Chương 492: Lễ Khánh Phong (Đoạn 1)
Khiêu Vũ
30/03/2013
Buổi sáng, Đỗ Duy vẫn ngồi ở trong phòng.
Đây là một thư phòng nhỏ nằm đơn độc trong phủ công tước Tulip ở đế đô. Từ sau khi trở về từ chỗ Hiệp Hội kỵ sĩ, Đỗ Duy đã ngồi ở đây suốt một đêm.
Trước mặt là một cây thương đăng biệt.
Ngón tay khẽ chạm lên thân thương, có thể cảm nhận sự lãnh lẽo của kim khí, nhắm mắt lại, Đỗ Duy dung tinh thần lực của bản thân để cảm ứng, dường như có thể cảm nhận được trên cây thương này lưu chuyển một thứ gì đó mơ hồ, tựa như thứ gì đó rất nhỏ, dẫn dắt tinh thần lực của mình, nếu như chú ý lắng nghe, dường như có thể nghe tiếng gì đó giống như tiếng rít… nhưng rất nhỏ.
Cảm giác kia, thật giống như ngươi cầm một vỏ ốc biển đặt nghe ở bên tai.
Rất kỳ diệu.
Đáng tiếc là, Đỗ Duy mất cả một đêm, xoay sở mọi cách, kiểm tra kỹ càng cây thương này nhưng vẫn không hề có bất cứ kết quả nào.
Cái làm cho Đỗ Duy mệt mỏi chính là bề mặt của thần khí bá đạo trong truyền thuyết này không có chút gì gọi là thần lực của chúng thần chúc phúc trong truyền thuyết, thuộc tính thần lực hầu như là không có.
Nếu nói không phải có cảm ứng lúc có lúc không thì thậm chí ngay cả cây thương bình thường cũng không bằng, bởi vì nó thực sự quá sứt sẹo, trên mặt vô số những vết hằn, chỉ sợ mạnh tay một tý là gẫy luôn.
Đỗ Duy thử qua vài biện pháp: truyền vào tinh thần lực, hoặc cố gắng dung Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp và Cung tên địa ngục Fedora 2 kiện thần khí đến dẫn phát cảm ứng, nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào. Duy nhất có giá trị nhất là khi để chung ba kiện thần khí cùng một chỗ thì Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp và Cung tên địa ngục Fedora rõ ràng đã sinh ra một chút cảm ứng, thần lực khẽ rung động bên ngoài nhưng cây thương này vẫn im lìm như chết.
- Không sai, là chết!
Đỗ Duy chợt nắm được cảm giác vi diệu trong lòng.
Đúng là giống như đã chết.
Bời vì trên mặt Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp và Cung tên địa ngục Fedora có thuộc tính thần lực của thần linh tồn tại, ngoài ra còn có năng lực tự chữa trị của mình, giống như một vật sống… Mà cây thương kia, nó đã chết, đã không còn linh hồn, không còn thần lực.
“Giống như đã chết…” Đỗ Duy thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài….đã sáng a.
Hắn vặn lưng mấy cái, cả đêm không ngủ, đối với ma pháp sư mà nói, về mặt tinh thần không có vấn đề, nhưng thân thể lại có chút mệt mỏi.
Đỗ Duy đứng lên, nhìn thoáng qua cây thương vàng này, chợt do dự, đem nó cất vào trong giới chỉ.
Ầy, bất kể thế nào, trong tay mình đã có ba kiện thần khí…cũng coi như là không tồi.
Kỳ thật trong lòng Đỗ Duy cũng không kiềm chế được ước vọng: nếu như chính mình mặc “Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp” lưng đeo “Cung tên địa ngục Fedora”, cầm trong tay “Cây thương Ronkinus”. Đồng thời cưỡi một con Hoàng Kim cự long… vậy quả thực hoành tá tràng a.
Đáng tiếc, cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi.
“Trước tiên ứng phó chuyện hôm nay rồi nói sau.” Đỗ Duy thở dài sau đó đẩy cửa đi ra khỏi thư phòng.
Hắn vừa mới ra khỏi cửa, thị vệ trưởng Raoen gác cả đêm bên ngoài vội đi nhanh tới. Trong đôi mắt của Raoen có chút tơ máu nhưng tinh thần không suy chuyển, gật đầu với Đỗ Duy:
- Đại nhân, có việc gì phân phó không?
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn vào hoàng cung.
Raoen vừa định đi, Đỗ Duy lại nói thêm một câu:
- Không cần mang theo những người khác, hôm nay ngươi theo ra! Ta muốn làm một chuyện quan trọng, nhiều người không hay.
Trước khi đến hoàng cung, Đỗ Duy cố ý đi vòng đường tới thành nam một chuyến. Hắn muốn ngó qua Hiệp Hội kỵ sĩ sau khi phát ra thông cáo thì kết quả sẽ thế nào.
Kết quả, chuyện ngoài dự liệu của Đỗ Duy…
Hắn vốn tưởng sau khi phát cáo thị “Đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ” ra ngoài, tin tức truyền đến toàn bộ đại lục thì ít nhất cần khoảng một tháng, võ sĩ khắp các đại lục mới có thể đến đế đô - một tháng sau, người đến báo danh mới nhiều lên.
Nhưng Đỗ Duy sơ suất một điểm: nơi này là đế đô.
Trong đế đô ngọa hổ tàng lòng, hoặc nói vậy có chút không thích hợp, bởi vì không kể đế đô, trong dân gian ẩn tàng rất nhiều võ sĩ nhưng những người đó chưa nói tới cái gì gọi là “ngọa hổ tàng long” Bởi vì tinh thần kỵ sĩ xuống dốc, địa vị võ giả giảm xuống, không ít võ giả tại đế đô lại trà trộn trong dân gian kiếm miếng ăn.
Tin tức vừa mới công bố không lâu, lập tức khiến cho cả đế đô chấn động.
Dường như rất nhiều nơi tại đế đô đều thấy một quang cảnh: ở trong phố lớn ngõ nhỏ những đám võ giả ở dân gian đang “đau khổ, lê lết” sống, vừa nghe được tin tức thì phản ứng đầu tiên, liền bỏ hết tất cả mọi công việc, chạy vội tới Hiệp Hội kỵ sĩ, trong bọn họ có kẻ đánh xe, hộ vệ, kẻ coi ngựa… hỗn tạp linh tinh.
Còn có rất nhiều người chạy về nhà, từ gầm giường của mình lôi ra cái rương để nhiều năm, bên trong là áo giáp và trường kiếm rỉ sét, cẩn thận lau chùi.
Mà trong đế đô có cửa hàng rèn sắt, sinh ý trong một đêm tăng mạnh đến vài lần, các tiệm rèn đều chật ních, vô số người đặt hàng trường kiếm, áo giáp ,vũ khí đứng xếp hàng. Mà thợ rèn trong cửa hàng cơ hồ khan hiếm, giá tiền liên tục tăng. Vốn một thanh thiết kiếm cấp thấp giá chỉ mười quan tiền, bây giờ giá ít nhất là hai lượng bạc. Mà một bộ bì giáp nhẹ giá càng đắt, tăng giá gấp sáu lần.
Đỗ Duy vừa mới ra cửa đi không được hai con phố, trước mặt liền nhìn thấy mấy thớt ngựa chạy đến. Đầu lĩnh đúng là tổng quản buôn bán của mình Zach.
Tên này trông giống như khỉ, từ xa nhìn thấy Đỗ Duy, trở mình nhảy xuống ngựa, ngay cả lễ tiết cũng không để ý. Câu đầu tiên đúng là oán trách:
Đại nhân của ta, ông chủ của ta! Lần sau trước khi ngài làm ra loại chủ ý thiên tài như thế, có thể báo trước cho ta vài tiếng hay không. Ngài xem đi, nhiều nhất là đến tối nay, Những cửa hàng vũ khí trong đế đô đều bán sạch hàng hóa! Đây chính là cơ hội buôn bán ngàn năm có một a! Tin tức như thế, ngài sớm nói cho ta biết trước, ta sẽ dự trữ một lượng vũ khí, lần này có thể kiếm lời to! Ai… đáng tiếc tiện nghi cho lão gia hỏa Dransa Ma Thú! Sáng sớm ta vừa nói, cái tên kia cả đêm phái người đi đến mấy kho hàng lớn ngoài thành, đem vài xe vũ khí áo giáp thấp kém năm xưa bán không xong, sang sớm nay mang toàn bộ vào trong thành bán phá giá.
Nhìn đáng vẻ Zach nghiếng răng nghiến lợi. Đỗ Duy chỉ cười cười thuận miệng an ủi hai câu mới nói:
- Người vội vàng như vậy, hóa ra là tìm ta để trút giận sao?
- Đương nhiên không phải.
Zach lắc đầu:
Ta tìm ngài không phải là oán giận, mà là hỏi một chút chuyện. Ngài còn có kế hoạch nào khác không? Đây chính là một đại sự a! Đế quốc nhiều năm cũng không có náo nhiệt! Lúc như thế, trong mắt ta quả thực là một đống tiền to! Nếu bỏ lỡ cơ hội như thế, tiểu Zach ta quả thực quá là ngu ngốc.
Đỗ Duy ha ha cười một tiếng. phất tay với gia hỏa kia:
- Ghé lại đây, ta có vài chiêu, người như vậy, như vậy…
Sau khi Zach nghe xong hai câu, nhất thời mắt sáng ngời, ngoác miệng cười, liên tục gật đầu, sau khi chào Đỗ Duy liền phóng ngựa đi.
Đỗ Duy nhìn thấy mấy tên đó đã đi xa mới thở dài:
- Thất sách a! ta sao lại quên nhân cơ hội nhân cơ hội phá giá vũ khí… sau mấy tháng võ giả các nơi đến đế quốc, ít nhất phải hơn mấy ngàn người.
Hắn mang theo Raoen cưỡi ngựa đi về phía nam, vừa mới tới một con phố bên ngoài Hiệp Hội kỵ sĩ nhưng đi không được! Phía trước là dòng người tấp nập, trên đường cái toàn người là người, ngay cả khe hở cũng không có.
Tiếng người náo loạn, cơ hồ muốn thổi tung nhà tung cửa, chuyện này động đến binh lính trị an, ở bên ngoài mấy phố, nhân số trị an đế đố đã tăng gấp ba lần cũng không đủ.
Đỗ Duy ngồi trên ngựa, nhìn nơi xa đám người chen chúc, thở dài cười khổ nói:
- Xem ra chúng ta không cần đi.
Hiệp Hội kỵ sĩ mới sáng sớm đã bị bao vậy. Mà ngay cả Deron sáng sớm mở cửa cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Bên ngoài Hiệp Hội kỵ sĩ, trên đường cái người người tấp nập, vô số các võ giả ăn mặc khác nhau, cầm các loại vũ khí, sớm sắp xếp nối thành hàng dài bên ngoài Hiệp Hội kỵ sĩ.
Còn có những người dân đi xem náo nhiệt, đi ngang qua dừng lại. Ngoài những người này ra còn có những tay trộm vặt thừa cơ nhiều người đến để “phát tài”.
Mà ngay cả lão Dofe, đứng ở trên này nhìn tình cảnh trên đường cũng không nhịn được run run:
- Lão thiên của ta! Ta sống ngần này tuổi đầu cho tới bây giờ không thấy được nơi này náo nhiệt như vậy.
Cái trán Deron chảy đầy mồ hôi, hắn vốn cùng Đỗ Duy nghĩ giống nhau, ban đầu chỉ sợ không có mấy người đến, hắn vốn tính tùy tiện đặt cái bàn ngoài cửa Hiệp Hội kỵ sĩ để ghi danh những người đến báo, ai ngờ sự việc đến tình cảnh này.
Mà khi Deron vừa đem cái bàn để xuống, cái ghế đặt ra, tự mình ngồi xuống ghi danh, không được nửa canh giờ, những phiếu báo danh toàn bộ đã bị người đoạt sạch.
May là ngoài binh lính trị an duy trì trật tự, Deron còn hét to:
- Phàm là không tuân theo thứ tự đều tước đoạt tư cách.
Lúc này mới làm cho đám người bớt nháo một chút.
Rất nhanh, Deron liền vội mời người đến gia tộc Tulip giúp, ít nhiều phái nhân thủ đến hỗ trợ! Nếu không dựa vào một mình mình ghi chép tư liệu báo danh, Deron viết đến gẫy tay mất a!
Mà lúc này, Đỗ Duy đã đến hoàng cung, trước đó hắn thấy giao thông ở Hiệp Hội kỵ sĩ ùn tắc, liền lập tức buông tha không tính toán với Deron, mà trực tiếp vào trong hoàng cung.
Dù sao. Chiều nay còn có một vở tuồng cần diễn cho tốt.
Mở tiệc lễ Khánh Phong vào buổi tối!
Sau khi Đỗ Duy đi vào cung điện, liền nhìn thấy Grooms đang ngồi ở một cái ghế trước gương may vá, ánh gương phản chiếu lên thân mình hắn, nhìn ánh mắt tựa hồ có chút khẩn trương.
Đỗ Duy thở dài, hắn có thể hiểu tâm tình lúc này của Grooms, dù sao người sắp làm chuyện lớn luôn khẩn trường. Huống hồ chiều nay hắn không chỉ là khảo nghiệm lớn mà kết quả khảo nghiệm khiến bất cứ người nào cũng không thể nhẫn nại, nếu thuận lợi thông qua, cái đợi hắn cũng chỉ là cái chết.
Sắc mặt Grooms tái nhợt, Đỗ Duy đi tới phía sau hắn không tiếng động, lúc đưa tay đặt lên bờ vai hắn, hắn mới giật mình phản ứng, Lúc nhìn thấy Đỗ Duy hắn mới thoáng yên tâm một chút.
Trong lòng Đỗ Duy có chút bất an, Grooms quá khẩn trương, quá sợ hãi, trạng thái tinh thần như thế, người ta rất dễ sụp đổ.
- Grooms!
Đỗ Duy gắng khiến giọng nói mình bình thản một chút:
- Ta nghĩ, chính là tối nay… ngươi hiểu chưa?
- Ta hiểu rõ!
Grooms cắn môi, nhưng ánh mắt hắn có chút mông lung:
Đại nhân ta… ta có thể lừa được mọi người sao? Nói ta, ta nhìn qua giống như… giống như bệ hạ sao?
- Không, ngươi không giống!
Đỗ Duy trả lời.
Đỗ Duy tiện tay bưng một chén nước đến.
Dùng đôi tay run rẩy đón lấy cái chén, Grooms một ngụm uống sạch nước trong chén, thậm chí còn sặc mấy cái, nhưng rất nhanh dược tính liền phát tác, nhìn hắn bình tâm hơn rất nhiều.
- Ta biết ngươi rất sợ.
Đỗ Duy chậm rãi nói bên tai hắn:
- Grooms nghĩ về vợ con ngươi! Ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ hôm nay thật tốt… nghĩ về họ! ngươi có thể nghĩ rằng, hôm nay ngươi đang liều mạng vì họ! Nếu như ngươi làm tốt, bọn họ có thể sống trong sung sướng hạnh phúc cả đời.
- Vì… bọn họ…
Mắt Grooms mờ mịt, rốt cục dần dần có mục đích.
Nhìn ánh mắt hắn ngày càng kiên định, Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp tục dặn dò:
- Nhớ kỹ lời của ta! Grooms. Vào buổi tối, ngươi phải trấn định, không được nói nhiều, chỉ cần biểu hiện lạnh lùng kiêu ngạo, đối với bất cứ chuyện gì cũng dùng thái độ khinh thị, dáng vẻ hùng hổ, cho dù tinh thần của ngươi không phấn chấn, vậy là thích hợp nhất, bởi vì ai cũng biết sau khi giao quyền lực, hoàng đế bệ hạ tâm tình rất chán nản! Grooms! ngươi rất hoàn mỹ! Ta tin tối nay nhất định sẽ thành công, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta giao phó, ta bảo đảm, Tất cả đều sẽ thuận lợi, rất đơn giản!
- Ngoài ra còn chuyện ngươi đã đáp ứng ta…
Grooms ngẩng đầu chăm chú nhìn Đỗ Duy.
- Ta sẽ hết lòng tuân thủ.
Đỗ Duy lập tức trả lời.
- Được rồi…
Mang theo một hơi thở dài, Grooms cúi thấp đầu hai mắt nhắm lại, dường như giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn nhắm mắt đã rất lâu, thậm chí ngay cả Đỗ Duy đều quên thời gian trôi qua bao nhiêu.
Cuối cùng, sau một thời gian, Grooms chợt mở mắt.
Trong con ngươi hắn thật bình tĩnh, thậm chí có nhiều điểm gì đó khác lạ.
Lúc này, hắn ngay cả nhìn cũng không liếc nửa cái đến Đỗ Duy, đỡ cái ghế, chậm rãi đứng lên, sau đó xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh, mặc dù còn thoáng chút tái nhợt, nhưng cũng không hề sợ hãi.
- Đại công Tulip, ta đói bụng.
Giọng nói của hắn rất thong thả:
- Hãy cho bọn người hầu đem chút đồ ăn vào… ta không muốn đói bụng đến lúc yến tiệc bắt đầu!
Ánh mắt Đỗ Duy sáng lên!
Giờ phút này Grooms phảng phất như chính linh hồn lão hoàng đế nhập vào người.
- Ngoài ra… kêu người hầu chuẩn bị tốt trang phục cho ta. Ta không muốn vì chuyện mặc đồ mà mất đi uy nghi hoàng thất!
“Hoàng đế bệ hạ” lạnh lùng nói.
Đỗ Duy ngưng thần nhìn “Hoàng đế”. Ánh mắt hai người chạm nhau một lúc, sau đó khóe miệng mỉm cười, khom người nói:
- Vâng, bệ hạ!
Rất nhanh, người hầu mang tới thức ăn, mà lễ phục cũng được đám sứ giả đưa tới để chiều này tham dự lễ hội.
Trong lúc thay quần áo, sắc mặt hoàng đế lạnh lùng không chút biểu tình, trong ánh mắt mơ hồ một tia bất nhẫn bất đắc dĩ.
Tất cả không hề sơ hở, Những đám người này không chút nào cảm kích, vẫn nơm nớp lo sợ hầu hạ hoàng đế thay quần áo - ai cũng biết, sau khi mất đi quyền lực, lão hoàng đế luôn hỉ nộ thất thường.
Một bộ trang phục màu đỏ. Trên cổ quàng một chiếc khăn bằng da hỏa hồ (cáo lông đỏ) cực phẩm, dưới chân người hầu đang quỳ rạp dùng chiếc khăn lụa trắng nõn nhẹ nhàng lau a giầy. Mà người cung nữ mỹ lệ phía sau, dùng đôi tay nhỏ bé mịn màng thắt nút quần áo trên người hoàng thượng. Cẩn thận vuốt phẳng mỗi nếp nhăn.
Cuối cùng, Đỗ Diu nhìn “Augustin VI”, hắn mỉm cười xoay người, một người hầu từ phía sau cầm quyền trượng, hai tay đưa tới nói:
- Quyền trượng, bệ hạ.
- Cảm ơn ngươi, đại công tước.
Augustin VI hừ mũi một cái, khóe mắt lạnh lung liếc qua Đỗ Duy, sau đó xoay ngang người đi ra ngoài.
“Lễ Khánh Phong là một ngày hội truyền thống trên Roland đại lục.”
“Theo tầm quan trọng mà nói…”
“Nhưng bây giờ, tất cả nhưng người này, nam nhân, nữ nhân…toàn bộ đều quỳ gối trước mặt mình, bên cạnh hoặc trước chân mình…”
“Ha ha ha ha! Có hứng thú! Một chuyện thú vị!”
Lúc này, Grooms chợt thất thần, ánh mắt hắn đảo qua toàn trường, dưới chân không tự chủ mà dừng lại.
Thần hoàng tử cùng Đỗ Duy phía sau hắn, mắt thấy hắn chợt dừng lại, trong lòng …
Nhưng sau đó, vị “Augustin VI” rốt cục hít sâu một hơi, sau đó hừ một tiếng rất khinh thường.
Thần hoàng tử rốt cục yên tâm…
“Sao ngươi đến được đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.