Chương 2: Mại thân vi nô
Khiêu Vũ
30/03/2013
"A di đà Phật!"
Lão hòa thượng song chưởng hợp thành chữ thập, tuyên một tiếng Phật hiệu, "Người xuất gia tứ đại giai không, không có bạc, người thanh niên nếu muốn có tiền bạc thì phải tự thân tự lực, Phật dạy rằng......"
"A di đà Phật!"
Hà Tiểu Vũ cũng bắt chước y hệt điệu bộ của lão hòa thượng, hai tay cũng hợp thành hình chữ thập đặt trước ngực: "Phật dạy rằng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, đại sư nỡ nào có thể trơ mắt nhìn ta chết đói a? Đại sư một khi đã không có tiền, xin hãy cấp cho ta một ít bánh bao để cho ta làm lương thực trên đường được không?"
"Bánh bao đã đưa cho thí chủ ăn hết rồi...... Y......"
Lão hòa thượng đột nhiên hô "Y!" một tiếng, thân hình bạo khởi, như vệt lưu tinh bắn vào trong vạt rừng rậm.
Hà Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, lão hòa thượng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Khụ, lão hòa thượng này thực là keo kiệt!
Vốn đang định gạ gẫm lão hòa thượng trước tiên đi hóa duyên lấy mấy chục hoặc trăm cái bánh bao lớn, sau đó chuyển tay bán đi, trước hết kiếm lấy chút tiền để làm lộ phí, không nghĩ tới lão hòa thượng đột nhiên biến mất, mộng đẹp cũng tan biến theo.
Không có bánh bao, thế nào cũng phải tìm đến thị trấn mà kiếm cái gì nhét mồm chứ hả?
Hắn lắc lắc đầu, nhìn ngó chung quanh, cắn răng một cái, sau đó chuyển sang phía trái của con đường nhỏ mà đi.
Nam tả nữ hữu ấy mà, cứ thế mà quyết định!
Dọc theo đường nhỏ đi liền một mạch, cuối cùng gặp được một con đường lớn yên ả.
Tiếp tục đi về phía trái!
Dọc trên đường hắn vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đây là cái triều đại nào? Hoàng đế lão nhân là ai nhỉ?
Đại đa số những người xuyên việt từ thời hiện đại trở về quá khứ đều may mắn đem theo hàng đống súng ống, vũ khí tối tân, còn lão tử ta chỉ có mỗi tấm thân trần như nhộng mà đến, chân chính chỉ có mỗi cái "gậy thịt" này mà thôi, làm sao có thể lăn lộn xông pha trong thời đại này bây giờ?
Từ từ đã, xuyên qua thời gian- không gian, đầu óc thân thể chắc không có vấn đề gì, chẳng qua cái cây "nhục thương" kia liệu có thể có điều gì ngoài ý muốn không hả?
Làm thằng đàn ông mà cây "nhục thương" bị hư hại, chắc phải sang Thái Lan mà chuyển giới cho xong...
Hắn vội vã tiến vào vạt rừng rậm nằm ven đường, thò bàn tay xuống dưới đũng quần rộng thùng thình như cái váy mà bóp, vuốt, nắn... liên hồi một trận, xong rồi mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Hoàn hảo, vẫn ngon lành cành đào trơn tru bén ngọt, may mắn không có vấn đề gì.
Tiếp theo ở trong rừng cây tè một bãi đầy, xong rồi mới buộc chặt lưng quần, tiếp tục ra đi.
Cũng không biết đi hết bao lâu thời gian, đi cho đến khi hai cẳng chân đau đớn nhức nhối, đôi bàn chân lại càng thảm thương hơn, lấm đầy bùn đất bẩn thỉu thì không nói, cái chính là phồng rộp lên rất nhiều mụn nước làm cho đau rát.
Quá cực khổ a!
Cắn răng mắm môi mắm lợi nhằm đằng trước đi tiếp, cuối cùng cũng gặp một chiếc xe bò kéo chậm rãi ung dung chạy lọc cọc trên đường, trên xe chứa một đống lớn những thân cây gỗ, phía đầu xe có một người đội nón rơm ngồi điều khiển, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ mỉm cười.
Chà, có thể xin đi nhờ xe rồi.
Hắn chạy nhanh lên mấy bước vượt qua đầu xe.
Người trên xe nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn ngó dò xét Hà Tiểu Vũ một hồi.
Đó là một lão nhân già nua, nét tang thương của năm tháng tuế nguyệt in hằn trên khuôn mặt nhăn nheo.
"Chào đại thúc!"
Hà Tiểu Vũ cười hì hì ra dấu chào hỏi.
Vừa lúc gặp một đoạn dốc trên đường, hoặc là có lẽ lão già đánh xe quá già yếu, cỗ xe thì chở nặng, con bò kéo phía trước có vẻ đã cố gắng hết sức mà tựa hồ chiếc xe chỉ lê lết từng tý một.
Hà Tiểu Vũ vòng ra phía sau thò tay đẩy xe.
"Ài, cái con bò già này......"
Lão nhân thở dài một tiếng, nhảy xuống xe, cũng theo Hà Tiểu Vũ cùng nhau đẩy xe, cuối cùng cũng giúp được con bò già kéo được chiếc xe trèo qua đoạn dốc.
"Ấy, tiểu tử, sao lại đi chân trần trên đường?"
Vẻ mặt của lão nhân đầy nét kinh ngạc.
Hà Tiểu Vũ vội vã thể hiện ra một bộ dáng đứng vặn vẹo, lộ ra biểu tình thống khổ dị thường, rồi ra vẻ hết sức đáng thương mà nghẹn ngào nói: "Ài, đại thúc, đừng hỏi nữa mà, cả nhà ta có tới bảy tám nhân khẩu đều bị cường đạo giết chết hết rồi, chỉ có ta may mắn trốn thoát, ô... ô..."
"Ô! Cái lũ cường đạo đáng chém ngàn đao chết tiệt ấy...!"
Lão nhân chửi mắng một câu, lập tức lại thở dài một tiếng, "Đứa nhỏ đáng thương này......"
Nghĩ tới tương lai ngày sau chưa có dự định gì, Hà Tiểu Vũ liền biết ngay đây là một cơ hội...
Không biết đường đi tới chỗ đô thị thành phố, mà cũng không có khả năng, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó.
Hắn lập tức còng lưng xuống đứng lệch người, cố gắng diễn xuất ra một bộ dáng thống khổ tuyệt vọng, thở dài thườn thượt, lắc đầu nhăn nhăn nhó nhó...
Lão nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Như thế này đi, hôm trước ta chở củi cho Đỗ gia có nghe vị quản sự nói muốn thu nạp thêm vài người gia nhân, ta mang ngươi tới đó thử xem, chỉ mong là họ vẫn còn chưa tuyển dụng đủ người..."
Và sau đó Hà Tiểu Vũ trèo lên trên chiếc xe bò kéo thuận gió mà đi, đồng ý theo lão nhân trung hậu này đi vào một tòa cổ thành to lớn.
Cỗ xe bò này tuy ọp ẹp cũ kỹ nhưng đối với hắn mà nói thì còn thoải mái thích thú gấp vạn lần so với được ngồi trên BMW hay siêu xe Ferrari.
Con đường đại lộ đâm xuyên vào tòa cổ thành, người đi đường qua lại tấp nập đông nghịt, chỗ ngã tư đường các bên bày đầy hàng hóa thương phẩm rực rỡ, làm cho Hà Tiểu Vũ dòm ngó đến hoa cả mắt mũi.
Thế nhưng nhìn thấy kiến trúc nhà cửa xây dựng xung quanh vô cùng lạc hậu, rồi các phương tiện giao thông, phục trang, hàng quán ẩm thực..., mọi thứ đều cổ lỗ, Hà Tiểu Vũ không khỏi rên rỉ vài tiếng đau khổ.
Không có máy tính, không có mạng Inte, nghĩa là không có game với các trang AV, trang sex..., thế thì cuộc sống chẳng phải là quá mức nhàm chán muốn chết hay sao?
Chẳng qua một khi đã đi tới cái xã hội này rồi, có lẽ thế nào cũng phải vật lộn với đời cho tới mức bất thành nhân dạng a?
Xác định thật rõ ràng, trước khi để điều đó trở thành sự thật thì ta trước hết phải có nhiều hiểu biết càng sớm càng tốt, để nhanh chóng hội nhập hòa hợp vào cái cộng đồng xã hội này.
Cho dù có khẩn cấp đến mấy thì cũng bây giờ cũng chẳng giải quyết được gì, đâu tiên cứ phải thật bình tĩnh, vấn đề trước mắt là tạm thời giải quyết cái dạ dày đã, mọi sự tính sau, hay là trước hết cứ nghe theo sự sắp xếp an bài của vị Lý lão bá này thôi. Dẫu sao cũng không có biện pháp nào khả dĩ hơn, thôi thì đi tới đâu tính tới đó.
Cho dù thế nào thì tận trong đáy lòng của hắn vẫn thầm cảm kích biết ơn lão bá này, từ đầu năm nay quả là người tốt rất hiếm nhưng mà vẫn có.
Lý lão bá đánh xe chở hắn đi vào cửa sau của một tòa trang viện rộng lớn, chủ nhân chắc là rất giàu có, lập tức có một đám người ăn mặc kiểu gia nô đến dỡ đống gỗ trên xe xuống xếp vào trong sân.
Lý lão bá cùng với một người đàn ông trung niên có vẻ là vị quản gia nói chuyện hồi lâu, sau đó hắn ta nhận lấy một gói tiền nhỏ mà lão bá bí mật đưa cho rồi mỉm cười gật đầu.
Ta nhổ vào, đã chấp nhận làm công mà còn phải hối lộ tiền bạc mới được ư?
"Tiểu Vũ a, vị này là Lý quản sự, về sau ngươi ở dưới tay y làm việc, cần phải cố gắng nhiều a!"
Lý lão bá dặn dò.
"Chào Lý quản gia."
Hà Tiểu Vũ theo thói quen đưa tay ra bắt.
Chợt thấy Lý quản gia cau mày, hắn vội vàng rút tay về.
Hắc, đây là thời cổ đại mà, việc bắt tay là nghi lễ ngoại giao thời hiện đại rồi.
Lý quản gia trừng mắt nhìn hắn, hất đầu ra lệnh: "Đi vào mau!"
Hà Tiểu Vũ quay sang bái tạ Lý lão bá một vái: "Cám ơn Lý lão bá."
Trong lòng hắn ghi nhớ tấm chân tình cùng sự giúp đỡ này của Lý lão, thầm nhủ nếu trong tương lai phát đạt nhất định sẽ báo đáp công ơn này.
Đi theo Lý quản sự tiến vào tòa đại trạch môn, xuyên qua một cánh cổng rộng lớn nữa đi vào một cái sân.
Lý quản sự lạnh lùng nói: "Hà Tiểu Vũ, sau này ngươi ở chỗ này làm việc, ngàn vạn lần đừng để cho ta bị mất mặt đấy!"
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Trong viện đi tới một vị đại thẩm so với Hà Tiểu Vũ còn cao lớn tráng kiện hơn nhiều, khuôn mặt rỗ chằng chịt đầy nốt đậu mùa banh ra nghiêm nghị chỉ vào hắn: "Ngươi, mới đến hả, theo ta tới đây!"
Hãm, với cái thân hình đồ sộ cao lớn thế này thì mụ ta tuyệt đối nên gia nhập vào đội tuyển bóng rổ quốc gia mà làm cầu thủ tiền đạo chủ lực cho rồi.
"Nữ tuyển thủ tiền đạo" mang hắn đi vào một phòng lớn, "Ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này, sáng mai đi ra làm việc, những quy củ của Đỗ gia đợt lát nữa ta sẽ nói cho ngươi rõ, trước hết đem mấy cái chân tay bẩn thỉu thối tha của nhà ngươi đi tắm rửa thật sạch sẽ đã!"
Hà Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi theo con khủng long cái đến chỗ có bể nước, hắn đổ nước ra rửa ráy mặt mũi tay chân.
"Nữ tuyển thủ tiền đạo" xoay người bỏ đi một lát, rất nhanh chóng quay trở lại cầm theo một đôi hài vải cũ kỹ để bên cạnh hắn.
Đôi hài mặc dù cũ rích nhưng có để đi là tốt rồi, "méo mó có hơn không".
"Cám ơn tỷ tỷ!"
"Nữ tuyển thủ tiền đạo" cứng người ngẩn ngơ ngây ngốc ngu ngơ vu vơ dại khờ..., rồi đột nhiên cười lên ha hả.
Tiếng cười to như tiếng lựu đạn nổ ầm ầm làm hai tai của Hà Tiểu Vũ điếc đặc, màng nhĩ ong ong ù ù kêu vo vo.
Ta chết mất, công phu thần công Sư Tử Hống diễn trong phim "Tuyệt đỉnh công phu" của Châu Tinh Trì chỉ sợ rằng nếu so sánh với tiếng cười khủng khiếp này chắc còn kém xa.
"Tiểu tử này, dám ăn đậu hũ (đậu phụ)* của lão nương, hì hì......"
"Nữ tuyển thủ tiền đạo" há to mồm, nở nụ cười khủng bố hiếm có khó gặp trên gương mặt "hoa lá tơi bời" chằng chịt.
Ta phát buồn nôn mất, với cái bộ dáng như thế này dọa người còn không hết, ai mà dám "ăn đậu hũ" của nhà ngươi chứ?
Hà Tiểu Vũ nôn ra vài bãi, chỉ là nước miếng mà thôi, may mắn là từ buổi sáng cho đến bây giờ trong bụng chưa có cái gì nhét vào, nếu không chắc là nôn ọe ra bằng hết.
Chú Thích: "Ăn đậu hũ" là ám chỉ việc muốn chiếm "tiện nghi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.