Chương 252: Ta không tin
Khiêu Vũ
30/03/2013
Rodriguez?!
Sau khi nghe cái tên này, ánh mắt của Ziege và các học sinh khác liền mất đi vẻ đối đầu! Rodriguez trong mắt họ vừa đáng kính vừa đáng sợ.
Có thể nói rằng quá khứ Rodriguez không có hành tung gì nổi bật, cũng không có kinh nghiệm truyền kỳ gì đáng để mọi người truyền miệng… Nhưng vào ngày xảy ra chánh biến tại hoàng thành, trước sự chứng kiến của mấy vạn người, hắn bộc lộ ra thực lực thánh cấp dễ dàng giết chết người đứng đầu võ sĩ cung đình - kiếm thánh áo xám, sau đó nhẹ nhàng bỏ đi. Chuyện này sau chánh biến đã sớm truyền khắp đại lục.
Dù sao đại lục nhiều trăm năm qua không có xuất hiện thánh cấp võ giả! (Hussein mặc dù đạt tới thánh cấp nhưng người ngoài không biết)
Như vậy một võ giả đạt tới thánh cấp ngay lập tức biến thành thần tượng trong lòng của tất cả người tập võ, là mục tiêu cao nhất mà mọi người theo đuổi!
Bọn người Ziege mặc dù là ma pháp học sinh, nhưng đối với cường giả có tính truyền kỳ của đại lục sao lại không nghe qua? Mắt thấy một cường giả thánh cấp trong truyền thuyết đứng ở trước mặt, ánh mắt cả bọn liền không còn địch ý.
Chỉ là… vị thánh kỵ sĩ này… tay phải của hắn…
Rodriguez lờ đi không để ý mấy người tuổi trẻ vẫn đang kinh ngạc nhìn cánh tay phải tàn tật của mình, cười ảm đạm nói:
-Vivian pháp sư, chúng ta có thể vào trong không? Ta bây giờ thật sự rất muốn gặp ngài công tước một lần… Ta và ngài ấy mặc dù đã gặp nhau hai lần ở đế đô. Tuy nhiên hai lần trước mọi người là địch không phải bạn, mặc dù chỉ gặp gỡ vội vàng nhưng sự thông tuệ của ngài công tước vẫn như cũ làm cho người khác có ấn tương sâu sắc, ta đối với lần gặp mặt này đã đợi rất lâu.
Vivian lúc này vừa mới bình tĩnh lại:
-A, vâng, ngài Ro, Rom, Rodriguez… nhưng Đỗ Duy hắn không có trong thành, hắn đã đi…
Nhìn thấy Vivian nói chuyện khó khăn, Ziege bước nhanh tới. Lần này vẻ mặt và tư thái trở nên cung kính rất nhiều, cuối người xuống một chút mới chậm rãi nói:
-Thưa ngài, viện trưởng của chúng tôi đã đi đến pháo đài của Tây Bắc quân đoàn, có lẽ phải mấy ngày nữa mới trở về.
Rodriguez hơi giật mình, lập tức nhíu mày nói:
-Tây Bắc quân đoàn?
Hắn nhìn về phía Vivian, đôi mi của cô gái cũng có chút sầu lo, lúc này mới tin, gật đầu nói:
-Ngài công tước vắng mặt… vậy cái tên lạnh như băng thì sao?
Người khác không biết nhưng Vivian lại biết. Rodriguez nói đến “lạnh như băng” chính là Hussein, Vivian cười khổ một tiếng lắc lắc đầu:
-Hắn, hắn cùng, Đỗ Duy.
-Đã như vậy… vài ngày nữa ta sẽ quay lại vậy.
-A không!
Vivian nhanh chóng gọi Rodriguez lại. Mặc dù cô nàng tâm tính đơn giản không có tâm cơ, nhưng thấy một cường giả tuyệt đỉnh đại lục tới cửa làm khách, lại để cho người ta đi không công cũng cảm thấy không ổn. Thấy Rodriguez có vẻ thất vọng rời đi, nàng trở nên vội vàng, nói chuyện cũng lưu loát lên rất nhiều:
-Ngài Rodriguez… Đỗ Duy hắn, hắn mặc dù không có ở đây nhưng là mời ngài ở lại phủ công tước vài ngày chờ hắn trở về!
Rodriguez trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói:
-Cô có chắc không? Vivian pháp sư, cô có lẽ còn không biết tình cảnh hiện nay của ta… tùy tiện lưu lại, ta…quyết định này có lẽ chỉ có bản thân công tước Tulip mới có thể quyết định.
Rodriguez nói rất nghiêm túc.
Hắn thật sự không nói đùa!
Phải biết rằng trong quá trình chánh biến hắn xuất hiện hai lần, lần thứ nhất là công khai ám sát Thần hoàng tử, bây giờ là nhiếp chính vương! Lần thứ hai là trong lúc chánh biến trợ giúp phe Đại hoàng tử giết cao thủ đứng đầu võ sĩ cung đình tại chỗ! Sau khi Đại hoàng tử thất bại, theo lý hắn có tội phản nghịch phải bị truy nã toàn đại lục.
Đương nhiên nếu là một hôn quân có lẽ sẽ làm như vậy.
Chính là may mắn Thần hoàng tử đầu óc vẫn còn sáng suốt. Khi có người đề nghị đuổi bắt tất cả những người tham gia phản nghịch đã bỏ trốn, đưa lên danh sách để nhiếp chính vương xem xét, thấy có tên Rodriguez, nhiếp chính vương liền một cước đá bay viên quan trình bản danh sách ra ngoài cửa.
-Ngươi là kẻ điên hay thằng ngốc? Truy nã còn đuổi giết một thánh kỵ sĩ? Ngươi nghĩ binh lính bình thường có thể làm được sao? Ngươi biết hay không biết, chọc giận một cường giả tuyệt đỉnh như vậy, nếu hắn quyết tâm cùng chúng ta là địch, hắn thậm chí có thể chạy đến đế đô tùy thời ám sát ta! Đến lúc đó dựa vào ngươi đến bảo vệ ta sao?
Lúc ấy Thần hoàng tử chỉ vào vị quan kia vẫn còn đang phát run nằm úp sấp ở ngoài cửa mắng to:
-Cút cho ta, ra ngoài, trong vòng ba ngày thu xếp hành trang vĩnh viễn rời đế đô, về quê làm ruộng đi! Ta có thể tha thứ sai lầm nhưng không thể tha thứ ngu xuẩn!
Sau đó nhiếp chính vương tự tay loại Rodriguez ra khỏi bản danh sách trên. Rodriguez, cường giả phe phản loạn của Đai hoàng tử, sau khi chánh biến thất bại lại không hề bị đuổi bắt.
“Cường giả như thế mời chào còn không kịp! Khi không còn muốn đuổi bắt…”
Mặc dù Thần hoàng tử thông minh sẽ không đi truy nã để chọc giận cường giả như thế, nhưng hắn có lẽ sẽ không thích cường giả như vậy bị người khác mời chào!
Dù sao Rodriguez là phản nghịch, người như vậy nếu Thần hoàng tử tự mình mời chào tự nhiên không sao, mà nếu người khác mời chào… Thần hoàng tử có thể dễ dàng tha thứ sao?
Vivian dù sao tâm tư đơn giản, trong phút chốc không thể hiểu đựoc loại vấn đề phức tạp này nhưng may mắn Ziege bên cạnh là người làm việc trầm ổn hiếm có, hắn thoáng cười cười liền mở miệng nói:
-Thưa ngài, ta cho rằng cho dù ngài rời đi, có lẽ sau khi công tước trở về, chúng ta đều sẽ bị trách phạt. Hơn nữa giờ phút này trong thành mặc dù viện trưởng vắng mặt nhưng phu nhân của viện trưởng quyết đinh cũng là giống nhau! Trong phủ công tước không ai được làm sai, mời ngài cùng chúng ta vào phủ đi!
Từ các học sinh đến quan viên, thị vệ trong phủ công tước… mọi người cơ hồ sớm đã xem Vivian, nữ ma pháp sư hiền lành này trở thành phu nhân tương lai của công tước.
Công tước không có mặt, mệnh lệnh của phu nhân cũng giống nhau thôi.
Rodriguez thoáng suy tư một chút cũng gật đầu.
Ở một ngọn tháp trên thành, hầu tước phu nhân Listeria xinh đẹp đứng tại cửa sổ nhìn thấy cửa lớn phủ công tước mở ra, Vivian cùng một đám ma pháp học sinh và một người đàn ông trung niên dẫn ngựa đi vào. Hầu tước phu nhân ánh mắt dừng lại ở người trung niên, không khỏi nhíu mày:
-A… Là hắn? Rodriguez?
Sau đó, hầu tước phu nhân rời cửa sổ, ngồi trong phòng suy tư chốc lát.
-Đỗ Duy… hắn rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu bí mật? Cả đến Rodriguez đều cũng đến đây?
Suy nghĩ chốc lát hầu tước phu nhân có chút bất đắc dĩ.
Mose ơi là Mose… Ta cho ngươi theo Đỗ Duy nhưng ngươi một việc cũng không làm được, thật sự là lãng phí sự vất vả của ta mà…
Vivian pháp sư này…
Nghĩ tới đây, hầu tước phu nhân đi tới trước gương, mặt gương này dùng vàng khảm lên thủy tinh hảo hạng. Hầu tước phu nhân đứng ở trước gương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, thầm thở dài.
Soi gương, hầu tước phu nhân vẫn tràn đầy kiêu hãnh đối với vẻ đẹp của mình như cũ, nàng tin rằng trên đại lục này rất ít người có thể đẹp hơn nàng. Ông trời ban ơn khiến cho trên người nàng không có dấu vết gì của năm tháng! Làn da mặt mềm mại, láng mịn như thiếu nữ, mười ngón tay tinh tế, mềm như không xương, trắng muốt, ánh mắt đẹp như nắng ban mai làm cho vô số nam nhân thần phục dưới chân.
Không cần phải nói đây chính là dung mạo tiêu chuẩn của huyết thống Listeria. Gia tộc Listeria từ trước tới nay vô luận là nam hay nữ tướng mạo đều là tuyệt đỉnh vạn người chọn một.
-Cha năm đó dựa vào phong thái mê người trong giới quý tộc như cá gặp nước, chính mình lại dựa vào dung nhan tuyệt thế làm vô số người quyền quý phải thần phục dưới váy…
Nhưng hết lần này đến lần khác… Đỗ Duy này.
Trên thế giới thật sự có người có thể tránh được ma chú tình yêu của gia tộc sao?
Hầu tước phu nhân nhẹ nhàng cười, nhìn mình trong gương với đôi môi mọng đỏ mê người, thấp giọng nói một câu
-Ta không tin!
Đỗ Duy ngươi nhất định sẽ trở thành chồng của ta
Đỗ Duy bây giờ đang làm gì?
Cho dù… Chà! Mặc kệ thế nào chỉ sợ hắn bây giờ không có tâm tình để bận tâm trên thế giới này có cô gái nào đối với hắn có dã tâm chiếm hữu rồi.
Dưới pháo đài Watt Đỗ Duy cùng Hussein tựa lưng vào tường thành, trên tường thành là mấy ngàn cung thủ, ngoài ra dưới mệnh lệnh của Ruga hơn mười giá nỗ pháo cũng được đem đến trên đầu thành.
Ruga cùng phần lớn các tướng Tây Bắc quân dẫn hơn một ngàn kỵ binh kinh hãi nhìn về phía xa xa!
Cybaster toàn thân đấu khí từ màu bạc dần dần ẩn ẩn hiện ra màu vàng! Biểu hiện như vậy làm trong lòng Hussein cũng rung động.
Thiếu tướng trẻ tuổi này thiên phú thật sự quá cao!
Mặc dù còn chưa có đột phá nhưng mà Cybaster rõ ràng đã đạt tới cấp chín.
Một cây thương bình thường trong tay hắn phảng phất giống như thần khí, tràn ngập đấu khí giống như lửa cháy hừng hực!
Ánh thương đầy trời như bão lửa, cuồn cuộn hướng về phía rồng vàng.
Long nhị vương tử cũng không có toàn lực tránh né, hắn dùng thân thể cường hãn đến mức làm người ta tuyệt vọng đón đỡ phần lớn công kích, chỉ cẩn thận tránh một vài chổ trí mạng.
Nhưng làm cho hắn buồn bực chính là… hắn phát hiện người thanh niên đeo mặt nạ trước mặt quả thật có thực lực cùng mình liều mạng.
Lúc vừa giao chiến, Cybaster cầm thương trong tay đối với hắn mà nói cũng giống như cây tăm không có uy hiếp bao nhiêu, tên nhóc này đại khái cũng chỉ cấp 8 mà thôi.
Lúc bắt đầu hắn còn kiêu ngạo, ý muốn trêu tức, cũng không gấp giết chết người này… nhưng trong phút chốc, hắn phát hiện mình phạm sai lầm!
Lực công kích của Cybaster có lẽ không đủ gây thương tổn cho thân thể hoàn mỹ của hắn…Nhưng mà…
Đáng chết, tốc độ người này quá nhanh!
Hắn nhanh giống như … gió.
Tốc độ của Cybaster tăng đến cực hạn, ngoại trừ Hussein và Ruga cùng hai đến ba người còn có thể thấy kịp, những người khác, thậm chí cả Đỗ Duy căn bản không thấy rõ động tác của vị thiếu tướng quân này!
Đứng ở xa, thấy một con rồng khổng lồ màu vàng lơ lửng trên không trung, mà chung quanh hắn hào quang màu trắng đâm ra vô số mũi thương, đấu khí sắc bén dày đặc như mưa đâm vào thân thể cự long!
Cybaster đã đâm ra hơn một trăm thương vào các vị trí đầu, cổ, ngực, sống lưng, móng vuốt, hai chân, hai cánh…
Lực phòng ngự của rồng vàng mạnh mẽ đến mức làm cho trong lòng Cybaster càng ngày càng rung động, mỗi một thương hắn nện lên người đối phương, lực phản chấn truyền đến cơ hồ muốn đánh hắn bay ra ngoài. Một trăm thương này liên tiếp đâm ra, thực lực như Cybaster cũng có chút chịu không nổi.
Thân thể hắn lóe lên thành một trận gió liền cách xa ngoài trăm thước, tốc dộ như vậy, Đỗ Duy thậm chí nghĩ so với ma pháp sư dụng di chuyển tức thời đều không thua kém!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.