Chương 188: “Nhân tài đặc biệt” . (P1)
Khiêu Vũ
30/03/2013
Lại một lần nữa đi tới chợ nô lệ của đế đô, Đỗ Duy cẩn thận hơn nhiều. Hắn đội một cái mũ cao che lấp khuôn mặt, xuống ngựa hòa mình vào đám đông và chỉ đi theo tướng quân Ron Bartton
Hôm nay xem ra chợ nô lệ vắng hơn nhiều. Ba người mặc dù vừa đi vừa dắt ngựa nhưng đi lại cũng không khó khăn. Trong khi đó, nhóc Sandy có bị khó khăn một chút, con ngựa nhỏ màu nâu nhạt của hắn hơi cứng đầu một chút, luôn cùng với nhóc Sandy đối nghịch.
-Ngươi nên cho con ngựa của ngươi vài roi.
Tướng quân Ron Barton nhìn liếc mắt thằng nhóc này, nói:
-Những loại súc sinh này, càng mềm yếu, bọn chúng lại càng khinh thường ngươi.
Sandy có chút không nỡ, đây chính là con ngựa đầu tiên của hắn. Quản gia Marde tốt bụng đã đáp ứng với nhóc Sandy đưa con ngựa này cho hắn sử dụng một mình. Nhìn con ngựa với bộ lông mao mầu nâu hạt dẻ xinh đẹp này, Sandy không thể nào hạ roi xuống được.
-Ở chỗ này nhé.
Ron Barton đưa ngựa dừng lại ở cuối chợ nô lệ, ở chỗ này ít người, cách xa đài cao bán nô lệ cũng gần một trăm mét. Đỗ Duy nhìn thấy hai bên ngã tư đường, có rất nhiều người cánh tay quấn vải màu trắng, có khi là người trẻ tuổi, có khi là trung niên, cũng có một số là các võ sĩ cấp thấp.
Lúc này, Đỗ Duy thật sự không hiểu các võ sĩ tự do này, mặc dù rằng cấp bậc của họ rất thấp, nhưng dù sao cũng là võ sĩ chính thức có được cấp bậc ; tại sao mà phải bước vào cái loại chỗ như thế này?
Với võ thuật của những người này, ít nhất so với những người bình thường phải tốt hơn? Nếu như bọn họ gia nhập quân đội… Đội quân trấn thủ khổng lồ của đế quốc hình như hàng năm đều có thu nạp binh lính mới. Những võ sĩ này với thân thủ của bọn họ chẳng lẽ ngay cả tư cách để làm binh lính cũng không có ư?
Tuy nhiên sau này Đỗ Duy đã hiểu thấu đáo: Những võ sĩ này đa phần cũng có tôn nghiêm. Chỉ sợ là cho dù là võ sĩ cấp thấp nhất, nếu như không phải già cả không có chỗ nương thân thì bọn họ tuyệt đối không gia nhập quân đội để làm một gã binh sĩ quèn.
Bọn họ đúng thực là võ sĩ, có cấp bậc chính thức, võ sĩ bọn họ không thể dễ dàng gia nhập quân đội. Làm thủ hạ của một người bình thường thì có thể uống rượu hay chơi gái. Bọn họ có thể làm bảo tiêu thấp kém nhất cho các xe ngựa chở hàng hay thậm chí là làm vệ sĩ, nhưng còn gia nhập quân đội ư?
Trừ khi họ được làm sĩ quan!
Nhưng là đế quốc trước mắt không có chiến sự gì, có thể nói cả đại lục đều rất an bình, yên lặng, không có chiến tranh, trong quân đội sẽ thăng tiến rất khó. Một gã binh sĩ quèn mà muốn thăng tiến lên đội trưởng, nếu như đi đánh giặc có lẽ một ngày nào đó có thể làm được, nhưng ở lúc hòa bình thì sợ rằng sẽ mất vài năm hay thậm chí lâu hơn!
-Tựa như nhìn thấy cuộc sống kiếp trước của mình, các sinh viên không thể tìm được việc, đa phần đều thất nghiệp, cũng không có bao nhiêu người nguyện ý là một phục vụ bàn để sống.
Đỗ Duy âm thầm thở dài
Nhìn vào trong góc của hai bên ngã tư đường, các võ sĩ này vẻ mặt cứng như gỗ, ôm trường kiếm, bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng phù hợp với bộ dáng kia… Đỗ Duy đột nhiên có chút cảm giác cảm khái.
Bộp !
Ron Barton tự mình lấy từ mình ngựa xuống một một vật được bọc bởi vải đen bên ngoài ném xuống đất. Dựa theo như hình dáng dường như là một thanh gì dài dài, mà theo thanh âm thì hình như là kim loại?
Không sai , đúng là kim loại
Sau khi Ron Barton mở ra, bên dưới lộ ra một côn sắt thật là dài. Đây là một loại côn sắt đơn giản nhất, có rất nhiều chỗ đã rỉ sét, và chỉ có trời mới biết hắn ta tìm cái này ở đâu
Ục.. Hắn không phải là phá phòng ở ra lấy xuống xà nhà đấy chứ? Đỗ Duy tự hỏi một cách hài hước.
Lát sau, Ron Barton này tựa như đối với qui củ thị trường nô lệ hiểu rất là rõ. Hắn không cần Sandy nhắc nhở, một tay cầm cây côn sắt hung hăng cắm vào mặt đất
Xem ra cuộc sống lao ngục nhiều năm qua cũng không làm cho võ thuật của vị tướng quân này bị phế bỏ. Hắn rất nhẹ nhàng cắm thanh côn sắt vào mặt đường cứng rắn, sau đó phủ miếng vải bố màu đen lên trên côn sắt.
Hành động này đại biểu cho ý tứ rất đơn giản : chiêu lãm
Rất nhanh, những gã già trẻ lớn bé quanh đấy đều xông lại rất đông, mỗi người tới đều mang theo vẻ mặt cầu xin cùng kỳ vọng. Có điều nhóc Sandy rất nhanh theo sự chỉ điểm của Ron Barton lớn tiếng đứng lên hô to:
-Võ sĩ! Chúng ta cần võ sĩ ! Võ sĩ chính thức!
Thanh âm rất cao vang vọng khắp toàn bộ quảng trường, nó dường như đốt lên ánh lửa trong mắt của các võ sĩ
Dường như giống như người chết thấy được hy vọng vậy, những gã quần áo rách rưới ôm trường kiếm này đều phấn chấn tinh thần, đứng thẳng thân thể, sau đó đi nhanh tới hướng này.
Trong khi những người khác đang tiến lại tìm việc thì một số người khác lại lắc đầu thất vọng tránh ra.
-Thưa ngài, xin hỏi ngài cần ngươi như thế nào?
Một người nhìn qua tưởng như có thể làm lão tổ phụ của Đỗ Duy chạy tới hỏi, hắn mặc một bộ đồ màu xám, lồng ngực lòi ra một chuôi thiết kiếm… Đỗ Duy nghi ngờ không biết nó có thể nhổ ra hay không bởi trên thân kiếm đầy vết rỉ sét
-Có đúng là mạo hiểm đoàn chiêu lãm người phải không?
- Cần thị vệ đúng không?
-Có phải là cần cận vệ không? Ta là võ sĩ!
Chỉ thời gian ngắn, một lượng lớn người chạy tới, đại đa số đều là một bộ dáng, trên mặt râu ria xồm xoàm, quần áo trên người mặc dù đều cũ nhưng lại rất sạch sẽ, đều có trong lồng ngực một vũ khí.
Mà một điểm giống nhau nữa, bọn họ xác thực không giống như những người khác gọi bạn là “đức ông”, bọn họ chỉ biết xưng hô bạn như là “ngài”.
Điều đó thể hiện thân phận của bọn họ: Ta chính là so với người bình thường không có giống nhau, ta là võ sĩ!
-Tránh ra tránh ra!
Vẻ mặt của Ron Barton không nhịn được, ánh mắt hắn nhìn vào phía trước những người này, thấp giọng nói một câu:
- Tại sao chất lượng bọn người kia ngày càng kém như vậy! Khục ! Ta nói ngươi đó ! Trở về chỗ của ngươi đi !
Thân hình khổng lồ của Ron Barton lúc này như một quái vật vậy, cũng không biết hắn dùng lực thế nào đã đẩy ngã mấy tên quỷ quái ở phía trước. Sau đó hắn hét rống lên :
-Tất cả im lặng cho ông! Im lặng!
Hắn giơ bàn tay to như cái quạt lên chỉ vào đám người trước mặt quát:
-Ta cần người, ta không cần phế vật! Ta cần người có kĩ năng, người có kĩ năng, hiểu rõ không? Chỉ cần người có thể làm cho ta hài lòng là được vì ta không quan tâm tới cấp bậc võ sĩ của ngươi đúng là bao nhiêu! Hiểu rõ ràng chưa? Hãy cho ta xem bản lĩnh của ngươi! Ai là người vào trước nào?
Người có kĩ năng?
Rất nhiều người đều im lặng.
-Không ai muốn thử xem sao?
Ron Barton ánh mắt có chút thất vọng. Hắn quay đầu lại đối với Đỗ Duy thở dài:
-Mẹ kiếp, ngày nay không được như xưa nữa. Hồi trước ở chỗ này ta còn có thể tìm thấy được vài người hữu dụng, nhưng còn bây giờ thì sao? Ngươi nhìn xem cái đống phế vật này! Một cái đám rõ ràng là không có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ được mỗi cái kiên trì chó má.. Phì, đúng là vàng thì sẽ tỏa sáng, nhưng là không phải vàng lại ở chỗ này giả bộ, quả thực là một đám phế vật không đáng được thương xót chút nào.
Đợi nửa ngày, không có một người nào tiến lên, Ron Barton có chút không nhịn được, rống lớn nói:
- Các ngươi này cả một chút kỹ năng đơn giản cũng không có hả? Quỷ thật! Các ngươi đúng là võ sĩ! Xuất ra một chiêu võ thuật các ngươi đắc ý nhất cho ông đây xem nào … Nếu quả là không có bản lĩnh, hãy tránh ra cho ta! Đừng đứng ở đây! Quay về góc của các ngươi chờ chết đi!
Hắn nói cực kì không khách khí, nhưng đứng từ góc độ của người quan sát như Đỗ Duy, lời này mặc dù khó chịu, nhưng lại rất là có đạo lý!
Cái này đúng là thực tế của thế giới này ! Nếu như ngươi rõ ràng không có bản lãnh, nhưng lại vẫn kiên trì rắm chó mà cố giữ đến chết.. vậy mới là ngu xuẩn ! Không bằng đàng hoàng tìm công việc phù hợp để cố gắng sống
Lãng phí cả ngày ở đây, đúng là không thể thông cảm được
-Xin hỏi, thưa ngài, ngài hỏi người có kĩ năng là cái ý gì?
Một người gầy teo rẽ đám đông ra nói:
-Có thể nói rõ ràng một chút không?
-Ta sẽ xem ngươi có cái gì.
Ron Barton nói:
-Ngươi am hiểu nhất là cái gì? Đi ra cho ta xem một chút.
-Tôi am hiểu nhất là kiếm thuật, thưa ngài.
Cái tên gầy teo này, cố gắng giơ thanh kiếm của mình lên:
-Cấp bậc võ sĩ của tôi là …
-Được rồi, ta không quan tâm tới cấp bậc của ngươi.
Ron Barton không nhịn được phất tay:
-Nếu như ngươi có được cấp năm hay sáu thì sẽ không ở chỗ này. Hãy cho ta thấy bản lĩnh của ngươi đi nào.
Cái gã võ sĩ gầy teo này mặt đỏ lên, theo sau hắn tiện tay nhặt lên một tảng đá, ở bên cạnh trên vách tường xoát xoát vài cái trên tường hiện ra một hình ảnh người.
Hắn lui ra phía sau vài bước, sau đó hít một hơi thật sâu, đột nhiên rút ra trường kiếm
Xoát xoát xoát xoát
Trường kiếm nhẹ nhàng bay nhanh đâm ra, mũi kiếm như mưa như nhau điểm lên hình vẽ trên vách tường
Cuối cùng sau khi cái tên gầy teo này thối lui, Ron Barton híp mắt nhìn người kia, liếc mắt sáng hình đồ án một cái, hai tròng mắt hắn đột nhiên sáng ngời!
Bức tranh hình người kia, hai con mắt, cổ họng, các bộ vị ở dưới, còn có bộ vị ở xương chậu… toàn bộ đều bị đâm trúng!
Vừa nhanh vừa chuẩn! Tên võ sĩ này mỗi kiếm đều rất âm độc đâm vào các bộ hạ này… toàn bộ đều là các vị trí mà áo giáp không thể bao phủ!
Kiếm pháp của hắn bình thường xem ra có chút hèn hạ, có chút không quang minh chánh đại, giống như là rắn độc vậy.
Mà huy chương của hắn trước ngực…
Thật là một ngạc nhiên, chỉ là một võ sĩ một cấp?!
-Tốt , ngươi lưu lại, ta sẽ hỏi sau! Ron Barton cười ha ha, lớn tiếng nói:
-Còn có ai nữa không!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.