Ác Ma Pháp Tắc

Chương 342: Nữ Đồ Tể, Nữ Đao Phủ

Khiêu Vũ

30/03/2013



Lại nói, chuyến đi Nam Dương của Roline, quả thực là một chặng đường gian nan khổ ải.

Lúc đó nàng mang theo lão thầy tế Bencas kia trở về Nam Dương. Lão Bencas này quả là lão già tinh ranh thành tinh, đoán được đối phương chỉ muốn mượn cơ hội để vẽ ra bản đồ hàng hải, vì thế lúc dẫn đường, lão bèn cố ý hướng dẫn mọi người đi vòng vòng theo đường xa. Kết quả lại bị Roline nhìn thấu được, hung hăng giáo huấn cho một trận, sau đó mới an phận trở lại.

Trước đây đế quốc cũng đã nhiều lần viễn chinh Nam Dương, mặc dù hạm đội đã đến được các địa phương xa xôi những cũng còn cách đảo Bà La Môn rất xa. Cũng vì thế mà những người dân Nam Dương ở trên đảo Bà La Môn mới có thể có cuộc sống an bình. Bằng không nếu như để cho đế quốc biết cái chỗ xa xôi ở Nam Dương đó, lại còn có một cái đảo lớn như vậy tồn tại mà diện tích tương đương với hai cái hành tỉnh, cơ hồ chẳng khác nào một tiểu đại lục, lại còn có sản vật phong phú, đế quốc nếu mà biết, lý nào lại không mang quân binh đến tấn công đây?

Đáng tiếc mưu kế của lão Bencas bị phá hỏng, tấm bản đồ hàng hải này rốt cục vẫn để cho Roline thuận lợi vẽ ra được. Thế nhưng sau khi tới đảo Bà La Môn tình hình trước mắt cũng không đơn giản như vậy.

Nguyên do lần trước khi hạm đội Roland đế quốc viễn chinh, Liên hiệp các vương quốc Nam Dương mới thành lập lúc ấy mang quân đội với quy mô lớn mạnh nhất ra chống cự. Kết cục bị hải quân hùng mạnh của đế quốc đánh cho gần như toàn quân tan tác, khiến cho cái Liên hiệp các vương quốc mới toanh này, từ trên xuống dưới gần như hoàn toàn tuyệt vọng. Các đại bộ lạc của Liên hiệp lại mất lòng tin đến nỗi không ít người đã vứt bỏ cả chủ định ban đầu, mang dòng tộc tiếp tục di chuyển về vùng biển phương nam càng xa càng tốt.

Mà thời điểm Roline mang theo đội tàu tới đây, tình hình nội bộ của Liên hiệp vương quốc Nam Dương này lại đang xảy ra tranh cãi hết sức quyết liệt. Đối mặt với áp lực của Roland đế quốc, con quái vật khổng lồ khiến người ta muốn ngạt thở này, các tù trưởng đại bộ lạc trong Liên hiệp vương quốc, lập trường cũng không giống nhau. Phái bi quan chủ bại chiếm giữ đa số, cho rằng mọi người của đảo Bà La Môn cần phải buông bỏ cuộc sống qua nhiều thế hệ trước nay mà di chuyển về phía nam. Tuy nhiên, cũng có một số ít bộ lạc thiên về chủ chiến, một vài bộ lạc hung hãn chủ trương tập trung lực lượng, cùng Roland đế quốc liều chết chiến đấu bảo vệ quê hương.

Mà càng kỳ quái hơn là ở trong hiện trạng này lại còn kết hợp nảy sinh ra một phái khác biệt: Có người của vài bộ lạc thậm chí còn nghĩ ra xu hướng thứ ba là: Hướng về Roland đế quốc cầu hòa.

Nhưng vô luận là phái chạy trốn, phái chủ chiến hay là phái cầu hòa cũng vậy. Toàn bộ cũng đều có chung một nhận thức là dường như bọn họ đối với việc tiếp tục giữ gìn cái “Vương quốc” này đã không còn nhiều hứng thú. Ngay đến vị quốc vương lâm thời đương nhiệm của Liên hiệp vương quốc, chính là một tộc trưởng bộ lạc thực lực tương đối hùng mạnh trong các bộ lạc đó, mà tộc trưởng này lại rất tín nhiệm lão thầy tế Bencas, cũng kiên quyết phải chờ đợi lão thầy tế đi ra ngoài tìm kiếm vị “hậu duệ” của Phụ thần bộ lạc này trở về, rồi sau đó mọi người sẽ tiếp tục bàn bạc để quyết định.

Trong tình hình như vậy, Roline dẫn đội tàu tám mươi chiếc hải thuyền khổng lồ tới hòn đảo lớn Bà La Môn.

Có thể tưởng tượng được, sau nhiều lần phải chịu đựng sự xâm lược của Roland đế quốc, người dân Nam Dương đối với người của Roland đế quốc đã sinh ra một nỗi sợ hãi và cái nhìn thù địch gần như bản năng.

Cho nên, khi tám mươi chiếc hải thuyền to lớn, một đội tàu khổng lồ như thế vừa tới đảo Bà La Môn lập tức gây ra nỗi hoang mang kinh hoàng. Ở trên đất liền nghênh đón Roline chính là “quân đội Liên hiệp vương quốc” sau lúc khủng hoảng vội vội vàng vàng tập kết lại.



Ở trên thuyền nhìn xa xa thấy “Quân đội” này, lúc ấy thiếu chút nữa khiến cho đám thủ hạ của Roline cười ngất… Đám này cũng có thể tính là quân đội à!

Mấy tên quân bản xứ đó, không có áo giáp chỉnh thể, đến ngay cả quân phục cũng không có. Rất nhiều người chỉ khoác da thú, thậm chí là một số “áo giáp” được bện bằng mây rừng. Vũ khí trong tay cũng hỗn loạn đủ kiểu, có người sử dụng vũ khí kim loại, có người dùng cung tên lạc hậu kém chất lượng, thậm chí còn có người chỉ dùng gậy gỗ vót nhọn.

Roline hiểu rất rõ ràng muốn hoàn thành nhiệm vụ “Vơ vét tài sản” mà Đỗ Duy giao phó lần này, việc đầu tiên mình phải làm chính là “Lập uy”! Bởi vậy mặc cho lão thầy tế Bencas khổ sở van xin, nữ kỵ sĩ ta vẫn đưa ra quyết định: Ứng chiến!!

Trên tám mươi chiếc hải thuyền to lớn tất cả đồng loạt nổ pháo bắn một tràng! Chỉ trong khoảnh khắc đã oanh kích bến cảng vốn chỉ có thể nói là đơn sơ biến thành đống đổ nát. Còn mấy trăm tên cung tiễn thị vệ gia tộc trên thuyền Hoa Tulip đồng thời bắn ra, cũng từ loạt bắn đầu tiên này đã khiến cho quân đội của Liên hiệp vương quốc thiệt hại nghiêm trọng.

Sau đó, những tên đó kinh hoàng bỏ chạy thục mạng.

Lần đầu đối mặt đã đánh cho thật đau, cho hoảng vía những tên dân Nam Dương này. Tiếp theo lão Bencas được Roline phái lên bờ liên hệ với người dân Nam Dương. Đối phương thấy vị thầy tế này đã trở lại, lập tức triệu tập cuộc họp các tộc trưởng, lúc đó mới chẳng đặng đừng mà phải tiến hành nghi lễ nghênh đón vị nữ kỵ sĩ Roland đế quốc này lên bờ.

Roline cũng không có chủ quan, nàng lệnh cho tất cả đội tàu phải cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt để chiến đấu. Ngoài ra còn hạ lệnh bất luận ai cũng không được rời khòi tàu. Không cho phép bất kỳ thuyền nhỏ nào của dân Nam Dương tới gần đội tàu của mình, phàm là tới gần trong phạm vi tầm bắn của đội tàu, bắn chết không tha.

Xong xuôi đâu vào đó Roline mới nghênh ngang mang theo vài tên tùy tùng xuống thuyền nhỏ bơi vào bờ.

Kế tiếp, nàng được tiếp đón bằng lễ tiết long trọng thẳng một đường tới một “Thành thị” nằm giữa đảo Bà La Môn… tạm thời coi như là “Thành thị” vậy. Tại Đại hội tộc trưởng của Liên hiệp vương quốc, sau khi lắng nghe lời kể của lão thầy tế Bencas, khi biết đã tìm được “hậu duệ của Phụ thần bộ lạc” rồi, khiến tinh thần mọi người sôi sục tức thì.

Dù sao, người dân Nam Dương vẫn còn chịu ảnh hưởng rất lớn của tín ngưỡng Phụ thần. Lập tức, bất kể là phái chủ chiến hay là chủ hòa thậm chí là phái chạy nạn, đại đa số đều cho rằng, cần phải nghênh đón tiểu Rufik trở về.

Tuy vậy lại phát sinh hai, ba bộ lạc không tán thành. Bọn họ cho rằng chính mình đều chuẩn bị sắp chạy nạn rời khỏi nơi này nên cũng không cần đến tân quốc vương gì đó. Mà đã như thế thì cái giá quá lớn phải trả để nghênh đón về một đứa nhỏ có chút không thỏa đáng.

Kết quả, cuộc tranh luận biến thành trận cãi nhau. Đám người này cuối cùng chỉ thiếu chút nữa đánh lộn.



Trận tranh cãi này, qua cả mười ngày cũng không có đạt được kết quả nhất trí, đã làm vượt quá sức chịu đựng của Roline. Cuối cùng, nàng dằn mặt tất cả các tộc trưởng, vị nữ kỵ sĩ này hung hãn nói:

“Nếu như các ngươi không chịu trả tiền chuộc theo yêu cầu, như vậy ta không ngại sau khi trở về, sẽ xin Đức ngài công tước chúng ta lập tức chém tên tiểu tử kia! Hơn nữa, ta dẫn theo hạm đội khổng lồ đã tới nơi này, sao có thể tay không trở về, như vậy ta cũng không thể làm tròn nhiệm vụ chủ nhân của ta giao cho! Thế thì nếu các ngươi đã không chịu giao tiền… vậy ta buộc lòng phải tự mình đoạt lấy!! Ngày mai ta lập tức mang theo hạm đội quay về. Dù gì thì từ nơi này trở về Roland đại lục, trên đường phải đi ngang qua rất nhiều hòn đảo, có vô số bộ lạc lớn nhỏ của các ngươi, ta vừa đi vừa giết suốt chặng đường! Vừa giết vừa cướp, thẳng một lèo!”

Lời này có thể đã đủ gây chấn động rồi!

Nói thật ra, Roline mang đến tám mươi chiếc hải thuyền to lớn, quả thực cũng đã quá dọa người. Ít nhất, cho dù là đội quân viễn chinh của Roland đế quốc trước đây, cũng chưa từng có số lượng tàu thuyền quá nhiều như vậy… ngay đến Raymond bá tước phụ thân của Đỗ Duy viễn chinh năm đó, chẳng qua cũng chỉ dẫn theo hơn ba mươi chiếc thuyền mà thôi.

Chỉ có điều Roline thật ra cũng đúng là phô trương thanh thế. Suy cho cùng đội tàu của nàng cùng với hải quân của đế quốc khác xa nhau: Đội tàu của nàng tuy là rất nhiều, nhưng trên tám mươi chiếc thuyền lớn này lại không có nhân viên tác chiến gì. Chỉ giữ nguyên biên chế thủy thủ. Dù sao, những thuyền này tới đây, chủ yếu là để vận chuyển đồ vật, nếu như chứa đầy quân đội mà đến, làm sao còn có chỗ trống để chuyên chở đồ vật các thứ nữa chứ?

Nhìn thì đội tàu quả là khổng lồ nhưng thật ra vũ lực cũng không mạnh.

Song thế này, cũng khiến cho dân Nam Dương bị dọa cho hết vía rồi. Bọn họ không sợ người Roland lên bờ, nhưng là nếu như để cho Roline ngông nghênh thế này suốt chặng đường trở về, dọc đường mặc tình giết chóc cướp bóc. Tuy rằng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của các đại bộ lạc trên đảo Bà La Môn này. Nhưng mà suy cho cùng đại hội tộc trưởng lần này, cũng có không ít người tới từ bộ lạc trên các đảo nhỏ quanh vùng, những người này sẽ không để yên mà chịu như vậy được.

Ngay lập tức đã có rất nhiều người chuyển hướng về phía lập trường của lão thầy tế Bencas.

Chính do Roline tuôn ra những lời nói hung hãn đó, vào lúc xế chiều rất nhiều rất nhiều người dân Nam Dương tới bờ biển. Họ giết heo mổ dê, tới tấp đưa thức ăn ngon dưa quả ngọt đến đội tàu, chỉ mong mỏi có thể trấn an được những kẻ xâm lược đáng sợ của Roland đế quốc này.

Còn những bộ lạc lập trường quyết liệt kia đều tức giận rời khỏi đại hội tộc trưởng, thậm chí có vài tù trưởng bộ lạc khi trở về liền bắt đầu chuẩn bị chiến tranh!

Toàn bộ những việc này diễn ra trước mắt Roline, trong lòng nàng cũng đã đưa ra quyết định.

Hàng loạt các sự việc xảy ra sau đó, đã chứng tỏ rõ ràng sự trưởng thành của nữ kỵ sĩ Roline này! Thậm chí Đỗ Duy sau khi nghe xong câu chuyện Roline kể, cũng không kìm được, thở dài: “Hay cho Roline! Hay cho nữ kỵ sĩ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook