Chương 207: Truyền thống.. (p1)
Khiêu Vũ
30/03/2013
Học viện ma pháp cuối cùng đã thông qua đề xuất về kế hoạch “thực tập” cho các học trò của Đỗ Duy.
Mà những người đầu tiên thông qua sát hạch đương nhiên toàn bộ đều là học trò của phân viện Hogwarts. Kết quả này khiến toàn bộ người của Học viện ma pháp đều lồi mắt ra.
Mặc dù đã hiểu rằng các học sinh này đã nhận được phương pháp giáo dục đặc biệt của Đỗ Duy, năng lực thực chiến cao hơn các học trò khác nên trong lần sát hạch này số người của các phân viện khác có ít hơn, nhưng mà kết quả vẫn như trước khiến người ta chấn động.
Nhất là lần khảo hạch số một cuối cùng, dựa theo phương thức quyết đấu của ma pháp sư mà tiến hành thì tổng cộng hơn hai mươi trận, học trò của phân viện Hogwarts đều có chiến tích toàn thắng khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tất cả các học trò của Đỗ Duy, ba mươi hai tên học trò đến đây lần này có tổng cộng hai mươi tám tên, trong đó chỉ có bốn tên không may mắn tại lúc khảo hạch bị thương ngoài ý muốn; kết quả là mất đi cơ hội đi tây bắc. Nghe nói bốn tên này vô cùng hối hận, mỗi người đều tỏ ra cực kì thống khổ trốn ở trong phòng một hồi lâu.
Mà hai mươi tám tên thông qua khảo hạch đã gói ghém hành lí một cách nhanh nhất, không thể chờ thêm chút nào nữa mà chỉ muốn đi đến tây bắc trước.
Điều này giống như là người vừa mới học lái xe vậy, mấy tên lính mới này vừa mới nắm giữ một ít ma pháp căn bản liền không thể chờ được việc đến vùng tây bắc này thử sức một phen.
Đỗ Duy tự mình dẫn mọi người theo đại lộ đến thành Lâu Lan. Mặc dù tài lực của Đỗ Duy không đủ để kiến tạo một đại lộ quy mô rộng lớn bằng phẳng theo tiêu chuẩn đế đô nhưng là các con đường chung quanh thành sau nửa năm được tu tạo cũng đã tốt hơn nhiều. Các thương đội đến từ bên trong đế quốc cuồn cuộn không ngừng đem lại sức sống cho giao thông của thành thị mới này.
Vào buổi tối, ánh lửa bừng sáng khắp nơi như ánh nắng mặt trời, Đỗ Duy ngồi trên xe ngựa nghe thấy từ phía xa trên đại lô vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Đỗ Duy có chút bất ngờ.
Hắn không nghĩ rằng đám học trò của mình này hóa ra lại không lựa chọn phương thức di chuyển như các ma pháp sư khác. Phần lớn các ma pháp sư khi ra ngoài nếu lộ trình gần thì sẽ lựa chọn bay đi, nếu rất xa thì họ sẽ lựa chọn ngồi xe ngựa.
Nhưng những tên này bọn họ hóa ra lại mỗi người cưỡi trên một con ngựa, sau đó sắp xếp thành phương thích di chuyển của kị binh quân đội phi nhanh đến thành Lâu Lan.
Rất hiển nhiên là chỉ cách có nửa năm, nhưng tên gà chíp này không hề quên mệnh lệnh của Đỗ Duy. Bọn họ khi học tập ma pháp cũng không quên luyện tập khí lực. Giờ phút này đoàn người dài trên đường kia vẫn rất chỉnh tề, những ma pháp sư này ngoài con ngựa đang cưỡi ra còn dắt theo một con ngựa đi cùng, trên đường cứ như vậy mà thay ngựa tiến lên.
Khi đám thanh niên choai này phi đến trước mặt Đỗ Duy thì mới ghìm cương lại. Sau đó bọn họ hoan hô lớn khi nhìn thấy hắn.
Phần lớn những người này đều đã rất mệt mỏi, mặc dù bọn họ cũng là xuất thân từ quân đội, mặc dù cuối cùng khi bọn họ dừng ngựa thì đội hình cũng đã có chút rối loạn, mặc dù khi bọn họ xuống ngựa thì có người đã mệt đến mức không thể nhấc chân lên được….
Nhưng mà Đỗ Duy còn có thể yêu cầu đối với bọn họ điều gì nữa? Đừng quên rằng bọn họ cũng là ma pháp sư, ma pháp sư vốn thân thể yếu đuối nổi tiếng, mà giờ đây bọn họ hóa ra có thể cưỡi ngựa đi đường mấy trăm dặm không nghỉ ngơi.
-Thầy giáo! Chúng tôi đã đến!
Hai mươi tám tên nhóc cùng hét lớn lên, sau đó bỗng nhiên cảm thấy giống như là đang ở trong học viện vậy. Cả nhóm phấn chấn tinh thần đứng ở trước mặt Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài, hắn nhún người rời khỏi ngựa, sau đó cẩn thận nhìn một lúc hai mươi tám tên nhóc này. Đỗ Duy hiểu rằng những tên này đã bị mình tạo ấn tượng thật sâu trong lòng, tương lai bọn họ chưa chắc sẽ trở thành bộ hạ của mình; nhưng là những người này nhất định cả đời sẽ nhớ kĩ về mình.
-Tốt lắm!
Đỗ Duy bỗng nhiên dùng hết khí lực nói lớn :
-Ta rất hài lòng với các ngươi.
Hắn quay đầu lại chỉ vào những người hầu phía sau, lại còn có xe ngựa lớn tiếng nói:
-Ta vốn cho rằng sẽ gặp phải một đám phế vật kiệt sức, một đám không khác gì chó chết thở hồng hộc bằng lưỡi…. nhưng các ngươi quả là làm ta giật mình.
Đỗ Duy nói đến đây thanh âm bỗng nhỏ hơn một chút, giọng nói cực kì kích động :
-Biểu hiện của các ngươi đã vượt qua phỏng đoán của ta, các ngươi không biến thành những gã béo ú vô dụng, cũng không trở thành những gã ma pháp sư im lìm như xác chết…. Ta xem ra đã gặp những chiến sĩ vĩ đại, đã gặp những con sói tràn đầy tinh lực, ta quả thật rất vừa lòng!’
Nói xong, Đỗ Duy đi đến bên cạnh các học sinh vỗ lên bả vai người này, đấm vào ngực người kia sau đó cười lớn nói:
-Như một phần thưởng cho các ngươi…Ta tuyên bố từ hôm nay các ngươi có hai ngày để nghỉ ngơi, hai ngày này tất cả các bài tập và huấn luyện tạm thời đình chỉ…
Vừa dứt lời thì đám học sinh liền hoan hô liên tục.
-Các cậu bé.
Đỗ Duy cười nói:
-Ta nói chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tây bắc, bây giờ các ngươi đã ở tại bên ngoài tòa thành này, ở bên ngoài Tòa thành kì tích. Đối với biểu hiện rất tốt của các ngươi ta sẽ cho các ngươi phần thưởng tốt nhất. Bây giờ theo ta đi vào thành, tại bên trong phủ công tước ta đã chuẩn bị loại rượu ngon nhất tây bắc, còn có những món ngon nhất chờ các ngươi. Đêm nay ai không uống đến say thì chính là con mẹ nó tên chó chết, còn ai uống đến mức nằm bẹp xuống thì chiếc giường mềm mại nhất luôn chờ các ngươi. Hãy khiến những tên không có cơ hội đến tây bắc hối hận đi, ta cam đoan mấy ngày tiếp theo với kinh nghiệm của các ngươi tại tây bắc mà sau khi trở về sẽ khiến những tên này ghen tị đến đỏ mắt.
Trong đám người lập tức có tên học trò lớn mật lớn tiếng cười nói:
-Chúng tôi không nghi ngờ điều ấy thưa viện trưởng.
Đỗ Duy cũng cười, sau đó hắn hít một hơi thật sâu lớn tiếng nói:
-Ta cho phép…Không, không phải cho phép mà là mệnh lệnh, ta ra lệnh cho ác ngươi đêm nay phải tận tình hưởng thụ!
Taị đại sảnh yến hội lớn nhất bên trong phủ công tước, từng thùng từng rượu ngon nhất được mang ra, dưới sự cố gắng của những đầu bếp danh tiếng được mời đến với giá cả cao ngất, từng món đặc sản của tây bắc cũng được đưa lên.
Đỗ Duy đã sớm vứt cái chức tước công tước quỷ quái của mình, hắn lúc này mặc một bộ áo bào màu đen của ma pháp sư, chỉ là lúc này áo bào đã dính không biết bao nhiêu rượu ngon cùng thịt thà mỡ màng. Hắn lúc này đang liên tục đưa chén lên cùng với đám học sinh điên cuồng hô “zô”.
Không khí của đại sảnh yến hội đã lên đến đỉnh điểm náo nhiệt, còn có vài học sinh sau khi uống rượu đã cởi áo bào của ma pháp học đồ ra khiến những tên này không khác những binh lính trong quân đội mấy. Bọn họ phanh áo hát rống lên, còn có kẻ không biết lấy từ đâu ra một cây đàn đánh lên một khúc nhạc đầy vui vẻ. Thậm chí bên dưới còn có người hưng phấn nhảy lên bàn quay cuồng.
Vivian trở thành tiêu điểm của mọi người; cũng không biết kẻ đầu tiên nào đã kéo Vivian lên trên bàn, sau đó là người thứ hai, rồi người thứ ba lần lượt lên. Các học viên này đều lấy việc nhảy cùng nữ ma pháp sư này một đoạn là đều vinh hạnh nhất. Vivian nhỏ bé đáng thương đã sớm có chút say, tiết tấu của khúc nhạc vui này rất nhanh, lúc nhảy múa mọi người đều dùng ngoắc cánh tay lại với nhau tại khỉu tay tạo thành một vòng chạy xung quanh. Lúc đầu Vivian không cẩn thận uống một chén rượu nhỏ, sau đó nàng cảm giác được mặt mình như sốt nóng bừng lên, cuối cùng thì nàng dường như vất bỏ vẻ ngoài rụt rè ngượng ngùng mà cảm thấy mình càng lúc càng hưng phấn đến nỗi nhảy nhót còn hăng hơn bất kì ai.
Tấm thảm quý giá được dệt thủ công lúc này đã vấy bẩn không biết bao nhiêu rượu thịt, ngay cả màn cửa cũng dính đầy rượu, cả đại sảnh lúc này mùi rượu tràn ngập khắp nơi.
Vivian cảm thấy mình di chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng nàng lại thấy rằng mình không di chuyển mà vách tường xung quanh lại đang chuyển động quanh mình… Cho đến bây giờ cô bé ngốc này còn chưa uống rượu nên tưởng rằng đây là loại ma pháp gì; đôi mắt nàng lờ đờ nhìn xung quanh muốn hỏi Đỗ Duy thì hắn đã ôm lấy nàng bế từ trên bàn xuống. Nhìn thấy Vivian đang ngà ngà say Đỗ Duy không kìm được sự buồn cười, hắn dùng sức nhéo mũi nàng một cái rồi cười mắng:
-Có thể vậy sao, ta không nghĩ rằng cô có thể biến thành một con quỷ say như thế này.
Vivian mặt đỏ bừng như một quả táo chín, đôi mắt to tròn đang nhìn một cách mông lung, ánh mắt nàng trông cực kì quyến rũ đầy ướt át. Thân thể nàng lúc này mềm nhũn không có chút khí lực nào đang tựa vào lòng ngực của Đỗ Duy như một con mèo con vậy.
Bỗng nhiên nàng hé đôi môi đỏ mọng ra, cái miệng nhỏ xinh kia thoang thoảng mùi rượu. Khuôn mặt nàng sau khi đã thấm rượu đang mỉm cười một cách ngây thơ, mơ mơ màng mảng tự lẩm nhẩm:
-Đỗ Duy…
-Sao?
-Anh… anh… thích ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.