Chương 378: Mose lập công
Khiêu Vũ
30/03/2013
Trưởng quan chỉ huy sư đoàn bộ binh số bốn của quân cận vệ vương thành, tướng quân Alpay, Đỗ Duy đương nhiên không thể không biết gì về hắn.
Một trận đại chiến liên quan tới tương lai đế quốc như vậy, Đỗ Duy làm sao có thể không biết thống soái cả một cánh quân là ai? Tuy nhiên, Đỗ Duy cũng không nghĩ tới người này lại dám hành xử kiểu đó.
Căn cứ vào tư liệu Đỗ Duy có trong tay, tướng quân Alpay vẫn còn khá trẻ tuổi. Thân là một quân nhân cao cấp của đế quốc, mang quân hàm cấp tướng, hắn xuất thân từ một gia tộc có lịch sử lâu đời ở phía nam đế quốc, gia tộc này cùng hoàng thất cũng có một ít quan hệ… dù vậy, điều này cũng rất bình thường.
Hơn nữa, hắn được coi là nhân vật mới nổi bật trong quân đội đế quốc. Bởi vì hai năm sau cuộc đảo chính ở đế đô, quân cận vệ vương thành bị chỉnh đốn biên chế đại quy mô. Sư đoàn số hai vốn giữ nhiệm vụ phòng thủ đế đô do tham dự cuộc đảo chính phản nghịch nên toàn bộ bị phế.
(Đương nhiên ngoại trừ hơn bốn ngàn quan binh sau đó trực tiếp rơi vào tay Đỗ Duy).
Sau khi trải qua chỉnh đốn, bây giờ sư đoàn số bốn gồm năm ngàn lính cũ thuộc quân cận vệ vương thành, ngoài ra một số binh lính tinh nhuệ các nơi được điều tới mấy ngàn người thành quân dự bị, thêm vào đó quân đoàn phía nam điều đến một vạn người, trộn lẫn nhau mà thành. Đáng giá nhắc tới chính là Đỗ Duy biết bên trong sư đoàn số bốn còn có năm trăm ngự lâm quân do hoàng tử Thần đặc biệt phân cho.
Có thể làm cho nhiếp chính vương ban hạ năm trăm ngự lâm quân, ít nhất cài này là dấu hiệu rất rõ ràng: Alpay này bối cảnh không đơn giản.
Hiện tại Alpay ba mươi mốt tuổi, có thể xem như một cái tiêu chuẩn quan quân hệ phái trẻ. Xuất thân nhà giàu có thế gia, bất quá gia tộc hắn tại quân phương cũng không có căn cơ thâm hậu. Đỗ Duy chỉ là mơ hồ hiểu rõ, Alpay này hơn hai năm trước vẫn chỉ là phó thống lĩnh thủ bị quân ở một tỉnh phía nam. Mà ngắn ngủi trong vòng hai năm, thừa dịp chính biến, hoàng tử Thần chỉnh đốn đại quy mô trong quân đội, tăng sự khống chế của mình với quân đội lên cao. Trong đó dĩ nhiên không thể thiếu một nhóm quan quân trẻ tuổi. Căn cứ lý lịch từ quân phương, Tướng quân Alpay tại phương nam trong lúc đảm nhiệm thống lĩnh thủ bị quân quản lý trị an phi thường xuất sắc, ổn định địa phương trật tự. Đồng thời cũng có một ít công lao diệt phỉ.
Diệt phỉ…
Đỗ Duy nghe xong có chút bật cười. Loại công lao này lừa người ngoài còn có thể, chứ Đỗ Duy xuất thân từ vũ huân thế gia, bản thân cha hắn còn là đế quốc quân đội lão nhị. Hắn làm sao có thể không biết rõ?
Bình thường mà nói, với những quân quân có gia tộc bối cảnh, gia nhập quân đội bất quá chỉ là hình thức. Chỉ cần trong quân hai ba năm, tích lũy một ít kinh nghiệm cùng lí lịch, sau đó dựa vào gia tộc quan hệ là có thể được vung bút ghi vào lí lịch vài chữ hàm hồ “Diệt phỉ có công”
Cái gì mà diệt phỉ? Quả thật hết sức buồn cười. Phương nam là khu vực trù phú nhất đế quốc, nơi nào lại xuất hiện nhiểu “Phỉ” như vậy?
Nếu nói là phương bắc Bạo Phong quân đoàn, hàng năm còn phải dò xét rừng rậm đóng băng, săn giết ma thú. Hơn nữa thường xuyên còn có thể phát sinh chiến đấu với một ít dong binh đoàn muốn tiến vào rừng rậm hoặc những đội vũ trang tư nhân của vài gia tộc, cái này miễn cưỡng còn có thể tính làm quân công.
Cho nên, nói ra diệt phỉ ở phương nam có thể làm người ta cười đến rụng răng. Ngàn dặm lãnh thổ phì nhiêu an bình ở phái nam, căn bản là không có cơ hội cho băng đảng trộm cướp tồn tại quy mô lớn. Cái này “Diệt phỉ” chẳng qua hơn phân nửa là hư cấu ra, có lúc bắt được một hai tên trộm vặt cũng được tả thành tiêu diệt trộm cướp một phương, ghi vào quân công.
Đương nhiên Alpay có thể ngắn ngủi trong vòng hai năm từ một cái thống lĩnh thăng lên thành tướng quân, ngoại trừ gia tộc bối cảnh cùng cái gì “Tiễu phỉ” quân công, quan trọng nhất chính là hắn gặp thời vận!
Sau khi đế đô xảy ra chính biến, đệ nhất quân đoàn chủ chiến của đế quốc, quân cận vệ vương thành trải qua đại quy mô tái biên chế cùng với thanh tẩy. Hoàng tử Thần vì để tăng mạnh sự khống chế trong quân đội tự nhiên sẽ không dùng tới nhóm quân nhân già kiêu ngạo trong quân bộ, mà phá cách đề bạt một nhóm người trẻ tuổi, bởi vì người tuổi trẻ căn cơ không sâu, khống chế tương đối dễ dàng. Mà Alpay chính là một người được hưởng lợi từ chính sách này.
Từ thống lĩnh thăng cấp lên tướng quân trong vòng hai năm ngắn ngủi, mà lại là chủ chiến quân đoàn quân cận vệ vương thành!
Chỉ có điều, Đỗ Duy cũng thuộc dạng thăng quan tiến chức mau lẹ một cách đáng sợ này. Nếu nói có “Hệ phái trẻ” thì hắn chính là người số một của đế quốc. Bây giờ đồng dạng gặp một người cùng hệ phái, nếu người kia thông minh một chút hẳn là đối với mình phải cung kính một điểm. Một tràng chiến tranh Tây Bắc này mặc dù không có văn kiện chính thức bổ nhiệm Đỗ Duy làm thống soái, nhưng dù sao trong số những chi quân đội xuất hiện tại đây, hắn vị trí vốn là cao nhất. Về tình về lý mà nói, Alpay hẳn là phải tỏ vẻ tôn kính với Đỗ Duy mới đúng.
Tuy nhiên, mọi việc lại luôn xảy ra ngoài dự tính.
Đỗ Duy trước mặt Andre tướng quân và Bohan tổng đốc phái người ra ngoài thành “mời” vị Tướng quân Alpay vào thành. Kết quả tên kỵ sĩ được phái đi rất nhanh chóng quay trở lại một mình, mang theo Tướng quân Alpay hồi âm
“Tuy ngưỡng mộ công tước đại nhân đã lâu, nhưng trong lúc chiến tranh quân vụ vội vàng, xin thứ lỗi không thể gặp gỡ!”
Hồi âm quay lại, Andre tướng quân cùng Bohan tổng đốc ngây người. Alpay, ngươi này thật to gan. Nhưng Đỗ Duy nghe xong cũng chỉ trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu cười lạnh một tiếng mà thôi.
Hừ, hồi đáp kiểu này rõ ràng là có ý nói: ngươi không phải là thủ trưởng của ta, không có quyền mệnh lệnh ta phải tới gặp ngươi. Ngươi chỉ có thể mời, nhưng mà ta không rảnh tơi gặp ngươi.
Alpay này thật đúng là dân chơi.
Đỗ Duy đương nhiên không phải là loại người lỗ mãng. Lấy thân phận cùng địa vị của mình bây giờ, kẻ kia dám ra mặt chống lại hiển nhiên là phải có tiền vốn.
-Alpay giỏi lắm!
Người phát hỏa đầu tiên chính là tướng quân Andre. Hôm nay bởi vì quân cận vệ vương thành có hành động đoạt công, làm cho thủ hạ của hắn bị tổn thất, tâm lý tự nhiên là đã tức giận. Hơn nữa hắn trong lòng dối với Đỗ Duy rất là tôn kính, mắt thấy tên kia dĩ nhiên ngay cả mặt mũi cũng không cấp cho Đỗ Duy, không khỏi nổi giận:
-Hừ, bất quá chỉ là một tên sư đoàn trưởng nho nhỏ thôi, cũng dám kiêu ngạo như vậy? Thưa ngài công tước, ngài chờ ở đây, ta dẫn người đi tới doanh trại của quân cận vệ vương thành bắt người về đây.
Hắn tính tình vốn nóng nảy, lập tức nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng Đỗ Duy lại chỉ cười cười, mau chóng tiến tới ngăn lại. Sau đó mới nói:
-Quên đi, dù sao hắn cũng không phải là bộ hạ trực tiếp của ta, không cần nghe lời ta cũng là hợp lý.
Ánh mắt của tổng đốc Bohan ở bên cạnh có chút phức tạp, chậm rãi nói:
-Thưa ngài công tước. Nếu như vậy chuyện này cũng chỉ có thể nuốt giận xuống mà thôi. Ài…
Trong lòng Đỗ Duy biết rõ Bohan đang lo lắng chuyện gì. Sự tình của quân Tây Bắc đã giải quyết xong, vị trí Tổng đốc của ông ta đã không còn giá trị tồn tại nữa rồi. Cho dù hoàng tử Thần là một người lãnh đạo anh minh sẽ không trực tiếp tước đi quan chức của Bohan, nhưng chắc chắn sẽ điều chuyển khỏi vị trí Tổng đốc, sau đó thì mặt ngoài là thăng chức nhưng bên trong chính là lấy đi quyền bính, chuyển lên một vị trí khác hữu danh vô thực.
Lần này quân cận vệ vương thành thấy chết mà không cứu, mắt thấy quân đội của Bohan bị hao tổn mà vẫn án binh bất động, hẳn là ý tứ từ đế đô muốn làm yếu đi lực lượng của mình.
Thật là buồn cười đi, ta vốn không có tâm tư tạo phản, vậy làm yếu đi binh lực của ta có ý nghĩa gì? Hai mươi vạn quân của Ruga làm phản đều đã bị dẹp yên, Bohan ta có trong tay bao nhiêu quân đội?
Andre tướng quân nhịn không được nhìn Đỗ Duy:
-Chính là, chẳng lẽ lần này phải nuốt giận xuống? Các ngài có thể chịu nhưng quân đoàn Bạo Phong của ta nhịn không được. Tướng sĩ chết trận đều là giống nhau, dựa vào cái gì mà quân công đều bị quân cận vệ vương thành giành lấy? Chém đầu hơn vạn người? Đau Con Mắt Alpay, ông đây cũng đã gặp qua chuyện giành giật quân công, nhưng như vậy vô sỉ thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!
Đỗ Duy cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Tướng quân Andre, câu này thì ngài nó sai rồi… Alpay chỉ mới là đem phần công báo này đưa đến cho ta xem, phê hay không phê còn chưa quyết định được. Hơn nữa ngươi đừng quên, Đỗ Duy ta không phải là thống soái lần này nên phần công báo này ta cũng không có tư cách quyết định. Phải đưa đến đế đô cho thống suất bộ mới có thể quyết định. Alpay hắn có thể viết ra quân công, chẳng lẽ ngươi không thể sao? Hắn ghi một vạn chẳng lẽ ngươi không thể ghi hai vạn?
Đỗ Duy nói vậy làm Andre sửng sốt một hồi. Thật sự mà nói, Andre hắn là một người quân nhân chân chính, tôn thờ tinh thần kị sĩ. Loại chuyện dối trá quân công này tuy hắn không phải là chưa thấy qua nhưng tự mình làm thì lại chưa từng, nói gì là như vậy trắng trợn hư báo?
-Chuyện này chỉ sợ là không được hay lắm, thưa ngài công tước. Quân Tây Bắc chết trận tổng cộng chỉ không tới hai vạn, ta báo cáo như vậy thì…
Đỗ Duy hừ một tiếng:
-Sợ cái gì? Hắn chơi một thì ngươi chơi lại gấp mười. Hôm nay chúng ta đánh một trận bắt bao nhiêu tù binh? Ba vạn? Như vậy đi, ba vạn tù binh ngươi cùng Bohan tổng đốc phân chia một chút, ngươi bảy Bohan ba, báo lên quân đoàn Bạo Phong bắt tù binh hai vạn, Bohan tổng đốc một vạn.
Phân chia tù binh?
Trong lòng tướng quân Andre thầm nhủ, tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua quân công cũng có thể “phân phối” như vậy
Nhưng mà Đỗ Duy đã sớm xoay người ra hướng khác cầm lấy bút nhanh chóng viết ra một phần công báo, đưa cho Andre kí tên. Andre tướng quân nhớ tới hành vi hôm nay của quân cận vệ vương thành, hơn nữa Đỗ Duy bên cạnh cố ý nói thêm một câu:
- Tướng quân Andre chẳng lẽ không muốn vì các tướng sĩ tử trận kiếm thêm một ít chi phí bồi thường đã khuất sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.