Chương 459: Thế cuộc rối loạn!
Khiêu Vũ
30/03/2013
Ron Barton nhìn thấy thuộc hạ chết đi, cảm thấy toàn thân bốc lên một cỗ nhiệt huyết, rồi đột nhiên ngay lúc đó toàn bộ tóc trên đầu hắn gần như dựng đứng lên!
Thân thể khổng lồ của hắn run rẩy, Ron Barton ngửa mặt lên trời rống to:
- Con mẹ chúng bay!
Cánh tay vốn đã bủn rủn vô lực lại giơ lên, trảm mã đao lại một lần nữa toát ra hào quang của đấu khí! Toàn thân Ron Barton búng lên cao như một đầu chim to cất cánh bay lên trời!
Tạp!!!
Một đao của hắn liền trực tiếp chém chết một kỵ binh trước mặt. Ron Barton thuận thế đáp xuống bên cạnh ngựa, mặc khác xiết chặt nắm tay, một quyền đấm thẳng vào thân ngựa!
Đầu chiến mã nọ kêu rống một tiếng, đã bị đấm bay ra ngoài, đụng ngã cả ba kỵ binh ở phía sau.
Ron Barton chạy nhanh về phía trước, mặc cho toàn thân đau nhức, máu chảy đầm đìa, hắn vẫn nhanh như sao băng tiến tới bên cạnh ba tên kỵ binh vừa té ngã, từng đao một chém chết đối phương!
Ron Barton một tay huy đao, một tay cầm đầu địch nhân, rống to như một sát thần!
- Các huynh đệ, liều mạng cho ông! Giết một tên hòa vốn, giết hai tên có lời!
Thanh âm hùng tráng vang vọng giống như một khúc bi ca…
Một lúc sau khi nhân mã của Ron Barton bị tập kích ….
Hussein ngồi trên lưng ngựa, vừa đi vừa chửi rủa Ron Barton không ngừng. Chỉ là, cuối cùng hắn vẫn phải suy nghĩ làm sao xử lí củ khoai bỏng tay này đây!
Một vị công chúa cùng một vương phi tương lai lại bị một nhóm “mã tặc” bắt được.
Chuyện tiếp theo, phải làm như thế nào?
Chẳng lẽ dùng thân phận “thủ lĩnh mã tặc” mang hai người quang minh chính đại về thành Loran?
Đúng là nói đùa!
Lộ tẩy là một chuyện, nếu xử lí không khéo thì phiền toái phía sau mới là quan trọng.
Tất cả đều từ tên mập kia gây ra!
Hussein nhìn sắc trời đã tối, thở dài:
- Truyền lệnh, đêm nay tìm chỗ dựng lều nghỉ tạm.
Nếu đã không thể mang công chúa quay về thành Loran, vậy hiện giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy. Trước đó Hussein cũng đã phái hai thủ hạ cỡi con ngựa nhanh nhất chạy về thành Loran đem chuyện này báo cho Đỗ Duy, chậm nhất một ngày là có thể về tới thủ phủ.
Trước khi nhận được chỉ dẫn của Đỗ Duy, bản thân hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả trang làm mã tặc.
Đang suy nghĩ, Hussein đột nhiên cảm thấy mi mắt giật giật, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác kì dị, dự cảm có chuyện gì không hay xảy ra.
Trong lòng thấp thỏm không yên, loại cảm giác mơ hồ này làm Hussein không khỏi cau mày.
- Kì quái, ta bị làm sao vậy?
Chẳng lẽ ta bị tên mập kia chọc giận đến mức tâm trí mất tỉnh táo? Nhưng một dự cảm chẳng lành cứ dâng lên, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
Loại tâm tình buồn bực này càng làm Hussein thấy bức bối khó chịu.
Hắn nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, thở dài vài cái, hy vọng đem buồn phiền trong lòng tống ra ngoài.
Hừ, tới tối mai mệnh lệnh của Đỗ Duy sẽ được mang tới đây. Kị mã đi có thể chậm một chút, nhưng nếu Đỗ Duy biết tình huống ở đây, nhất định sẽ phái Deception bay tới đưa tin.
Tới lúc đó… Ron Barton cái tên mập chết tiệt này… ta xem ngươi dám giở trò gì nữa…
Không đúng!!!
Hussein nghĩ tới đây, trong lòng bỗng chấn động mạnh!
Trong nháy mắt, trong đầu hắn dường như lướt qua tất cả những sự kiện đã xảy ra, rồi đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười tràn ngập mùi đùa cợt.
Ron Barton à Ron Barton, ngươi cho là mưu kế của ngươi có thể thuận lợi che mắt ta như vậy hay sao?
Hussein trong nháy mắt nhớ tới một chuyện: tình cảnh của mình hiện giờ rất khó xử, chẳng lẽ tên mập Ron Barton kia lại dễ chịu hơn được sao?
Hắn tính kế mình, chống lại mệnh lệnh của Đỗ Duy, mặc dù hiện tại có thể âm thầm khoái trá trong lòng, nhưng cũng tuyệt đối không dám quay về thành Loran.
Như vậy, quá nửa khả năng hắn sẽ trốn đâu đó xa xa, càng xa càng tốt, ẩn núp chờ thời. Dựa theo tính tình giảo hoạt của hắn, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn quay về thành Loran chịu phạt.
Hừ! Lẩn trốn càng xa càng tốt ư?
Thành Loran ở phía tây, vậy tên mập kia nhất định sẽ chạy về hướng đông!
Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy!
Hussein con mắt sang ngời, rồi đột ngột kéo dây cương, dừng ngựa, vận khí quát to: “Mọi người dừng lại! Quay đầu, chúng ta đi hướng đông!”
Nói xong, hắn cũng không thèm giải thích với thủ hạ mà tự mình giục ngựa nhắm hướng đông chạy trước.
Kỵ binh dưới quyền Hussein cũng không hiểu ý định của thủ lĩnh, bất quá họ vẫn trung thành làm theo!
Không lâu sau đoàn người ngựa đã quay về đường lớn, hơn nữa chính là địa điểm lúc trước diễn ra “vở kịch”.
Một người kỵ binh giục ngựa phi tới bên cạnh Hussein, thấp giọng nói:
- Thưa ngài, trên mặt đất phát hiện dấu vết móng ngựa, ước chừng mấy trăm người! Bọn họ di chuyển theo hướng đông!
Hussein mỉm cười:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán! Tên mập này thật sự dẫn người chạy về hướng đông! Hạ lệnh, toàn bộ tăng tốc đuổi theo!
Kỵ binh dưới tay hắn không khỏi khó xử:
- Chuyện này… thưa ngài, chúng ta hiện tại đang giả trang làm mã tặc đó! Mã tặc cướp bóc quan binh là đã đủ lớn chuyện rồi, từ bao giờ có chuyện mã tặc còn dám ngang nhiên truy đuổi đại đội quân chính quy?
Hussein nhẹ nhàng cười, lạnh lùng nói:
- Ron Barton hắn dám làm bậy, chẳng lẽ ta không dám? Hừ, đuổi theo hắn, bất kể thế nào ta cũng sẽ cùng hắn đánh một hồi, sau đó làm bộ chiến bại, đem công chúa trả lại cho hắn. Hắn dám tính kế với ta thế nào thì ta sẽ trả lại y như vậy cho hắn!
Một tiếng hô truyền lệnh vang xuống, đại đội “mã tặc” lập tức chỉnh đốn đội ngũ, mang theo một chiếc xe ngựa phía sau, nhanh chóng di chuyển về hướng đông!
Đoàn người di chuyển tới khi trời đã hoàn toàn sụp tối, Hussein lúc này đang phóng ngựa phía trước bỗng chốc trong lòng chấn động!
Từ phía xa truyền lại theo tiếng gió từng tiếng kêu thảm thiết, đồng thời phảng phất mang theo mùi máu tanh!
Hussein nheo mắt nhìn lại, ở phía chân trời xa xa trước mặt có một mảnh rừng cây, dường như tiếng kêu la chém giết là từ phương hướng đó truyền đến!
- Toàn quân chuẩn bị chiến đấu, theo ta xông lên! Mau!
Trường mâu trong tay vung lên cao, móng ngựa khua như tiếng sấm, chạy chồm đi!
Lúc này, Ron Barton đã gần như kiệt sức.
Hắn mặc dù vẫn còn nắm đao trong tay, trước sau người đều la liệt thi thể, nhưng toàn thân hắn đã nhuộm đầy máu tươi, chân trái căn bản đã không thể đứng vững.
Hắn cướp được một thanh trường mâu, cắm trên mặt đất để miễn cưỡng chống đỡ thân thể, còn tay phải cầm đao đã bắt đầu run rẩy, đây là dấu hiệu của sự kiệt sức.
Kẻ địch vẫn vây dày đặc chung quanh. Trong đêm tối, những ánh mắt giống như một bầy sói lạnh lùng nhìn chằm chằm con mồi!
Ba trăm kỵ binh của Ron Barton bây giờ chỉ còn lại không tới ba mươi người, hơn nữa toàn bộ đều đã bị thương. Một trận hỗn chiến vừa rồi kỵ binh của gia tộc Hoa Tulip bị tổn thất trầm trọng. Mặc dù số lượng cùng với trang bị của họ đều thua sút đối phương, nhưng bằng vào sự liều mạng cùng can đảm đã đem kẻ địch tạm thời ngăn chặn.
Kế hoạch của kẻ địch vốn dựa vào ưu thế binh lực, trước hết đánh cho Ron Barton toàn quân tan vỡ, sau đó dùng trọng giáp kỵ binh xung phong vài lần là có thể hoàn toàn tiêu diệt nhóm người Ron Barton!
Nhưng mà một trận chiến vừa rồi, quân sĩ tinh nhuệ do Ron Barton huấn luyện đã bộc phát sức chiến đấu kinh người!
Nhất là vừa rồi Ron Barton một tay huy động trảm mã đao, cầm đầu lâu địch nhân gào thét càng kích thích dũng khí quân sĩ! Từng người đều hiểu được đã không còn đường lui! Cho dù chết, cũng phải kéo theo đối thủ chết cùng!
Tỉ lệ thương vong gần như một đổi một, đã hoàn toàn vượt quá dự kiến của đối phương. Hơn nữa, sau khi trả giá thảm thiết, hơn ba mươi người còn lại của gia tộc Hoa Tulip đã thành công tụ lại một chỗ!
Hơn ba mươi người, trong đó hơn một nửa đã gần như không đứng vũng. Nhưng mỗi người đều nhìn chằm chằm quân địch vây quanh, ánh mắt dù chết cũng không sợ sệt!
Giờ phút này, chiến trường chuyển sang một giây phút im lặng ngắn ngủi.
- Ha ha ha ha ha ha! ! !
Ron Barton ngửa mặt lên trời cười dài, đoạn nhìn chằm chằm địch nhân, lớn tiếng quát:
- Ông đây hôm nay cho dù chết ở chỗ này, cũng muốn biết lũ các ngươi rốt cuộc là người nơi nào!!!
Nói xong, trường đao rung lên, phát ra tiếng kêu ông ông chấn động.
Ron Barton mặt như lệ quỷ, giọng vang trong đêm tối khí thế kinh người. Thậm chí địch nhân cho dù lãnh khốc, vài người đứng trước mặt hắn cũng bị khí thế của hắn chấn nhiếp, vô thức lùi ra sau hai bước.
- Thế nào! Không kẻ nào dám lên tiếng sao ! Các ngươi dám làm chuyện lớn thế này, ngay cả nói chuyện cũng không dám sao?
Ron Barton cười điên dại.
Rốt cục, đội hình của địch nhân tách ra, hai bóng người chậm rãi bước lên.
Đi ở phía trước là một người cao gầy, cũng mặc hắc bào mang mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vài phần tôn trọng.
Đi tới trước Ron Barton khoảng mười bước thì hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu và bất ngờ khom người làm một cái lễ tiết dành cho võ sĩ :
- Ron Barton tướng quân, mặc dù chúng ta là địch nhân, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi là một dũng sĩ.
- Bớt nói nhảm đi!
Ron Barton cười lạnh.
- Ta nghĩ ngươi hẳn là biết, các ngươi bây giờ còn có thể đứng đó, cũng không phải bởi vì các ngươi dũng cảm! Mà là bởi vì vừa rồi ta đã hạ lệnh bảo người của ta dừng tay lại.
Người cao gầy đã đứng thẳng lên, thanh âm của hắn cho thấy hắn cũng không còn trẻ, ước chừng ba, bốn mươi tuổi. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ron Barton:
- Ngài là một dũng sĩ, sẽ không thể không nhận ra ta hạ thủ lưu tình là có ý gì chứ ?
Ron Barton không phải đứa ngốc, ngang nhiên nói:
- Các ngươi là vì công chúa mà đến?
- Không sai!
Người kia gật đầu:
- Chúng ta là vì công chúa mà đến! Đáng tiếc, lại làm cho ta thất vọng. Công chúa vì sao không đi cùng với ngươi? Tướng quân! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết......
Nói cho ngươi, ngươi sẽ thả chúng ta hay sao?
Ron Barton khinh thường cười:
- Đừng tưởng rằng ông đây là đứa ngốc! Các ngươi một thân hắc y lại còn che mặt, dấu đầu lộ đuôi, chính là vì muốn giữ kín thân thế! Các ngươi tuyệt đối sẽ không lưu lại người sống !
- Không sai.
Người này trả lời, thanh âm đột nhiên lộ ra vài phần mơ hồ kiêu ngạo:
- Ta khinh thường việc nói láo! Cho nên ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi cùng người của ngươi, hôm nay nhất định phải chết. Bất quá, ta có thể hứa hẹn, chỉ cần ngươi có thể nói cho ta biết công chúa ở nơi đâu, ta có thể cho các ngươi có một cái chết phù hợp với thân phận dũng sĩ!
Ron Barton sửng sốt một chút, sau đó cất tiếng cười to.
Hắn chỉ vào tên áo đen, chỉ thẳng vào mũi hắn, chỉ nói một câu duy nhất:
- Nói cho ngươi biết cái rắm!
Mặc dù bị Ron Barton mắng, nhưng người này cũng không nổi giận, hắn chỉ thở dài:
- Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy kết thúc ở đây đi thôi.
Nói xong hắn giơ tay lên, chuẩn bị hạ xuống.
Ron Barton biết, tư thế này của địch nhân tất nhiên là mang ý "đuổi tận giết tuyệt". Đối phương còn mấy trăm người vây chung quanh, bên mình chỉ còn hơn ba mươi người bị thương. Hơn nữa tên thủ lĩnh này của đối phương vẫn chưa hề xuất thủ, mà hắn hiển nhiên cũng là một cường giả.
Tay của hắn chỉ cần hạ xuống, bên mình tuyệt đối không ai trốn thoát được.
Chính và lúc này, ttên áo đen còn lại đứng phía sau vốn vẫn giữ im lặng bất ngờ lên tiếng.
- Chờ một chút.
Người này đột nhiên lên tiếng lại làm Ron Barton cảm giác rét run một chút. Bởi vì giọng nói của hắn dường như mang theo cảm giác làm cho người rét lạnh tận xương tủy !
Đây vốn không phải là thanh âm loài người có thể phát ra!
Người này vốn vẫn đứng ở phía sau hắc y thủ lĩnh, phảng phất như được bao phủ trong bóng đêm, làm người ta quên đi sự tồn tại của hắn… Dường như thân thể của hắn đã cùng bóng đêm hòa làm một thể.
Nhưng lúc này hắn mở miệng, tiến lên phía trước nửa bước, lại làm Ron Barton trong thoáng chốc cảm thấy ánh mắt chịu một trận đau đớn.
Gặp quỷ !
Ron Barton chỉ mới không kiềm được, nhìn vào ánh mắt của người kia, đã cảm thấy đau đớn giống như là bị lửa đốt!
Mà tên hắc y vốn là thủ lĩnh, khí thế đường đường, lại đột nhiên xoay người, cung kính cúi đầu :
- Thưa ngài, ngài có việc gì sai bảo ?
Người như quỷ mị kia nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ tay về hướng xa xa:
- Nơi đó hình như có người đang tới. Ta có thể cảm ứng được, trong số đó có một vị tuyệt đỉnh cường giả! A, hơi thở của hắn…dường như rất quen thuộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.