Chương 286: Sẽ có đáp án sao?
Khiêu Vũ
30/03/2013
Đương nhiên, Đỗ Duy chẳng lạ lẫm gì cái từ "thiên sứ" này, chỉ có điều, dường như thiên sứ thế giới này chẳng giống cái loài có cánh dài sau lưng mà hắn biết ở kiếp trước.
Những gì QQ nói sau đó không ngờ đã khiến cho người ta phải ớn lạnh!
- Cũng là bắt đầu từ ngày đó, ta từ bỏ luôn ảo tưởng cuối cùng về thần linh. Trước kia mặc dù ta chẳng tin, nhưng cũng không ác ý công kích sự tồn tại của đám thần thánh này… nhưng từ sau ngày đó ta đã hiểu ra rằng mọi thần thánh căn bản chẳng có chút gì gọi là nhân từ đối với loài người. Sự sùng bái và tín ngưỡng của con người đối với thần linh thực ra chỉ là theo ý thức chủ quan, chứ đối với thần linh mà nói, loài người chẳng qua cũng giống như trâu bò chăn thả hoặc con kiến hôi dưới chân mà thôi. Người du mục chăn nuôi trâu bò là để thu hoạch, ở đâu ra những thứ gọi là nhân từ hay ban ơn?
- Thiên sứ mà ngươi nói, rốt cuộc như thế nào? Cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Đỗ Duy bật cười:
- Chẳng nhẽ cái loài có cánh dài sau lưng…
QQ bỗng nhiên tủm tỉm cười:
- Cách nói của người giống y hệt chủ nhân Aragon ngày trước. Vâng… có cánh dài sau lưng gì đó, chủ nhân cũng từng nói vậy, chỉ là… sự việc không phải như thế.
- Buổi tối đó, khi ta tỉnh dậy sau giấc mơ, thấy viên đá ở cạnh gối, ta đã biết rõ sự việc rất nghiêm trọng. Lúc trước kế hoạch ‘soán thần’ vốn để lợi dụng Quang minh giáo hội, nhưng xem ra, thần linh sau lưng giáo hội quả thực đã hiển linh. Vô luận thế nào, điều này cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đối với sự nghiệp của chủ nhân Aragon. Nếu quả thật giáo hội có thần linh chống đỡ, có lẽ từ nay về sau chúng ta không có cách nào lợi dụng, muốn làm bọn chúng suy yếu càng khó khăn hơn. Cho nên ta không kể chuyện này cho bất luận kẻ nào, mà bí mật gặp trực tiếp chủ nhân Aragon. Chúng ta thương lượng nửa ngày rồi quyết định, tạm thời không công bố việc này ra ngoài, tự chủ nhân và ta cùng đi lên đỉnh núi, nghênh đón thần tích nữ thần giáng xuống… xem coi vị thần linh đó rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì?!!
Vì vậy, chúng ta đi mà che giấu tin tức với tất cả mọi người. Ngươi có thể tưởng tượng ra lúc ấy chủ nhân đã là Hoàng đế đế quốc, còn ta là thủ lãnh trọng yếu của giáo hội, cho nên tin tức chúng ta lặng lẽ xuất hành chỉ có thể tạm thời ém lại, nhưng chẳng cách nào giấu trong thời gian dài.
Chúng ta theo thời gian báo mộng đi tới ngọn núi kia… Vâng, giáo điển của giáo hội có ghi lại cái gì nhỉ?! Ta tắm rửa trai giới, đi bằng chân trần, đất đá cào xước, chân máu chảy ròng ròng, đi lên đỉnh núi cầu thánh… Mấy điều này dĩ nhiên toàn là lời bịa đặt chó má, sự thật lúc ấy, chủ nhân Aragon còn cầm theo cả vũ khí. Aragon dường như có chút dự cảm không hay về thần tích mà nữ thần giáng xuống, ta cảm giác như người chuẩn bị đi chiến đấu vậy.
Vào giữa trưa ngày hôm đó, ta quả nhiên thấy trên mặt đỉnh núi hiện ra một ma pháp trận. Lúc trước ở dưới chân núi ta đã xem xét, đúng là thời điểm ta nằm mơ trước kia, chỗ đỉnh núi bị sét đánh xuống. Ma pháp trận này hiển nhiên là do sấm sét tạo ra.
Ta đem tảng đá đặt ở trung tâm ma pháp trận, lập tức xảy ra hiện tượng mà giáo điển vẫn kể là 'hồng quang rực rỡ, tỏa sáng ngàn dặm'.
Ta vẫn hằng tưởng rằng thần tích nữ thần hiện thân, quá nửa sẽ là ý chỉ của thần linh ban xuống hay gợi ý gì đó, nhiều nhất là ban xuống một thần khí. Dựa theo truyền thuyết ngày xưa thì quá nửa sẽ là như vậy. Chỉ là không ngờ lần này nữ thần quả nhiên phái xuống một thiên sứ!
Lúc ấy ta đứng ở trên đỉnh núi, tận mắt nhìn thấy một luồng ánh sáng từ trên trời giáng thẳng xuống, không gian cũng như méo mó, có thể mơ hồ thấy một cột sáng từ trên trời, rồi một bóng người toàn thân rực rỡ sắc vàng từ đó bước ra.
Kẻ đó thật không phải là người. Hắn không có thân thể, chỉ là một quầng sáng mang hình dáng của con người mà thôi.
Lúc đó, ta đứng ở trước mặt hắn mà tự trong thâm tâm lại dấy lên một nỗi sợ hãi bản năng. Trên mình cái bóng này có một loại áp lực khiến cho ta không thể kháng cự, sự việc đó người chưa từng trải qua thì không thể hiểu được đâu! Bầu trời rực rỡ, hắn từ trong cột sáng đi ra, rồi ta nhìn thấy hắn, dường như có một sự thôi thúc ép phải phủ phục trên mặt đất, may mắn là rốt cuộc ta cũng nhẫn nhịn được.
Sau đó, hắn mở miệng nói với ta. Hắn hỏi:
- Ngươi là người hầu do nữ thần tuyển chọn sao?
Ta bảo chính là ta.
Dường như hắn rất bất mãn với ta, giọng hắn có vẻ tức giận: “Vì sao ngươi nhìn thấy sứ giả của thần linh, nhưng không quỳ xuống? Chẳng nhẽ bây giờ đám sinh vật ti bỉ các ngươi đã quên sự cung kính đối với thần linh hay sao?”
Nghe xong lời này sau, ta đương nhiên rất tức giận, những vẫn nhẫn nhịn hỏi hắn rốt cuộc là ai.
Lời này vừa ra, bản năng ta liền cảm giác thấy: ‘Không hay rồi!’
Hắn tựa như không kiên nhẫn nỗi nữa, nói cái gì mà… 'Không có thời gian thừa để nhiều lời, bảo ta chạy nhanh tới, vì thần linh dâng hiến hết thảy'…
Những lời này ta ban đầu không rõ là có ý gì, chỉ là sau đó ta liền hiểu ra!
Thời điểm khi cái quầng sáng vàng chói kia đưa tay tới ta, ta liền cảm giác được một lực lượng đang nhanh chóng xâm chiếm thân thể, mãnh liệt hút hết ý thức của ta. Ta sợ tới mức hồn bay phách tán, nhưng toàn thân đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy một bàn tay từng chút từng chút một hướng về phía đỉnh đầu ta.
Lúc bàn tay mờ ảo đó đặt trên đầu ta, ta liền cảm giác thấy trước mặt tối sầm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên vô số các mảnh kí ức, từ nhỏ đến lớn, hằng hà sa số sự việc lướt qua trước mặt ta rất nhanh, làm đầu ta đau như muốn nứt ra, sau đó… ta bỗng nhiên cảm giác thấy thật mỏi mệt, giống như một người vô cùng ể ỏi chỉ muốn ngủ thật say, ý thức từng chút từng chút biến mất, quyền khống chế thân thể ta cũng từng chút từng chút biến mất theo.
Ta nhớ rõ câu cuối cùng ta nghe thấy từ gã thiên sứ này là hắn dường như rất bất mãn, đã nói một câu 'cái thân thể này thật sự quá sức yếu đuối…!' Vâng, đại khái là như thế.
Kể tới đây, QQ ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Duy:
- Người có hiểu đó là có ý gì không?
Đỗ Duy gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu lia lịa:
- Hắn … hắn muốn đoạt lấy thân thể của ngươi? Quang ảnh thiên sứ này chắc là một dạng tồn tại giống như linh hồn. Hắn không có thân thể, cho nên phải đoạt … đoạt lấy thân thể của ngươi?
- Đúng vậy!
QQ bật cười ha hả:
- Chủ nhân nói rất đúng! Hãy trông xem, đó chính là thần linh, thần linh lựa chọn ta làm người hầu của thần linh, nhưng việc làm đầu tiên của thiên sứ được phái xuống để tiếp quản quyền lực ở nhân gian, đó là giết chết ta, cướp lấy thân thể của ta!
- Sau đó thì sao?
- Sau đó … ta rốt cuộc ý thức được nguy hiểm. Tại thời khắc cuối cùng trước khi ta ngất đi, ta hét to một câu 'Aragon', sau đó ta thật sự hôn mê bất tỉnh, cái gì nữa cũng không biết .
Tới khi ta tỉnh lại đã tối mịt, Aragon đang ngồi ở bên cạnh ta. Lúc ấy bầu trời đã là đầy sao, chủ nhân ngồi cạnh ta, một tay khẽ áp lên đầu ta. Thấy ta tỉnh lại, chủ nhân nhìn ta mỉm cười bảo: 'Người anh em thân mến, ta thiếu chút nữa đã mất ngươi.'
Ta hỏi chủ nhân: 'Thiên Sứ kia đâu?'
Chủ nhân lấy ra một quả cầu thủy tinh từ trong ngực … ừm, nói để người biết, đó không phải là quả cầu thủy tinh bình thường, mà được chế tác từ đá ngũ sắc. Khà khà… Chủ nhân Đỗ Duy, ta biết người có một khối đá ngũ sắc không nhỏ, chỉ là so với cái của chủ nhân Aragon lại bé hơn rất nhiều.
Chủ nhân lấy ra quả cầu thủy tinh ngũ sắc kia, nhìn ta đáp: 'Kẻ đó đã bị ta xử lý, còn một chút gì đó sót lại, bị ta thu vào trong này'.
Lúc đó ta mới biết, khi ta hôn mê, chủ nhân Aragon cùng ta lên núi và vẫn luôn mai phục ở bên cạnh, đã ra tay xử lý thiên sứ kia.
Đỗ Duy nhếch mép, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ sở:
- Tiêu diệt… thiên sứ?
Giọng của QQ trở nên trầm xuống:
- Đúng vậy … mặc dù ta hôn mê bất tỉnh, không chứng kiến tận mắt trận chiến đó, nhưng lúc ta tỉnh lại, có thể cảm thấy rõ ràng Aragon rất mỏi mệt. Chủ nhân là một cường giả như vậy, trên đại lục khi ấy căn bản tìm không ra nửa người có thể chống lại người, dường như là vô đối. Ngày đó, khi chủ nhân ở bên cạnh ta… ta mới biết là chủ nhân chẳng phải thật lòng muốn ngồi như vậy, mà là người quá mệt đến nỗi không đứng dậy nổi thôi!
Cho nên giáo điển nói cái gì mà vào thời điểm thần tích giáng xuống, có động đất lớn gì gì đó… kỳ thật là do Aragon chiến đấu cùng thiên sứ kia. Ngọn núi đó, vốn một ngọn núi nguyên vẹn, khi hai người chiến đấu với nhau đã đánh nát luôn khoảng giữa, biến một ngọn núi biến thành hai ngọn đối diện nhau, khoảng giữa trở thành một cái khe lớn. Khà khà… Đỗ Duy, tính ra thì người cũng từng đi qua rồi cái chỗ đó!
Hắn nói như vậy lập tức làm Đỗ Duy lập tức bừng tỉnh, hắn biến sắc:
- Ngươi … ngươi nói đó không phải là khe Phi Mã chứ?! … nơi ta và Gandalf áo xanh gặp nhau… Đó là, là…
- Đó là nơi Vivian tiểu thư chờ người! Chỗ đó bây giờ đổi lại gọi là núi Brokeback, tầm mười dặm từ đế đô.
Nhìn dáng vẻ câm lặng của Đỗ Duy, QQ tựa hồ rất đắc ý. Sau đó hắn kể tiếp:
- Chuyện ngày đó với độ kinh động của nó đã gây náo loạn lớn. Lúc ấy chúng ta hai người vẫn còn đang ở trên núi, còn chưa biết trong đế đô, nữ thần lại vừa giáng xuống một tảng đá khắc đầy thần thuật.
Chỉ là chúng ta cũng biết, ở chỗ này gây ra kinh động lớn như vậy sẽ không có cách nào giấu diếm người khác.
Rồi cho đến lúc chúng ta trở lại đế đô, ở ngoài thành đã nghe thấy người trên đường, ai ai cũng đang bàn tán chuyện 'Thần Ngân' hôm ấy. Lúc ấy ta thực giật mình, bởi vì chuyện nữ thần báo mộng bảo ta đi tới chỗ đỉnh núi đó, ta chỉ nói với Aragon, không có người ngoài nào biết. Sau ta lại mới biết , nữ thần giáng thần thuật xuống Quang minh giáo hội giữa ban ngày.
Ta rốt cuộc hiểu ra. Nữ thần bảo ta đi chỗ đỉnh núi đó kỳ thật là để giết ta, để cho một thiên sứ thần chẳng biết quỷ không hay cướp lấy thân thể của ta, đoạt luôn thân phận của ta để chưởng quản giáo hội. Những chuyện đó dù sao cũng không tốt đẹp gì, thậm chí có chút bỉ ổi, đương nhiên không thể thực hiện ở ngay bên trong giáo hội, nên mới đem ta ra xa, tới ngọn núi bên ngoài kia. Nếu không thì thiên sứ đó hoàn toàn có thể trực tiếp giáng xuống ngay bên trong giáo hội.
- Ta không hiểu!
Đỗ Duy lắc đầu, nhíu mày hỏi:
- Nếu quả thật nữ thần muốn phái thiên sứ xuống. Loại thiên sứ này chỉ là linh hồn thuần túy không có thân thể, cần phải có thân thể mới có thể tồn tại ở nhân gian. Nhưng với tín ngưỡng của giáo hội đối với thần linh, đương nhiên có thể dễ dàng tìm thấy một ít tín đồ cuồng nhiệt chủ động dâng hiến sinh mệnh để thiên sứ chiếm hữu, cần gì phải lén lút muốn hại ngươi? Mà việc đó hoàn toàn có thể làm công khai.
- Đó là điểm mấu chốt!
QQ mỉm cười:
- Chủ nhân Đỗ Duy, người phải rõ đó là do sự khác biệt ở thời đại đó. Lúc phát sinh chuyện này, đế quốc Roland vừa mới thành lập, đại lục vừa mới thống nhất không lâu. Quang minh giáo hội cũng vừa mới lấy được địa vị chủ đạo trên đại lục. Địa vị này còn lâu mới ổn định được! Thời ấy, tôn giáo rất nhiều, tín ngưỡng thần linh đều không giống nhau! Nhất là trong quá trình thống nhất tại đế đô, Quang minh giáo hội mượn thế lực của đế quốc Roland, thâu tóm rất nhiều tôn giáo khác, tiêu diệt dị giáo, đồng thời cũng chinh phục được rất nhiều người, nhưng chẳng thể giết sạch tất cả những người không theo trong quá trình thôn tính này! Vì dù sao thời đại đó dường như mỗi người tin nhiều loại thần thánh khác nhau, nếu đem người hễ là không tin Quang minh nữ thần thì giết hết, nhân khẩu trên đại lục chỉ e chẳng còn lại bao nhiêu!
Cho nên, trong quá trình giáo hội thôn tính, ngoại trừ một số rất ít phần tử ngoan cố kháng cự là bị giết luôn bên ngoài, tuyệt đại đa số chỉ bị bắt cải giáo, buộc phải tin vào Quang minh nữ thần. Người có thể tưởng tượng ra, dù dùng thủ đoạn ép buộc làm chuyện này, đại bộ phận người ở trước lưỡi đao chẳng thể không cải tông đổi giáo, nhưng trong thâm tâm chắc gì đã thật sự phục tùng.
Cho nên khi ấy, địa vị của giáo hội còn lâu mới ổn định được. Số lượng tín đồ mặc dù tính tới ngàn vạn, nhưng thật ra trong đó quá nửa là đổi đạo.
Nếu vào lúc đó có chuyện nữ thần phái thiên sứ xuống nhân gian, cần giết tín đồ để lấy thể xác dâng hiến… Khà khà… đối với đám người chưa có tín ngưỡng kiên định mà nói, ai sẽ nguyện ý chứ? Nói không chừng việc này một khi nổ ra, ngược lại còn làm lòng người kinh hoảng, tạo ra đại loạn.
Ngoài chuyện đó ra, sau khi Aragon cùng ta phân tích chuyện này, chủ nhân nói cho ta biết, nữ thần chắc gì có gì hảo tâm! Ta vốn không phải tín đồ chính thức, mà là tiềm phục vào trong giáo hội để lợi dụng lực lượng của họ mà thôi. Nữ thần đã có thể báo mộng cho ta, chỉ e là cũng có thể biết rõ trong lòng ta nghĩ cái gì, nếu không thì vì cái gì nàng không chọn giết người khác, mà lại lựa chọn giết ta?
Mấy cái chuyện về thần linh gì đó, sau lần ấy, ta mới thật sự tin có tồn tại. Chỉ có điều, thần linh này lại không nhân từ như chúng ta tưởng tượng trước đó thôi!
Đối với mấy câu nói cuối cùng của QQ, Đỗ Duy hoàn toàn nhất trí.
- Chúng ta về tới đế đô, phát hiện cả thành đã sớm biết chuyện thần tích đó. Vào lúc đó giấu diếm cũng không lừa được ai. Ta trở lại giáo hội sau, liền trực tiếp tuyên bố chuyện thần tích, công khai nói với mọi người, ban ngày hôm ấy ta đi tới trên đỉnh núi đón nhận thần tích của nữ thần giáng xuống. Mà những chuyện phát sinh ở trên đỉnh núi cùng các cảnh tượng kỳ dị đó, ai ai cũng nhìn thấy nghe thấy cả, cho nên không ai hoài nghi thuyết pháp của ta. Còn có người hỏi ta, nữ thần rốt cuộc chỉ thị gì cho ta ở đó… Khà khà, với địa vị lúc ấy của ta, cố tình thần bí không nói ra, ai dám truy hỏi?
Kể cả những kẻ có dã tâm muốn vị trí Giáo hoàng, nữ thần vừa mới giáng xuống thần tích, mà ta được cho rằng là người nữ thần lựa chọn, mặc kệ bọn họ tin hay không, cũng không dám tùy tiện ra mặt phản đối mà chấn vấn.
Vì vậy nhờ có chuyện này, ngược lại còn khiến địa vị thủ lãnh của ta tại giáo hội được xác lập vững chắc.
Kế hoạch ban đầu chính chỉ là lợi dụng quang minh giáo hội một cách suông sẻ, nhưng bởi vì nữ thần nhúng tay vào, mà thay đổi đi rất nhiều. Tương lai như thế nào đi nữa, trong lòng ta lúc ấy rất là bất an. Mặc dù ta lần này lấy được địa vị thủ lãnh giáo hội, nhưng dù sao nữ thần đã hiển linh. Nàng đã có thể hiển linh lần thứ nhất, liền có thể hiển linh lần thứ hai. Nếu chúng ta làm chuyện gì bất lợi đối với Quang minh giáo hội, nữ thần tất nhiên là không đáp ứng.
Đối phó bất kỳ địch nhân nào đều không khó, nhưng đối phó với thần linh nào phải là chuyện gì đơn giản gì!
Đỗ Duy gật đầu, tán đồng với lời của hắn.
- Sau chuyện đó, thanh thế của giáo hội rất lớn, trong giáo hội rất nhiều người tín ngưỡng vốn không nhiệt thành, cũng vì sự kiện này mà rúng động, thêm phần tín ngưỡng. Quang minh nữ thần giáo hội, có được nữ thần hiển linh và bảo vệ, việc trọng đại như vậy nhất thời ầm ĩ lưu truyền khắp đại lục. Thời điểm đó, mọi yêu cầu đều là yêu cầu thành lập một tổ chức tôn giáo chính thức, vì vậy quang minh thần điện ra đời. Dưới không khí cuồng nhiệt như vậy, ta không thể ngăn cản. Có điều may mắn, sau khi thần điện thành lập, ta trở thành Giáo hoàng đầu tiên. Sau đó tinh lực lớn nhất của ta cũng đều hao phí vào việc làm như thế nào tiêu trừ các thế lực bên trong giáo hội, khà khà…
QQ nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, bật lên một trận cười cổ quái.
Đỗ Duy vốn là người thông minh, hắn suy tính một chút, việc này kết hợp với kế hoạch hợp mưu giáo hội của tên tiểu tử kia và Aragon, lập tức thông suốt, liền thốt lên:
- A…! Ngươi căn bản không có thế lực đi trấn áp các phái tranh chấp bên trong giáo hội… Ngươi, ngươi thực ra gây thêm mâu thuẫn!!
- Đương nhiên!
QQ không chút giấu diếm:
- Vì chủ nhân Aragon, vì đế quốc! Một giáo hội đoàn kết, thế lực sẽ lớn hơn rất nhiều. Trong đế quốc không thể để một thế lực thống nhất lớn mạnh như vậy, cho nên để hạn chế thế lực của giáo hội, phải để cho nó trước sau luôn ở trạng thái chia rẽ và đấu tranh nội bộ.
Đỗ Duy thở dài:
- Cho nên lúc ngươi tại nhiệm, vẫn không công khai thừa nhận người thuộc phái nào. Khà khà, ta nên phải sớm nghĩ ra. Nếu Mihus đúng thật là một tín đồ đi đầu, một thủ lãnh tông giáo vĩ đại như lịch sử nói, vậy từ góc độ của người đứng đầu mà nói, để bình ổn đấu đá bên trong, cách hay nhất là cứ cầm dao sắc chặt hết dây rối. Việc làm sáng suốt không phải là đi trấn an thuyết phục từng phái đang đấu đá, mà phải là kiên định đứng ở một phái, sau đó dùng thế lực đi đánh bại từng phái một cho đến khi tất cả phục tùng, thậm chí nếu cần phải tiêu diệt luôn, mà lúc ấy Quang minh thần điện vừa mới thành lập, quả là thời cơ tốt nhất để phá rồi lập, như vậy có thể diệt trừ tận gốc sự chia rẽ giữa các phái. Mà như ngươi làm, lần nào cũng luôn là đi trấn an vỗ về, xem qua như là lại giải quyết mâu thuẫn, kỳ thật là đào sâu thêm di họa, ngươi tựa như đang khuyên bảo các phái nhưng thực chất là dung dưỡng cho sự mâu thuẫn phát triển.
QQ gật đầu:
- Người nói một điểm cũng không sai.
Nếu lời này truyền ra ngoài, có lẽ rất nhiều tín đồ trung thành hẳn sẽ mất hết lòng tin!
Vị Giáo hoàng bệ hạ đầu tiên được miêu tả trong giáo điển là vị tiên tri vĩ đại nhất, cả đời tận sức kiến thiết cho giáo hội, cả đời là lãnh tụ luôn khổ sở vì khuyên bảo các phái đang chia rẽ… kỳ thật trong lòng có dã tâm dung dưỡng để các phái đấu đá nhau!
Sự thật đó vỡ lỡ thì còn ai có cam đảm mà tin nữa!
- Có điều… sau đó sao lại như thế này?
Đỗ Duy hỏi:
- Tại sao người sau khi chết lại biến thành… biến thành… chim cánh cụt?
QQ trầm tư một hồi, sau đó mới chậm rãi mở lời:
- Chuyện này phải kể tiếp từ việc tên thiên sứ kia bị chủ nhân Aragon đánh bại.
- Trận đại chiến của chủ nhân Aragon và thiên sứ kia không ai nhìn thấy. Nhưng ta biết, chủ nhân cũng không dễ dàng thắng được. Kết quả đó làm cho chủ nhân rất lo lắng. Chủ nhân đã là vô địch ở nhân gian, nhưng mà với thực lực như vậy cũng phải cố hết sức mới đánh bại một sứ giả thần linh phái tới. Vậy… nếu có một ngày, thật sự phải đối mặt với thần linh, chủ nhân làm sao mà chống lại?
Cho nên sau khi đánh bại thiên sứ kia, đem một phần linh hồn của nó phong ấn ở trong quả cầu thủy tinh, chủ nhân Aragon moi từ miệng thiên sứ kia một ít chuyện quý báu.
Ví dụ như… dời đi của linh hồn!
Nếu quả thiên sứ có thể lợi dụng linh hồn của hắn đến đoạt thân thể của loài người, vậy tự nhiên trong thần thuật phải có cách nào đó có thể dời linh hồn đi được.
Mặc dù sau này ta chết, nhưng là chỉ là thân thể già yếu của ta chết, còn linh hồn của ta lại không có diệt vong … hoặc là nói theo một cách khác, linh hồn là bất diệt.
Aragon moi từ thiên sứ tìm được đáp án: Linh hồn là một loại linh lực thể thuần túy, chỉ có nương vào thể xác mới có thể bình yên tồn tại. Nếu không thì linh hồn không có thể xác, chỉ là tồn tại đơn thuần, thì linh lực sẽ tiêu tán rất nhanh, sau đó linh hồn sẽ tan thành mây khói mất đi.
Cho nên, nói một cách khác, nếu có thể tìm được thân thể thích hợp, mỗi một lần sau khi thân thể cũ hư hao, liền chuyển linh hồn qua thân thể mới… vậy thì làm được chuyện này gần như có thể khiến người ta bất tử!
Aragon sau khi túm được cái thiên sứ này xong, liền đóng cửa một thời gian dài không ra ngoài, ở trong hoàng cung tỉ mĩ nghiên cứu các tin tức từ thiên sứ này.
Mà chuyện sau đó, sự thật cũng không khác gì những gì Maximos kia đã nói đại khái.
Trước khi ta bệnh chết, hai lưu phái vì tranh chấp, cùng nhau giam lỏng ta ở trong thần điện. Khi Aragon chạy đến, ta cuối cùng cũng được gặp mặt chủ nhân, lúc ấy ta nghĩ mình chắc sắp chết, trước lúc lâm chung, ta nắm tay chủ nhân, ta nói với người: “Ta chết sớm quá, không có thời gian trợ giúp chủ nhân hoàn thành kế hoạch làm suy yếu giáo hội.”
Sau đó, người công khai cõng ta ra khỏi thần điện. Chuyện hoàn toàn trở mặt với thần điện cũng là sự thật.
Mà lúc ấy ta đáng lẽ đã ‘chết' rồi. Chỉ là sau đó ta lại tỉnh lại… ta mới phát hiện ra chính mình có thể sống lại!
Chỉ có điều, thời điểm đó so với khoảng thời gian lúc ta chết đã trôi qua rất lâu, thời điểm đó… uhm…
- Thời điểm đó làm sao?
Đỗ Duy gấp gáp hỏi.
- Chủ nhân Đỗ Duy … người có thể hiểu được, một kẻ cho rằng mình đã chết, nhưng sau đó chính mình lại tỉnh lại, sẽ có tâm tình gì đi, nói kinh ngạc, đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là kinh ngạc. Nhất là, sau khi ngươi tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đã biến thành một con chim.
Đỗ Duy thực rõ tâm tình của QQ.
- Cho nên, thời điểm khi ta tỉnh, tâm tình thực là rất kích động và cổ quái, thậm chí có chút hấp tấp lẫn vui sướng, tóm lại rất phức tạp. Sau đó, làm cho ta an tâm chính là ta thấy chủ nhân Aragon ở bên cạnh ta. Chủ nhân nói cho ta biết là người đã nghĩ ra biện pháp để cho ta sống lại.
Từ ngày chủ nhân cõng thi thể ta từ thần điện đi ra ngoài, liền lập tức dùng thủy tinh cầu giữ lấy linh hồn của ta. Theo lý thuyết, biện pháp giam cầm linh hồn này, trong ma pháp, nhất là vong linh hắc ám ma pháp có cách thực hiện được, có thể giam cầm linh hồn con người một thời gian ngắn, để cho hắc ma pháp sư có thời gian luyện chế tử linh sinh vật.
Chỉ là hắc ma pháp chỉ có thể làm được bảo tồn rất ngắn ngủi, không thể duy trì trong thời gian dài.
Cho nên, thời gian để Aragon nghiên cứu thần thuật không có nhiều lắm. Chủ nhân nói cho ta biết, chủ nhân lao phí tâm cơ, rốt cục có được một chút tiến triển. Chỉ có điều … chỉ có điều … chủ nhân vẫn không thể đem linh hồn người chuyển sang trên thân thể của loài người được. Thời gian quá mức ngắn ngủi, vì để kịp trước khi linh hồn của ta tiêu tán, quá lắm thì chủ nhân chỉ có thể tạm thời đem linh hồn ta chuyển qua thân thể động vật. Mức độ như vậy so ra sẽ đơn giản đi một ít.
Hơn nữa … làm cho người ta tuyệt vọng chính là, khi đó dựa theo tin tức có được từ thiên sứ, chỉ có thể chuyển di linh hồn một lần thôi. Đúng vậy, biện pháp thiên sứ nói ra, chỉ có thể dùng một lần như vậy thôi. Có lẽ thần linh có thể chuyển di linh hồn nhiều lần. Nhưng thiên sứ không biết thần thuật cao thâm của thần linh, biện pháp thiên sứ nắm giữ, chỉ có thể sử dụng một lần. Cũng có thể nói ta mặc dù còn sống, nhưng chỉ có thể làm một con chim!
Mắt Đỗ Duy bỗng nhiên sáng rỡ:
- Có lẽ có biện pháp… ngươi có thể học tập ma pháp, học biến hình thuật! Sau đó ngươi có thể biến thành hình người…
- Đúng là biện pháp tốt!
QQ bĩu môi:
- Đáng tiếc, người quên sao? Không phải tất cả mọi người đều có thiên phú ma pháp cả! Nếu nói, muốn học ma pháp liền có thể học ngay, vậy người trên đại lục ai cũng đều có thể trở thành ma pháp sư hết sao. Thực đáng tiếc là bản thân ta không có ma pháp thiên phú. Biện pháp người nói, năm đó chúng ta cũng đã nghĩ đến, cho nên dù cho chủ nhân Aragon có lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào để ta học được ma pháp.
Sự kích động của Đỗ lập tức biến mất, than thở:
- Nhưng … nhưng như vậy đối với ngươi cũng có chút… quá mức tàn nhẫn.
- Ta thấy cũng không tệ lắm!
Nói tới đây, QQ bỗng nhiên nhảy từ trên ghế xuống, lúc lắc trước mặt Đỗ Duy rồi đi vài bước, sau đó nói tiếp:
- Mặc dù đã không có thân phận của người, nhưng ta càng nghĩ càng thấy tốt, làm một con chim thật là hay. Ta luôn trung thành với chủ nhân, nguyện ý đi làm bất cứ việc gì cho chủ nhân, nhưng nhiều năm đấu đá trong giáo hội làm cho ta thật sự mệt mỏi. Làm một con chim, hàng ngày chẳng phải lo lắng chuyện gì, cuộc sống như vậy khiến ta thấy cũng thật sảng khoái.
Không đợi Đỗ Duy nói gì, QQ tiếp tục kể:
- Sau đó, ta trong thân phận một con chim ở lại bên người Aragon… ta thậm chí còn có thể nói chuyện. Ngoại trừ thuở niên thiếu tốt đẹp của chúng ta ra, lúc ấy mặc dù biến thành một con chim, nhưng lại có thể sống vô tư lự bên cạnh chủ nhân. Những năm tháng này là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất của ta! Chỉ đáng tiếc là … khoảng thời gian đó quá ngắn!
Chủ nhân Aragon trở nên quá sức bận rộn. Chủ nhân ép hỏi từ thiên sứ ra rất nhiều bí mật. Trong đó bí mật lớn nhất có lẽ là về phương bắc… Vì vậy, chủ nhân mang theo ta, chúng ta đồng thời rời khỏi đế đô, lên phía bắc đến rừng rậm Băng Phong, đến mạn bắc khu rừng đó thì tới cái hạp cốc, chúng ta gặp được một tộc người nọ, đó là đám tiểu tử to lớn đáng yêu, và chúng ta dừng lại ở đó một khoảng thời gian. Bởi vì chủ nhân Aragon nghe được mấy người kể là có nước suối trẻ mãi không già, nhưng loại nước ấy cũng không thể làm cho con người trường thọ, chỉ có thể giữ hình dáng của họ mãi không thay đổi mà thôi.
Nhưng đối với động vật lại có thể trường thọ. Vì vậy ta đã uống nước trẻ mãi không già này… Cho nên, Đỗ Duy thân mến, thời điểm người đánh thức ta thì ta vẫn còn sống. Chứ một con chim có thể sống trên một ngàn năm sao?
Rời rừng rậm Băng Phong, chúng ta lại tiếp tục hướng lên phía bắc. Mục tiêu của chủ nhân Aragon là đi tìm chủng tộc bị thần linh trừng phạt mà thiên sứ nói. Ta cũng không biết người vì cái gì phải tìm kiếm đám đó…
Nhưng mà chủ nhân Aragon dường như từng nhắc qua với ta, bảo là người từng làm giao dịch với ai đó, phải giúp hắn làm chuyện này. Chỉ có điều sau khi đi tới Thần sơn của Long tộc, chủ nhân quyết định giữ ta ở lại nơi đó.
Bởi vì người nói cho ta biết, người lần này đi, cũng không nắm chắc có thể còn sống quay về! Cho nên, vì an toàn của ta, hơn nữa người còn có một kế hoạch nào đó, để ta ở lại Thần sơn.
Người đánh bại tộc trưởng long tộc, hơn nữa cùng hắn đánh cuộc, người dùng ma pháp cường đại phong ấn ta tại đó, để ta ngủ say ngàn năm, cho… đến lúc ngài tới đánh thức ta.
Tim Đỗ Duy bắt đầu đập mạnh, hắn liền hỏi ngay nghi vấn lớn nhất trong lòng:
- Aragon, hắn đã sớm biết ngàn năm sau sẽ có ta sao? Sẽ có một Đỗ Duy như ta như vậy sao? Hắn giữ ngươi ở thần sơn long tộc cũng vì đã sớm biết ta sẽ đi thức tỉnh ngươi sao?
- Đúng vậy … người đúng là biết điều đó!
QQ gật đầu.
- Vì sao?
Đỗ Duy xiết chặt nắm tay:
- Vì lẽ gì hắn lại biết được sự tồn tại của ta?
Chuyện này vốn làm Đỗ Duy băn khoăn từ lâu, hiện tại hắn đầy hi vọng chăm chú nhìn QQ!
Nếu nói trên thế giới này có người có thể trả lời câu hỏi này của Đỗ Duy, không thể nghi ngờ đó chính là kẻ trước mắt. Dù sao, ngoại trừ lão Long đầu ở ngoài kia, con chim này là kẻ duy nhất còn tồn tại từ thời đại Aragon cho đến bây giờ!
Đỗ Duy giương mắt nhìn QQ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.