Chương 310: Phá hoạ
Khiêu Vũ
30/03/2013
Đương nhiệm giáo hoàng thần điện Saint Paul XVI xuất hiện ngay tại Lãnh Tuyền quan.
Lão một thân mặc áo xám mộc mạc đến chặn đường vị Vu vương Đại Tuyết Sơn Bạch Hà Sầu .
Bạch Hà Sầu sắc mặt bình tĩnh nhưng sự cuồng nhiệt cùng hưng phấn trong mắt càng thêm nồng đậm. Đỗ Duy đứng gần hắn có thể cảm giác được trên người Bạch Hà Sầu đang bộc phát chiến ý làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Quái vật này thật là kinh khủng, chỉ là tự nhiên dẫn phát chiến ý mà đã cường đại như thực chất! Ngay cả Đỗ Duy đứng cạnh hắn cũng bị chiến ý này bao phủ không khỏi toàn thân hưng phấn và kích động lên.
- Ngươi là người đứng đầu thần điện vốn không để vu vương Đại Tuyết sơn trong mắt! Âu cũng là tín ngưỡng của bất đồng. Ngươi đến đây ngăn cản ta là muốn cùng ta so tài ?
Bạch Hà Sầu nhìn thẳng Giáo hoàng nói
Paula XVI khe khẽ thở dài:
- Ta ở trong thần điện nghe nói việc ngươi trên đường đánh bị thương giáo đồ của ta. Thẩm phán trưởng kia tuy có chút khiến ta không thích nhưng thực lực của hắn đã cỡ ma pháp sư cấp tám rồi. Ta nghe họ trở về miêu tả, cẩn thận suy nghĩ về trang phục của người trên đại lục này thì ngoài người đến từ Đại Tuyết Sơn cũng thật nghĩ ra còn người nào khác nữa. Vu vương bệ hạ! Ta tuy chỉ còn bộ xương già nhưng đại lục Roland dưới ánh sáng quang minh của thần chiếu rọi thì ta thân là người hầu của thần ở nhân gian không thể cho phép có người khinh nhờn quang minh cuả thần linh. Đáng tiếc nhân tài trong thần điện quá ít ỏi nên người có khả năng gánh vác chia sẻ cùng ta cũng không có!
Nói xong, giáo hoàng ho khan hai tiếng, không nhịn được mà thở dài.
Hai người nói đến đây thì ngừng.
Đỗ Duy ở phía sau chợt lạnh ngắt, một áp lực cường đại không tên đột nhiên trùm lên người! Hắn thực lực không đủ mà phải đứng ở nơi đang có hai đương thế đại cường giả đối đầu. Tuy không nhằm vào hắn nhưng với khí thế cường đại vô hình của mỗi bên đang phát ra đối chiến . Đỗ Duy đứng quá gần liền ăn miểng! Cảm thấy bản thân dù đứng trên mặt đất nhưng ý thức trong đầu đột nhiên chìm vào đại dương không bờ bến. Chung quanh đều là những cơn sóng khổng lồ, vô số dòng chảy kích động, ý niệm duy nhất lúc này của Đỗ Duy là bản thân giống như một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa đại dương bao la đang gầm thét, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Sắc mặt càng thêm trắng bệch, đau đớn không nói nên lời, bất đắc dĩ liều mạng đem tinh thần lực bản thân ra chống đỡ. Đột nhiên mũi miệng chảy ra máu tươi, thân thể mềm nhũn ra, chỉ cảm thấy mắt trở nên tối đen đi, trong đầu vô cùng đau nhức! Đỗ Duy trong lòng hoảng sợ, hắn biết mình tuyệt đối không thể ngất đi! Một khi ngất đi tinh thần lực sẽ hoàn toàn mất theo, đến lúc đó ý niệm sẽ không khống chế được của cơ thể nữa. Trước áp lực của hai đại cường giả tức thời sẽ bị cuốn vào trong cơn lốc do hai người quyết đâu tạo ra, lập tức sẽ bị giằng xé! Khi bản thân tỉnh lại sẽ biến thành một tên đần không một chút ý thức!!
Trong lòng Đỗ Duy tuy hiểu rõ, mặc cho mồ hôi chảy ròng ròng thấm ướt hết áo nhưng càng lúc tinh thần càng nở căng mạnh hơn. Tinh thần lực bản thân càng kéo càng dài, mơ hồ đã không thể khống chế được sự nguy hiểm! Vào thời khắc nguy hiểm này Đỗ Duy cảm thấy toàn thân bất ngờ chấn động, một luồng hơi lạnh đánh tới làm tòan thân lập tức đông cứng. Nhưng tinh thần lực hắn tức thời được thả lỏng ra, ảo giác tinh thần nổ tung trong đầu liền biến mất, đầu óc dần thanh tĩnh lại. Trong tai thì nghe tiếng cười lạnh của Bạch Hà Sầu:
- Nhóc con không biết sống chết ! Ta và giáo hoàng đang dò xét nhau, ngươi đạt tới cảnh giới nào rồi mà có khả năng theo dõi? Thành thật đứng im đợi đó ! Đừng cố dùng một chút tinh thần lực đáng thương của ngươi để theo dõi chúng ta chiến đấu nữa!
Nghe xong, Đỗ Duy liền cảm thấy thân thể rời khỏi mặt đất nhẹ nhàng đung đưa bay ra ngoài. Người đang ở giữa không trung đột nhiên cảm thấy trong ngực khó chịu ói ra ngụm máu. Sau khi phun ra ngụm máu nhanh chóng thấy ngực thoải mái trở lại,quyền khống chế tinh thần lực toàn bộ về hết lại trong tay ! Đỗ Duy hiểu Bạch Hà Sầu trong lúc hắn bên bờ vực đã kéo hắn trở lại, trong lòng không khỏi cảm kích đối với tên ác nhân này. Âm thanh Bạch Hà Sầu lại lần nữa truyền đến:
- Ngươi không cần cám ơn ta! Ngươi có chết hay không ta không quan tâm! Ta quan tâm chính là con sủng vật của ta, nếu ngươi chết thì sủng vật mà ngươi đã ký khế ước linh hồn cũng chết theo.
Lúc Đỗ Duy rơi xuống đất đã bay ra ngoài trăm thước, sau khi đặt mông xuống đất chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn, một chút hơi sức cũng không còn. Tuy chỉ là trong một khoảnh khắc nhưng Đỗ Duy biết bản thân không biết đã đi qua đi lại hết mấy lần cửa tử. Hai đại cường giả âm thầm dùng tinh thần lực dò xét đối phương, so đấu vô hình như hai đầu quái thú xung kích vào nhau. Bản thân hắn như một con kiến nho nhỏ kẹp ở giữa, mém chút là thịt nát xương tan!
Bạch Hà Sầu sau khi ra tay đem Đỗ Duy đưa ra xa xa phía sau mới quay đầu lại nhìn Giáo hoàng phía xa cười nhạt nói:
- Hay cho Giáo hoàng ngươi! Tên nhóc này cũng là công tước người Roland các ngươi ngươi, vừa rồi khi ra tay lại không hề sợ sẽ giết chết hắn sao?
Paula XVI cười nhạt một tiếng:
- Đối mặt với vu vương, ta nếu lơ là một chút chỉ sợ là đã xong hết rồi!
Bạch Hà Sầu “ Hừ!” một tiếng , chân trái bước lên một bước . Một bước này nhất thời sinh ra hiện tượng lạ !!
Giáo hoàng thở dài trong miệng niệm:
- Thần nói ta cho phép hắc ám tồn tại nhưng hắc ám sẽ vĩnh viễn không thể áp đảo được quang minh. Nếu không đưa tới ta tịnh hoá…
Hắn nói như tự lẩm bẩm với mình nhưng từng chữ một vào tai Đỗ Duy như búa tạ. Đến cuối cùng, mỗi chữ như nặng ngàn cân cuốn đến một cỗ sóng âm vô hình.
Khoảng cách giữa Bạch Hà Sầu và Giáo hoàng chỉ có khoảng hai trăm thước, bây giờ đột nhiên trên đường đi hai trăm mét này mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng đạo, từng đạo sóng âm quái dị lao tới như biển rộng dâng trào!! Sắc mặt Bạch Hà Sầu ngưng trọng hai tay để sau người từng bước một tiến về phía trước.
Một câu này của Giáo hoàng mỗi một chữ đều hàm chứa thánh lực cực mạnh, hóa thành mười mấy đạo sóng âm cuồng bạo khuếch tán trên khoảng cách hai trăm mét giữa hai người. Bạch Hà Sầu cũng rất mạnh mẽ, hắn cũng không làm gì chống đỡ chỉ đơn thuần như vậy một bước đi vào trong sóng âm, mắt thấy một đạo sóng âm va trên người hắn, áo bào trắng trên người Bạch Hà Sầu tức thời phồng lên sau đó nghe “xuy xuy” vài tiếng … Mấy tia sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện trong chu vi quanh thân Bạch Hà Sầu. Này mấy luồng sáng bạc lạnh lẽo giống như ánh trăng nhưng lại lợi hại vô cùng. Sóng âm thoa đầu tiên khi còn cách cơ thể Bạch Hà Sầu mấy thước đã bị mấy luồng sáng bạc bén nhọn như dao ấy cắt nát thành mảnh vụn. Bạch Hà Sầu một bước bước ra như khiến cho mọi thứ tức thì dừng lại! Giáo hoàng dùng chú ngữ tạo ra mười mấy sóng sâm bắn trước sau bắn tới, Bạch Hà Sầu vẫn đứng ở trong vùng sóng âm, chung quang thân thể xuất hiện các vài luồng sáng bạc, hắn chính là đang sử dụng băng sương đấu khí lợi hại vô cùng!
Càng về sau sóng âm gào thét càng mãnh liệt, áp lực lên Bạch Hà Sầu dần dần tăng thêm, bước đi dần dần chậm lại nhưng hắn vẫn cứ bước chậm rãi từng bước một hướng về Giáo hòang không dừng lại!
Sắc mặt Giáo hoàng ngưng trọng, đột nhiên ở xa xa vươn tay chỉ tới Bạch Hà Sầu, trong miệng ngâm xướng từng câu giáo điển:
- Nếu là sùng sái ta, ta sẽ thương hại. Nếu là miệt thị ta sẽ trừng phạt!
Ngón tay điểm một cái, trong khoảng cách giữa hai người bất chợp không dấu hiệu gì sinh ra dị biến! Khỏang cách giữa hai người bỗng kéo dài ra vô hạn. Cảnh vật hoang dã chung quanh tức thời toàn bộ không thấy, trừ đường đi dưới đất ra những chỗ khác toàn bộ biến thành một mảnh hư không!! Mắt thấy khoảng cách giữa Bạch Hà Sầu và Giáo hoàng đang cỡ trăm thước nhưng pháp thuật kia đã làm trăm thước trở nên vô hạn, xa không thể đụng tới.
Pháp thuật này là tuyệt chiêu trong thần thuật! Giáo hoàng bằng vào thần lực vô thượng của thánh cấp thay đổi pháp tắc thời không khiến cho cự ly trăm thước ngắn ngủi biến thành đường lên trời. Bạch Hà Sầu dừng bước, đứng im nhìn Giáo hoàng trước mặt, đột nhiên chau mày. bước lên trước mấy bước. Lần này lại không hề có bất kì sự ngăn cản nào, nhưng Bạch Hà Sầu nhìn lại thì khoảng cách hai người không hề được rút ngắn chút nào. Ánh mắt Bạch Hà Sầu đột nhiên loé lên, không tiến tới mà lùi liên tục lui lại mười bảy mười tám bước, ngẩng đầu nhìn Giáo hoàng, khoảng cách hai người vẫn không thay đổi bị kéo xa chút nào.
Bạch Hà Sầu cuối cùng cười cười:
- Thú vị !Thú vị! Không ngờ hôm nay ta lại gặp một vị thánh cấp có lĩnh ngộ quy tắc khác thường.
Pháp thuật này của Giáo hoàng là dùng quy tắc không gian khiến cho khoảng cách giữa hai người dài ra vô tận. Bạch Hà Sầu dù tiến hay lui, đều không cách nào thay đổi khoảng cách giữa hai người. Người khác bước một bước cũng khoảng nửa thước, nhưng sau khi Saint Paula XVI thay đổi thời không thì mặc cho Bạch Hà Sầu tiến hay lui đều bị trói buộc tại chỗ như cũ. Hắn tiến hay lui trong không gian này căn bản đều là dậm chân tại chỗ! Đây không phải là pháp thuật che mắt hay là pháp thuật tạo ảo giác đánh lừa. Mà là thay đổi pháp tắc của thời không.
Đỗ Duy ngồi phía xa nhìn hai người đấu phép, trong lòng xúc động không thôi. Hắn cẩn thận nhớ lại mấy trận quyết đấu của cường giả thánh cấp mà bản thân từng chứng kiến. Bước vào thánh cấp, lực lượng cũng không còn hạn chế ở cảnh giới bình thường nữa. Cường giả thánh cấp không chỉ hạn chế trong tu luyện lực lượng lớn nhỏ mạnh yếu mà còn từ “lượng” thăng cấp đến “chất”! Đó là pháp tắc mới, là khác biệt căn bản giữa cường giả thánh cấp và người bình thường. Đỗ Duy ngẫm lại những thánh cấp là đối thủ của Bạch Hà Sầu
Rodriguez am hiểu chính là lĩnh ngộ quy tắc của không gian, thậm chí có thể sử dụng đỉnh cao. Khi hắn đối chiến với đối thủ bình thường, dùng lĩnh ngộ đối với pháp tắc không gian mà đứng ở thế không thể thua. Cho nên thánh cấp của Rodriguez là dựa trên việc “lợi dụng” quy tắc.
Giáo hoàng xem ra cao hơn Rodriguez một tầng, hắn không chỉ hiểu biết quy tắc mà thậm chí có thể sửa đổi pháp tắc không gian! Như sự thay đổi pháp tắc thời không này giữa hai người khiến cho Bạch Hà Sầu bị trói buột không cách nào tiến lên hay lui về sau được. Nếu Bạch Hà Sầu không cách nào phá giải thì hắn chạy một trăm năm trong đó cũng đừng mong áp sát Giáo hoàng! Lực lượng thánh cấp của Giáo hoàng là dựa trên việc “tu sửa” quy tắc!
Vậy còn Bạch Hà Sầu thì sao…Nghĩ tới đây đột nhiên nghe thấy Bạch Hà Sầu cười khẽ .Hắn không làm việc thừa là tiến hay lui nữa. Mà nhắm hờ mắt lại, cẩn thận dụng tâm cảm thụ cái gì đó, cuối cùng thở dài từ đáy lòng, khen thưởng nói:
- Thật độc đáo! Thật độc đáo! Giáo hoàng người hôm nay đúng là khiến ta rất ngạc nhiên vui mừng !
Giáo hoàng hơi hơi gật đầu, trên khuôn mặt già nua hiện ra vài phần uể oải, cánh tay khô gầy đưa ra như có chút quá sức, đầu ngón tay chỉ hướng Bạch Hà Sầu hình như đang run nhẹ. Nghe được lời Bạch Hà Sầu, ôn hòa cười một tiếng:
- Vu vương ngài khiêm tốn rồi ! Ta e cố hết sức cũng không phải là đối thủ của ngài.
Bạch Hà Sầu trầm tư một hồi nói:
- Ngươi đã không khiến ta thất vọng, ta sao có thể khiến ngươi thất vọng chứ ?
- Tuy vậy ! - hắn cười ha ha một tiếng - Ngươi có thực lực thay đổi quy tắc thời không đúng là khiến ta ngạc nhiên thán phục! Nhưng đáng tiếc ngươi vẫn còn là …
Nói tới đây hắn dừng một chút rồi thấp giọng nói tiếp:
-…Hoạ! Trung! Nhân!
Ở đầu ngón tay hắn, vô số đấu khí sáng bạc như đàn rắn từ khắp người Bạch Hà Sầu chợt loạn xạ bắn ra, tấn công vào mảnh không gian hỗn độn hư ảo xung quanh, dưới sự công kích của vô số đấu khí chớp mắt bị khai mở ra vô số lỗ nhỏ! Không gian hư ảo bị nghiền nát, dữ dội nổ tung!
Bạch Hà Sầu đứng trong vụ nổ, mặt lộ nét cười đột nhiên nhấc tay phải lên cao, quát nhẹ một tiếng…Trong tiếng rít gào, một luồng sáng lạnh chói lóa từ lòng bàn tay hắn bắn ra. Đấu khí sắc bén chói lòa như thể tàn phá bất kì thứ gì trước mặt, như tuyết lạnh từ trên trời trực tiếp quét xuống mang theo sức mạnh vô cùng bất tận ... Không có đất trời rung chuyển, không có cát bay đá chạy. Nhưng khi lực lượng băng sương đấu khí vô địch này chém ra! Quy tắc không gian mà Saint Paul XVI cố sức thay đổi …
Cả không gian dưới đấu khí này chia làm hai!
Bạch Hà Sầu nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ về phía trước, từ vết nứt không gian bị chém rách đi ra . Mọi thứ ảo tượng xung quanh hư không hỗn loạn đều hóa thành hư ảo! Nhìn lại lần nữa, trời vẫn như cũ là trời, đất vẫn như cũ là đất, đường vẫn như cũ là đường! Nhưng Paul XVI đã ở trong khoảng cách mười bước!
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.