Chương 516: Tìm bạn nhảy
Khiêu Vũ
30/03/2013
Ngày mười bốn tháng hai, công tước đại nhân trên lôi đài thực hiện một nụ hôn kinh thế, lập tức hóa thành lời đồn bay qua cửa sổ, bay đến tận ngỏ ngách của cả đế đô.
Đến tận bây giờ, trong các loại tửu lầu ở đế đô, nếu như ngươi nói chuyện về đề tài mà không có liên quan gì đến công tước hoa Tulip, vậy thì ngươi dứt khoát cũng không muốn ra đường gặp người ta đi!
Cẩn thận ngẫm lại, vị công tước đại nhân thích làm ầm ĩ này, gần đây quả thật đã làm ra rất nhiều điều kỳ diệu. Tự hắn cao giọng tuyên bố dự thi, sau đó làm ra trò chơi cá độ, khiến cho toàn bộ dân cờ bạc của đế đô từ bình dân cho đến con dòng cháu giống của các nhà giàu lớn nhỏ đều hướng tới hầu bao của hắn mà rót kim tệ vào.
Sau đó lại là trên lôi đài bát nháo bất ngờ biến đổi, đầu tiên là bị nghi ngờ thực lực, sau đó bị Thần Thánh kỵ sĩ chủ động bỏ quyền thi đấu chọc giận, sau lại không biết thế nào liền cùng giáo hội vĩ đại trở mặt. Giữa sự chứng kiến của mọi người trên lôi đài đem một tên kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn ra làm thịt như giết một con gà!
Hết lần này tới lần khác nhưng quỷ dị nhất chính là... Giáo hội ngay cả rắm cũng không phóng một cái!
Cho tới trận đấu hôm nay... công tước đại nhân hôn vị mỹ nữ kia một phát, liền nghênh ngang bay xuống - đương nhiên sẽ không có người thật sự ngu ngốc mà cho rằng công tước đại nhân là bị đối phương một cước đá xuống lôi đài. Phàm là chỉ cần đầu óc không có bệnh, đều tuyệt đối không tin vị công tước anh minh thần võ, ngay cả nữ nhân cũng đánh không lại.
Mà cái nụ hôn kia... Quá lãng mạn! Quá mập mờ! Chỉ có thể nói công tước đại nhân của chúng ta phong lưu, không thích danh lợi mà chỉ thích cái đẹp thuần túy! Đấy gọi là tiêu sái! Hiểu không!
Mỗi người đều cố gắng suy đoán, chỉ sợ vị tiểu mỹ nữ kia chạy không khỏi ma trảo của công tước đại nhân. Trái lại dẫn đến một nhóm đại cô nương và tiểu quý phụ, buổi tối ăn ngủ khó khăn - Gã nam nhân này vì một người con gái mà ngay cả danh hiệu “Đệ nhất thiên hạ” cũng không muốn, đó là một con người phong lưu đa tình như thế nào a!!!
Cũng là công tước đại nhân của chúng ta, sau khi chạy vội vàng về phủ công tước. Vội vàng thay đổi một thân áo choàng bình thường, còn mang theo một cái nón rộng vành, lén lút thi triển pháp thuật, từ cửa sau phủ công tước đi ra ngoài, vòng qua mấy cái ngõ hẻm và phố nhỏ, che dấu thân phận của mình. Lúc này mới nghênh ngang hướng tới khu bình dân thành nam mà đi.
Tòa nhà của lão học giả Lam Hải Duyệt cũng không khó tìm. Đỗ Duy cũng đã từng tới. Đi vào mấy cái tiểu phố không quá ồn ào, Đỗ Duy nhìn vào cái sân ở phía xa xa, bên dãy tường đất là cây đại hòe thụ đang tươi tốt, trong lòng khe khẽ thở dài.
Mấy tên sư huynh đệ Đại Tuyết Sơn này, rốt cuộc thì muốn giỡn đến cỡ nào đây?
Hai lão quái vật lúc trước đuổi giết nhau mấy chục năm, nói hòa giải thì liền giải hòa. Lão Bạch còn đem nữ đồ đệ bảo bối của mình đưa tới đế đô cho Lam Hải Duyệt dạy dỗ - được rồi. Đỗ Duy thừa nhận, khi hắn nghĩ đến cái từ “dạy dỗ”, trong lòng không khỏi hung hăng tưởng tượng một hồi.
Quá tà ác, quá thâm độc!
Sau đó... cái lão Bạch quái vật kia, quả nhiên đã đi xuống núi mà chạy đến thần sơn đánh tội dân chơi...
Ôi, nói như thế nào mới đúng đây. Bạch lão đại, ngươi mặc dù rất là trâu bò, nhưng dù sao vẫn còn chưa đủ cấp bậc, bây giờ liền muốn đi đánh BOSS cuối. Còn chưa phải lúc a!
Cho dù nhất định phải đánh BOSS cuối đi, cũng tốt nhất nên nói với ta một tiếng. Nói không chừng mọi người thành lập một cái tổ đội, còn có thể phân chia điểm kinh nghiệm, lượm vài món trang bị hoàng kim nữa chứ? Phương bắc, không chỉ có mình tội dân và Tinh Linh vương, còn có thêm vài tên BOSS thần cấp nha!
Đỗ Duy ngồi ở một quán rượu nhỏ đầu đường, tửu quán này nhìn qua có chút cũ nát. Dù sao cái khu vực này thì đều là bình dân cả thôi, cho nên chỉ cần mấy tiền đồng là có thể uống rượu thả cửa, cũng không hợp khẩu vị của Đỗ Duy cho lắm. Trái lại bánh rán thì lại khá ngon, Đỗ Duy ngồi ăn bánh, trong đầu lưu chuyển những tâm tư hồ đồ này, lại nhìn chăm chú về đầu đường.
Quả nhiên, qua một hồi lâu, đầu đường xuất hiện cái bóng dáng quỷ dị nhẹ nhàng kia. Mặc dù một bộ áo choàng lớn bao phủ toàn thân, cái nón rộng vành lớn đem gói gọn đầu tóc vào trong, nhưng từ thân thể và hình dáng, lại khiến cho Đỗ Duy vừa liếc mắt là nhận ra.
Đỗ Duy đoán rất chuẩn, cái cô nàng Allu này, sau khi “thắng” trận đấu đó, cũng không thể giống mình lập tức rời đi, thân là tuyển thủ tiến vào chung kết, nàng phải chờ tới tận tàn cuộc rồi đi đến biểu lộ một chút thái độ. Sau đó còn ký kết một ít văn kiện với kỵ sĩ hiệp hội, như là sinh tử khế ước của trận lôi đài tiếp theo, trên lôi đài đao kiếm không có mắt, chết không truy xét...v…v…
Cho nên, cái cô bé này mới về trễ thế này.
Nhìn nàng dán sát mặt tường mà trốn chạy, mặc dù trang phục có chút cổ quái, bất quá phàm là người đi đường ở khu vực này người ta đã sớm trở thành thói quen. Bởi vì nơi này có học giả nổi tiếng nhất đế đô Lam Hải tiên sinh, mỗi người đều biết vị lão giả này trí tuệ sâu như biển, thiên hạ không có chuyện gì hắn không biết, cũng không có vấn đề gì làm khó được hắn.
Cho nên Lam Hải tiên sinh mặc dù sống ở tại khu bình dân, đệ tử đa số đều là trẻ con bình dân, nhưng một số quý tộc trong đế đô, nếu như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, cũng sẽ phái người lén lút lại đây hướng Lam Hải tiên sinh mà cầu kế sách, đương nhiên mỗi lần đều phải hiếu kính một ít kim tệ.
Nếu không mà nói, lão đầu Lam Hải này ở tại đế đô mấy chục năm, lại không đi làm, không kiếm tiền, mỗi ngày an vị ngồi trong cái tiểu viện hóng mát uống trà, còn có người hầu kẻ hạ, sinh hoạt phí từ đâu ra chứ?
Phàm là những vấn đề khó giải quyết của các quý tộc, không ít đều là không thể phơi bày ra ánh sáng. Cho nên phàm là đến tìm Lam Hải tiên sinh để tìm lời khuyên, đều sẽ cải trang trang phục một lần, phần lớn đều là mặc áo choàng lớn che hết mặt mũi...
Cho nên, trang phục của Allu ở chỗ này cũng không thấy vướng mắt lắm.
Đỗ Duy nhìn thấy Allu, mỉm cười, bỏ lại một đồng kim tệ trên bàn, rời khỏi tửu quán âm thầm đi theo.
Bản lĩnh của hắn bây giờ so với Allu tự nhiên là mạnh hơn không ít, cho nên một mạch đi tới gần Allu cũng không hề phát giác. Cho đến khi Đỗ Duy cười hì hì một tiếng, nhẹ nhàng vỗ bả vai Allu một cái từ phía sau, nàng mới đột nhiên kinh sợ, xoay người lại, phản xạ có điều kiện là đem con dao chém xuống một nhát.
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng, nắm lấy cổ tay của nàng, cười nói:
- Trên lôi đài đạp ta một cước còn chưa đủ hay sao? Còn muốn đánh nữa hả?
Mắt thấy là Đỗ Duy, Allu nhất thời liền bối rối, nàng lại đem cái mặt nạ màu bạc kia mang lên mặt, cũng không lên tiếng, tức giận vung tay Đỗ Duy ra, trong đầu buồn bực đi vài bước mới tức giận mà nói:
- Ngươi! Ngươi trên lôi đài làm như vậy với ta. Ngươi làm vậy là muốn gì chứ?
Đỗ Duy vẻ mặt thành khẩn vô hạn trả lời:
- Muốn làm thế liền làm ngay.
Hắn thậm chí còn cười cười:
- Tự ngươi hẳn là cũng biết, ngươi rất mê người.
Allu dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, hàm răng giấu dưới tấm mặt nạ gắt gao cắn chặt môi:
- Ngươi! Ngươi xem ta là cái gì chứ!
- Đàn bà.
Đỗ Duy thanh âm rất thản nhiên, bộ dáng không chút nào là mang vẻ đầu sỏ vừa khinh bạc con gái nhà người ta xong.
- Đàn bà rất đẹp, rất hấp dẫn của ta.
- Ngươi đã có gia đình.
Allu đối với lời này của Đỗ Duy nói ra thì bộ dáng có chút buồn bực:
- Hơn nữa bây giờ không phải là một người nữa! Jojo tiểu thư kia cũng...
- Đúng vậy, nàng cũng coi như là thê tử của ta. À, hôn thê mới đúng.
Đỗ Duy gật đầu.
- Vậy sao ngươi còn trêu chọc ta?
Allu đột nhiên cảm thấy trong lòng ngập tràn ủy khuất.
Đỗ Duy thở dài, cũng không hề để ý đến những ánh mắt kỳ dị của những người chung quanh, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Allu, thấp giọng cười nói:
- Ngươi chạy tới đế đô, không phải là tìm ta sao? Ta thì không dám trước mặt lão sư phụ kia của ngươi trên Đại Tuyết Sơn mà dám làm vậy.
Allu cảm thấy ngứa răng ngứa lợi:
- Ngươi thì có cái gì mà không dám! Trên lôi đài nhiều người như vậy còn...
- Nhiều người như vậy cũng không bằng một ngón tay của sư phụ ngươi.
Đỗ Duy thở dài:
- Sư phụ của ngươi một ngón tay là có thể biến ta thành băng trụ.
- Phì…….ì!
Allu rốt cuộc nhịn không được cười một tiếng, bất quá nhớ đến sư phụ nghiêm khắc của mình, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, vội vàng lắc đầu nói:
- Ngươi, ngươi đừng loạn tưởng! Ta đến đế đô là phụng mệnh sư phụ của ta, đến hầu hạ Lam Hải Duyệt sư bá.
Ánh mắt Đỗ Duy đột nhiên có chút kỳ quái:
- Ngươi phải biết rằng, trên danh nghĩa mà nói, ta cũng coi như là sư thúc của ngươi đấy.
Nhịn không được, trước mặt cô bé này, Đỗ Duy đột nhiên lại nghĩ đến một tràng diện đầy tội ác.
Tại thời khắc mê người đó, tiểu Allu lưng trần chân dài eo nhỏ này, ánh mắt mê say, một bên nhẹ nhàng thở dốc, một bên lại kêu mình khe khẽ:
- Sư thúc...
Không được! Quá tà ác! Quá ti tiện a!
Đỗ Duy chính mình cũng có chút nhìn không được, cho nên nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình.
Chính hắn cũng có chút cổ quái. Tự hỏi bản thân không phải là loại nam nhân đặc biệt háo sắc, tại sao lần này đối mặt với Allu lại trở nên... to gan phóng túng như vậy chứ?
Từ trước lần đầu tiên thấy Allu tại yến hội trên tây bắc ám sát Ruga. Dáng người của nàng mặc dù mê người, nhưng cũng không đến nỗi dẫn đến thái độ như vậy a!
Hết lần này tới lần khác tại đế đô lại thấy cô nàng này. Mắt thấy nàng trên lôi đài thi triển thể thuật của Đại Tuyết Sơn, lại lập tức khiến cho nhiệt huyết của mình sôi trào, có một loại xúc động không hiểu nổi!
Mạnh mẽ quyết tâm áp chế suy nghĩ có lỗi của mình, Đỗ Duy hắc hắc cười khan hai tiếng:
- Đi thôi, ta hôm nay cũng muốn nói chuyện với Lam lão đầu một chút.
Trong ánh mắt Allu nhất thời ảm đạm vài phần, gật đầu:
- À, nguyên lai ngươi không phải đến tìm ta, mà là tìm sư bá.
Đỗ Duy có chút bất đắc dĩ.
Hôm nay chính mình làm sao vậy nhỉ... Tại sao đối với con bé con này lại có loại xúc động vô phương áp chế này? Trên lôi đài, mặc dù mình cố ý lui một bước để thua trận. Nhưng cái vụ “hôn hít” kia thì có chút hơi quá... Cũng không phải là ý của mình. Nếu như theo lý trí của mình mà nói, thật sự không nên trêu chọc tình cảm của cô bé này mới đúng.
Chẳng lẽ là gần đây bị cấm dục quá lâu? Khiến cho hormone mất cân bằng?
Nhìn thoáng qua trước mặt Allu, trong đầu liền nhất thời không nhịn được mà nhớ ra lúc cô nàng này thi triển thể thuật của Đại Tuyết Sơn. Cái loại dáng người câu hồn đoạt phách này, cái eo thon nhỏ vặn vẹo kia, ngoài ra còn có cái chân dài gấp lại...
- Khụ khụ!!!
Đỗ Duy dùng sức ho khan vài tiếng...
***
Xa hơn về phương bắc, dưới chân Thần Sơn.
Giữa một đám thú nhân chiến sĩ, trơ mắt nhìn loài người đáng sợ kia lại một lần từ băng nguyên đi tới. Lập tức nhao nhao cầm vũ khí lên đề phòng.
Những ngày này, Bạch Hà Sầu tổng cộng tiến vào khu vực vùng Thần Sơn ba lần.
Lần đầu tiên liền đem Rock đại vương dũng mãnh của đại quân thú nhân đánh cho trọng thương. Đánh chết gần ngàn ngưu tộc chiến sĩ, còn bao gồm hơn mười tê ngưu vệ sĩ.
Ngày thứ hai, Bạch Hà Sầu lại đến, thú nhân tộc lúc này đã có chuẩn bị, họ triệu tập ải nhân công tượng tạo ra một loại nỏ pháo liên hoàn, loại nỏ pháo trang bị gọn nhẹ này, so sánh với nỏ pháo ở thế giới loài người tại Roland đế quốc sử dụng nặng nề uy lực lại không nhỏ hơn bao nhiêu. Hơn nữa ải nhân tộc thiên phú về công nghệ chế tạo, có thể khiến cho nổ pháo liên tục phóng ra sáu phát!
Khi hơn mười cái đủ để bắn thủng tường thành liên hoàn nỗ pháo đem Bạch Hà Sầu vây vào giữa, chung quanh lại còn triệu tập mấy trăm chiến sĩ tê ngưu trung giai, cùng với thánh giai cường giả là Rock đại vương.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, lần này ít nhất có thể làm cho tên loài người đáng sợ kia phải khổ sở một phen rồi!
Đáng tiếc, Bạch Hà sầu phiêu dật mà lướt. Những nỗ pháo chung quanh phẫn nộ phóng ra, dày đặc nỗ tiễn lại không đụng được tới cái bóng của hắn. Mà cái loại nỗ pháo nổ mạnh đặc chế tẩm dược vật này, đối với Bạch Hà Sầu cũng không có chút hiệu quả nào.
Cho tới khi đến chỗ mấy trăm tê ngưu chiến sĩ, Bạch Hà Sầu chạy ào tới đám đông, qua lại hai lần liền giết hết một nửa. Nếu không phải Rock mang thương xuất chiến, ngăn cản Bạch Hà Sầu mà nói, thì chỉ sợ chiến sĩ tê ngưu tinh nhuệ nhất ngưu tộc, tại chỗ này hôm nay sẽ phải chôn xác mấy trăm tên!
Mà kết cục tối hậu là Bạch Hà Sầu dễ dàng chặt đứt bắp đùi Rock, cũng không giết nó...
Vẫn là phiêu dật mà đi, trước khi đi. Người này tựa hồ giống như trẻ con tìm được đồ chơi, vui vẻ mà nói với Rock:
- Ta còn trở lại nữa.
Khinh người quá đáng!
Quả thực là khinh người quá đáng!
Ngay cả khi đã rất rõ là mình không phải đối thủ của tên cường giả này. Thân là cường giả đứng đầu của Thú nhân tộc, một trong ba đầu lĩnh Rock, cũng hiểu được tôn nghiêm của mình đã bị vũ nhục rất lớn!
Nếu như có thể nói, nó hận không thể triệu tập toàn bộ quân đội, cho dù là con kiến cắn voi đi nữa, cũng muốn đem tên hỗn đản loài người này giết chết!
Mấy ngàn người giết không chết hắn, vậy mấy vạn người! Mấy vạn người không giết chết hắn! Vậy thì mười mấy vạn người cũng phải đủ!
Nhưng vấn đề ở đây là, Bạch Hà Sầu cũng không phải đứa ngốc. Hắn biết chính mình còn chưa phải là thần. Mỗi lần đều chạy đến dưới chân thần sơn... cách băng nguyên cự ly không xa, phảng phất như cố ý trêu đùa những tội dân này một phen, thuận tay giết một mớ, rồi đánh Rock một trận rồi dừng lại, lui về băng nguyên...
Nếu như tội dân mà đuổi giết, cơ bản là không thể nào tiến vào được băng nguyên! Mới vừa vào liền sẽ khiến cho cuồng phong gió lốc nổi lên!
Cứ như vậy xảy ra ba lần liên tiếp. Rốt cục, đứng đầu tội dân, Tinh Linh vương vĩ đại, ra mặt.
***
Trong ngày mười bốn tháng hai, lúc Đỗ Duy trên lôi đài hôn nữ đồ đệ bảo bối của Bạch Hà Sầu. Cùng lúc đó, Vu vương bệ hạ của chúng ta, lại một lần nữa nghênh ngang tiêu sái đi vào khu vực Thần Sơn.
Lần này, cũng không có thấy xuất hiện những tên ngưu tộc thú nhân lỗ mãng không có đầu óc. Cũng không có Rock xuất hiện. Dù sao thì sau khi bị hắn cắt đứt chân, cũng không nhanh chóng mà khôi phục như vậy được.
Trên bầu trời, một đội tinh linh đang vỗ cánh, đội hình dạt ra hình cung. Dưới mặt đất, một đám người mặc áo giáp rỗng chạm trỗ tinh xảo là chiến sĩ của tinh linh tộc đi ra, lưu đeo trường cung xếp làm hai hàng. Khiến cho Bạch Hà Sầu có chút kinh ngạc chính là, mặc dù thú nhân đổi thành tinh linh, nhưng những tinh linh này trong tay lại không cầm vũ khí. Mà là...
Kèn?
Không sai. Chính là kèn!
Bạch Hà Sầu phiêu nhiên bay tới. Những tinh linh này đã thổi lên những vũ khúc tuyệt hảo, giống như là nghênh đón khách quý tới nhà vậy. Phảng phất trước mặt không phải là tên hung thủ trước đây vài ba ngày lại đột kích, giết chết gần hai ngàn thú nhân chiến sĩ!
Bạch Hà Sầu nheo mắt, nhìn thấy ở xa xa, trên một độc giác thú thần tuấn, cái tên dung mạo gần như hoàn mỹ, gặp lỗ tai kia đã không hề che dấu, dung mảo tinh xảo, nhỏ nhắn mềm mại mang theo một tia trong trẻo lạnh lùng, mà trên mặt còn mang theo một vết thương như mới.
- Tinh Linh vương, rốt cục ngươi đã đi ra.
Bạch Hà Sầu gật đầu:
- Thực ra ta tưởng, ngươi có lẽ còn có thể tiếp tục ẩn nhẫn nữa chứ.
- Ta mặc dù có thể chịu, nhưng là cũng không nỡ nhìn những minh hữu của mình phải đổ máu.
Lạc Tuyết lo lắng thở dài:
- Ta mặc dù không phải thú nhân nhưng dù sao họ cũng là minh hữu của Tinh linh tộc. Lần này Bạch tiên sinh đến, hẳn là đến lúc rồi.
Vừa nói, phía sau Lạc Tuyết, một con độc giác thú trắng tinh khác thong dong đi ra, ôn thuần gập móng trước mà quỳ trước mặt Lạc Tuyết.
- Xin mời, Bạch tiên sinh.
Lạc Tuyết mỉm cười, ngữ khí rất bình thản.
Bạch Hà Sầu liếc mắt nhìn Lạc Tuyết:
- Ta nghĩ đến lúc ngươi xuất hiện, sẽ lập tức cùng ta đánh một trận, ta nhìn ra được, thực lực của ngươi có tăng lên.
- Đây cũng là phải đa tạ Bạch tiên sinh đã trui luyện.
Lạc Tuyết cười nhạt, lời nó nói quả đúng là sự thật, không có Bạch Hà Sầu trên đỉnh núi Tuyết Sơn đem ngạo khí và nhuệ khí của nó đánh cho trầm xuống, chỉ sợ với tâm tình của nó thì vô phương mà đột phá được nữa.
- Không đánh sao?
Bạch Hà Sâu giương mí mắt, nhìn những tinh linh tộc chung quanh.
Tinh linh tộc không hổ là chủng tộc mỹ lệ trời sanh, những tinh linh này chẳng phân biệt được nam nữ, đều là dung mạo đẹp đẽ lạ thường, tư thái tao nhã, trên người áo giáp trong suốt lóe ra, hiện ra vài nét vân lộ đặc biệt của Tinh linh tộc.
Lạc Tuyết cười:
- Phải đánh chứ... Bạch tiên sinh, ngày đó trên đỉnh Tuyết Sơn, ngày cũng là chờ ta lên đến đỉnh núi mới động thủ. Bây giờ thay đổi, ta là chủ nhà, dĩ nhiên trước hết phải mời ngài tới bên trong ngồi một chút. Ban đầu, ngài cũng không có tại chân núi Tuyết Sơn đem ta đá văng khỏi cửa mà.
Bạch Hà Sầu trầm mặc một lát, nhìn hai mắt Lạc Tuyết. Đột nhiên liền thong dong đi tới, xuyên qua một đội ngũ tinh linh chiến sĩ, đi tới trước mặt độc giác thú, tung người ngồi lên.
- Ngài không hề lo lắng gì cả.
Lạc Tuyết mỉm cười:
- Đại doanh của ta, chung quanh đều là thiên quân vạn mã, trăm vạn hùng binh, kể cả là lĩnh vực cường giả, muốn toàn thân rút lui. Chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trên mặt Bạch Hà Sầu vẫn bình tĩnh, liếc mắt nhìn Lạc Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn tới, không ai ngăn nổi ta; ta muốn đi, cũng không ai có thể cản được.
***
Trong cái tiểu viện ở thành nam, Allu đã sớm trốn vào trong phòng.
Mà Đỗ Duy thì lại nghênh ngang lấy một cái ghế từ trong phòng, an vị ngồi trước mặt Lam Hải Duyệt, cầm bình trà của Lam Hải Duyệt lên, đoạt lấy cái chén của lão, uống trà ngon mà lão cực kỳ trân quý....
Lam Hải Duyệt lại chỉ có thể thở dài:
- Trà của ta còn lại không nhiều, ngươi cứ uống như trâu vậy, thực sự là quá lãng phí...
- Ngươi thích thì ngày mai ta cho người mua hai trăm cân lại đây.
Đỗ Duy bĩu môi.
- Đây chính là Tuyết liên trên đỉnh Tuyết Sơn...
Lam Hải Duyệt cười khổ:
- Kể cả trên đỉnh Tuyết Sơn, một năm cũng bất quá chỉ có thể sản xuất ra ba mươi lăm cân. Từ lúc thanh niên ta đã yêu thích nó... Ngươi mở miệng là muốn có hai trăm cân? Hừ! Thế giới này tìm chỗ nào mà có nhiều tuyết liên như vậy chứ?
Đỗ Duy đặt chén trà xuống cười hì hì:
- Tuyết liên? Đơn giản chỉ là trên núi cao khí hậu rét lạnh từng khu vực khác nhau thôi. Nếu như thật sự muốn dùng, dùng ma pháp bắt chước ra một hoàn cảnh như vậy, chỉ cần dùng kim tệ đi mướn, còn sợ nhân công nuôi dưỡng không ra sao? Hừ...
Liếc mắt nhìn lão đầu tử một cái. Đỗ Duy đột nhiên đè thấp thanh âm nói:
- Nàng tới, ngươi tại sao lại không nói cho ta biết?
Lời này đột nhiên thay đổi đề tài, nhưng Lam Hải Duyệt không kinh hãi. Thở dài, đem ấm trà đổ đầy nước, lại đặt trên bếp lò, sau đó mới xoay người ngồi xuống:
- Xế chiều ngươi đã tới rồi, như thế nào lại không đi vào, mà còn ngồi hồi lâu ở tửu quán đầu đường?
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Đừng cho là ta không biết! Xế chiều căn bản là ngươi không có trong nhà! Với tính tình của ngươi, nhất định sẽ len lén chạy đến hiện trường để xem trận đấu.
Lam Hải Duyệt mỉm cười, giống như một người cam chịu vậy. Bất quá sau một lát, lão lại thở dài:
- Ngươi lúc xế chiều hành xử có chút quá trớn, tựa hồ không phù hợp với tính tình của ngươi a.
- Tính tình của ta? Tính tình gì của ta?
Đỗ Duy tựa hồ có chút tức giận.
- Ngươi không háo sắc.
Lam Hải Duyệt mỉm cười. Trong đôi mắt già nua của lão chớp động mỉm cười:
- Ngươi là một tên thanh niên, có địa vị hiển hánh, giàu nhất thiên hạ. Tướng mạo thì... cũng coi là anh tuấn. Trên thế giới này, bất cứ nam nhân nào nếu như có điều kiện như ngươi, chỉ sợ một trăm trong đó có đến chín mươi chín tên đều sẽ phong lưu - nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không như vậy. Ta tin tưởng! Ngươi mặc dù giết người phóng hỏa, hãm hại lường gạt, buôn lậu và… nhân tiện còn buôn bán nô lệ... nhưng về phương diện đàn bà, ngươi một mực rất là sạch sẽ. Ít nhất tại tây bắc vị đế quốc đệ nhất mỹ nhân hầu tước phu nhân kia, ngươi liền hết lần này tới lần khác không động tâm, một mực giữ thân cho vị tiểu cô nương cà lăm kia. Điểm này, nói thật, ta rất bội phục ngươi.
- Hừ!
- Listeria Phu nhân so về tướng mạo với Allu còn hơn rất nhiều. Mỹ nữ như vậy ngươi cũng không động tâm... Ta còn biết, tiểu muội của Listeria phu nhân, được thanh niên đế quốc xưng là quốc hoa của phương bắc, đối với ngươi cũng có chút ý tứ, ngươi cũng đều từ chối. Thậm chí, vị thánh nữ điện hạ trong giáo hội kia, cũng không phải không có cố gắng câu dẫn ngươi. Nhưng hình như ngươi tại phương diện đàn bà rất chung thủy... Ài, ban đầu cả bốn tỉ muội sinh bốn, ngươi ngay cả đụng cũng không đụng, liền đem họ tới cửa hàng... nói thật, tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương, về phương diện đàn bà lại tự hạn chế như thế, ngươi quả thật rất hiếm có.
- Ai nói ta không động tâm.
Đỗ Duy thở dài:
- Nói không động tâm là nói dối. Vị Listeria phu nhân kia, khuynh quốc khuynh thành, ta cũng không phải là người mù. Chỉ bất quá, có chút đàn bà mà cũng nhịn không được, ta cũng không phải là tên gia súc chỉ dựa vào nửa người bên dưới.
- Listeria phu nhân đụng không được, chẳng lẽ Allu thì đụng được sao?
Lam Hải Duyệt mỉm cười:
- Cho nên ta mới thấy hiếu kỳ.
Đỗ Duy đột nhiên giật mình, thấp giọng nói:
- Vu thuật của Đại Tuyết Sơn, có thể có hay không một loại vu thuật khiến nữ nhân có thể mê hoặc nam nhân? Ta hoài nghi cái lão Bạch Hà Sầu kia, cái lão này không phải là đã...
Lam Hải Duyệt liếc mắt cổ quái nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi bây giờ cũng xem như là một trong những truyền nhân của Đại Tuyết Sơn, vu thuật của Đại Tuyết Sơn, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Đừng nói là không có, cho dù là có, thủ đoạn như vậy, ngươi có làm thì Bạch Hà Sầu tuyệt đối cũng không làm!
Đỗ Duy mặt mày ủ rũ, đem việc mấy lần gần đây mình nhìn thấy dáng điệu của Allu trên lôi đài, cái loại cảm giác xúc động kỳ dị này nói ra một lần. Sau đó cười khổ nói:
- Cảm giác này, quả thật giống với cảm giác trúng phải một lượng lớn xuân dược... Xúc động! Xúc động thật quỷ dị a!
Lam Hải Duyệt nhíu mày:
- Đại tuyết Sơn thể thuật chính là bí thuật, có thể khiến cho người tập tăng trưởng tố chất thân thể và bản lãnh môn pháp, cũng không hề nghe nói đến có công hiệu như vậy a... nếu không nói, đệ tử của Đại Tuyết Sơn... nhiều năm như vậy, đã sớm loạn hết rồi!
Đỗ Duy lắc đầu, chính mình kiếp trước xem phim loại A (*) không ít. Mà bây giờ cũng không phải cái loại chưa trải qua phương diện nam nữ. Đã có một đôi tỉ muội như hoa như ngọc... như thế nào lại bị cái cô nàng này tùy tiện thi triển một cái thể thuật Đại Tuyết Sơn liền lồng lộn xúc động như vậy?
Lam Hải Duyệt cũng nhẹ nhàng lướt qua đề tài này:
- Ta xem ngươi hôm đó giết tên Thần Thánh kỵ sĩ, vũ kỹ thi triển có chút kỳ hoặc a!
Đỗ Duy cười hắc hắc, đó là “Cung Nguyệt Vũ” của tinh linh tộc. Chẳng qua chỉ là dùng một thanh trường cung hàng nhái thi triển ra, bất quá uy lực lại có thể giết một tên bát cấp võ giả.
- Rất giống!
Lam Hải Duyệt thở dài, đột nhiên nói ra hai chữ như vậy.
- Rất giống? Giống cái gì?
Lam Hải Duyệt liếc mắt nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi không có cảm giác sao? thân pháp và vũ điệu quỷ mị ngươi thi triển trên lôi đài cùng với thể thuật của Tuyết Sơn chúng ta rất tương tự a! Động tác say mê, cùng thân thể mềm dẻo, cũng có chiêu số tương tự... bất quá còn cao sâu, quỵ mị hơn rất nhiều lần!
Hắn vừa nói vậy, trong lòng Đỗ Duy chợt động.
Cảm giác này hắn sớm đã có rồi...
Ban đầu trước khi học được Cung Nguyệt Vũ, học được động tác nhập môn của tinh không đấu khí của Aragon, sau đó học được thể thuật của Đại Tuyết Sơn, liền cảm giác được cả hai cái rất tương tự. Mặc dù một cái mềm mại, một cái dẻo dai, nhưng con đường cũng rất giống nhau!
Mà sau khi học được Cung Nguyệt Vũ... loại cảm giác này lại càng thêm quái dị!
Đỗ Duy thậm chí mơ hồ còn có cảm giác: Nếu như đem động tác nhập môn của tinh không đấu khí cùng với thể thuật Đại Tuyết Sơn, đem dung hợp chung một chỗ, phảng phất như chíng là một bộ công pháp đầy đủ!
Hơn nữa... cùng với Cung Nguyệt Vũ, tựa hồ cũng có một chút suy nghĩ thông suốt!
Vấn đề là ở chỗ này! Tinh không đấu khí là cho Aragon truyền xuống! Đại Tuyết Sơn thể thuật lại là Đại Tuyết Sơn nhất mạch lưu truyền!
Được rồi... Coi như đã biết ban đầu Aragon đã từng đi lên Đại Tuyết Sơn, rất có thể ngay cả Đại Tuyết Sơn thể thuật cũng là do Aragon lưu lại.
Nhưng... Cung Nguyệt Vũ chính là tuyệt học của tinh linh tộc a!! Đó là không thể nào có khả năng cùng Aragon có liên hệ!
Hết lần này tới lần khác, cả hai thứ đều có chút tương tự! Bất quá, Cung Nguyệt Vũ đã biến thành một loại tuyệt kỹ giết người vô song!
Đỗ Duy có cảm giác như vậy đã rất lâu rồi. Mà hôm nay, Lam Hải Duyệt, một trong cường giả ưu tú nhất của Đại Tuyết Sơn cũng phán đoán như vậy...
Cái vấn đề này, đáng phải suy nghĩ sâu xa!
- Tại sao, ta vừa nhìn thấy cô nàng này thi triển Tuyết Sơn thể thuật, sẽ rất xúc động nhỉ?
Đỗ Duy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra vấn đề này.
***
- Bạch tiên sinh, mời.
Tinh Linh vương ngồi trên độc giác thú, độc giác thú trắng như tuyết vừa mới đi qua, hai bên đám người lập tức tránh ra xa, cung kính quay về Lạc Tuyết khom lưng hành lễ, mà có nhiều người còn dùng ánh mắt ngạc nhiên hướng về Bạch Hà Sầu...
Đúng là một nhân loại! Một nhân loại tại sao lại cùng với Vương vĩ đại của chúng ta sóng vai mà đi? Còn cỡi trên độc giác thú thần thánh?
Phía bắc của Thần Sơn trước kia là một cánh đồng băng hoang vu, hiện tại sau khi biến thành nơi tinh linh tộc dừng chân, đã sớm thay đổi bộ dáng.
Vô số những cây đại thụ cao đến tận trời nổi lên, mỗi một gốc cây lại có một cây tử đằng cành lá màu bích lục lần lượt quấn lấy nhau, hình thành từng mảnh tường màu xanh biếc.
Mà trong những thực vật thật lớn màu xanh này, còn có một đóa hoa thật lớn... nhìn qua giống như một tòa nhà!
Tinh linh tộc không hổ là chủng tộc gắn liền với tự nhiên, bọn họ dùng bí thuật đem một ít mầm cây kỳ dị, dùng pháp lực đặc thù của tinh linh tộc, trong thời gian ngắn có thể khiến những mầm cây này sinh trưởng lớn mạnh!
Thật lớn, thậm chí có thể khiến cho người ta đứng trên mặt phiến lá bích lục mà nhảy múa, ngoài ra những đóa hoa to như những căn phòng, mà ngay cả những dây cây tử đằng, cũng có thể xem như là một cây cầu có thể chạy qua...
Tinh linh tộc là một chủng tộc tao nhã, cũng là một chủng tộc rất vui vẻ.
Cùng lúc Lạc Tuyết và Bạch Hà Sầu đi đến nơi dừng chân của tinh linh tộc, đi qua một cánh đồng hoang dại đầy cây cối màu xanh biếc như một thế giới khác này, lại có thể nhìn thấy những tinh linh đang sinh hoạt trên những tán cây thật lớn, người thì gảy đàn thụ cầm tuyệt đẹp, người thì thổi sáo lá, hợp tấu ra một bản nhạc tinh linh tộc khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Mà những tinh linh phảng phất như không buồn không lo này, trên những tán lá xanh thật lớn đang chơi đùa, có chỗ còn nhẹ nhàng vũ động dáng người, làm ra đủ loại động tác kỳ dị tuyệt đẹp - đó là kỹ thuật nhảy đặc biệt của tinh linh tộc!
Căn bản là không hề có chút nào giống như là một tộc chuẩn bị ngênh đón đại chiến, cứ như là đi vào một bộ lạc sống vui vẻ cùng cây cối.
Bạch Hà Sầu cưỡi trên độc giác thú, ánh mắt của hắn lại không tự chủ được bị những vũ đạo của những tinh linh trên các tán lá xanh thật lớn hấp dẫn!
Dáng điệu duyên dáng, tứ chi linh hoạt, nhất cử nhất động đều nhẹ nhàng tuyệt đẹp, thậm chí còn... linh hoạt! Chỉ sợ ngay cả vũ đạo gia kiệt xuất nhất trong loài người đều rất có thể khó làm ra những động tác siêu mềm dẻo này, nhưng những tinh linh tuyệt đẹp này lại có thể cùng với âm nhạc mà dễ dàng làm ra!
Mà những tinh linh đang nhảy múa này, thường thường đều hấp dẫn đông đảo ánh mắt của đồng tộc chung quanh...
Đương nhiên, Bạch Hà Sầu nhìn những vũ đạo này, điểm chú ý cũng không phải ở kỹ thuật nhảy, mà là...
- Rất giống!
Cách nhau mấy vạn dặm, Bạch Hà Sầu và Lam Hải Duyệt tại đế đô, đều đồng dạng thấp giọng nói ra hai chữ.
Lạc Tuyết nhìn thấy trên mặt Bạch Hà Sầu ánh mắt kinh ngạc hiện ra, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi thấp giọng nói:
- Đó là điệu nhảy “Vũ khúc phối ngẫu” của tinh linh nhất tộc chúng ta.
- Vũ khúc phối ngẫu?
Bạch Hà Sầu lộ ra vẻ giật mình khó thấy.
Bởi vì, thân là Vu vương của Đại Tuyết Sơn, được chính tai nghe người khác nói ra, cái vũ đạo có năm sáu thành tương tự với Đại Tuyết Sơn bí thuật này, lại chỉ dùng để tìm bạn đời... chỉ sợ tâm tình của Bạch Hà Sầu lúc này khó có thể dùng lời mà miêu tả.
- Đúng vậy, phối ngẫu.
Lạc Tuyết mỉm cười:
- Tinh linh tộc chúng ta nhiệt tình yêu thương các chủng tộc có sinh mệnh, chúng ta không thích chiến tranh, thích tất cả chuyện tốt đẹp trong sinh mệnh. Ví dụ như... tình yêu! Bây giờ đang là mùa xuân, cũng là mùa tình yêu. Bọn họ ở chỗ này nhảy múa... đây chính là bí thuật từ xưa của tinh linh tộc, cũng là kỹ năng đặc thù chủng tộc, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, có thể tự nhiên hấp dẫn người khác phái. Đương nhiên... lực hấp dẫn này chỉ hữu hiệu đối với tinh linh mà thôi.
Rất đáng tiếc, xa cách mấy vạn dặm, Đỗ Duy không cách nào nghe được lời của Lạc Tuyết nói, nếu không sẽ có thể giải đáp câu hỏi hắn tại sao vừa thây Allu “nhảy múa” thì rất là xúc động.
Bởi vì, Đỗ Duy mặc dù không phải là tinh linh tộc, nhưng rất xảo hợp là, hắn từ tay Lạc Tuyết trộm đi một cái ma pháp ấn ký của Tinh linh tộc, hơn nữa nó cùng với bản nguyên lực lượng của hắn dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, khiến cho hắn có một ít ma pháp thuộc tính của tinh linh tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.