Ác Ma Rất Khuynh Thành (Trùng)
Chương 43: Uyết tình đan
Cửu Điều Vĩ Miêu Yêu
13/12/2016
Băng Huyết lấy mấy cây Mạn Châu Sa Hoa màu đỏ như máu cực kỳ diễm lệ
từ Ma lam chi giới, tách lá cùng thân cây ra rồi đặt sang một bên. Lại
nhanh chóng lấy ra một khối vuông màu xanh biếc giống như bánh đậu xanh, sử dụng đấu khí nghiền nó thành bột phấn rồi đổ vào trong lò luyện đan.
Đưa tay phải lên, một ngọn lửa màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, vì để biểu đạt sự vui vẻ, thích thú ở bàn tay của Băng Huyết lóe ra lúc lớn lúc nhỏ. Băng Huyết nhìn tiểu Hỏa diễm trong tay, cưng chiều cười một tiếng, sau đó một tay giơ lên, ngọn lửa màu lam nhạt nhanh chóng hướng vào trong lò luyện đan. Hô…………. Ngọn lửa màu lam nhạt bao quanh lò luyện đan. Bên trong sơn động càng thêm sáng lên.
Ngay sau đó Băng Huyết vận đấu khí đem máu bên cạnh cùng lá và thân cây Mạn Châu Sa Hoa đã tách ra đổ vào trong đó. Tinh thần lực mở rộng, không ngừng khống chế ngọn lửa trong lò luyện đan, cùng lúc đó đem máu trong từng cái bình sứ bên cạnh hòa vào, để dòng máu trong lò luyện đan không bị bốc hơi hoàn toàn.
Theo thời gian trôi qua, những bình sứ chứa máu bên cạnh Băng Huyết càng ngày càng ít, cho đến khi không còn bình nào. Không biết đã qua mấy canh giờ, Băng Huyết không ngừng phải dùng đấu khí lấy bình máu đổ vào, còn dùng tinh thần lực khống chế ngọn lửa cùng lò luyện đan. Nếu như không có tinh thần lực cường đại, hoàn toàn không có cách nào có thể kiên trì thời gian dài như vậy. Nếu những Luyện Đan Sư khác cũng ở nơi này, nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt, buồn bực đập đầu trên mặt đá mà chết a.
Lúc này Băng Huyết chậm rãi thu hồi ngọn lửa trong tay, một luồn khói trắng từ trong lò luyện đan nâng lên.
“Đinh. . . . . .”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, trên gương mặt Băng Huyết hiện lên một nụ cười xấu xa, tà khí yêu mị: “Lạc Tình Đan, vốn có thể mê hoặc tất cả những hữu tình vô tình của con người trong thời kỳ tình mê ý loạn. Lần này được ta cải tiến, cho thêm máu tươi của con người vào, trở thành Huyết Tình Đan, ta nghĩ hiệu quả sẽ mãnh liệt hơn nữa. Truyện được edit tại DGQ và được chia sẽ ở DĐLQĐ, mọi web khác đều là ăn cắp!
Nhìn vào mấy trăm viên đan dược màu đỏ đang dần dần hình thành trong lò luyện đan, mỗi viên lớn chừng hạt đậu, tản ra ánh sách màu hồng yêu dị, nhưng không có bất kỳ một mùi hương nào. Một đặc điểm lúc Băng Huyết luyện chế độc dược, đó là mùi hương độc dược của nàng vô cùng kỳ lạ, chính là không hề có một chút mùi hương nào. Giống như nàng, thuộc về hai thái cực khác nhau. Lấy ra bình thuốc đã chuẩn bị xong, mỗi bình chứa 50 viên. Sau khi đem tất cả đan dược màu đỏ bỏ vào trong bình thuốc thì thu hồi lò luyện đan. Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, tay phải hướng về phía trước, vẫy nhẹ một cái, những viên dạ minh châu được đính vào tường đá trên đỉnh đầu bay vào trong tay, sau đó đi về phía của động.
“Ám Dạ, cực khổ.” Vỗ vỗ bả vai Ám Dạ, mỉm cười nói.
Ám Dạ quay đầu, cao thấp nhìn thoáng qua, cũng không có nhìn ra một chút mệt mỏi nào trên sắc mặt của Thiếu chủ, lúc này mới khẽ thở dài, yên lòng, trong tròng mắt màu đen lạnh lẽo xuất hiện sự ôn nhu chỉ dành cho Băng Huyết.“Cách trời sáng còn có hai canh giờ, chúng ta chậm rãi đi trở về, nhìn xem một chút trên đường có thể gặp được những việc gì thú vị hay không.” Nhún nhún hai vai cho thấy Tâm tình Băng Huyết rõ ràng rất tốt, đôi tay sau lưng bắt chéo, hiện ra điệu bộ của một đứa bé nghịch ngợm.
Ám Dạ dịu dàng nhìn tiểu cô nương nhảy nhót tinh nghịch ở trước mặt mình. Lúc này mới đúng là tâm tính nghịch ngợm mà tiểu Thiếu chủ nên có. Tuy nhiên tại nơi tràn đầy nguy hiểm như Ma Thú Sâm Lâm không nên có tâm tính đó a.
“Ám Dạ, thật ra thì đây mới là cuộc sống mà ta thích, ta cũng không cảm thấy khổ, trong lòng ngược lại thấy rất vui vẻ nha.” Âm thanh của Băng Huyết nhẹ nhàng khoan khoái mang theo non nớt từ phía trước truyền đến.
“Vâng, chỉ cần Thiếu chủ vui vẻ là được rồi.”
“Ừ, ta rất vui vẻ. Có ngươi vẫn luôn quan tâm ta, có ngươi cùng Minh không xa rời, vĩnh viễn cùng với ta. Ta rất vui vẻ.”
“Tốt.”
Ám Dạ ký kết khế ước thủ hộ trọn đời cùng với Băng Huyết, dĩ nhiên biết Băng Huyết còn có một khế ước thú bản mạng cực kỳ cường đại, tuy rằng chưa chính thức gặp mặt, nhưng mục đích của bọn hắn quả thật giống nhau, đều là vì một người mà sống.
Băng Huyết cùng Ám Dạ tùy ý đi lại dưới ánh trăng bên trong Ma Thú Sâm Lâm, không nhanh không chậm, khoảng chừng gần tới bình minh, phần lớn ma thú cũng đã nghỉ ngơi, cho nên đến lúc đó càng không có trởi ngại gì, cuối cùng cho dù có gặp phải ma thú cấp thấp hoạt động về đêm như Bất Trường Nhãn, cũng chỉ là con chốt thị mệnh, hai ba lần liền bị Băng Huyết giải quyết. Mặc dù cấp bậc đấu khí của Băng Huyết hiện giờ không tính là quá cao, nhưng mà bởi vì họ tập công pháp nghịch thiên trong Ma lam chi giới, hơn nữa vận dụng kỷ năng ám sát và kỷ xảo cận chiến quái dị ở kiếp trước, hiện tại Băng Huyết hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp.
Lúc này một hồi gió nhẹ thổi qua, mang theo một phần cảm giác lạnh lẽo. Vốn là chuyện cực kỳ bình thường, lại làm cho Băng Huyết cùng Ám Dạ đồng thời dừng bước.
Cơ thể Băng Huyết hơi nghiêng về phía trước, hai mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm về phía trước, tay phải thoải mái nắm chuôi đao bên hông, trong nháy mắt bày ra trạng thái vừa tấn công vừa phòng thủ tốt nhất. Mà Ám Dạ đồng thời bước nhanh lên trước, đi tới bên cạnh Băng Huyết, nắm chặt trường kiếm trong tay, phòng bị nhìn về phía trước.
“Ẩn.” Băng Huyết không tiếng động nói ra một chữ, sau đó hai người thân hình nhảy một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Đưa tay phải lên, một ngọn lửa màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, vì để biểu đạt sự vui vẻ, thích thú ở bàn tay của Băng Huyết lóe ra lúc lớn lúc nhỏ. Băng Huyết nhìn tiểu Hỏa diễm trong tay, cưng chiều cười một tiếng, sau đó một tay giơ lên, ngọn lửa màu lam nhạt nhanh chóng hướng vào trong lò luyện đan. Hô…………. Ngọn lửa màu lam nhạt bao quanh lò luyện đan. Bên trong sơn động càng thêm sáng lên.
Ngay sau đó Băng Huyết vận đấu khí đem máu bên cạnh cùng lá và thân cây Mạn Châu Sa Hoa đã tách ra đổ vào trong đó. Tinh thần lực mở rộng, không ngừng khống chế ngọn lửa trong lò luyện đan, cùng lúc đó đem máu trong từng cái bình sứ bên cạnh hòa vào, để dòng máu trong lò luyện đan không bị bốc hơi hoàn toàn.
Theo thời gian trôi qua, những bình sứ chứa máu bên cạnh Băng Huyết càng ngày càng ít, cho đến khi không còn bình nào. Không biết đã qua mấy canh giờ, Băng Huyết không ngừng phải dùng đấu khí lấy bình máu đổ vào, còn dùng tinh thần lực khống chế ngọn lửa cùng lò luyện đan. Nếu như không có tinh thần lực cường đại, hoàn toàn không có cách nào có thể kiên trì thời gian dài như vậy. Nếu những Luyện Đan Sư khác cũng ở nơi này, nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt, buồn bực đập đầu trên mặt đá mà chết a.
Lúc này Băng Huyết chậm rãi thu hồi ngọn lửa trong tay, một luồn khói trắng từ trong lò luyện đan nâng lên.
“Đinh. . . . . .”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, trên gương mặt Băng Huyết hiện lên một nụ cười xấu xa, tà khí yêu mị: “Lạc Tình Đan, vốn có thể mê hoặc tất cả những hữu tình vô tình của con người trong thời kỳ tình mê ý loạn. Lần này được ta cải tiến, cho thêm máu tươi của con người vào, trở thành Huyết Tình Đan, ta nghĩ hiệu quả sẽ mãnh liệt hơn nữa. Truyện được edit tại DGQ và được chia sẽ ở DĐLQĐ, mọi web khác đều là ăn cắp!
Nhìn vào mấy trăm viên đan dược màu đỏ đang dần dần hình thành trong lò luyện đan, mỗi viên lớn chừng hạt đậu, tản ra ánh sách màu hồng yêu dị, nhưng không có bất kỳ một mùi hương nào. Một đặc điểm lúc Băng Huyết luyện chế độc dược, đó là mùi hương độc dược của nàng vô cùng kỳ lạ, chính là không hề có một chút mùi hương nào. Giống như nàng, thuộc về hai thái cực khác nhau. Lấy ra bình thuốc đã chuẩn bị xong, mỗi bình chứa 50 viên. Sau khi đem tất cả đan dược màu đỏ bỏ vào trong bình thuốc thì thu hồi lò luyện đan. Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, tay phải hướng về phía trước, vẫy nhẹ một cái, những viên dạ minh châu được đính vào tường đá trên đỉnh đầu bay vào trong tay, sau đó đi về phía của động.
“Ám Dạ, cực khổ.” Vỗ vỗ bả vai Ám Dạ, mỉm cười nói.
Ám Dạ quay đầu, cao thấp nhìn thoáng qua, cũng không có nhìn ra một chút mệt mỏi nào trên sắc mặt của Thiếu chủ, lúc này mới khẽ thở dài, yên lòng, trong tròng mắt màu đen lạnh lẽo xuất hiện sự ôn nhu chỉ dành cho Băng Huyết.“Cách trời sáng còn có hai canh giờ, chúng ta chậm rãi đi trở về, nhìn xem một chút trên đường có thể gặp được những việc gì thú vị hay không.” Nhún nhún hai vai cho thấy Tâm tình Băng Huyết rõ ràng rất tốt, đôi tay sau lưng bắt chéo, hiện ra điệu bộ của một đứa bé nghịch ngợm.
Ám Dạ dịu dàng nhìn tiểu cô nương nhảy nhót tinh nghịch ở trước mặt mình. Lúc này mới đúng là tâm tính nghịch ngợm mà tiểu Thiếu chủ nên có. Tuy nhiên tại nơi tràn đầy nguy hiểm như Ma Thú Sâm Lâm không nên có tâm tính đó a.
“Ám Dạ, thật ra thì đây mới là cuộc sống mà ta thích, ta cũng không cảm thấy khổ, trong lòng ngược lại thấy rất vui vẻ nha.” Âm thanh của Băng Huyết nhẹ nhàng khoan khoái mang theo non nớt từ phía trước truyền đến.
“Vâng, chỉ cần Thiếu chủ vui vẻ là được rồi.”
“Ừ, ta rất vui vẻ. Có ngươi vẫn luôn quan tâm ta, có ngươi cùng Minh không xa rời, vĩnh viễn cùng với ta. Ta rất vui vẻ.”
“Tốt.”
Ám Dạ ký kết khế ước thủ hộ trọn đời cùng với Băng Huyết, dĩ nhiên biết Băng Huyết còn có một khế ước thú bản mạng cực kỳ cường đại, tuy rằng chưa chính thức gặp mặt, nhưng mục đích của bọn hắn quả thật giống nhau, đều là vì một người mà sống.
Băng Huyết cùng Ám Dạ tùy ý đi lại dưới ánh trăng bên trong Ma Thú Sâm Lâm, không nhanh không chậm, khoảng chừng gần tới bình minh, phần lớn ma thú cũng đã nghỉ ngơi, cho nên đến lúc đó càng không có trởi ngại gì, cuối cùng cho dù có gặp phải ma thú cấp thấp hoạt động về đêm như Bất Trường Nhãn, cũng chỉ là con chốt thị mệnh, hai ba lần liền bị Băng Huyết giải quyết. Mặc dù cấp bậc đấu khí của Băng Huyết hiện giờ không tính là quá cao, nhưng mà bởi vì họ tập công pháp nghịch thiên trong Ma lam chi giới, hơn nữa vận dụng kỷ năng ám sát và kỷ xảo cận chiến quái dị ở kiếp trước, hiện tại Băng Huyết hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp.
Lúc này một hồi gió nhẹ thổi qua, mang theo một phần cảm giác lạnh lẽo. Vốn là chuyện cực kỳ bình thường, lại làm cho Băng Huyết cùng Ám Dạ đồng thời dừng bước.
Cơ thể Băng Huyết hơi nghiêng về phía trước, hai mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm về phía trước, tay phải thoải mái nắm chuôi đao bên hông, trong nháy mắt bày ra trạng thái vừa tấn công vừa phòng thủ tốt nhất. Mà Ám Dạ đồng thời bước nhanh lên trước, đi tới bên cạnh Băng Huyết, nắm chặt trường kiếm trong tay, phòng bị nhìn về phía trước.
“Ẩn.” Băng Huyết không tiếng động nói ra một chữ, sau đó hai người thân hình nhảy một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.