Chương 522: Sư Thứu mới lớn
Khiêu Vũ
30/03/2013
- Kakalot thật là một cái tên kỳ quái a.
Tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ ở một gian phòng trên lầu ba, Deron thư giãn tựa vào cái ghế, hai chân ghếch vểnh vểnh trên bàn, trong tay đang cầm quyển tư liệu tuyển thủ. Trên người hằn còn nồng nặc mùi phấn son.
Đỗ Duy ngồi đối diện với hắn, ánh mắt lướt qua giầy của Deron, cái mũi khẽ ngửi, nhíu mày nói:
- Tối qua ngươi lại đi đâu? Lại chạy đến lêu lổng trong ổ của yêu tinh hả?
- Sặc! Không không…
Deron suy nghĩ, lộ vẻ rất đắc ý:
- Nhờ phúc của ngài, công tước đại nhân của ta, ta bây giờ không giống như lúc trước, không qua lại với những ổ yêu tinh ở thành nam… những mùi vị phấn son này - ôi trời, thật khó tưởng tượng ta từ trước giờ sao có những hưởng thụ này. Bây giờ thật khác xa, tối hôm qua một lão bá tước mời ta đi đến tiêu hồn động ngoài thành. Ta nói cho biết, chỗ đó đúng là tiêu hồn! Nếu như dựa vào bản thân mà nói, ta không bao giờ có thể vào được nơi đó… Ặc, coi như nếu có thể vào ta cũng không nỡ chi ra ngần ấy tiền.
Đỗ Duy cười cười, hắn biết nơi Deron nói kia, bản thân lúc trước đã cùng Thần hoàng tử ghé qua.
- Mỹ nữ nơi đó thật đẹp, đẹp khiến cho người ta say mê a. Đáng tiếc, nếu như không phải ngươi sáng sớm tìm ta mà nói, ta thật muốn ôm tiểu bảo bối kia mà ngủ suốt đời.
Vừa nói, Deron nhét tư liệu vào hộc bàn:
- Được rồi, công tước đại nhân của ta, nói việc chính đi, ta chính là người nghiêm túc trong những người nghiêm túc. Lúc nào chính sự thì tuyệt đối không phải làm lấy lệ.
Đỗ Duy xì một tiếng thầm nghĩ: “Người nghiêm túc? Trên thế giới này lại có người đứng đắn như tên tiểu nhân ngươi sao?”
- Cái tên Kakalot này thật đặc biệt, hắn chính là đối thủ của vị mỹ nữ võ sĩ của chúng ta trong trận chung kết.
Deron thở dài:
- Thật làm cho người ta mất hứng, kỳ thật ta ngược lại hy vọng chúng ta có thể có hai mỹ nữ võ sĩ! Không phải sao? Sau trận chung kết, nhìn hai mỹ nữ võ sĩ vung tay trên lôi đài. Cảnh tượng kia nhất định sẽ rất sôi động… Công tước đại nhân, theo ngươi nói… a, đúng rồi, có tác dụng kích thích chỗ phòng bán vé, đúng là nói như thế sao?
Đỗ Duy bĩu môi:
- Nếu như ngươi nguyện ý, có thể đi thuyết phục tên Kakalot này hóa trang thành phụ nữ.
Deron quả thực đang lo lắng suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
- Được rồi, không nói đùa nữa. Nói nghiêm chỉnh coi, công tước đại nhân của ta, cái đại hội luận võ này sẽ kết thúc rất nhanh, mặc dù ta không nỡ… nó có thể cho chúng ta không ít tiền! Nếu như có thể, ta thật hy vọng hàng năm tổ chức một lần như thế. Nhưng… vấn đề bây giờ của chúng ta là kế tiếp phải làm sao? Các nhân tuyển của Kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland đều ở trong tập này, mỗi cá nhân đều có gia thế rất rõ ràng, không có bối cảnh đặc thù gì… Ân, Theo như ngươi yêu cầu, phàm những ai có bối cảnh đặc biệt đều đấu ở vòng loại đầu tiên và do chúng ta ngăn chặn.
Đỗ Duy cười cười, cười đến mức có chút quái dị:
- Kakalot? thật đúng là thú vị a!
Không biết tên kia có thể biến thành siêu Xay-da hay không? Hoặc là… hắn vẫn còn có một tên khác là Tôn Ngộ Không?
Trên báo cáo, Cái tên được gọi là Kakalot này tuổi còn trẻ, năm nay hai mươi ba tuổi, sinh ra và lớn lên ở phía nam, từ nhỏ hắn bắt đầu luyện võ, và là một võ sĩ học nghệ có tiếng phía nam, hơn nữa hàng năm sống tại chốn đầm lầy - cái chỗ đó cũng không phải là nơi thích hợp giống cuộc sống trên thiên đường.
Hoàn toàn trái ngược!
***
Tại nơi xa xôi hẻo lánh phí đông nam đại lục Roland, có một khu đầm nước khí hậu ẩm thấp nóng bức khó chịu. Trong một năm thì cơ hồ là trời mưa, trong đầm còn có loại sương mù chướng khí độc hại rất khó chịu, còn có rất nhiều độc thực vật. Quan trọng là, phía nam là ao đầm, trên cả Roland đại lục ít vô cùng, có thể tìm tới chỗ ma thú.
Trên Roland đại lục, được công nhận là nơi có ma thú thường xuyên hoạt động. Một là rừng rậm băng phong phía bắc, ở giữa là một cái đầm lầy, đương nhiên nghe nói ở trên vùng núi Cirimaro cũng có ma thú thỉnh thoảng lui tới, bất quá rất ít không đáng chú ý.
Ngoại trừ rừng rậm băng phong ra, đầm lầy phía nam là nơi đám lính đánh thuê thích nhất tính theo số lượng và chất lượng ma thú, Đầm lầy phía nam so với rừng rậm phía bắc còn kém một bậc, nơi đó đa phần là ma thú cấp thấp, không giống như rừng rậm băng phong phương bắc toàn ma thú cao cấp xuất hiện.
Cho nên, nếu như ngươi là một đội thợ săn mà nói, như vậy phương bắc sẽ càng hấp dẫn ngươi, bởi vì sản phẩm từ ma thú phía nam rất khó bán được với giá cao.
Cũng bời vậy, hai quân đoàn chủ chiến trấn thủ biên cương, phương bắc là Bạo Phong quân đoàn, vô luận là sức chiến đấu cùng trang bị, đều cao hơn một bậc so với Bạo Phong quân đoàn trú bên bờ băng phong rậm rạp phía nam. Trách nhiệm nặng nề, so với quân đoàn phía nam phụ trách bảo vệ đầm lầy, nhàn nhã hơn rất nhiều.
Nhiều năm qua vẫn chưa thấy đế quốc vẫn chưa triệt bỏ quân đoàn.
Cho dù là như thế thì vẫn không có ai dám khinh thị dải đầm lầy phía nam kia.
Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì đầm lầy phía nam, là nơi duy nhất sản xuất một loại ma thú đặc biệt trên đại lục.
Ma thú như thế, trước mắt phải biết tất cả các đặc điểm cảu chúng.
Chủng loại này có được nanh vuốt sắc bén, lực lượng cơ thể tăng lên rất nhiều, ngoài ra còn có năng lực bay lượn.
Chủng loại đó, kiếm đâu ra…
Ma thú khổng lồ như vậy có cái đầu chim ưng rất lớn, miệng rất bén nhọn, có thể mổ xuyên qua áo giáp võ sĩ. Bốn chân có móng vuốt sắc bén, có thể không chút phí sức mà đem một con tê ngưu (bò tót) mà xé nát thành mảnh nhỏ. Hơn nữa chúng còn có hai cánh mạnh mẽ, lúc vỗ cánh có thể làm hai thanh niên khỏe mạnh ngã xiêu vẹo. Nhìn lực lượng của một con sư thứu trưởng thành có thể tưởng tượng ra chúng đủ sức quắp một con dê mà bay lượn, sau đó dễ dàng ném xuống.
Cùng với đó, ngươi cũng đừng hy vọng dùng cung tên để đối phó với chúng… vì cung tên bình thường vô phương làm thương tổn đến chúng. Trong lúc chúng phi hành, hai cánh đập mạnh mang theo cuồng phong có thể đánh bay đại đa số các mũi tên. Huống chi, thân thể chúng toàn lông chim, có thể so sánh độ cứng với áo giáp của đế quốc.
Mà phần lớn Sư thứu trưởng thành còn có thể sử dụng phong hệ ma pháp dù chỉ là phong nhận (đao gió) thuật cấp thấp. Hơn nữa chúng còn có thể rống lên một tiếng có thể khiến con người ta mê man.
… thật đáng lo lắng khi ở chung với sinh vật đó. Nếu như gặp phải một đàn Sư thứu khoảng vài trăm hay hơn một ngàn con thì một sư đoàn cũng chỉ có thể lựa chọn phương án lui binh.
Chính vì vậy, khu đầm lầy phía nam dù chỉ ma thú cấp thấp nhưng đế quốc vẫn duy trì một quân đoàn tại đây… chỉ vì muốn phòng ngự hung thú khổng lồ bá chủ không trung này.
Nếu như miễn cưỡng thì có thể coi như Đỗ Duy đã gặp qua Sư thứu, năm xưa tại phía nam Bán Giác thành, lúc hắn gặp Vivian, nhưng khi nhìn thấy Sư thứu là lúc bị huyễn yêu thú của Vivian sợ hãi mà biến ra ảo giác.
Ngay cả như thế thì sự hung mãnh của Sư thứu đã khắc sâu ấn tượng trong lòng Đỗ Duy.
Kỳ thực thì… Đỗ Duy đã sớm có tâm tư với chuyện này.
Đó là lúc hắn thành lập tiểu đội trên không Phách Thiên Hổ, hơn nữa còn có tư tưởng đối với tương lai không quân của đế quốc.
Sư thứu ở trên không hung mãnh như thế… Đỗ Duy biết trong lòng đây là một sinh vật thích hợp nhất dành cho kỵ sĩ không trung của thế giới này.
Chúng đủ hung mãnh, lực lượng cũng khá lớn, tốc độ phi hành cũng rất nhanh.
Nhưng khi nghiên cứu về bản tính của ma thú này thì Đỗ Duy rất nhanh chóng bỏ qua mà không hề đắn đo.
Nguyên nhân rất đơn giản, ma thú Sư thứu này trời sinh tính tình tàn nhẫn và giảo hoạt.
Hơn nữa chúng đều sống theo đàn, không hoạt động đơn lẻ nên bắt giữ chúng thì thập phần khó khăn.
Nếu như đối mặt với một đàn Sư thứu thì cả một đám võ sĩ cũng chỉ có chạy chối chết… chứ đứng nói đến chuyện bắt cả đàn trở về.
Đương nhiên, nếu có được thánh giai cường giả tọa trấn thì bắt vài con về cũng không phải là không được… nhưng vấn đề là Sư thứu vẫn còn một đặc tính, đó là khó thuần hóa.
Rất khó, phi thường khó.
Đỗ Duy từ một vài dấu vết xa xưa mà khiến hắn có hứng thú ghi chép: Từ kiếp trước của Đỗ Duy, từ khi hoàng đế Aragon vẫn tại vị đã từng tổ chức một lần đi bắt Sư thứu với quy mô lớn.
Cũng bởi vì Aragon có thực lực cường hãn, có hùng binh khai quốc thân kinh bách chiến… cuối cùng cũng đã thành công bắt về mấy trăm con Sư thứu.
Đỗ Duy đọc được tin tức này liền hiểu bản thân ở kiếp trước cũng có suy nghĩ như vậy, muốn thuần phục chúng để xây dựng không quân. Hơn nữa, sau khi chứng minh được là Sư thứu trưởng thành không thể thuần dưỡng, Aragon muốn bắt những con Sư thứu mới sinh.
Đáng tiếc là toàn bộ những con bị hắn bắt về đều không thể thuần phục, từ những con trưởng thành cho đến những con non, sau khi bị bắt giam vài ngày thì toàn bộ tuyệt thực mà chết – mà ngay cả ma pháp sư của đế quốc cũng không thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Do phần lớn ma thú có thể bị ma pháp sư ký linh hồn khế ước, sau đó làm sủng vật của ma pháp sư… Sư thứu đương nhiên là có thể, nhưng… Sư thứu phải đi một đàn mới có lực uy hiếp.
Chỉ có ma pháp sư mới điều khiển được ma thú, binh lính bình thường thì không có cửa.
Cũng không thể để cho toàn bộ ma pháp sư “đổi nghề” làm kỵ binh trên không.
Sinh vật hung mãnh như vậy, tại khu đầm lầy phía nam được công nhận là bá chủ.
Mà những người sinh sống tại khu đầm lầy phía nam có một tập tục, đó là rất nhiều chiến sĩ địa phương, ở ngay trên vũ khí của mình, như trường kiếm hay khiên chắn thường khắc hoa văn hình Sư thứu.
Nếu thư ngươi sống tại phương nam, thấy có người mang trường kiếm và khiên có đồ án trên thì ngươi nhất định phải tôn trọng họ. Bởi vì theo tập tục của khu đầm lầy phương nam, những người có tư cách lưu lại dấu hiệu đó đều là võ giả, đã từng chân chính cùng đàn Sư thứu trải qua quá trình sinh tử quyết chiến. Những người còn có thể trở về thì đều là cao thủ.
Mà tại phương nam, sau khi gặp một đoàn Sư thứu mà còn có thể may mắn sống sót trở về thì đều được coi là có thực lực để thể hiện!
Sở dĩ hiện tại Đỗ Duy rất hứng thú đối với Sư thứu là vì một nguyên nhân khác. Cái tên trẻ tuổi Kakalot đặc biệt này sinh sống nhiều năm tại khu đầm lầy phía nam… mà hắn lại chình là kẻ có tư cách khắc đồ án hình Sư thứu trên vũ khí.
Tại các trận đấu trước, trong vòng loại thì Kakalot ngay cả vũ khí cũng không dùng đến, dùng đôi tay trần đánh bại đối thủ. Mà tại trận bán kết, vũ khí hắn sử dụng là một cây đoản mâu (giáo ngắn) và một tấm chắn… điều đặc biệt ở đây là trên mặt tấm chắn có khắc đồ án hình một con Sư thứu đang bay lên.
Đỗ Duy nhìn quanh căn phòng một chút rồi đột nhiên lẩm bẩm:
- Đã đến giờ… Hy vọng tên tiểu tử này cũng… đến muộn. Ta không thích những tên gia hỏa (một cách gọi coi thường người khác) tuân thủ thời gian.
Trong lúc Đỗ Duy vừ ngắt lời, bên ngoài đại viện liền truyền tới thanh âm thô lỗ của lão bộc:
- Deron! Có người tìm ngươi.
Kẻ được lão bộc mang đến đùng là tuyển thủ thần bí kia… Kakalot.
Do kiếp trước có thịnh hành một bộ truyện tranh nên… Đỗ Duy rất có cảm tình với tên Kakalot trẻ tuổi này.
Nhìn người mới tới có vẻ rất lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vài tia nóng nảy, bất an. Đỗ Duy liền cười một cách hiền hòa:
- Trong phòng còn một cái ghế, ngươi tùy tiện ngồi xuống đi, không phải khẩn trương.
Deron nhíu mày liếc nhìn Đỗ Duy. Đương nhiên, gã Kakalot được gọi tới là chủ ý của Đỗ Duy… và trước đó cũng không nói qua với Deron.
- Đại nhân!
Kakalot cũng không ngồi xuống mà quỳ gối hành lễ đối với Đỗ Duy. Đỗ Duy để ý thấy đây là một loại lễ của bình dân yết kiến quý tộc mà không phải của kỵ sĩ.
- Sao ngươi không dùng lễ của kỵ sĩ?
Đỗ Duy cười nói.
- Vì ta không phải là kỵ sĩ, không có danh hiệu, cấp bậc kỵ sĩ.
Thanh âm Kakalot không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- Tại sao không có danh hiệu kỵ sĩ?
Nụ cười của Đỗ Duy vẫn bình thản:
- Thực lực của ngươi hoàn toàn có thể thi đỗ danh hiệu kỵ sĩ.
Kakalot trầm mặc!
Tướng mạo của hắn rất thanh tú, chỉ là màu da có chút ngăm đen, tóc rối như rơm. Điều này… khiến Đỗ Duy nhớ lại ký ức tuyệt với về bộ truyện “Ngọc rồng”.
Kakalot mím chặt đôi môi mỏng. Đỗ Duy thấy rằng gã thanh niên này đang suy nghĩ là nên nói thật hay không.
- Nói thật!
Đỗ Duy chậm rãi nhắc nhở đối phương:
- Chắc ngươi đã biết thân phận của ta. Đây cũng không phải là một chuyện xấu, ta hy vọng ngươi hiểu rằng hiện tại đang có một cơ hội đặt trước mặt của ngươi. Ngươi có thể nắm được hay không là do ta có vừa lòng hay… Ta thích những kẻ thành thực.
- Đúng vậy, đại nhân!
Kakalot gật đầu:
- Danh tiếng của đại nhân đương nhiên ta biết, trong lòng ta đánh giá ngài là một vị cường giả đáng kính.
Đỗ Duy cười cười, không ý kiến, hắn biết mình đã là thần tượng của rất nhiều thanh niên.
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Đỗ Duy lại chỉ chỉ vào cái ghế trong phòng:
- Trên bàn có trà, ngươi tự uống đi, đừng khách khí ở đây. Ta không thích những kẻ hay câu thúc (giữ ý tứ).
Deron vẫn một mực không mở miệng, chỉ tò mò liếc mắt nhìn Đỗ Duy, không hiểu sao hắn lại đối đãi tốt với tên tiểu tử này như thế.
Thực ra, Kakalot cực kỳ thấp thỏm trong lòng vì khi đối mặt với công tước hoa Tulip danh chấn thiên hạ mà có thể nhận được thái độ hòa ái, dễ gần… một chút biểu hiện của đại nhân vật cũng không có. Đối với những thanh niên như Kakalot mà nói, công tước hoa Tulip là đối tượng mà hắn một mực sùng bái trong lòng.
- Ta không thể thi đỗ danh hiệu kỵ sĩ!
Kakalot sau khi do dự một hồi rồi mới nói ra đáp án:
- Cha mẹ của ta đều là nô lệ. Ta là dân tự do đời thứ nhất, không có tư cách là kỵ sĩ… trừ phi được đặc xá.
Trên khóe miệng của Đỗ Duy xuất hiện một nếp nhăn khi cười, sau đó hắn tiếp tục dùng ánh mắt khích lệ, ý bảo thanh niên này nói tiếp.
- Cha của ta là một nô lệ ở mỏ khoáng… Do năm xưa bị xử là có tội, đày đến phương nam để khai thác mỏ. Mẫu thân của ta…
Bỗng nhiên Đỗ Duy cười cười:
- Mẫu thân của ngươi là một người Nam Dương đúng không? Da của ngươi hơi đen, đó là đặc trưng của người Nam Dương.
- Đúng như vậy!
Kakalot gật đầu, trong ánh mắt như muốn che giấu vẻ tự ti.
Đỗ Duy có thể hiểu sao hắn thấy tự ti: Trong lòng đại đa số người dân Roland, người Nam Dương chẳng khác gì nô lệ, những kẻ ti tiện.
- Thực ra, thân là con của nô lệ, ta cũng sẽ là nô lệ. Phụ thân của ta cả đời làm việc trong mỏ quáng, rốt cuộc cũng chuộc lại được… Tại mỏ quáng ông đã cứu được một người, bản thân lại bị đá đập vào đầu mà chết. Mà người kia lạ là người quản lý, có họ hàng xa với quý tộc. Để báo đáp, hắn cho ta một cơ hội, ta từ thân phận nô lệ có được tự do… từ khi tám tuổi!
- Theo pháp luật của Đế quốc, cha mẹ của ta đều là nô lệ, mặc dù ta được khôi phục tự do nhưng mới chỉ là đời thứ nhất nên pháp luật đế quốc không cho phép những kẻ như ta tham dự thi sát hạch kỵ sĩ. Người như ta, nếu như tiến cử vào trong quân đội, coi như cả đời cũng chỉ là một tiểu binh, ngay cả một chức quan nhỏ cũng không có khả năng.
Kakalot lắc đầu:
- Vì vậy ta không đi khảo hạch kỵ sĩ cấp bậc.
Đúng là theo pháp luật của đế quốc, Kakalot mới thoát ly thân phận nô lệ… nên không cho phép làm cái nghề gì “cao thượng”. Trừ phi là đời sau của hắn, may ra mới thoát khỏi cái gông này.
Mặc dù có chút tàn khốc, nhưng trong xã hội phong kiến, cấp bậc là rất sâm nghiêm (nghiêm túc, chặt chẽ).
Đỗ Duy cười cười:
- Vũ kỹ của ngươi học từ ai?
- Sư phụ của ta từng là một lính đánh thuê, hắn thu nhận ta từ khi lên tám tuổi.
Lúc nói tới đây, ngữ khí (giọng nói) của Kakalot có chút hàm hồ (muốn giấu diếm).
Dù sao vẫn còn trẻ a… vẫn không hiểu là phải che giấu thế nào.
Đỗ Duy lấy trên bàn một tập giấy, đặt nhẹ nhàng trước mặt Kakalot, mở ra có một tờ giấy bên trong.
Kakalot, nam, hai mươi ba tuổi, võ giả, không cấp bậc, thực lực chân chính… dự trù tiêu chuẩn thất cấp võ sĩ, con của nô lệ, tám tuổi thì thoát khỏi nô dịch, trở thành dân tự do, thành người Tử Diệp phía nam biên cảnh, sư phụ là Coosa Lima, lục cấp vũ giả của đại lục, nhân sĩ phương nam, từng tham gia “Hồng Tuyết dong binh đoàn” mười năm. Hai mươi năm trước, Hồng Tuyết dong binh đoàn trong một lần mạo hiểm tại phương nam đã bị diệt toàn quân, chỉ còn duy nhất Coosa Lima chạy thoát, từ đó về quê làm nghề nông, có được tài sản là bốn mẫu ruộng đất. Hai năm trước, trong lúc say rượu đã cùng người tranh đấu mà chết, trước khi chết đánh bạc toàn bộ gia sản là bốn trăm sáu mươi kim tệ, không để lại chút nào.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, đem lai lịch của Kakalot từ thân thế đến sư thừa toàn bộ tả rất rõ ràng.
Người trẻ tuổi có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười cười:
- Đừng khẩn trương, ta không phải là nhằm vào ngươi… Nếu như ngươi đã tiến vào trận trung kết, sau trận này rất có thể là thủ lĩnh của kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland. Chúng ta không có khả năng để một người không rõ lai lịch đi thủ hộ Cây thương Ronkinus. Ta cho ngươi xem những thứ này là muốn nói với ngươi… mặc dù lúc ngươi tham gia đăng ký lí lịch có ý giấu diếm, nhưng trước lực lượng của chúng ta, chuyện đó cũng chỉ là trò hề mà thôi. Nếu ta muốn tra, thậm chí chuyện ngươi tiểu ra quần hồi bé ta cũng có thể bới ra.
Ánh mắt Kakalot lập tức có vẻ cảnh giác.
Đỗ Duy có thể cảm giác rõ ràng, trong ánh mắt cậu bé này có vài phần địch ý.
- Ngoài ra, dường như ngươi vẫn còn che giấu một việc…
Đỗ Duy mỉm cười:
- Dường như ngươi vẫn mang trên mình một chút rắc rối.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chỉ lên giấy, điểm hai cái:
- Ta đã rất tò mò về ngươi, hơn nữa, ngươi sắp trở thành thành viên của kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland, ta không thể không tra rõ lai lịch của ngươi. Đương nhiên, xuất thân của ngươi không có gì nghi vấn, nhưng… sư phụ của ngươi, Coosa Lima tiên sinh dường như có chút phức tạp.
Một mặt Đỗ Duy chậm rãi nói, mặt khác cẩn thận để ý biểu tình của người trẻ tuổi này:
- Hống Tuyết dong binh đoàn… là một dong binh đoàn cấp nhị lưu.
- Nên khi bọn họ hoàn toàn bị diệt tại khu đầm lầy phía nam cũng không làm nhiều người chú ý. Nhưng ta cũng rất tò mò, tại khu đầm lầy phương nam, ngoài Sư thứu ra thì không còn ma thú lợi hại nào khác. Có thể làm cho dong binh đoàn toàn quân bị diệt, chắc là họ gặp phải cả một đàn Sư thứu. Đây cũng là cách giải thích duy nhất. Nhưng…
Đỗ Duy thở dài:
- Mấy ngày hôm trước, người ta phái đến phương nam đã trở về, nói cho ta một chuyện rất thú vị. Vị lão sư kia của ngươi… là người duy nhất còn sống sót của dong binh đoàn… vậy mà trong di vật của hắn không có vũ khí mang đồ án hình Sư thứu. Chẳng lẽ đây không phải là tập tục của các ngươi sao? Nếu như gặp được Sư thứu, chạy trốn trở về thì đã có tư cách làm như vậy… Nhưng hắn không làm thế.
"Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất, điểm đáng ngờ thứ hai là Sư phụ của ngươi hai năm trước chết trong một trận đánh nhau lúc say rượu.Ta lấy làm kỳ lạ. Một người say đánh nhau, sư phụ ngươi dù gì cũng là lục cấp võ giả. Đương nhiên . Ta không phủ nhận thực lực của sư phụ ngươi không chỉ là võ giả lục cấp. Vấn đề là.. Một võ giả lục cấp. sao có thể bị người đánh chết trong lúc say rượu? chuyện này quả thực mà nói, một đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn chết vì ngã ngựa... chuyện đùa!"
Đỗ duy ngữ khí càng lúc càng nghiêm khắc.
Mà Kakalot thật đặc biệt. đôi tay buông xuôi hai bên. Đã xiết chặt tạo thành một cái nắm tay. Đồng thời khe khẽ run rẩy, hắn biểu tình lạnh lùng, cặp môi mím chặt.
"Điểm đáng ngờ thứ ba." Đỗ duy thản nhiên nói: "Ngươi. Thân là đồ đệ của sư phụ ngươi. Sau khi ngươi tám tuổi thì được y thu dưỡng, có thể nói. Hắn thậm chí có thể được xem như phụ thân ngươi! Hắn nuôi sống ngươi. Dạy võ công cho ngươi. Bồi dưỡng ngươi thành người, đây là hạng ân đức ra sao? Theo lý thuyết, hắn bị một hán tử say rượu đánh chết , ngươi thân là đồ đệ và con nuôi hắn. Người tuổi trẻ huyết khí phương cương, ngươi hẳn là không giống như là cái loạ trứng thối yếu đuối. Nếu đổi là người khác, đã sớm cầm đao đi báo thù ! Nhưng ngươi lại không”
Kakalot thân thể bắt đầu run rẩy. Hắn tựa hồ vẫn đang gắng nhẫn nại.
"Điểm đáng ngờ thứ tư. Sau khi sư phụ ngươi chết. Ngươi ma chay cho hắn, sau đó ngươi liền biến mất! trong ký lục có ghi, ngươi biến mất khoảng chừng hai năm. Này hai năm này. Ngươi đi đâu? Không ở nhà hương khói, không có bất cứ ghi chép nào trên ký lục. Ngươi đi đâu? Trong đầm lầy phía nam? Sống như dã nhân hai năm?" Đỗ duy nhẹ nhàng cười cười.
"Điểm đáng ngờ thứ năm, thực lực hiện tại của ngươi. So với hai năm trước lúc ngươi biến mất, Mạnh hơn rất nhiều? Sư phụ của ngươi bất quá chỉ là lục cấp. Nhưng thực lực ngươi hiển lộ trên lôi đài. Hẳn là đạt tới ngoài thất cấp. Đương nhiên. Có lẽ ngươi là thiên tài. Thành tựu ngươi vượt qua sư phụ, cũng có thể miễn cưỡng giải thích. Bất quá, ta cảm giác chuyện này tựa hồ không đơn giản như vậy.”
"Điểm đáng ngờ thứ sáu. càng làm cho ta hứng thú ." Đỗ duy cười một cái, chớp chớp mắt, liền đó nhìn chằm chặp Kakalot, nhìn chăm chú ánh mắt người thanh niên này: "Khoảng ba tháng trước. Ngươi trở lại quê quán, đúng lúc sau ba ngày. Phía nam Tử Diệp Thành. Cũng quê quán của ngươi và sư phụ,Thống lĩnh trấn giữ Tử Diệp Thành. Gặp phải cừu gia ám sát! Mặc dù ám sát thất bại . nhưng hộ vệ của vị thống lĩnh kia chết sáu người! Đương nhiên ... Ta không phải nói chuyện này là do ngươi làm. Chỉ là, sau khi chuyện này xảy ra. Ngươi lại biến mất! Sau đó ngươi tới đế đô."
Sau khi nói xong, đỗ duy mỉm cười nhìn người thanh niên này: "Kakalot thân ái, ngươi đừng nói với ta, tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp nhé!."
Kakalot đột nhiên đứng lên. Thân thể nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước, trợn tròn mắt nhìn chặm chặp Đỗ Duy: "Công tước đại nhân. Ngài muốn thế nào!"
Đỗ duy vẫn ngồi tại chỗ, cười híp mắt nhìn người thanh niên này..
Giống như ánh mắt Đỗ Duy tạo ra áp lực với Kakalot, hai người nhìn nhau một hồi, người thanh niên trẻ rốt cục không chịu ánh mắt Đỗ Duy, Rốt cục hắn cũng không chịu ở một chỗ. Đột nhiên thân thể vừa động. Từ bên hông mình dưới võ sĩ trường bào, rút ra một cây đoản mâu. Song thủ nắm chặt ...
May là. Hắn còn giữ một tia lý trí, không có tùy tiện dùng trường mâu chỉ vào Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài. Nhìn người thanh niên này: "Xem ra... chuyện ám sát là do ngươi làm. Phản ứng của ngươi đã chứng minh suy đoán của ta"
"Như vậy ngài muốn sao? Bắt ta sao!" Kakalot ngang nhiên nói. Trên mặt của hắn mang theo vẻ đặc biệt của người trẻ tuổi có quật cường có bất khuất.
"Không không không." Đỗ duy lắc đầu, uể oải cười cười. văn vẹo duối người: "Ta cũng phải là đế quốc giám sát thự. Chuyện này không thuộc quản hạt của ta. Ngoài ra..." Hắn đưa tay chỉ đoản mâu của Kakalot,. Ôn hòa cười cười: "Nếu như ta là ngươi. Sẽ đem này cái thiết côn chết dẫm này thu lại, ngươi hẳn rất rõ, ngươi cầm đồ này. Căn bản cũng không phải đối thủ của ta, nếu như ta muốn bắt ngươi. Không phải kêu ngươi đến nơi này, phái một đội binh sĩ là có thể bắt được ngươi."
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn gì!" Kakalot căm tức Đỗ Duy.
"Rất đơn giản." Đỗ Duy bưng chén trà. Thổi thổi: "Ngươi là một thủ lãnh tương lai của Roland kỵ sỹ đoàn chúng ta, cho nên cần phải hiểu rõ hơn về ngươi một chút ——đơn giản như vậy."
Vừa nói. Hắn lại chỉ vào cái ghế trước mặt: "Bây giờ. Ngồi xuống nói chuyện đi, người tuổi trẻ, Kể cho ta một chút chuyện xưa của ngươi, có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Kakalot chần chừ hồi lâu. Người thanh niên này nội tậm xao động, bất quá cuối cùng. Hắn cũng ngồi xuống, dù sao. Hắn đối mặt không phải là đối thủ bình thường, mà là Tulip Công tước lừng danh khắp thiên hạ! Một người ma pháp và võ ký đều là cao thủ xuất sắc!
"Ta... sư phụ của ta không phải chết do ẩu đả lúc say rượu." Kakalot nghiến răng, trong ánh mắt hắn trần ngập bi thống và cừu hận: "Ngài nói rất đúng, một lục cấp võ giả. Như thế nào có thể bị một tay say rượu giết chết! người bị mưu sát! Đầu sỏ gấy nên cái chết của người. Chính là tên thống lĩnh kia.
"Rất tốt. Ngươi rốt cục nói thật ." Đỗ duy cười cười: "Ta thích sự thành thực của người, ngươi nói tiếp đi."
"Ngoài ra... sư phụ của ta, trên vũ khí của người quả thực không có đồ án su thứu!" Lúc Kakalot nói tới đây. Chợt trên mặt lộ ra một tia kiêu ngạo: "Bởi vì... người đem đồ án sưu thứu xăm ở trên người!"
Đỗ Duy lúc này mới lần đầu tiên kinh ngạc .
"Xăm trên người?" Đỗ duy suy tư một lúc: "Nơi các người dường như không có tập tục đó? Ta chỉ biết dân bản xứ các ngươi đều khắc đồ án trên vũ khí mà thôi."
"Sư phụ ta xăm trên người. Bởi vì... người có tư cách làm như vậy!"
Lúc Kakalot nói những lời này. Trong ánh mắt sáng bừng!
Đỗ duy giật mình. Hắn mơ hồ có loại dự cảm, dường như bản thân có thu hoạch ngoài ý muốn !
"Tất cả từ sư phụ năm đó một lần mạo hiểm từ Hồng Tuyết dong binh đoàn. Lão sư nói với ta., Hồng Tuyết dong binh đoàn kia, tất cả mọi người đều chết. Kỳ thật cũng không phải vì gặp phải một đoàn sư thứu... Mà là bởi vì. Bọn họ phát hiện một bí mật có giá trị to lớn. Mà cuối cùng. Mọi người vì nội chiến. Tự giết lẫn nhau! Đúng ra mà nói. Là ta sư phụ ta phát hiện ra cái bí mật kia, mà những người khác. Thì muốn giết người. chiếm đoạt bí mật!"
"Nói xong!" Đỗ duy thấp thấp giọng, lại theo thói quen liếc mắt nhn Deron. Lại phát hiện Deron, nguyên hai chân vểnh ở trên bàn. Không biết đã để xuống từ lúc nào. Trên mặt cũng có vài phần trịnh trọng.
"Cái...kia bí mật... cùng sư thứu có quan hệ." Kakalot trong biểu tình có chút bi phẫn.
Hốt nhiên. Hắn ném đoản mâu trong tay xuống đất, Sau đó vươn tay xé toạc áo của mình!
Xoẹt một tiếng. quần áo hắn rơi xuống mặt đất. Lộ ra lồng ngực người tuổi trẻ rắn chắc.
Hắn rất cường tráng. Hai khối cơ ngực và tám khối cơ bụng , biểu hiện hắn đã trải qua quá trình tôi luyện nghiêm khắc.
Mà khiến Đỗ Duy và Deron chú ý là . Trên ngực người than niên. Có một hình xăm đỏ như máu!
Màu sắc hình xăm kia. Đỏ đậm một mảnh. Dường như chỉ dùng máu tươi để xăm .
Mà cái đồ án kia. Đầu chim ưng thú thân, hai cánh chấn động, nanh vuốt bén nhọn, hung mãnh dị thường!
Đúng là một con su thứu giương nanh múa vuốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.