Chương 131: Thần đích đăng tràng
Khiêu Vũ
30/03/2013
Nhân cơ hội Arike đang ngẩn người, Đỗ Duy ra sức học thuộc tờ ghi phương pháp điều chế. Bất kể là ma pháp thực vật gì trong danh sách, cách điều chế dùng phân lượng nhiều ít bao nhiêu, Đỗ Duy đều nhất nhất ghi nhớ. Đợi đến lúc Arike định thần lại thì Đỗ Duy đã âm thầm để trả phương pháp điều chế lại trên đài thí nghiệm.
Lão Arike sắc mặt cực kỳ khó coi, mi mắt giần giật, thần sắc kiêu ngạo với vừa rồi bay biến đâu mất, thi thoảng thấp giọng lầm bầm: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mấy năm nay ta hoàn toàn lãng phí thời gian sao? Ực… phải rồi, là ta tự phụ thông minh tuyệt đỉnh, ở trong lĩnh vực này, cả ma pháp công hội cũng không có ai cao hơn ta. Hóa ra ngay từ đầu cũng do ta tự phụ quá mức, khó trách mỗi một phát minh của ta, tên gia hỏa nào cũng không cho là đúng, ngay cả đệ tử của ta cũng không xem trọng ta. Ừ… Thông dụng, thông dụng, nếu như phát minh ra thứ gì đó, giá thành cao hơn thứ vốn có, vậy còn có ý nghĩa gì chứ? Ta quả thật là lãng phí thời gian rồi.”
Nói xong, trong ánh mắt của Arike lóe lên một tia quyết liệt, áo bào rung lên, từ trong tay áo lập tức bắn ra một đạo hỏa diễm màu xanh lục, nhằm phương pháp điều chế trên đài ma pháp bắn đến. Trong nháy mắt, quyển trục bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn. Ngọn lửa màu xanh lục cực kỳ quỷ dị, cả ngọn hỏa diễm kia lại chỉ thiêu đốt quyển trục da dê, còn trên đài kim loại lại không lưu lại một chút dấu vết.
Đỗ Duy nhìn bộ dáng mất mác lão Arike như thế, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Tuy thế, kỳ thật mà nói hắn cũng không kể là sai, giá thành sản phẩm đối với người khác dĩ nhiên trân quý vô cùng, nhưng đối với Đỗ Duy hắn mà nói, có được nước suối ‘thời gian trôi qua’ có khả năng thôi thúc sinh mệnh lực của sinh vật, ma pháp thực vật có hiếm có đến đâu, hắn muốn trồng ra cũng dễ hơn nấu một món ăn.
Chỉ có điều, cái bí mật này căn bản là không thể nói cho người khác biết.
“Đại sư Arike.” Đỗ Duy do dự một chút rồi nói: “Ta nghĩ ngài cũng không cần thất vọng như vậy. Kỳ thật, ta thấy ngài là chính là nhà phát minh ma pháp xuất sắc nhất mà ta từng gặp. Chổi bay, còn có ‘máu của Arike’ này… hết thảy đều là những thứ ta chưa từng thấy, chưa từng nghe, chỉ riêng phần ý tưởng cũng đã là trước đây chưa từng có rồi.”
“Vậy thì có ích lợi gì? Hừ, mấy thứ làm ra, một chút giá trị sử dụng thực tế cũng không có. Cái ‘máu của Arike’ này, làm ra rồi chỉ sợ giá không chỉ đắt gấp đôi bí ngân. Đồ thay thế với đồ ban đầu còn đắt hơn, quả thực là đáng chê cười.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Đỗ Duy lắc đầu, “Chí ít ngài đề xuất ra một con đường mới, một ý tưởng mới. Hơn nữa ngài dùng hành động thực tế chứng minh con đường này quả thực có thể đi. Từ trước đến nay, không ai có thể thành công tìm được thứ gì thay thế bí ngân, nhưng ngài tìm được. Cho dù giá thành sản phẩm không tính là thành công, chí ít cũng cổ vũ người khác, cho họ biết có một khả năng khác! Ta dám cam đoan, sau này nhất định sẽ có càng nhiều ma pháp sư nghiên cứu phát minh của ngài. Có thể không lâu sau này, có người có thể cải thiện phương pháp điều chế của ngài, giảm giá thành bổn, hoặc dứt khoát tìm một con đường mới. Phát minh của ngài, ý nghĩa lớn nhất chính là ‘chứng minh đích xác có thể tìm được một thứ thay thế bí ngân’, chỉ riêng ý tưởng này đã là một phát hiện rất vĩ đại rồi.”
Arike lúc này mới định thần lại, nhìn trên nhìn dưới đánh giá lại tên tiểu tử. Chỉ cảm thấy cách nói chuyện của tên nhóc này rất rất phù hợp khẩu vị của lão, càng nhìn càng thuận mắt, không khỏi thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi là một tên nhóc thú vị nhất mà ta từng gặp. Ta có mấy tên đồ đệ ngu xuẩn, không một tên nào so được với ngươi, nếu như ta gặp được ngươi sớm hơn, nhất định nghĩ biện pháp thu ngươi làm đồ đệ. Ta một đời bản sự cũng không tính là gì, chỉ thích làm ra mấy món ma pháp đạo cụ mới lạ, chỉ sợ ta chết rồi cũng không có một ai kế thừa. Hức, đáng tiếc ngươi là đệ tử của đại sư Galdalf, ta cũng không có cách nào khác dạy ngươi được.”
Đỗ Duy đảo con mặt một lượt, cười cười: “Tại sao không thể dạy? Chẳng lẽ ngươi phải làm lão sư của ta, sau đó mới dạy cho ta thứ gì sao? Nhất định phải có quan hệ sư đồ mới có thể dạy ư?”
Trong vòng tròn ma pháp ở Roland đại lục, ma pháp tri thức luôn luôn chỉ do thầy truyền cho trò. Nếu không phải môn hạ đệ tử mà nói, tuyệt đối không thể học ma pháp của mình, cái này cơ hồ là quy tắc truyền thống. Tuy nhiên lời này của Đỗ Duy lọt vào tai của lão cuồng Arike, hắn cơ bản là một người hành sự cổ quái, nghe rồi cũng không tức giận, trong lòng càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được.
“Ừ nha, ta không dạy hắn ma pháp chú ngữ gì, chỉ đem bản sự chế tác ma pháp đạo cụ truyền cho hắn, cũng không kể là vi phạm quy tắc nghen… Hơn nữa, nghe nói chủ tịch cùng hoàng thất bàn ‘chuyện kia’ sau ngày tế điển mà có kết quả, đến lúc đó quy củ thầy truyền trò chỉ sợ cũng phải phá trừ, ta còn cái gì phải kiêng kị?”
Nghĩ đến đây, Arike vỗ đầu: “Được! Chỉ cần ngươi muốn học, kể từ hôm nay, ngươi thích thì cứ đến, ta sẽ dạy ngươi chế tạo ma pháp đạo cụ!”
Lão quái vật một lần nữa phấn chấn tinh thần, cùng Đỗ Duy hàn huyên một hồi. Arike ở trong ma pháp công hội kể như là đại tông sư chế tạo ma pháp đạo cụ, vốn đếm trên đầu ngón tay. Mà đối với các chủng loại thực vật, ma thú, cùng các chủng loại ma pháp tinh thạch nghiên cứu hàng trăm năm, trên phương diện này tu vi của Arike có thể xưng là đại lục đệ nhất nhân.
Mà Đỗ Duy chính xác là một quái thai, hắn tốn nhiều năm thời gian, cái gì cũng không làm, cả ngày chỉ ngồi lì trong phòng đọc sách. Hắn hai đời làm người, có tri thức đời trước cùng với ma pháp tri thức của Roland đại lục, thỉnh thoảng lại xuất một vài ý tưởng kỳ diệu. Hơn nữa, hắn lăn lộn trong đống sách vở, kiến thức không ít, một già một trẻ càng nói càng ưa. Arike mỗi lúc nhớ lại tên nhóc này thân phận là đồ đệ của Gandalf, luận bối phận cùng lão là ngang bằng nên không thể thu làm đồ đệ, không khỏi dậm chân đấm ngực than thở không thôi.
Hai người hàn huyên một hồi, Đỗ Duy nhắc lại nguyên nhân mình vì sao đến đây. Arike nghe xong không khỏi đỏ mặt lên, ấp úng cả nửa ngày mới nói rõ chân tướng.
Hóa ra, ‘chổi bay’ kia và‘máu của Arike’ là cùng một dạng, đều là đồ không có giá trị ‘thông dụng’. Cái ‘chổi bay’ giá thành chỉ sợ so với phong hệ ma pháp trận đắt gấp ba tới bốn lần.
Tình huống bình thường giống như Đỗ Duy dùng ‘áo choàng bay’ sử dụng ma pháp thủy tinh, giá thành đại khái trên dưới hai vạn kim tệ. Mà cái món ‘chổi bay’ lão Arike làm ra, mặc dù có thể không cần dùng thủy tinh, nhưng mà… Giá thành lại càng đáng sợ, thậm chí không có bảy tám vạn kim tệ sợ rằng không thể làm được.
“Cái ‘chổi bay’ kì thật mấu chốt là ở tài liệu chế tạo. Tuy rằng có thể không cần dùng thủy tinh… nhưng mà…”
Arike đưa ra một cái ‘chổi bay’ đặt trên đài thí nghiệm kim loại, giải thích cẩn thận. Đỗ Duy vốn là người thông minh, nghe qua một lần lập tức hiểu được.
Chổi bình thường đa số chính là dùng cành cây khô mà bó thành, ‘chổi bay’ cũng không ngoại lệ. Chỉ là để có thể không cần dùng ma lực thủy tinh, ‘cành cây khô’ này vốn cũng không phải cành cây khô bình thường.
“Ma lực thủy tinh được cho rằng phải có khi bố trí ma pháp trận, bởi vì thật sự không tìm ra thứ gì chứa đựng ma lực tốt hơn nó.Ta trải qua mấy chục năm nghiên cứu phát hiện chất gỗ có tính bài xích đối với ma lực yếu đến gần như không tồn tại, chỉ có điều tính chất tồn trữ ma lực so với thủy tinh lại kém quá xa. Cho nên ta nghĩ, có thể dùng gỗ để thay thế thủy tinh…”
Đỗ Duy giật mình, cái ý tưởng này của lão Arike chính là giống với đại thiên tài đầu to ở cửa hàng ma trượng… Ừm, tên gia hỏa kia hình như gọi là Poll, hai ý tưởng căn bản là tương tự nhau.
(poll sao không phải là porn nhỉ ^-^)
Quả nhiên, lão Arike tiếp tục nói: “Ta nghiên cứu ma pháp thủy tinh mấy chục năm, tốn vô số tâm tư phân giải được thành phần của thủy tinh, sau đó lại nghiên cứu ra một cái kết quả: Thủy tinh sở dĩ có thể chứa đựng ma lực bởi vì trong đó có một thành phần đặc thù mà ta gọi là ‘ma tinh’. Ta dùng rất nhiều loại tài liệu để hòa tan thủy tinh nhiều lần, sau đó lại dùng một loại thủ pháp đặc thù sáng tạo ra một loại kính có thể phóng đại một nghìn lần, lại đây xem.”
Vừa nói, Arike từ đài kim loại lấy ra một món đồ ước chừng cao nửa thước. Đỗ Duy thoạt nhìn bất giác ngây người… Cái này, hình dạng chẳng phải kính hiển vi mình từng thấy ở kiếp trước là gì, chẳng qua lớn hơn mấy lần, mà tạo hình có chút quái dị mà thôi.
“Ta phát hiện, bởi vì loại chất nhỏ bé ‘ma tinh’ tồn tại, thủy tinh mới có thể chứa đựng ma lực. Cho nên ta nghĩ, nếu như ở vật chất khác cũng có ‘ma tinh’, như vậy có thể thay thế ma lực thủy tinh rồi.” Arike cười nói: “Ta thí nghiệm qua rất nhiều chất liệu, từ thủy tinh và những vật liệu đồng dạng – Trừ bảo thạch, vì bảo thạch với thủy tinh đồng dạng, còn có những vật liệu kỳ quái, ngươi muốn nghĩ cũng nghĩ không ra. Từ thực vật bình thường đến quáng thạch phổ thông, thậm chí xương cốt ma thú ta cũng làm thí nghiệm qua, cuối cùng ta đột nhiên nghĩ ra, thực vật chính là lựa chọn tối hảo. Ngươi biết gỗ chút là tài liệu tối hảo để chế tạo ma pháp đạo cụ, nhất là hồ thiêu mộc, mà phải là hồ thiêu mộc trên năm mươi năm.”
Arike cười cười, tiếp tục nói: “Sau ta lại phát hiện, trong chất gỗ cũng có thành phần ‘ma tinh’, chỉ là hàm lượng quá thấp. Mà trong đó hồ thiêu mộc là tài liệu đứng đầu thì hàm lượng ‘ma tinh’ so với thủy tinh cũng kém hàng chục lần trở lên. Có điều ngoài gỗ ta cũng không tìm ra tài liệu nào khác, nên ta đành dùng chất gỗ làm thí nghiệm…”
Arike tiếp tục nói phương pháp, khiến cho Đỗ Duy đại khai nhãn giới. Hắn dùng các loại vật liệu nuôi dưỡng hồ thiêu mộc, sử dụng các loại phương pháp tiến hành trên cây non, thậm chí thành công tạo ra vài loại thực vật biến dị, cổ quái. Cuối cùng khiến cho trong chất gỗ của hồ thiêu mộc sản sinh một lượng nhỏ quáng vật chất, cũng chính là thứ mà hắn gọi là ‘ma tinh’.
“Ta hao tốn nhiều tâm tư, nhưng mà loại hồ thiêu mộc này do ta trồng ra rất khó sinh trưởng! Ta hao nhiều năm tâm huyết, đại bộ phận cây non đều chết đi, chỉ còn lại vỏn vẹn mấy cây… Hức, nguyên bổn hồ thiêu mộc cũng phải ngoài năm mươi năm dùng mới tốt, nhưng ta làm sao có thể đợi năm mươi năm được chứ? Mà mấy cây non ta tạo ra, chỉ sợ vài năm nữa cũng héo mà chết hết. Hơn nữa, giống hồ thiêu mộc mới này tuy cũng có hàm chứa một lượng ‘ma tinh’ nhất định, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng chính là năng suất thấp lại cực kỳ không ổn định, ‘ma tinh’ bên trong không biết lúc nào sẽ mất đi tác dụng… Cho nên… Ta thí nghiệm qua mấy lần, có hai tên đồ đệ của ta dùng ‘chổi bay’ bay lên, thiếu chút nữa ngã chết.”
“Ngã chết?” Đỗ Duy trợn mắt, “Đồ đệ của ngài ít nhất cũng là trung cấp ma pháp sư mà? Cho dù ‘chổi bay’ thất bại chí ít cũng có thể tự sử dụng phong hệ ma pháp bay lên, tuyệt đối không có chuyện ngã xuống chứ?”
“Hừ!” Arike trừng mắt, “Mấy tên gia hỏa đứa nào cũng khinh ta già cả hồ đồ, khi bọn chúng giúp ta thí nghiệm liền sinh chuyện! Gần đây nhất, có một tên trong lúc giúp ta thí nghiệm loại ‘chổi bay’ này, lại ngầm cất giấu áo choàng bay trong người, tự thi triển phi tường thuật bay lên! Hừ hừ, dám lừa gạt ta như vậy, chẳng lẽ ta nhìn không ra sao chứ? Sau này, trước khi bọn họ tham gia thí nghiệm, ta dùng ma pháp phong ấn ma lực của chúng, để chúng không cách nào sử dụng ma pháp.”
Da đầu Đỗ Duy tên rần!
Suy nghĩ một hồi, Đỗ Duy nói: “Mấy mầm cây ngài trồng ra còn nhiều hay ít? Có thể cho ta một cây không?”
Arike khoát tay: “Tự nhiên đi, bây giờ lòng ta cũng nguội lạnh rồi… Hức, nếu như không có ngươi nhắc nhở, ta vẫn còn loanh quanh trong đường cụt. Khổ cực trồng ra loại cây này, tưởng rằng có thể thay thế ma lực thủy tinh, lại không hề nghĩ đến thành bổn so với thủy tinh còn cao gấp mấy lần, thật là được không bằng mất… Ngươi thích thì cứ lấy đi, cũng không có vấn đề gì.”
Nói xong, Arike xoay người đi vào một cái phòng đàng sau, rồi đem ra mấy cái bồn nhỏ trở lại, bên trong quả nhiên có mấy cây non, nhìn sơ qua cũng thấy sinh trưởng yếu ớt, cành lá mang một tia ánh kim kì dị. Tuy vậy, nhìn bộ dạng sống dở chết dở của chúng, phỏng chừng lão Arike cũng coi là nói mạnh miệng rồi.
Cái gì mà sống không quá một năm, chỉ sợ qua được ba tháng cũng không được ấy chứ.
“Còn có cái này là sơ đồ chế tạo ‘chổi bay’.” Arike đưa qua một cuộn giấy da dê. “Ở trên đây có một cái vi hình của phong hệ ma pháp trận do ta đặc biệt thiết kế, lúc chế tạo đem ma pháp trận khắc họa lên cán chổi là được. Kỳ thật công nghệ cũng không có gì phức tạp, vấn đề là loại thực vật này quá hiếm có.”
Đỗ Duy cẩn thận thu thập lại mấy cái cây non, bỏ vào trong ma pháp bao phục của hắn.
Lão Arike nhìn ma pháp bao phục của Đỗ Duy, cau mày nói: “Đây là không gian tồn trữ đạo cụ của ngươi à? Nhìn có vẻ cũ kỹ quá…”
Đỗ Duy mừng rỡ, từ sớm hắn đã cảm thấy bên người không có tồn trữ đạo cụ thích hợp chính là chuyện rất phiền toái. Cái ma pháp bao phục này tuy tốt, nhưng dù sao bề ngoài quá khó coi, hơn nữa so với lúc nào cũng mang một cái bao phục, thì mang theo một vật nhỏ sẽ càng tiện lợi hơn.
Hắn cũng không khách khí, cười cười ôm luôn cái hộp gỗ vào lòng.
Lão Arike hôm nay coi như đại hạ giá, cũng bởi tâm tình chán nản, đột nhiên cảm giác tâm như tro tàn, nhìn tên nhóc Đỗ Duy thấy vừa mắt nên mới đem một đống đồ tốt cho hắn. Lão thở dài nói: “Ta cũng hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, cũng không biết còn sống được mấy năm nữa, chỉ sợ cả đời này ta cũng không cách nào cải thiện được. Sau này ngươi có thời gian tới kiếm ta, ta có cái gì cũng truyền hết cho ngươi…”
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói nói: “Arike đại sư… Ta nhất định nghĩ biện pháp để phát minh của ngài được phát dương quang đại!”
Ý định ban đầu thí nghiệm chổi bay đã không còn, Đỗ Duy cũng không có việc gì làm bèn thừa cơ hội thỉnh giáo lão Arike về phương diện ma pháp tri thức. Arike cả đời trầm mê nghiên cứu, học thức thâm hậu cỡ nào, ngoài ra hắn am hiểu chế tác ma pháp đạo cụ, lại là luyện kim thuật sư đệ nhất đại lục! Đối với các chủng loại tài liệu ma pháp, tính chất, tác dụng, thành phần… Mỗi thứ đều am hiểu. Đỗ Duy chỉ là đơn giản đọc qua trong sách vở làm sao có thể so bì?
Lão Arike bất giác nổi cơn hưng phấn, dứt khoát đem trong kho ra không ít thứ hiếm có, từng món từng món làm sao chế tác, phân giải, hòa tan, gia nhiệt… Mọi thứ nói một lượt. Đỗ Duy cũng coi như là đại khai nhãn giới, quan trọng là đối với mỗi một món, lão Arike đều hào phóng chia cho Đỗ Duy một phần từ từ về nhà nghiên cứu.
Chưa đến nửa ngày, ma pháp bao phục của Đỗ Duy cơ hồ đều đầy ắp, nếu không phải trong bao phục của hắn có không ít đồ không thể cho người khác biết, hắn đã thanh lý hàng tồn trong bao phục trước mặt lão Arike rồi.
Hai người cũng không ăn cơm trưa, đến xế chiều, lão Arike lại biểu diễn một loại gọi là máu của ‘rồng ba chân thổ ni ngả’, dùng để tẩm vào vũ khí, có tác dụng gia tăng cường độ kim loại.
“… loại ‘rồng ba chân’ này miễn cưỡng cũng có thể tính là một họ rồng, tuy thế cũng chỉ là rồng đẳng cấp thấp nhất tạp giao với ma thú mà sinh ra, cũng chỉ là sinh vật đẳng cấp thấp không có trí tuệ. Nhưng bởi vì có huyết thống long tộc nên máu của nó đúng là dung dịch gia cố rất tốt, có thể gia trì vũ khí, tấm chắn, thậm chí đổ trực tiếp lên người, có thể cường hóa hai lần trở lên…”
Nói xong liền cho Đỗ Duy một bình nhỏ huyết dịch màu đen.
Cuối cùng Arike thở dài nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, cười nói: “Hôm nay thời gian đã không còn sớm nữa, tối nay ta còn có việc phải gặp mấy lão quái vật, hay là ngày mai ngươi lại đến đây nhé.”
Đỗ Duy đối với lão Arike đã tràn ngập tôn kính, người này tuyệt đối là một lão quái vật thiên tài, theo lão học hỏi một ngày Đỗ Duy cảm giác thu hoạch thật sự không nhỏ. Nếu như mỗi ngày có thể lại đây cùng lão quái vật này học hỏi một thời gian, đối với ma pháp tu vi của bản thân có không ít chỗ tốt… Cái khác không nói, chỉ riêng bộ sưu tập các loại trân bảo kì lạ của lão cũng đủ khiến cho Đỗ Duy đại khai nhãn giới rồi!
Đỗ Duy đang muốn cáo từ, lão Arike đột nhiên hỏi một câu: “Đúng rồi… ta nghe chủ tịch nói sau tế điển mùa hè sẽ tiến hành khảo hạch ma pháp cấp bậc cho ngươi?”
“Đúng vậy.” Đỗ Duy gật đầu.
“Ừ…” Arike sờ sờ mũi, gật gù: “Cũng đúng, thân phận là đệ tử cuối cùng của Gandalf đại sư, sao lại không có cấp bậc chứ? Ngươi cũng không thể đánh mất thể diện của Gandalf đại sư nhé… Ta hỏi ngươi, ma pháp cấp bậc khảo hạch ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Ngươi chủ tu là ma pháp hệ nào?”
Chủ tu? Hệ nào?
Đỗ Duy có chút ngây người.
Thấy Đỗ Duy sắc mặt khó coi, lão Arike cau mày: “Ma lực của ngươi, lúc xế chiều ngươi giúp ta làm mấy thí nghiệm, ta đại khái thấy ước chừng là ngũ tới lục cấp. So với tuổi của ngươi cũng có thể coi là thiên tài hiếm có. Nhưng mà khảo hạch ma pháp cấp bậc cũng không phải chỉ xem tiêu chuẩn ma lực, ngươi rốt cuộc am hiểu nhất là ma pháp hệ nào?”
Đỗ Duy thực sự cảm thấy khó khăn.
Hiện tại mà xem, ma lực của hắn cũng không tệ, nhưng mà ma pháp chú ngữ thật sự biết rất ít. Mặc dù hắn biết không ít đại ma pháp sư, Gandalf, Vivian, Joanna, thậm chí lão thử Ga, đều là ma pháp sư xuất sắc.
Nhưng mà Đỗ Duy biết ma pháp chú ngữ lại không nhiều. Hiện tại thường dùng vẫn là mấy cái ma pháp chú ngữ thấp kém học từ ma pháp sư nhất cấp Solskjaer, ví dụ như hỏa hệ hỏa cầu thuật, phong hệ phong nhận…
Đừng nói là cao cấp ma pháp, ngay cả một cái trung cấp ma pháp cũng không có.
Ờm… Vivian thật ra cũng có dạy hắn mấy cái ma pháp chú ngữ cấp cao, nhưng với ma lực trước mắt của hắn tuyệt đối thi triển không ra.
Về tinh thần ma pháp… căn bản là không thể lộ ra, huống hồ hắn vẫn còn đang tự mình học.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy cười khổ: “Ta hình như chỉ biết mấy cái hỏa hệ với phong hệ, hai cái chú ngữ cấp cấp thấp, còn nói gì đến thiện dụng hệ nào nữa. À đúng rồi, ta có biết một ít biến hình thuật chú ngữ, có tính không?”
“Cái gì?” Arike trợn trắng con mắt, “Ngươi nói ngươi… chỉ học có mấy cái chú ngữ đó thôi sao?”
Đỗ Duy cười khổ: “Ta đi theo Gandalf đại sư thời gian quá ngắn, ngài vẫn còn chưa kịp dạy ta thứ gì.”
Thậm chí ngay cả vài câu biến hình thuật chú ngữ tương đối cao cấp vẫn là từ Ga đoạt lấy. Tuy vậy, Ga cũng tuân thủ quy tắc của ma pháp công hội, trừ phi Đỗ Duy bái hắn làm sư phụ, bằng không tuyệt đối không có khả năng truyền thụ những ma pháp chú ngữ nó am hiểu, để cho Đỗ Duy học được vài câu chú ngữ cấp thấp đã là hiếm có rồi.
“Xem bộ tình huống của ngươi tương đối phức tạp nha.” Arike trầm tư một hồi, nghiêm nghị nói: “Tiểu tử, ta phải nhắc nhở ngươi một việc, ngươi phải minh xác chí hướng của mình, bởi vì ma pháp sư có thông minh, có thiên tài đến đâu cũng không thể tinh thông toàn hệ ma pháp! Ma pháp thâm ảo phức tạp hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng. Có thể trở thành một ma pháp sư phổ thông thì cũng không coi là một tên ngốc. Cho dù là người thông minh, nỗ lực một đời có thể tinh thông một hệ ma pháp đã coi là ma pháp sư hàng đầu đại lục rồi. Ngươi mặc dù thông minh nhưng cũng phải hiểu rõ đạo lý ‘nhiều quá nuốt không trôi’. Tốt nhất là ngươi chọn một hướng chủ tu, tập trung tinh lực vào một phương diện mới có thể thu được thành tựu… Hức, đáng tiếc đến bây giờ ta còn không thể dạy ngươi chú ngữ gì chân chính, tuy nhiên có một vài phương diện nếu như có vấn đề ngươi có thể tới tìm ta.”
Nói xong, Arike kéo vạt áo của mình ra, lấy từ trên cổ xuống một món đồ nhỏ, đó là một viên hồng sắc thủy tinh hình thoi.
“Đây là chìa khóa chỗ ta ở, ngươi mang theo cái này có thể tùy ý ra vào phòng thí nghiệm của ta, ma pháp trận ta bố trí sẽ không ngăn trở ngươi. Ngươi có vấn đề gì cũng có thể mượn phòng thí nghiệm của ta, mấy thứ kia ngươi cứ tùy tiện sử dụng.”
Đỗ Duy cảm kích nhận lấy, sau đó Arike xua tay: “Ngươi đi đi.”
Đợi Đỗ Duy ra khỏi phòng, Arike vung tay lên, một đạo hàn khí từ tay áo bắn ra dập tắt ngọn lửa ở trên đài kim loại Hắn nhíu mày, lầm bầm: “Kỳ quái… Tiểu tử này ma lực không tệ, nhưng ma pháp học được quá ít, Jacobin Dougan lão gia hỏa này thân là chủ tịch, một người thông minh như vậy tại sao trước khi khảo hạch không kiểm tra sơ bộ cho hắn? Cứ như vậy tiến hành khảo hạch, vạn nhất hắn không thể thông qua, chẳng phải đã đánh mất thể diện của Gandalf đại sư? Hừm, cũng không biết chủ tịch hắn nghĩ cái gì nữa!”
Đỗ Duy ra khỏi tòa tháp, trong lòng vẫn cảm khái không thôi. Từ trước hắn thật sự vẫn có chút không biết trời cao đất rộng, cứ tưởng rằng đọc thêm mấy quyển sách thì cho là ma pháp quá đơn giản. Hôm nay đi theo Arike học một ngày, hơn phân nửa những gì lão Arike nói đừng nói là hiểu, mà nghe cũng chưa từng nghe qua.
Xem ra sau này phải thu liễm tinh thần, khiêm tốn học hỏi mới là chính đạo.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau truyền đến một đoàn thanh âm khe khẽ, Đỗ Duy xoay người nhìn thì thấy dưới chân tháp hiện lên một đạo hỏa diễm. Chính là ma pháp truyền tống trận trong tháp khởi động sinh ra quang mang, từ trong tháp đi ra một người.
Đỗ Duy sửng sốt.
Người này nhìn qua cũng không hơn hai mươituổi, kì quái chính là ở trong ma pháp công hội này, đến tạp vụ cũng mặc một áo chùng của ma pháp học đồ, nhưng người này lại mặc một bộ quý tộc lễ phục. Một thân trường bào viền hoa văn, trên ống tay áo và cổ áo có gắng đăng ten (…) chính là phục sức thịnh hành trong giới quý tộc năm nay.
Người này chậm rãi đi tới, Đỗ Duy dần nhìn rõ bộ dáng của hắn. Người kia ước chừng trên dưới 20 tuổi, từ khuôn mặt thanh tú đến nước da trắng trẻo, đúng tiêu chuẩn quý tộc. Một mái tóc vàng xõa ngang vai, đôi tròng mắt như một đôi lam bảo thạch, ánh mắt sắc bén, căn bản là một mĩ nam tử hiếm thấy. Cước bộ không nhanh không chậm, ẩn cjứa một loại khí thế hùng hồn, rõ ràng là từ nhỏ đã trải qua huấn luyện lễ nghi nghiêm khắc!
Người tuổi trẻ này cũng thấy Đỗ Duy, liền lộ vẻ tươi cười. Hắn cười rất có sức thu hút, tựa như nắng xuân phủ xuống đại địa, khiến cho người ta sinh ra vài phần cảm giác ấm áp.
“A, vị ma pháp sư các hạ ở phía trước, ngài mặc ma pháp học sĩ trường bào, nhìn tuổi của ngài ta đoán nhất định là ma pháp học sĩ trẻ tuổi nhất trong ma pháp công hội, Đỗ Duy Rowling, gần đây nghe mọi người đồn đãi phải không?” Hắn đi tới trước mặt Đỗ Duy, cặp mắt màu lam bảo thạch toát ra một loại ánh mắt khiến cho người ta không thể cự tuyệt phải thân cận: “Ta xin tự giới thiệu, tên ta là Chen, Chen Augustine là tên họ của ta. Rất hân hạnh gặp mặt Đỗ Duy Rowling các hạ.”
Vừa rồi hắn khẽ gật đầu, thần thái ưu nhã, ngay cả Đỗ Duy xuất thân quý tộc cũng không thể không than thở động tác của đối phương không sai tiêu chuẩn một chút nào.
Khoan… Augustine?
Đỗ Duy sửng sốt, nhìn vị quý tộc trẻ tuổi trước mặt: “Ngươi… ngươi là hoàng tộc.”
Thanh niên tên gọi Chen Augustine cười cười: “Đúng, đương kim hoàng đế bệ hạ đúng là cha của ta.”
Hoàng tử?
Một hoàng tử tại sao lại xuất hiện ở trong nội bộ hạch tâm ma pháp công hội?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.