Ác Ma Pháp Tắc

Chương 416: Oan gia ngõ hẹp

Khiêu Vũ

30/03/2013



“Hả?"_Đỗ Duy ngẩn ra một lúc.

Sau đó hắn nhíu mày, đứng dậy :

- Đưa ta đi tìm đầu lĩnh của thương đội này

Toya thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói them :

- Thưa ngài, dong binh đoàn Cáo Sa Mạc chúng tôi tại hành tỉnh Desa ở Tây Bắc là dong binh đoàn đăng ký chính quy hơn nữa còn theo hạn mà nộp thuế, đối với gia tộc Tulip tuyệt đối trung thành! Chuyện này, cho dù trong đó có âm mưu gì cũng chẳng can hệ đến chúng tôi.

Đỗ Duy mỉm cười, vỗ vỗ tên hán tử đang căng thẳng :

- Ngươi yên tâm, ta hiểu các ngươi chỉ là hộ vệ đơn thuần mà thôi, chẳng hề biết chuyện gì.

Có được sự an ủi của quý khách "tới từ gia tộc Tulip ", Toya mới thật sự yên tâm. Hắn cùng với Đỗ Duy và Jojo đi ra ngoài lều, khẽ nói :

- Thưa ngài, tôi có nên tập hợp mọi người lại, khống chế tên đầu lĩnh đoàn thương buôn này trước không?

Đỗ Duy mỉm cười :

- Không cần.

Toya hắc hắc cười khan hai tiếng, lại nhìn Jojo đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, có một cao thủ như thế bên cạnh đâu cần người của mình giúp đỡ.

Đầu lĩnh của thương đội ở một mình trong một lều vải, hơn nữa người bên ngoài trông thấy Đỗ Duy cùng Toya đi đến cũng không dám ngăn cản. Đỗ Duy bảo Toya đứng đợi bên ngoài, bản thân cùng Jojo đi thẳng vào trong. Tên thủ lĩnh thương đội này là một trung niên ước chừng hơn bốn tuổi. Tóc quăn màu nâu, mũi tẹt, tựa hồ là một người Rolan có huyết thống của người thảo nguyên. Loại người ở vùng biên cảnh rất nhiều nên cũng không kỳ quái.

Thấy Đỗ Duy đi vào, tên thủ lĩnh thương đội giật mình, sau đó vẻ mặt tươi cười nói :

- A! Thì ra là ngài Harry Potter tôn quý. Ta ...

Đỗ Duy nét mặt bình tĩnh, thẳng tiến vào trong lều vải ngồi xuống sau đó nhìn tên thủ lĩnh thương đội điềm tĩnh nói :

- Quý ngài đây, ta có một vấn đề cần hỏi xin hãy thành thật trả lời ... Xin hỏi, ngài có mang theo một bức thư bên mình không?

Câu này vừa dứt, tên thủ lĩnh thương đội liền biến sắc, lui lại một bước. Theo bản năng, tay liền sờ vào cây loan đao đeo bên hông. Tại vùng biên giới, rất nhiều người có thói quen đeo loại loan đao mà người thảo nguyên thường dùng này.

Bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Jojo, trán tên thủ lĩnh thương đội liền đổ mồ hôi lạnh --- ban nãy chứng kiến thực lực của Jojo, y tự biết không phải là đối thủ của nữ võ sĩ này. Cho nên tay chạm chuôi đao, nhưng lại buông ra, chỉ khẩn trương nhìn Đỗ Duy :

- Quý ngài, đây là việc riêng của ta, xin ngài tốt nhất đừng can dự vào! Nếu không, đối với các hạ chưa chắc có ích lợi gì cả.

Đỗ Duy bậtcười, hắn nhìn tên thủ lĩnh thương đội, tủm tỉm nói :

- Ồ ?

"Không sai!"_Tên đầu lĩnh hơi trấn tĩnh lại, nghiến răng nói :

- Quý ngài đây, mặc dù thực lực mới lộ ra của ngài và vị nữ sĩ xinh đẹp này khiến ta rất ngạc nhiên... Hơn nữa, ta cũng đã nghe ra khẩu âm của ngài đậm chất khẩu âm Tây Bắc. Ta nghĩ hai vị cũng là người Tây Bắc cho nên ta khuyên hai vị việc này đừng cố can dự! Bất luận hai vị nghe gì, thấy gì, xin cũng giấu kín trong lòng đi. Ơn cứu mạng của hai vị chiều ngày hôm nay ta xin khắc ghi. Lời nói ban nãy, ta xem như không thấy gì… Nếu không, mặc dù hai vị thực lực xuất chúng, nhưng ở vùng Tây Bắc này… có một số việc, một số người, hai vị tốt nhất không nên trêu vào!

Lời nói này tuy rằng có cứng có mềm nhưng qua ngữ khí cũng không thiếu thành khẩn. Nhất là nói tới ân cứu mạng ban nãy, ánh mắt tên thủ lĩnh thương đội này, chí ít theo Đỗ Duy thấy, cũng rất chân thành. Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình, nhớ ra một việc, trên mặt vốn dĩ lạnh lùng trở nên ôn hòa một chút, nhìn vào mắt tên đầu lĩnh, thình lình hỏi một câu :

- Có phải ngươi làm việc cho gia tộc hoa Tulip?

"Ngươi!"_Tên thủ lĩnh thương đội biến sắc, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia quyết đoán, hắn nghiến răng một cái, biết rõ không địch lại vẫn tuốt đao đồng thời tay còn lại mò vào trong lòng…

"Đừng vội!"_Đỗ Duy mỉm cười. Hắn sờ vào ngực lấy ra một cái huy chương màu vàng, quơ quơ trước mặt tên gia hỏa đó :

- Ngươi hẳn phải nhận ra cái này.

Tên thủ lĩnh thương đội ngẩn ra, nhìn kỹ món đồ trong tay Đỗ Duy, không nén được chấn động, đột nhiên thất thanh la lên :

- Huy chương bằng vàng? A! Ngài là người của gia tộc hoa Tulip ?!

Hắn không còn do dự nữa, vội vàng quỳ xuống :

- Thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi ban nãy đã mạo phạm, tôi không hề biết rõ lai lịch của ngài.

Chiếc huy chương trong tay Đỗ Duy hình dáng lạ lùng, mặt trên có khắc hình hoa Tulip lửa. Đây chính là biểu trưng thân phận của người trong gia tộc Tulip. Hơn nữa, để đề phòng kẻ khác ngụy tạo, mỗi chiếc huy chương đều có một bộ số đặc biệt, bộ số này là các số Ả Rập do Đỗ Duy đặc biệt soạn ra, người ngoài tuyệt đối không biết được ý nghĩa. Loại huy chương này, từ huy chương bằng sắt màu đen tới cấp cao nhất là huy chương bằng vàng, đều là chuyên môn thuộc về một nhóm nhân viên bí mật chuyên tiến hành phản gián trên thảo nguyên, do thị vệ trưởng Alfa lúc trước phụ trách.

Tên thủ lĩnh thương đội này tự nhiên cũng là một nội gián phụ trách việc lai vãng trên thảo nguyên, làm việc cho gia tộc Tulip. Thấy Đỗ Duy đưa ra huy chương bằng vàng, tên thủ lĩnh thương đội xác định rõ ràng thật giả, thở phào nhẹ nhõm, thái độ lại càng thêm cung kính :

- Ra là... Quý ngài.

Hắn không biết phải xưng hô với Đỗ Duy thế nào, bất quá có thể nắm giữ huy chương bằng vàng, tin rằng cũng là người có thân phận cực cao trong gia tộc, xưng một tiếng "Quý ngài" cũng không quá đáng. Bất quá, tên đầu lĩnh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến đức ngài công tước hoa Tulip. Dù sao cũng không ai nghĩ đức ngài công tước ngày bận trăm công nghìn việc lại đột nhiên âm thầm chạy đến sa mạc.

Sau đó, tên thủ lĩnh thương đội cũng nói rõ thân phận của mình là thủ hạ của thị vệ trưởng Alfa, chuyên chịu trách nhiệm đi lại giữa đế quốc và thảo nguyên. Với thân phận ông chủ thương đội, thăm dò động tĩnh của các bộ lạc trên thảo nguyên đồng thời cũng phụ trách chuyển một số thư tín và tin tức.

Không đợi Đỗ Duy nói ra, hắn đã chủ động lấy bức mật thư trong ngực áo giao cho Đỗ Duy, trên thư có niêm phong, chưa từng mở qua :

- Nhiệm vụ của tại hạ lần này là đem thư giao cho tộc trưởng Saladin.

Bất quá Đỗ Duy chỉ liếc nhìn một cái, cũng không có nhận lấy mà nói luôn :

- Ngươi thu lại đi.

Hắn không cần nhìn cũng biết rõ nội dung bên trong bức thư hiện tại bản thân căn bản xem không hiểu! Bởi vì "sáng ý" của Đỗ Duy nên hắn sớm đã hạ lệnh, liên hệ với Saladin trên thảo nguyên, hễ là thư tín đều không được dùng chữ viết thông thường mà phải dùng ‘mật mã’. Loại mật mã này, Đỗ Duy phát minh ra cũng là tri thức thuộc về kiếp trước của hắn: thư từ qua lại, là một số những chữ số cổ quái tạo thành. Những chữ số này, người ngoài dù cho nhìn thấy cũng không biết là nghĩa gì, chỉ có người của mình mới biết.

Khi Saladin nhận được bức thư này, sẽ lấy ra một quyển sách mang theo bên người, án chiếu những chữ số trong bức mật thư, giở tới trang thứ mấy, hàng thứ mấy, chữ thứ mấy… Cuối cùng mới có thể trả lại như cũ nội dung của bức thư. Cái cách giữ bí mật này, trước mặt ở Rolan không có, có thể nói là phương pháp đi trước thời đại do Đỗ Duy sáng tạo ra.

"Quyển mật mã" Đỗ Duy và Saladin đã thống nhất không gì khác ngoài quyển “Giáo điển” của Quang Minh thần điện phổ biến nhất trên đại lục Rolan. Nếu những tín đồ của Quang Minh giáo hội biết Đỗ Duy lấy giáo điển thần thánh làm quyển mật mã, nhất định sẽ gán cho hắn tội danh bất kính với thần linh. Đỗ Duy cũng không mang theo “Giáo điển” bên mình nên dù hắn có mở bức thư cũng không hiểu nội dung. Dù sao đã khẳng định thủ lĩnh của thương đội này là "người của mình", cũng là đạt được mục đích. Sau đó Đỗ Duy dặn dò tên gia hỏa này, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi.



Có điều… không ngờ lại có một nhóm mã tặc biết được, muốn tới cướp bức thư này?!

Lẽ nào là bộ lạc khác trên thảo nguyên, biết mình và Saladin đã âm thầm cấu kết?

Nghĩ đến lời khai của tù binh lúc trước, băng mã tặc này và vài bộ tộc trên thảo nguyên ầm thầm có liên lạc... Như vậy xem ra các bộ tộc khác trên thảo nguyên cũng đang rục rịch a.

Hừ!

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, nói với tên thủ lĩnh thương đội :

- Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, thân phận của ngươi hẳn đã bại lộ! Bởi vì bọn mã tặc chiều nay là nhắm đến bức thư trên người ngươi mà tới cho nên trên đường đi, e rằng ngươi sẽ còn gặp một số nguy hiểm.

Tên thủ lĩnh thương đội vẻ mặt nghiêm nghị, thần sắc tràn ngập vẻ quyết đoán và kiên nghị, ngữ khí ngưng trọng, nói từng chứ một :

- Đại nhân, tính mạng của tôi là do ngài Alfa cứu về, tôi đã thề trung thành với gia tộc. Dù cho tôi có vì gia tộc mà bất hạnh chết đi thì gia tộc cũng sẽ chiếu cố vợ và con gái tôi, cho nên tôi không sợ chết!!

Đỗ Duy chăm chú nhìn thủ lĩnh thương đội này một hồi, hắn trịnh trọng gật đầu, đi tới cạnh anh ta, vỗ vỗ vai anh ta rồi trầm giọng nói:

- Cảm ơn anh! Tin tưởng ta, sự nỗ lực của anh sẽ được đền bù một cách xứng đáng! Những người vì ta mà ra sức sẽ khiến cho biên cương đế quốc càng vững chắc hơn!

Dừng một chút, Đỗ Duy cười nói:

-Anh yên tâm, chuyện mã tặc ta sẽ giúp anh giải quyết tốt. Anh chỉ cần dẫn người chạy đi... Có điều, nếu thân phận của anh đã bại lộ rồi, nếu tiếp tục dùng cái thương đội này để che dấu thân phận cũng không tốt. Ta đề nghị anh, tốt nhất nên dứt khoát rời khỏi thương dội, những thứ hàng hóa này cũng không cần trông coi, dùng ngựa nhanh chạy đi, sớm đưa văn kiện đến, hoàn thành nhiệm vụ của anh đi!

Nói xong, Đỗ Duy cùng JoJo bước ra cửa lều, thủ lĩnh thương đội đưa tiễn tới cửa, do Đỗ Duy có yêu cầu, không muốn bại lộ thân phận, thủ lĩnh thương đội mới không dùng đại lễ.

Đỗ duy lại tìm đến Touya đang canh gác ở bên ngoài, nghiêm mặt nói:

- Ngài Touya! Binh đoàn Cáo Sa Mạc của ngài có thể trợ giúp cho một việc gấp của gia tộc Tulip không?

Ánh mắt Touya lộ vẻ mừng rỡ, có thể dựa vào gia tộc Tulip cường đại nhất vùng Tây Bắc, đối với một đội lính đánh thuê trong sa mạc nho nhỏ của hắn quả thực giống như nằm mộng gặp chuyện tốt! Hắn vội vàng liên tục gật đầu.

-Rất tốt!

Đỗ Duy hứa với Touya:

-Ngài Touya, ta giao cho ngài một việc, nếu như ngài có thể hoàn thành xuất sắc, sau khi chuyện này xong xuôi, ngài có thể đến thành Roland gặp Philip trong phủ công tước Tulip. Ngài biết Philip là ai chứ?

Trong lòng Touya nhịn không được nói thầm: Philip... người tín nhiệm nhất bên cạnh công tước Tulip, tổng trưởng chính vụ của gia tộc Tulip vùng Tây Bắc, ai mà không biết? Hắn vội vàng gật đầu:

-Đương nhiên biết!

Đỗ Duy mỉm cười:

- Chuyện lần này ta giao cho anh, ta muốn anh chọn ra mười mấy tay chân đắc lực, sau đó bảo vệ vị thủ lĩnh thương đội này rời khỏi đội buôn đến nơi hắn muốn đến! Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, bằng mọi giá phải bảo vệ an toàn cho anh ta!

Touya gật đẩu, không nhịn được hỏi một câu:

-Còn thương đội này...

- Chuyện về thương đội anh cũng không cần lo, anh chỉ cần bảo vệ vị thủ lĩnh này cho tốt, thoát được khỏi vòng vây là anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ta giao. Chỉ cần làm chuyện này cho tốt, sau đó, ngài Touya, mời ngài chuyển lời cho quý đoàn trưởng, Cáo Sa Mạc cùng gia tộc Tulip từ nay đạt được sự hữu nghị, hơn nữa, tại Tây Bắc, trong phạm vi thế lực của gia tộc Tulip, Cáo Sa Mạc cùng Tuyết Lang binh đoàn sẽ được hưởng thu ưu đãi ngang nhau!

Touya nghe được lời này, tránh không được hớn hở ra mặt!

Được ưu đãi ngang với lính đánh thuê Tuyết Lang! Có gia tộc Tulip chống đỡ, sắp tới Cáo Sa Mạc sẽ trở thành tổ chức lính đánh thuê đứng đầu vùng Tây Bắc!

Nhìn bộ dạng hưng phấn vui mừng của Touya, Đỗ Duy lại bổ sung một câu:

- Nhớ rằng chuyện này là một bí mất, ngài cũng không nên lộ ra! Chiều nay ngài chọn ra vài người, lập tức đưa vị thủ lĩnh thương đội này rời khỏi đại đội lên đường đi!

Touya vội kìm sự hưng phấn, quay đầu rời đi chọn người.

Rất nhanh, Touya đã chọn được hai mươi người tín nhiệm nhất, thân thủ tốt nhất. Đỗ Duy cho hắn mang theo thủ lĩnh thương đội đang đêm rời đi.

Lưu lại trong thương đội là ba mươi lính đánh thuê, Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình, lại nổi lên một ý tưởng mới!

Gọi ba mươi người lính đánh thuê này tới, Đỗ Duy lấy từ trong ngực áo ra ba mươi miếng thủy tinh màu tím nho nhỏ đưa cho mỗi người một khối, sau đó cười híp mắt nhìn những người này:

- Các vì, nhiệm vụ bảo vệ thương đội lần này tới đây là kết thức! Thù lao cúa các vị ta đã giao cho ngài Touya, những miếng thủy tinh tím này là ta thưởng riêng. Có điều có qua có lại, ta giao cho các vị một nhiệm vụ mới!

Nụ cười của Đỗ Duy lúc này có chút âm hiểm, chỉ vào mảnh thủy tinh tím trong tay mỗi người, cười nói:

- Bây giờ, mỗi người chọn một hướng, tốt nhất là phương hướng của mỗi người không trùng hợp; nhiệm vụ mà ta giao cho các vị chính là chọn một hướng, sau đó mỗi người một con ngựa, mang thức ăn nước uống, dùng tốc độ nhanh nhất trong khả các vị đi tới, ta muốn các vị đi ít nhất hai ngày! Sau đó xem như các vị hoàn thành nhiệm vụ, có thể về nhà! Người nào hoàn thánh nhiệm vụ, sau khi trở lại Desa hành tỉnh có thể vào trong phủ Roland lãnh một trăm đồng vàng!

Lời vừa nói xong, mọi người lập tức ồ lên. Những người lính đánh thuê này, ngươi nhìn ta,, ta nhìn ngươi, trên mặt mỗi người dần dần hiện lên thần sắc mừng rỡ.

Đỗ Duy nói chậm rãi:

- Ta biết, một mình một ngựa (đơn thương độc mã) đi trong sa mạc, đi liền hai ngày, taht65 rất nguy hiểm! Có điều ta tin tưởng các vị đều là lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú, sa mạc này các vị cũng không phải chỉ mới đi qua một hai lần. Nếu ai không muốn nhận nhiệm vụ này bây giờ có thể rời khỏi. Có điều nếu như các vị đồng ý, ta phải nhắc nhở các vị, nếu như lạc đường một mình trong sa mạc rồi chết đói hay chết khát thì đừng nên oán hận ta!

Bọn lính đánh thuê cười ầm lên, lập tức liền có người kêu lên:

- Thưa ngài, chúng tôi ai cũng đều có kinh nghiệm! Vùng sa mạc này, người ngoài nghĩ là nguy hiểm, chúng ta đi qua đã không biết bao nhiêu lần, cho dù nhắm mắt cũng sẽ không đi lạc!

- Đúng vậy! Đặt mình trong mạo hiểm chính là số mệnh của lính đánh thuê, nếu như trên đường mạo hiểm lạc đường mà chết, quả thực chính là sỉ nhục! Ha ha ha

JoJo ở cạnh bên thấy việc này, lại cũng hiểu rõ dụng ý của Đỗ Duy, không khỏi thở dài vì sự thâm hiểm của Đỗ Duy...

Đã dùng qua cả ngàn thuật che mắt, vẫn chưa đủ... Đỗ Duy ném cho JoJo một cái nhìn, thấp giọng nói:



- Tên yêu quái đáng chết kia chỉ sợ sẽ nhanh chóng tỉnh dậy rồi đến đây phá trò hề của chúng ta, đuổi tối Tây Bắc. Đến lúc đó, nơi này lại tặng thêm cho hắn bấy nhiêu mê hồn trận, để hắn từ từ mà tìm. Hắn phí càng nhiều thời gian, chúng ta có càng nhiều cơ hội để chạy thoát.

Nhanh sau đó, những người lính đánh thuê này nhận tiền của Đỗ Duy rồi nhao nhao lên ngựa rời đi.

Thấy một nhóm lớn lính đánh thuê rời đi, mà ngay cả thủ lĩnh thương đội cũng nhân đêm tối mà ra đi, những người còn lại ở trong thương đội này chỉ biết: yêu cầu của ngài Baud là mệnh lệnh. Đi theo ngài Baud có thể thoát đi.

Mệnh lệnh lạ lùng này dù sao cũng do thủ lĩnh thương đội phát ra, những người tùy tùng tuy có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Còn về vấn đề an toàn sau khi toàn bộ bọn lính đánh thuê rời đi... đừng nói giỡn, không thấy vị nữ kỵ sĩ áo trắng xinh đẹp đó sao? Có nàng ở đây còn lo gì mã tặc! một mình nàng có thể sánh ngang với toàn bộ bọn lính đánh thuê lúc nãy.

Sau khi người nên đi đều đã đi rồi, Đỗ Duy lập tức quang minh chính đại lên vị trí thủ lĩnh tạm thời của thương đội này. Hắn hạ lệnh cho mọi người tiếp tục nghĩ ngơi. Còn những mã tặc này, Đỗ Duy không chút lưu tình!

Cường đạo trong sa mạc, giết người cướp của, không có kẻ nào không đáng chết. Đỗ Duy không hề lưu tình ra lệnh vùi toàn bộ vào trong cát!

Cách làm đầy máu tanh này của hắn càng khiến người trong thương đội không có ai dám có ý kiến về thân phận thủ lĩnh của Đỗ Duy.

Một mình chiếm lấy lều lớn của thủ lĩnh thương đội, Đỗ Duy cho người đốt một đống lửa lớn ở bên ngoài cùng JoJo ngồi tựa vào nhau.

- Ngươi thấy, chiều nay, sau khi những mã tặc này chạy về hồi báo, bọn đó đến khi nào sẽ lại đuổi theo?

JoJo cười hỏi Đỗ Duy.

Đỗ Duy cười ha ha một tiếng, ôm đầu nằm ngửa ra đất, nhìn bầu trời sao:

- Ta cũng không quan tâm. Chỉ là một đám mã tặc thôi, có đến, cũng chỉ là một đám ô hợp, cho dù mấy tên tù binh này mạnh miệng, nói tên đại đầu lĩnh đó là một tên rất lợi hại... hừ, một thủ lĩnh mã tặc, có thể lợi hại tới mức nào? Ta trái lại lại mong bọn chúng nhanh nhanh đến một chút, chúng ta giải quết cả bọn, sau đó ăn sáng sớm rồi lên đường.

Đỗ Duy cùng JoJo rất thư giản.

Chính xác, một thủ lĩnh mã tặc, có thể lợi hại tới trình độ nào? Có JoJo với thực lực của võ sĩ cấp tám bên cạnh hơn nữa Đỗ Duy là một người có thân thủ cũng không tầm thường. Nhìn khắp đại lục, chỉ cần người đến không phải là cường giả thánh cấp, căn bản không có chuyện gì để lo lắng.

Phải biết rằng, ngay cả đại địa kỵ sĩ của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn của Quang Minh thần điện cũng chỉ là cấp tám mà thôi!

Một đầu lĩnh mã tặc?

Đỗ Duy vẫn không để vào mắt.

- Ta bây giờ lại càng hứng thú, nhưng mà tên yêu quái chết tiệt kia... hắc hắc, không biết hắn thấy ta lưu lại hơn một ngàn cái ma pháp cảm ứng, vẻ mặt hắn sẽ ra sao... hahahahaha...

Đỗ Duy cười rất khoái trá, JoJo bên cạnh âm thầm nhẹ nhàng nhích lại gần, nằm cạnh Đỗ Duy, hai người cùng ngắm bầu trời đầy sao.

Sa mạc về đêm, ánh sao đầy trời sáng ngời chiếu trên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn sao trời:

- Tinh Tinh, hờn dỗi gì đấy?

Đỗ Duy cười một tiếng.

Thân thể JoJo nhích một chút về phía Đỗ Duy, âm điệu nhẹ nhàng, thấp giọng nói:

- Đưng động đến tên ấy... Đỗ Duy, ta cảm giác được, như vậy...

Tựa hồ do dự một chút, nàng mới lấy thêm dũng khí, ôn nhu nói:

- Có thể cùng ngươi ở chung một chỗ như vầy nhìn Tinh Tinh thật sự rất tuyệt vời, cho dù bị người khác tiếp tục đuổi giết như vầy, ta cũng không sợ...

Câu nói cuối cùng, giọng nàng run rẩy, phảng phất như rung cùng nhịp đập con tim...

Mặc dù Đỗ Duy im lặng không nói, nhưng trong tình cảnh này, nằm dưới trời sao, bên cạnh lai có một cô gái tuyệt đẹp thổ lộ tâm tư với ngươi. Tình cảnh đẹp như vậy làm gì có người nào không động tâm chứ!

Ít ra, Đỗ Duy cũng đang cảm thấy, lòng mình mặc dù kiên trì kháng cự, giữ tâm băng lạnh, nhưng cũng có chút dấu hiệu từ từ bị hòa tan mà hắn không hề hay biết.

Tự nhiên, một làn hương tình phảng phất lan tỏa trong không khí...

Cũng không biết trải qua bao lau, đến khi hai người hình như có chút mê đi, từ trong bóng tối truyền đến một tiếng người khiến tim Đỗ Duy giật thót!

Thanh âm này đứt đoạn khó nghe, tràn ngập oán khí vô tận, lọt vào tai người, phản phất mang oán hận vô hận!

- Hừ, ta còn tưởng là ai làm hỏng chuyện tốt của ta! Hóa ra là ngươi!

Cùng với thanh âm này, một bóng người toàn thân đen nhánh chậm rãi từ trong góc tối bên cạnh âm thầm đi ra.

Người này lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động! Ngay cả cường giả như Đỗ Duy và JoJo cũng không thể phát hiện chút gì!

Mà Đỗ Duy vừa nghe thấy thanh âm này, trong lòng hắn lập tức trầm hẳn xuống!

Ta nhổ vào! Ông trời! Ông đây sẽ không xui xẻo như vậy chứ!

Một đầu mục mã tặc mà thôi! Làm sao mà lại là một sát tinh như vậy?

Đỗ Duy đang từ trạng thái nhàn nhã đi chơi chuyển thành lông tóc dựng đứng, đột nhiên nhảy dụng lên, trợn mắt nhìn chăm chú người đứng trong bóng tối. Mà JoJo phảng phất cũng bị sát khí ngập trời của người này chấn nhiếp, nhịn không được toàn thân căng thẳng, gắt gao nhìn chăm chú người kia.

Người này bước từng bước ra từ trong bóng tối, cuối cùng cũng lộ ra tướng mạo của hắn.

Vóc người hắn cũng không cao, thậm chí có thể nói rất lùn; nhưng từ một người như vậy lại tỏa ra một cổ khí thế u ám đáng sợ, đôi mắt nọ gắt gao nhìn chăm chú Đỗ Duy, khóe miệng mang theo một tia cười tà ác.

- Đã lâu rồi, công tước Tulip! Có thể gặp ngài ở đây, ta thật là vui mừng!

Thanh âm này chứa đựng hận ý vô cùng, Đỗ Duy nghe xong cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười một tiếng, chỉ có điều chính hắn cũng biết, nụ cười của mình bây giờ rất khó coi!

Có điều hắn vẫn hít sâu một hơi, cắn răng nói:

- Không sai, quả thật là lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook