Ác Ma Pháp Tắc

Chương 79: Thủ hộ đầu tiên, Jack ra đời!

Khiêu Vũ

30/03/2013



Dưới sự chăm chú của Julian, Giang Nam triệu hoán từng chiếc từng khối xương về.

Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một Hạ phẩm Tử Linh Đồ Đằng, tử khí có hạn, khi triệu hoán đến chiếc thứ bảy thì Giang Nam đã mệt đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cứ như thế, mệt thì nghỉ, đói thì ăn Hoàng Kim Thổ, Giang Nam bắt đầu con đường triệu hoán dài đằng đẵng.

Mà ở thành Thái Dương, cục diện đã phát triển đến tình trạng khá quỷ dị.

-Bá phụ, đã qua bốn giờ rồi!

Sorent đứng ở bên người Lang Vương, nhíu mày nói:

-Julian không ngờ vẫn chưa xuất hiện, theo tôi thấy… Julian vốn dĩ không ở trong biệt viện, Welen đang lừa chúng ta!

Lang Vương sao không biết Welen có thể là đang lừa gạt chứ? Nhưng, cho dù Julian chỉ có một phần vạn cơ hội ở trong đó, y cũng không dám dễ dàng lỗ mãng!

Yêu Nguyệt Nhất Đao, ngàn quân lui tránh…

Julian, quá tài ba!

Thời gian chầm chậm trôi tới 5 giờ chiều, mặt trời lặn ở phía Tây.

Sophus vẫn không nắm vững chủ ý như trước! Lúc này, Chiến Lang mặt đầy giận dữ đi tới:

-Bệ hạ, một con cự lang tuần tra thành Thái Dương truyền tin tức: nói sáng hôm nay Julian và một thương nhân dáng người mập mạp phát sinh xung đột, hai người ở trên đường nói vài câu, sau đó Julian liền rời khỏi thành Thái Dương!

-Julian đã đi rồi?

Trong nháy mắt, sắc mặt Lang Vương xanh mét!

Khốn nạn, mình đường đường chủ nhân mười vạn Lang tộc, không ngờ lại bị con nhãi Welen đùa giỡn!?

-Ra lệnh cho đàn sói tấn công, phàm là người nông trường Wester… một kẻ không lưu!

-Haiz, điều gì phải tới, cuối cùng cũng tới rồi…

Trong biệt viện, Welen nghe thấy tiếng rít gào của Lang Vương, cay đắng thở dài.

Tadrik bị dẫn đi, Julian rời khỏi thành Thái Dương….

Tất cả viện quân đều vắng, mình, chỉ còn lại một con đường chết!

Welen ngẩng đầu, liếc đám người trong biệt viện: ba quản sự nông trường, mấy chục tên tay sai.

Lúc này, chân tay những tên này đều đang run rẩy, huyết sắc trên mặt đang dần dần biến mất, dưới sự áp bức của mấy ngàn cự lang, nói không sợ hãi, đó thuần túy là đánh rắm!

-Các ngươi sợ chết không?

Welen buồn bã hỏi.

Một tên tay sai bật cười:

-Tiểu thư, các huynh đệ đã theo ngài nhiều năm như vậy, sợ thiệt thòi, sợ khinh bị, nhưng chưa từng sợ chết!

-Vậy trong nhà các ngươi đều bố trí ổn thỏa rồi chứ?

-Kim tệ tiểu thư ban cho đã đủ cho người nhà chúng tôi ăn cả đời rồi!

-Tốt! –Welen rút roi da bên hông, giơ roi nói:

-Cả đời lão nương ngậm đắng, nuốt cay nhưng không chịu thiệt thòi! Mẹ nó, tiêu diệt một con sói đủ vốn, giết một đôi kiếm lời, đi, cùng lão nương chịu chết nào!

-Chịu chết nào!

Soạt, soạt, soạt!

Mấy chục người rút đao kiếm khỏi vỏ, chạy giết khắp con khố!

Nhìn thấy cảnh này, Lang Vương bèn tán thưởng một câu:

-Một câu ra lệnh, trăm ngàn người gan dạ không sợ chết, Welen… đáng tiếc!

Đáng tiếc, Welen chỉ là con gái tư sinh, nếu nàng là con cháu trực hệ nhà Rein, chỉ e trên vũ đài những người trẻ tuổi sớm đã có tên Welen!

-Ui chu choa, bệ hạ Sophus thân ái, người ta rất tò mò nghen, ngài đang đáng tiếc cái gì thế?

Đột nhiên, góc đường truyền tới một âm thanh!

Thanh âm này cực kỳ âm nhu, cực độ lảnh lót, hệt như một nắm bọt kết tủa ngâm nước mài lên mài xuống trên tấm thép rỉ sét.



Hả???

Bao gồm cả Sophus ở trong, sống lưng tất cả mọi người đều rùng mình, hận không thể bóc sạch lớp da gà toàn thân! Càng chết người chính là, kẻ phát ra thanh âm ẻo lả này, không ngờ lại là một cự hán da đen cao hơn hai thước, cơ bắp phát triển, đầu trọc, bận áo may ô tơ vàng, đầu đội mũ quả dưa màu vàng, cưỡi một con la nhỏ!!!

Quản gia Gigi!

Không ngờ lại là nhân vật lớn của tổng bộ nhà Rein, một tháng trước tới nông trường muốn đòi nô lệ: quản gia Gigi!

Theo đằng sau quản gia Gigi còn có ít nhất 500 kỵ binh, chiến giáp đen, chiến mã đen, áo choàng đỏ rực, đoản đao trường cung thuần một mau, năm trăm người dậm bước chỉnh tề!

Vệ đội trực thuộc tổng bộ đệ nhất gia tộc ngàn năm Reinhardt: Vinh Diệu Kỵ Sĩ Đoàn!

Vinh diệu kỵ binh vừa xuất hiện, hệt như một ngọn núi cao đan xen giữa đen và đỏ, áp đảo bầy sói thấp giọng rên rĩ, suýt nữa không thở nổi!

-Gigi? Ngươi không ở thành Tiên Chi hầu hạ Londor lão gia, tới đây làm gì? –Lang Vương lạnh mắt liếc quản gia Gigi.

-Ôi, ai bảo người ta mệnh khổ chứ? –Gigi lôi ra từ trong ngực một chiếc khăn tay trắng tinh, bàn tay đen đúa tóm lấy chiếc khăn trắng, nhẹ lau khóe mắt, nghẹn ngào nói:

-Một tháng trước í, người ta từ thành Thái Dương dẫn đi hai ngàn nô lệ, vốn tưởng rằng lập được đại công, đang muốn nghỉ ngơi vài ngày dưỡng da, nhưng ai biết được… -Y nhấc bàn tay hoa, chống nạnh chỉ Welen:

-Con tiện nha đầu hiếu thắng này không ngờ lại vứt bỏ núi Longinus! Londor lão gia nói, ôi chu chao, Gigi bé nhỏ thân ái nhất của ta, ngươi quen thuộc hoàn cảnh ở thành Thái Dương, hãy đại diện ta đi trừng phạt Welen nhé… Cứ như thế đó, người ta liền dẫn đội chấp pháp gia tộc, lại quay lại rồi đây!

Đoạn ẻo lả dài dằng dặc này nói xong, Lang Vương nhíu mày, người khác đều chân răng chua ngoét, suýt nữa nôn mửa.

Nhưng Welen thì kinh hỉ trợn tròn mắt!

Sau khi vứt bỏ núi Longinus, nàng đã đoán trước tổng bộ gia tộc sẽ phái người tới trừng phạt mình!

Tuy nàng không ngờ rằng, đến đây lại là quản gia Gigi, cũng không ngờ rằng Gigi ấy vậy lại còn dẫn theo 500 Vinh Diệu kỵ sĩ, nhưng…

Vứt bỏ núi Longinus, ấy là chuyện năm ngày trước! núi Longinus đã được Giang Nam thắng về, Welen, chẳng những không có tội danh mà còn có công!

Chỉ cần có công lao, thì có thể thỉnh cầu quản gia Gigi viện trợ!

Ngay trong khoảnh khắc Welen vui mừng, Gigi và Lang Vương đối đáp vài câu, đã hiểu rõ quá trình sự việc, y vỗ ngực nói:

-Giáo Sư không ngờ lại giết thái tử núi Renny… Điều này, điều này bảo người ta nói thế nào mới tốt đây? –Y chỉ vào Welen:

-Bệ hạ, tôi đành bán cho ngài một cái thể diện là được, dù sao Welen đều phải chịu tội, chết trong tay người nhà cùng chết trong tay ngài, chẳng có gì khác nhau cả… Hỡi Vinh Diệu kỵ binh thân ái, chúng ta thối lui nào!

Lang Vương cười!

-Gigi, trả lời ta, điều thứ ba gia quy nhà Rein là gì?

Đột nhiên, Welen lớn tiếng quát.

Gigi thộn mặt ra:

-Ngươi hỏi điều này làm gì chứ? Điều thứ ba… Hí, đương nhiên là ‘có công tất thưởng, có tội tất phạt’ rồi!

-Vậy ngươi hãy sai Vinh Diệu kỵ binh quay lại, bảo vệ công thần như lão nương!

-Công thần?

-Không sai, bất kể hôm qua là ai thay mặt Sorent tham dự quyết đấu, Giáo Sư cũng đã thắng rồi. Lão nương đã lấy lại núi Longinus.

-Đó là bổn phận của Welen ngươi mà! Chẳng nhẽ… -Hai ngón tay Gigi nhón thành kích cỡ con kiến:

-Ngươi nghĩ bằng vào chút công lao nho nhỏ ấy mà sai người ta trở mặt với Lang Vương, điều động Vinh Diệu kỵ binh, khai chiến với núi Renny ư?

-Được, điều này không tính là công lao, vậy đây là cái gì!?

Welen lấy ngọc bội Julian cho từ trong ngực ra:

-Lão nương đã lấy lòng được Julian, đây chính là tín vật! Bằng vào ngọc bội này, lão nương có tư cách đại diện gia tộc Reinhardt, giành được phần thưởng yết kiến ‘Thiên Mệnh Quy Giáp’!

Julian!

Nghe thấy cái tên này, Gigi bỗng im lặng.

Sau đó, y vẫy tay:

-Hỡi các Vinh Diệu kỵ binh thân yêu, Welen có công lớn cho gia tộc, không thể để nàng chết trong tay Lang Vương, bày trận… Khai chiến thôi!

oOo

Gigi không tiếc chiến một trận cũng phải bảo vệ Welen, Lang Vương cũng không chịu buông tha cơ hội báo thù. Ngay tại đầu đường thành Thái Dương, hai bên biến trận xung đột thành một trận chiến tranh đẫm máu!

Dân chúng phổ thông đều thầm cầu nguyện: Đáng chết, mặc kệ là ai, xuất hiện một anh hùng, kết thúc cuộc hỗn loạn này đi!



Đáng tiếc anh hùng không hề xuất hiện, hoặc nói một cách bắng nhắng, ngay trong cơn nguy ngập, vị anh hùng sắp kết thúc cuộc hỗn loạn, còn đang ở trong động… nghịch xương!

-Chủ nhân, ban tên cho tôi đi!

Qua cả ngày trời triệu hoán, 206 khối xương đã toàn bộ trở thành Đồ Đằng thủ hộ của Giang Nam.

Lúc này, 206 khối xương bay múa lượn vòng quanh Giang Nam, như hoa hải đường bung nở, trong từng con âm phong, Giang Nam giương hai tay, tóc bạc tung bay, quả thật có vài phần phong thái Tử Linh cường giả!

-Chủ nhân, ban tên cho tôi đi! –Đám xương lại lớn tiếng hô hào.

-Không vội, không vội, chớ có vội…

Giang Nam chỉ vào mấy rẽ xương chân:

-Các tiên sinh xương chân thân ái, xin hãy nằm lên được được không?

Rắc!

Xương chân nằm trên đất!

-Ui, rất tốt… Các tiên sinh xương mắt cá, xin hãy nhảy lên trên xương chân… Xương đùi, vị trí các vị ở trên xương mắt cá…

Dưới sự chỉ huy của Giang Nam, 206 khối xương mau chóng tổ hợp, trong vài phút ngắn ngủi, không ngờ lại hợp thành một bộ khô lâu màu vàng hoàn chỉnh!

Đây mới là thứ huynh đệ ta muốn!

Giang Nam cuối cùng đã cười, hắn gõ xương sọ triệu hoán đầu tiên:

-Tiên sinh xương sọ thân ái, sau này ngài chính là thủ lĩnh… Nhiệm vụ của ngài là tiếp nhận mệnh lệnh của tôi, phối hợp tất cả xương cốt vận động, rõ chưa?

Rắc!

Khô lâu gật đầu.

-Úi, rất tốt, quá tốt, bây giờ ta có thể cho các ngươi một cái tên hoàn chỉnh: Jack, sau này ngươi hãy gọi là Jack!

Jack, dựa theo tên chó cảnh Giang Nam nuôi kiếp trước, là một con chó mực béo mập!

Chó mực???

Hệt như nghe ra hàm nghĩa ẩn chứa của cái tên này, Jack bỗng phồng miệng, trừng hốc mắt!

Gương mặt Jack vốn dĩ là hết sức mảnh khảnh, lúc này, đôi mắt nàng tròn vành vạnh, miệng phì phò, không ngờ… lại có mấy phần dễ thương!

Dáng điệu này hệt như đang nói:

-Hừ, ngươi lại dám đặt cho ta một cái tên ghê tởm như vậy, tên khốn nạn!

Giang Nam mộng!

Khô lâu triệu hoán ra còn có thể biểu hiện ra biểu cảm nhân loại ư?

Trong bí tịch của mắt treo không nhắc đến điểm này mà!

Được rồi, được rồi, đây khả năng là biểu tượng thông thường của Tử Linh Đồ Đằng, tri thức cơ sở của mình không vững chắc, ít thấy chuyện lạ…

Giang Nam tự an ủi mình vài câu, sau đó chỉ vào cửa động, ra dáng ra vẻ tìm được chút dáng dấp chủ nhân:

-Jack, ngươi đã là Đồ Đằng thủ hộ của ta, mệnh lệnh đầu tiên: mở rộng cửa động này, sau đó cõng ta ra ngoài, rõ chưa?

Nói xong, Giang Nam xoay người thu chiếc hộp mắt treo để lại.

Trong hộp này còn có thứ để giải trừ dấu ấn nô lệ, buộc phải dấu bên người.

Ngay lúc Giang Nam giấu hộp vào trong ngực, xoay người muốn đi căn dặn Jack.

Đột nhiên!!!

Một quang mang rực rỡ lóe lên, ‘bộp’, một vật thể hình trụ thần bí vô cùng cứng đập vào gáy Giang Nam!

Nhìn kỹ, Jack đang phì phò giơ một rẽ xương sườn của mình lên, ngoác miệng, xoay mông, hung ác nhìn chằm chặp Giang Nam!

Hệt như đang hỏi:

-Ngươi dám ra lệnh bổn tiểu thư cõng tên nam nhân thối tha ngươi… Hắc, xường sườn đập chết ngươi!

Vật thể hình trụ thần bí tập kích Giang Nam chính là xương sườn của Jack!

Hả!!!!!

Một bộ xương khô thật ngang bướng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Pháp Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook