Chương 56: Khi nào Triệu hồi sư nghèo đến Mức phải làm dong binh vậy -1
V1234567890
06/11/2017
" Dù sao thì cũng sẽ tốt thôi,binh đến tướng chặn vốn từ trước đến nay
đều vậy mà đừng lo lắng quá sa trước như vậy " Mộ Dung Như Tuyết đang cố gắng vận dụng cái đầu óc thông minh vốn có của mình để tìm ra được từ
ngữ thích hợp nhất
Nghe như vậy Phong Diệc Phi quay mặt lại,khuôn mặt khác hoàn toàn với vừa nãy nét u ám đã đi đâu hết chỉ còn ở lại đó vẻ thanh thơi tiêu dao như cũ của một vị thiếu chủ dong binh đoàn
Mộ Dung Như Tuyết thấy thế âm thầm chậc lưỡi trong lòng tự nhủ rằng Phong Diệc Phi đúng là một tên thay mặt giống như lật sách thật không đáng tin(lời tác giả- không biết ai thay mặt nhanh hơn đâu đúng là mèo chê mèo dài đuôi tác giả âm thầm phỉ nhổ)
" Bây giờ có lẽ muộn rồi ta lên về thồi " Phong Diệc Phi nhìn sắc trời nói.Bây giờ có lẽ hẳn là đến bữa trưa rôi thời gian trôi qua thật nhanh mà
" Được rồi huynh về đi.Còn nữa ngày diễn ra đại hội phân cấp bậc nhất định ta sẽ ghế qua " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lại xoay lưng đi về phía trong nhà mấy ngày nay toàn tu uyện cả đêm xem ra lần này nàng phải đi tắm rồi ngủ một giấc dài rồi.Tuy cấp bậc càng cao cơ thể cần ngủ và sức ăn càng ít hơn nữa tu luyện sẽ khiến tinh thần thoải mái nhưng mà dù sao nàng vẫn là một con người vẫn cần ăn ngủ cho lên bây giờ nàng cần phải kiếm nơi nào an tĩnh ngủ chút đã
Tắm xong thay một bộ quần áo khác Mộ Dung Như Tuyết cảm thấy sảng khoái cả người lần này nàng thay một bộ quần áo màu đỏ sặc sỡ càng làm tăng thêm vẻ khát máu.Vừa mới tắm xong cơ thể khoan khoái ra không ít nhưng cũng theo đó mà cơn buồn ngủ kéo đến
" Chủ nhân " Đúng lúc này Liệt Hỏa cùng với Bạch Ngọc đúng lúc tiến vào không biết chúng nó từ xó xỉnh nào chui ra nữa
" Thế nào giải quyết xong rồi chứ " Mộ Dung Như Tuyết tùy tiện hỏi mấy câu dù sao nàng cũng biết bọn chúng sẽ giải quyết tốt mấy chuyện này
" Xong rồi thưa chủ nhân " Liệt Hỏa cúi đầu xuống nở một nụ cười nham hiểm chủ nhân nối quả thật không sai thịt mãng xà có thể chế biến thành nhiều món hơn nữa còn rất ngon
" Không có ai đi theo hai ngươi chứ " Nhìn nụ cười kia của Liệt Hỏa nàng cũng đủ biết số phận của con mãng xà kia rồi.Không phải đều rơi vào bụng chúng nó rồi hay sao mà dù như thê nàng cũng không quan tâm cho lắm nàng đã nói tùy chúng nó xử lí lên nàng sẽ không nhúng tay vào việc này
" Không có thưa chủ nhân " Bạch Ngọc cúi đầu trả lời trong lúc đến đây nó đã để ý rất kĩ không có ai cả
" Vậy thì tốt, các ngươi thay canh giữ ở đây đi dù sao ta cũng cần ngủ một giấc 5 ngày sau sẽ dậy.Còn nữa trong lúc ta nghủ đừng cho ai làm phiền " Mộ Dung Như Tuyết vừa nói vừa đi đến phòng ngủ lại còn ngáp ngắn ngáp dài xem ra gần đây quả thật àng hơi quá sức rồi
" Vâng thưa chủ nhân " Hai con ma thú cùng chung một lời tuân thủ canh gác trước cửa phong Mộ Dung Như Tuyết không dời nửa bước
Trong lúc Mộ Dung Như Tuyết còn đang thư giãn nhàn nhã ngủ ở nơi này hoàn toàn không biết mọi người xung quanh đã tung tin đồn nhân bản gấp nhiều lần như thế nào có thể nói một câu bọn họ đã lí tưởng hóa Mộ Dung Như Tuyết lên giống như một vị thần vậy đôi khi cũng có người cho ý ngược lại nói nàng giống như tula ở dưới địa ngục
------------------------------------------------------------------------------------------------------
5 ngày sauKhông cần ai thúc giục hay nhắc nhở Mộ Dung Như Tuyết đúng giò mở của ra.Bắt gặp ngay trước cửa đó chính là hai con ma thú đang ngoan ngoãn canh cửa không cho ai quấy rầy nàng nghỉ ngơi
" Chủ nhân " Hai con ma thú đồng thanh lên tiếng mấy hôm trước chúng nó đã ăn no rồi lên một tháng tiếp theo không ăn gì thì cũng không ảnh hưởng đến chúng nó
" Đi thôi " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lại cho hai con ma thú tạm thời vào không gian ma thú bởi vì bây giờ ngay ở trạng thái ma sủng chúng nó cũng quá nổi bật đi ai mà biết mấy ngày qua tin đồn về nàng đã lan rộng đến đâu cơ chứ chuyện này nàng cũng chắc được phần nào bây giờ mình đã trở thành người nổi tiếng rồi
Vừa đi Mộ Dung Như Tuyết vừa tranh thủ hỏi đường vì chính nàng quên mất không hỏi cái đại hội quái quỷ đấy ở đâu rồi.Mộ Dung Như Tuyết ơi là Mộ Dung Như Tuyết sao lại quên không hỏi cơ chứ bậy giờ lại phải đi hỏi tổ chức ở đâu mà hỏi rồi lại còn phải hỏi đường đến đó nữa chứ
Nhưng mà nàng hỏi đường thì đã sao cơ chứ.Tại sao mỗi khi hỏi ở đâu diễn ra thì mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt giống như quái vật vậy chứ,nàng không biết thì có sao đâu chứ đến ngày hỏi không được sao.Nhưng mà dù sao cũng có rất nhiều người rút ra ki nghiệm từ mấy hôm trước không có ai giám lỗ mãng cả đều kính cẩn vài phần đối với nàng
Cuối cùng sau một hồi mệt nhọc tìm đường Mộ Dung Như Tuyết cũng tìm được đến nơi cần đến.Bên ngoài đó chính là một tòa nhà to lớn cổ kính với gần một trăm người vây xung quanh canh phòng không cho người không có nhiệm vụ vào.Nếu mà muốn được vào thì cũng phải có huy hiệu của dong binh đoàn có thể nói khí thế của họ rất lớn đúng với tính cách của dong binh không câu lệ tiểu tiết bất phân giầu nghèo chỉ cần ngươi có huy hiệu thì sẽ được vào nếu không có huy hiệu thì bất kì ai cũng không được vào. Bên trên cổng được khác ba chữ rất to " Dong Binh đoàn ".Mộ Dung Như Tuyết âm thầm chậc lưỡi
" Đúng là không lên coi thường dong binh " Cái khí thế kia cho dù là một gia tộc lớn cũng khó mà có được.Nhưng mà chỉ tiếc là từ trước đến nay các dong binh đoàn đều có một nguyên tắc chung đó chính là không tham gia vào chuyện triều chính và các đại gia tộc nếu không hầu hết tất cả các nơi sẽ có những thay đổi rất lớn ảnh hưởng rất nhiều đến những người khác.Mặc dù rất nhiều gia tộc muốn có sự trợ giúp của dong binh đoàn nhưng họ vẫn không thành công trong việc này lên có thể nói dong binh đoàn chính là một niềm mơ ước của hầu hết tất cả các đại gia tộc.Bởi vì chỉ cần có được sự giúp đỡ của bọn họ thì gia tộc đó rất nhanh sẽ thành gia tộc đứng đầu
Ngay khi Mộ Dung Như Tuyết đang đánh giá thì những người gác cổng cũng đánh giá lại nàng.Bởi vì Mộ Dung Như Tuyết hôm cũng quá nổi bật đi.Bọn họ chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ từ trên xuống dưới toàn màu đỏ chót giống như màu hỉ phục vậy nhưng nó cũng giống màu máu khiến người ta ghê rợn cả người.Nhưng khi mặc trên người Mộ Dung Như Tuyết lại giống như tu la ở dưới địa ngục lên vậy thật đáng sợ làm cho họ rùng mình
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn thế kia nếu là trước kia bọn họ thấy thì có thể nói là một tên tiểu tử có thế làm được gì chứ.Nhưng khi phần đông người đều chứng kiến được cảnh mấy hôm trước cộng với một số người nghe kể lại thì bọn họ không giám lỗ mãng nữa tên tiểu tử kia trông giáng vẻ nhỏ nhắn như thế kia nhưng thế cư nhiên lại là một Triệu hồi sư song nguyên tố xin hỏi ai giám động vào chứ,đúng là tên tiểu tử kia chuyên dùng bề ngoài để lừa gạt người khác không lên tin.Nếu Mộ Dung Như Tuyết mà biết hình tượng của mình trong lòng mọi người mà thành kẻ lừa gạt thì thể nào cũng kêu nàng oan khuất quá thân thể này rất đúng với độ tuổi mà nàng có làm gì sai đâu chứ.Nhưng mà những lời này mãi mãi Mộ Dung Như Tuyết sẽ không nói ra bởi vì ai mad giám nói sấu Mộ Dung Như Tuyết cơ chứ
Nhưng khi bọn họ thấy vị Triệu hồi sư song nguyên tố kia càng ngày càng bước đi vè phái này thì trong lòng bắt đầu lo lắng không phải ngài đấy định vào đây thăm quan đấy chứ.Bên ngoài thì bọn dong binh canh giữ vẫn tư thế oai phong không thèm để ý đến ai nhưng chỉ bọn họ mới biết phải cố gắng lắm bọn họ mới đứng yên không run rẩy được hơn nữa sau lưng bọn họ mồ hôi đang tuôn như mưa ướt đẫm hết một mảng áo
Trong lòng bọn họ đang âm thầm cầu mong vị tiểu tổ tông kia đừng có đi đến hướng này,đừng có lại gần đây.Nhưng có lẽ lời cầu mong của bọn họ ông trời đã cố tình không nghe thấy lời cầu nguyện của bọn họ Mộ Dung Như Tuyết vẫn bước đến hướng này hơn nữa còn đến trước mặt bọn họ làm bọn họ càng run sợ hơn.Âm thầm nói lần này đúng thật là song đời rồi bọn họ không thể để cho tiểu tổ tông này vào được vì đây chính là quy tắc chung của dong binh đoàn làm sao mà xóa bỏ được chứ,hơn nữa một mình bọn họ cũng không thể cản vị tổ tông này được vì xét về thực lực bọn họ thua chắc rồi
Ngay khi Mộ Dung Như Tuyết đang định bước vào thì đã có người can đảm nhất đứng ra ngăn Mộ Dung Như Tuyết lại
" Xin ngài dừng bước " Trần Yến Vinh lấy hết dũng cảm ra ngăn người trước mặt lại
"Chuyện gì vậy " Mộ Dung Như Tuyết nghi hoặc hỏi không phải lại có người muốn gây sự chứ.Nàng không muốn có người rước thêm phiền phức cho mình đâu
" Ngài không được vào. Chỉ những người là dong binh mới được vào thôi không có nhiệm vụ xin miễn vào " Trần Yến Vi không bị yếu thế nói, đối với hắn luật đặt ra bắt buộc phải tuân theo không nhiệm vụ miễn vào.Tuy biết vị Triệu hồi sư này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy nhưng hắn không còn cách nào khác bởi vì phận làm cấp dưới có thể làm gì đây bị kẹp ở giữa không còn cách nào khác là gánh chịu tai họa ở hai bên thôi.Dù sao hắn cũng chuẩn bị tinh thần chịu trận rồi
Nghe như vậy Phong Diệc Phi quay mặt lại,khuôn mặt khác hoàn toàn với vừa nãy nét u ám đã đi đâu hết chỉ còn ở lại đó vẻ thanh thơi tiêu dao như cũ của một vị thiếu chủ dong binh đoàn
Mộ Dung Như Tuyết thấy thế âm thầm chậc lưỡi trong lòng tự nhủ rằng Phong Diệc Phi đúng là một tên thay mặt giống như lật sách thật không đáng tin(lời tác giả- không biết ai thay mặt nhanh hơn đâu đúng là mèo chê mèo dài đuôi tác giả âm thầm phỉ nhổ)
" Bây giờ có lẽ muộn rồi ta lên về thồi " Phong Diệc Phi nhìn sắc trời nói.Bây giờ có lẽ hẳn là đến bữa trưa rôi thời gian trôi qua thật nhanh mà
" Được rồi huynh về đi.Còn nữa ngày diễn ra đại hội phân cấp bậc nhất định ta sẽ ghế qua " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lại xoay lưng đi về phía trong nhà mấy ngày nay toàn tu uyện cả đêm xem ra lần này nàng phải đi tắm rồi ngủ một giấc dài rồi.Tuy cấp bậc càng cao cơ thể cần ngủ và sức ăn càng ít hơn nữa tu luyện sẽ khiến tinh thần thoải mái nhưng mà dù sao nàng vẫn là một con người vẫn cần ăn ngủ cho lên bây giờ nàng cần phải kiếm nơi nào an tĩnh ngủ chút đã
Tắm xong thay một bộ quần áo khác Mộ Dung Như Tuyết cảm thấy sảng khoái cả người lần này nàng thay một bộ quần áo màu đỏ sặc sỡ càng làm tăng thêm vẻ khát máu.Vừa mới tắm xong cơ thể khoan khoái ra không ít nhưng cũng theo đó mà cơn buồn ngủ kéo đến
" Chủ nhân " Đúng lúc này Liệt Hỏa cùng với Bạch Ngọc đúng lúc tiến vào không biết chúng nó từ xó xỉnh nào chui ra nữa
" Thế nào giải quyết xong rồi chứ " Mộ Dung Như Tuyết tùy tiện hỏi mấy câu dù sao nàng cũng biết bọn chúng sẽ giải quyết tốt mấy chuyện này
" Xong rồi thưa chủ nhân " Liệt Hỏa cúi đầu xuống nở một nụ cười nham hiểm chủ nhân nối quả thật không sai thịt mãng xà có thể chế biến thành nhiều món hơn nữa còn rất ngon
" Không có ai đi theo hai ngươi chứ " Nhìn nụ cười kia của Liệt Hỏa nàng cũng đủ biết số phận của con mãng xà kia rồi.Không phải đều rơi vào bụng chúng nó rồi hay sao mà dù như thê nàng cũng không quan tâm cho lắm nàng đã nói tùy chúng nó xử lí lên nàng sẽ không nhúng tay vào việc này
" Không có thưa chủ nhân " Bạch Ngọc cúi đầu trả lời trong lúc đến đây nó đã để ý rất kĩ không có ai cả
" Vậy thì tốt, các ngươi thay canh giữ ở đây đi dù sao ta cũng cần ngủ một giấc 5 ngày sau sẽ dậy.Còn nữa trong lúc ta nghủ đừng cho ai làm phiền " Mộ Dung Như Tuyết vừa nói vừa đi đến phòng ngủ lại còn ngáp ngắn ngáp dài xem ra gần đây quả thật àng hơi quá sức rồi
" Vâng thưa chủ nhân " Hai con ma thú cùng chung một lời tuân thủ canh gác trước cửa phong Mộ Dung Như Tuyết không dời nửa bước
Trong lúc Mộ Dung Như Tuyết còn đang thư giãn nhàn nhã ngủ ở nơi này hoàn toàn không biết mọi người xung quanh đã tung tin đồn nhân bản gấp nhiều lần như thế nào có thể nói một câu bọn họ đã lí tưởng hóa Mộ Dung Như Tuyết lên giống như một vị thần vậy đôi khi cũng có người cho ý ngược lại nói nàng giống như tula ở dưới địa ngục
------------------------------------------------------------------------------------------------------
5 ngày sauKhông cần ai thúc giục hay nhắc nhở Mộ Dung Như Tuyết đúng giò mở của ra.Bắt gặp ngay trước cửa đó chính là hai con ma thú đang ngoan ngoãn canh cửa không cho ai quấy rầy nàng nghỉ ngơi
" Chủ nhân " Hai con ma thú đồng thanh lên tiếng mấy hôm trước chúng nó đã ăn no rồi lên một tháng tiếp theo không ăn gì thì cũng không ảnh hưởng đến chúng nó
" Đi thôi " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lại cho hai con ma thú tạm thời vào không gian ma thú bởi vì bây giờ ngay ở trạng thái ma sủng chúng nó cũng quá nổi bật đi ai mà biết mấy ngày qua tin đồn về nàng đã lan rộng đến đâu cơ chứ chuyện này nàng cũng chắc được phần nào bây giờ mình đã trở thành người nổi tiếng rồi
Vừa đi Mộ Dung Như Tuyết vừa tranh thủ hỏi đường vì chính nàng quên mất không hỏi cái đại hội quái quỷ đấy ở đâu rồi.Mộ Dung Như Tuyết ơi là Mộ Dung Như Tuyết sao lại quên không hỏi cơ chứ bậy giờ lại phải đi hỏi tổ chức ở đâu mà hỏi rồi lại còn phải hỏi đường đến đó nữa chứ
Nhưng mà nàng hỏi đường thì đã sao cơ chứ.Tại sao mỗi khi hỏi ở đâu diễn ra thì mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt giống như quái vật vậy chứ,nàng không biết thì có sao đâu chứ đến ngày hỏi không được sao.Nhưng mà dù sao cũng có rất nhiều người rút ra ki nghiệm từ mấy hôm trước không có ai giám lỗ mãng cả đều kính cẩn vài phần đối với nàng
Cuối cùng sau một hồi mệt nhọc tìm đường Mộ Dung Như Tuyết cũng tìm được đến nơi cần đến.Bên ngoài đó chính là một tòa nhà to lớn cổ kính với gần một trăm người vây xung quanh canh phòng không cho người không có nhiệm vụ vào.Nếu mà muốn được vào thì cũng phải có huy hiệu của dong binh đoàn có thể nói khí thế của họ rất lớn đúng với tính cách của dong binh không câu lệ tiểu tiết bất phân giầu nghèo chỉ cần ngươi có huy hiệu thì sẽ được vào nếu không có huy hiệu thì bất kì ai cũng không được vào. Bên trên cổng được khác ba chữ rất to " Dong Binh đoàn ".Mộ Dung Như Tuyết âm thầm chậc lưỡi
" Đúng là không lên coi thường dong binh " Cái khí thế kia cho dù là một gia tộc lớn cũng khó mà có được.Nhưng mà chỉ tiếc là từ trước đến nay các dong binh đoàn đều có một nguyên tắc chung đó chính là không tham gia vào chuyện triều chính và các đại gia tộc nếu không hầu hết tất cả các nơi sẽ có những thay đổi rất lớn ảnh hưởng rất nhiều đến những người khác.Mặc dù rất nhiều gia tộc muốn có sự trợ giúp của dong binh đoàn nhưng họ vẫn không thành công trong việc này lên có thể nói dong binh đoàn chính là một niềm mơ ước của hầu hết tất cả các đại gia tộc.Bởi vì chỉ cần có được sự giúp đỡ của bọn họ thì gia tộc đó rất nhanh sẽ thành gia tộc đứng đầu
Ngay khi Mộ Dung Như Tuyết đang đánh giá thì những người gác cổng cũng đánh giá lại nàng.Bởi vì Mộ Dung Như Tuyết hôm cũng quá nổi bật đi.Bọn họ chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ từ trên xuống dưới toàn màu đỏ chót giống như màu hỉ phục vậy nhưng nó cũng giống màu máu khiến người ta ghê rợn cả người.Nhưng khi mặc trên người Mộ Dung Như Tuyết lại giống như tu la ở dưới địa ngục lên vậy thật đáng sợ làm cho họ rùng mình
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn thế kia nếu là trước kia bọn họ thấy thì có thể nói là một tên tiểu tử có thế làm được gì chứ.Nhưng khi phần đông người đều chứng kiến được cảnh mấy hôm trước cộng với một số người nghe kể lại thì bọn họ không giám lỗ mãng nữa tên tiểu tử kia trông giáng vẻ nhỏ nhắn như thế kia nhưng thế cư nhiên lại là một Triệu hồi sư song nguyên tố xin hỏi ai giám động vào chứ,đúng là tên tiểu tử kia chuyên dùng bề ngoài để lừa gạt người khác không lên tin.Nếu Mộ Dung Như Tuyết mà biết hình tượng của mình trong lòng mọi người mà thành kẻ lừa gạt thì thể nào cũng kêu nàng oan khuất quá thân thể này rất đúng với độ tuổi mà nàng có làm gì sai đâu chứ.Nhưng mà những lời này mãi mãi Mộ Dung Như Tuyết sẽ không nói ra bởi vì ai mad giám nói sấu Mộ Dung Như Tuyết cơ chứ
Nhưng khi bọn họ thấy vị Triệu hồi sư song nguyên tố kia càng ngày càng bước đi vè phái này thì trong lòng bắt đầu lo lắng không phải ngài đấy định vào đây thăm quan đấy chứ.Bên ngoài thì bọn dong binh canh giữ vẫn tư thế oai phong không thèm để ý đến ai nhưng chỉ bọn họ mới biết phải cố gắng lắm bọn họ mới đứng yên không run rẩy được hơn nữa sau lưng bọn họ mồ hôi đang tuôn như mưa ướt đẫm hết một mảng áo
Trong lòng bọn họ đang âm thầm cầu mong vị tiểu tổ tông kia đừng có đi đến hướng này,đừng có lại gần đây.Nhưng có lẽ lời cầu mong của bọn họ ông trời đã cố tình không nghe thấy lời cầu nguyện của bọn họ Mộ Dung Như Tuyết vẫn bước đến hướng này hơn nữa còn đến trước mặt bọn họ làm bọn họ càng run sợ hơn.Âm thầm nói lần này đúng thật là song đời rồi bọn họ không thể để cho tiểu tổ tông này vào được vì đây chính là quy tắc chung của dong binh đoàn làm sao mà xóa bỏ được chứ,hơn nữa một mình bọn họ cũng không thể cản vị tổ tông này được vì xét về thực lực bọn họ thua chắc rồi
Ngay khi Mộ Dung Như Tuyết đang định bước vào thì đã có người can đảm nhất đứng ra ngăn Mộ Dung Như Tuyết lại
" Xin ngài dừng bước " Trần Yến Vinh lấy hết dũng cảm ra ngăn người trước mặt lại
"Chuyện gì vậy " Mộ Dung Như Tuyết nghi hoặc hỏi không phải lại có người muốn gây sự chứ.Nàng không muốn có người rước thêm phiền phức cho mình đâu
" Ngài không được vào. Chỉ những người là dong binh mới được vào thôi không có nhiệm vụ xin miễn vào " Trần Yến Vi không bị yếu thế nói, đối với hắn luật đặt ra bắt buộc phải tuân theo không nhiệm vụ miễn vào.Tuy biết vị Triệu hồi sư này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy nhưng hắn không còn cách nào khác bởi vì phận làm cấp dưới có thể làm gì đây bị kẹp ở giữa không còn cách nào khác là gánh chịu tai họa ở hai bên thôi.Dù sao hắn cũng chuẩn bị tinh thần chịu trận rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.