lại một cái vỏ, kiếm đã sớm không còn. Giáp da trên người chỉ cần kéo một cái là rã rời, tóc cũng bị máu kết lại từng bệt, từng bệt.
Xương đã mọc dài ổn rồi, Hussein hít một hơi dài xoay người, khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay theo phía sau đem bao bố hái dược vẫn đeo sau lưng xuống, sau đó cẩn thận mở ra từng lớp.
Là một thanh trường kiếm!
Bao bố vừa mở ra, trên thân kiếm liền phát ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, giống như là hàn khí của băng tuyết!
Hình dáng mỏng manh, mũi kiếm dường như được bao phủ bởi một lớp băng, trong suốt như pha lê.
Nếu Đỗ Duy có ở đây thấy thanh kiếm này, hắn nhất định sẽ chấn động! Bởi vì thanh kiếm này được thánh kỵ sĩ Rodriguez nổi danh trên đại lục sử dụng, danh tiếng vang lừng “Mỹ nhân dưới trăng” !!!!
Lúc trước tại đế đô, Rodriguez cầm thanh kiếm này chiến đấu với thủ hộ thần của hoàng gia Roland của hoàng tử Thần, tại chánh biến cùng ngày đánh chết cung đình thủ hộ võ sĩ “Kiếm thánh áo xám” bên người Augustine VI!!!
Chính là thần kiếm của Rodriguez tại sao lại nằm trong tay Hussein?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.