Ác Ma Pháp Tắc

Chương 355: Mặt Của Ngươi Đánh Tay Của Ta!

Khiêu Vũ

30/03/2013



- Quyết… Quyết… Đấu!- Lập tức có người kinh ngạc hô lên như vậy.

Mặt nam tước Dekker trắng bệch ra. Tuy đôi chân đã mềm nhũn ra nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn ráng cố gắng:

- Công tước Hoa Tulip! Ngươi… Ngươi cố ý khiêu khích hả? Ngươi… Ngươi…

Quyết đấu với Đỗ Duy? Đừng có mà đùa! Người ta là cường giả nổi tiếng của đại lục, ma pháp sư bản lĩnh cao cường, là nhân vật từng dẫn quân đánh nhau với thiết kỵ tây bắc a!

Hắn đột nhiên kêu lên:

- Ta… Ta hiện là tộc trưởng tạm thời của gia tộc Rowling! Ngươi…

- Thiệt xin lỗi! - Đỗ Duy giang tay ra, lắc đầu nói - Ngươi đúng là tộc trưởng tạm thời nhưng đáng tiếc ta là một người ngoài nên không có lý do gì phải nghe lời của tộc trưởng Rowling cả.

- Cái này, cái này… - Hiệp sĩ Dekker toát mồ hôi - Ta…

Mắt hắn sáng lên cứ như là tìm được chỗ cứu mạng:

- Ta, ta… Căn cứ theo truyền thống của quý tộc, nếu bản thân ta không khoẻ để quyết đấu thì ta có thể chọn thủ hạ trung thành trong nhà ta ra thay ta quyết đấu! Ngươi cũng có thể phái thủ hạ trung thành của ngươi ra quyết đấu! Như vậy là được rồi chứ?

Đỗ Duy cười tà ác:

- Được, ta chấp nhận! Ta sẽ chờ ngươi chọn ra người thích hợp sau đó chúng ta sẽ hoàn thành trận quyết đấu này vào hai ngày tới.

Trong lòng hiệp sĩ Dekker bình ổn lại, hắn thầm nghĩ: “Trong nhà cũng có một vài thị vệ trung thành, nếu trọng thưởng để tìm một tên thế mạng cũng không phải là khó” Đang nghĩ đến đây, hắn đột nhiên thấy Đỗ Duy vung tay về phía hắn.

-Chát!!!

Một cái tát đập vào mặt của hiệp sĩ Dekker, nửa khuôn mặt hắn lập tức sưng lên. Lần này bị tát cho một cái trước mặt mọi người, cho dù hắn có sợ Đỗ Duy đi nữa cũng nhịn không nổi. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Duy lại “tức giận” trước rồi. Chỉ nghe thấy Đỗ Duy “giận tím mặt” mà hét lên:

- Hiệp sĩ Dekker! Tại sao ngươi lại dùng khuôn mặt ngươi để đánh tay ta?!

- Dùng… dùng… khuôn mặt của ta đánh tay của ngươi?_ Dekker nghe xong lời này xém chút bị tức đến ói máu.

Đỗ Duy lại nhanh miệng nói:

- Ngươi dùng khuôn mặt ngươi đánh tay của ta! Đây là lần thứ hai ngươi sỉ nhục ta! Ta muốn quyết đấu lần thứ hai với ngươi, hiệp sĩ Dekker!

Dekker bị chọc tức đến nỗi muốn ngất đi. Thật ra, tính nhẫn nhịn của hắn không tệ nhưng cho dù là người nhẫn nhịn tốt cỡ nào cũng nhịn hết nổi nữa rồi. Chỉ có thằng ngốc mới không nhận ra: Vị công tước hoa tulip này cố ý gây sự với Dekker để lấy cớ quyết đấu lần thứ hai?

Hiệp sĩ Dekker cảm thấy sắp bị chết vì tức rồi nhưng lẽ nào Đỗ Duy lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy? Đỗ Duy đi tới rồi giơ chân lên, đá mạnh vào cằm của tên này. Không thể không nói tính mềm dẻo và tố chất thân thể của Đỗ Duy sau khi trải qua huấn luyện đã trở nên lợi hại hơn, hắn dễ dàng vung bàn chân đá trúng cằm của Dekker. Dekker kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau, máu tươi đầy miệng. Mà Đỗ Duy lại còn làm ra bộ mặt tức giận gấp mười lần so với cái tên đáng thương này, hắn quát:

- Hay cho một hiệp sĩ! Dekker to gan! Ngươi đã mạo phạm ta liên tục hai lần rồi, bây giờ lại còn dùng cằm của ngươi đánh chân ta! Ngươi… trong mắt ngươi có xem ta ra gì không?

- Hắc - Gabri ở bên cạnh khi nghe thấy cách nói “cằm đánh chân” này, dù đã biết trước nhưng cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Dekker nằm dưới đất kêu thảm, phun ra một ngụm máu lẫn hai cái răng, lưỡi của hắn cũng đã bị cắn đến chảy máu, máu xông lên não mà tức giận mắng:

- Hoa Tulip… Ngươi, cái tên khốn nạn nhà ngươi…

Đỗ Duy trầm mặt xuống, mang dáng vẻ ủy khuất, lớn tiếng nói:

- Mọi người nghe rồi đó! Hắn mắng ta là khốn nạn! Đây là sự tấn công ngôn từ trắng trợn đối với một quý tộc!

Mọi người bị dọa đến ngây người, có người sau khi nghe xong lời này của Đỗ Duy nhịn không nổi trong lòng thầm nói: “Tấn công ngôn từ trắng trợn? Không phải ngươi mới vừa “tấn công thân thể” sao!”

Đỗ Duy bước lên, đạp một chân lên ngực hiệp sĩ Dekker. Sau đó khom eo xuống, một hơi tay đấm chân đá mà miệng còn không ngừng kêu lên:

- Ai da! Dekker ngươi to gan lắm! Ai da! Ngươi lại đánh tay ta, ngươi lại đánh chân ta…



Trước sự chứng kiến của mọi người, đường đường là một hiệp sĩ mà lại bị Đỗ Duy hành hạ như thế. Lúc đầu, Dekker đáng thương còn mắng mấy tiếng nhưng sau đó thật sự là chịu hết nổi - Đỗ Duy tuy cũng là quý tộc nhưng mà hắn có luyện qua động tác nhập môn của Tinh Không đấu khí, lại luyện thể thuật của Đại Tuyết Sơn nên sự cường tráng của thân thể ngày càng vượt xa người bình thường. Nếu chỉ xét về quyền cước thì ngay cả những võ giả cấp thấp cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi đây chỉ là một tên quý tộc ăn nhậu như Dekker.

Dekker kêu to cứu mạng, hắn mong chờ đám đồng bọn - những kẻ đã đứng cùng một lập trường với hắn. Khi Đỗ Duy chưa ra oai thì đám ấy còn bị sự kích động của lòng tham mà che mờ lý trí. Bây giờ, tân mắt chứng kiến vị công tước Hoa Tulip này trở mặt như vậy thì còn ai dám đắc tội với đại hồng nhân của đế. Cho dù có người muốn giúp nhưng cũng nghĩ lại: “Nếu ta đụng vào tay của công tước, chỉ sợ là hắn sẽ nói ta ‘đánh’ hắn, lúc đó chẳng phải là sẽ rất thảm sao?”. Cuối cùng, sau một lát, vị “Tộc trưởng tạm thời” này đã bị Đỗ Duy đánh đến chỉ còn nửa cái mạng nhưng không một người nào ở xung quanh dám lên tiếng.

Đỗ Duy đánh đến sướng tay, khi đứng dậy, cảm thấy cả người thống khoái, tâm trạng không tốt tích trữ trong mấy ngày qua đều được xả ra hết. Hít sâu một hơi, hung hăng nói với Dekker đang nằm dưới đất:

- Hiệp sĩ Dekker, vừa rồi ngươi đã đánh ta tất cả là sáu mươi sáu cái cũng chính là nợ ta sáu mươi sáu lần quyết đấu! Ngươi mau mau lăn về kiếm đủ sáu mươi sáu thủ hạ chịu chết vì ngươi để chuẩn bị quyết đấu với ta đi!

Dekker sau một hồi thở dốc mới hồi phục lại, trong trạng thái hấp hối, bi phẫn quát:

- Đỗ Duy! Ngươi, ngươi như vậy là trắng trợn thương tổn người ta, khi dễ người trắng trợn! Ngươi… Ngươi như vậy là mưu sát! Đúng là mưu sát! Ta sẽ đi tố cáo ngươi! Cho dù ngươi quyền cao chức trọng nhưng luật pháp đế quốc sẽ không dung túng ngươi đâu!

Chát!_ Trả lời hắn là một cái tát.

- Cái thứ sáu mươi bảy! - Đỗ Duy quơ quơ tay cười nhạt nói - Tố cáo ta? Hừ, hừ! Hiệp sĩ Dekker, ngươi xem đây là cái gì!

Đỗ Duy kéo nhẹ vạt áo lộ ra một cái huy chương trong đó:

- Nhìn cho kỹ đi, đây là huy chương ma pháp sư! Huy chương này không chỉ đại biểu cho phận ma pháp sư của ta mà còn đại biểu rằng ta có quyền bài miễn pháp lệnh đế quốc. Nam tước Dekker thân ái của ta, ngươi có biết muốn tố cáo tội danh của một ma pháp sư thì phải thông qua những thủ tục nào không?

Đỗ Duy ngồi xuống rồi giơ tay ra cười nói:

- Trước tiên, ngươi phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ. Sau đó, ngươi phải đến ma pháp công hội báo án, rồi đích thân đến cục giám sát của đế quốc ở đế đô tố cáo tội danh của ta, rồi sau đó ngươi phải có văn kiện do đại thần của cục giám sát đế quốc đích thân ký tên rồi do hắn đích thân đưa vào trong hoàng cung. Sau khi được sự cho phép của nhiếp chính vương thì phải chuyển giao cho ma pháp công hội của đại lục. Cuối cùng, quyết định ta có tội hay không là do hội đồng trưởng lão của ma pháp công hội phán quyết… Cho dù nhận định ta có tội thì chuyện xử phạt ta như thế nào cũng chỉ do nội bộ ma pháp công hội quyết định.

Đỗ Duy than một tiếng đáng tiếc, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn hiệp sĩ Dekker:

- Đúng rồi, ta cũng nên nói cho ngươi biết, một ngàn năm nay kể từ khi đế quốc khai quốc, ma pháp sư bị trị tội vì vi phạm pháp luật đế quốc, ngươi biết có bao nhiêu người không? - Đỗ Duy giơ bàn tay ra sau đó lại nắm lại - Không, một người cũng không có! Nếu ngươi có hứng thú thì cứ việc đi tố cáo ta đi! Nhưng điều kiện tiên quyết là…

Đỗ Duy đứng dậy, lạnh lùng nhìn cái tên dưới mặt đất:

- Sau cuộc quyết đấu của chúng ta, ngươi vẫn là người sống sót.

Nhìn mọi người, Đỗ Duy khôi phục nụ cười ôn hòa:

- Các vị, còn ai có ý kiến gì nữa không?

Im phăng phắt.

Dòng mạch trực hệ của Raymond đều sắp muốn cười đến vỡ bụng, chỉ là ai nấy đều cố nhịn. Đám thuộc phe phản đối đều vốn là những kẻ thừa cơ, vì lòng tham mà manh động, bây giờ tất cả đều sợ lạnh cả người. Bọn họ cuối cùng đã hiểu: Trước một sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu mô đều vô nghĩa. Có thể nói, nếu Đỗ Duy hạ quyết tâm muốn đại khai sát giới thì… chỉ sợ là không ai có thể ngăn được hắn.

Đỗ Duy vỗ tay một cái, lập tức bên ngoài xông vào hai võ sĩ nhà Hoa Tulip. Đỗ Duy chỉ vào Dekker nằm trên mặt đất:

- Ném ra ngoài cho ta! Sau đó phái người đưa hắn về nhà, bố trí người xung quanh nhà hắn, canh phòng cẩn thận không cho hắn chạy. Cái tên này còn nợ ta sáu mươi bảy lần quyết đấu!

Hai thị vệ nhà Hoa Tulip đồng thời nhìn nhau bằng ánh mắt thương hại. “Một kẻ đáng thương! Không biết làm cái gì mà lại đắc tội với ngài công tước của chúng ta, những người đã đắc tội ngài công tước thì đều chẳng có ai kết cục tốt đẹp cả. Sáu mươi bảy lần quyết đấu! Dù là có nữ thần bảo hộ đi chăng nữa thì cái tên này cũng không còn mạng để sống nữa”

Mắt thấy hiệp sĩ Dekker bị người ta lôi ra ngoài như một con chó chết, Đỗ Duy cười híp cả mắt rồi quay đầu lại nhìn vị “tộc tưởng tạm thời” còn lại.

- Nam tước Shawn tôn kính, mời người lên trên này ngồi! Nơi đó mới xứng với thân phận tộc trưởng tạm thời của người.

Tuy Đỗ Duy vừa cười vừa nói nhưng khi những lời này lọt vào tai nam tước Shawn thì vẻ mặt hắn như bị ai đó chém một nhát. Sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, sau đó chuyển thành màu trắng. Nhưng gừng càng già càng cay, cái tên “cao thủ tài chính” cho vay nặng lãi này xem như là hiểu đạo lý thuận theo chiều gió. Hắn vội lui lại một bước, cố nặn một nụ cười. Sau đó, cái tên già nua này bỗng nhiên trở nên còn nhanh nhẹn hơn cả thỏ, phóng nhanh đến trước bàn, cầm lấy cái “hiệp nghị” mà mọi người vừa ký tên lúc nãy rồi cố nhét vào trong miệng.

Lão nhai nhai rồi liều mạng nuốt xuống. Lão nuốt cái “Ực” rồi xoay người lại, mang phong thái chính nghĩa lẫm liệt, nghiêm chỉnh nhìn mọi người xung quanh:

- Cái gì tộc trưởng tạm thời? Có chuyện này sao? Sao ta không biết? Các người có biết không?

Trả lời hắn, mọi người đồng loạt kiên quyết lắc đầu.

- Chúng tôi không biết!

- Đúng, đúng chưa từng nghe qua!



- Đúng vậy, đúng vậy! Có chuyện này sao?

- Cái gì tộc trưởng tạm thời! Tộc trưởng của chúng ta là cậu chủ Gabri đang ngồi đây rồi, vậy còn cần tộc trưởng tạm thời làm gì nữa!

Gần như là cùng một lúc, mọi người đều thay đổi lập trường bởi không ai nguyện chết. Ai cũng nhận ra vị công tước này khi giết người thì chẳng bao giờ có chuyện nương tay!

Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, lão Shawn vội cắn răng hướng về Đỗ Duy cười nịnh:

- Các vị! Ta thấy cậu chủ Gabri tuy rằng thông minh nhưng bên cạnh cũng cần phải có người trợ giúp. Cái này thì… ngài công tước Hoa Tulip, ngài là con trai cả của lão bá tước, là anh trai ruột của cậu chủ Gabri, trách nhiệm này thì ngài không thể nào từ chối… Gia tộc, gia tộc cần ngài a!

Vừa nói mắt lão Shawn dần đỏ lên, hắn cũng thật là lợi hại, quả thật nặn ra được mấy giọt nước mắt.

Đỗ Duy thở dài nhìn mọi người:

- Các ngươi có ý kiến gì không?

Thấy không ai phản đối, Đỗ Duy mới chau mày nói:

- Nhưng mà, nhưng mà như vậy không tốt lắm! Ta dù sao hiện tại cũng là một người ngoài.

Lão Shawn lập tức chém đinh chặt sắt mắng:

- Tên khốn nạn nào nói cậu cả Đỗ Duy là người ngoài? Ai nói thì đứng ra đây? Đứng ra đây! Hừ cái tên khốn nạn nào nói những lời này, ta xem chắc hắn không còn là người nữa, chắc hắn không muốn sống nữa rồi!

Tuy ngoài miệng hắn kêu to nhưng trong lòng thì âm thầm than: “Hiệp sĩ Dekker sợ rằng muốn sống cũng không được nữa rồi!”.

Mọi người đều nhất trí đề cử cậu hai Gabri trở thành tộc trưởng gia tộc Rowling, còn đồng loạt “khẩn cầu” ngài công tước Hoa Tulip nể tình huyết thống mà trở thành người giám hộ cho cậu hai Gabri, tạm thay chức trách tộc trưởng trước khi cậu hai Gabri thành niên.

Chờ mọi người rời đi hết sau khi kết thúc hội nghị, Gabri mới nhảy xuống ghế và đi đến trước mặt Đỗ Duy, do dự hỏi:

- Anh… anh sẽ không muốn giết cái tên Dekker đó chứ?

Trên mặt Đỗ Duy lộ ra nét lạnh lẽo:

- Tại sao không?

Hắn nhìn em trai từ từ nói:

- Gabri! Em còn không hiểu dụng ý việc anh làm hôm nay sao? Hừ! Thời gian của anh rất là quý báu, nếu không phải vì em, sao anh lại chạy đến đây diễn trò hài này với em? Anh trực tiếp phái mấy trăm kỵ sĩ, tìm tới nhà mấy tên khá nhất, không lằng nhằng, trực tiếp chém hết! Những người còn lại, ai dám lên tiếng? Chẳng phải là đơn giản và trực tiếp hơn nhiều so với việc diễn trò này sao? Anh làm như vậy thật ra là cho em một bài học, dùng một màn diễn sinh động hy vọng em có thể hiểu một chuyện. Sau này nhớ cho rõ không bao giờ được quên! Vừa rồi em thấy hiệp nghị gì đó có tác dụng sao? Lời thề trước tổ tiên có tác dụng sao? Em không thấy họ buộc phải ăn hiệp nghị đó trước mặt anh chỉ vì anh mạnh hơn họ sao?

Nói rồi, Đỗ Duy nắm chặt lấy vai em trai hắn.

- Cái gì gọi là chính nghĩa!? Nắm đấm của ai cứng hơn thì lý lẽ thuộc về người đó!

Đỗ Duy cười lạnh nói:

- Chỉ cần em mạnh hơn người khác thì em có thể tùy tiện đè nén cái gọi là chính nghĩa, chà đạp cái gọi là công bằng.

Gabri suy nghĩ kỹ một lát, trên khuôn mặt non nớt cuối cùng cũng thoáng qua một tia sáng tỏ. Nhưng dù sao cũng còn là đứa nhỏ nên nhịn không được hỏi:

- Vậy… hiệp sĩ Dekker?!

- Giết!

Chỉ một câu trả lời tùy tiện của Đỗ Duy liền quyết định vận mệnh của tên đó.

- Em trai, chí ít họ có một điều không sai! Anh đúng là không thể ở đây mãi. Sau khi anh đi, quân đội cũng phải mang theo! Đến lúc đó em một mình ở đây, anh sao có thể yên tâm? Em còn nhỏ, tính tình còn quá đơn thuần, quá thiện lương. Những chuyện tham lam,đầu đá em còn chưa hiểu hết. Anh sợ em trấn áp không nổi cái đám người này nên mới dùng một chút thủ đoạn sấm chớp, giết một răn trăm!

Đây là bài học đầu tiên sau khi Gabri tiếp nhiệm.

Phải khẳng định là người anh trai tôn kính của hắn đã cho hắn một khởi đầu rất tốt. Dù rằng có chút không được thiện lương thậm chí cũng không “công chính”, nhưng mà đối với một người sau này phải lăn lộn trong cái đầm lầy quyền lực mà nói, đây mới chính là “công chính”! Hơn nữa, như thế rất có hiệu quả. Không phải sao!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook