Chương 314: Thanh Đao Của Bạch Hà Sầu (phần 1)
Khiêu Vũ
30/03/2013
Mười bước!
Chỉ còn khỏang mười bước chân nữa thôi là thân ảnh khô gầy của giáo hoàng Paolo XVI đã ở ngay trước mặt. Sau một nhát chém Phá Toái Hư Không của Bạch Hà Sầu, lão ta chỉ cần đi bộ thêm mười bước là có thể đến trước mặt Giáo hoàng rồi. Dù cho giáo hoàng là bậc cường giả đứng đầu đại lục nhưng nhìn bộ dạng của ông ta, thân thể khô gầy suy yếu như thế. Chắc chắn là không rành võ kỹ, thường những người có pháp thuật cường đại đều có khuyết điểm chung là khả năng đánh cận chiến tương đối thấp. Nên khi bị người có võ kỹ tuyệt đỉnh như Bạch Hà Sầu tiến sát lại thì cho dù ngươi có pháp thuật nghiêng trời lệch đất thế nào cũng e rằng chẳng có cơ hội thi triển. Bạch Hà Sầu chỉ một nhát chém Phá Toái Hư Không lập tức cắt nát không gian ra thành từng mảnh. Giáo hoàng nhìn Bạch Hà Sầu phá nát không trung, sắc mặt cũng phải biến đổi, không kìm được hít một hơi thật sâu:
- Đây là cảnh giới gì ?
-Quy tắc! _ Bạch Hà Sầu cười nói_ Tuy ngài có thể thay đổi quy tắc nhưng ta có thể phá bỏ tất cả các quy tắc!
Trong khi nói những lời này, hắn ta lại tiến về phía trước ba bước. Paolo XVI trên mặt thoáng hiện một nỗi âu sầu khổ sở, thở dài một cách yếu ớt:
- Đáng tiếc…Đáng tiếc… Thần thánh thương xót thế nhân! Ta vốn dĩ từ ngàn dặm xa xôi đến đây, không phải muốn cùng Vu vương đọ tài tranh sức liều sống liều chết. Chỉ là biết ngài đến đại lục Roland, nếu ta không đến gặp được ngài thì trong lòng ta thực sự cảm thấy nuối tiếc vô cùng.
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên lại cười tiếp:
- Vu Vương Bệ hạ, chúng ta đến đây thì ngừng. Ngài thấy thế nào ?
Bạch Hà Sầu không khỏi sửng sốt, bước chân lão dừng lại, nhìn giáo hoàng một lượt từ trên xuống dưới:
-Ngài cũng là bậc cường giả tuyệt đỉnh, chẳng lẽ không đánh mà đã chạy rồi sao ?
Paul XVI chậm rãi lắc đầu:
-Ta thân làm thần phó, tịnh không thiếu dũng khí! Có điều ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây đưa tiễn, không hề có ý định cùng Vu Vương Bệ hạ phân tài cao thấp. Ta lặn lội tới tận đây, chỉ là vì muốn tiễn ngài đến nơi đến chốn.
-Tiễn ta?
Bạch Hà Sầu bỗng cười ha ha:
Giáo hoàng Bệ hạ! Ta đúng là khách, nhưng người khách này bây giờ lại không muốn đi nữa. Con đường này ta muốn cứ thong thả từ từ thưởng ngoạn. Thật ra ta cũng cảm thấy rất hứng thú, đại lục Roland này quả nhiên là thú vị. Nói không chừng ta vẫn muốn ở lại đây thêm dăm bữa nửa tháng nữa. Ta vốn chẳng nói bây giờ muốn về lại thảo nguyên. Ngài đến tiễn ta ư? Nhưng ta lại vẫn chưa muốn đi!
Giáo hoàng khẽ mỉm cười, nhướng đôi mắt đục ngầu lên:
- Ta tự mình đến tiễn. Ngài nỡ lòng từ chối ý tốt không đi sao?
Bạch Hà Sầu lắc đầu:
- Con người ta tính tình kỳ quái, càng muốn ta làm, ta lại càng không muốn làm! Giáo hoàng Bệ hạ, nếu ngài muốn ép ta đi thì chỉ có một con đường là đánh thắng ta thôi!
Nói xong, hắn lại bước lên phía trên một bước. Toàn thân bỗng nhiên phát ra sát khí bừng bừng bao phủ khắp thân thể Giáo hoàng.
- Đáng tiếc…Đáng tiếc…!
Giáo hoàng vẫn lắc đầu như cũ:
- Ta vốn muốn giải quyết một cách êm thấm, lại càng không muốn mạo phạm đến Vu Vương ngài. Mong có thể ở đây khuyên mời ngài rời đi. Nếu ngài đồng ý thì ta thậm chí có thể đại diện cho Thần điện cho ra một ít nhượng bộ đối với Đại Tuyết Sơn.
Vừa nghe xong câu nói này, Bạch Hà Sầu cũng động lòng:
-Nhượng bộ ?
Giáo hoàng vẻ mặt nghiêm nghị:
-Đúng vậy. Là nhượng bộ !
Bạch Hà Sầu chớp mắt, như cười mà không cười, nhìn giáo hoàng nói:
-Đường đường chính chính là thần phó của Quang Minh nữ thần, tại nhân gian thay mặt truyền ngôn cho thần linh. Chẳng phải luôn coi loại người dị giáo như ta là dị đoan dị chủng, rất nóng lòng muốn diệt trừ hậu họa nhanh chóng hay sao? Giáo hoàng bệ hạ, nếu Ngài và ta có hiệp nghị gì thì e nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với tiếng tăm của Quang Minh Thần điện thật là không tốt đâu.
Sắc mặt Giáo hoàng lại thêm chút cay đắng:
- Sự tình bất thường không thể không làm ! Việc này ta không có lựa chọn. Vu vương tôn kính, chỉ cần Ngài hứa với ta: Lập tức rời khỏi đại lục Roland. Trong vòng năm năm, ngài quyết không được bước ra khỏi thảo nguyên một bước, thì ta đảm bảo chắc chắn đế quốc Roland tuyệt đối sẽ không thù địch với thảo nguyên. Thậm chí …
Đột nhiên, thoáng cái từ trong tay hắn, theo tay áo rút ra cây pháp trượng màu vàng kim rất tinh xảo. Ở đầu cây kim trượng đó, có một quả cầu pha lê trong suốt bao quanh. Cây kim trượng giơ cao lên trên, từ trong quả cầu pha lê ở đầu cây kim trượng lóe ra một vầng hào quang sắc nhọn bị xẻ toẹt mặt đất dưới chân vỡ nát ra. Trên mặt đất liền xuất hiện một đường rãnh thật dài, giống như bị cày xới lên vậy.
- Ta_ St Paolo Rossi XVI, lấy danh nghĩa là giáo hoàng Quang Minh thần điện, người tôi tớ nơi nhân gian của thần linh này một lần nữa xin tuyên thệ !
Giáo hoàng vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vu Vương tôn kính, chỉ cần Ngài đáp ứng điều kiện của ta, ta lập tức sẽ thực hiện ước vọng trăm năm qua của dân thảo nguyên các ngài! Ta nghe nói người dân thảo nguyên các ngài vốn có ước vọng, đó là vó ngựa đạp Lãnh Tuyền Quan. Hôm nay ta xin tuyên thệ : Chỉ cần ngài đồng ý điều kiện của ta thì từ nay về sau, đế quốc Roland và thảo nguyên sẽ lấy đường vạch dài dưới chân ta đây làm biên giới. Từ hướng tây trở đi, tỉnh Norin, tỉnh Desa, đều có thể nhượng cho vương đình thảo nguyên. Cờ khô lâu của Đại Tuyết Sơn của Ngài có thể tung bay trên đất hai tỉnh phía tây bắc của đại lục Roland!
Những lời này được nói ra, quả là gây chấn động lòng người! Cả Bạch Hà Sầu khi nghe xong cũng không khỏi biến sắc.
Nhưng Đỗ Duy phía sau, đang ngồi ở chỗ rất xa, đột nhiên nghe thấy những lời nói này lập tức lớn tiếng kêu lên:
-Không được! Tuyệt đối không được!!
Đỗ Duy xoay người đứng phắt lên, chỉ vào giáo hoàng đang đứng ở chỗ xa quát:
- Cho dù ông là giáo hoàng của Quang Minh Thần điện, nhưng thần quyền vốn không được can thiệp vào vương quyền. Đây là luật lệ đã có từ ngàn năm kể từ khi đế quốc hình thành. Dù ông là giáo hoàng địa vị cao quý đến đâu, cũng không có quyền cắt nhượng lãnh thổ đế quốc. Hai tỉnh phía tây bắc đó, là lãnh thổ của đế quốc, một phân cũng không thể nhượng! Huống hồ, ông……Ông! Ông dựa vào quyền gì mà quyết định như thế này!!
Đỗ Duy trong lòng hết sức tức giận, bất cứ cái gì cũng không thể so với lửa giận đang phừng phừng của hắn lúc này.
“Cắt nhượng lãnh thổ? Tỉnh Desa?”
“Quên mẹ mày đi !”
“Tỉnh Desa là địa bàn của ông mày đây! Chủ nhân chính thức là ta vẫn đang ngồi ở đây còn chưa nói câu gì. Cái loại già đầu vô tích sự động gì hỏng nấy như mày, dựa vào đôi câu nói vớ vẩn đem đồ của ông đây cho người khác là sao?!”
Paolo XVI liếc nhìn Đỗ Duy một chút, ánh mắt vẩn đục của hắn lướt khắp người Đỗ Duy, thoáng cười nhạt rồi thở một hơidài thượt:
- Vị này là công tước Hoa Tulip phải không? Ngài nói đúng, thần quyền vốn không can thiệp vương quyền, đó đúng là luật lệ đã có từ nghìn năm nay. Tuy nhiên…e rằng, đế quốc Roland này sắp xảy ra biến cố mất rồi. Đã từ ngàn năm đến nay không có biến chuyển gì thay đổi. Nay thời thế đã thay đổi! Luật lệ sắt này, giờ chẳng còn là luật lệ sắt nữa.
Đỗ Duy càng thêm phẫn nộ:
- Bất kể thế nào! Giáo hoàng, cho dù ông là chúa tể của Thần điện, nhưng ông lại không phải chúa tể của đế quốc to lớn này! Huống hồ tỉnh Desa là lãnh địa của ta, ông dựa vào cái gì……
Paul XVI lắc đầu:
Việc này hiển nhiên ta sẽ phải họp bàn cùng Nhiếp chính vương, ta đương nhiên cũng đã nắm chắc sẽ thuyết phục được ngài ấy. Còn về lãnh địa của công tước Hoa Tulip ngài…Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể xin Nhiếp chính vương đổi cho ngài một chỗ khác.
Nói tới đây, ông ta nhìn Bạch Hà Sầu:
- Vu Vương tôn kính, lời cần nói ta đã nói xong cả rồi. Ngài vẫn còn chưa tin thành ý của ta hay sao? Ta thân là giáo hoàng thần điện, cả đời trước nay chưa từng nói sai lời!
Bạch Hà Sầu cúi đầu xuống suy nghĩ một lát. Lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt y lạnh như băng, vẫn kiên quyết lắc đầu, giọng nói không to lắm, nhưng lại tràn đầy khí thế rõ ràng dứt khoát:
- Cả đời Bạch Hà Sầu ta nếu muốn bất cứ thứ gì, không cần người khác cho ta . Tự khắc ta có bản lĩnh tự mình ra tay ra chiếm lấy!
Sau đó hắn cười gằn một tiếng:
- Giáo hoàng bệ hạ, nếu ngài muốn ta khuất phục đồng ý điều kiện của Ngài thì trừ phi đánh bại ta ngay tại đây… Có điều nếu đứng ở góc độ khác mà nói…
Sát khí trong mắt hắn tăng lên từng chút từng chút:
-Nếu ta tự tay kết liễu vị giáo hoàng thần điện là ngài ngay tại đây. Vậy thì đối với Đại Tuyết Sơn ta mà nói, lợi ích đạt được chẳng phải hơn xa lãnh thổ của hai tỉnh kia sao?
Hắn giơ tay lên, hai con mắt nhìn hết sức kỹ càng, trong ánh mắt có chút xúc động:
- Lần này ta xuống núi đến phía đông, đã gặp không ít vị cường giả đất Roland các người. Đáng tiếc, ta đều tha không giết người nào. Ta bình sinh có một ước muốn to lớn nhất, đó là có thể tìm được một đối thủ xứng đáng để ta xuất đao. Vị Giáo hoàng tôn kính, trong lần xuống núi lần này, trong số cường giả ta đã gặp qua thì chỉ có ngài có cấp bậc thánh giai có cấp độ lĩnh ngộ cao nhất. Ban đầu ta vốn không nghĩ sẽ giết ngài, nhưng…ai bảo ngài là giáo hoàng của Quang Minh thần điện kia chứ!
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.