Chương 483: Thế thân của hoàng đế (Thượng) - đoạn 1
Khiêu Vũ
30/03/2013
Đỗ Duy cảm giác được đây cũng không phải là một chủ ý thông minh, hơn nữa lại quá nguy hiểm.
Lão già Augustin VI dù đã rời khỏi trung tâm quyền lực hơn 2 năm nhưng cũng có rất nhiều người chú ý đến hắn, trong đó có cả Thần điện.
Có thể tưởng tượng được nếu tin tức Augustin VI băng hà được truyền ra ngoài thì sẽ có rất nhiều kẻ vỗ tay tán thưởng… trong đó đương nhiên sẽ có cả Giáo hoàng Mihus XVI – Cũng không phải do hắn hận Augustin VI, mà chỉ cần lão hoàng đế này chết, vậy theo lối suy nghĩ của đại đa số người khác, Nhiếp Chính vương sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Về phía Giáo hội đương nhiên sẽ rất kỳ vọng được chứng kiến cảnh hoàng đế của đế quốc xưng hô với Giáo hoàng là Giáo phụ. Chỉ cần tưởng tượng, trong một vài buổi lễ long trong được công khai, thân là chí tôn hoàng đế của đế quốc hướng về phía Mihus XVI mà khom lưng hành lễ, cung kính xưng là “Giáo phụ”. Dưới tình cảnh như vậy, đối với Giáo hội sẽ tuyệt đối là một hồi đại thắng. Mà đối với hoàng thất mà nói, ý nghĩa của việc này không chỉ đơn giản là đánh mất mặt mũi.
Theo cách làm việc của Thần hoàng tử lúc trước, cứ cách khoảng 1 tháng, hắn sẽ an bài cho Augustin VI công khai xuất hiện. Thường là sẽ tham gia một loại sự kiện trong quyết sách của cung đình hoặc nghi thức kiểm duyệt.
Mà trên thực tế, hoàng từ Thần đã tổ chức nghi thức rửa tội rất long trọng, thậm chí trong buổi lễ đó còn tôn vinh Giáo hoàng làm Giáo phụ. Sau đó, bên trong Giáo hội còn truyền ra một tin tức không thể giấu được là “Hy vọng Nhiếp Chính vương mau chóng lên ngôi.”
Đối với những “thần côn” này mà nói, bọn họ rất muốn thấy một người con “Giáo tử” là hoàng đế, mà không phải một “Giáo tử” là Nhiếp Chính vương. Rất nhiều người đối với việc Thần hoàng tử không lên ngôi tỏ vẻ không nhẫn nhịn được, dù sao thì đại quyền cũng đã nắm, lão hoàng đế đã lui về tuyến dưới, ngươi “ý nói Thần” cần gì phải khó khăn mà không lên ngôi.
Mà có một vài người trong giáo hội đã ngầm ngỏ ý với Thần hoàng tử thực hiện lời hứa ban đầu.
- Ta không có ý dùng một kẻ làm thế thân mà có thể giấu được giới quyền quý của đế đô, nhưng chúng ta có thể hạn chế được đấu tranh nội bộ trong một thời gian ngắn.
Thanh âm Thần hoàn tử dù rất nhẹ nhưng Đỗ Duy vẫn để ý được từ “chúng ta”.
Rõ ràng là Đỗ Duy hiện tại đã xác minh được một tín hiệu là… mình đã được vị quân vương trẻ này coi là người tín nhiệm nhất.
Đỗ Duy thở dài.
- 3 ngày!
Thần hoàng tử thản nhiên nói:
- 3 ngày sau sẽ là lễ Khánh Phong được tổ chức 3 năm 1 lần, ta đã an bài mọi người để công khai tổ chức nghi thức, xem như trước khi đến năm mới sẽ tổ chức một yến hội long trọng tại hoàng cung. Trong buổi lễ đó ta sẽ để “phụ hoàng” lộ diện một lần. Sau đó chúng ta có thể tranh thủ được hai tháng, ta sẽ công bố với bên ngoài là phụ hoàng không khỏe, danh chính ngôn thuận để hắn ở yên trong nhà… cứ như vậy “hắn” sẽ không xuất hiện trong một thời gian.
Đỗ Duy thở dài, dường như không có biện pháp.
Dù sao chuyện này cũng quá bất ngờ, làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Thời gian quá gấp gáp, rất khó nghĩ biện pháp để giải quyết.
- Nhưng!
Đỗ Duy nhắc nhở:
- Tại yến hội trong lễ Khánh Phong, gần như tất cả cựu thần sẽ tham gia, những lão già này theo tiên hoàng cả đời, thật khó đảm bảo là không ai nhận ra sơ hở. Hơn nữa, điện hạ, ngươi hẳn là rõ hơn ta, một khi chuyện này bị tiết lộ ra bên ngoài sẽ bị thiên hạ đàm tiếu.
Giọng của hắn rất nghiêm túc:
- Ta phải hỏi rõ tâm ý của ngài, có thật là ngài không muốn lên ngôi hoàng đế.
Thanh âm của Thần hoàng tử rất kiên quyết:
- Tâm ý của ta đã quyết định từ trước, ta nhường cho Charlie!
- Nhưng Charlie mới 10 tuổi, cậu ấy sẽ không thể trong vòng 3 tháng mà lớn lên.
Đỗ Duy thở dài:
- Mà kẻ thế thân cũng chỉ cho chúng ta thời gian tối đa là 3 tháng mà thôi. Sau 3 tháng, chúng ta phải nghĩ cho mọi người một lý do thuyết phục. Đem ngôi vị hoàng đế công khai truyền cho Charlie vương tử.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Điện hạ, ngài đang tuổi tráng niên, đang là Nhiếp Chính vương mà không lập, lại lập một hài tử mới 10 tuổi đầu lên làm hoàng đế - hơn nữa đó lại là con của ngài. Là như vậy chỉ sợ mọi người phản đối.
Đỗ Duy cùng hoàng từ Thần nói chuyện cũng không giấu diếm kẻ “thế thân” kia. Trên thực tế, người kia đang lo lắng, khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn Đỗ Duy và hoàng tử Thần.
Trước khi hoàng tử Thần đi, hắn giao cho Đỗ Duy một nhiệm vụ là dạy dỗ kẻ thế thân một chút lễ nghi cần chú ý khi tham gia lễ hội.
Mặc dù Đỗ Duy không phải là thày dạy lễ nghi cung đình nhưng dù sao thì sự việc này cần bảo mật, Thần hoàng tử không muốn nhiều người biết về kẻ “thế thân” này.
Hơn nữa, ngay trong đêm lão hoàng đế chết, vị hoàng tử này cũng đã không chút do dự mà đem tất cả người hầu, nữ quan, thị vệ trong cung điện này toàn bộ bí mật xử tử.
Và dĩ nhiên trong đó cũng bao gồm sáu vị y sư (y tá) cung đình đã khám bệnh cho lão hoàng đế.
Đối với bên ngoài thì y tuyên bố rằng, do sơ ý nên một vị dược sư cung đình và ma pháp dược tề sư cung đình trong lúc điều chế một loại ma pháp dược tề mới đã không cẩn thận mà dẫn phát chất độc, kết quả tạo thành một hồi bất hạnh, khiến cho tất cả các y sư cung đình cùng người hầu đều chết hết...
Đối với nhiệm vụ cổ quái này, Đỗ Duy cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao thì bây giờ có thể bớt đi một người biết thì càng ít cơ hội bị tiết lộ.
Mà trước khi Thần hoàng tử rời đi, lại đột nhiên nhìn Đỗ Duy, nói một câu cổ quái:
- Theo ta được biết, ngươi hẳn là một cao thủ nguỵ trang rất xuất sắt, ngươi có thể đem một người nguỵ trang có lĩnh cao siêu đến.
Nói xong, hắn tựa hồ cũng không để ý gì đến ý tứ trong lời nói của mình,cứ như vậy xoay người đi thẳng.
Đỗ Duy thở dài, đưa mắt nhìn Thần hoàng tử đi khỏi cung điện.
Bây giờ bên ngoài cung điện đã không còn ai canh gác. Là do sau khi Thần hoàng tử xử tử toàn bộ thị vệ, đã hạ lệnh rằng: “Sau này công tác hộ vệ cuộc sống của hoàng đế bệ hạ toàn bộ chuyển giao cho ma pháp sư cung đình phụ trách.”
Bây giờ trong toà cung điện này người hầu chỉ còn có hai người, đều là người của Thần hoàng tử.
Toàn là tâm phúc rất được tín nhiệm, mà bên ngoài một người thủ vệ cũng không có. Đổi lại thì được sự âm thầm giám hộ của ma pháp sư cung đình.
Nhìn đại điện trống trải, ánh mắt Đỗ Duy rơi vào người vị “thế thân” tội nghiệp, đáng thương.
Thực ra thì, tướng mạo của người này cùng lão hoàng đế quả là có đến bảy, tám phần tương tự. Hơn nữa sau khi trải qua một vài kỹ thuật hoá trang đặc biệt, dưới ngọn đèn mờ ảo như thế này thì khó để nhìn ra điều gì.
Nhưng nếu như là những người đã quen thuộc với lão hoàng đế, ở chốn công cộng cũng sẽ dễ dàng nhìn ra sơ hở - huống chi khi một người nói chuyện thì tiếng nói, ngữ điệu, âm giọng đều là rất khó có thể bắt chước một cách hoàn mỹ.
Kẻ thế thân này hiển nhiên là tạm thời tìm được, hơn nữa nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của hắn thì thực không có chút phong thái của bậc đế vương. Lão Augustin VI mặc dù không phải là một vị minh quân tốt đẹp gì, nhưng tốt xấu gì cũng một đời làm vua cả đại lục. Lão tuỳ tiện giơ tay nhấc chân đều mang theo chút khí khái, phong phạm đế vương.
Hơn nữa, Đỗ Duy rất rõ ràng: chờ thêm hai ngày, sau khi cái yến hội kia diễn ra, kết quả của gã thế thân này cũng đã được định sẵn: Diệt Khẩu!
Bất quá bây giờ lo lắng cũng không phải là cách, trong thời gian này có vội suy nghĩ cũng không ra được đáp án gì.
Đỗ Duy bắt đầu bận rộn. Hắn từ nhẫn trữ vật của mình lấy ra một ít dược tề dự trữ. Trước mặt gã “thế thân”, bắt đầu động tay động chân với các chai lọ này.
Nhìn Đỗ Duy đang điều chế ma pháp dược tề, nhìn những cái bong bóng do thuốc sôi ùng ục nổi lên, gã thế thân càng thêm sợ hãi.
Âm thanh của hắn rất run rẩy, đột nhiên lấy hết dũng khí của mình, hướng về phía Đỗ Duy mà cẩu khẩn:
- Van cầu Ngài, đừng, đừng … giết ta… Ta…
- Ta sẽ không giết ngươi.
Đỗ Duy tận lực làm cho âm thanh của mình trở nên nhu hoà nhất, dù sao người kia cũng chỉ là một kẻ vô tội đáng thương… nhưng chính trị là như vậy.
Vừa nói, tay hắn cũng đưa đến một chai thuốc dược tề:
- Uống đi. Mùi vị có lẽ rất tệ, nhưng không được nhổ ra. Sau đó ngươi sẽ có thể được ngủ một giấc ngon lành.
Cuối cùng thì khi những lời “ngủ một giấc” này vừa thốt ra, liền khiến người kia hiểu lầm. Hắn đột nhiên nhảy xuống giường, hướng về phía Đỗ Duy mà quỳ lạy rối rít, ra sức cầu khẩn:
- Van Ngài, đừng giết tôi. Đừng giết tôi!
Đỗ Duy kéo hắn lên. Khoảng cách này khá gần nên có thể nhìn kỹ. Mới phát hiện người kia căn bản không phải là “lão già”. Thực tế hắn chỉ mới có hơn bốn mươi tuổi mà thôi. Nhưng rõ ràng là Thần hoàng tử đã cho thủ hạ tiến hành một số hoá trang đơn giản, các nếp nhăn trên mặt rõ ràng là được vẽ ra…
Đỗ Duy trong lòng kêu khổ “Hoá trang như vậy thật vụng về”. Muốn lừa được những lão già đã đi theo lão hoàng đế chinh chiến mấy chục năm… quả thực là không có cả năng!
- Ta không phải muốn giết ngươi.
Đỗ Duy nắm cổ áo của người này đưa lên cao. Tận lực dùng giọng hung tợn quát lớn.
- Ta nghĩ ngươi hẳn không phải là một kẻ ngu ngốc! Ngươi hẳn là cũng biết đại khái chúng ta cần ngươi để làm chuyện gì ! Có đúng không?
Thân thể người này khẽ rung lên, sau đó gật gật đầu.
- Tốt lắm.
Đỗ Duy lạnh lùng nói:
- Như vậy ngươi cũng hiểu. Chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Cho nên ngươi lo lắng sau cùng cũng sẽ bị diệt khẩu, đúng không?
- …Tất nhiên là vậy.
Người này sắc mặc tuyệt vọng. Hắn rung giọng nói:
- Đại nhân… ta, ta, ta chỉ là một thợ may, chỉ chuyên đo đạc may mặc quần áo cho bệ hạ … trước buổi tối hôm nay, không biết tại sao Nhiếp Chính vương lại cho gọi ta đến nơi này… ta. Ta cái gì cũng không biết…
Hắn nhìn Đỗ Duy với ánh mắt đáng thương, giọng điệu lắp bắp, trong lúc nói chuyện, hai hàm răng cứ va vào nhau.
- A? Ngươi là một thợ may cung đình?
Ánh mắt Đỗ Duy sáng lên:
- Ngươi trước giờ đều may áo theo vóc người của lão hoàng đế sao? Vậy thì dễ hơn rồi. Ngươi tiếp cận với bệ hạ gần như vậy. Hẳn là cũng phải quen thuộc với một số cử chỉ động tác, thói quen của Bệ Hạ đúng không?
- Ta…Ta…
Hai hàm răng của hắn rung cầm cập. Nói không ra lời.
Đỗ Duy lại lôi hắn lên, sau đó cẩn thận quan sát kỹ gương mặt của hắn một hồi.
Hắn đã được nhìn thấy lão hoàng đế mấy lần. Sau đó trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra một cây bút, bắt đầu vẽ trên mặt của người kia.
Cơ mặt người này khẽ run nhưng không dám giẫy dụa, nhắm chặt hai mắt lại, khoé mắt có nước mắt ứa ra.
Đỗ Duy thở dài, ngữ khí có phần thân thiết hơn:
- Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
- Grooms, đại nhân. Ta gọi là Grooms!
- Được rồi, Grooms.
Đỗ duy khẽ cười:
- Ngươi có người nhà không?
- Có… Có đại nhân.
Grooms run run nói:
- Tôi có vợ và hai cô con gái…
- Ừ. Các nàng ở tại đế đô luôn à?
- Không, Đại nhân, các nàng không có ở đây.
Sau khi Grooms nói được mấy câu, thanh âm cũng thanh thoát hơn không ít:
- Sau chính biến hai năm. Lòng tôi rất sợ hãi, lo lắng sau này sẽ lại phát sinh loại chuyện thế này, sau cùng liền đem các nàng về nhà ông bà ở.
- Nhà lão gia các người ở đâu?
Đỗ Duy tiện tay vẽ lên mặt hắn vài nét bút. Tuỳ ý hỏi tiếp.
- Phía nam, trong Nhĩ hành tỉnh… nhà lão gia chúng tôi ở tại hành tỉnh Lear.
- A, chỗ đó ta đã đi qua rồi. hành tỉnh Lear, trong lúc chúng ta đi hành quân về bình nguyên phía nam.
Đỗ Duy cười bình thản.
- Đến Bán Giác thành, ta đã gặp một số chuyện thú vị tại đây. À, ngươi biết Bán Giác thành chứ?
- Ta, ta biết, đại nhân…
Grooms tựa hồ đã bớt khẩn trương. Vị công tước hoa Tuplip này xem ra rất bình dị gần gũi, trong lòng hắn hy vọng sống sót lại tăng thêm vài phần:
- Bán Giác thành… quê tôi cách Bán Giác thành không xa lắm.
Đỗ Duy cười cười:
- Ta cùng thê tử của ta, lần đầu gặp nhau cũng chính là tại Bán Giác thành. À, lần đó ta còn hung hăng bắt nạt nàng, lúc đó nàng thật là một cô nương thuần chân không hiểu chuyện. À, còn ngươi thì sao? Grooms, nói cho ta biết, vợ ngươi và con gái ngươi ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.